Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Tải Em hãy kể lại một lần em mắc lỗi - Bỏ học - Bài viết số 2 lớp 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (58.4 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Văn mẫu lớp 6: Em hãy kể lại một lần em mắc lỗi - Bỏ học,</b>


<b>trốn học</b>



<b>Dàn ý chung Kể lại một lần em mắc lỗi</b>


<b>1. Mở bài:</b>


- Cho biết thời gian xảy ra sự việc.


- Sự việc đó là gì và em cảm thấy như thế nào?


<b>2. Thân bài:</b>


- Diễn biến sự việc.


- Hoàn cảnh khiến em gây ra lỗi lầm.


- Hành động của em gây ra hậu quả như thế nào?


- Em có suy nghĩ gì về những hành động sai trái đó?


<b>3. Kết bài: Viết ra những cảm nghĩ của em về những lỗi lầm mắc phải và quyết </b>
tâm sửa chữa để cuộc sống tốt đẹp hơn.


<b>Kể về một lần em bỏ học khiến thầy cô giáo buồn</b>


Cô giáo là người mẹ hiền khơng chỉ mang đến cho ta kiến thức mà cịn luôn
che chở, bảo ban, yêu thương chúng ta. Vậy mà đôi khi, chúng ta mải chơi,
ham vui đã làm cho cơ phiền lịng. Tơi cũng đã từng có một lần mắc phải lỗi
lầm như thế với cô giáo của mình.



</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

cách làm sao trốn khỏi trường để ra ngồi phố. Đi một mình cũng chán, tơi rủ
Nam thực hiện phi vụ này cùng mình. Ban đầu, Nam còn dè dặt:


- Làm sao mà trốn ra ngồi được, cổng trường lúc nào cũng đóng, lại có bác
bảo vệ nữa?


Tơi bỗng nảy ra một ý, tơi biết một lỗ hổng ở bức tường phía sau trường, chúng
tơi sẽ chui qua đó để đi ra ngồi. Giờ ra chơi, nhân lúc không ai để ý, bọn tơi
lẻn ra phía bức tường. Lỗ hổng khơng lớn lắm, Nam phải chật vật mãi mới chui
được người qua. Đến lượt tơi, đang chui được nửa người thì khơng biết từ đâu
có một bàn tay kéo tơi lại. Tơi sợ hãi phát hiện ra đó là bác bảo vệ. Bác hỏi,
giọng nói giận dữ:


- Học sinh lớp nào đây? Định trốn học đi chơi à?


Tôi tái xanh mặt mày, bác giao tôi cho cô giáo chr nhiệm. Đứng trước mặt cơ,
tơi như sắp khóc đến nơi. Tôi tưởng cô sẽ tức giận lắm, ai ngờ vẫn là giọng nói
dịu dàng ấy:


- Các em ấy cịn mải chơi, mong bác tha lỗi cho. Tôi sẽ khuyên nhủ lại các em.
Rồi cô quay sang tôi:


- Các em trốn học ra ngồi nhỡ đâu có nguy hiểm gì thì cơ sẽ ăn nói sao với bố
mẹ các em. Em hãy hứa lần sau không được như thế nữa.


Tơi lí nhí:


- Em xin lỗi cơ ạ, em biết lỗi rồi, em sẽ không như thế nữa
Cô xoa đầu tôi và cười:



- Biết lỗi là tốt rồi.


Từ sau lần ấy, tôi càng yêu quý cô hơn. Tôi tự nhủ phải học tập thật tốt để
khơng phụ lịng cơ.


</div>

<!--links-->

×