Tải bản đầy đủ (.pdf) (14 trang)

Văn mẫu lớp 10: Hóa thân thành An Dương Vương kể lại truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (407.12 KB, 14 trang )

Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Hóa thân thành An Dương Vương kể lại Truyện An Dương Vương và Mị Châu
- Trọng Thuỷ - Văn mẫu 10
Nhập vai An Dương Vương kể lại Truyện Mị Châu - Trọng Thuỷ mẫu 1
Ta là An Dương Vương, vị vua của nước Âu Lạc năm nào. Ngồi dưới thuỷ cung
ngắm cá bơi lội, nghe tiên nữ hát ca mà lòng ta vẫn âu lo nỗi buồn. Nhớ năm xưa,
chuyện ta dựng nước rồi làm mất nước mà đau đớn vơ vàn.
Năm đó, sau khi lên ngơi vua, ta bèn nghĩ việc xây thành. Nhưng khốn đốn thay,
xây thành ở đất Việt Thường hễ đắp tới đâu lại lở tới đấy. Nghe nói vì đất nơi này
cịn vương vẩn những hồn ma của các vị tướng bại trận mà họ không cho ta thuận
lợi đắp thành. Ta lập đàn trai giới, cầu đảo bách thần. Ngày mồng bảy tháng bảy ta
bỗng thấy một cụ già từ phương Đông đứng trước cửa thành mà than rằng: “Xây
dựng thành này bao giờ cho xong được”. Ta thấy thế, mừng rỡ lắm, đón vào trong
điện, thi lễ hỏi lý do đắp thành mãi khơng xong thì cụ già trả lời: “Sẽ có xứ Thanh
Giang tới cùng nhà vua xây dựng thành mới thành công”, rồi từ biệt ra về.
Nghe lời đó, ngày hơm sau ta đứng ngồi cửa đơng chờ đợi, và bất ngờ thấy một
con Rùa Vàng nổi lên mặt nước, nói sõi tiếng người, xưng là sứ Thanh Giang, ta
mừng rỡ vội vã dùng xe nghênh đón, rước Rùa Vàng vào thành. Nhờ sự giúp đỡ của
Rùa Vàng, thành sau nửa tháng thì xong. Ngắm nhìn thành mới mà lòng ta vui
sướng. Thành rộng hơn ngàn trượng, xoắn ốc nên ta gọi nó là Loa Thành.
Rùa Vàng ở với thành ta được ba năm rồi ra về. Trước khi đi, ta bày tỏ lịng thành
kính cảm tạ và hỏi thần nếu giặc đến, làm thế nào giữ nước. Rùa Vàng nghe hỏi rồi
tháo vuốt đưa ta, dặn: “Đem vật này làm lẫy nỏ, nhằm quân giặc mà bắn thì khơng
lo gì nữa”
Nghe lời thần, ta đưa Cao Lỗ làm nỏ, lấy vuốt rùa làm lẫy và đặt tên là “Linh quang
Kim Quy thần cơ”. Thời gian sau, quân Triệu Đà cử binh xâm lược nước ta, ta lấy
nỏ thần ra bắn, làm quân giặc khiếp sợ và thua trận, chạy về Trâu Sơn đắp luỹ và
xin hồ.
Khơng bao lâu sau, Đà cầu hôn. Ta gả con gái xinh đẹp Mị Châu cho con trai Đà là
Trọng Thuỷ và để cho hắn ở lại cung. Nhưng đó quả thật là sai lầm. Ta không nghĩ


đến rằng, con rể lại dụ dỗ Mị Châu ngây thơ cho xem nỏ thần rồi đánh tráo nỏ thần
mang về phương Bắc.
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Có được nỏ thần, Triệu Đà mang quân đến đánh. Khi đó ta vẫn chưa biết chuyện,
vẫn ung dung chơi cờ vì nỏ thần cịn trong tay thì ta chẳng sợ gì. Nhưng éo le thay,
khi ta biết nỏ kia khơng phải nỏ thần thì q muộn, giặc đã tiến sát thành, ta phải
cùng Mị Châu lên ngựa bỏ chạy về phương Nam.
Nhưng càng chạy thì ta vẫn thấy giặc đuổi theo sau. Đến tới bờ biển, ta biết đó là
đường cùng. Ta bèn kêu rằng: “Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu”
Rùa Vàng từ dưới nước xuất hiện, thét lớn: “Kẻ nào ngồi sau ngựa chính là giặc đó”.
Ta bất ngờ quay lại nhìn thấy đường rải đầy lơng ngỗng, trên tay con gái Mị Châu là
áo lông ngỗng, ta hiểu ra chuyện và vô cùng tức giận. Ta tức giận vừa đau lòng mà
tuốt kiếm chém Mị Châu. Mị Châu thấy vậy, bèn khấn với ta: “Thiếp là phận gái,
nếu có lịng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng
trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối
nhục thù”. Dù đau lòng nhưng là một kẻ phản nghịch, tội đồ quốc gia ta không thể
tha thứ với cương vị một người đứng đầu đất nước.
Ta theo Rùa Vàng xuống biển. Mị Châu con ta chết ở bờ biển, máu chảy xuống
nước, trai ăn vào tạo thành hạt châu. Trong Thuỷ đến đó, thấy con ta đã chết, ôm
xác về táng ở Loa Thành, xác biến thành ngọc thạch. Con ta chết, Trọng Thuỷ cũng
đau đớn, nhớ mong mà tự tử ở giếng. Nước giếng đó rửa ngọc ở biển Đơng thì ngọc
vơ cùng sáng và đẹp
Câu chuyện năm nào được nhân dân ta truyền nhau khiến ta càng day dứt khơng n.
Chỉ vì những phút giây thiếu cảnh giác mà ta làm mất nước. Đó là bài học xương
máu, đau đớn dành cho ta.
Hóa thân thành An Dương Vương kể lại câu chuyện với ngôi thứ nhất mẫu 2

Chuyện xảy ra đã lâu, nhưng mỗi khi nhắc tới, tôi lại không khỏi dằn vặt bản thân
đã làm cơ đồ rơi vào tay giặc. Đến bây giờ, nỗi ăn năn, hối hận vẫn còn ám ảnh
trong tôi.
Trước đây, tôi vốn là vua của nước Âu Lạc thân u, tên họ Thục Phán. Tơi có xây
thành ở đất Việt Thường, nhưng ngặt nỗi đắp tới đâu lại lở ra tới đó. Tơi buồn bã,
tơi thất vọng tràn trề. Tôi lập đàn trai giới, cầu đảo bách thần, mong được sự giúp
đỡ. Tôi luôn hi vọng có ai đó giúp tơi trong việc xây thành khó khăn này. Bất ngờ
thay, ngày mồng bảy tháng ba, từ phương đơng bỗng có một cụ già đến trước cửa
thành mà than rằng: "Xây dựng thành này biết bao giờ cho xong được!". Tôi mừng
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

rỡ, đốn biết là người tài mà mình đang cần chiêu mộ. Tơi liền sai người đón vào
điện, làm nghi lễ chào mừng và bày tỏ nỗi lịng mình. Tơi thành thực mà giãi bày:
"Ta đắp thành này đã nhiều lần băng lở, tốn nhiều công sức mà khơng thành, thế là
cớ làm sao?". Nghe xong, có già chỉ đáp: "Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua
xây dựng thành mới thành cơng". Cụ già nói xong rồi từ biệt ra về mà không kịp để
tôi hỏi han thêm điều gì nữa.
Cả tối đêm ấy, tơi trằn trọc, băn khoăn không ngủ được. Tôi suy nghĩ về lời cụ già
đó nói. Hơm sau, tơi ra cửa đơng sớm, ngóng đợi. Chợt tơi thấy có một con rùa
Vàng từ phương đơng lại, nổi trên mặt nước. Kì lạ là nó nói sõi tiếng người và tự
xưng là sứ Thanh Giang, thông tỏ việc trời đất, âm dương, quỷ thần. Tơi mừng rỡ vì
biết người mình cần đã xuất hiện. Đúng như lời cụ già đã báo cho tơi trước đó, sứ
Thanh Giang nay đã xuất hiện rồi. Tôi lập tức chuẩn bị nghi lễ, dùng xe vàng rước
vào trong thành.
Thành xây nhanh hơn tơi nghĩ. Trong vịng nửa tháng, thành đã hồn thành xong.
Thành nhìn đẹp lắm. Tơi vẫn nhớ thành đó rộng hơn ngàn trượng, xoắn như hình
trơn ốc, cho nên gọi là Loa Thành hay cịn gọi là Quỷ Long Thành. Tơi mừng rỡ khi

thành được xây dựng xong. Tôi cũng phần nào an tâm vì sự bình yên cho dân làng.
Rùa Vàng ở lại với chúng tôi ba năm rồi từ biệt ra về. Lúc tiễn đưa, tôi đã gửi lời
cảm tạ: "Nhờ ơn của thần, thành đã xây được. Nay nếu có giặc ngồi thì lấy gì mà
chống?". Rùa Vàng liền đáp lại: "Vận nước suy thịnh, xã tắc an nguy đều do mệnh
trời, con người có thể tu đức mà kéo dài thời vận. Nhà vua ước muốn ta có tiếc chi".
Nói xong, Rùa Vàng bèn tháo vuốt đưa cho tôi và nói: "Đem vật này làm lẫy nó,
nhằm quân giặc mà bắn thì sẽ khơng lo gì nữa". Dứt lời, Rùa Vàng trở về biển
Đơng.
Tơi nhanh chóng sai Cao Lỗ làm nỏ, lấy vuốt rùa làm lẫy. Tôi gọi nỏ là "Linh quang
Kim Quy thần cơ". Chẳng bao lâu sau, như sự lo lắng của tơi, nước có giặc tràn vào.
Triệu Đà đem qn đến giao chiến, hịng thâu tóm thành. Tôi bèn lấy nỏ thần ra bắn,
trăm phát trăm trúng, quân Đà thua thảm, bèn rút quân về Trâu Sơn đắp lũy khơng
dám đối chiến, viết thư xin cầu hịa.
Cuộc sống dân chúng từ đó được yên ổn, xã tắc bình an. Tơi vốn có một cơ con gái
xinh đẹp, nết na tên là Mị Châu đương độ tuổi kén chồng. Lúc ấy, Đà sang cầu hơn.
Tơi vơ tình đồng ý mà không mảy may nghĩ tới mối thù xưa. Tôi cứ nghĩ cuộc hôn
nhân này là môn đăng hộ đối, là vừa lứa xứng đôi, các con sẽ trăm năm hạnh phúc.
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Nhưng tơi đã lầm. Đây chỉ là một kế của Đà hòng cướp đoạt nỏ thần của tôi. Vậy
mà khi ấy, tôi chẳng hề để ý. Mị Châu là đứa con gái ngoan ngoãn, là một người vợ
hiền hết mực thương chồng. Trong một lần Mị Châu cho Trọng Thủy xem trộm nỏ
thần, Trọng Thủy đã tráo nỏ thần đem về phương Bắc, lấy lí do thăm cha. Lúc ấy,
tôi vẫn không hề biết rằng nỏ thần đã bị cơ con gái thân u của mình vơ ý trao tay
giặc.
Không bao lâu sau ngày Trọng Thủy về phương Bắc, Triệu Đà đem quân sang đánh.
Tôi cũng không ngờ Đà vẫn còn nặng thù với việc thua ngày xưa. Nhưng tơi đã có

nỏ thần trong tay, tơi ung dung, thản nhiên ngồi đánh cờ. Tôi mặc kệ Đà đánh chiếm
ra sao. Chỉ khi Đà cho quân tiến sát vào, tôi mới đem nỏ thần ra đánh. Nhưng... nỏ
thần đâu? Kia chỉ là cái nỏ rất bình thường. Tơi hoảng loạn khi nỏ thần bị đánh cắp.
Tôi cùng con gái bỏ chạy về phía phương Nam. Tơi và Mị Châu cứ chạy, Mị Châu
cứ lặng lẽ rải lông ngỗng trên đường mà tôi không hề biết. Chạy đến bờ biển, đường
cùng, tôi bèn kêu lớn: "Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu". Rùa
Vàng khi ấy mới hiện lên và nói: "Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó". Tơi quay qua
Mị Châu, khơng khỏi sững sờ khi con gái mình chính là giặc, chính là kẻ đã đưa
mình đến bước đường cùng. Chẳng nghĩ ngợi, đắn đo, tôi tuốt kiếm chém Mị Châu,
máu chảy lênh láng. Tôi cầm sừng tê bảy tấc, Rùa Vàng rẽ nước dẫn tôi xuống biển.
Tôi đang sống dưới hải cung, nhưng khơng khỏi thương tiếc về đất nước mình. Tôi
đã lầm lỡ, đã quá tự tin, đã không hề cảnh giác với kẻ thù, để khi mọi chuyện lỡ rồi
cũng khơng cịn đường rút. Hi vọng mọi người đừng ai sơ ý giống tôi, cũng đừng ai
mất cảng giác như tôi để chuyện xấu không xảy đến.
Nhập vai An Dương Vương kể lại Truyện Mị Châu - Trọng Thuỷ mẫu 3
Ta là An Dương Vương, vua của nước Âu Lạc. Bây giờ ta đang ở dưới biển nhờ sự
giúp đỡ của rùa vàng. Đến bây giờ ta vẫn nhớ như in việc ta đã làm mất nước ta vào
tay kẻ thù như thế nào. Bây giờ ta sẽ kể lại cho mọi người chuyện đau lịng ấy mà
có thể ta không bao giờ quên được.
Sau khi ta nổ lực xây thành nhưng hễ đắp đến đâu lại lỡ đến đấy. Một ngày nọ, ta
gặp được Rùa Vàng và được ngài ấy giúp đỡ. Cuối cùng ta cũng xây được một ngôi
thành kiên cố lấy tên là Loa Thành hay Cổ Loa.
Rùa Vàng ở lại ba năm rồi cũng trở về. Trước khi về ngài đã lấy vuốt của mình và
trao cho ta rồi bào: "Người hãy đem vuốt này làm lẫy nỏ để chế tạo ra nỏ thần và
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

chống lại quân giặc". Ta cảm tạ Rùa Vàng và tiễn ngài ấy trở về. Sau đó, ta làm theo

và giao việc làm lẫy nỏ cho Cao Lỗ. Thế là ta đã có được một chiếc nỏ thần và khi
bắn ra thì có một trăm mũi tên bay ra và giết chết hàng trăm quân giặc.
Khi Triệu Đà tiến quân sang xâm lược nước Âu Lạc, may nhờ có nỏ thần mà ta
chiến thắng được Triệu Đà. Sau đó khơng lầu, Triệu Đà sang cầu thân xin cho con
trai của mình là Trọng Thủy được kết thân cùng với con gái của ta là Mị Châu - đứa
con gái mà ta hết mực yêu thương. Nhưng vì tình giao hảo giữa hai nước, ta đã đồng
ý với hắn. Vã lại, ta nghĩ mình đã có nỏ thần trong ta nên kẻ thù khơng làm gì được.
Mà nhìn lại Trọng Thủy, ta thấy hắn cũng là một người anh tuấn. Nhìn bề ngồi
trơng hắn cũng khơng đến nỗi là người xấu nên ta mới đồng ý gã con gái ta cho hắn,
chỉ mong Mị Châu được hạnh phúc. Nhưng vì q thương con, khơng nỡ rời xa đứa
con thân yêu và sợ khi về nước chồng sẽ không được coi trọng và hạnh phúc nên ta
liền nghị với Triệu Đà cho Trọng Thủy sang ở rễ. Nào ngờ, Triệu đà đồng ý ngay
mà ta nào biết âm mưu của hắn. Mãi đến sau này, ta mới biết ta đã vơ tình tiếp tay
cho kế hoạch của hắn.
Trong thời gian ở rễ, Trọng Thủy luôn tỏ ra là một con người tốt nên ta cũng chẳng
mảy may nghi ngờ mà nới lỏng phòng bị. Ta nào ngờ hắn lại lợi dụng đứa con gái
ngây thơ của ta. Hắn dụ dỗ Mị Châu dẫn đến nơi cất dấu nỏ thần và đánh tráo. Sau
khi đạt được mục đích, hắn xin về nước thăm cha. Mị Châu nghe vậy lòng buồn
rười rượi nhưng cũng đồng ý.
Không lâu sau, quả thật Triệu Đà đã mang quân sang đánh. Ta ỷ lại có nỏ thần nên
vẫn ung dung ngồi đánh cờ. Đến khi giặc tiến quân đến sát cửa thành, ta mới sai
người đem nỏ thần ra bắn. Lúc này, ta mới phát hiện nỏ thần khơng cịn và biết rằng
nỏ thần đã bị lấy trộm và thủ phạm là Trọng Thủy - chồng của con gái mình. Thấy
thế qn khó chống, ta leo lên lưng ngựa và để Mị Châu phía sau, phi ngựa về
hướng Nam. Chạy ra đến biển mà giặc vẫn còn đuổi theo. Ta liền kêu lớn: "Rùa
vàng ơi mau đến cứu nguy". Rùa Vàng hiện ra và nói: "Giặc ở ngay sau lưng ngươi".
Câu nói ấy làm ta bất ngờ vì phía sau ta chỉ có đứa con gái u q. Nhưng khi nhìn
thấy tấm áo lơng ngỗng của con gái trở nên xơ xác thì ta liền tỉnh ngộ và nhận ra
mọi chuyện.
Dù không muốn nhưng khi nghỉ đến việc nước mất nhà tan, làm hại bao nhiêu

người dân vơ tội thì ta đã tuốt kiếm xuống tay giết đi đứa con gái ruột của mình. Sau
đó nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng mà ta xuống được biển và ở lại đến ngày hôm nay.
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Sau này, ta biết Mị Châu đã nhận ra lỗi lầm mà mình đã gây nên. Mị Châu nói rằng:
"Nếu tấm lịng trung hiếu bị người đời lừa dối ta xin nguyện biến thành châu ngọc".
Sau khi chết, xác Mị Châu biến thành ngọc thạch, còn máu được trai ăn vào hóa
thành ngọc trai. Điều đó nói lên sự trung hiếu của Mị Châu với đất nước. Sau đó
Trọng Thủy cũng đau lịng mà chết.
Qua bài học đắt giá này, ta muốn khuyên mọi người không nên chủ quan, khinh
địch, dễ tin người, phải biết đặt lợi ích của mọi người lên trên lợi ích của cá nhân để
không phải hối hận như ta.
Nhập vai An Dương Vương kể lại Truyện Mị Châu - Trọng Thuỷ mẫu 4
Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam, nếu cổ tích có "Tấm Cám", truyện ngụ
ngơn có "Thầy bói xem voi" thì truyền thuyết có "Ta và Mị Châu - Trọng Thủy".
Truyền thuyết là "nghệ thuật lựa chọn các sự kiện và nhân vật để xây dựng các hình
tượng nghệ thuật, phản ánh tập trung nhất lịch sử của địa phương, quốc gia, dân
tộc... Nếu lịch sử cố gắng phản ánh chính xác các sự kiện và nhân vật, thì truyền
thuyết lại quan tâm hơn đến sự lay động tình cảm và niềm tin của người nghe sau
những sự kiện và nhân vật đó." Đây có thể xem là câu chuyện bi kịch đầu tiên trong
văn học dân tộc, nó đã lấy đi khơng ít nước mắt cũng như sự căm phẫn của người
đọc. Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà ta đã rút ra được bài học cho chính mình:
đừng q chủ quan, khinh thường địch mà chuốc lấy thất bại. Truyền thuyết "Ta và
Mị Châu, Trọng Thủy", trích truyện "Rùa Vàng" trong "Lĩnh Nam chích qi", đã
nói lên chiến công của ta là vua Âu Lạc xây thành, chế nỏ, giữ nước thành cơng và
bi kịch tình yêu của Mị Châu gắn liền bi kịch mất nước của ta.
Trong buổi đầu dựng nước, ta đã rất có công với dân tộc. Ta cho xây thành Cổ Loa

với hi vọng nhân dân sẽ được ấm no hạnh phúc. Việc xây thành mãi vẫn không
thành công, ta bèn cầu trời phật, giữ cho tâm mình trong sạch. Điều đó đủ để thấy
tâm huyết của ta dành cho dân tộc là như thế nào. Nhờ sự giúp đỡ của sứ Thanh
Giang cùng với tấm lòng yêu nước thương dân của ta, chỉ nửa tháng sau, thành đã
được xây xong. Có lẽ ta đã vui mừng khôn xiết khi thấy điều đó. Ta cịn lo cho vận
mệnh đất nước khi tâm sự mối băn khoăn lại bị Đà xâm chiếm với thần Kim Quy.
Thần đã cho ta một cái vuốt. Ta đã làm thành nỏ, cái nỏ ấy có thể bắn ra hàng ngàn
mũi tên chỉ trong một lần bắn (nhân dân gọi là nỏ thần). Nước Âu Lạc nhờ thế nên
đã được sống trong thái bình thịnh trị. Ta thấy rằng ta quả là một vị minh quân, một
người biết nhìn xa trơng rộng, biết lo trước những mối lo của thiên hạ.
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Nhưng cũng chính vì thế cũng đã hình thành tính tự mãn của ta. Khi Đà sang cầu
hơn, ta đã đồng ý gả con gái mình cho con trai Đà là Trọng Thủy. Cuộc hôn nhân
giữa hai nước vốn đã có hiềm khích là sự dự báo cho những mối hiểm họa về sau.
"Một đôi kẻ Việt người Tàu
Nửa phần ân ái nửa phần ốn thương"
"Một đơi kẻ Việt người Tàu" lấy nhau như thế là một sự nguy hiểm khôn lường.
Thế nhưng ta không hề màng tới điều đó. Có lẽ ta chỉ mong hai nước sớm thuận hịa
qua cuộc hơn nhân này và nhân dân sẽ không phải chịu cảnh khổ đau. Nhưng ta
không biết được, kẻ thù dù quỳ dưới chân ta thì chúng vẫn vô cùng nguy hiểm. Ta
nghĩ cho dân, nghĩ đến cái lợi trước mắt nhưng lại không nghĩ đến những điều nguy
hiểm sắp đến. Vì thế, ta đã đưa cả cơ đồ "đắm biển sâu".
Sự tự mãn là bạn đồng hành của thất bại. Có nỏ thần trong tay, ta dường như đã nắm
chắc phần thắng trong tay. Đỉnh điểm là lúc được báo Triệu Đà sang đánh chiếm thì
ta "vẫn điềm nhiên ngồi đánh cờ, cười mà nói rằng: 'Đà không sợ nỏ thần sao?'" ta
đã bước vào vết xe đổ của người xưa, để rồi lúc nguy cấp nhất, ta mới lấy nỏ thần ra

bắn và biết là nỏ giả, liền dắt con gái bỏ chạy về phương Nam. Trong lúc cấp bách,
ta chỉ biết mỗi việc bỏ chạy chứ khơng cịn cách đối kháng nào khác. Khi ra đến
biển Đơng, ta cịn khơng nhận ra được đâu là giặc, ta chỉ ngửa mặt kêu "trời" mà
không biết phải làm gì. Đến khi thần Rùa Vàng hiện lên và nói: "Kẻ ngồi sau lưng
chính là giặc đó!" thì ta đã rút gươm chém con gái của mình. Hành động dứt khốt,
khơng do dự ấy đã chứng minh ta là một vị minh quân. Ta đặt việc nước lên trên
việc nhà, không để việc riêng làm lung lay ý chí. Thần Rùa Vàng hay chính thái độ
của nhân dân lao động đã bổ sung mọi khiếm khuyết cho ta. Khi ta không xây được
thành, thần hiện lên giúp đỡ, khi ta lo cho vận mệnh đất nước, thần cũng hết sức chỉ
bảo ta và lúc này, khi nguy cấp nhất, thần cũng hiện lên để giúp ta. Phải chăng đó là
sự ngưỡng mộ, sự tha thứ cho một vị minh quân của nhân dân? Chi tiết "vua cầm
sừng tê bảy tấc, Rùa Vàng rẽ nước dẫn vua đi xuống biển" đã chứng minh điều đó.
Biển cả đã mở rộng tấm lịng đón ta về. Những con sóng trơi dạt vào bờ lại bị bật ra
năm nào liệu có cịn nhớ hình ảnh hai cha con tội nghiệp?
Nếu như kì tích xây thành Cổ Loa là một chiến thắng vẻ vang mang tính huyền
thoại thì sự thất bại lần này của ta mang tính hiện thực sâu sắc. Và bi kịch nước mất
nhà tan ấy xuất phát từ mối tình duyên của Mị Châu và Trọng Thủy. Mị Châu là con
An Dương Vương, là vợ Trọng Thủy và là con dâu của Triệu Đà. Nàng rất ngây thơ,
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

u Trọng Thủy với một tình u trong sáng của con gái. Nàng đã trao cho Trọng
Thủy tất cả trái tim mình. Mấu chốt chính là lúc nàng chỉ cho Trọng Thủy xem nỏ
thần. Nỏ thần là bí mật quốc gia, là việc đại sự, thế mà nàng lại "vô tư" đến mức đưa
cho Trọng Thủy xem. Nàng u mê, ngu muội đến mức lầm lẫn giữa "tình nhi nữ" và
"việc qn vương". Cịn gì đau xót hơn chăng? Nếu xét về khía cạnh một người vợ
thì Mị Châu là một mẫu hình lí tưởng cho chữ "tịng" thời ấy. Nhưng khơng chỉ là
một người vợ, Mị Châu cịn là cơng chúa của nước Âu Lạc. Khi đã tráo được nỏ

thần, Trọng Thủy biện cớ về thăm cha. Trước khi đi, chàng nói với Mị Châu: "Tình
vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể dứt bỏ. Ta nay trở về thăm
cha, nếu như đến lúc hai nước thất hòa, Bắc Nam cách biệt, ta lại tìm nàng, lấy gì
làm dấu?". Câu nói đầy ẩn ý của Trọng Thủy thế mà Mị Châu không nhận ra. Nàng
u Trọng Thủy đến mức cịn khơng thèm đặt ra câu hỏi tại sao hai nước phải thất
hòa, tại sao Bắc Nam phải cách biệt trong khi ta đã là "người một nhà". Nàng chỉ
hướng về hạnh phúc lứa đôi, mong đến ngày sum họp: "Thiếp phận nữ nhi, nếu gặp
cảnh biệt li thì đau đớn khơn xiết. Thiếp có áo gấm lơng ngỗng thường mặc trên
mình, đi đến đâu sẽ rứt lông mà rắc ở ngã ba đường để làm dấu, như vậy sẽ có thể
cứu được nhau". Câu nói của Mị Châu là lời nói của một người vợ yêu chồng tha
thiết. Nhưng nàng không biết rằng hành động của nàng đã cho Triệu Đà chiến thắng
vua cha, cho Trọng Thủy đuổi theo giết cha mình.
"Lơng ngỗng rơi trắng đường chạy nạn
Những chiếc lông không tự biết giấu mình"
Khi bị giặc truy đuổi, Mị Châu đã mặc chiếc áo lơng ngỗng trên mình. Chiếc áo hóa
trang lơng ngỗng là trang phục của người phụ nữ Việt xưa trong những dịp lễ hội.
Thế nhưng Mị Châu lại mặc nó vào lúc nguy cấp như thế này. Điều đó cho thấy
nàng đã khơng cịn lí trí sáng suốt nữa. Mọi hành động của nàng đều bị tình cảm vợ
chồng chi phối. Trước khi bị vua cha chém đầu, nàng đã nói: "Thiếp là phận gái,
nếu có lịng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lịng
trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối
nhục thù". Nàng đã nhận ra được chân tướng sự việc, rằng người nàng đã yêu, đã tin
tưởng bấy lâu nay chỉ là kẻ lừa bịp. Cái chết của Mị Châu là sự hóa thân khơng trọn
vẹn, xác biến thành ngọc thạch, máu biến thành châu ngọc. Điều đó cho thấy sự cảm
thông của nhân dân ta với Mị Châu, một người đã "vơ tình" đưa nước Việt vào một
ngàn năm nô lệ.
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí


Khơng như cổ tích, cái kết ln có hậu cho mọi người. Truyền thuyết buộc ta phải
suy ngẫm thật nhiều sau đó. Chúng ta phải biết đặt cái chung lên trên cái riêng, nhất
là phải cảnh giác, đừng như ta "nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà". Và trong tình
u phải ln ln sáng suốt, đừng nên lầm đường lạc lối để rồi phải trả một cái giá
quá đắt như Mị Châu. Truyện vừa mang tính triết lí vừa thấm đậm ý vị nhân sinh
như Tố Hữu trong "Tâm sự" đã nói:
"Vẫn cịn đây pho tượng đá cụt đầu
Bởi đầu cụt nên tượng càng rất sống
Cái đầu cụt gợi nhớ dịng máu nóng
Hai ngàn năm dưới đá vẫn tuôn trào
Anh cũng như em muốn nhắc Mị Châu
Đời còn giặc xin đừng quên cảnh giác
Nhưng nhắc sao được hai ngàn năm trước
Nên em ơi ta đành tự nhắc mình"

Nhập vai An Dương Vương kể lại Truyện Mị Châu - Trọng Thuỷ mẫu 5
Hôm nay, ta thành thật thú nhận tội lỗi của mình đã vơ tình để xảy ra cho đất nước
nhân dân Âu Lạc một cuộc chiến tranh mà đáng lẽ khơng thể có.
Ta là An Dương Vương, vị vua đã xây nên thành Cổ Loa bền vững và đã được thần
Kim Quy trao tặng cái lẫy thần nên giữ được bình n cho mn dân. Lúc đó, Triệu
Đà sang xâm lược nhiều lần nhưng hắn phải thất bại trước cái nỏ thần linh thiêng kì
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

diệu ấy: Chỉ cần một mũi tên bắn ra là có biết bao quân sĩ gục ngã. Tức giận, hắn
chờ đợi thời cơ; còn ta tự đắc trước những chiến công nên không dè dặt nghĩ đến
những âm mưu hiểm độc của Triệu Đà.

Một ngày kia, một tên tâm phúc của Triệu Đà mang lễ vật đến xin cầu hịa. Ta nhận
lời ngay vì khơng muốn kéo dài binh đao khói lửa. Từ đó, hắn cho con trai là Trọng
Thủy sang lân la với con gái ta là Mị Châu. Trọng Thủy là chàng trai lịch lãm nên
hắn dễ dàng lấy được lòng cha con ta. Thế rồi, Triệu Đà chính thức mang lễ vật đến
cầu hơn Mị Châu cho Trọng Thủy. Đã từ lâu Mị Châu cũng phải lịng Trọng Thủy
rồi nên ta khơng có lí do gì mà từ chối. Chúng cưới nhau và sống hết sức thuận hòa
hạnh phúc. Nhưng đối với ta, Trọng Thủy có vẻ hơi khác thường.
Một thời gian, Trọng Thủy xin phép về thăm cha rồi không bao lâu quay trở lại. Ta
cho quân bày yến tiệc và rót rượu cho Trọng Thủy nhưng hắn từ chối. Ngược lại,
hắn lại mời ta uống liên tiếp đến nỗi ta say mèm chỉ thống thấy bóng hắn vụt qua
rồi ta khơng biết gì nữa. Đến khi tỉnh lại, ta thấy Trọng Thủy đang ngồi bên cạnh ta
cung kính nói:
– Thưa nhạc phụ, người đã khỏe chưa?
– Ta khỏe rồi. Sao con không đến với Mị Châu? Ta thì thào.
– Hiền thê đã có nơ tì chăm sóc rồi! Hắn nhỏ nhẹ đáp.
Ta lại nói tiếp:
– Được rồi, con cứ đến thăm vợ con đi.
Hắn kính cẩn chào:
– Xin phép nhạc phụ, con đi.
Tất cả những nghi ngờ trong ta từ trước đến nay đã tan biến hết. Đang sống yên vui,
bất ngờ Trọng Thủy lại xin về nước khiến Mị Châu buồn bã vô cùng. Chỉ mấy ngày
sau, Triệu Đà ùn ùn kéo đại quân sang. Ta ngạc nhiên quá, nhưng tin tưởng vào nỏ
thần nên vẫn ung dung ngồi đánh cờ chờ quân giặc đến gần thành rồi bắn luôn.
Không ngờ, nỏ thần hết hiệu nghiệm mà quân thù đang đi vào thành. Vừa hoảng sợ
và thắc mắc ta không hiểu nổi lí do nào mà nỏ thần khơng cịn ứng nghiệm nữa.
Cuối cùng trước tình thế cấp bách ta cùng Mị Châu lên ngựa tháo chạy về phía đơng.
Nhưng chạy đến đâu cũng nghe tiếng reo hò quân giặc đuổi theo. Cùng đường, ta

Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188



Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

hướng mắt về phía biển khơi gọi thần Kim Quy cứu giúp. Bỗng thần nổi lên và
dõng dạc nói: "Giặc ở sau lưng nhà vua đó!".
Ta quay lại nhìn thì chỉ có Mị Châu với chiếc áo lông ngỗng đã trụi cả lông. Ta chợt
hiểu ra tất cả. Thì ra bọn giặc dị theo dấu lơng ngỗng để đến được đây. Và cũng
chính Mị Nương, đứa con gái thơ ngây của ta đã vơ tình tiết lộ bí mật quốc gia cho
tên gián điệp Trọng Thủy cho nên ta mới có ngày này. Q tuyệt vọng, khơng còn
con đường nào khác ta rút gươm ra chém chết Mị Châu rồi tự tử. Nhưng thần Kim
Quy lại rẽ mặt nước cho ta đi xuống biển.
Đây là câu chuyện sự thật của đời ta, của vua An Dương Vương đã không cảnh giác
trước kẻ thù nên cơ nghiệp bị sụp đổ. Ta mong rằng những kẻ kế vị sau này xem
đây là bài học xương máu mà giữ mình.
Nhập vai An Dương Vương kể lại Truyện Mị Châu - Trọng Thuỷ mẫu 6
Sau khi kế tục sự nghiệp dựng nước của 18 đời Hùng vương, An Dương Vương
Thục Phán đã đánh tan năm mươi vạn quân Tần xâm lược; đổi tên nước Văn Lang
thành Âu Lạc và dời dô từ vùng núi Nghĩa Lĩnh, Phong Châu xuống vùng Phong
Khê, hay còn gọi là vùng Kẻ Chủ, tức cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội ngày nay.
An Dương vương bắt tay ngay vào việc xây thành nhưng ngặt nỗi cứ ngày xây lên
đêm lại đổ xuống, mãi không xong. Nhà vua bèn sai các quan lập đàn để cẩu đảo
bách thần, xỉn thần linh phù trợ. Ngày mồng bảy tháng ba năm ấy, nhà vua bỗng
thấy cỏ một cụ già râu tóc bạc phơ, tay chống cây gậy trúc, thong thả từ phía Đơng
đi tới trước cổng thành, ngửa cổ mà than rằng: “Xây dựng thành này biết bao giờ
cho xong được!”. Mừng rỡ, An Dương Vương rước cụ già vào trong điện, kính cẩn
hỏi rằng: “Ta đắp thành này đã tốn nhiều công sức mà không được, là cớ làm sao?”.
Cụ già thong thả đáp: “Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng thì mới
thành cơng”. Nói xong, cụ già từ biệt ra đi.
Sáng hơm sau, có một con rùa lớn nổi lên mặt nước, tự xưng là sứ Thanh Giang,
bảo với An Dương Vương rằng muốn xây được thành thì phải diệt trừ hết lũ yêu

quái thường hay quấy nhiễu. Quả nhiên, sau khi Rùa Vàng giúp nhà vua diệt trừ yêu
quái thì chỉ khoảng nửa tháng là thành đã xây xong. Thành xây theo hình trôn ốc,
rộng hơn ngàn trượng nên gọi là thành Ốc hay Loa Thành. Rùa Vàng ở lại ba năm
thì ra đi. Lúc chia tay, An Dương vương cảm tạ nói: “Nhờ ơn Thần mà thành đã xây
xong. Nay nếu có giặc ngồi đến thì lấy gì mà chống?”. Rùa Vàng tháo một chiếc
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

vuốt trao cho An Dương Vương, dặn hãy lấy làm lẫy nỏ. Giặc đến, cứ nhằm mà bắn
thì sẽ khơng lo gì nữa. Dứt lời, Rùa Vàng trở về biển Đông. Nhà vua sai một tướng
tài là Cao Lỗ chế ra chiếc nỏ lớn lấy vuốt của Rùa Vàng làm lẫy. Đó là nỏ thần Kim
Quy.
Ít lâu sau, Triệu Đà đem quân sang xâm lược Âu Lạc. An Dương Vương lấy nỏ thần
ra bắn, mỗi phát chết hàng vạn tên giặc. Chúng hoảng sợ quay đầu chạy về đến núi
Trâu, cầm cự được vài ngày rồi rút về nước. Dân chúng Âu Lạc hân hoan mừng
chiến thắng vẻ vang của vị vua tài giỏi.
Thấy không nuốt nổi Âu Lạc bằng phương cách tấn công, Triệu Đà nghĩ ra một âm
mưu thâm hiểm khác. Hắn cho con trai là Trọng Thủy qua cầu hôn Mị Châu, con
gái yêu của An Dương Vương. Không chút nghi ngờ, nhà vua vui lòng gả và còn
cho phép Trọng Thủy được ở rể trong Loa Thành.
Theo lời cha dặn, Trọng Thủy ngầm để ý dò xét khắp nơi và rắp tâm phát hiện bằng
được bí mật của nỏ thần. Mị Châu nhẹ dạ, lại thực lòng yêu thương chổng nên đã
đưa Trọng Thủy vào tận nơi cất giấu nỏ thần. Trọng Thủy chế ra chiếc lẫy giống y
như thật rồi đánh tráo, thay vuốt Rùa Vàng. Xong việc, Trọng Thủy nói với vợ:
“Tình vợ chổng khơng thể lãng qn, nghĩa mẹ cha không thể dứt bỏ. Ta nay trở về
thăm cha, nếu đến lúc hai nước thất hòa, Bắc Nam cách biệt, ta trở lại tìm nàng, lấy
gì làm dấu?”. Mị Châu ngây thơ đáp: “Thiếp có cái áo lơng ngỗng thường mặc, khi
gặp biến, đi đến đâu sẽ rắc lông ngỗng ở ngã ba đường làm dấu mà tìm nhau”.

Trọng Thủy về đến nhà, Triệu Đà lập tức cất binh sang đánh Âu Lạc. Nghe tin báo
hàng chục vạn quân giặc đã tràn sang, cậy có nỏ thần, An Dương vương vẫn ngồi
ung dung đánh cờ và cười nói: “Đà khơng sợ nỏ thần sao?” Quân Đà tiến sát cổng
thành, vua mới sai lấy nỏ thần ra bắn nhưng không linh nghiệm nữa.
Hai cha con đành lên ngựa, nhằm hướng phương Nam mà chạy, nhưng chay đến
đâu quân giặc cứ theo dấu lơng ngỗng mà đuổi theo đến đó. Ra tới sát bờ biển, An
Dương vương cùng đường bèn kêu lớn: “Sứ Thanh Giang ở đâu mau đến cứu ta!”.
Ngay lập tức, Rủa Vàng hiện lên, chỉ tay vào Mị Châu mả nói với An Dương
Vương rằng: “Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó!”. Hiểu ra cơ sự, An Dương Vương
nổi giận, tuốt gươm định chém Mị Châu thì vừa lúc ấy, Trọng Thủy cũng đến nơi.
Chàng lao vào đỡ nhát kiếm oan nghiệt của An Dương Vương thay cho người vợ
thân yêu. Bỗng nhiên, mặt nước rẽ ra, Rùa Vàng đón An Dương Vương xuống biển.
Mị Châu nước mắt chan hịa, vùng chạy theo cha nhưng những đợt sóng giận dữ
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

tung bọt trắng xóa đã ngăn bước chân nàng. Nàng gục xuống bên xác chồng, nức
nở.
Nhập vai An Dương Vương kể lại Truyện Mị Châu - Trọng Thuỷ mẫu 7
Trong kho tàng văn học của Việt Nam, em thích nhất là câu chuyện “An Dương
Vương và Mị Châu - Trọng Thủy” vì đó là một trong những câu chuyện tiêu biểu
cho thể loại truyền thuyết. Truyện khái quát để chúng ta hiểu thêm về việc An
Dương vương xây thành và chế tạo nỏ thần cũng như giúp chúng ta hiểu thêm về
mối tình bi kịch giữa Mị Châu -Trọng Thủy và nguyên nhân mất nước Âu Lạc của
An Dương Vương.
An Dương Vương là vua nước Âu Lạc. Khi vua xây thành, hễ đắp tới đâu lại lỡ tới
đấy nên vua bèn lập đàn trai giới cầu thần. Đến ngày mồng bảy tháng ba, bỗng thấy
có một cụ già từ phương đông tới, vua lập tức mời vào và hỏi chuyện. Cụ già nói

rằng sẽ có sứ Thanh Giang tới giúp nhà vua xây thành rồi ra về. Ngày hơm sau, có
một con Rùa Vàng từ phương đơng lại và tự xưng là sứ Thanh Giang đến giúp vua.
Nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng mà chỉ trong vịng nửa tháng, thành đã được xây
xong. Thành có hình trôn ốc nên được gọi là Loa thành. Sau ba năm, Rùa Vàng từ
biệt ra về. An Dương Vương suy nghĩ về việc giữ nước nên đã hỏi ý kiến của Rùa
Vàng. Rùa Vàng bèn trao cho nhà vua móng vuốt của mình và dặn vua hãy lấy đó
làm lẫy nỏ.
Một thời gian sau, Triệu Đà đem quân sang xâm lược, vua bèn lấy nỏ thần ra bắn.
Quân của Triệu Đà thua to, bèn cầu hịa. Chính nhờ yếu tố thần kì về Rùa Vàng đã
giúp An Dương Vương đạt được ý nguyện chính đáng mà cũng phù hợp với ý
nguyện của nhân dân, của trời đất.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Đà cầu hôn. An Dương Vương gả con gái của mình là Mị
Châu cho con trai của Đà là Trọng Thủy. Trọng Thủy lừa Mị Châu cho coi lẫy rời
làm một cái khác thay thế cho vuốt Rùa Vàng. Trọng Thủy nói dối Mị Châu để chạy
về phương Bắc. Sau khi có được nỏ thần, Triệu Đà đem quân sang xâm chiếm. An
Dương Vương chủ quan nên đã bị thất bại. Ta thấy được bi kịch mất nước Âu Lạc
là do sự chủ quan của An Dương Vương và Mị Châu. An Dương Vương làm mất
nước do chủ quan, khinh địch, mất cảnh giác với kẻ thù. Mị Châu đã mất cảnh giác
khi cho Trọng Thủy xem nỏ thần. Mị Châu đã đặt chữ tình, đặt nặng trách nhiệm
của một người vợ lên trên quốc gia, dân tộc. Lời kết tội của Rùa Vàng: “Kẻ ngồi sau
lưng chính là giặc đó” đại diện cho cơng lí, đứng trên quyền lợi của nhân dân, tổ
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

quốc để phán xét hành động vơ tình phản quốc của Mị Châu. Khi chém chết Mị
Châu, An Dương Vương đã đứng vào quyền lợi của quốc gia, tổ quốc để phán xét
Mị Châu.Từ việc mất nước Âu Lạc, ta rút ra được bài học là cần phải biết xử lí đúng
đắn mối quan hệ chung va riêng, cá nhân và nhà nước. Mị Châu đã không đặc trách

nhiệm lên trên tình cảm để rồi gây ra việc mất nước.
Sau khi giết chết Mị Nương, An Dương Vương đã cầm sừng tê bảy tất rẽ nước theo
Rùa Vàng đi xuống biển. Sự việc này chứng tỏ rằng An Dương Vương khơng chết
trong lịng của nhân dân, có được sự tôn trọng, ủng hộ của nhân dân.
Trọng Thủy sau khi chiếm được nước Âu Lạc đã lần theo dấu lông ngỗng mà Mị
Châu đã rắc từ trước. Khi đến nơi qn Đà khơng thấy bóng dáng gì trừ xác của Mị
Châu. Trọng Thủy thương tiếc Mị Châu vô cùng để rồi một lần tưởng thấy bong
giáng Mị Châu dưới giếng nên lao đầu xuống dưới mà chết. Người đời sau cho rằng
khi lấy ngọc ở biển Đông mà rửa tại giếng này thì ngọc sẽ sang thêm. Chi tiết này
cho chúng ta thấy được cái nhìn bao dung của nhân dân.
Thơng qua hình tượng nhân vật và những chi tiết hư cấu trong truyền thuyết “An
Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy” nhân dân ta đã giải thích ngun nhân
mất nước Âu Lạc. Qua đó nhân dân ta muốn nên lên bài học lịch sử về tinh thần
cảnh giác với kẻ thù và cách xử lí đúng đắn mối quan hệ giữa riêng và chung, giữa
nhà với nước, giữa cá nhân với cộng đồng.
Xem tiếp tài liệu tại: />
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188



×