Tải bản đầy đủ (.pdf) (2 trang)

Bình giảng đoạn văn sau trong truyện Chữ người tử tù: Tiếng trống canh thành phủ... muốn từ biệt vũ trụ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (233.83 KB, 2 trang )

Đề bài: Bình giảng đoạn văn sau trong truyện Chữ người tử tù: "Tiếng trống canh 
thành phủ... muốn từ biệt vũ trụ"
Bài làm
Đoạn văn nằm ở phần mở đầu tác phẩm, sau cuộc trò chuyện của ngục quan và thầy thơ 
lại về Huấn Cao. Đây là bức tranh của nhà tù tỉnh Sơn đêm trước khi Huấn Cao vào trại 
giam. Đoạn văn thể hiện bút lực già dặn bậc thầy của Nguyễn Tuân trong việc tả  cảnh  
ngụ  tình, hé mở  cho người đọc về  con người thật của viên quản ngục, góp phần khẳng 
định sức tỏa sáng của hình tượng Huấn Cao giữa chốn ngục tù tăm tối.
Khung cảnh nhà tù tỉnh Sơn hiện lên trong không gian tối mịt với những âm thanh quen  
thuộc vọng lên chút sự sống quạnh quẽ nơi đây. Tiếng trống thu không, tiếng kiểng mõ 
đều đặn, thưa thớt nhịp vào không gian thêm quạnh vắng hoang vu. Cảnh  ở đây yên tĩnh 
và đầy bất trắc, đầy rùng rợn với tiếng dội chó ma sủa tứ làng xa đi lại. Lấy động để  tả 
tĩnh, Nguyễn Tuân đã dùng âm thanh làm nền đỏ bật lên khung cảnh hoang vu, tĩnh mịch  
đến lạnh lẽo của chốn tù lao ­ nơi ngự  trị  của cái ác và bóng tối, cảm tưởng như  lẩn  
khuất đâu đây chỉ toàn những bóng ma, không một chút sự  sống. Có âm thanh nhưng chỉ 
vẳng lại từ xa thưa thớt và heo hắt, có hình ảnh của mặt đất nhưng chỉ thấy thăm thẳm 
cỏ  đẫm sương. Nguyễn Tuân tả  cảnh qua đôi mắt nhìn của viên quản ngục ­ đôi mắt  
chứa đầy tâm trạng, gợi bao suy tư, trăn trở. Đi qua vùng tâm tướng ấy, những cái song vô 
tư bỗng vô hình giam hãm, trói buộc những nhân cách, số phận con người. Những cái song 
ke những nét đen thẳng lên nền trời như vạch ranh giới hư  ảo vào chốn ngục tù nơi đây.  
Trong màn đêm đen bao trùm cảnh vật, điểm vào những mảng sáng nhỏ  nhoi của lốm 
đốm tinh tú, nhưng nếu chỉ có thế thì hẳn chốn tù lao sẽ mãi chìm khuất sau bóng tối dày 
đặc đang ngự trị. Nhà văn đã điểm vào nền tối ấy, ánh sáng của ngôi sao Hôm nhấp nháy,  
ngôi sao ấy như muốn tụt xuống phía chân trời không định, muốn từ biệt vũ trụ. Hình ảnh  
sao Hôm xuất hiện hai lần với cách nhân hóa gợi ấn tượng về người anh hùng Huấn Cao.  
Qua con mắt của viên quản ngục, Huấn Cao như một ngôi sao sáng, rực lên giữa cái tối  
tăm của chốn tù ngục. Hình ảnh ngôi sao Hôm xuất hiện mang vẻ đẹp lung linh hiếm có 
và giàu chất thơ. Nguyễn Tuân sử dụng bút pháp lấy động để  tả  tĩnh, thủ  pháp đối lập,  
dựng lên khung cảnh chốn tù lao hoang vắng, yên tĩnh. Cảnh tĩnh nhưng không chết, âm 



thanh, màu sắc kết nối với nhau bằng những sợi dây vô hình, toát lên nền ấy là tâm trạng  
của viên quản ngục.
Quản ngục xuất hiện trong cái dáng người lặng lẽ đầy ưu tư  trăn trở. Dường như  ngục 
quan đang bâng khuâng về  hoàn cảnh sống của mình giữa chốn tù lao bức bối trói buộc 
con người, trói buộc nhân cách đang khát khao cái đẹp. Quản ngục trân trọng và cảm phục 
Huấn Cao bởi tài hoa và khí phách anh hùng, âm thầm tiếc nuối cho một nhân cách lớn  
sắp rơi vào tay tử thần. Cái nhìn của ngục quan hướng tới ngôi sao Hôm cũng là cái nhìn  
hướng đến cái đẹp, cái cao cả  của tâm hồn. Bởi vậy mà giữa cái tối tăm của ngục tù,  
ngục quan vẫn hiện ẩn với vẻ đẹp của con người lương thiện, khao khát cái đẹp và trân  
trọng người tài là một âm thanh trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều 
hỗn loạn, xô bồ. Khơi được nét tâm trạng này của quản ngục, Nguyễn Tuân càng khẳng  
định thêm sức tỏa sáng của hình tượng Huấn Cao. Chính tài hoa và khí phách anh hùng  
của Huấn Cao đã đánh thức một tâm hồn lâu nay ngủ quên trong bóng tối để tâm hồn ấy  
tìm được trái tim đồng cảm, tri âm, tri kỉ. Phải chăng đó cũng là một ngôi sao sáng giữa  
màn đêm đen?
Đoạn văn là sự kết hợp giữa cảnh và tình. Cảnh được khúc xạ qua tình và tình được bật  
lên từ cảnh. Nghệ thuật phục bút của Nguyễn Tuân cùng việc sử dụng lớp từ cổ: nội cỏ,  
thành phú, tiếng kiểng, tiếng mõ canh đã tạo được không khí truyện, đưa người đọc trở 
về  thời xa xưa. Đoạn văn mang đậm phong khí cổ  điển với chất văn đỉnh đạt và bút lực 
tài hoa. Chỉ một đoạn văn ngắn, Nguyễn Tuân đã tạc thêm một ít hồn xưa vào lòng người.
 



×