Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Tải Trong tác phẩm Người lái đò Sông Đà, Nguyễn Tuân tự coi mình là người "đi tìm cái thứ vàng của màu sắc núi sông Tây Bắc" hãy cảm nhận về thứ vàng này - Bài văn mẫu lớp 12

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (84.96 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Trong tác phẩm Người lái đị Sơng Đà, nhà văn Nguyễn Tn tự</b>
<b>coi mình là người "đi tìm cái thứ vàng của màu sắc núi sông Tây Bắc…".</b>
<b>Anh/chị hãy cảm nhận về thứ vàng của màu sắc núi sơng Tây Bắc qua</b>
<b>hình tượng con Sơng Đà.</b>


<b>Bài làm</b>


Trong “Trường ca mặt đường khát vọng”, Nguyễn Khoa Điềm từng viết:
<i>Ơi những dịng sơng bắt nước từ đâu</i>


<i>Mà khi về Đất Nước mình thì bắt lên câu hát</i>
<i>Người đến hát khi chèo đò, kéo thuyền vượt thác</i>


<i>Gọi trăm màu trên trăm dáng sơng xi…</i>


Non sơng gấm vóc Việt Nam được tạo nên từ trăm ngàn con sông lớn nhỏ. Từ
những dịng sơng ở đồng bằng mang đến bao phù sa màu mỡ đến những con
sông ở miền núi cao với tiềm năng thủy điện, chúng đều có những vẻ đẹp riêng.
Với Nguyễn Tuân – nhà văn suốt đời đi tìm cái đẹp – lại bị cuons hút bởi một
con sông đặc biệt: sông Đà. Vẻ đẹp của sông Đà được Nguyễn Tuân xem là
“thứ vàng mười của màu sắc núi sông Tây Bắc”.


Vàng mười không chỉ đẹp mà cịn rất có giá trị. Và có lẽ vì đó mà nhà văn gọi
sông Đà là “thứ vàng mười”. Sông Đà đẹp, nhưng lại mang một vẻ đẹp rất
khác, đầu tiên nằm ở hướng chảy của nó. Ngày từ đầu tác phẩm, Nguyễn Tuân
đã trích hai câu thơ của Nguyễn Quang Bích:


<i>Chúng thủy giai đơng tẩu</i>
<i>Đà giang độc bắc lưu</i>


Trong khi mọi dịng sơng đều rủ chảy nhau về hướng đơng thì sơng Đà ung


dung ngược về phương bắc, chỉ riêng mình nó chảy về phương bắc mà thơi. Có
lẽ vì vậy mà con sơng này có đến hai nét tính cách riêng biệt: hung bạo nhưng
cũng rất đỗi trữ tình.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

lửa”. Nước và lửa vốn là hai thứ có sức hủy diệt lớn, lại ln tương khắc nhau,
nay dưới ngòi bút tài ba của Nguyễn Tuân mà trở thành hai yếu tố hợp sức với
nhau để tái hiện nên cái kỳ vĩ của thác nước. tiếng nước nghe “như là oán trách,
rồi lại như van xin, khi thì khiêu khích, giọng gằn chế nhạo.” Tác giả đã nhân
cách hóa dịng sơng, biến nó thành một tạo vật trái tính trái nết, lúc nào cũng
gầm gừ gào thét những âm thanh ghê rợn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

bao! Những câu văn của Nguyễn Tuân như những bản tình ca êm ái,vừa sống
dậy những vẻ đẹp hiện đại, vừa đưa ta trở về với những miền ký ức xa xăm nay
chỉ cịn là vang bóng.


Nhìn sơng Đà như một cố nhân, Nguyễn Tuân thể hiện cái tình cảm tri âm tri
kỷ đối với dịng sơng kỳ lạ này. Đối với ơng, sông Đà không chỉ là mọt tạo vật
thuần túy mà còn là một sản phẩm nghệ thuật cần được trân trọng, khám phá.
Bằng cái nhìn độc đáo, cảm nhận tinh tế, Nguyễn Tuân đã cho chúng ta thấy
“cái chất vàng mười đã qua thử lửa” có một khơng hai của Tây Bắc. Sơng Đà
khơng đơn thuần là một dịng sơng, nó là một nhân tố làm giàu đẹp thêm tương
lai đất nước.


</div>

<!--links-->

×