Tải bản đầy đủ (.doc) (97 trang)

BỆNH VIỆN TRẢ về PHẬT PHÁP cứu SỐNG 102017 có mục lục

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (443.44 KB, 97 trang )

BỆNH VIỆN TRẢ VỀ
PHẬT PHÁP CỨU SỐNG

Quang Tử
Chủ biên

* Lưu ý : trong sách có chứa những thần chú linh thiêng, không nên
quăng vứt bừa bãi, ngồi đè lên, xé đốt... Sau khi đọc nên cất sách tại nơi cao
ráo, sạch sẽ và trân trọng sách. Xin cảm ơn !

LỜI TỰA
Bệnh tật – đó là một bóng ma bất tử đã đeo đuổi con người từ ngàn xưa
tới nay chưa từng gián đọan. Cho dù hiện nay, với nền khoa học thế kỉ 21
được xem là đỉnh điểm của sự tiến bộ nhân loại, khi mà các nhà khoa học đã
phóng được tàu vũ trụ, lập được bản đồ gen, chế tạo được đủ thứ máy móc
tinh vi nhất... dù thế nhưng họ chẳng thể đẩy lui bệnh tật vào dĩ vãng.
Nhân loại vẫn luôn sống chung với bệnh tật. Những bác sĩ giỏi nhất của
những bệnh viện tối tân nhất thế giới vẫn thường ngậm ngùi mà nói với bệnh
nhân rằng :
“ Chúng tôi đã cố gắng hết sức ...”
Vì rằng, luôn có những căn bệnh được liệt vào dạng vô phương cứu
chữa, và hơn nữa, khi y học chưa kịp chế ra các phương pháp trị dứt các căn
bệnh có từ trước, thì các căn bệnh mới đã phát sinh. Y học luôn luôn không
theo kịp bệnh tật. Trong thực tế, sự thật còn phũ phàng hơn, vì cho dù có
1


thuốc chữa , nhưng không phải bệnh nhân nào cũng có đủ tiền để chữa. Nhân
loại vẫn ngày ngày bị hành hạ bởi bệnh tật, ngày ngày chết đau đớn vì bệnh
tật.
Vậy nguyên nhân gì đưa tới bệnh tật ?


Khoa học trả lời rằng , đó là do vi khuẩn, virus, độc tố, các yếu tố môi
trường khác.v.v.... Nhưng nếu hỏi tiếp: vậy tại sao những người sống chung
một môi trường, hít thở chung một bầu không khí chứa các loại vi khuẩn
giống nhau, điều kiện như nhau thì có người bị bệnh này, có người bị bệnh
khác, có người không bệnh gì cả, thật sự có một quy luật khoa học nào xác
định được một người – với tố chất như thế nào , điều kiện như thế nào thì sẽ
bị bệnh gì hay không bị bệnh gì không ?
Đây là một thách thức không có lời giải đáp đối với khoa học. Vì chẳng
có định luật khoa học nào xác định chính xác được với người như thế này,
điều kiện môi trường như thế sẽ bị hay không bị bệnh gì. Với khoa học, mọi
chuyện đều có thể xảy ra. Cùng lắm thì họ chỉ phỏng đóan được xác xuất bao
nhiêu phần trăm đó mà thôi.
Vậy do đâu? Nguyên nhân gốc rễ thật sự của bệnh tật là do đâu ?
Đây là câu trả lời, nghe rất khó tin nhưng đây mới là sự thật : do Nhân
quả Nghiệp báo. Có một quy luật đứng đằng sau tất cả các bệnh tật và đau
khổ. Nó quy định người này sẽ bị bệnh gì, người kia sẽ bị bệnh gì, có chữa
được không .v.v....Và cũng chính từ trong quy luật này, mà ta sẽ có được cách
trị hết bệnh. Đó chính là quy luật Nhân quả Nghiệp báo.
Nhiều người nghĩ rằng luật Nhân quả là do Đức Phật chế ra để răn dạy
con người . Nhưng không phải, trước Đức Phật , đạo Bà – la – môn đã nói đến
Nhân quả, sau Đức Phật , Chúa Jesus cũng nói đến Nhân quả, ví dụ như “ Ai
dùng gươm sẽ phải chết vì gươm”, bàng bạc trong nền văn hóa dân gian khắp
thế giới đều nhắc tới luật nhân quả, như ở Việt Nam , thì đó là “ Gieo nhân
nào gặp quả nấy”.v.v... Bởi vì rằng, luật Nhân quả là quy luật phổ cập khắp vũ
trụ, mọi lúc, mọi nơi... và chỉ cần là người có trí tuệ, đều sẽ nhận ra sự có mặt
của quy luật này.
Sự khác biệt nằm ở chỗ, Đức Phật là người hiểu rõ ràng nhất, sâu xa
nhất về Nhân quả Nghiệp báo, và cũng chính Đức Phật là người chỉ ra những
phương pháp dùng luật Nhân quả để điều trị những căn bệnh mà Đông y hay
Tây y đều bó tay. Đó mới là điều quan trọng nhất.

Cuốn sách này, là một tập hợp ít ỏi trong vô số những trường hợp mà
Đông Tây y đều đã chịu thua, nhưng cuối cùng được lành bệnh nhờ những
phương pháp tu của Đạo Phật.
Thông qua sách, bạn sẽ tìm ra cho mình cách để tự bản thân mỗi người
2


có thể chữa lành bệnh tật, có lẽ trừ bệnh HIV và trường hợp mạng số đã tận
ra, thì từ bệnh nan y như ung thư cho đến các bệnh thông thường khác đều có
thể khỏi, mà chẳng hề tốn kém như cách chữa trị của bệnh viện. Và trong một
số trường hợp, những phương pháp trong sách này đề cập, chính là niềm hi
vọng cuối cùng cho bệnh nhân để chiến thắng được bệnh tật.
_ Quang Tử_
Đầu năm 2016, chúng tôi lần đầu tiên cho phát hành cuốn sách này, vài
tháng sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một bệnh nhân xương khớp.
Bác ấy kể rằng, bệnh của bác đã lành hẳn từ sau khi đọc, và thực hành theo
những phương pháp trong sách này.
Điều đó cho ta thấy rằng, những gì nói trong cuốn sách này, không phải
chỉ là “ lí thuyết suông”, mà đó là một quy luật được kiểm chứng bằng thực
tế. Câu chuyện này, cũng như rất nhiều chuyện khác trong sách, đều có ghi rõ
họ tên, địa chỉ của nhân vật chính, bạn có thể kiểm chứng nếu muốn. Ngay
sau đây là câu chuyện của bác.
TÔI ĐÃ KHỎI BỆNH NHƯ THẾ.
“Tôi tên Phạm Thị Hiền, sinh năm 1934, hiện sống tại số 9 ngõ 78 Phố
Thái Thịnh, Hà Nội. Gần hai mươi năm nay, tôi bị chứng bệnh xương khớp,
đau đầu gối, đau lưng... dày vò, dù đã chạy chữa khắp nơi, nào bệnh viện tư,
nào thầy thuốc danh tiếng, nào là lương y gia truyền, cứ nơi nào báo đăng là
có thầy thuốc giỏi là tôi tìm đến, có khi mấy trăm ngàn một thang thuốc mà
uống chỉ đỡ được vài hôm là bị lại như cũ, không tài nào khỏi được.
Mà bệnh xương khớp ai bị rồi thì đều biết, nó hành hạ con người ta khổ

sở tới mức nào, ngày đêm đau nhức, ăn không ngon, ngủ không yên với cái
cơn đau dai dẳng ấy, cứ như có người cưa cắt, đục đẽo gì trong xương tủy
mình vậy. Nhiều khi chỉ muốn tháo hẳn cái khớp này mà vứt quách đi cho
xong, thế mà tôi cứ bị liên miên như thế suốt mười mấy hai chục năm trời.
Mới gần đây, con gái tôi thông qua facebook, có xin về một cuốn sách,
tựa là “Bệnh viện trả về, Phật Pháp cứu sống” ( năm 2016, cuốn sách này
được phát hành với tựa là “ Bệnh viện trả về, Phật Pháp cứu sống”), tôi xem
qua và như bừng tỉnh. Hóa ra trên đời này quả thực có báo ứng, có nhân, có
quả , chi ly từng chút không hể sai sót. Đáng sợ thật !
Và cứ thế tôi vừa đọc, vừa hồi tưởng lại những sai lầm suốt hơn tám
mươi năm cuộc đời của mình. Có những câu truyện tôi xem qua mà như thấy
chính mình trong đó, cũng tội lỗi như thế, cũng báo ứng như thế, khiến tôi
thực sự thấm thía cái đạo lí nhân quả , nghe thì thấy thường, vì tôi từng này

3


tuổi thì cũng đã nghe người ta nói chán rồi, nhưng để thấm thía thì lại là
chuyện khác.
Thế là, tôi bắt đầu thực hành theo những phương pháp trong cuốn sách
ấy. Đầu tiên là sám hối. Tôi lần lượt nhớ lại những sai lầm thủa xưa mình đã
trót phạm.
Tôi đã từng mang thai hai mươi tư lần, sinh ra chín người con, sẩy hai
lần, và... phá bỏ mười ba cái thai nhi. Đối với một người phụ nữ ở thế hệ của
tôi, thì có lẽ chuyện này bình thường, vì khi ấy đất nước còn nghèo, các
phương pháp tránh thai rất hạn chế. Nhưng không ngờ đó là nguyên nhân
chủ yếu khiến tôi bị dày vò bệnh tật như thế này. Chính các vong linh thai
nhi đó ôm mối căm hận, bám theo tôi mà hành hạ, thành ra bệnh tật như thế.
Chừng nào các vong linh ấy chưa siêu thoát, thì sao mà khỏi bệnh được.
Trước kia tôi theo Tứ Phủ , hầu đồng cũng nhiều, nhưng việc ấy không

có kết quả gì. Cũng từng sám hối chung chung các tội, nhưng chưa cụ thể.
Đến giờ tôi nhận ra tội lỗi to lớn của mình, theo như hướng dẫn trong sách,
tôi hướng tâm đến những oan gia trái chủ của mình , chính là mười ba vong
linh thai nhi đã phá bỏ, thành tâm sám hối, thành khẩn nói lên lời xin lỗi, rồi
xin được tụng kinh, niệm Phật cầu cho các vong thai ấy đều được siêu sinh
về Tây Phương Cực Lạc.
Tôi kiên trì niệm Phật hơn một tháng, kết hợp với tụng kinh Kim Cang,
chú Đại Bi, hết thảy công đức đều xin hồi hướng cho các thai nhi đã phá bỏ,
cùng với các vị oan gia trái chủ khác. Kì diệu thay, chứng đau nhức gần hai
chục năm qua, bao nhiêu thuốc không khỏi, thế mà nay đỡ dần, đỡ dần, rồi
khỏi hẳn. Chẳng phải uống thuốc gì cả, mà chính cái tâm thành sám hối, ăn
năn, cùng với câu niệm “Nam Mô A Di Đà Phật”, với những bài kinh chú
của Đức Phật là liều thuốc thần diệu, chữa lành căn bệnh trên thân tôi, và cả
trong tâm hồn tôi.
Bỗng dưng một đêm, khi mà bệnh đã đỡ hẳn, tôi đột nhiên bị đau trở lại.
Từ chỗ đầu gối trở xuống bị đau nhức dữ dội, không tài nào ngủ được. Tôi
liền kiểm lại, không biết còn tội gì mà mình chưa sám hối không ? Được một
lúc, tôi chợt nhớ ra. Thôi chết , còn một tội này tôi đã bỏ sót !
Hồi trẻ, trong lúc kinh tế khó khăn, sợ mấy đứa con còn nhỏ thiếu dinh
dưỡng, tôi hay đi bắt những con cóc về, đặt lên thớt, chặt đứt đôi chân rồi
nấu nướng. Còn thân mình thì quăng bỏ. Để cải thiện bữa cơm cho đám con
thơ, mà tôi đã gieo rắc kinh hoàng, đau đớn cho rất nhiều chú cóc tội nghiệp
như thế. Có lẽ vì nay tôi đã biết ăn năn, tu tập, nên các vị oan gia “Cóc” ấy
tìm về đòi nợ một thể.
Thế là, tôi liền khấn với các vị “ Cóc” ấy, xin sám hối tội giết hại, chặt
chân các vị, xin các vị ấy tha cho tôi. Sau đó thì tôi niệm Phật cầu cho các vị
ấy siêu thoát, và cơn đau từ từ lắng xuống rồi biến mất.
Đến nay, tôi có thể đi lại bình thường, không còn đau đớn nữa. Trong khi
bao nhiêu người trẻ hơn tôi, trong cái lạnh mùa Đông ở Bắc Bộ cắt da cắt
thịt cũng còn thấy đau nhức, mà tôi giờ lại chẳng hề hấn gì, sức khỏe ngày

càng tốt hơn. Tôi cũng thường đem cuốn sách “Bệnh viện trả về, Phật Pháp
cứu sống” ấy, photo ra nhiều bản, tặng cho những người bị bệnh nặng, tự tin
4


mà nói với họ rằng : ‘ Cứ theo đó mà thực hành , nhìn tôi đây này...” Mong
rằng họ cũng sẽ được Phật Pháp cứu chữa, như tôi đã từng được cứu chữa,
cả về thể xác lẫn linh hồn.
Phật Pháp quả thật nhiệm màu, lời Phật dạy quả thật là chân lí. Trăm
người thực hành, trăm người thấy linh ứng. Ngàn người tu tập , ngàn người
đều được an vui.”

UNG THƯ LƯỠI
- NGUYÊN NHÂN VÀ CÁCH TRỊ
Cô Đàm Thị Hoa, pháp danh Diệu Phước, sinh năm 1970, sống ở quận
12, TP.HCM . Cô sinh ra trong một gia đình miền quê, thuộc tỉnh Thanh Hóa.
Năm 1984 cô theo cha vào Nam sống chung với chú thím. Thấy hoàn
cảnh chú thím khó khăn, nên cô bắt đầu xin đi làm ở hãng kem ăn để kiếm
tiền phụ giúp thêm gia đình. Làm việc được hai năm, cô thấy lương quá ít,
nên chuyển sang cắt cổ gà cho nhà hàng bán Hambuger. Sau ba năm nhà hàng
phá sản, cô lại chuyển sang phụ bếp tại các nơi khác, công việc vẫn là cắt cổ
gà.
Ngày tháng trôi qua, cô vẫn sống bình yên như vậy, cho đến khi cô lập
gia đình và sinh em bé. Chồng cô làm việc ở xa thỉnh thoảng mới về nhà, một
mình cô vừa đi làm, vừa nuôi con nhỏ. Nhưng vì em bé ốm yếu, bệnh tật liên
miên, và cô cũng phát bệnh liên tục, nên cô đành phải bỏ việc phụ bếp. Cô ở
nhà, nhận vài đứa trẻ chăm sóc để có tiền chi phí hàng ngày, vừa tiện lo cho
con.
Năm 2007, lưỡi cô bắt đầu lở bên phải. Cô đã đi khắp các bệnh viện
như Tai Mũi Họng, Da Liễu, Thống Nhất, Hòa Hảo, Hoàn Mỹ v.v… Nhưng

các bác sĩ đều bảo, lưỡi cô bị viêm nóng và mọc nấm, chỉ cho thuốc uống. Cô
uống suốt mấy tháng vẫn không hết bệnh.
Năm 2008, lưỡi cô đã bị thủng một lỗ lớn bằng đầu ngón tay. Cô
thường khóc vì rất đau nhức, ăn cơm không được, chỉ ăn cháo và ngày nào
cũng phải ghé bác sĩ gần nhà để xin chích thuốc giảm đau. Cô hoàn toàn
không biết bịnh này là do nghiệp sát sinh trước đây chiêu cảm. Sau đó, cô đến
bệnh viện Da Liễu tái khám. Bác sĩ bảo chữa không khỏi, nên chuyển sang
bệnh viện Ung Bướu. Sang bệnh viện này, cô bị cắt một ít ở lưỡi để sinh thiết.
Sau một tuần có kết quả, bác sĩ không giấu mà báo thẳng cho biết cô đã bị
5


ung thư lưỡi nên phải nhập viện mổ gấp. Vừa nghe xong, cô bủn rủn tay chân,
giống như người mất hồn; cô đi lang thang mãi về đến nhà, cô chỉ biết khóc
và thở than với người thân.
Đến tháng 3 năm 2009, cô bị mổ nguyên đường vòng ngang cổ, giống
như cô từng cắt cổ gà, lưỡi cũng bị cắt một nửa, hành cô đau đớn quằn quại;
lại không nói được, không ăn được, thức ăn loãng xay nhuyễn lỏng mà phải
đưa ống dẫn vào đường mũi, đau đớn vô cùng.
Cô lâm vào tình cảnh đúng như trong kinh nói, sống không được mà
chết cũng không xong. Mổ hơn một tuần thì bác sĩ điều trị yêu cầu cô phải
nhổ năm cái răng cấm mới tiến hành xạ trị ung thư. Cơn đau này chưa dứt thì
cơn đau khác lại đến, sức khỏe suy yếu, cô phải chịu nỗi đau không thể nào
diễn tả được, miệng lúc nào cũng đầy máu, đêm không ngủ được. Bệnh tật ập
đến khiến cô tuyệt vọng không còn tha thiết sống, nhưng phải cố vì đứa con
nhỏ.
Sau khi nhổ răng xong được hai tuần thì cô đi xạ trị. Xạ đến tia thứ
mười lăm thì mặt cô đen thui giống như da con gà ác, miệng và cổ cứng ngắc,
không ăn, không nói được, cô quyết định bỏ cuộc.
Lúc cô lâm vào tình cảnh đau đớn thể xác cần người động viên, an ủi

thì chồng cô lặng lẽ chạy theo bóng hồng khác. Lần này, chồng chất lên đau
đớn thể xác là nỗi đau tinh thần, cô chỉ biết ôm con mà khóc.
Ba tháng cô ăn cháo liên tục, có uống chút sữa nào cũng ói ra, cô nằm
thiêm thiếp một chỗ. Cô phải dùng thuốc ngủ nhiều lần, vẫn không thể ngủ
được, thức trắng suốt ngày đêm, bị suy nhược thần kinh.
Cũng may, cô còn một chút duyên lành, bà Phật tử gần nhà biết chuyện
của cô. Bà đến động viên, khích lệ cô ăn chay, niệm Phật. Ban đầu cô không
nghe, bà vẫn kiên nhẫn khuyên bảo, mang các loại đĩa giảng về Phật pháp, đĩa
“Niệm Phật chuyển hóa tế bào ung thư” tặng cho cô và muốn dẫn cô đi chùa,
cô vẫn không chịu đi.
Một hôm ở chùa gần bên nhà, có mở khóa tu một ngày, bà dìu cô đi. Cô
vào nghe quý Thầy giảng kinh, niệm Phật, cũng không hiểu nhiều. Cứ nhiều
lần đi như vậy, dần dần cô được bà hướng dẫn quy y Tam bảo. Nhờ đó cô mới
biết rõ quả báo, mình mắc bệnh là do sát sinh, vì cắt cổ gà quá nhiều, khiến cô
sợ hãi vô cùng. Bà tiếp tục hướng dẫn cô thỉnh Phật về nhà, hàng ngày tụng
kinh, niệm Phật, lạy sám hối.
Từ đó, ngày nào cô cũng đến trước Bồ-tát Quán Thế Âm chí thành sám
hối, phát nguyện ăn chay, niệm Phật, không dám sát sinh. Tâm cô bắt đầu
chuyển biến tốt, không còn nghĩ đến chuyện tự tử, mà biết chấp nhận trả
nghiệp, đi phóng sinh chung với các Phật tử ở chùa Hoằng pháp, khuyên
6


người phóng sinh v.v…
Ban đầu, cô ăn chay kỳ, dần dần về sau cô ăn chay trường. Từ khi cô
phát tâm sám hối, ăn chay, tụng kinh, niệm Phật thì sức khỏe cô ngày càng
tiến triển tốt. Cô tăng lên được mười mấy ký và bệnh cô từ từ thuyên giảm, cô
không còn nghĩ đến bệnh tật và người chồng bội bạc nữa. Cô dạy cho con
không được sát sinh, ngay cả con kiến cũng thương nó mà không nỡ giết, bởi
vì trải nghiệm từ bản thân mình mà cô sợ hãi.

Đến tháng 9 năm 2011, cô khi đi xét nghiệm máu ở bệnh viện thì bác sĩ
báo sức khỏe cô hoàn toàn bình phục và không còn một chút tế bào ung thư.
Cô cảm động mừng rỡ khóc nức nở. Nhờ cô chí thành sám hối mà được cảm
ứng đến Bồ-tát Quán Thế Âm. Thật đúng như trong kinh dạy:
Tội từ tâm khởi đem tâm sám
Tâm được tịnh rồi tội liền tiêu
Tội tiêu tâm tịnh thảy đều không
Thế mới thật là chân sám hối.
Phật pháp đã cứu cuộc đời cô như thế. Phật pháp thật sự không thể nghĩ
bàn. Hiện nay cô trở thành một Phật tử tin theo Phật pháp tuyệt đối.
Con người sinh ra ở cõi đời này ai cũng phải làm việc để mà tồn tại,
nhưng phần đông hàng phàm phu chúng ta đều tạo nghiệp ác. Có người vì
chén cơm manh áo mà tạo nghiệp nói dối; có người vì cơm áo gạo tiền bức
bách mà tạo nghiệp sát sinh v.v… khi nhân duyên chín muồi thì quả báo đến
chúng ta phải nhận lãnh.
Vì thế trong kinh Đức Phật thường nói: “Bồ-tát sợ nhân, chúng sinh sợ
quả”. Câu chuyện của Phật tử Diệu Phước trả quả báo ngay đời hiện tạido cô
tạo nghiệp sát sinh, là bài học quý giá giúp chúng ta cảnh tỉnh chính mình.
(Diệu Âm Lệ Hiếu kính ghi lại từ “Phật pháp nhiệm mầu” kỳ 27 tháng
4/2014)

THOÁT CHẾT NHỜ CÂU NIỆM PHẬT
Nguyễn Ngọc Mỹ Hạnh (sinh năm 2002), cha của cháu là anh Bùi
Ngọc Châu và mẹ là chị Nguyễn Thị Hương (bé lấy họ mẹ, tên lót của cha) cư
ngụ tại phường 11, Quận Bình Thạnh, TP.HCM.
7


Như mọi ngày bình thường cháu Hạnh vẫn mạnh khỏe vui chơi, nhưng
hôm đó vào ngày

8/9/2010 khoảng gần 11 giờ đêm, đang xem Tivi bỗng
nhiên bé bị ngất xỉu. Sau một lúc sơ cứu không hiệu quả gia đình và bà con
chòm xóm vội chở đi cấp cứu ở bệnh viện Nhân Dân Gia Định, các bác sĩ đã
chẩn đoán là chứng bệnh “Viêm não nhật Bản”.
Một ngày nằm ở phòng cấp cứu thấy không khả quan, các bác sĩ nơi
đây cho chuyển bé Hạnh đến bệnh viện Nhi Đồng 2 và được nhập viện vào
ngày 09 tháng 9 năm 2010, trong sự thương yêu tận tình chăm sóc của tất cả
các Y bác sĩ, hộ lý….
Qua 21 ngày hôn mê sâu, không ăn uống, dù cho nền y học hiện đại
cộng với tình thương yêu và dốc hết sức cứu chữa của các Y bác sĩ nơi đây,
nhưng sức khỏe của bé Hạnh mỗi ngày mỗi cạn kiệt và suy hô hấp nặng, cuối
cùng các bác sĩ đành phải bó tay… rút ống dưỡng khí và cho xuất viện về nhà
lo phần… hậu sự.
Hôm đó là ngày 29/10/2010 trước khi gia đình đưa bé về nhà, vị bác sĩ
Trưởng khoa nhân từ đã nói với Ba mẹ cháu “Người ta bảo còn nước thì còn
tát, nhưng cháu nó đâu còn giọt nước nào nữa mà tát !”
Bác sĩ còn nói : “Nếu tôi mà có phép nhiệm mầu, tôi cũng phải cứu
cháu nhưng rất tiếc….. Chỉ có Phật Trời mới cứu được cháu !”.
“Chỉ có Phật Trời mới cứu được cháu!”
Vâng! Vị bác sĩ này đã nói đúng! Cháu Hạnh từ bệnh viện về đến nhà
chỉ còn là một bộ xương cách trí, thoi thóp trong hơi thở như một con mèo
quặt quẹo sắp sửa ra đi.
Bà con lối xóm người người đến thăm, ai ai cũng xót xa thương cảm
(nhìn trong nhà giấy báo che hết bàn thờ, tủ rương, hình ảnh thờ lật úp vào
trong, cảnh tang tóc mà ta thường thấy khi nhà có người chết).
Ông ngoại cháu đã mua đất xong, mướn người đào huyệt mộ, và đã lo
xong hòm, vải, trà khô ….những thứ cần thiết cho hậu sự.
Nhưng mọi việc đổi thay khi tôi (ở cạnh nhà) nghe cháu Hạnh từ bệnh
viện trả về cũng qua thăm. Là một người Phật tử sau khi xem xét cháu Hạnh,
tôi nói với ba mẹ cháu: “ Nếu anh chị đồng ý tôi sẽ mời Ban Hộ Niệm đến

niệm Phật cho cháu, nếu cháu hết số thì sẽ về với Phật, nếu còn phước thì tai
qua nạn khỏi.”
Ba mẹ cháu đồng ý, thế là tôi gọi điện thoại, một lát có một nhóm Phật
tử đến cùng tôi thiết lễ bàn Phật. Sau 1 giờ tụng “Kinh Sám Hối” và niệm
Phật hồi hướng cầu nguyện cho cháu Hạnh xong ai nấy từ giã trở về nhà, còn
lại những người gia đình, bỗng thấy bé chớp mắt và sau đó cháu mở cặp mắt
8


yếu ớt nhìn mọi người.
Ngạc nhiên và mừng rỡ, gia đình cháu Hạnh chạy qua gặp lại tôi mong
sao mời được Phật tử tiếp tục đến niệm Phật.
Thế là chỉ mấy cú điện thoại của tôi mà gần cả trăm người đến thay
nhau niệm Phật vang trời, niệm suốt mấy ngày mấy đêm. Nào là Đoàn Phật tử
Ban trợ niệm Chùa Vạn Đức Thủ Đức, cô Thanh Lý làm trưởng ban; đoàn
Phật tử Ban Hộ niệm ở Gò Vấp, bác Huệ Nguyện dẫn đầu. Các Phật tử chùa
Hoằng Pháp, Phật tử các chùa ở Bình Thạnh, các chị tiểu thương chợ Gò vấp,
Phật tử chùa Như Lai và các Phật tử khắp nơi trong các quận huyện trong
Thành phố Hồ Chí Minh, thông tin nhau qua điện thoại, tự túc mang theo
lương thực, không quản ngày đêm cùng niệm câu “Nam mô A Di Đà Phật”những người mà trước giờ gia đình cháu Hạnh chưa hề quen biết!
Khu phố nơi đây mọi ngày bình yên nay bỗng ồn ào hẳn lên, ngày cũng
như đêm rất khuya thế mà không biết Phật tử từ đâu ùn ùn kéo đến tay cầm
chuỗi, đồng phục áo dài lam từng tốp thay nhau niệm Phật vang trời, bà con
lối xóm vui mừng đến thăm cháu Hạnh cũng chắp tay đồng thanh niệm Phật

Sau một tuần, Bé tỉnh táo lại nhưng đôi lúc co giật làm kinh. Để tiếp tục
điều trị cho cháu Hạnh, ngày 04 tháng 11 năm 2010 ba mẹ cháu đến bệnh viện
Nhi đồng 2 xin hồ sơ bệnh án về, mục đích là chuyển bé đến khoa Thần Kinh
bệnh viện Chợ Rẫy.
Thấy ba mẹ cháu Hạnh vừa đến mọi người ùa ra hỏi han ( ai cũng nghĩ

rằng bé Hạnh đã chết ) nhưng khi nghe bé Hạnh đã khỏe, và ăn uống lại rồi, ai
nấy thật sự không tin, cứ tưởng đùa !
Mọi người ngỡ ngàng khi nghe ba mẹ cháu Hạnh nói bé đã sống lại rồi.
Điều kỳ diệu nào đã làm cho bé Hạnh từ cõi chết trở về?
Bác sĩ trưởng khoa khi cho cháu Hạnh xuất viện cũng đã có nói “Chỉ có
Phật Trời mới cứu được cháu!”
Vâng ! Nhờ Phật Trời cháu Hạnh đã sống lại ngay buổi niệm Phật đầu
tiên và tỉnh dần sau những buổi niệm Phật tiếp theo, thật sự cháu Hạnh đã
sống lại nhờ câu niệm: “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT” của số đông Phật tử qua
mấy ngày đêm.
Khi không còn phương điều trị được nữa, Bệnh viện cho cháu Hạnh
xuất viện về nhà là sẽ chết, điều đó tập thể Y, Bác sĩ tại khoa Nhiễm Bệnh
viện Nhi Đồng 2 và tất cả mọi người không ai chối cãi.
Nhưng tại sao niệm Phật mà cháu Hạnh sống lại?
Việc này giống như chiếc đèn kia ít dầu quá, sắp cạn rồi đèn sẽ tắt.
9


Nhưng nhờ nhiều người thương tình đến, mỗi người tiếp cho một ít dầu, thì
đèn sẽ đầy dầu lại và tiếp tục sáng!
Người sống thọ, sống khỏe, sống vui là nhờ cái Phước Nhân đời trước
đã tạo. Cháu Hạnh kiếp trước thiếu tu nên thiếu phước, giờ mạng sống đã cạn,
nhưng còn chút duyên nào đó đối với Phật Pháp nên được nhiều người đến
niệm Phật để tiếp phước, nhờ phước đó mà cháu Hạnh thoát cơn nguy hiểm,
mạng sống tăng thêm.
Vậy cho nên chúng ta, ngay từ bây giờ ai nấy cũng nên thành tâm niệm
câu “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT” để tăng thêm phước thọ. Nếu đang bệnh tật,
ngoài thuốc men điều trị, cũng nên niệm Phật hằng ngày.
Mà cháu Hạnh đây đã trải qua bao nhiêu kiếp trước tạo nghiệp gì đó
không lành nên giờ bị chứng bệnh nặng ( nghiệp bệnh ), mạng sống sắp tàn,

may nhờ còn chút duyên lành nên gặp số đông Phật tử đến trợ niệm tiếp
phước cho ( mà phần đông là Phật tử ở xa không ai là người quen với gia đình
mới lạ chứ, thậm chí tôi cầm máy gọi cũng đâu có quen nhiều người, chỉ biết
số điện thoại đó là của Ban hộ niệm thôi).
Đã qua rồi cơn nguy hiểm, gia đình tiếp tục xin nhập viện Nhi Đồng 1,
gần một tháng nằm viện và được trở về nhà, tuy thần kinh còn co giật liên tục,
nhưng gia đình mong tôi ghé châm cứu mỗi ngày.
Cháu Hạnh giờ hoàn toàn tỉnh táo, hết co giật, nói được, ăn ngủ tốt, đùa
giỡn suốt ngày. Tuy nhiên vẫn phải thường xuyên đến Bệnh viện tái khám
theo dõi.
Hôm nay, ngoài sự tri ơn Phật đã cứu sống con mình, ba mẹ cháu Hạnh
tỏ lời biết ơn đến với quý Phật tử trong các Ban Hộ Niệm không quản ngày
đêm mưa gió đến niệm Phật cầu an cho cháu.
Cám ơn các Y -bác sĩ đã tận tâm chăm sóc cháu Hạnh thời gian qua.
Riêng ba cháu Hạnh, lúc mọi người đang chuẩn bị lo hậu sự cho cháu, thì ba
cháu vì quá thương con gái út, ba cháu có tự đập đầu vào tường và ngất xỉu,
anh tự vận để theo con, nhưng mọi người ngăn cản kịp thời.
Giờ đây, đã qua rồi cơn biến cố gia đình và thấy sự nhiệm mầu quá sức
tưởng tượng của câu “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT”.
Ba của cháu - anh Châu đã từng vô tù ra tội vì tánh khí hung hăng quậy
phá… nên có biệt danh “Châu điên” (dân Sở Thùng ấy mà) nay đã nguyện
Quy y, tại gia thờ Phật A Di Đà, bỏ ác làm lành, tập ăn chay, tu học.
Câu niệm “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT” đến nơi đâu sự mầu nhiệm đến
đó.
(Lương y Phan Văn Sang - 87 Nguyễn Văn Nghi, P.7, Q. Gò
10


Vấp)


TRỊ HẾT BỆNH LẮC ĐẦU KINH NIÊN TƯỞNG KHÔNG
THỂ TRỊ
Bà Trần Thị Ích, sinh năm 1932, sống tại ngã ba Vũng Tàu. Bà sinh 22
người con chết 5 người còn lại 17 người. Do con đông, lại không biết chữ nên
bà phải tìm đủ cách mưu sinh nuôi con. Bà mở quán nhậu, cứ đến mùng 5
tháng 5 gọi đám con nít đi bắt dế cơm to về bán cho bà. Sau đó bà lấy tay ngắt
đầu từng con dế, ngắt chân rồi ngâm muối nhét đậu phộng vào lăn bột đem
chiên để bán cho khách nhậu. Không chỉ có dế, bà còn sát hại rất nhiều con
dong, chim, vịt,…lươn thì bà để y nguyên trong thùng, còn đang sống mà bà
bê nguyên nồi nước sôi tưới lên mình khiến chúng sinh đau đớn cong mình
mẩy. Tất cả chỉ để phục vụ cho chuyện nhậu nhẹt của khách hàng, kiếm tiền
nuôi con.
Kết quả ra sao? Bà vẫn nghèo khổ, dù mưu mẹo đủ thứ. Tính tình bà
trước đây cộc cằn, hung dữ, ngay cả với con cháu bà cũng vậy, thích ăn thua
với người khác. Con cái bà đi làm xa cũng nghèo, nhưng không gởi tiền về
cho bà là bà mắng chửi té tát. Chồng chết thì rủa chồng ác nhân, làm cho bà
đẻ nhiều rồi chết trước bỏ con cho bà nuôi cực khổ. Đã vậy bà còn thích đồng
bóng, bỏ tiền ra vô coi đồng bóng, họ về nhập vô bà nhảy múa lung tung. Bà
không tin Phật, không tin nhân quả báo ứng.
Bà mang chứng bệnh lắc cổ kinh niên do quả báo từ nghề nghiệp, đầu
lắc liên tục cả ngày lẫn đêm mười mấy năm, thêm chân có tật đi đứng không
được rất khó khăn do tai biến sinh nở. Bà mang chứng bệnh này chỉ muốn
chết thôi. Tiền không có, chạy chữa đủ bệnh viện vẫn không hết, rồi họ
chuyển bà vô bệnh viện tâm thần. Sau cùng về nhà, vẫn cứ lắc đầu không dứt,
rất khổ sở bức bách, tâm thì luôn nghĩ muốn tự sát.
Sau này có người hướng dẫn bà lên Tịnh Thất Quan Âm để niệm Phật.
Bà không chịu, bà bảo lên đó làm chi, nếu niệm thì ở nhà niệm Phật cũng
được. Thế là bà trải chiếu ra ngồi trước hình Quan Âm Bồ Tát bắt đầu niệm
Phật. Bà niệm Phật từ 1 giờ sáng đến 10 giờ trưa, “niệm Phật để chết” chứ
không phải để hết bệnh.

Sáng hôm sau, con bà đợi hoài không thấy bà mở cửa đi ra, nghĩ chắc
11


bà bệnh rồi té. Điện thoại vào thì bà nghe mà không bắt được điện thoại, ngồi
niệm tê cứng toàn thân, không còn cảm giác. Bà cứ “Nam Mô A Di Đà Phật”
nhắm mắt, mở mắt niệm. Đến gần 11 giờ thì cử động lại được, đói bụng nấu
cháo ăn sau đó lên giường nằm nghỉ nhưng cái miệng vẫn niệm Phật. Bệnh
lắc đầu hết lúc nào không biết.
Đến bệnh viện kiểm tra lại nhiều lần,thì đầu không còn lắc nữa, hết
bệnh mà hoàn toàn không uống một thang thuốc hay viên thuốc nào. Lạ một
điều nữa là kể từ khi hết bệnh nhờ niệm Phật thì bà không còn thèm ăn mặn
nữa, thấy thịt bà sợ hãi.
Bây giờ tuy bệnh lắc đầu hết rồi, kể cả cái chân bị tật 41 năm cũng hết
luôn nhưng bà vẫn còn sợ bị “lắc đầu” lại. Bà không dám buông lơi tiếng
niệm Phật, trở thành tinh tấn niệm khẩn thiết, ngày nào cũng niệm liên tục
năm tiếng đồng hồ.

Câu “A Di Đà Phật” đã chuyển hóa thân tâm bà. Thân hết bệnh, tâm
chuyển biến trở thành một người mới biết cảm thương, đồng cảm với người
khác hơn. Giờ hễ có chút tiền thì bà mua đủ con vật để phóng sinh chuộc lại
lỗi lầm. Ngoài bản thân mình có được lợi ích bà còn khuyên người khác niệm
Phật. Bà bảo hồi xưa ham ăn lắm, bây giờ càng niệm Phật càng thấy hoan hỷ,
không còn muốn ăn nữa, ăn rất ít. Đây nhà Phật gọi là “Thiền duyệt vi thực”,
niệm Phật đến pháp hỷ sung mãn, một câu “A Di Đà Phật” hoan hỷ nên không
còn thấy đói nữa, mà thân an lạc khỏe mạnh. Bà nói 79 năm rồi toàn đau khổ,
đến nay niệm Phật bà mới thấy sự sung sướng nhất trong cuộc đời.
Cho nên Hòa thượng Tịnh Không dạy chúng ta đừng coi thường mấy
người hay làm việc ác. Bởi vì khi họ hồi đầu sám hối, công phu niệm Phật của
họ sẽ tinh tấn hơn chúng ta rất nhiều lần, cơ hội vãng sinh cũng rất cao. Cũng

có khi là Bồ tát nghịch hạnh thị hiện cho chúng ta xem mà thức tỉnh.
12


Xin hãy thường niệm A Di Đà Phật!
( Diệu Âm Lệ Hiếu kính ghi lại 04/2014.)
NHỜ CÂU NIỆM PHẬT MÀ THOÁT KHỎI TỬ THẦN
( Diệu Âm Phúc Cường)
Đây là một câu chuyện có thật xảy ra vào tháng 6 năm 2014 tại Hải
Phòng. Nhờ lòng thành kính, chí tâm niệm A Di Đà Phật cùng danh hiệu Quán
Thế Âm Bồ-tát tha thiết mới có được sức cảm ứng không thể nghĩ bàn, đã
giúp hai mẹ con chị Thu khởi tử hồi sinh.
Sư tỉ Ngọc là một Phật tử thuần thành, ngoài công phu hằng ngày còn là
một thành viên tinh tấn trong Ban trợ niệm Hải Phòng. Sư tỉ có một người
cháu gái tên là Nguyễn Thị Thu sinh năm 1982, nhà ở ngõ 96 Dư Hàng Kênh,
Quận Lê Chân, TP. Hải Phòng. Chị Thu cũng là một Phật tử, từ nhỏ đã có tấm
lòng nhân hậu, tin sâu Nhân Quả. Chị vẫn thường đến chùa lễ Phật tụng kinh,
nhất là kinh Dược Sư.
Vào năm 16 tuổi chị bắt đầu có các biểu hiện: ăn uống nhiều, đi tiểu
nhiều, sụt cân, mệt mỏi,.. Sau này đi khám mới phát hiện bản thân còn rất trẻ
lại mắc bệnh tiểu đường, đây là sự trở ngại lớn trong đời của Thu.
Sau khi tốt nghiệp THPT, do sức khỏe yếu kém chị không đi học tiếp
mà xin làm công nhân giày da. Năm 2006, chị gặp và kết hôn với anh Hải sau
một năm tìm hiểu, dù cho hai bên gia đình phản đối vì bệnh tình của chị.
Năm 2007 chị Thu sinh đứa con đầu lòng. Sau khi sinh, sức khỏe chị có
suy giảm đáng kể nhưng đời sống gia đình vẫn ổn định. Đến cuối năm 2013,
chị mới biết mình vỡ kế hoạch đứa con thứ hai. Là một Phật tử, lại tin vào lý
Nhân Quả nên chị Thu càng không nỡ phá thai như những người khác mà cố
gắng sinh con ra cho tròn vẹn.
Từ khi mang thai bé, hằng ngày chị đều nghe theo lời dặn của sư tỷ

Ngọc đọc kinh Địa Tạng và niệm Phật, lấy công đức chuyển nghiệp cho mình
và thai nhi. Sư tỷ Ngọc cũng rất từ bi, hằng ngày đều công phu sớm lạy Phật,
niệm “A Di Đà Phật” đem công đức hồi hướng cho hai mẹ con chị Thu. Bản
thân chị Thu trong thời gian này cũng hay tham gia tụng kinh, niệm Phật trợ
duyên cho một số người bệnh và trợ niệm cho người sắp lâm chung.
Khi thai càng phát triển lớn thì thận chị càng hỏng đi. Đến tuần thứ 28,
13


chị Thu không thể thở được nữa nên tình trạng hết sức nguy kịch. Lúc này
người nhà chị đưa đi cấp cứu ở Viện sản Hải Phòng. Tại đây, bác sĩ có chuyên
môn kết luận: “Cơ thể chị Thu ngoài bệnh tiểu đường còn có những biến
chứng: suy thận, tràn dịch màng phổi, nhịp tim không đều, huyết áp cao,...
thai của chị không thể giữ được và phải chuyển chị sang Viện Tiệp Hải Phòng
tiếp tục cấp cứu”.
Hành trình gian nan của gia đình lại tiếp tục đưa hai mẹ con chị đến
bệnh viện Tiệp. Nơi đây bác sĩ cũng kết luận đứa bé không thể giữ được, thậm
chí nếu phẫu thuật cứu người mẹ cũng chỉ có xác suất 20% thành công. Hi
vọng sống mong manh như ngàn cân treo sợi tóc.
Ngày lên bàn mổ, không khí quá nặng nề, một lúc hai sinh mạng trong
gia đình, sư tỷ Ngọc còn liên hệ trước với hơn 20 vị liên hữu trong Ban Hộ
Niệm nếu như có tình huống xấu xảy đến, mọi người đều phát tâm đến trợ
duyên cho hai mẹ con.
Bên ngoài phòng mổ, cả gia đình sư tỷ Ngọc đều đứng ngoài thành kính
nhất tâm niệm Thánh hiệu A Di Đà Phật, khẩn thiết xin chư Phật, chư Bồ Tát
từ bi gia trì, đến mức các bác sĩ bệnh viện cũng lấy làm lạ đối với trường hợp
hi hữu này. Bệnh nhân còn chưa chết, cớ sao người thân lại niệm Phật?
Ngay trong phòng mổ, chị Thu nhớ lời sư tỷ Ngọc dặn dò, dùng hết tâm
lực, tha thiết niệm Quán Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn. Cho
đến khi gây mê, dù tay chân không cử động được nhưng trong tiềm thức chị

vẫn vang danh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát không ngừng, không ngừng mãi
đến khi thuốc mê dần hết tác dụng, có thể nói lúc ấy tiếng niệm gần như
“Nhất tâm bất loạn”. Dường như chỉ trong phút giây cận kề sinh tử, chúng ta
mới có cái tâm chí thành chí thiết này mà nương tựa Phật lực, cầu Phật gia bị.
Cửa phòng mổ vừa mở, bác sĩ từ trong bước ra thắc mắc với gia đình,
bệnh nhân này đã tiêm thuốc mê mà sao miệng vẫn còn lẩm bẩm cái gì đó
không dứt vậy? Gia đình và sư tỷ Ngọc thành thật trả lời, chị Thu đang niệm
Phật xin gia trì. Các bác sĩ nghe xong ai nấy đều vui mừng hoan hỉ; có người
nói, ngoài này niệm Phật, bên trong người mẹ cũng niệm, thảo nào cháu bé
được sinh ra có 8 lạng (800 gram) mà lại khóc rất to, kỳ tích trong kỳ tích.
Từ một thai nhi chắc chắn không giữ được mạng cho đến người mẹ tỷ
lệ sống còn cũng chỉ 20%, vậy mà nhờ sự nỗ lực tận tâm của các Bác sĩ, tiếng
niệm Thánh hiệu Phật nhất tâm tha thiết của cả gia đình và chính bản thân
người mẹ mà cuối cùng mẹ tròn con vuông, cả hai mạng người khởi tử hồi
sinh! Sau đó, chị Thu được chuyển sang phòng hồi sức, còn cháu bé thì
chuyển lên phòng cấp cứu đặc biệt tại bệnh viện Nhi Đức.
Trong phòng mổ này, 10 đứa bé thì 9 bé đều không cứu được mà trả về
cho cha mẹ. Người chú ruột của đứa bé là một thanh niên trẻ không tin Phật
14


Pháp, nhưng nhìn cảnh cứ một vài tiếng lại có một đứa trẻ chết, lại nhìn sang
cháu gái đáng thương mặt đang đen xuống cuối cùng cũng khai duyên niệm
niệm không dứt: “A Di Đà Phật ! A Di Đà Phật ! A Di Đà Phật !...” cho cháu
mình.
Sau 4 ngày chăm sóc, cháu khỏe mạnh trở lại gia đình. Người chú cũng
nhờ vị Bồ Tát nhỏ này mà lần đầu tiên cảm nhận được hai chữ “nhiệm mầu”
của Phật Pháp. Cho đến nay là tháng 9 năm 2014, cháu đã được 3 tháng tuổi,
nặng được gần 3kg nhưng rất khỏe mạnh, hằng ngày đều được mẹ cho nghe
đĩa giảng của thầy Thích Giác Nhàn, nghe niệm “A Di Đà Phật ! A Di Đà Phật

! A Di Đà Phật !...”không ngơi nghỉ.
Kỳ lạ là mỗi lần nghe người khác niệm Phật thì đều nhoẻn miệng cười,
lại còn được người thân như ông bà, cha mẹ hằng ngày công phu lễ Phật,
niệm Phật hồi hướng công đức cho nữa.Gia đình đặt tên cháu là Tâm An,
nghĩa là tâm luôn bình an.
Trong kinh có dạy rằng: “Chí tâm niệm một câu A Di Đà Phật có thể
tiêu trừ 80 ức kiếp sinh tử trọng tội”. Chỉ cần xem người niệm Phật có phải là
“chí tâm” niệm hay không, nếu như chí tâm, niệm Phật ắt sẽ có cảm ứng.
Trường hợp vi diệu của gia đình sư tỷ Ngọc cũng vậy, chị Thu niệm
Quán Âm Bồ Tát đến tâm tâm không dứt. Dù cho có thuốc mê làm mê man,
tinh thần vẫn bám chắc lấy Thánh hiệu này đến “bất loạn”. Cả gia đình ngoài
phòng mổ cũng niệm niệm thành kính, niệm niệm tha thiết ắt sẽ cảm được
ánh sáng từ bi luôn hiện hữu của chư Phật, chư Bồ Tát.
Qua câu chuyện cảm ứng Phật pháp nhiệm mầu mắt thấy tai nghe này,
nguyện cho những người chưa tin Phật, niệm Phật, sớm biết tin Phật niệm
Phật. Nguyện cho những người đã tin Phật niệm Phật rồi sẽ càng gắng nỗ lực
hơn, tinh tấn hơn gấp bội; những ai thấy nghe đều có được lợi ích.

15


Việc chia sẻ câu chuyện trên nếu có chút công đức xin hồi hướng cho
cả gia đình của bé Tâm An hết thảy tội chướng tiêu trừ, căn lành tăng trưởng,
phát Bồ đề tâm kiên cố, niệm Phật chuyên cần quyết lòng một đời này vãng
sinh Tây Phương Cực Lạc Thế Giới.
* Khi bạn gieo Nhân đi hộ niệm lâm chung cho người khác, thì đến khi
bạn hữu sự, Quả báo tự nhiên có người đến giúp bạn, trợ niệm cho bạn. Nhân
Quả không hề sai dịch mảy may. Mong bạn ghi nhớ kỹ điều này để tăng
trưởng tín tâm, tích đức tu thiện ăn chay, phóng sinh, niệm Phật và phát tâm
hộ niệm giúp đỡ người khác lúc lâm chung, công đức này vô lượng.

Xin hãy thường niệm A Di Đà Phật.
(Tác giả: Diệu Âm Phúc Cường. Biên tập: Diệu Âm Lệ Hiếu.)

ĐẾN BÁC SĨ CŨNG PHẢI NHỜ PHẬT PHÁP MỚI LÀNH BỆNH
16


Tôi tên Phạm Thị Minh Yến, pháp danh Từ Tâm Đạo, hiện cư ngụ tại
địa chỉ 104 lô P Cư xá Thanh Đa, Phường 27, Quận Bình Thạnh, Thành phố
Hồ Chí Minh.
Năm 1975, lúc đó tôi được 25 tuổi. Khi mang thai đứa con thứ hai, tôi
đi khám thai định kỳ, bác sĩ cho biết là tôi hở van tim khá nặng, chỉ được
phép sinh cháu này xong thì phải đoạn sản... Từ đó, tôi biết tôi mang bệnh tim
nặng và cứ sống chung hòa bình với bệnh của mình. Nếu khỏe thì tôi làm
việc; nếu mệt, tôi nghỉ và cứ uống thuốc đều đặn, hết năm này đến năm khác.
Cho đến năm 2010, tôi cảm thấy bệnh trở nặng, tim nhói đau như châm
chích từng cơn, có lúc nóng ran và choáng váng, thường ngất đi rồi tỉnh lại, áp
huyết tuột thường xuyên, sinh hoạt không còn bình thường như trước, yếu ớt
chậm chạp. Ngồi rửa chén xong, đứng dậy tối đen như mực, tay chân lỏng
lẻo, đi nhiều chân đau nhức, gối mỏi nhừ !
Vào ngày 14/6/2010, tôi buộc lòng phải đi siêu âm tim, và đo Điện tâm
đồ tại Bệnh viện Bình Thạnh . Kết luận như sau :
- ĐÓNG VÔI HAI LÁ VAN , DÀY DÍNH MÉP VAN, HẸP MỨC ĐỘ
NHẸ .
- HỞ VAN 2 LÁ 2/4 - HỞ VAN ĐỘNG MẠCH CHỦ 1,5/ 4, HỞ VAN
3 LÁ < 1/4 .
- THIẾU MÁU CƠ TIM CỤC BỘ .
Bác sĩ chuyên khoa : Lê thị Kim Hồng .
Nhìn vào bệnh án : " đóng vôi hai lá van ", tôi nghĩ thường thì vôi đóng
vào cột sống cổ, cột sống lưng , hay khớp gối, khớp tay ..., tại sao lại đóng

vào hai lá van?
Thảo nào tôi chống chọi, chiến đấu với cơn đau thật là vất vả, kinh
hoàng không thể tà được ! Theo tôi được biết, đóng vôi hai lá van làm cho cơ
tim cứng, hoạt động khó, chức năng của van bị giảm dần những khi huyết lưu
thông lên não bộ. Trong trường hợp van cố gắng đàn hồi bị cứng ...thì có thể
đưa đến đột tử bất cứ lúc nào! Thật là nghiệt ngã đến buồn cười ... vì tôi lại là
bác sĩ ! Trong thời gian này tôi còn học ngày học đêm để còn thi Lương Y.
Có những người bạn thân thiết trong nghề, vừa lấy làm lạ về việc "đóng
vôi", vừa tỏ ra buồn và lo ngại cho tôi về hiện tượng kỳ dị nầy. Bác sĩ chuyên
khoa tim ngạc nhiên không kém và cũng cho tôi biết là trường hợp nầy hiếm
hoi với bệnh tim, mà họ đảm nhiệm mấy chục năm nay.

17


Ngày 3/4/2011, tôi ráng cho hết buổi học chứng chỉ Nội khoa. Đúng 10
giờ trưa tan trường, cơn đau xé ngực và đầu óc lơ mơ tay chân bủn rủn, tôi
giục xe ôm đi thẳng vào cấp cứu bệnh viện Bình Thạnh, và... không còn biết
gì nữa. Đến hai hôm sau tôi mới tỉnh lại và điều trị ở đây 15 ngày. Tôi lại
được siêu âm và đo Điện tâm đồ ngày 4/5/2011:
- CHỨC NĂNG TÂM THU THẤT TRÁI BẢO TỒN , EF 50%.
- VÔI HÓA LÁ TRƯỚC VAN HAI LÁ, HẸP VAN 2 LÁ, MVA= 1,9
cm2
- HỞ VAN 2 LÁ 1, 5 /4 - HỞ VAN ĐỘNG MẠCH CHỦ 1,5 /4 .
Bác sĩ chuyên khoa : Lê Quang Thạnh .
Lần nầy tôi mê man ở phòng săn sóc đặc biệt ba ngày hai đêm, tưởng
như là không tỉnh lại nữa. Tôi mơ thấy hồn mình bay lên trên nóc nhà bệnh
viện, thấy xác mình nằm bất động tái xanh không còn chút máu. Tôi cứ bay
bay lơ lửng và nhìn cảnh các bệnh nhân la hét rên rỉ giống như là cảnh của địa
ngục mà tôi đã đọc qua.

Và sau đó thì thấy có một bác sĩ và hai y tá vào phòng tôi, họ reo lên
mừng rỡ :"Tỉnh rồi !Tỉnh rồi ! ..Tôi giật mình, giấc mơ chấm dứt! Khắp người
tôi, từ ngực cho đến chân toàn là những dây thiết bị điện tâm đồ chằng chịt,
khắp người đau nhức. Cơn mệt rồi cũng qua, cơn nhức nhối rồi cũng giảm
nhờ thấm thuốc giảm đau.
Tôi chợt nhớ năm 2010, tôi có hỏi một Bác sĩ về hiện tượng "vôi hóa",
bác sĩ bảo đây là một hiện tượng lạ, hiếm thấy ở vùng tim. Tôi hỏi có mổ
được không ? Câu trả lời là không giải phẫu được, trừ khi ra nước ngoài thay
tim do một Mạnh Thường Quân nào đó hiến tim, nhưng hy vọng sống chỉ 4%
thôi, vì bệnh được phát hiện ở thời kỳ thứ ba rồi.
Vào bệnh viện lần này, tôi có cảm giác của người sắp từ giã cõi đời:
Khó thở nên phải trợ oxy, thường lấy hơi lên như ngáp cá, sưng khớp gối, đi
lại khó khăn phải chống gậy, không ngủ được, nhắm mắt mà thức thâu đêm,
suốt sáng, không ăn được vì miệng đắng chát, người gầy như que tăm, mặt
mày xanh mướt.
Tôi nghĩ, chắc là không qua khỏi rồi. Vô thường tới rồi! Thôi thì chuẩn
bị cho ngày cuối thì tốt hơn, và lo cho phần hồn là chính. Khi xưa, đã nhiều
năm, tôi là Trưởng Đoàn dẫn chúng đi tụng kinh Pháp Hoa, đi tụng Chú Đại
Bi ở vùng sâu, vùng xa. Tôi tụng kinh Pháp Hoa và thuộc lòng chú Đại Bi rất
hay. Nhưng bây giờ thì ngày thi Lương y gần kề, sức đã yếu rồi, làm sao hoàn
tất quyển kinh thật lớn, trì tụng bài chú dài như vậy.

18


Tôi cũng là đệ tử của thầy Chân Quang, nên cũng biết chút chút Thiền.
Nhưng hiện tai, đau nhức hai đầu gối quá không thể ngồi kiết già mà Thiền
được. Cuối cùng, tôi thấy niệm có sáu chữ NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT ngắn
gọn, dễ dàng nhất, đi, đứng, nằm, ngồi gì cũng được. Vả lại, bệnh tôi đe dọa
đột quỵ bất cứ lúc nào. Tôi phải gấp lên, thật mau niệm Phật, may ra còn được

10 tiếng trước khi chết, để được nương theo ánh hào quang của Đức A Di Đà !
Tôi bắt đầu niệm Phật, không phải cầu Phật cho sống mà để cho đừng
bị hành xác. Tôi chỉ mong một cái chết bình an trong tiếng niệm Phật mà thôi.
Tôi sẵn sàng đón nhận cái chết mà không hề sợ.
Thật ra, người như tôi, có rất nhiều số không nên chẳng có gì để lưu
luyến, tiếc thương cõi đời ô trọc nầy. Không chồng dù có chồng, không con
dù có con, không nhà dù có nhà, không tiền dù có nhiều khả năng để kiếm ra
tiền ! Quanh năm suốt tháng, tôi cứ đi chữa bệnh từ thiện ở chùa và các điểm
từ thiện.
Bệnh nhân, gọi là "chữa ...chùa ", nên khi phục hồi sức khỏe chỉ cám
ơn hay thơm thảo lắm thì cho vài chục bạc không đủ đi xe ôm, thì lấy đâu ra
tiền những lúc thắt ngặt như thế nầy để chữa bệnh. Gia đình tôi, không ai
quan tâm đến tôi , có lẽ họ đã quen với bệnh tim của tôi rồi. Cái chết mà đến
mau với tôi cũng như giải phóng kiếp đọa đày sớm, điều đáng mừng hơn đáng
buồn. Tôi có thể thoát ly được cái xác bệnh tật nặng nề, cái tâm hồn u uất nầy
thật là có phước! Cay đắng quá phải không bạn ?
Khi xuất viện, tôi vẫn sinh hoạt bình thường, đi học, đi chữa bệnh từ
thiện, tư vấn miễn phí cho bệnh nhân, viết mail,...và trong thời khóa biểu
hằng ngày tôi thêm niệm NAM MÔ A MI ĐÀ PHẬT. Thời gian cũng không
cố định, lúc nào rảnh tôi cũng niệm với lòng thành và tin tưởng, siêng năng,
niệm
hoài
không
ngừng
nghỉ
...
Không hiểu vì tôi gặp may mắn hay gặp thầy, gặp thuốc mà tình trạng bệnh
tật có cải thiện thấy rõ, bạn ạ!
Tôi thấy có giảm những triệu chứng mệt mỏi, ngất xỉu khoảng 60% !
Thuốc thì tôi chỉ uống thuốc theo bảo hiểm y tế, có gì uống đó trong nửa

tháng. Toa thuốc đặc trị của Bác sĩ cho tôi thì...đắt quá, cả bạc triệu. Tôi cũng
đón nhận toa thuốc vui vẻ, nhưng để chơi thôi, chứ cơm ngày hai bữa chưa
chắc đã đủ, tiền có đâu mà mua thuốc ! Với lại, tôi biết mình khó cứu được,
suy tim kỳ 3 rồi, trước sau gì cũng ra đi, nên tôi không bận tâm, và cũng
không tái khám, uống thuốc cũng vậy thôi.
Tôi là Phật tử, tôi chỉ muốn niệm Phật lo cho phần hồn thôi ! Còn xác
này để hiến cho Y học, không cần thiết để chạy chữa. Tính đến nay tôi đã
mang bệnh tim gần 40 năm. Vì mặc cảm bệnh nan y , nên tôi thường giấu
bệnh mình, chỉ khi nào bị mệt xỉu thì người ta đoán biết ra mà thôi. Mười năm
qua, tôi là thầy thuốc, nếu để cho người ta biết mình đau tim thì việc chữa trị
19


cho bệnh nhân, người ta không tin tưởng mình thì sao? Cho nên, tôi càng giữ
kín hơn nữa.
Bây giờ, có nhiều người biết, chắc là đã đến lúc tôi phải từ giã mọi
người rồi. Thường thì lãnh thuốc Bảo hiểm Y tế chỉ uống lâu nhất là 15 ngày,
hết thuốc. Sau 15 ngày, tôi không tái khám nữa , vì " chuẩn bị cho ngày cuối "
rồi, uống làm chi nữa, để dành phần thuốc cho người khác, có phước hơn. Tôi
cứ niệm Phật đều đặn, không dám bê trễ ngày nào, giống như người làm chấm
công , giống như học trò đi học, không hề bỏ sót một bài học nào. Càng ngày
tôi cảm thấy sức khỏe càng tăng, tôi không bị mệt nhiều như trước. Tôi hoàn
toàn đổi tướng, trẻ ra, tóc đen, thấy khỏe và hăng hái làm việc nhiều, chân tôi
không còn đau khớp nữa.
Tôi tăng cân và hồng hào, tươi tắn, học giỏi nên đã thi đậu Lương Y Đa
khoa rồi. Thỉnh thoảng tôi ngồi niệm Phật và thấy Đức Phật A Di Đà hiện ra,
mặc áo đỏ giống như những tượng ở chùa mà tôi thường đắp y ! Tôi có kể cho
An, là người bạn học chung với tôi ở Viện Đại học Hùng Vương. Tôi nghĩ, có
lẽ Phật A Di Đà đã chứng minh cho lòng thành của tôi rồi. Mừng quá! Tôi rất
phấn khởi, và ngày 24/11/2011, tôi đi siêu âm tim và đo điện tâm đồ để xem

sao, kết luận :
- DÃN BUỒNG NHĨ TRÁI .
- GIẢM ĐỘNG NHẸ VÁCH LIÊN PHÁT .
- CHỨC NĂNG TÂM THU THẤT TRÁI BẢO TỒN , EF= 57%. ( E/ A
>1).
- HỞ VAN 2 LÁ 2/4, HẸP VAN 2 LÁ MÚC ĐỘ VỪA MVA/PHT=1.8
cm2.
- HỞ VAN ĐỘNG MẠCH CHÚ 1,5/4, HỞ VAN 3 LÁ 15,4, HỞ VAN
ĐỘNG MẠCH PHỔI 1/4
Bác sĩ chuyên khoa : Nguyễn thị Mỹ Dung .
Tiếp theo mấy tuần lễ sau:
Ngày 15/12 /2011, tôi đi siêu âm và đo điện tâm đồ , kết luận :
- DÃN BUỒNG NHĨ TRÁI .
- CHỨC NĂNG TÂM THU THẤT TRÁI BẢO TỒN , EF=55%.
- HỞ VAN 2 LÁ 2.5/4 .HỞ VAN ĐỘNG MẠCH CHỦ 1,5/4 .HẸP VAN
2 LÁ MỨC ĐỘ TRUNG BÌNH MVA /PHT= 1,4 cm2 .
Bác sĩ chuyên khoa : Lê Quang Thạnh.
20


Kính thưa quý vị.
Từ ngày 4/5 đến ngày 15/12/2011, đếm được 7 tháng 11 ngày, tôi niệm
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT mà đã tan hết vôi hóa van tim, cũng có nghĩa là
bệnh tim hơn 40 năm trời nay không chữa trị được, đã có thể lành mạnh như
xưa ... Đây là một sự mầu nhiệm không thể nghĩ bàn của tiếng niệm Phật.
Như tôi đã nói với các bạn, tôi không mong niệm Phật để hết bệnh nan
y của tôi. Tôi niệm Phật cho linh hồn tôi, bởi tôi quá bất hạnh, khi chết con tôi
sẽ không có rước thầy chùa tụng kinh như các đám ma khác. Nó giàu có
nhưng nó chạy theo vật chất kim tiền, không biết Đạo là gì đâu. Như vậy, lúc
sống tôi tự tụng cho tôi, tôi tự niệm cho tôi thì tốt hơn.

Nào ngờ, tôi gần như hết bệnh, như các bạn đã xem kết quả siêu âm
ngày 15/12/2011. Hiện tại, tôi thấy như mình đã bình phục, chất lượng sống
tăng lên nhiều, làm việc nhiều không bị mệt...Những lời Phật dạy không hề
sai. Những lời Phật dạy bao giờ cũng đúng .
Ngày hôm nay, tôi mạn phép viết ra tâm sự đời tôi cho các bạn có thêm
niềm tin.
Nếu bạn là bệnh nhân có chứng bệnh nan y. Xin bạn hãy bình tĩnh và
đừng tuyệt vọng. Có thể, ngoài trường hợp đặc biệt của tôi, đa phần sự sống
của bạn là cần thiết cho xã hội, cho bạn bè, gia đình, chồng, vợ , con cái... Bởi
vậy, bạn cần phải sống.
Xin bạn đừng để cho sự chữa trị bó tay rồi mới nghĩ đến niệm Phật.
Hãy niệm Phật ngay từ bây giờ. Hãy niệm Phật ngay khi có duyên đọc bài
nầy. Mau lên, kẻo trễ !
Là Lương Y, tôi đã từng chứng kiến rất nhiều người muốn niệm Phật,
muốn thốt lên sáu chữ “Nam Mô A Di Đà Phật”, nhưng bị tai biến mạch máu
não nên không há miệng, không nói thành tiếng được. Thật là đau khổ vô
cùng. Vậy thì đang còn có thể nói được, hãy tha thiết với câu “Nam Mô A Di
Đà Phật”, bạn nhé !
Tôi xin nói thêm :
- Không phải niệm Phật một ngày một buổi mà được cứu hết bệnh.
Cũng có người niệm thời gian ngắn mà đạt, cũng có người niệm lâu chưa thấy
gì. Đó là do căn cơ, trình độ , nghiệp quả khác nhau. Có bạn sẽ hỏi tôi, tại sao
tôi niệm trong vòng chưa tới một năm, mà bạn niệm hai năm vẫn còn bệnh ?

Thí dụ: Tôi thiếu nợ một tỷ, mà thời gian một năm tôi góp chỉ được một
triệu để trả, như vậy còn thiếu nhiều lắm, phải cố lên !
21


Sau đây, tôi xin góp một chút ít kinh nghiệm từ riêng bản thân tôi, hi

vọng có thể trợ giúp bạn đạt kết quả mau hơn như sau :
1/Sáng dậy sớm, cúng nước, đốt nhang , khấn : ÔM LAM ÔM SỈ
LÂM: (7 lần )
- Con tên ...xin niệm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT, hồi hướng oan gia trái
chủ, Cửu Huyền Thất Tổ, các chúng sanh khắp pháp giới. (Một ngày thực
hiện 1 lần, rồi trong ngày lúc nào rảnh thì niệm hoài) .
- Tụng chú vãng sanh 10 lần (hay hơn nữa ) lúc sáng. Bạn tụng tối , khi
đi ngủ và dứt tiếng niêm Phật.
CHÚ VÃNG SANH: (10 lần )
- NAM MÔ A DI ĐA BÀ DẠ, ĐA THA GIÀ ĐÁ DẠ, ĐA ĐỊA DẠ
THA, A DI RỊ ĐÔ BÀ TỲ, A DI RỊ ĐA TẤT ĐAM BA TỲ , A DI RỊ ĐA TỲ
CA LAN ĐẾ, A DI RỊ ĐA TỲ CA LAN ĐA , DÀ DI NỊ, DÀ DÀ NA , CHỈ
ĐA CA LỆ ,TA BÀ HA.
SÁM HỐI : (Tụng 10 lần, lạy 10 lần ...)
Xưa con đã tạo bao ác nghiệp. Đều do vô thỉ tham, sân, si. Từ thân,
miệng, ý trót sanh ra. Hết thảy hôm nay đều sám hối.
2/ Có câu :"Phật dụng tâm", quý bạn phải tin Phật, niềm tin này phải
chắc chắn, niệm Phật với tất cả tấm lòng . Như tôi đã nói ở trên, có người cầu
được sớm, có người cầu thấy lâu quá chưa được. Nhưng tôi khuyên bạn hãy
giữ niềm tin, rồi bạn sẽ như ý.
3/ Bạn hãy KIÊN NHẪN, có công mài sắt, có ngày nên kim. Nếu
không phải là Phật tử như tôi, chưa biết niệm Phật là gì, thì có lúc bạn bị ma
chướng quấy phá như là buồn ngủ, như là thấy chán, như là bị những lời nói
chê bai, châm chọc...Xin bạn đừng chán, cố lên và cố lên. Bạn cũng có thể
cho tôi biết và tôi sẽ niệm cùng với bạn, tôi xin hồi hướng để trợ giúp bạn lúc
ban đầu gặp khó khăn ...
Kính thưa quý vị ,sáu chữ “Nam Mô A Di Đà Phật” là một sự mầu
nhiệm tuyệt vời. Không phải chỉ dành cho bệnh nhân, cho người Phật tử.
Niệm Phật không phân biệt tôn giáo, màu da, sắc tộc đều có thể niệm được .
Sau khi đọc bài nầy thì các bạn hãy củng cố niềm tin. Niệm Phật trong

lúc khỏe mạnh, bình an, trong lúc giàu có, may mắn cũng như lúc đau khổ tận
cùng như tôi, bạn nhé ...Rồi bạn sẽ thấy sự mầu nhiệm.
(Phật tử Từ Tâm Đạo.)

22


P/s: Thưa quý vị, tất cả hồ sơ bệnh án, siêu âm, điện tâm đồ... của tôi
đều có đầy đủ, cần xem cho biết thì bạn có thể email cho tôi. Chúc quý vị
thường tinh tấn và an lạc.
Email:
Nam Mô A Di Đà Phật

CẦU NGUYỆN VÀ CẢM ỨNG

Tôi tên Võ Văn Dần, sau đây xin được thuật lại câu chuyện của chính
gia đình tôi, hi vọng những ai cũng lâm vào cảnh ngộ giống như tôi nhân câu
chuyện này mà tự tìm được lối thoát cho mình. Tháng 11/2012, sau khi đã
mang thai được hơn 5 tháng, nhà tôi đi siêu âm và được bác sĩ cho biết kết
quả thai nhi phát triển không bình thường, có dấu hiệu của bệnh Down (đao).
Từ khi nhận hung tin, không khí trong gia đình tôi nặng nề như bị đè
dưới núi đá. Sau giờ làm việc ở cơ quan, hai vợ chồng cứ nhìn nhau, rồi nhìn
vào bụng vợ - nơi có đứa bé không bình thường ấy. Im lặng, im lặng, một sự
im lặng thật đáng sợ! Thế rồi, tôi cũng tìm được hướng đi cho chính mình.
Gia đình tôi theo Phật, có người đi xuất gia. Đêm đến, tôi chắp tay niệm
Phật A Di Đà, vừa niệm Phật vừa hướng tâm về đứa bé đang nằm trong bụng
mẹ, đồng thời liên tục thắp hương khấn nguyện các vị chư thiên, thiện thần từ
bi gia hộ.
Hai tháng sau, nhà tôi đi kiểm tra thai nhi lần nữa và cũng nhận một kết
quả tương tự như lần trước. Không tiến thoái lưỡng nan, những lúc ở cơ quan,

giờ rảnh rỗi, lúc ra chơi, tôi cũng tranh thủ tìm nơi yên tĩnh để niệm Phật vài
câu. Trước khi ngủ tôi niệm Phật, có đêm trong giấc mộng, tôi nghe thấy tiếng
niệm Phật vang dội cả đất trời, tỉnh dậy lòng thấy vui, phấn chấn, nhẹ nhàng
và càng nung nấu ý chí, quyết tâm niệm Phật cầu nguyện cho con an lành.
Thật linh ứng và vi diệu tuyệt vời! Có cầu ắt sẽ có ứng. Tháng 3-2013
vừa qua, nhà tôi đã sinh một bé trai 3,5 kg, mặt mày khôi ngô tuấn tú, và đặc
biệt các bác sĩ sau khi kiểm tra kỹ đã cho biết, bé không có dấu hiệu của bệnh
Down.
Thế là, không khí nặng nề, phủ trùm bóng tối lâu nay trong gia đình tôi
đã biến mất, niềm vui như vỡ òa, bà con nội ngoại đến chúc mừng xúm xít.

23


Có được niềm vui ấy là nhờ suốt hơn 4 tháng qua tôi đã thành tâm,
kiên trì niệm Phật. Còn vợ tôi từ khi nhận hung tin, tinh thần sa sút, mặt mày
ủ rũ, nay đã lấy lại tinh thần, sắc thái tươi vui.
Trước hiện tượng trên, mọi người trong gia đình tôi ai nấy đều lấy làm
ngạc nhiên, có người nghi ngờ bệnh viện: “Máy móc thiết bị hiện đại mà siêu
âm không chính xác”. Còn vợ chồng tôi chỉ nhìn nhau mỉm cười và thành thật
chia sẻ với mọi người: “Bé trai kháu khỉnh này là do tụi con chí thành niệm
Phật đấy!”.
( Theo : kienthuc.net.vn.)

GIẢI NGHIỆP SÁT SINH
Tôi là Thích Minh Hòa, trụ trì chùa Phước Hưng, ấp Thạnh Hiệp, xã
Hòa Thạnh, huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long. Tôi xin kể lại câu chuyện nhân
quả thực tế của tôi và mẹ tôi, bị quả báo do những ác nghiệp mẹ con tôi đã
gây ra.
Do thiếu phước, tôi sinh ra đời không có cha và sống trong sự nghèo

khổ dưới sự bảo bọc của người mẹ. Theo lời mẹ tôi kể lại, để sinh sống, mẹ
tôi bán khoai mì. Một đầu thì gánh tôi, một đầu thì gánh khoai mì ra chợ bán.
Cuộc sống vẫn không đủ cho hai mẹ con, mẹ tôi phải đi làm vợ bé cho một
gia đình giàu có ở trong xóm. Tôi bị ngược đãi.
Lúc 6 tuổi, ban ngày tôi phải đi chăn bò. Nhiều lúc, tôi bị bò húc ngay
trước ngực, thậm chí còn bị đá lăn mấy vòng. Có một ngày, người con của
ông chủ đi câu cá, thấy bò đói thì lấy cần câu quất vào lưng tôi. Tôi chỉ chịu
đựng và khóc. Chưa hết, ban đêm, tôi phải đi soi ếch, nhái, cá… đem về cho
mẹ tôi làm thịt để phục vụ cho gia đình đó. Bởi vì sát sinh quá nhiều cho nên
tôi bị bệnh thường xuyên.
Mẹ tôi phải bán hết đồ đạc của bà để chữa trị cho tôi. Mỗi lần bệnh như
vậy, không có bác sĩ nào chữa lành bệnh cho tôi. Mẹ tôi đưa tôi về chùa, xin
cơm thừa và áo thừa của chùa để mặc thì hết bệnh. Có một lần tôi trải qua một
cơn bạo bệnh rất nặng, mẹ tôi hứa với Tam Bảo khi tôi hết bệnh sẽ cho tôi vào
chùa làm công quả 3 tháng. Kết quả là tôi qua được cơn bệnh. Khi tôi vào
chùa làm công quả được một tháng thì thầy cho tôi xuất gia năm 6 tuổi.
24


Lúc 13 tuổi, tôi thấy cuộc sống của mẹ tôi quá khổ cực, phải chăn bò,
nghèo quá thiếu gạo ăn. Tôi phải xin Sư phụ cho về nhà hoàn tục để phụ giúp
đời sống cho mẹ. Vì không biết phải làm nghề gì cho cuộc sống, tôi phải đi
soi bắt ếch, nhái, ốc, cá.
Từ lúc đó, tôi trở thành người sát sinh số một. Con ếch, nhái nào mà
mạnh thì tôi bẻ chân, rồi mẹ tôi cắt đầu, lột da đem ra chợ bán. Khi mẹ tôi cắt
đầu lột da chúng ra, chúng chắp hai chân trước lại như đang van xin tha mạng.
Còn cá thì tôi chích điện. Con lớn đem ra chợ bán, con nhỏ thì ăn. Đồng thời,
tôi cũng ác lắm, con nào tôi muốn bắt mà nhảy nhót lung tung làm tôi bực
mình, tôi lấy kim hay gai nhọn đâm vào mắt cho đui luôn, máu từ hai mắt
chúng chảy ra.

Hai mẹ con tôi đã sát sinh không biết là bao nhiêu. Mỗi ngày đem ra
chợ bán khoảng 1.000 con. Quí vị thử tính đi một tháng là bao nhiêu? Rồi một
năm là bao nhiêu? Hai mẹ con tôi làm như vậy suốt 8 năm trường tính ra giết
khoảng hơn 3 triệu con.
Năm 17 tuổi, tôi lên thành phố Hồ Chí Minh đi làm. Khi bắt đầu có
tiền, tôi ăn chơi sa đọa. Trong thời gian kiếm tiền, tôi lại phạm tội sát sinh khi
làm việc tại Làng Nướng. Tôi phải giết rắn, tôm, heo, kỳ nhông... rất là tàn ác.
Năm 22 tuổi, tôi có dư được một số tiền. Tôi bắt đầu bị quả báo. Bệnh
tật đến với tôi. Tôi bị viêm khớp chân, đi đứng không nổi. Bao nhiêu tiền bạc
tôi kiếm được đều tiêu hết cho căn bệnh này. Lúc đó tôi cảm thấy chết còn
sướng hơn, cuộc đời này quá chán chường.
Tôi trả quả khủng khiếp. Ai đã từng trải qua viêm đau khớp, nhức khớp,
sưng hai quả thận thì biết nỗi khốn khổ này. Các bác sĩ đều bó tay bỏ chạy.
Ban đêm, quí vị lấy dao chặt tay của tôi còn nhẹ hơn cái đau nhức này. Có
nhiều khi tôi lấy lưỡi lam rạch da thịt tôi cho máu chảy ra để đỡ nhức nhưng
không hiệu quả. Khi nó nhức lên, cảm giác như ai đó lấy con dao cắt xương
thịt của mình. Mỗi lần bệnh là bán sống bán chết. Càng ngày cơ thể tôi càng
đau đớn. Khớp giò của tôi sưng lên, các cơ teo lại và ra mùi hôi thúi. Trong
cơn bệnh, thân thể tôi phát nhiệt nóng thiêu đốt cơ thể. Tôi có cảm giác hàng
ngàn mũi kim đâm lên cơ thể tôi nhức nhối, đau đớn vô cùng.
Tôi cảm thấy trả nghiệp hết nổi và sắp mất mạng. Tôi quỳ trước Phật
sám hối và xin:
“Phật ơi, cho con xin trả quả báo từ từ - rồi tôi phát nguyện - Nếu con
đi tu, suốt cuộc đời con sẽ bán thân này cho Phật, cho Trời, cho Đất. Con
không nghĩ gì về cho bản thân con hết. Con sẽ cố gắng tu hành cho tốt. Nếu
con làm thầy thuốc thì xin cho con được tay phục dược để chữa bệnh cứu giúp
chúng sinh”.
25



×