Tải bản đầy đủ (.docx) (14 trang)

Tải Đóng vai cô kĩ sư kể lại văn bản Lặng lẽ Sapa - Dàn ý + 7 bài văn mẫu Đóng vai cô kĩ sư kể lại cuộc gặp gỡ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (107.37 KB, 14 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đóng vai cơ kĩ sư kể lại văn bản Lặng lẽ Sapa - Văn mẫu 9</b>
<b>Dàn ý đóng vai cơ kĩ sư kể lại Lặng lẽ Sa Pa</b>


<b>Mở bài: Giới thiệu mình là cơ hoạ sĩ và dẫn dắt về cuộc gặp gỡ với anh thanh niên</b>
<b>Thân bài: </b>


- Kể về hoàn cảnh gặp gỡ với anh thanh niên: Trên chuyến xe đến chỗ nhận việc
làm, tôi gặp một bác họa sĩ. Trong chuyến đi qua Sa Pa ấy, tôi và bác gặp được một
anh thanh niên mà mãi sau này tôi vẫn nhớ.


- Kể lại ấn tượng của mình với người thanh niên ấy:


+ Đó là một anh thanh niên xởi lởi, gần gũi, rất thân thiện và rất "thèm người" (theo
lời ông họa sĩ)


+ Anh mời chúng tôi về nhà chơi, căn nhà anh gọn gàng, ngăn nắp và chúng tôi cảm
nhận rõ sự mến khách của anh.


+ Anh cầm rót nước mời bác họa sĩ uống và tận tay cầm một chén trà ra bàn cho tơi.


+ Anh nói về cơng việc của anh, nói rất cụ thể, rất chi tiết. Trong cách anh kể, tơi
cảm nhận được anh là một người có tinh thần trách nhiệm cao và rất yêu nghề


+ Tôi muốn tặng lại cho anh một vật gì đó nên kẹp lại chiếc khăn mùi soa vào
quyển sách của anh. Chiếc khăn sẽ kỉ niệm 30 phút ngắn ngủi nhưng đáng nhớ này.


+ Nhưng trong giờ phút chia tay, có lẽ khơng hiểu được tấm chân tình tơi gửi lại,
anh trả cho tơi chiếc khăn và khơng qn nói lời chào


<b>Kết bài: Bày tỏ cảm xúc của bản thân về buổi gặp gỡ ấy.</b>



=> Đóng vai nhân vật cơ kĩ sư trẻ của truyện Lặng lẽ Sa Pa kể lại cuộc gặp gỡ đầy
thú vị với anh thanh niên


<b>Đóng vai cơ kĩ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa mẫu 1</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Hơm đó là một ngày nắng trên Sa Pa, trên chuyến xe tơi đi có cùng nói chuyện với
bác lái xe và bác họa sĩ lão thành, lúc đó xe vừa lên đến đỉnh Yên Sơn, bác lái xe
cho mọi người dừng nghỉ chân trong chốc lát. Cũng chính ở đó tơi gặp một anh
-một chàng thanh niên 27 tuổi làm cơng tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu. Bác lái xe
kể rằng anh thèm người lắm, thèm nghe tiếng người nói, thèm được nói vì anh sống
một mình ở đây, trên đỉnh Yên Sơn cao đến 2600m nên ít người qua lại nơi đây. Ấn
tượng đầu tiên của tơi là anh có vóc người bé nhỏ cùng nét mặt rạng rỡ. Anh nói
chuyện với chúng tôi rất hồ hởi và quý người, kể cho chúng tôi về công việc, cuộc
sống của anh ở nơi đây. Anh đã rất nhiệt tình mời chúng tơi lên nhà anh chơi, vậy là
tôi theo bác họa sĩ đã nhận lời và lên đến nơi anh ở. Lên đến nơi chúng tôi thấy
không gian tràn ngập sắc hoa rực rỡ và anh đang ơm một bó hoa thật to, mỉm cười
nhìn chúng tơi.


Qn mất sự ngập ngừng ban đầu, tơi chạy lại bên anh và nhận lấy bó hoa tự nhiên
như những người bạn. Anh nói to và rõ ràng những ý nghĩ chân thành ít ai nghĩ và
càng ít người nói ra: bó hoa đó để kỉ niệm cho lần gặp gỡ tình cờ mà long trọng này.
Bỗng dưng tôi cảm thấy anh thật gần gũi. Anh say sưa kể về cơng việc của mình.
cơng việc của anh đơn điệu, lặp đi lặp lại hằng ngày mà gian khổ lắm. Anh kể về
những đêm một giờ sáng lạnh đến buốt da buốt thịt, những khoảnh khắc lặng im của
núi rừng cùng sự đáng sợ của gió và mưa tuyết. Anh vẫn làm việc đều đặn và quả
quyết chống lại cái rét căm căm nơi đây bằng tất cả tình u cơng việc và tinh thần
tự giác, kỉ luật, trách nhiệm với nghề.


Chúng tơi nhìn quanh ngơi nhà của anh, đây là ngôi nhà của một người con trai sao
nó sạch sẽ và gọn gàng vơ cùng, đủ để nhận thấy rằng chủ nhân là con người có nếp


sống ngăn nắp và khoa học. Anh khơng có nhiều vật dụng nhưng giá sách gây cho
tơi một sự tị mị đặc biệt. Anh ắt hẳn phải là con người có tâm hồn đẹp và đầy
mộng mơ. Những tâm sự chân thành của anh, tâm sự về công việc, về sự cô đơn mà
anh từng nghĩ đến, về lẽ sống và lý tưởng sống anh đã chọn, cả câu chuyện về ông
kỹ sư vườn rau hay đồng chí nghiên cứu bản đồ sét. Đó lại là một thanh niên khiêm
tốn, dễ gần.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Cuộc gặp gỡ đó đã diễn ra từ lâu nhưng cuộc gặp gỡ với người thanh niên ấy có lẽ
sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhưng dấu ấn về anh vẫn cịn vẹn ngun như ngày hơm
qua.


<b>Đóng vai cô kĩ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa mẫu 2</b>


Là một cô gái trẻ của Hà Nội vừa mới tốt nghiệp, chuẩn bị nhận công tác ở Lai
Châu, tơi háo hức đón chờ cơng việc mới để góp phần cơng sức xây dựng đất nước
lúc bấy giờ. Trên chuyến xe đến chỗ nhận việc làm, tôi gặp và trò chuyện cùng bác
lái xe và một bác họa sĩ lão thành. Trong chuyến đi qua Sa Pa ấy, tôi và bác học sĩ
đã gặp được một anh thanh niên mà mãi sau này tôi vẫn nhớ. Tôi nhớ khơng phải là
tơi thích anh mà tơi nhớ vì ngưỡng mộ anh, kính trọng anh.


Khi đó xe dừng chân để nghỉ trưa, bác lái xe hứa sẽ giới thiệu một anh thanh niên
cho tôi và bác họa sĩ. Tôi hơi e ngại, sau đó khi nhìn thấy anh mặt tơi bất giác đỏ
lên. Anh mời chúng tôi lên nhà chơi, nhưng lại vội vàng chạy lên nhà chuẩn bị
trước, tôi và bác họa sĩ theo sau. Bước lên từng bậc, càng lên cao thì những luống
hoa đủ màu sắc hiện hữu ở trước mắt, chàng thanh niên ấy đang cắt hoa và tự nhiên
trao cho cô gái, trong sự ngạc nhiên tôi quên mất ngại ngùng chạy đến bên nhận bó
hoa từ tay anh. Anh nói là để kỉ niệm lần đầu quen nhau. Chúng tơi có khoảng ba
mươi phút để trị chuyện. Anh mời tơi và bác họa sĩ vào nhà để thưa chuyện.


Khi bước vào nhà, chúng tôi hoàn toàn ngạc nhiên trước sự sạch sẽ, ngăn nắp trong


ngôi nhà nhỏ xinh ấy. Tôi đưa mắt ngắm những đồ vật trong nhà. Bất giác tơi tiến
tới phía bàn đọc sách của anh, khẽ giở cuốn sách anh đang đọc giở ra xem. Trong
lúc tơi ngồi đó, anh cầm rót nước mời bác họa sĩ uống và tận tay cầm một chén trà
mang qua cho tôi. Anh rất lịch sự biết tôi đang đọc nên chỉ lặng lẽ để trên bàn. Anh
nói về cơng việc của anh, nói rất cụ thể, rất chi tiết. Tay tôi cầm sách đọc nhưng lại
bị chính câu chuyện của anh lơi cuốn. Tơi khơng nhìn nhưng tơi nghe khơng bỏ sót
chữ nào. Anh nói xong thì bảo chúng tơi kể chuyện dưới xi cho anh nghe. Nhưng
bác họa sĩ lại muốn anh kể về anh tiếp về cơng việc của anh, anh nói đến những khó
khăn khi sống ở trên này, anh trả lời câu hỏi của bác họa sĩ về “cô độc nhất thế
gian” và cả sự “thèm người”. Bác họa sĩ hình như có ý vẽ anh, tơi thấy anh khiêm
tốn giới thiệu những người đáng vẽ hơn anh. Trong lúc ấy bác họa sĩ vẫn cứ vẽ, anh
vẫn cứ giới thiệu.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

chẳng có gì trong túi xách cả. Hết thời gian tôi với bác họa sĩ được anh tiễn đến tận
chân cầu thang ra về. Tưởng là đi được rồi nhưng anh lại chạy với theo trả lại cho
tơi chiếc khăn mùi xoa tơi cố tình để lại. Tôi thấy anh thật thà quá, chẳng hiểu sao
tôi cảm giác như bác họa sĩ hiểu được ý tôi nên tôi đỏ mặt cầm lại và ra về.


Sau lần gặp gỡ đó tơi khơng có cơ hội để gặp lại anh lần nữa, có lẽ bác họa sĩ già sẽ
trở lại để tận hưởng một cuộc sống “Sa Pa buồn” và cùng nói chuyện ở dưới xi
với anh. Nhưng chắc chắn lần gặp gỡ này tôi sẽ không bao giờ qn.


<b>Đóng vai cơ kĩ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa mẫu 3</b>


Khi chuẩn bị nhận việc ở Sa Pa thì tơi chẳng hào hứng gì cả. Trước khi lên ấy, tơi
cảm thấy thật buồn chán với mối tình nhạt nhẽo và tôi đi với tâm trạng chán nản.
Nhưng khơng, tơi đã lầm vì nơi đây có những con người rất tốt, đáng để tôi học hỏi
và suy nghĩ lại tất cả. Đặc biệt, cuộc gặp gỡ với người thanh niên trên đỉnh Yên Sơn
làm tôi xúc động hơn cả.



Trong chuyến xe lên Lào Cai hơm ấy có cả một bác lái xe, ông họa sĩ và tôi. Khung
cảnh ở đây thật đẹp, thật thơ mộng. Có những rặng đào với cả đàn bò lang. Khi tiếp
xúc với anh thanh niên, được nghe anh kể về những người khác thì tơi đã hiểu thêm
về cuộc sống ý nghĩa của anh cũng như của những người thầm lặng trên đình núi
Yên Sơn cao hai ngàn sáu trăm mét này.


Tôi vẫn còn nhớ giây phút được bác lái xe giới thiệu cho chúng tôi về anh thanh
niên. Anh làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu, sống một mình trên đinh núi
nên anh rất “thèm người”. Bác vừa nói xong thì anh xuất hiện. Vóc dáng nhỏ bé, nét
mặt tràn đầy sức sống, là những gì tốt lên qua cái nhìn của tơi về anh. Qua lời giới
thiệu của ông họa sĩ, chúng tôi được anh mời lên nhà chơi. Tôi rất đỗi ngạc nhiên
khi hiện ra trước mặt tôi là một vườn hoa. Nào hoa đơn, thược dược, nào hoa hồng,.,
đầy khắp vườn khiến tơi khơng cịn e thẹn mà chạy ngay đến bên người con trai ấy.
Anh trao cho tơi bó hoa một cách tự nhiên và tơi cũng đón nhận bó hoa ấy và tơi có
cảm giác như chúng tôi đã quen nhau từ lâu.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Tơi đọc sách cịn ơng họa sĩ thì trị chuyện với anh. Ông họa sĩ hỏi anh:


– Sao người ta bảo anh là người cô độc nhất thế gian? Rằng anh “thèm” người lắm?


Anh thanh niên cười:


– Các từ ấy đều là của bác lái xe. Không, không đúng đâu.


Anh hạ giọng tâm sự với chúng tôi rằng lúc chưa vào nghề, nhìn ngơi sao giữa bầu
trời đen kịt, anh nghĩ ngơi sao kia lẻ loi một mình.


Bây giờ vào nghề, anh mới thấy khơng phải vậy. Anh cịn cho rằng công việc của
anh gắn liền với bao công việc của anh em đồng chí dưới xi, Cất cơng việc đi,
anh buồn đến chết mất. Anh tâm sự như đọc lại một điều suy nghĩ từ rất lâu. Bất


giác anh giật mình khi thấy ơng họa sĩ hí hốy vẽ mình. Anh đã từ chối một cách
khiêm tốn và giới thiệu cho ông những người xứng đáng được vẽ hơn. Tôi thấy
được biết bao nét đẹp đáng quý hiện rõ trong con người anh. Và dù anh có ngăn
cản, ông họa sĩ già vẫn vẽ được nhưng hơi vất vả, hình như ơng có chút bối rối về
anh. Ơng nghĩ “người con trai ấy đáng yêu thật nhưng làm ông nhọc quá. Với những
diều làm cho người ta suy nghĩ về anh, và về những diều anh suy nghĩ…”. Cuộc gặp
gỡ này đã giúp tôi hiểu sâu hơn về mối tình nhạt nhẽo và yên tâm hơn về quyết định
của mình.


Cuộc vui nào mà chẳng đến lúc phải chia tay. Giây phút đó thật luyến tiếc. Tơi cố
tình để lại cho anh chiếc khăn mùi xoa để làm kỷ niệm nhưng anh tưởng tôi quên
nên trả lại cho tôi. Anh cịn tặng cho chúng tơi một làn trứng gà khơng tiễn vì bảo
đã gần đến giờ “ốp”. Tơi rất cảm phục việc thực hiện giờ làm việc của anh.


Cuộc nói chuyện tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại trong tơi và cả ơng họa sĩ già những
ấn tượng khó qn. Qua cuộc gặp gỡ ấy, tơi đã có những suy nghĩ và tình cảm mới
mẻ về con người và cuộc sống. Anh thánh niên đã giúp tôi cảm nhận được hơi thở
tràn trề sức sống của những con người làm việc trên Sa Pa. Trước khi nhận việc ở
đây, tôi đã chần chừ, chán nản, nhưng giờ đây tôi đã thay đổi cách suy nghĩ của
mình.


<b>Đóng vai cơ kĩ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa mẫu 4</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

gặp gỡ trò chuyện với một người lao động trí thức trẻ. Những suy nghĩ của anh ấy
đã cho tơi có thêm nhận thức mới về cuộc sống, cống hiến.


Nhớ lại, trong những ngày đường đến Lai Châu, tôi ngồi cạnh một người họa sĩ lão
thành - một người tốt bụng, lao động nghệ thuật nghiêm túc, quyết định đi thực tế
để tìm đề tài sáng tác trước khi về hưu. Khi xe chạy qua Sa Pa, chúng tơi say mê
ngắm nhìn vẻ đẹp thiên nhiên với những rặng đào, hàng thơng rung tít trong nắng,


những cây tử kinh nhô đầu màu hoa cà lên trên màu xanh của rừng… Lúc xe dừng
lại để lấy nước và cho hành khách nghỉ ngơi trong ba mươi phút, bác lái xe bảo sẽ
giới thiệu với chúng tôi “một người cô độc nhất thế gian”. Đó là một thanh niên hai
mươi bảy tuổi, tầm vóc bé nhỏ, làm cơng tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu trên đỉnh
Yên Sơn cao hai ngàn sáu trăm mét. Anh sống cô đơn giữa bốn bề cây cỏ và mây
mù lạnh lẽo. Lúc mới lên làm việc, chưa quen, “thèm người” quá nên anh đã dùng
cây ngáng đường cho xe dừng lại để trò chuyện với mọi người. Anh đưa biếu bác lái
xe củ tam thất vì biết vợ bác bị ốm, lúc bác trao cho anh quyển sách mua hộ, tôi
thấy anh mừng quýnh. Bác lái xe giới thiệu chúng tôi với anh và đề nghị anh mời
chúng tôi lên thăm nơi ở và làm việc của anh. Vừa lên đến nơi, tôi ngỡ ngàng trước
vườn hoa anh trồng với muôn sắc màu. Khơng kìm chế nỗi thích thú, tơi chạy lại
bên anh. Người thanh niên cũng rất tự nhiên, cắt tặng tôi một bó hoa to với lịng
hiếu khách bởi tơi là người con gái thứ nhất từ Hà Nội lên tới nhà anh từ bốn năm
nay.


Anh quyết định:


- Thôi chấm dứt tiết mục hái hoa. Đã mất năm phút rồi. Cháu sẽ nói về mình trong
năm phút. Cịn hai mươi phút, bác cho cháu nghe chuyện, cháu thèm nghe chuyện
dưới xuôi lắm.


Rồi anh kể về công việc anh đang đảm trách với việc đo gió, đo mưa, tính chấn
động mặt đất, dự báo thời tiết, phục vụ sản xuất, chiến đấu. Công việc của anh thật
gian khổ, nhất là lúc về đêm, ln đối mặt với gió, tuyết và sự lặng im thật dễ sợ.
Tôi thật sự bị cuốn hút vào câu chuyện anh kể. Bỗng anh dừng lại, nhắc về thời gian
mà đối với anh rất quý trong cuộc gặp gỡ này:


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Chúng tôi đi theo anh. Căn nhà ba gian của anh sạch sẽ ngăn nắp với sổ sách, biểu
đồ, thống kê, máy bộ đàm. Bác họa sĩ đề nghị anh kể tiếp công việc của anh, rằng
sao mà người ta gọi anh là người cô độc nhất thế gian. Anh cười khanh khách:



- Đó là từ ngữ của bác lái xe. Một mình thì anh bạn trên đỉnh Phăng xi păng mới
một mình hơn cháu. Cháu từng nghĩ: Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai
làm việc. Cơng việc của cháu gian khổ nhưng cất nó đi cháu buồn chết mất. Cháu
khơng cịn cảm thấy cơ đơn vì đã có sách làm bạn. Vả lại có lần cháu phát hiện một
đám mây khô giúp không quân ta hạ nhiều phản lực Mĩ. Từ đó cháu thấy mình thật
hạnh phúc


Lắng nghe anh nói mà lịng tơi xúc động. Tơi đã hiểu ra rồi. Đâu phải đi ra chiến
chiến trường tiêu diệt giặc Mĩ mới là sống đẹp. Cuộc sống lao động của anh đầy ý
nghĩa đối với đất nước . Chao ôi, khi con người tìm ra được ý nghĩa của cơng việc
thì người ta khơng cịn ngại gian khổ nào cả. Cuộc gặp gỡ này đã cho tôi thêm niềm
tin về quyết định đến Lai Châu của mình, tơi sẽ chấp nhận nhiệm vụ được phân
cơng dù có gặp mn vàn khó khăn. Tôi âm thầm đặt chiếc khăn tay vào một quyển
sách của anh xem như kỉ niệm, tình cảm quý mến mà tơi dành cho anh. Hình như
cùng đồng cảm xúc với tôi, nên bác họa sĩ đã đề nghị vẽ anh. Thật bất ngờ, anh đã
khiêm tốn từ chối:


- Không, không, đừng vẽ cháu. Để cháu giới thiệu với bác những người khác đáng
hơn cho bác vẽ.


Anh kể về người kĩ sư trồng rau, kiên nhẫn xem ong thụ phấn hoa su hào rồi sau đó,
tự mình làm thay cho ong, tạo ra được hàng loạt cây su hào đạt năng suất cao, người
cán bộ lập bản đồ sét, mười năm khơng về thăm nhà, sợ nhỡ có sét lúc vắng mặt
mình… Thế đấy, Sa Pa tuy lặng lẽ, nghe nhắc tên người ta đã nghĩ đến chuyện nghỉ
ngơi lại có những con người làm việc âm thầm cống hiến cho đất nước.


- Trời ơi, cịn có năm phút!


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

chuyện quá ngắn ngủi. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn này, tôi đã nhận ra được


chân dung của anh thanh niên – tiêu biểu cho lớp trẻ Việt Nam trong lĩnh vực xây
dựng đất nước với những phẩm chất tốt đẹp: Yêu nghề, say mê với công việc, hiếu
khách, quan tâm đến người khác và rất khiêm tốn.


Cuộc gặp gỡ tình cờ với bác họa sĩ và anh thanh niên để lại dấu ấn sâu sắc trong
cuộc đời tôi. Anh thanh niên đã làm cho tôi cảm thấy u đời hơn, nhiệt tình hơn
trong cơng việc. Chân dung anh thanh niên mà bác họa sĩ vẽ chắc chắn sẽ mang lại
cho nghệ thuật và cho đời sống một mẫu người lí tưởng sống mãi theo thời gian.


<b>Đóng vai cô kĩ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa mẫu 5</b>


Sau khi ra trưởng, tôi một cô kĩ sư trẻ đang mông lung với những dự định, công việc
trong tương lai nhưng vì có cuộc gặp gỡ đặc biệt mà tơi đã tìm ra ước mơ của mình.
Đó là trong một chuyến công tác đầu tiên đển Sapa, tôi đã được gặp và nói chuyện
với một anh thanh niên trên đỉnh Yên Sơn. Cuộc gặp ấy đã in đậm trong tâm trí tơi
đến tận bây giờ.


Hơm đó là một ngày nắng trên Sa Pa tôi đi cùng với bác họa sĩ lên đến đỉnh Yên
Sơn thì nghỉ chân. Cũng chính ở đó tơi gặp một anh thanh niên. Bác lái xe giới thiệu
về người thanh niên là anh rất thèm người, thèm nghe tiếng người nói, thèm được
nói. Vì trên đây là đỉnh Yên Sơn cao đến 2600m nên ít người qua lại nơi đây. Anh
nói chuyện với chúng tôi rất hồ hởi và quý người, kể cho chúng tôi về công việc,
cuộc sống của anh ở nơi đây. Anh đã rất nhiệt tình mời chúng tơi lên nhà anh chơi,
vậy là tôi theo bác họa sĩ và bác lái xe đã nhận lời đến chơi anh ở. Lên đến nơi
chúng tôi thấy không gian tràn ngập sắc hoa rực rỡ và anh thanh niên đang ơm một
bó hoa thật to, mỉm cười nhìn chúng tơi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Chúng tơi nhìn quanh ngơi nhà của anh, đây là ngơi nhà của một người cơ độc sao
nó sạch sẽ và gọn gàng vô cùng, đủ biết chủ nhân là con người có nếp sống ngăn
nắp và khoa học. Anh khơng có nhiều vật dụng nhưng giá sách gây cho tơi một sự


tò mò đặc biệt. Anh ắt hẳn phải là con người có tâm hồn đẹp và đầy mộng mơ.
Những tâm sự chân thành của anh, tâm sự về công việc, về sự cô đơn mà anh từng
nghĩ đến, về lẽ sống và lý tưởng sống anh đã chọn, cả câu chuyện về ơng kỹ sư
vườn rau hay đồng chí nghiên cứu bản đồ sét. Đó lại là một thanh niên khiêm tốn,
dễ gần.


Tôi muốn tặng lại cho anh một vật gì đó nên kẹp lại chiếc khăn mùi soa vào quyển
sách của anh. Chiếc khăn sẽ kỉ niệm gặp gỡ ngắn ngủi nhưng đáng nhớ này. Vậy
nhưng trong giờ phút chia tay, có lẽ khơng hiểu được tấm chân tình tơi gửi lại, anh
trả cho tơi chiếc khăn và khơng qn nói lời chào.


Cuộc gặp gỡ đó đã diễn ra từ lâu và giờ tôi cũng như anh làm những công việc thầm
lặng như vậy. Người thanh niên ấy có lẽ tơi sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhưng dấu ấn
về anh vẫn cịn vẹn ngun như ngày hơm qua.


<b>Dựa vào nội dung tác phẩm Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long, hãy đóng</b>
<b>vai nhân vật cơ kĩ sư để kế lại câu chuyện mẫu 6</b>


Đó khơng phải lần đầu tiên tôi rời Hà Nội - quãng đời học sinh, sinh viên của tôi đã
ghi dấu bao lần đến với Huế, Quảng Trị, Bắc Kạn, Thái Nguyên,... - nhưng lần này
đến Lai Châu, tơi có cảm giác thật lạ. Tôi mới ra trường, đây là chuyến đi nhận cơng
tác của tơi. Bước qua cuộc đời học trị chật hẹp để bước vào cuộc sống mới khiến
tôi không khỏi ngỡ ngàng. Trên chặng đường từ Hà Nội lên Lai Châu, tôi đã được
quen biết những con người thuộc những thế hệ khác nhau. Họ đã khiến tôi thấy cuộc
sống này rộng lớn và đẹp đẽ biết mấy. Đặc biệt là quãng đường tôi đến Sa Pa. Sa
Pa, nghe cái tên người ta đã muốn nghỉ ngơi nhưng ở đó có những con người làm
việc hăng say, họ nguyện hi sinh tuổi thanh xuân của mình cho đất nước. Họ để lại
ấn tượng đẹp trong lịng tơi cũng như bất kì ai đặt chân lên mảnh đất này.


"Chỉ vài cây số nữa là tới Sa Pa" - bác lái xe nói vậy. Tơi bắt đầu háo hức, tị mị,


mắt nhìn xa ngồi cửa kính một cách lặng lẽ mà say mê.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

thỉnh thoảng nhô cái đầu màu hoa cà lên trên màu xanh của rừng. Mây bị nắng xua,
cuộn tròn lại từng cục, lăn trên các vòm lá ướt sương, rơi xuống đường cái, luồn cả
vào gầm xe...


Giữa lúc đó, bác lái xe cho dừng xe để mọi người nghỉ ngơi. Riêng với tôi và bác
hoạ sĩ, ông quay sang nói một cách bí hiểm: Sẽ giới thiệu cho chúng tôi một trong
những người "cô độc nhất thế gian". Bác lái xe này thật vui tính khi đặt cho người
đó cái tên như vậy. Bác lại cịn khẳng định với bác hoạ sĩ - một người say mê nghệ
thuật rằng: "Thế nào bác cũng thích vẽ hắn". Khơng hiểu sao nói đến đây, bác lái xe
lại liếc nhìn tơi, khiến cho tơi bất giác đỏ mặt. Cái nhìn tơi cảm nhận có hàm ý sâu
xa.


Theo lời bác lái xe thì đó là một anh chàng hai mươi bảy tuổi làm cơng tác khí
tượng kiêm vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m. Khi mới lên nhận việc,
chưa quen với khơng khí tồn rừng và cây ở đây nên anh ta "thèm người'", đến mức
chắn ngang khúc gỗ ngang đường để kiếm cớ có người nói chuyện.


- Kia, anh ta kia! - Bác lái xe chỉ.


Tôi và ông hoạ sĩ già thực sự xúc động và vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy trước
mắt chúng tơi là người con trai tầm vóc nhỏ bé, nét mặt rạng rỡ từ trên sườn núi
trước mặt chạy lại chỗ xe đỗ.


Người con trai đưa cho bác lái xe một gói nhỏ - củ tam thất - một thứ cây của vùng
núi. Cịn bác lái xe thì trao cho anh quyển sách. Hai người nói với nhau điều gì đó,
bác lái xe thì rạng rỡ cười cịn anh thanh niên kia cũng mừng qnh. Tơi có cảm
giác hành động đó của hai người khơng đơn thuần chỉ là tình cảm giữa hai người
quen biết mà là tình cảm của những người trong gia đình. Thì ra, vợ bác lái xe mới


ốm dậy, anh chàng kia gửi biếu ít tam thất "của nhà trồng được" còn bác lái xe gửi
sách mua giúp anh ta đọc cho đờ buồn và đỡ nhớ cuộc sống binh thường!


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

Nhưng thật bất ngờ! Tôi nhận thấy vẻ ngạc nhiên của bác hoạ sĩ khi bước lên bậc
thang bằng đất thấy người con trai đang hái hoa. Cịn tơi chi "ồ" lên một tiếng. Sau
gần hai ngày, qua ngót bốn trăm cây số đường dài cách xa Hà Nội, đứng trong mây
mù ngang tầm với chiếc cầu vồng kia, bỗng nhiên lại gập hoa đơn, hoa thược dược,
vàng, tím, đỏ, hồng phấn, tổ ong... ngay lúc dưới kia là mùa hè, đột ngột và mừng
rỡ, quên mất cả e lệ, tôi chạy đến bên người con trai đang cắt hoa. Anh rất tự nhiên
như với một người bạn đã quen trao bó hoa đã cắt cho tôi, và cũng rất tự nhiên, tôi
đỡ lấy. Anh bảo:


- Tôi cắt thêm mấy cành nữa. Rồi cô muốn lấy bao nhiêu nữa, tuỳ ý. Cơ cứ cắt một
bó rõ to vào. Có thể cắt hết nếu cơ thích. Tôi không biết kỷ niệm thế nào cho thật
long trọng ngày hơm nay. Bác và cơ là đồn khách thứ hai đến thăm nhà tôi từ Tết,
và cô là cô gái thứ nhất từ Hà Nội lên tới nhà tôi từ bốn năm nay.


Người con trai nói to những điều đáng ra người ta chỉ nghĩ. Cũng là những điều
người ta ít nghĩ. Việc ấy làm cho tơi và bác hoạ sĩ cảm động và cuốn hút ngay. Tơi
ơm bó hoa vào ngực, bạo dạn nhìn thẳng vào mặt anh. Anh thanh niên bắt gặp cái
nhìn đó, phủi vội giọt mồ hôi trên sống mũi mỉm cười, hạ giọng hỏi:


- Cũng đồn viên, phỏng?


- Vâng - Tơi nói.


- Thơi, chấm dứt tiết mục hái hoa - Người con trai bất chợt quyết định - Bác lái xe
chỉ cho ba mươi phút thơi. Hết năm phút rồi. Cháu nói qua cơng việc của cháu, năm
phút. Còn hai mươi phút, mời bác và cô vào nhà uống chè, cho cháu nghe chuyện.
Cháu thèm nghe chuyện dưới xuôi lắm...



Anh bắt đầu kể về cơng việc của mình. Rằng cơng việc của anh là đo gió. đo mưa,
đo nắng, tính mây, đo chấn động địa cầu để dự báo thời tiết. Rồi cả những khó khăn,
trở ngại: những đêm mưa bão, bão tuyết, trời nắng, mưa. Nhưng anh vẫn làm việc
rất nghiêm túc đến từng giờ, từng phút. Bởi có lẽ anh hiểu được công việc của anh
quan trọng như thế nào...


Tôi vẫn đứng đó, ơm bó hoa và lắng tai nghe. Anh bỗng dừng lại. Trời! Mười phút
sao mà trôi nhanh quá!


- Anh nói nữa đi - Bác hoạ sĩ giục.


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

- Cịn hai mươi phút nữa thơi. Bác và cơ vào nhà. Chè đã ngấm rồi đấy.


Thì giờ ngắn ngủi cịn lại thúc giục chính chúng tơi. Chúng tơi bước vào căn nhà ba
gian sạch sẽ và gọn gàng. Bác hoạ sĩ hứa sẽ quay trở lại và kể anh nghe chuyện dưới
xuôi.


Bác vừa nhâm nhi chén chè và nghe anh giải thích cụm từ "cơ độc nhất thế gian".
Rằng cịn có người cơ độc hơn anh. Đó là anh bạn trên trạm đỉnh Phan xi păng ba
nghìn một trăm bốn mươi hai mét kia cịn một mình hơn anh.


Tơi đang đọc cuốn sách trên bàn của anh và vẫn lắng tai nghe hai bác cháu họ nói
chuyện.


Càng nói chuyện với chàng trai bác hoạ sĩ càng có vẻ thích thú. Bác đề nghị vẽ anh.
Nhưng anh từ chối. Bởi theo anh - anh không phải là người đáng để vẽ. Anh khiêm
tốn giới thiệu người khác. Đó là ơng kỹ sư ở vườn rau dưới Sa Pa. Nhưng cũng may
bằng mấy nét, hoạ sĩ đã ghi xong lần đầu gương mặt của người thanh niên.



Người thanh niên này làm tôi và bác hoạ sĩ suy nghĩ nhiều quá. Những điều cùng
nghe cộng với những điều tôi khám phá thấy trên trang sách đang đọc giở làm cho
tơi bàng hồng. Có phải vì ánh sáng trong quyến sách rọi sáng làm tơi hiểu thêm về
cuộc sống một mình dũng cảm tuyệt vời của người thanh niên, về cái thế giới những
con người như anh mà anh kể, về con đường tơi đi tới?


Khơng phải chỉ vì bó hoa rất to sẽ đi theo tôi trong chuyến thứ nhất ra đời mà vì một
bó hoa khác, bó hoa của những háo hức và mơ mộng ngẫu nhiên anh cho thêm tôi.
Tôi không muốn những khoảnh khắc này trôi đi vô nghĩa trong đời mình. Tơi mong
muốn để lại điều gì thật ý nghĩa nơi này... Tơi khẽ mở khố chiếc xắc nhỏ bên
mình...


- Và thế là chì cịn năm phút nữa.


Bác hoạ sĩ tặc lưỡi đứng dậy. Tôi cũng đứng lên đi ra chỗ bác.


- Ơ! Cơ qn chiếc mùi xoa đây này!


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

Bác hoạ sĩ và anh lưu luyến rồi hẹn ngày gặp lại. Cịn tơi - tơi chìa tay cho anh nắm,
cẩn trọng rõ ràng như người ta cho nhau cái gì chứ khơng phải cái bắt tay. Tơi nhìn
anh, cái nhìn như mãi mãi khơng bao giờ gặp lại.


- Chào anh.


Tôi không biết cảm giác lúc đó là gì nữa. Điều cuối cùng anh dành sự quan tâm cho
mọi người đó là anh ấn cái làn vào tay bác hoạ sĩ rồi nói là để cho mọi người ăn
trưa.


Chúng tôi ra về, nắng đã mạ bạc cả con đèo, đốt cháy rừng cây hừng hực làm cho
bó hoa càng rực thêm làm cho tơi cảm thấy mình rực rỡ theo.



Chuyến đi này là một chuyến đi thật khó qn trong đời tơi. Tơi đã gặp được những
con người thật đẹp, thật cao cả. Họ làm cho tôi thấy yêu đời hơn, thấy tự tin với
công việc của mình hơn và anh thanh niên để lại ấn tượng sâu đậm về một thế hệ trẻ
như tôi - anh đã cống hiến hết mình cho phong trào ba sẵn sàng. Anh sống bên cái
vẻ bề ngoài "lặng lẽ" nhưng bên trong thì rạo rực của vùng đất dấu yêu, thơ mộng
này.


<b>Trong vai cô kĩ sư, kể lại cuộc gặp gỡ, trò chuyện với anh thanh niên trong</b>
<b>Lặng lẽ Sapa mẫu 7</b>


Cuộc đời của mỗi chúng ta vốn có nhiều chuyến đi, có những chuyến đi khiến
chúng ta mãi khơng thể qn bởi tại nơi đó, đã để lại cho ta nhiều bài học đáng quý.
Cái chuyến đi ấy, chuyến đi lên Sa Pa cùng bác họa sĩ để rồi gặp anh thanh niên mà
mãi sau này tôi không thể nào qn được. Tơi ln kính trọng và ngưỡng mộ anh…


Xe chúng tôi sau chặng đường dài liền dừng chân tại Sa Pa. Bác lái xe nói rằng sẽ
giới thiệu một anh thanh niên cho tôi và bác họa sĩ. Khi nhìn thấy anh, bất giác mặt
tơi đỏ lên. Anh liền chạy lên nhà để chuẩn bị trước còn tôi và bác họa sĩ theo sau.
Tới nơi, ngôi nhà thật gọn gàng, có cả những luống hoa đủ màu sắc nữa. Thấy tơi,
anh liền tặng tơi bó hoa. Chắc lúc đó vì q vui mừng mà tơi liền nhận ngay bó hoa
từ tay anh. Bó hoa đó coi như là kỉ niệm cho lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi. Anh
mời tôi và bác họa sĩ vào nhà và chúng tơi có khoảng ba mươi phút nói chuyện.


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

chúng tôi kể về cuộc sống ở dưới xuôi. Nhưng bác họa sĩ lại muốn anh kể tiếp. Anh
liền kể rằng mình là người “cơ độc nhất thế gian” và anh rất “thèm người”. Rồi anh
nói tiếp về những lẽ sống, lý tưởng sống mà anh đã chọn đồng thời kể cho chúng tôi
nghe câu chuyện về ông kĩ sư vườn rau hay đồng chí nghiên cứu bản đồ sét. Giữa
cuộc sống, trong khi còn nhiều người quen lối sống hưởng thụ, ngại chịu một cuộc
sống vất vả và gian khổ thì anh ở đó, bình dị và khiêm nhường, sẵn sàng đặt chân


lên đỉnh núi Yên Sơn, sẵn sàng cống hiến. Khi bác họa sĩ muốn vẽ anh, anh lại từ
chối bởi anh cho rằng còn nhiều người đẹp hơn anh. Đó khơng chỉ là sự khiêm
nhường trong bản chất con người mà suy rộng hơn đó còn là sự mong muốn, là khát
khao muốn vươn lên sống đẹp hơn, hồn thiện hơn. Hình ảnh của anh nói riêng và
bao con người lao động trên mảnh đất Sa Pa này khiến tôi càng tin tưởng hơn vào lẽ
sống mà bản thân đã chọn.


Bởi quá yêu mến và kính trọng người thanh niên mà tơi đã kẹp chiếc khăn mùi soa
vào cuốn sách của anh như để nó thành kỉ niệm cho lần đầu chúng tôi đã gặp gỡ
nhau tại mảnh đất Yên Sơn này. Nhưng có lẽ anh đã khơng hiểu hết điều đó cho nên
anh đã trả lại tơi. Ba mươi phút trị chuyện cuối cùng cũng hết và chúng tôi buộc
phải chia tay anh để ra về. Chúng tôi ra về trong sự lưu luyến và bịn rịn.


Sau lần ấy cũng đã được vài năm. Tơi vẫn chưa có cơ hội trở lại mảnh đất Sa Pa để
thăm lại chàng trai đó. Nhưng sự nhiệt tình, lối sống thầm lặng hiến dâng, sự khiêm
nhường của anh mãi đã lại trong tôi những ấn tượng tốt đẹp. Một đất nước muốn
vươn tới cuộc sống ấm no, hạnh phúc, hịa bình thì rất cần đến những cá nhân như
thế, không vị kỉ chỉ lo nghĩ riêng cho mình mà hành động theo lẽ sống và lợi ích của
cả cộng đồng!


</div>

<!--links-->

×