Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Tải Phân tích hình ảnh chiến đấu gian lao trên một quãng thủy chiến ở mặt trận sông Đà để thấy vẻ đẹp hình tượng người lái đò sông Đà - Bài văn mẫu lớp 12

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (90.59 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Phân tích hình ảnh chiến đấu gian lao trên một quãng thủy chiến ở mặt trận</b>
<b>sông Đà để thấy vẻ đẹp hình tượng người lái đị sơng Đà</b>


<b>Dàn ý Phân tích hình ảnh chiến đấu gian lao trên một quãng thủy</b>


<b>chiến ở mặt trận sông Đà để thấy vẻ đẹp hình tượng người lái đị</b>


<b>sơng Đà</b>



<b>1. Mở bài</b>


Giới thiệu tác giả Nguyễn Tuân, tùy bút Người lái đị sơng Đà và hình tượng người
lái đị.


<b>2. Thân bài</b>


<i>a.</i> <i>Khái qt chung về hình ảnh ơng đị</i>


Lai lịch: một ông lão gần 70 tuổi, làm nghề lái đò nhiều năm.


Ngoại hình: “tay lêu nghêu... chất mun” để ngợi ca những con người vô danh âm
thầm cống hiến.


Công việc: lái đị trên sơng Đà, hằng ngày đối diện với con thủy quái hung bạo.


Tài năng và tâm hồn: Là người từng trải, hiểu biết và thành thạo trong nghề lái đị:
“trên sơng Đà ơng xi ngược hơn một trăm lần”, “nhớ tỉ mỉ... những luồng
nước”…


<i>b.</i> <i>Cuộc thủy chiến giữa con sông Đà và người lái đị</i>


Tiếng nước nghe như là ốn trách gì, rồi lại như là van xin, rồi lại như là khiêu
khích, giọng gằn mà chế nhạo… rống lên như tiếng của một ngàn con trâu mộng


đang lồng lộn giữa rừng vầu rừng tre nứa nổ lửa, đang phá tuông rừng lửa, rừng
lửa cùng gầm thét với đàn trâu da cháy bùng bùng.


Sông Đà đã giao việc cho mỗi hịn, nó bày thạch trận trên sơng: Đám tảng đám
hịn, chia làm ba hàng chặng ngang trên sơng địi ăn chết cái thuyền. Hàng tiền vệ,
có hai hịn canh một cửa đá trơng như là sơ hở, nhưng chính hai đứa giữ vai trò dụ
cái thuyền đối phương đi vào sâu nữa,....


Phối hợp với đá, nước thác reo hò làm thanh viện cho đá, những hòn đá bệ vệ oai
phong, lẫm liệt, thách thức chiếc thuyền.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Dòng thác hùm beo đang hồng hộc tế mạnh trên sông đá...


→ Sử dụng các biện pháp so sánh, nhân hóa, đầy sáng tạo để khắc họa sự hung
bạo, dữ dằn trong trận thủy chiến gay go, quyết liệt.


Ơng lái đị là người mưu trí dũng cảm, bản lĩnh và tài ba: ung dung đối đầu với
thác dữ “nén đau giữ mái chèo, tỉnh táo chỉ huy bạn chèo...”, “nắm chắc binh pháp
của thần sông thần núi”, động tác điêu luyện “cưỡi đúng ngay trên bờm sóng,
phóng thẳng thuyền vào giữa thác...”


Ơng còn là người nghệ sĩ tài hoa: ưa những khúc sơng nhiều ghềnh thác, khơng
thích lái đị trên khúc sơng bằng phẳng, coi việc chiến thắng “con thủy quái” là
chuyện thường.


<b>3. Kết bài</b>


Khái quát lại vẻ đẹp của người lái đị.


<b>Văn mẫu Phân tích hình ảnh chiến đấu gian lao trên một quãng</b>



<b>thủy chiến ở mặt trận sông Đà để thấy vẻ đẹp hình tượng người lái</b>


<b>đị sơng Đà</b>



Người lái đị sơng Đà là một tùy bút nổi tiếng thể hiện tài năng uyên bác của nhà
văn Nguyễn Tuân. Tác phẩm khơng chỉ giúp cho bạn đọc hiểu hơn, có cái nhìn đa
chiều về sơng Đà mà cịn giúp bạn đọc thêm yêu quý con người lao động nơi đây
mà đại diện là hình ảnh người lái đị.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

<i>chết cái thuyền, một cái thuyền đơn độc khơng cịn biết lùi đi đâu để tránh một</i>
<i>cuộc giáp lá cà có đá dàn trận địa sẵn..."</i>


Trong thạch trận ấy, người lái đò hai tay giữ mái chèo khỏi bị hất lên khỏi sóng
trận địa phóng thẳng vào mình. Khi sơng Đà tung ra miếng đòn hiểm độc nhất là
nước bám lấy thuyền như đô vật túm thắt lưng đặng lật ngửa mình ra giữa trận
nước vang trời thanh la não bạt, ơng lão vẫn khơng hề nao núng, bình tĩnh, đầy
mưu trí như một vị chỉ huy, lái con thuyền vượt qua ghềnh thác. Ngay cả khi bị
thương, người lái đò vẫn cố nén vết thương, hai chân vẫn kẹp chặt lấy cuống lái,
mặt méo bệch như cái luồng sóng đánh hồi lùng, đánh đòn tỉa, đánh đòn âm vào
chỗ hiểm. "Phá xong cái trùng vi thạch trận thứ nhất", người lái đị "phá ln vịng
vây thứ hai". Ơng lái đị đã nắm chắc binh pháp của thần sơng thần đá. Đến vịng
thứ ba, ít cửa hơn, bên phải bên trái đều là luồng chết cả, nhưng người lái đã chủ
động "tấn cơng": Cứ phóng thẳng thuyền, chọc thủng cửa giữa đó. Thuyền vút qua
cổng đá cánh mở khép. Vút, vút, cửa ngoài, cửa trong, lại cửa trong cùng, thuyền
như một mũi tên tre xuyên nhanh qua hơi nước, vừa xuyên vừa tự động lái được
lượn được. Trong cuộc chiến khơng cân sức ấy, người lái đị chỉ có một cán chèo,
một con thuyền khơng có đường lùi cịn dịng sơng dường như mang sức mạnh siêu
nhiên của lồi thuỷ quái. Tuy nhiên, kết cục cuối cùng, người lái đò vẫn chiến
thắng, khiến cho bọn đá tướng tiu nghỉu bộ mặt xanh lè vì phải chịu thua một con
thuyền nhỏ bé.



Người lái đò trong tác phẩm là một người lao động vô danh, làm lụng âm thầm,
giản dị, nhờ lao động mà chinh phục được dịng sơng dữ, trở nên lớn lao, kì vĩ, trở
thành đại diện của con người. Người lao động nhờ ý chí kiên cường, bền bỉ, quyết
tâm mà chiến thắng sức mạnh thần thánh của thiên nhiên. Đó chính là yếu tố làm
nên chất vàng mười của nhân dân Tây Bắc.


Nổi bật nhất, độc đáo nhất ở người lái đị sơng Đà là phong thái của một nghệ sĩ tài
hoa. Khái niệm tài hoa, nghệ sĩ trong sáng tác của Nguyễn Tn có nghĩa rộng,
khơng cứ là những người làm thơ, viết văn mà cả những người làm nghề chẳng
mấy liên quan tới nghệ thuật cũng được coi là nghệ sĩ, nếu việc làm của họ đạt đến
trình độ tinh vi và siêu phàm. Trong người lái đị sơng Đà, Nguyễn Tn đã xây
dựng một hình tượng người lái đò nghệ sĩ mà nhà văn trân trọng gọi là tay lái ra
hoa. Nghệ thuật ở đây là nắm chắc các quy luật tất yếu của sông Đà và vì làm chủ
được nó nên có tự do.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

lại, nơi nào cũng hiểm nguy. Ông lão lái đị vừa thuộc dịng sơng, thuộc quy luật
của lũ đá nơi ải nước hiểm trở này, vừa nắm chắc binh pháp của thần sơng thần đá.
Vì thế, vào trận mạc, ơng thật khơn khéo, bình tĩnh như vị chỉ huy cầm quân tài ba.
Mọi giác quan của ông lão đều hoạt động trong sự phối hợp nhịp nhàng, chính xác.
Xong trận, lúc nào cũng ung dung, thanh thản như chưa từng vượt thác: sóng thác
xèo xèo tan ra trong trí nhớ. Sơng nước lại thanh bình. Đêm ấy nhà đò đốt lửa
trong hang đá, nướng ống cơm lam và toàn bàn về cá anh vũ, cá dầm xanh, về
những cái hầm cá hang ca mùa khô nổ những tiếng to như mìn bộc phá rồi túa ra
đầy tràn ruộng. Cũng chả thấy ai bàn thêm một lời nào về cuộc chiến thắng vừa
qua nơi ải nước đủ tướng dữ quân tợn vừa rồi. Như những nghệ sĩ chân chính, sau
khi vắt kiệt sức mình để thai nghén nên tác phẩm không mấy ai tự tán dương về
công sức của mình. nhà văn Nguyễn Tuân đưa ra một lời nhận xét: Cuộc sống của
họ là ngày nào cũng chiến đấu với sông Đà dữ dội, ngày nào cũng giành lấy sự
sống từ tay những cái thác, nên nó cũng khơng có gì là hồi hộp, đáng nhớ. Họ nghĩ
thế, lúc ngừng chèo. Phải chăng người lái đị anh hùng có lẽ dễ thấy, nhưng nhìn


người lái đị tài hoa, chỉ có Nguyễn Tuân.




---Mời các bạn tham khảo thêm các bài viết dưới đây của chúng tôi:


Những bài văn nghị luận xã hội hay nhất


14 mở bài kết bài ôn thi THPT Quốc gia môn Văn


Lý thuyết và bài tập Đọc - Hiểu môn Ngữ văn lớp 12


</div>

<!--links-->

×