Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (99.62 KB, 2 trang )
Bài dự thi câu chuyện tình huôngđạo đức và pháp luật:
NHỮNG ẤN TƯỢNG KHÓ QUÊN!
Trước mặt học trò, giáo viên thường phải ứng xử đúng mực, khuôn phép, không
thái quá. Vì thế, sự kiềm chế cảm xúc, đặc biệt là những cơn nóng giận là vô cùng cần
thiết. Hồi học cấp 2, tôi có một cậu bạn rất nghịch ngợm, hay tìm cách chọc phá trong
các giờ học.
Tên cậu là Nhật Minh, trùng tên với thầy giáo dạy môn toán. Một lần, thầy đang
giảng bài, cậu ta ngồi không yên, cứ quay lên, quay xuống nói chuyện, làm ồn. Thầy
giáo bực lắm, đi thẳng xuống, xách tai cậu ta đứng lên, hỏi: "Tại sao em làm ồn trong
giờ học?”. Không ngờ, cậu đáp ngay: “Thưa thầy, tại bạn Tuấn chửi em là tiên sư
thằng Nhật Minh". Mặt đỏ bừng, ngay lập tức, thầy cho một cái tát như trời giáng, hằn 5
ngón tay lên má, đuổi cậu ra khỏi lớp. Cả lớp chúng tôi sợ xanh mặt, còn cậu kia đi ra
khỏi lớp nhưng vẫn ngấm ngầm thách thức sau lưng thầy.
Gần 20 năm sau, câu chuyện này vẫn còn đọng mãi trong tâm trí Tôi. Thế rồi có
một hôm tôi phải ở lại lớp có tí việc ít phút, bất chợt bắt gặp trong giờ môn Khoa học,
khi cô giáo đang giảng bài, em Hạnh Ngân vẫn ngỗi dưới lớp nghịch ngợm, mất tập
trung. Thủy, cô giáo dạy phân môn Khoa học đã nhiều lần nhắc nhở nhẹ nhàng,
nhưng Ngân vẫn ‘phớt” lời, thậm chí, còn cười đùa rất vô duyên.
Không kiềm chế được nữa, cô đập bàn quát : “Em Ngân! Không học thì ra ngoài
ngay, đừng có cái kiểu láo tôm , láo cá như thế trong lớp học.” Trong tiếng ồn ào của
lớp học, tiếng Hạnh Ngân vang lên rõ mồn một: “Tiên sư đứa nào chửi tao”.
Cô Thủy lặng người! gần 40 tuổi đời, 17 năm tuổi nghề, cô chưa bao giờ ở trong tình
huống thế này. Thủy cố gắng kìm lại cơn giận, cô nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
“Em nào vừa nói, đứng dậy!”. Lớp lặng im, không em học sinh nào lên tiếng, ngay
cả thủ phạm. Cô vẫn tiếp tục nhẹ nhàng: “Tôi hỏi em nào vừa nói, tôi cho một cơ hội
đứng dậy tự nhận lỗi”. Vẫn không ai lên tiếng, không khí lớp học căng thẳng vô cùng.
Cô buồn bã lắc đầu: “Xin lỗi các em, tôi không thể tiếp tục dạy tiết học này. Phần còn
lại của giờ học, tôi yêu cầu lớp tự sinh hoạt”. Rồi cô lặng lẽ xách cặp đi ra. Không biết,
các em đã tự sinh hoạt, thảo luận những gì. Nhưng đến cuối giờ học, em lớp trưởng
xuống phòng chờ giáo viên mời cô lên lớp. Trong lớp học, Hạnh Ngân với đôi mắt đỏ
hoe, nức nở khóc và xin lỗi cô giáo. Cô vẫn nói với Ngân bằng những lời nhẹ nhàng,