Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

Tải Bài viết số 6 lớp 6 đề 1: Em hãy viết bài văn tả người thân yêu và gần gũi nhất với mình - Văn tả người lớp 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (91.07 KB, 7 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Em hãy viết bài văn tả người thân u và gần gũi nhất với</b>


<b>mình (Ơng, Bà, Mẹ, Bố, Anh, Chị, Em, ….) lớp 6</b>



<b>Bài làm tả Mẹ:</b>


"Lịng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào..." - Câu hát ấy đã ngấm mãi trong em khơng
bao giờ nhai nhạt! Mỗi người ai cũng có người để mến mộ và tự hào, với em đó là mẹ của
em. Mẹ của em rất tuyệt vời! Mẹ em là chỗ dựa vững chắc, là nơi em san sẻ niềm vui, nỗi
buồn. Mẹ cho em cuộc đời hôm nay và mai sau.


Mẹ em đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trơng mẹ vẫn cịn trẻ. Dáng người mẹ khơng cao
nhưng cân đối. Mái tóc mẹ uốn cao ơm gọn lấy khn mặt trịn trĩnh, phúc hậu, tạo cho
mẹ một vẻ đẹp dịu hiền, dễ mến. Nổi bật trên khuôn mặt mẹ là đôi mắt to, đen láy, luôn
ánh lên cái nhìn ấm áp và trìu mến. Mỗi khi cười, mẹ em để lộ hàm răng trắng, đều, trông
rất duyên.


Mẹ em ăn mặc rất giản dị nhưng không kém phần lịch sự. Mỗi khi đi làm, thường là bộ
váy màu xanh dương có điểm hoa văn hay bộ đồ tây màu trắng trang nhã. Còn lúc ở nhà,
với đồ bộ gọn gàng trông cũng rất duyên dáng.


Mẹ em rất yêu thương gia đình và hết lịng chăm sóc, dạy dỗ con cái. Dù công việc ở cơ
quan bận rộn nhưng mẹ đều dành thời gian cho gia đình, cho việc học hành của em.
Những lần, em mắc khuyết điểm, mẹ không mắng nhiếc, đánh đập mà nhẹ nhàng chỉ bảo,
nhắc nhở, chỉ ra chỗ sai để em khắc phục, sửa lỗi. Mẹ vui mừng, hạnh phúc khi em đạt kết
quả cao trong học tập.


Em cịn nhớ, có lần, em khơng nghe lời mẹ chạy chơi ngồi nắng, đến tối thì sốt cao. Em
ngất đi cho đến gần sáng mới tỉnh lại. Thật bất ngờ, mẹ em vẫn ngồi đó. Mẹ đã thức thâu
đêm để chăm sóc em nên khn mặt hiện rõ sự mệt mỏi, lo âu. Mẹ âu yếm sờ tay lên trán
em, rồi đặt tay em trong tay mẹ. Em thấy người ấm lên cịn bệnh thì bớt đi nhiều.



</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Mẹ là "Tổ quốc" riêng của em! Mỗi lần nhắc đến mẹ, lòng em lại dạt dào những tình cảm
thiêng liêng nhất. Em thầm nhủ: "Mình phải cố gắng học thật giỏi và không ngừng rèn
luyện để trở thành người có ích cho xã hội". Đó cũng là nguyện vọng lớn lao nhất mà
hằng ngày mẹ vẫn thường nhắn nhủ và khuyên bảo em.


<b>Bài làm tả ông Nội:</b>


Nhà em khá đông người, nhưng người em kính trọng và gần gũi nhất là ông nội của em.


Nội em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng cử chỉ vẫn còn khá nhanh nhẹn. Người
tầm thước, hơi gầy, cịn da dẻ nội vẫn hồng hào.


Đầu ơng hói, lơ thơ những sợi tóc bạc như cước. Vầng trán cao hằn sâu những nếp nhăn.
Đơi mắt cịn tinh nhanh ẩn dưới cặp lơng mày đã ngả bạc. Má hơi hóp làm hai gị má nhơ
cao lên. Răng ơng đã rụng nhiều nhưng nhờ lắp răng giả nên nụ cười vẫn tươi tắn. Em
thích nhất chịm râu bạc của ơng. Mỗi lần được ngồi trong lịng ơng, em ngước nhìn mãi
những sợi râu trắng dài và thích được ơng cho vuốt râu.


Hằng ngày, ông thường mặc bộ quần áo màu xanh, đi đơi dép nhựa đã mịn. Chỉ lúc đọc
sách ơng mới đeo kính và khi nào đi bộ xa ơng mới chống cây gậy trúc. Tuổi đã cao
nhưng ông làm việc luôn chân, luôn tay. Khi quét nhà, quét sân, quét vườn; lúc vun gốc
cho các cây trong vườn; lúc tìm bắt sâu đục phá cây chanh. Ơng thường xun kiểm tra
việc học của em, dạy em làm toán, làm văn… Ơng cịn tham gia việc chăm sóc thiếu nhi
trong xã và xây dựng tủ sách cho nhà văn hóa xã. Khi rảnh rỗi, ơng đọc sách, báo, nằm
võng ngồi hiên và nghe đài truyền thanh hoặc chăm dãy hoa trước sân và dọc hai bên lối
ra vào cổng. Những đêm trăng sáng, ông thường ngồi trên chõng tre kê giữa sân kể
chuyện cổ tích cho em và các bạn nhỏ trong xóm nghe.


Con cháu làm gì sai, ơng nhẹ nhàng răn dạy chứ không quát mắng bao giờ. Bà con hàng
xóm có điều gì xích mích với nhau thường gặp nhờ ông giải quyết.



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

<b>Bài làm tả Bà Nội:</b>


Chng đồng hồ đều đặn bng chín tiếng. Màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Chỉ
còn âm thanh của gió khuya xào xạc trong khu vườn trước ngõ. Em rời bàn học bước ra
sân, vươn vai hít thở khơng khí trong lành để cố xua đi cơn buồn ngủ. Cịn hai bài tập
Tốn nữa, phải cố làm cho hết. Từ giường bên có tiếng trở mình khe khẽ. Bà nội vẫn thức
chờ em.


Bà nội em năm nay hơn bảy mươi tuổi, dáng gầy guộc và lưng đã hơi cịng. Dấu ấn thời
gian in rõ trên mái tóc bạc phơ và trên gương mặt nâu rám hằn sâu vết nhăn của bà. Mắt
bà đã hơi mờ nhưng đôi tai cịn thính lắm. Chỉ nghe bước chân hay giọng nói từ xa là bà
đã nhận ra đúng từng người trong gia đình.


Cũng vì quen với cơng việc nhà nơng quanh năm vất vả từ thời còn trẻ cho nên đến nay,
bà vẫn còn khỏe mạnh, dẻo dai. Những lúc bố mẹ em ra đồng, một mình bà lo đi chợ, nấu
cơm, chăm sóc bầy gà, bầy lợn. Ít khi em thấy bà ngồi n một chỗ. Mọi việc xong xi
thì bà lại vác chiếc cuốc ra vườn, cặm cụi xới đất, nhổ cỏ, bón phân cho mấy luống rau và
hơn chục gốc na, gốc bưởi.


Bà hay kể chuyện. Em rất phục trí nhớ của bà. Ngày xưa bà chỉ học trường làng, thế
nhưng bà lại thuộc lòng “Truyện Kiều”, “Nhị Độ Mai”, “Phạm Công Cúc Hoa”, “Đồng
tiền vạn lịch”… cùng với bao nhiêu là ca dao, và truyện cổ. Những trưa hè gió nồm nam
mát lộng, bà mắc võng ở chái nhà, nằm đung đưa và bỏm bẻm nhai trầu vừa ngâm nga
hát. Em nghe mấy cụ già bảo rằng hồi con gái, bà là một “liền chị” quan họ nổi tiếng
trong vùng. Con cháu, họ hàng làng xóm rất quý bà vì bà hiền lành, phúc hậu. Ai gặp khó
khăn cần đến bà sẵn sàng giúp đỡ, chẳng quản sớm khuya. Bà thường khuyên con cháu
“Thương người như thể thương thân” và đối xử với làng xóm có tình có nghĩa.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Em yêu bà lắm và mong bà mạnh khỏe, sống lâu cùng con cháu.



<b>Tả người bố của em</b>


<i>“Lưng cha thì đội nắng gầy</i>


<i>Ơi tóc bạc tựa trăng soi...”</i>


Điều may mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta là được sống trong vòng
tay yêu thương của bố. Bố luôn là người che chở, bảo vệ cho ta trong suốt cuộc đời. Càng
lớn lên và thấu hiểu những cay đắng, nhọc nhằn, tôi càng cảm thấy biết ơn vì những hi
sinh lớn lao mà bố đã dành cho mình.


Bố tơi năm nay đã ngồi bốn mươi tuổi. Dáng người bố cao gầy. Trong mắt tơi, dáng hình
ấy lúc nào cũng thật to lớn và vững chãi để che chở cho cả gia đình. Làn da bố rám nắng
vì phơi nắng dầm sương, trải qua đủ khó khăn, khổ cực vì cuộc mưu sinh vất vả. Khn
mặt bố vng chữ điền, tốt lên vẻ hiền lành và đôn hậu. Đôi mắt bố đen láy, trong đôi
mắt ấy chứa đựng cả bầu trời yêu thương bố dành cho các con. Mỗi khi mỉm cười, đôi
mắt bố thật đỗi dịu dàng, thể hiện sự trìu mền pha chút nng chiều. Mái tóc bố khơng
cịn đen nữa mà đã lấm tấm bạc. Nhìn những sợi tóc bạc ấy, tơi càng thương bố nhiều hơn
vì những gian lao, vất vả bố phải trải qua để nuôi chúng tôi khôn lớn. Tơi thích nhất là
những lúc bố cười. Nụ cười ấy mới ấm áp làm sao. Những lúc như thế, tôi tự nhủ phải
chăm ngoan hơn nữa để nụ cười ấy có thể xuất hiện nhiều hơn trên đơi mơi của bố. Đôi
bàn tay bố chai sần, thô ráp nhưng tôi vẫn luôn yêu đôi bàn tay ấy. Đôi bàn tay khó nhọc
vì gia đình. Đơi bàn tay hi sinh vì sự bình yên, hạnh phúc của các con.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

chiều chuộng tôi nhưng vẫn nghiêm khắc chỉ bảo mỗi khi tôi mắc lỗi. Bố dạy tôi cách
sống, cách làm người, hiểu được những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống, ý nghĩa của sự
trung thực, ngay thắng, lòng khoan dung và biết ơn. Cả cuộc đời bố đã vất vả hi sinh vì
gia đình, thế nhưng, vẫn có lúc tơi vơ tình làm bố buồn, chẳng thể đáp ứng được sự kì
vọng và tin tưởng của bố.



Sau này lớn lên, rồi tơi sẽ phải rời xa vịng tay của bố nhưng tôi tin rằng bố sẽ mãi là
người che chở, dõi theo và bảo vệ cho tôi trong suốt cuộc đời. Những bài học của bố sẽ là
hành trang theo tơi suốt cuộc đời, tình u của bố sẽ là động lực để tơi tiến lên phía trước.


<b>Tả người thân yêu và gần gũi - Tả em gái của em</b>


Trong gia đình tơi, mỗi người đều có một sở thích riêng, bố tơi thích đọc báo, mẹ say mê
cơng việc nấu ăn, tơi thì khơng thể rời xa đống truyện tranh, và đặc biệt nhất là Linh – em
gái tơi với sở thích rất đáng u: vẽ tranh về những người thân trong gia đình. Tơi đã có
lần xem Linh vẽ tranh, và thực sự thấy thêm rất nhiều điều thú vị về cơ em của mình.
Linh là một cô bé rất dễ thương khiến cả nhà ai cũng u mến. Nhưng nó cũng nghịch
ngợm lắm. Nó ln nghĩ ra đủ thứ trò tai quái để trêu chọc tôi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

tươi hẳn lên, đôi má hồng hào, chân cứ dậm vào thành bàn và còn hát nữa. Khơng biết nó
nghĩ ra trị gì đây.


Tay cầm một viên sáp đỏ, Linh viền viền thành hình một chiếc mơi – giống như một quả
chuối. Nó chọn cây sáp màu đỏ, nhưng chỉ tơ một nửa mơi cịn dùng màu xanh tơ nửa cịn
lại. Vậy là mơi của tơi có những hai màu – thật nghịch ngợm. Nhưng ánh mắt nó lại càng
thích thú hơn, miệng nó cười tươi hơn khi dùng màu hồng chấm vào giữa má tôi. Tôi
không thể hiểu nổi Linh đang vẽ cái gì. Sờ lên má, trời ơi, thì ra đó là cái mụn mới mọc
của tơi. Chuyện gì nó cũng nghĩ ra được. Cơ nàng vẫn tiếp tục vẽ, vẻ mặt vẫn tươi vui.
Nhưng dường như càng về sau, Linh càng thấm mệt. Cố vẽ cho tôi một chiếc áo màu
hồng thật độc đáo – màu tơi u thích, mồ hơi nó bắt đầu lấm tấm, mặt nó đỏ lên. Dường
như để tơ một chiếc áo với rất nhiều bông hoa như vậy là rất khó khăn. Nhưng Linh vẫn
say sưa. Bàn tay nhanh nhẹn tô màu, ánh mắt long lanh dễ thương, mái tóc lúc lắc. Cuối
cùng Linh cũng hồn thành bức tranh. Nó vui vẻ chạy ra khoe với tơi.


Sau lần tận mắt xem Linh vẽ, tôi thấy Linh thật đáng yêu. Biết đâu trong tương lai em gái


tôi lại trở thành một họa sĩ nổi tiếng….


<b>Tả người thân yêu và gần gũi - Tả chị gái của em</b>


Gia đình em có bốn thành viên, bao gồm có bố mẹ và hai chị em gái chúng em. Gia đình
em ln u thương, chăm sóc lẫn nhau, hai chị em em thì thường chia sẻ với nhau những
vui buồn của cuộc sống, học tập. Với em, chị gái của mình khơng chỉ là một người chị
mẫu mực ln nhường nhịn, chăm sóc của em mà còn là một người bạn tri kỉ, một người
mà em yên tâm khi tâm sự những gì đã trải qua trong cuộc sống.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

đối với chị em thì ln nhường nhịn, chăm sóc cho em. Cịn em thì u thương, tơn trọng
chị của mình.


Chị của em vô cùng xuất sắc, không những là một học sinh ưu tú của lớp mà còn là một
người cán bộ lớp đầy mẫu mực, chị em tuy học giỏi nhưng không hề tỏ ra kiêu căng, luôn
quan tâm giúp đỡ đến bạn bè cũng như những người xung quanh mình. Chị em nổi tiếng
trong trường vì những đức tính tốt bụng, khiêm nhường ấy, vì thế mà mỗi lần có người
nhắc đến chị em là em không kiềm nổi sự tự hào dâng trào trong mình. Chị em khơng chỉ
là một học sinh ưu tú mà còn là một người con ngoan của gia đình em.


Chị ln lễ phép với bố mẹ, ơng bà, chăm sóc, nhường nhịn em. Chị cịn là một người vơ
cùng đảm đang, những cơng việc nhà đều được chị hoàn thành một cách xuất sắc, chị có
thể nấu cơm, rửa bát, quét nhà. Chị nấu ra rất nhiều những món ăn ngon, trong đó món ăn
mà em u thích nhất đó chính là món trứng cuộn của chị làm. Những lát trứng cuộn vàng
ươm, được chị rán một cách khéo léo, hương vị thơm ngon khơng kém món ăn do mẹ em
làm là bao.


Em có một người chị tuyệt vời, đó là người ln chăm sóc, quan tâm tận tình, cũng là một
người bạn mà em tin tưởng khi chia sẻ những buồn vui của cuộc sống, học tập, chị luôn
lắng nghe với thái độ chân thành và cho em những lời khuyên thật bổ ích.



</div>

<!--links-->

×