Tải bản đầy đủ (.pdf) (14 trang)

Phong vân đệ nhất đao - tập 41

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (91.55 KB, 14 trang )


PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn

Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai

-716-
CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI MỐT
ĐỘC THỦ


gười đó đáp:
- Ta chỉ bằng một vật! Phó Hồng Tuyết nằm mộng cũng không
tưởng nổi vật đó!
Hắn cười nhẹ, dùng mũi dao hất tay của Đinh Vân Lâm đang giữ ròt y phục,
đoạn tiếp:
- Bằng vào vật đó, chẳng những dám tưởng mà ta còn dám làm. Ngươi không
tin, ta làm lập tức cho người thấy!
Đinh Vân Lâm muốn hét lên một tiếng thật lớn cho thấu ông trời.
Nhưng muốn hét thì cứ hét, nàng không thể buông tay.
Vừa lúc đó, nàng trông thấy một vật từ bên ngoài bay vào bắn trúng hàm răng
người đó.
Một tiếng bốp vang lên, ba chiếc răng cửa của y gãy lìa.
Vật đó rơi luôn xuống đất theo ba chiếc răng gãy.
Vật đó là một vỏ đậu phộng.
Người ấy biến sắc mặt, một tay che miệng, một tay cử đao lên.
Đinh Vân Lâm cũng biến sắc mặt, kêu lên:
- Lộ Tiểu Giai!
Lộ Tiểu Giai là người ma øhiện tại nàng không muốn thấy mặt, tại sao hắn lại
đến đây?
Chẳng lẽ nàng quá xui xẻo, cái khổ này chưa hết lại đến cái khổ khác?
Bên ngoài động là vùng đen tối, trong vũng đen tối đó có một người cười thốt


lên:
- Trên đời này, đâu phải nhất đònh chỉ có mỗi Lộ Tiểu Giai là biết ăn đậu
phộng? Số người không ăn đậu phộng nghó ra còn ít hơn số người ăn!
Tiếp theo câu nói, một người vừa cười hì hì vừa bước vào, vận y phục tuỳ tiện,
song không cẩu thả, dáng ung dung xem chừng trời sập trước mắt hắn cũng không
hề chớp mắt.
Thấy người đó rồi, Đinh Vân Lâm có cảm tưởng là trời đất bỗng nhiên bừng
sáng, ấm dòu, hết sương mù, hết gió thu, hết mưa đêm.
Dù trời sập nàng cũng không hề chớp mắt.
Bởi, người đó là Diệp Khai.
N

PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn

Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai

-717-
Thấy Diệp Khai là trên thế gian này chẳng còn gì đáng cho nàng quan tâm
nữa.
Nàng cười dòu, xong nét mặt vênh lên gắt:
- Ngươi chết dí ở đâu mà bây giờ mới vác xác đến đây?
Diệp Khai thở dài:
- Tại hạ vốn tưởng đến sớm, nhưng không nỡ để cho nhò ca của cô nương nằm
ỳ tại chỗ, cáu kỉnh, căm hận, dù sao đi nữa thì cũng là nhò ca của cô nương!
Đinh Vân Lâm muốn giận cũng không thể giận được nên bật cười thốt:
- Người vốn nên đối xử tốt với y bởi sớm muộn gì y cũng phải là anh vợ ngươi!
Diệp Khai cau mày nhìn nàng hỏi:
- Có phải là người trong họ Đinh của cô nương thích nằm đất chăng?
Đinh Vân Lâm đáp:
- Ngươi từng nói, một người thông minh lúc nằm xuống rồi, tuyệt nhiên không

bao giờ ngồi dậy mà?
Diệp Khai gật gù:
- Đúng lắm! Có đạo lý lắm!
Chàng nhìn Phó Hồng Tuyết, rồi nhìn sang gã đang cử cao thanh đao hỏi:
- Các vò đều thông minh cả, còn nhân huynh này sao lại không nằm xuống?
Đứng như thế chẳng thấy mệt sao?
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
- Cho nên, ngươi nên khuyên hắn, tốt hơn là hắn nằm xuống đi. Tội gì mà
đứng mãi cho khổ!
Người đó, miệng ngậm máu rỉ ra hai bên mép rơi lòng thòng, không dám có
một phản ứng gì.
Là tay giảo hoạt trên giang hồ thuộc loại hồ ly, hắn thừa hiểu đối tượng dùng
một cái vỏ đậu phộng bắn gãy ba chiếc răng của hắn thì phải là nhân vật phi
thường, còn lâu lắm hắn mới là đối thủ.
Diệp Khai gật gù
- Cô nương có lý!
Chàng đứng đưa lưng về người đó, tay chấp sau lưng, một tư thế thuận lợi cho
hắn. Giả dó hắn đang cử cao thanh đao, đao lại gần cổ chàng, quá gần, nếu hắn lia
đao, một nhát thôi là đầu chàng phải rụng.
Trừ ra, nơi lưng chàng có một con mắt.
Mà người đâu có đến ba con mắt!
Đắn đo một chút, hắn quyết hạ thủ liền. Hắn nhích động bàn tay.

PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn

Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai

-718-
Nhưng quả thật Diệp Khai có một con mắt thứ ba ở sau lưng, bất thình lình
chàng quay lại, một ngón tay xẹt lên, chạm đúng cánh tay cầm đao của người đó.

Thanh đao của hắn sang tay chàng.
Nhìn thanh đao, chàng cười nhẹ khen:
- Bén ghê!
Người đó lạnh cứng mình, cười gượng, nụ cười như mếu.
Diệp Khai tiếp:
- Nếu thanh đao này chớp ngang cần cổ, thì đầu lâu phải rơi là cái chắc. Ngươi
có tin vậy không?
Chàng cầm dao, dứ dứ nơi cổ hắn.
Chàng hỏi:
- Ngươi có muốn thử không? Có thử mới đáng tin chứ, phải không?
Người đó đáp gấp:
- Đương nhiên là tin! Không cần phải thử! Kẻ nào không tin, kẻ đó chỉ là ngốc
tử!
Diệp Khai cười lớn
Người đó chợt hỏi:
- Lúc các hạ lên núi, có gặp bằng hữu của tại hạ chăng?
Diệp Khai gật đầu:
- Ta xem chừng những người đó mệt nhọc quá nên đã khuyện họ nằm xuống
nghỉ một lúc. Họ cũng là nhưng người biết lợi biết hại nên ngoan ngoãn nghe lời ta,
cùng nẵm xuống cả.
Người đó thoáng biến sắc cười khổ, thốt:
- Thực ra… tại hạ cũng cảm thấy quá mệt nhọc!
Diệp Khai đáp:
- Thấy mệt thì cứ tìm chỗ mà nằm nghỉ!
Người đó không nói gì nữa, bước đến góc tường nằm xuống.
Đinh Vân Lâm bật cười thốt:
- Xem ra hắn cũng thông minh đó chứ!
Diệp Khai thở dài:
- Tại hạ cảm thấy số người ngu trên đời này càng ngày càng giảm thiểu. Cũng
là một sự đáng mừng!

Rồi chàng tiếp:
- Tại hạ nghó, cô nương nên đứng lên, đi tới đi lui chứ nằm mãi thế này chỉ sợ
mục xương mất.

PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn

Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai

-719-
Đinh Vân Lâm cười nhẹ:
- Ta đang chờ ngươi đấm bóp đây! Đôi chân của ta mỏi nhừ!
Diệp Khai thở dài:
- Tại hạ nghó, nhò ca cô nương điểm huyệt đôi chân, sao không điểm huyệt
luôn cái miệng của cô nương!
Đinh Vân Lâm bật cười sằng sặc:
- Tại vì nhò ca ta muốn chừa cái miệng của ta để cắn người đó!

o0o


Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết thở dài thốt:
- Trời sanh con người như vậy, sao lại còn gán thêm làm chi một chứng bệnh
tai hại.
Đinh Vân Lâm cũng thở dài theo chàng, rồi tiếp nối:
- Hắn là con người đáng thương thật đấy, tuy có lúc hắn làm cho thiên hạ phải
lên ruột từng cơn!
Nàng hỏi:
- Ngươi biết tại sao hắn mang ta đến đây không?
Diệp Khai lắc đầu
Đinh Vân Lâm tiếp:

- Hắn cho rằng ngươi giết Thuý Bình đó!
Diệp Khai cau mày:
- Thuý Bình đã chết?
Đinh Vân Lâm gật đầu:
- Phần mộ của nàng ở cạnh đây. Chinh Phó Hồng Tuyết tự tay chôn xác nàng.
Nụ cười trên môi Diệp Khai tắt ngay.
Đinh Vân Lâm nhìn sững chàng hỏi:
- Có phải ngươi giết nàng chăng?
Diệp Khai trầm giọng:
- Cô nương có thể hỏi tại hạ câu đó sao?
Đinh Vân Lâm thở ra:
- Đương nhiên, ta biết không bao giờ ngươi lại có hành động đó. Nhưng tại sao
thanh đao của ngươi lại ở đó trong tay hắn?
Diệp Khai trố mắt?

PhongVân Đệï Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dòch giả: Hàn Giang Nhạn

Typed by Vitbaway Converted to pdf by BacQuai

-720-
- Đao của tại hạ? …
Đinh Vân Lâm chưa kòp nói gì, ánh đao bỗng chớp lên.
Diệp Khai đưa tay ra đón bắt thanh đao.
Một thanh phi đao, mỏng như lá lúa.
Chàng ngẩng đầu lên thấy Phó Hồng Tuyết.

o0o

Phó Hồng Tuyết đã đứng lên, như một u linh từ cõi âm hiện ra, lồ lộ.
Mặt vẫn xanh xao, mang vẻ tiều t, mệt nhọc nhưng đôi mắt bốc lửa chớp

bừng bừng.
Vẫn với dáng cũ, hắn đặt tay nơi chuôi đao, nhìn chòng chọc Diệp Khai gằn
từng tiếng:
- Phải đao của ngươi chăng?
Diệp Khai không đáp. Chàng không thể đáp:
Đao, dó nhiên là giống, nhưng chẳng phải chàng phóng. Chàng lâm vào cảnh
gian lý, ngay tình, bởi có chứng tích cụ thể.
Xử dụng loại đao đó chẳng thể có nhiều người. Song chẳng phải không có!
Ai đã chế tạo một loại đao, hoàn toàn giống đao của chàng?
Trên đời, có mấy ai thấy chàng dùng đao? Càng ít có người thấy đao! Thế thì
kẻ nào đó làm phỏng theo mẫu mà chế tạo?
Phó Hồng Tuyết chờ nghe chàng đáp.
Cuối cùng, Diệp Khai thở dài, hỏi lại:
- Tại hạ dùng thanh đao này để giết ai?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Cháu nội của Quách Oai và Vương Đại Hồng chẳng phải sao?
Diệp Khai cau mày:
- Vương Đại Hồng? …
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngươi sai Vương Đại Hồng đi giết người, rồi sau đó ngươi giết hắn để diệt
khẩu.
Diệp Khai hỏi:
- Thuý Bình chết nơi tay hắn?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Hắn dùng kiếm, nhưng không độc thủ bằng thủ đoạn của ngươi!

×