Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

Tải Kỉ niệm về mái trường Tiểu học - Kể về kỉ niệm dưới mái trường Tiểu học

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (66.27 KB, 5 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Kỉ niệm về mái trường Tiểu học</b>



<b>Kỉ niệm với mái trường Tiểu học Mẫu 1</b>


Với tuổi học trị, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường. Với tơi thì lần đầu
tiên tơi đến với mái trường tiểu học là một kỉ niệm đẹp nhất. Bao niềm vui, sự
hãnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với nhũng ấn tượng sẽ
đọng lại mãi trong lòng.


Ngày đầu tiên đến trường - đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái ,
theo sự thông báo của nhà trường , tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ nào là quần
áo, giày dép, tập sách…. Nhưng lịng tơi vẫn cứ xơn xao khó tả. Bởi trước mắt
tơi lúc này là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp… đều mới tinh.
Trong những năm trước, tôi vẫn là một đứa bé quấn quanh chân mẹ. Giờ đây
mái trừơng quá đỗi xa lạ với những hàng cây, ghế đá,.. xa xa những bậc phụ
huynh cùng bè bạn đang đứng khắp sân.


Năm nay, tôi đã bước chân vào ngưỡng cửa cấp một - một chân trời hồn tồn
mới lạ. Ngơi trường tôi học năm nay rất khang trang, và không gian thoáng
đãng..Từ cổng trường là một hàng cây me già rợp bóng mát dẫn lối vào các dãy
phịng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ. Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ ….tất
cả đều dập vào mắt tôi, khiến lịng khơng thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng ,
bao niềm vui sướng và tơi đã thốt lên: “Ơi! Ngôi trường đẹp quá!”.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện
trong năm học đầu tiên của ngưỡng cửa cấp một.Tơi nghĩ đó là bài học đầu tiên
mà tơi có thể có được ở ngơi trường mới này..


Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Trong trang phục là một bộ dịđồng
phục áo trắng tinh cùng váy xanh, tơi ra dáng là một học sinh thực sự. Tôi vừa
thèn thẹn vừa cảm thấy mình như trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do


thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tơi một
cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết là từ hôm nay tơi hồ nhập vào một mơi
trường mới.


Tơi được học trong một ngơi trường có bề dày thành tích và truyền thống dạy
học - Trường Tiểu học Trần Quang Diệu, bản thân tơi có biết bao nhiêu niềm
vui sướng và lịng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ . Nhưng điều quan
trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng
đáng với truyền thống của nhà trường.


Với bao nhiêu diều suy nghĩ trong tơi , có cả niềm vui xen lẩn niềm kiêu hảnh
và cả sự thẹn thùng bỡ ngỡ và một chút lo lắng…. Bấy nhiêu cảm xúc của
những ngày đầu tiên đó dưới mái trường tiểu học chắc chắn sẽ đọng lại mãi
trong lịng tơi như một dấu ấn không thể phai mờ …


<b>Kỉ niệm với mái trường Tiểu học Mẫu 2</b>


Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình hạn,
những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng
nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

trị chơi bịt mắt bắt dê. Hơm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng
nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt.
Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vịng
cậu ta, lúc này bạn ấy khơng thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tơi chạy tán
loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là
Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều
đỏ mặt còn các hạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to “Cho
tơi chơi với!” Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ
trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn


bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng
hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy
qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ
Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng
trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn
đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tơi
dưới mái trường này.


Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ.
Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tơi trong
suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.


<b>Kỉ niệm với mái trường Tiểu học Mẫu 3</b>


Mái trường Tiểu học Cẩm Trung - Ngôi nhà thứ hai của tôi. Nơi đây đã lưu lại
trong tôi những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình. Chính trong ngơi
nhà này Ban giám hiệu nhà trường là cha mẹ, bạn bè đồng nghiệp là anh em
gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

nhất đó chính là Cơ giáo Trần Thị Văn - Hiệu trưởng trường Tiểu học Cẩm
Trung. Ngày mới về trường với bao bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là
cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ cịn ngun trong tâm
trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận quyết định mới chuyển đến mà thấy hình như cơ
đã coi chúng tơi như người trong một nhà - Một hội đồng giáo viên. Cô biết và
hiểu được tâm lý của những người giáo viên đến nhận cômg tác tại một ngôi
trường mới. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ được phép trong khuôn
khổ cho phép của người làm nghề dạy học, đứng trên bục giảng. Nghiêm khắc
là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Cô nghiêm khắc ! Vì những
lỗi lầm mà đáng lẽ một người giáo viên có trình độ, hiểu biết khơng nên vấp
phải. Đó là chuyện trên lớp, trong hội họp, trong Hội đồng nhà trường. Còn


trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tơi nghĩ đến
đầu tiên là ''Nếu là cơ, cơ sẽ làm gì'' . Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có
cơ bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của
cô luôn đem lại kết quả không tưởng. Khó khăn khơng cịn là khó khăn, nó trở
thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi
biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm
đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ.


Cơ cịn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những mảnh đời bất
hạnh. Biết cảm thơng với những học sinh khó khăn, kém may mắn trong cuộc
sống. Biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách, từng bài văn và
ngay cả từng bài viết, bài làm của học sinh tại lớp.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Cho đến hôm nay, sau gần 30 năm trở lại với ngôi trường quê nhà. Tôi lại
may mắn gặp lại cơ, khơng phải là đứa học trị năm xưa nữa mà là nhân viên
của cô. Tôi nhớ rất rõ ngày ấy cơ vẫn từng nói: Nghề giáo viên vất vả, khó
khăn nhưng ấm áp tình người em ạ. Đúng vậy cô nhỉ. Giờ đây em đã đủ lớn
khôn để hiểu ra rằng ngày mai của em có được như hơm nay cũng chính là nhờ
sự bắt đầu những người thầy, người cơ như Trần Thị Văn của em đó.


Tôi luôn gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới cơ, người ln hết lịng vì học
sinh của mình bằng tình cảm trọn vẹn nhất.. Tơi sẽ mãi nhớ về cơ như một bến
đỗ bình an, một điểm tựa tinh thần vững chắc để bước tiếp trên đường đời đầy
gian nan và thử thách. Noi gương cô, Tơi thầm hứa với bản thân mình phải
ln vững tay chèo lái những chuyến đị tri thức sang sơng.


</div>

<!--links-->

×