Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (330.06 KB, 2 trang )
Đề bài: Nhà thơ Hoàng Trung Thông có viết: “Bàn tay ta làm nên tất cả, Có sức
người sỏi đá cũng thành cơm”. Hãy bàn luận ý thơ trên đây
Bài làm
Lao động là nguồn gốc của sự sống. Có gì đẹp bằng lao dộng? Ca ngợi lao động và người
lao động, nhà thơ Hoàng Trung Thông viết:
“Bàn tay ta làm nên tất cả,
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm".
Trong câu thơ, “bàn tay" là hình ảnh hoán dụ. Bàn tay là một bộ phận của cơ thể; qua bàn
tay để nói về sức lao động của con người. “Có sức người sỏi đá cũng thành cơm" là lối
nói quá, lối nói phóng đại để ca ngợi sức mạnh của lao động; ở đây là sức lao động của
nhà nông. Câu thơ đã khẳng định và ngợi ca sức mạnh của người lao động, ca ngợi lao
động là vô cùng sáng tạo. Lao động là sức mạnh của con người, “làm nên tất cả", lao
động thật kỳ diệu: “Có sức người sỏi đá cũng thành cơm".
Có khối óc, có bàn tay, có sức khỏe, có sự khéo léo, có sự siêng năng cần cù, con người có
thể làm nên tất cả. Khối óc và bàn tay con người có thể sản xuất ra mọi của cải vật chất,
sáng tạo ra mọi giá trị tinh thần để làm cho cuộc sống của con người ngày thêm ấm no
hạnh phúc, xã hội ngày một thêm giàu có, phồn vinh, văn minh hiện đại.
Mọi nhu cầu của con người trong cuộc sống đều do lao động, do bàn tay lao động làm ra.
Cơm ăn, áo mặc, viên thuốc ta uống lúc ốm đau, cây kim sợi chỉ, trang sách ngọn đèn, bài
thơ bài văn được học, con búp bê, con tò he bé chơi,... đều do lao động làm nên. Mái nhà ta
ở, chiếc xe ta đi, cái chăn ta đắp trong mùa đông rét giá, cái quạt ta dùng trong mùa hè
nóng bức,... đều do bàn tay lao động làm ra. Những lâu đài tráng lệ, những ngôi nhà chọc
trời, con tàu phá băng nguyên tử, con tàu vũ trụ,... đều do khối óc và bàn tay con người
sáng tạo nên.
Lúc mới đọc câu thơ “Có sức người sỏi đá cũng thành cơm", ta tưởng là vô lý, phi lý. Suy
nghĩ kĩ, ta thấy Hoàng Trung Thông đã có một cách nói thật hay về sức lao động sáng tạo
kì diệu của con người, của người nông dân.
Nhân dân ta từng nói: “Một giọt mồ hôi, một nồi cơm dẻo". Ca dao có câu: “Công lênh
chẳng quản lâu dâu Ngày mai nước bạc, ngày sau cơm vàng": hoặc: “Ai ơi, bưng bút