Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Tải Em hãy tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ của em với một nhân vật trong truyền thuyết đã làm nên một phong tục cổ truyền ngày tết - Những bài văn mẫu hay lớp 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (64 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Em hãy tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ của em với một nhân</b>
<b>vật trong truyền thuyết đã làm nên một phong tục cổ truyền ngày tết</b>


Hướng dẫn


Năm nào cũng vậy, cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, cũng như bao gia đình Việt
Nam khác, gia đình tơi lại gói những chiếc bánh chưng xanh để cúng tổ tiên.
Đó là một phong tục, tập quán tốt đẹp của dân tộc ta.


Tôi nhớ nhất cảm giác đêm 29 Tết được ngồi quay quần bên nồi bánh chưng
trên bếp lửa hồng cùng gia đình rồi lặng yên nghe mẹ đọc sự tích Bánh chưng,
bánh giầy. Giọng của mẹ thật ngọt ngào, ấm áp. Hình ảnh chàng Lang Liêu
hiền lành, chăm chỉ cứ hiện lên rõ nét trong trí tưởng tượng của tơi. Tơi cảm
thấy lịng mình thật nhẹ nhàng trong trẻo. Đôi chân tôi như bước theo câu
chuyện về chiếc bánh chưng mẹ vừa kể.


Tôi lang thang trên những cánh đồng ngạt ngào hương lúa. Phía xa xa là những
triền khoai lang xanh rờn. Bỗng tôi thấy một anh nông dân đang cặm cụi nhặt
từng ngọn cỏ trên ruộng lúa. Tơi thấy gương mặt anh có nét gì đó rất quen
thuộc. Đúng rồi, đó chính là hồng tử Lang Liêu trong sự tích Bách chưng,
bánh giầy. Tôi bước lại gần và hỏi:


– Em chào anh Lang Liêu! Sao anh lại ở đây ạ?


Anh nông dân dừng tay làm, nhìn tơi mỉm cười và nói:
– Chào em gái! Lẽ ra anh phải em điều đó chứ!


Tơi chợt hiểu và giới thiệu:


– Dạ, em là Mai Thùy. Năm nay, em học lớp 6 trường THCS Quang Minh.
Ngày mai, lớp em có tiết văn học về Bánh chưng, bánh giầy. Thế mà hôm nay


em lại được gặp anh, thật là vui quá!


Nghe nhắc đến chuyện bánh chưng, bánh giầy, anh nơng dân có vể trầm ngâm.
Cịn tơi thì rất háo hức vì đây là một cơ hội hiếm có để được nghe chính hồng
tử Lang Liêu kể chuyện cho nghe. Đốn được suy nghĩ của tơi, hồng tử Lang
Liêu mỉm cười, nói:


– Em có muốn anh kể cho em nghe về cuộc thi tài kén vua của phụ vương anh
khơng?


Tơi thích thú:


– Có ạ! Anh kể cho em nghe đi!


Lang Liêu bắt đầu kể, giọng anh như trầm xuống:


– Anh sinh ra trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Mẹ anh không được vua yêu
chiều như những vương phi khác nên khi mẹ sinh ra anh, chỉ có hai mẹ con
quấn quýt bên nhau. Chẳng bao lâu, bà mất sớm, để lại anh một mình cơi cút.
Từ đó, anh chăm chỉ với ruộng đồng, khoai lúa. Ngày tháng thoi đưa, chẳng
mấy chốc, anh đã đến tuổi trưởng thành. Ngày ngày, anh vui với cơng việc
đồng ánh của mình, chẳng dám mong đến công danh, bổng lộc của triều đình.
Một hơm, khi đang lúi húi vun mấy khóm khoai trước nhá, bỗng anh nhận được
lệnh vua cha gọi vào chầu.


– Thế anh có lo lắng khơng? – Tơi vội hỏi.
Lang Liêu chậm rãi trả lời:


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

già yếu nên muốn tìn một người nối ngơi, chỉ cần người đó có tài có đức chứ
khơng nhất thiết là con trưởng hay con thứ. Khi anh đến nơi, các anh trai của


anh đã ở đó. Thấy các con đã về tựu đơng đủ, vua cha nói: “Tới ngày lễ Tiên
Vương, ai làm vừa lịng ta ta sẽ truyền ngơi cho người ấy ngơi báu để tiếp tục
trị vì đất nước”.


Nghe đến đây, tôi lại buột miệng hỏi:


– Chắc anh lo lắng lắm khi nhận được tin này bởi anh rất nghèo, đâu có những
thứ quý giá dâng lên vua cha!


Lang Liêu nhìn tơi gật đầu và kể tiếp:


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

kết, vừa thể hiện được tấm lòng hiếu thảo của một người con. Do vậy, ta quyết
định chọn Lang Liêu là người thừa kế ngơi vị”.


Tơi thích thú nghe câu chuyện Lang Liêu vừa kể và cảm thấy vô cùng khâm
phục, kính trọng anh. Nhưng tơi ngạc ngiên vì thấy Lang Liêu chẳng khác gì
một anh nơng dân cả. Đọc được suy nghĩ của tôi, Lang Liêu cười lớn và nói:
– Hơm nay ta vi hành về thơn q để dạy dân cách cấy cày, chăm sóc lúa khoai.
Nói xong, Lang Liêu liền tạm biệt tơi để đi ra phía ngồi xa kia, ở đó, bà con
nơng dân đang đợi anh. Vừa nói, anh vừa bước đi rất nhanh. Tơi liền gọi với
theo:


– Anh Lang Liêu! Anh Lang Liêu! Cho em đi cùng với!


Vừa lúc đó, tơi tỉnh giấc và thấy mẹ đang ngồi bên cạnh lay tôi dậy chuẩn bị
đón giao thừa. Mẹ hỏi:


– Con vừa ngủ mơ đúng khơng? Mẹ thấy con ú ớ gọi ai đó.


Tơi dụi mắt tỉnh giấc. Tơi đã có một giấc mơ thật đẹp. Thấy tôi vẫn mủm mỉm


cười, mẹ liền bảo:


– Con chuẩn bị đón giao thừa và khai bút đầu năm cho may mắn nhé!


</div>

<!--links-->

×