Tải bản đầy đủ (.pdf) (17 trang)

Ý nghĩa tiếng sáo trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài (Dàn ý + 4 mẫu)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (249.54 KB, 17 trang )

Giá trị đích thực của một tác phẩm văn học thường được xem xét trên cả
hai phương diện, nội dung và nghệ thuật. Một trong những yếu tố góp phần
làm nên điều đó chính là việc xây dựng nên những chi tiết nghệ thuật đặc sắc.
Trong truyện ngắn Vợ chồng A Phủ của nhà văn Tô Hoài có thể xem tiếng sáo
gọi bạn tình là chi tiết như vậy.

Trong bài viết dưới đây Download.com.vn xin giới thiệu đến các bạn bài văn
mẫu Ý nghĩa tiếng sáo trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài. Tài
liệu bao gồm dàn ý chi tiết kèm theo 4 bài văn mẫu được chúng tôi chọn lọc từ
các bài làm hay nhất của học sinh trên cả nước. Qua tài liệu này giúp cho các
bạn học sinh có tài liệu học tập, cảm nhận sâu sắc hơn về tác phẩm, và có thêm
nhiều ý tưởng mới khi viết văn. Mời quý thầy cô và các bạn cùng tham khảo và
tải mẫu tại đây.
Dàn ý ý nghĩa tiếng sáo trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ
I. Mở bài:
- Giới thiệu tác giả Tô Hoài và Vợ Chồng A Phủ
- Dẫn dắt chi tiết tiếng sáo trong đêm tình mùa xuân


(Giới thiệu từ hình tượng người nông dân trong văn học sau 1945 với khuynh
hướng viết khẳng định sức sống của họ để hướng họ đến với ánh sáng của cách
mạng- dẫn đến hình ảnh “Tiếng sáo đêm xuân” trong tác phẩm “Vợ chồng A
Phủ”)
II. Thân bài
1. Khái quát về tác giả, tác phẩm.
2. Phân tích hình ảnh “Tiếng sáo đêm xuân”.
-Tiếng sáo xuất hiện lần thứ nhất ở ngoài đầu núi “Ngoài đầu núi lấp ló đã có
tiếng ai thổi sáo rủ bạn đi chơi”
-> Ý nghĩa: Tiếng sáo đã đánh thức tâm hồn cô Mị bởi tiếng sáo “thiết tha bổi
hổi” và cô đã “nhẩm thầm bài hát của người đang thổi”
- Lần thứ 2: Tiếng sáo văng vẳng ở đầu làng “tai Mị nghe tiếng sáo văng vẳng


đầu làng”.
-> Ý nghĩa: Tâm hồn cô Mị như được hồi sinh. Mị nhớ lại ngày xưa “Ngày
trước, Mị thổi sáo giỏi. Mùa xuân này Mị uống rượu bên bếp và thổi sáo. Mị
uốn chiếc lá trên môi thổi lá cũng hay như thổi sáo. Có biết bao nhiêu người mê,
ngày đêm đã thổi sáo đi theo Mị”.
- Tiếng sáo gọi bạn yêu lửng lơ bay ngoài đường:
“Anh ném pao, em không bắt
Em không yêu, quả pao rơi rồi”.
->Ý nghĩa: Tiếng sáo đã giục giã cô Mị hành động. Mị muốn đi chơi “Mị vẫn
còn trẻ, Mị muốn đi chơi. Bao nhiêu người có chồng rồi vẫn đi chơi ngày Tết
huống chi Mị và A Sử không có lòng với nhau và vẫn phải ở với nhau”.Và cô
Mị sửa soạn đi chơi “Mị quấn lại tóc, Mị với lấy cái váy hoa vắt ở trong vách”.


– Khi Mị bị trói, tiếng sáo vẫn vang vọng: “Em không yêu quả pao rơi rồi/ Em
yêu người nào, em bắt pao nào”
->Ý nghĩa: Tiếng sáo vẫn thôi thúc tâm hồn Mị “đưa Mị theo những cuộc chơi,
những đám chơi”.
– Cuối cùng : “Tiếng sáo, tiếng chó sủa xa xa”.
->Ý nghĩa: Tiếng sáo như cũng đang lặng dần với tâm trạng khổ đau của cô gái
Mèo đầy bất hạnh.
3, Nhận xét, so sánh:
– Điểm giống nhau:
+ Nội dung: Cùng nói về âm thanh, sắc điệu của tiếng sáo trong sự cảm nhận
của Mị vào đêm tình mùa xuân từ đó thể hiện sức sống tiềm tàng đang trỗi dậy
trong tâm hồn của cô Mị.
+ Nghệ thuật: Miêu tả chi tiết giàu hình ảnh, giàu sức gợi, dùng chi tiết ấy để
miêu tả diễn biến tâm lí rất tinh tế của nhân vật.
- Điểm khác nhau:
+ Mỗi chi tiết xuất hiện trong hoàn cảnh cụ thể khác nhau thể hiện cho những

cung bậc cảm xúc trong tâm trạng của cô Mị.
+ Thể hiện tài năng của nhà văn trong việc miêu tả diễn biến tâm lí nhân vật.
III. Kết bài :
- Khái quát về ý nghĩa tiếng sáo trong đêm tình mùa xuân
Ý nghĩa tiếng sáo trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ - Mẫu 1
Những đêm tình mùa xuân đã tới…


Sau những dòng hiện thực, trĩu nặng lòng trắc ẩn trước kiếp người nô lệ, nhà
văn Tô Hoài chuyển sang ngọn bút bằng câu văn lãng mạn, mộng mơ ấy để mở
đầu những phút trỗi dậy của sức sống tuổi trẻ trong tâm hồn cô Mị - nhân vật
chính trong truyện “ Vợ chồng A Phủ”. Từ đó, biết bao câu chữ, bao chi tiết,
hình ảnh thẩm mỹ cứ nối nhau tuôn chảy, cứ gọi nhau ngân vang. Trong những
hình ảnh, chi tiết ấy, có lẽ nhà văn dụng công nhiều nhất khi miêu tả hình ảnh
“tiếng sáo đêm xuân”. Chỉ đọc hơn hai trang truyện, tôi đã đếm được mười ba
lần Tô Hoài nói đến tiếng sáo. Trong đó, có sáu lần tiếng sáo được đặc tả với
những sắc độ âm thanh, những ngữ nghĩa và hiệu quả thẩm mỹ thật là sống
động, phong phú.
“ … Ngoài đầu núi lấp ló đã có tiếng ai thổi sáo rủ bạn đi chơi. Mị nghe tiếng
sáo vọng lại, thiết tha bổi hổi. Mị ngồi nhẩm thầm bài hát của người đang thổi.
Mày có con trai con gái rồi
Mày đi làm nương
Ta chưa có con trai con gái
Ta đi tìm người yêu…”
Đấy là mấy giai điệu mở đầu của tiếng sáo. Nó từ xa vọng lại, nhưng nó thiết
tha bổi hổi, nghĩa là nó thật gần gũi, da diết, khẩn cầu, nóng ấm một khát vọng
được yêu, có người để yêu thương. Nhớ ai bổi hổi, bồi hồi (ca dao ). Vì thế,vừa
nghe tiếng sáo, Mị đã nhẩm thầm được lời bài tình ca, trong đó hiển hiện một
nghịch cảnh của cô gái đang khao khát hạnh phúc lứa đôi: Mày có. Ta không.
Mày đi làm nương. Ta đi tìm người yêu. Nói khác đi, tiếng sáo mở đầu trong

những đêm tình mùa xuân ấy là tiếng gọi của bạn bè. Nó có hai sắc độ thiết tha
và bổi hổi, đã đánh thức tâm hồn đang yên ngủ, an phận, nó nhóm lên khát
vọng đang lụi tàn trong ý nghĩ và tình cảm của Mị, người đàn bà từng có một
tuổi trẻ biết yêu, được yêu và tràn đầy hạnh phúc.
Từ cái chức năng đánh thức, tiếng sáo đã hồi sinh cho tâm hồn và giục giã cô
Mị hành động. Từ tiếng sáo ngoài đầu núi, Mị nghe tiếng sáo ở ngay sân chơi


trong làng. Mị lén lấy hũ rượu, uống ừng ực, rồi lịm mặt và lòng Mị đang sống
về ngày trước. Tai Mị văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng. Ngày trước, Mị
thổi sáo giỏi. Mùa xuân này, Mị uống rượu bên bếp và thổi sáo. Mị uốn chiếc
lá trên môi, thổi lá cũng hay như thổi sáo. Có biết bao nhiêu người mê, ngày
đêm đã thổi sáo đi theo Mị. Mị thấy phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui
sướng như những đêm Tết ngày trước. Mị trẻ lắm. Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi
chơi. Dồn dập, nối nhau, sáu lần, nhà văn kể về tiếng sáo. Khi là của Mị, khi
của người khác, tiếng sáo cất lên, trong hiện tại, hòa quyện những âm thanh
trong quá khứ vọng về. Và cũng dồn dập những sự việc, những niềm vui tuổi
trẻ mà Mị từng trải qua, đang sống lại. Đọc văn, ta ngỡ như mỗi từ ngữ, mỗi
câu văn cứ ngân lên, rộn ràng tiếng sáo náo nức tình người. Sóng âm thanh khi
thì vút cao lên, rủ rê mời gọi, khiến cho Mị thấy phơi phới trở lại, lòng vui
sướng, Mị muốn đi chơi. Khi nó trầm xuống, sẻ chia, vỗ về nỗi đắng cay chua
xót bởi cái thân phận phải ép duyên, bán mình của cô gái. Tiếng sáo như thủ thỉ
trò chuyện, rồi lắng nghe từng cung bậc tâm trạng của Mị: A Sử với Mị, không
có lòng với nhau mà vẫn phải ở với nhau! Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc
này, Mị sẽ ăn cho chết ngay, chứ không buồn nhớ lại nữa. Nhớ lại chỉ thấy
nước mắt ứa ra. Ngọn sóng tủi hờn, bi lụy đang khóc than trong lòng cô gái thì
sóng tình yêu và khát vọng của tiếng sáo lại dội lên, lửng lơ bay ngoài đường:
Anh ném pao, em không bắt
Em không yêu, quả pao rơi rồi.
Đấy là lời của tiếng sáo, lời của bài tình ca, lời của các bạn trai, gái đang yêu

nhau, tâm tình bên nhau và cũng là những tiếng lòng da diết, mãnh liệt từng
bao năm bị chôn vùi, kìm nén trong trái tim, trí tuệ của Mị. Vì thế, nó đã thôi
thúc, giục giã Mị hành động. Mị đến góc nhà, lấy ống mỡ, xắn một miếng bỏ
thêm vào đĩa đèn cho sáng. Trong đầu Mị đang rập rờn tiếng sáo. Mị muốn đi
chơi Mị quấn lại tóc, Mị với tay lấy cái váy hoa vắt ở phía trong vách. Lúc này
A Sử, tên chồng vũ phu đang đứng ngay trước mặt Mị. Nhưng cô gái như
không nhìn thấy, không thèm quan tâm. Cô thản nhiên làm cái việc mà cô
muốn. Bởi vì, tiếng sáo mùa xuân tuổi trẻ tự trong tâm hồn Mị đã thực sự ngân


lên. Bởi vì khát vọng tình yêu, hạnh phúc và tự do đã trỗi dậy. Những thanh sắc
tình yêu nhân bản từ ngoại cảnh đã đồng vọng cùng thanh sắc của nội lực bên
trong khiến cho cô gái nô lệ, khổ đau ấy hồi sinh, muốn xóa bỏ cái thân phận
hiện tại để trở thành cái quá khứ, cội nguồn vốn rất tự do, trong lành như mùa
xuân, tự do như tiếng sáo những đêm tình. Có thể nói, nghệ thuật miêu tả tiếng
sáo và tâm trạng nhân vật của nhà văn Tô Hoài ở đoạn này rất tài hoa. Tám lần
ông nói tới tiếng sáo, kể về những cô gái, chàng trai thổi sáo, hát tình ca, nghe
sáo, đi theo tiếng sáo. Ba lần ông đặc tả tiếng sáo: văng vẳng tiếng sáo, tiếng
sáo lửng lơ bay, trong đầu Mị đang rập rờn tiếng sáo. Những từ tượng thanh,
kết hợp nghệ thuật đảo âm tiết (không viết lơ lửng mà viết lửng lơ ), đảo từ
( động từ văng vẳng trước danh từ tiếng sáo, tính từ lửng lơ trước động từ bay,
động từ rập rờn trước danh từ tiếng sáo) khiến cho những âm thanh của thứ
nhạc cụ dân dã ấy trở nên sống động, có hồn, ấn tượng xiết bao. Và nhờ đó,
những cung bậc tâm trạng của nhân vật Mị trở nên phong phú, cụ thể, logic xiết
bao.
Cho đến phút cuối cùng của những đêm tình mùa xuân ấy, khi cô Mị bị A Sử
trói đứng vào cột nhà hòng dập tắt khát vọng, sức sống trong tâm hồn cô, thì
tiếng sáo vẫn vấn vương… bất diệt: Trong bóng tối, Mị đứng im lặng, như
không biết mình đang bị trói. Mị vẫn nghe tiếng sáo đưa Mị đi theo những cuộc
chơi, những đám chơi. “Em không yêu, quả pao rơi rồi. Em yêu người nào, em

bắt pao nào…”. Mị vùng bước đi. Mị không nghe tiếng sáo nữa. Chỉ còn nghe
tiếng chân ngựa đạp vào vách. Cả đêm ấy Mị phải trói đứng như thế. Lúc thì
khắp người bị dây trói thít lại, đau nhức. Lúc lại nồng nàn tha thiết nhớ. Hơi
rượu tỏa. Tiếng sáo. Tiếng chó sủa xa xa những giây phút này, âm thanh của
sáo không hiện rõ bằng hình hài, sắc điệu nữa. Nó lịm dần cùng nỗi đau khổ
của kiếp người. Nhưng nó không tắt hẳn.Nó lặn vào trong trái tim, nó cựa quậy
trong máu thịt của cô Mị, cất lên thành tiếng lòng ru vỗ, an ủi. Cho nên, dù Mị
vẫn đang bị trói, tiếng sáo vẫn đưa Mị đi theo những cuộc chơi,những đám chơi.
Nó vẫn cùng Mị say sưa hát hát bài tình ca “ Em yêu người nào, em bắt pao
nào…” Khát vọng tuổi trẻ và tình yêu của Mị không trở thành hiện thực thì nó


sống trong tâm linh, trong mộng tưởng. Tiếng sáo – tiếng gọi của tự do, hạnh
phúc, dây trói nào trói được? Nó đã chắp cánh cho sức mạnh sống của Mị bay
lên. Kể cả lúc cái hiện thực phũ phàng hành hạ Mị: Cô cảm thấy chân tay
không cựa được, cô nghe thấy tiếng chân ngựa, tiếng chó sủa thì dường như
tiếng sáo vẫn nhắc thầm trong tâm tưởng: lúc này là lúc trai gái rủ người yêu
dỡ vách ra rừng chơi. Mị lại bồi hồi. Kể cả lúc khắp người Mị bị dây trói thít
lại đau nhức, Mị vẫn nồng nàn tha thiết nhớ. Vì cô vẫn nghe thấy tiếng sáo.
Trời tang tảng sáng. Có lẽ lúc này, nhưng tiếng sáo hữu hình đã thực sự tắt. Chỉ
còn dư âm của nó vang vọng trong lòng người. “Ôm sầu mang giận ngẩn ngơ.
Tiếng tơ lặng ngắt bây giờ càng hay.” (thơ Bạch Cư Dị). Không rõ, khi chuyển
ngòi bút từ miêu tả sắc điệu cụ thể của những tiếng sáo ở hai đoạn trên thành
phân tích tâm trạng đau xót, khi tuyệt vọng, lúc mộng mơ của nhân vật Mị
trong dư âm tiếng sáo của đoạn thứ ba này, nhà văn Tô Hoài có nghĩ tới nghệ
thuật miêu tả tiếng đàn của Bạch Cư Dị trong thi phẩm nổi tiếng “Tỳ bà hành”
ngày xưa? Dù thế nào, đọc những dòng văn này của ông, tôi vẫn thấy thấm
đẫm một chất thơ, kính phục một tài năng miêu tả sự thật và khám phá lòng
người. Qua cái vô danh của một nhạc cụ, nhà văn đã tấu lên bao nhiêu thanh
sắc của lòng người. Chỉ ba lần nhắc đến tiếng sáo, nhưng mãi mãi, ông khẳng

định rằng: khát vọng tuổi trẻ, tình yêu, cái sức sống tiềm tàng ấy của con người
không dây trói nào buộc được, không thế lực đen tối nào xóa được.
Trong tiến trình lịch sử văn học dân tộc, chúng ta từng biết tới khá nhiều áng
văn chương có “tiếng sáo”. Cái âm thanh của thứ nhạc cụ tre trúc đơn sơ ấy đã
trở thành một hình tượng thẩm mỹ với bao nhiêu giai điệu, bao nhiêu ngữ nghĩa
đặc sắc. Đó là tiếng sáo của Trương Chi – chàng nghệ sĩ tài hoa nhưng bất hạnh
trong chuyện cổ tích “Trương Chi”. Đó là tiếng sáo của Trương Lương nỉ non
tình tự khiến cho Hạng Tịch – vua nước Sở phân vân, không thể giã từ nàng
Ngu Cơ xinh đẹp, dẫn đến một bi kịch lớn lao mà thi sĩ lãng mạn Huy Thông
đã kể trong bài thơ nổi tiếng “Tiếng địch sông Ô”, năm 1936. Và đây, tiếng sáo
của các Kim Đồng trong thơ Thế Lữ :


Khi cao vút tận mây trời
Khi gần,vắt vẻo bên bờ cây xanh
Êm như lọt tiếng tơ tình
Đẹp như ngọc nữ uốn mình trong không…
Trong chuyện “Vợ chồng A Phủ”, tiếng sáo của nhà văn Tô Hoài như chúng ta
vừa cảm nhận cũng đã được chau chuốt bằng sắc màu, âm thanh đẹp đẽ, uyển
chuyển, không thua kém bất cứ một áng thơ nào. Dường như với tài năng và
tấm lòng yêu thương con người của ông, ngòi bút văn xuôi trở nên mềm mại,
trữ tình. Hình tượng “tiếng sáo” trong thiên truyện đặc sắc này phong phú độc
đáo và sâu lắng hơn. Đọc tác phẩm, suy ngẫm về sức sống tiềm tàng của nhân
vật Mị, chúng ta không thể lướt qua hình tượng thẩm mỹ tiếng sáo. Bởi vì đấy
là một điểm sáng nghệ thuật vừa hiện thực, vừa lãng mạn, đẫm chất dân tộc và
chất thơ. Bởi vì, đấy cũng là một cung bậc tinh tế trong cảm hứng nhân đạo,
nhân văn rất đáng trân trọng của ngòi bút Tô Hoài.
Ý nghĩa tiếng sáo trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ - Mẫu 2
Vợ chồng A Phủ là một trong số không nhiều những tác phẩm văn xuôi viết
thành công trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Có thể xem đó là gương mặt

tiêu biểu của văn học thời đại mà cả dân tộc cùng "rũ bùn đứng dậy sáng lòa".
Trong đó chi tiết Tiếng sáo đêm tình mùa xuân là lát cắt ngang giữa nhân tế
bào của tác phẩm. Vẻ đẹp nội dung, nghệ thuật cũng lộ ra từ chi tiết ấy.
Trước hết, chi tiết Tiếng sáo đêm tình mùa xuân là một sáng tạo nghệ thuật độc
đáo nhằm khám phá, thể hiện vẻ đẹp nhân vật và chủ đề tư tưởng của tác phẩm.
Tiếng sáo mùa xuân vốn là linh hồn của đời sống tinh thần vùng Tây bắc. Nó
rất quen thuộc, gần gũi, không có gì mới lạ, đã được tác giả sử dụng hiệu quả
linh diệu như chiếc móng vuốt của thần Kim Quy, như câu thần chú Vừng ơi
của Alibaba vậy. Nhờ chiếc lẫy thần ấy mà cung nỏ nhà vua bắn một phát chết
hàng vạn tên xâm lược; nhờ tiếng sáo đêm tình mùa xuân đó mà nhà văn mở
được cánh cửa tâm hồn nhân vật Mị đã im ỉm khóa suốt bao nhiêu năm trời. Cứ


nhìn cái dáng "lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa", nhìn cái cách kéo lê tấm
thân của Mị từ mùa này sang mùa khác, từ năm này sang năm khác làm việc
như một cái máy, cứ nhìn cái sự đêm đến "Mị chỉ còn biết thức với lửa", đêm
nào cũng vậy, dù cho có bị A Sử ngứa tay đánh đập hay có người chết ngay ở
đó (không có phản ứng gì thì người ta chỉ có thể nghĩ rằng cô sẽ mãi câm lặng
như tảng đá cho đến ngày chết rũ xương ở đây thì thôi.
Vậy mà từ khi nghe đầu núi lấp ló có tiếng sáo rủ bạn đi chơi của ai đó, "Mị lại
thiết tha bồi hồi". Tâm hồn Mị bắt gặp tiếng sáo, đã bắt đầu cựa quậy, đã bắt
đầu biết cảm nhận, đã xúc động. Đã sống lại thật rồi! Tiếng sáo mùa xuân nhẹ
nhàng, mỏng tang, vu vơ mà thần diệu tựa thuốc thánh Cam lộ. Tưới đến đâu
thì hồi sinh sự sống, tình yêu đến đó. Kìa, Mị đang "nhẩm thầm bài hát của
người thổi sáo". Mị đang hòa lòng mình vào không khí mùa xuân tuổi trẻ của
những cuộc chơi đánh pao, đánh quay. Mị đang sống với tâm trạng yêu đương
trong những bài hát. Dòng nước mắt hiếm hoi đã len lỏi vào tâm hồn đang khô
hạn nứt nẻ của Mị rồi thì lẽ nào không mở lòng?! Tiếng sáo mùa xuân đến và
đã neo đậu luôn trong lòng Mị, rồi ám ảnh không rời: "Tai Mị văng vẳng tiếng
sáo gọi bạn đầu làng". Rồi như một phản ứng dây chuyền, đồng loạt cả một quá

khứ của tuổi trẻ hiện về, Mị lại được sống đắm chìm trong thời tuổi trẻ đầy say
mê của mình: " Mị thổi lá cũng hay như thổi sáo bao nhiêu người mê, ngày
đêm đã thổi sáo đi theo Mị". Tiếng sáo dập dìu thiết tha gọi ai đầu làng mà
đánh thức cả một miền hồi ức, kỷ niệm ùa về tươi rói. Rồi tiếng sáo ngày một
gần, ngày một da diết hơn; ngồi một mình trong xó bếp nhưng Mị nhận rõ
"Tiếng sáo gọi bạn yêu vẫn lửng lơ bay ngoài đường. Mị thấy phơi phới trở
lại...". Mùa xuân đã thực sự về, xốn xang trong lòng: "Mị vui sướng như những
đêm xuân ngày trước. Mị vẫn còn trẻ, Mị muốn đi chơi...". Rồi theo phép biện
chứng của tâm hồn, cái hiện thực đầy say mê của quá khứ và tiếng sáo gọi bạn
yêu kia đã trở thành thái cực tương phản của cảnh sống thực tại. Mị so sánh đối
chiếu, soi xét lại cái hiện thực mà cô đã và đang phải sống, thấy nó thật phi lý,
không thể chấp nhận. Tâm lý Mị nảy sinh một sự phản ứng bất ngờ mà thống
nhất: Nghĩ đến nắm lá ngón. Nhìn ở góc độ sự sống cho thể xác, đây là một


bước lùi, tiêu cực. Nhưng nhìn ở góc độ đời sống tinh thần, đây là một dấu hiệu
đáng mừng ở Mị. Bởi vì đó chính là sự thức tỉnh đầy tính nhân văn: Thà một
phút huy hoàng rồi vụt tắt, thà chết trong một sự khẳng định quyết liệt ý nghĩa
đúng đắn cuộc sống của mình còn hơn phải sống kiếp trâu ngựa suốt cả một đời.
Nhờ tiếng sáo mùa xuân mà Mị có được sự thức tỉnh đó.
Tuy nhiên, một cô gái mê tiếng sáo, yêu đời như Mị không thể lùi sâu vào mãi
góc chết. Tiếng sáo mùa xuân, tiếng sáo gọi bạn tình vẫn "lửng lơ bay ngoài
đường", và trong đầu Mị vẫn "rập rờn tiếng sáo" thì làm sao Mị có thể hững hờ,
làm sao Mị có thể ăn lá ngón? Thay vào đó, cô "lấy hũ rượu, uống ừng ực từng
bát". Mị dằn lòng xuống, cái đắng cay bị kìm xuống thì cái nồng nàn của hơi
men và cái đắm say của "tiếng sáo gọi bạn yêu" càng thôi thúc: "Mị đứng dậy
xắn thêm mỡ bỏ vào đĩa đèn cho sáng" như để tự thắp sáng đời mình, như để
khêu to hơn ngọn lửa tình yêu đang chập chờn trong ý thức của Mị. Hành động
này lại tạo ra niềm tin để có hành động tiếp theo mạnh mẽ hơn: Mị quấn lại tóc,
với tay lấy cái váy hoa vắt trên vách, sửa soạn đi chơi, bất chấp sự có mặt của

A Sử (dù hắn là hiện thân trực tiếp và thường trực của cái ác, là hung thần đã
nghiền nát tất cả hạnh phúc, sự sống của đời cô. Mị hoàn toàn không hề đếm
xỉa đến hiện thực nữa. Lòng mải mê đi theo tiếng sáo, tay cô làm, chân cô bước
như kẻ mộng du. Thậm chí cho đến khi đã bị trói bằng cả một thúng dây đay,
bằng cả mái tóc dài của chính Mị, thân xác đau đớn cùng cực, thì tiếng sáo vẫn
bám riết tâm hồn Mị. Suốt đêm dài Mị chỉ còn nghe tiếng sáo. Khi khát vọng tự
do, khát vọng tình yêu đã cháy lên thì hiện thực kia làm sao đủ sức ngăn cản
được sự bay bổng của tâm hồn?!.
Cũng có lúc tiếng chân ngựa đạp vách kéo Mị về thực tại. "Mị thổn thức nghĩ
mình không bằng con ngựa. Con ngựa còn có lúc đứng gãi chân, nhai cỏ,
còn..." nhưng "tiếng sáo vẫn đưa Mị đi theo những cuộc chơi, những đám chơi".
Lúc chừng đã khuya, Mị còn tưởng tượng được cuộc chơi xuân đêm nay đã đến
lúc "trai làng đang đến bên vách làm hiệu rủ người yêu dỡ vách rừng chơi. Mị
đã nín khóc, Mị lại thiết tha bồi hồi". Tiếng sáo đã trở thành điểm tựa và Mị đã
vững vàng hơn.


Chưa bao giờ là một nhà văn lãng mạn nhưng những dòng này, những trang
này, thế giới tâm trạng nhân vật Mị lúc này và toàn bộ chi tiết Tiếng sáo đêm
tình mùa xuân dẫu thực đến độ điển hình nó vẫn là những trang văn cực kỳ
lãng mạn, đẹp đẽ mê ly. Với chi tiết tiếng sáo, không những nhà văn bật mở
được thế giới tâm hồn của một nhân vật khổ đau đã nhàu nát, tê dại vì bị giam
hãm trong bóng ma và thế lực phong kiến miền núi, đang thức dậy, đang phát
triển với những cung bậc tinh tế, phức tạp, tuần tự có, đột phá có, có cả những
bước tiến lùi đan xen (nhưng đúng quy luật tâm lý mà còn khám phá, khẳng
định, ngợi ca vẻ đẹp tài hoa nghệ sỹ của người lao động dân tộc Mèo. Dẫu cho
thể xác có bị vùi dập bao nhiêu thì lòng yêu đời, yêu hạnh phúc, yêu tiếng sáo
mùa xuân của người người Mèo vẫn không gì có thể dập tắt được. Đó là bức
thông điệp quan trọng nhất mà nhà văn gửi được đến bạn đọc qua tác phẩm này.
Hơn nữa nó còn hé mở cả một sức mạnh tiềm ẩn, báo hiệu khả năng cách mạng

trong nhân vật Mị và con người Tây Bắc.
Tiếng sáo đêm tình mùa xuân thực sự là một chi tiết đầy sức quyến rũ, là nét
hoa văn độc đáo nhất trên toàn tấm thảm hoa Tây Bắc. Giả sử không có tiếng
sáo mùa xuân thì có lẽ tâm hồn Mị không bao giờ thức dậy được (như trên đã
nói). Không có nó, cuộc sống Tây Bắc còn lại là gì? - Chắc chỉ còn lại "tiếng
xập xình cúng ma" nhận mặt người vay nợ lãi hay làm nô lệ cho bọn chúa đất.
Tiếng sáo dập dìu suốt đêm đã xua đi cái hoang lạnh, cái đói rách của núi rừng,
cái âm u của cuộc sống nô lệ, và gọi về cái ấm áp, cái đa tình đáng yêu, chất
nghệ sỹ của lòng người Tây bắc. Có tiếng sáo gọi bạn đầu làng, tiếng sáo vang
vọng từ núi này sang núi nọ và "những chiếc váy hoa phơi trên những tảng đá
xòe như con bướm sặc sỡ" núi rừng Tây bắc trở nên thơ mộng, quyến rũ và say
mê biết bao!
Cảm ơn nhà văn đã giúp người đọc mọi miền Tổ quốc được cảm nhận, thưởng
thức những vẻ đẹp trong sáng, thi vị của con người và núi rừng miền Tây thân
yêu của chúng ta. Đọc đi đọc lại nhiều lần, tiếng sáo vẫn cứ say mê, ám ảnh lạ
thường, lan truyền từ người trong truyện đến người viết truyện, sang người đọc
truyện:


"Ngoài núi lấp ló đã có tiếng ai thổi sáo rủ bạn đi chơi..."
"Mà tiếng sáo gọi bạn yêu vẫn lửng lơ bay ngoài đường..."
"Tiếng sáo đưa Mị đi theo những cuộc chơi, những đám chơi..."
Ta như nghe được cả những tiếng reo vui náo nức của nhà văn khi mùa xuân
đến được kìm nén trong nhiều câu văn: "Những đêm tình mùa xuân đã đến". Ta
như nghe được cả sự mời gọi thiết tha của người nghệ sĩ ấy trong từng dòng
văn miêu tả tài hoa về tiếng sáo ấy rằng: Hỡi những ai chưa một lần đến Tây
Bắc, hãy lên đây để được sống trong không khí của những đêm xuân nồng nàn
men rượu và dập dìu tiếng sáo gọi bạn yêu lửng lơ bay ngoài đường, tiếng sáo
văng vẳng đầu nương, vang vọng qua những vách núi thành âm điệu đặc trưng
của nền văn hóa Tây bắc. Tiếng sáo ấy cũng là tiếng lòng nồng nàn như rượu

đêm xuân của nhà văn đối với núi rừng và đồng bào các dân tộc vùng rẻo cao
Tây bắc nói riêng, với đất nước Việt Nam nói chung.
Vẫn còn chưa đủ. Phải nói thêm: Chi tiết ấy còn là sản phẩm của một sự am
tường cặn kẽ, tinh thông về phong tục, lối sống của đồng bào rẻo cao. Là sản
phẩm của một ngòi bút tài hoa: văn như nhạc, như tranh, tải được cả màu sắc,
hương vị, âm điệu, linh hồn của núi rừng Tây Bắc. Trong sáng, hồn nhiên mà
tình tứ, réo rắt da diết, mà khỏe khoắn lạ thường.
Thật trọn vẹn, ngọt ngào và đầy dư vị!
Một chi tiết nghệ thuật như thế nó dư sức làm rường cột cho cả một tác phẩm,
đánh dấu sự trưởng thành của chặng đường sáng tác, làm nên tầm cao, đóng
góp riêng của nhà văn Tô Hoài cho nên văn học, văn hóa nước nhà.
Nay nhà văn Tô Hoài đã đi xa nhưng chắc chắn tiếng sáo đêm tình mùa xuân
của bản Mèo xa lắc vẫn vi vút, vẫn lửng lơ ám ảnh trong tâm trí bao thế hệ
người đọc mọi miền đất nước. Có thể nó còn vọng mãi sang thế giới bên kia ru
Người giấc ngủ ngàn năm; và biết đâu trong cõi âm cũng lóe lên tia sáng ấm
mùa xuân.


Ý nghĩa tiếng sáo trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ - Mẫu 3
Trong truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” Tô Hoài không chỉ thành công ở việc
khắc họa chân dung các nhân vật mà nhà văn còn có biệt tài trong việc xây
dựng các chi tiết truyện rất đặc sắc. Trong đó, chi tiết tiếng sáng trong đêm tình
mùa xuân mang nhiều ý nghĩa.
Tiếng sáo xuất hiện trong đêm tình mùa xuân – đây là âm thanh quen thuộc,
đặc trưng của người Mèo ở vùng cao mỗi khi tết đến, xuân về. Đó là tiếng sáo
gọi bạn yêu, là cầu nối cho các đôi lứa, giúp các chàng trai tỏ tình và giãi bày
yêu thương. Âm thanh ấy cũng chất chứa nhiều khát vọng yêu thương cháy
bỏng trong các nhịp đập trái tim trẻ.
Tiếng sáo là một trong những chi tiết được Tô Hoài dụng công miêu tả. Nó
xuất hiện nhiều lần,trở đi trở lại với các mức độ và sắc thái khác nhau. Lúc đầu

là tiếng sáo lấp ló ngoài đầu núi, tiếp đến nó văng vẳng ở đầu làng, “lửng lơ
bay ngoài đường”. Và rồi giữa Mị và tiếng sáo không còn khoảng cách. Âm
thanh ấy len lỏi vào trong tâm trí của Mị . Không chỉ có tiếng sáo hiện tại cô
nghe, mà Mị còn nhớ lại cả tiếng sáo trong quá khứ, về khoảng thời gian tươi
đẹp, kiêu hãnh của mình.
Chi tiết tiếng sáo cũng có vai trò hết sức quan trọng đối với việc làm hồi sinh
tâm hồn Mị., làm trỗi dậy sức sống tiềm tàng mãnh liệt trong cô. Nó giống như
một tác nhân làm sống dậy trong Mị những cảm xúc rạo rực của tuổi trẻ, làm
bùng lên niềm khao khát sống., khao khát yêu đương. Để rồi “ Mị thấy phơi
phới trở lại…Mị muốn đi chơi”. Nếu không có không khí ngày tết nhộn nhịp ở
Hồng Ngài, đặc biệt là tiếng sáo gọi bạn tình không cất lên thì có lẽ Mị vẫn mãi
chìm đắm trong những tháng ngày rầu rĩ, sống một cuộc sống không phải con
người. Ngay cả khi cô bị trói đứng thì âm thanh của tiếng sáo như ma lực làm
bùng cháy trong Mị niềm khao khát yêu, khao khát sống.
Bên cạnh đó, sự xuất hiện của chi tiết âm thanh tiếng sáo còn góp phần tô đậm
thêm những giá trị nhân đạo của tác phẩm. Nhà văn muốn ca ngợi và khẳng


định sức sống tiềm tàng trong tâm hồn người lao động miền núi không có một
thế lực nào có thể hủy diệt được. Và chỉ cần âm thanh của tiếng sáo ấy có thể
làm thức dậy nguồn sức sống ấy.
Chi tiết tiếng sáo cũng đóng vai trò không nhỏ trong việc tạo nên hơi thở miền
núi cho truyện ngắn. Cũng nhờ có sự xuất hiện của âm thanh này mà các trang
văn mà Tô Hòa xây dựng đẫm chất thơ. Tiếng sáo ấy quả là âm thanh gây
nhiều ấn tượng không chỉ đối với các nhân vật trong truyện mà còn gây ấn
tượng, hút người đọc mạnh mẽ.
Và để khắc họa nổi bật chi tiết trên, tác giả sử dụng ngôn ngữ đầy sức gợi, nhất
là những từ láy liên tục biến đổi, gợi tả các sắc thái khác nhau của tiếng sáo:
lấp ló, văng vẳng, lửng lơ, rập rờn. Qua cách diễn đại này độc giả dường như
không phải tốn quá nhiều công sức để mường tượng thứ âm thanh ấy mà nó

hiện hữu khá rõ nét, không chỉ tác động vào thính giác mà còn gây ấn tượng
mạnh mẽ đến thị giác.
Có thể thấy rằng, chi tiết tiếng sáo mặc dù là chi tiết nhỏ trong tác phẩm thôi
nhưng cũng có vai trò tạo nên sự thành công khi xây dựng truyện ngắn “Vợ
chồng A phủ” của nhà văn Tô Hoài. Nếu thiếu đi âm thanh này, truyện ngắn
“Vợ chồng A Phủ” có thể sẽ mất đi khá nhiều sức lôi cuốn và tư tưởng của tác
phẩm cũng đôi phần kém sâu sắc hơn.
Ý nghĩa tiếng sáo trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ - Mẫu 4
Giá trị đích thực của một tác phẩm văn học thường được xem xét trên cả hai
phương diện, nội dung và nghệ thuật. Dấu ấn của một nhà văn trong tác phẩm
được thể hiện trong suốt quá trình sáng tạo để chuyển tải nội dung - tư tưởng
thành những hình tượng nghệ thuật sống động, để lại những “ám ảnh” nghệ
thuật sâu sắc trong lòng người đọc. Một trong những yếu tố góp phần làm nên
điều đó chính là việc xây dựng nên những chi tiết nghệ thuật đặc sắc. Trong
truyện ngắn Vợ chồng A Phủ của nhà văn Tô Hoài có thể xem tiếng sáo gọi
bạn tình là chi tiết như vậy.


Trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ, nhà văn Tô Hoài cũng đã lựa chọn được
nhiều chi tiết đắt. Chi tiết về tục cúng trình ma, nắm lá ngón, chi tiết về giọt
nước mắt của A Phủ, và không thể không kể đến tiếng sáo trong đêm tình mùa
xuân đó đều là những sợi dây tóc phát sáng kết nối mạch truyện, chuyển tải nội
dung hiện thực và nội dung nhân đạo của tác phẩm.
Chi tiết tiếng sáo trong đêm tình mùa xuân
Trong truyện ngắn Vợ chồng A Phủ, nếu tục cúng trình ma là một hủ tục ám
ảnh đời sống tâm linh của người dân Tây Bắc, thì tiếng sáo gọi bạn tình lại trở
thành một nét đẹp văn hóa trong đời sống sinh hoạt và đời sống tinh thần của
con người nơi đây. Tiếng sáo xuất hiện trong thiên truyện lúc văng vẳng từ xa,
có khi vọng lại thiết tha, bổi hổi, lúc lửng lơ bay ngoài đường, lúc lại rập rờn
trong đầu Mị. Tiếng sáo làm nên một miền không gian êm dịu, nên thơ thuộc

về thế giới tâm hồn đẹp đẽ của nhân vật Mị. Trong lời bài hát của người thổi
sáo có khát vọng tự do và tình yêu của trai gái người Mèo:
Mày có con trai con gái rồi
Mày đi làm nương
Ta không có con trai con gái
Ta đi tìm người yêu.
Và cả những ước hẹn buông lơi:
- Anh ném pao, em không bắt
Em không yêu quả pao rơi rồi…
- Em không yêu, quả pao rơi rồi.
Em yêu người nào, em bắt pao nào...
Với ý nghĩa đó, tiếng sáo đã trở thành một sợi dây tóc phát sáng, khi nó là một
chi tiết nghệ thuật gắn với cuộc đời, số phận của nhân vật Mị, là hiện thân thế
giới tâm hồn đẹp đẽ của cô gái này. Mị từng là một cô gái trẻ, đẹp. Tết đến trai
đến đứng nhẵn cả chân vách đầu buồng Mị. Ngày đó, Mị thổi sáo giỏi. Mị uốn


chiếc lá trên môi thổi lá cũng hay như thổi sáo. Có biết bao nhiêu người mê
ngày đêm thổi sáo đi theo Mị. Nhưng vì món tiền mà bố mẹ Mị đã vay của nhà
thống lí Pá Tra chưa trả được nên Mị bị bắt về làm con dâu gạt nợ cho nhà
thống lí. Từ đây, Mị sống cuộc sống tủi cực, thê thảm. Ở lâu trong cái khổ, Mị
quen khổ rồi. Mị âm thầm như một cái bóng Mỗi ngày Mị càng không nói, lùi
lũi như con rùa nuôi trong xó cửa. Nhưng rồi, mùa xuân Hồng Ngài mang theo
màu sắc, âm thanh và sự rộn rã đã đánh thức sức sống tiềm tàng ở cô gái sống
mà như đã chết ấy. Quá trình thức tỉnh của Mị gắn liền với sự vọng về của
tiếng sáo. Tiếng sáo trở thành chất xúc tác mạnh mẽ lay tỉnh một tâm hồn ngủ
yên trong đêm lặng với sự ám ảnh của bóng ma. Lần đầu tiên tiếng sáo xuất
hiện trong tác phẩm cũng là lần đầu tiên sau bao ngày dài câm nín ở nhà thống
lí Mị nghe tiếng sáo vọng lại, thiết tha bổi hổi. Mị ngồi nhẩm thầm bài hát
người đang thổi. Tiếng sáo đã làm rung lên cảm xúc trong tâm hồn Mị - sự thay

đổi đó chứng tỏ hồn Mị chưa chết hẳn. Mị đang sống lại, lòng Mị đã có sợi dây
xúc cảm. Mị đang sống với giai điệu, với ý nghĩa lời bài hát người đang thổi.
Trong không khí đón tết, nhìn cảnh người nhảy đồng, người hát, có thêm cái
nồng nàn của rượu, khi Mị uống ực từng bát, tiếng sáo đã đưa Mị về quá khứ,
lòng Mị thì đang sống về ngày trước. Tai Mị văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu
làng. Từ đây, tiếng sáo thức dậy khát vọng sống, sức sống trong Mị, Mị thấy
phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm tết ngày trước.
Mị trẻ lắm. Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi. Nghĩ đến cảnh A Sử với Mị,
không có lòng với nhau mà vẫn phải ở với nhau, trong Mị xuất hiện suy nghĩ
Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, Mị sẽ ăn cho chết ngay chứ không buồn
nhớ lại nữa. Nhớ lại, chỉ thấy nước mắt ứa ra. Như vậy là, Tiếng sáo gọi bạn
yêu lửng lơ bay ngoài đường kia chính là tấm gương soi hắt lại để Mị nhìn rõ
hơn về cuộc sống hiện tại của mình. Mị đã muốn chết ngay, nghĩa là Mị đã
không chấp nhận hoàn cảnh, Mị đang muốn phản kháng lại hoàn cảnh. Đây là
điều hoàn toàn khác với Mị lầm lũi suốt bao tháng ngày trong nhà thống lí
trước đây. Nhìn thấy A Sử chuẩn bị đi chơi, Bây giờ Mị cũng không nói. Mị
đến góc nhà, lấy ống mỡ, xắn một miếng bỏ thêm vào đĩa đèn cho sáng - Mị
muốn thắp sáng thêm khát vọng sống mới nhen nhóm tìm về. Trong đầu Mị


đang rập rờn tiếng sáo. Tiếng sáo vẫy gọi Mị, thôi thúc Mị. Điệp khúc Mị
muốn đi chơi một lần nữa bùng lên . Mị cũng sắp đi chơi. Ngay sau đó, hàng
loạt các hoạt động diễn ra một cách nhanh chóng, Mị quấn lại tóc, Mị với tay
lấy cái váy hoa vắt ở phía trong vách, như thể Mị đang thực hiện hành động
giải phóng cho mình, cởi bỏ khỏi sự trói buộc của con ma nhà thống lí, thoát
khỏi căn buồng kín mít của Mị - căn buồng chỉ có một chiếc cửa sổ một lỗ
vuông bằng bàn tay. Lúc nào trông ra cũng chỉ thấy trăng trắng, không biết là
sương hay là nắng. Thế rồi khát vọng ấy mới được nhen nhóm, ngay lập tức đã
bị A Sử chặn đứng. A Sử đã nắm Mị, lấy thắt lưng trói hai tay Mị. Nó xách cả
một thúng sợi đay ra trói đứng Mị vào cột nhà. Tóc Mị xõa xuống, A Sử quấn

luôn tóc lên cột, làm cho Mị không cúi, không nghiêng được đầu nữa. Nhưng
sự thực, A Sử chỉ có thể trói được thân xác Mị, còn tâm hồn Mị vẫn hoàn toàn
tự do. Mị vẫn sống trọn vẹn trong thế giới của riêng mình, Trong bóng tối, Mị
đứng lặng im, như không biết mình đang bị trói. Hơi rượu còn nồng nàn. Mị
vẫn nghe tiếng sáo đưa Mị đi theo những cuộc chơi, những đám chơi. Như vậy,
tiếng sáo là chất xúc tác làm thay đổi tâm lí nhân vật Mị, giúp người đọc nhận
ra sức sống tiềm tàng ở Mị, một sức sống mãnh liệt không gì có thể hủy diệt
được.
Chi tiết tiếng sáo đã giúp nhà văn Tô Hoài khám phá ra vẻ đẹp tâm hồn Mị,
khẳng định được sức sống bất diệt của con người. Có thể xem, tiếng sáo là chi
tiết nghệ thuật đẹp, giàu sức gợi, ám ảnh người đọc. Nhân vật Mị trong hoàn
cảnh này làm ta liên tưởng đến quá trình thức tỉnh của nhân vật Chí Phèo trong
tác phẩm cùng tên của nhà văn Nam Cao. Những nhà văn lớn vẫn thường là
những nhà nhân đạo chủ nghĩa. Cả Nam Cao và Tô Hoài đều là những nhà văn
như thế.



×