Tải bản đầy đủ (.docx) (11 trang)

Tải Nghị luận xã hội về câu nói: Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác - 5 Bài văn mẫu lớp 12

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (104.4 KB, 11 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Nghị luận xã hội về câu nói: Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng</b>
<b>lục thì tương lai sẽ bắn vào anh Ngữ văn 12</b>


<b>Dàn ý chi tiết</b>
1. Mở Bài


Giới thiệu, trích dẫn câu nói của nhà thơ Gamzatov: "Nếu anh bắn vào quá khứ
bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác"


2. Thân Bài


· Giải thích ý nghĩa câu nói, nêu ý nghĩa
· Nêu lên quan điểm cá nhân


· Phân tích:


· Tại sao khi anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh
bằng đại bác


· Biểu hiện của lối sống này trong thực tế
· Chúng ta phải sống như thế nào?


· Bài học thực tế, mở rộng vấn đề
3. Kết Bài


Khẳng định lại luận điểm, vấn đề nghị luận
<b>Bài làm</b>


Dĩ vãng, kỷ niệm ấy, quá khứ ấy, có thể nâng cao hoặc hạ thấp giá trị của con
người. Quá khứ ấy, kỷ niệm ấy sẽ thành sức mạnh, niềm tự hào hoặc ngược lại.
Nói chung và dễ thấy ở quá khứ và dĩ vãng, thường là chuyện buồn, sự đau


đáu, man mác, hoài niệm, trăn trở,…


Quá khứ – dĩ vãng là những gì đời người đã trải qua, đã đi qua rồi, chỉ còn để
lại trong ký ức nỗi nhớ, niềm bâng khuâng, dằn vặt nào đấy “rũ không ra, thả
không buông”. Nếu mọi “sự đời” tất cả đều như thế thì con người ta không thể
nào sống yên ổn một cách nhẹ nhõm, thanh thản được. Chẳng ai muốn thế,
nhưng “sự đời” nó lại như thế. Chấp nhận hay không chấp nhận là bởi… tự
mình. Khơng ai sống thay cho cuộc sống, cuộc đời của mình.


Tục ngữ Việt Nam có câu: “u nhau, củ ấu cũng tròn. Ghét nhau, bồ hòn cũng
méo”. Ký ức và quá khứ giữ vai trò “ghê lắm” về cái sự yêu, ghét ấy đối với
nhau.Quá khứ nếu chỉ là điều buồn thảm, day dứt, thì đấy là quá khứ, hồi ức
nguy hiểm, chỉ huỷ diệt không chỉ ý chí vươn lên của con người mà cịn cả với
tình yêu. Gọi là: Quá – khứ – tiêu – cực.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

và nay cũng thế. Càng “hiện đại” càng phải tỉnh táo. Quá khứ trước, sau… là
việc đã qua rồi. Quan trọng là…bây giờ, là hiện tại. Quá khứ sẽ luôn luôn trỗi
dậy, khi con người coi thường hoặc không coi trọng quá khứ. Đúng. Quá khứ
trở về một cách dữ dội, nguy hiểm lắm. Khi tình yêu – lịng nhân hậu, u
thương đã đứng ra ngồi, thì q khứ sẽ tiêu diệt tình yêu. Đấy là sự thật, là
chuyện có thật ở trên đời.


Quay lại vấn đề, "Nếu bạn bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn
lại bạn bằng đại bác", câu nói thật hay và thật ý nghĩa, Chúng ta làm gì phải
suy nghĩ cho tường tận, có trước có sau, có quá khứ thì mới có hiện tại hơm
nay và tương lai ngày mai, một thống suy nghĩ bồng bột, nơng cạn để chứng
tỏ và thỏa mãn một cái gì đó mà trút bỏ quá khứ tất cả là điều không hay chút
nào, phải suy xét cho tường tận, rộng và sâu một vấn đề, tâm và tầm cho một
quyết định,… để q khứ và hiện tại ln ơn hịa, để nhìn về quá khứ mà vẽ
được hướng tương lai.



<b>Bài làm 2</b>


Cuộc sống của con người được nuôi dưỡng bởi những ước mơ về tương lai tốt
đẹp hơn, con đường trước mặt trải ln thảm đỏ và hoa hồng. Nhưng liệu có ai
có dịp ngoảnh lại chặng đường đã qua, để lục tìm trong kí ức những bài học
dẫn đến thành cơng? Nhiều người tin rằng để thành công và thăng tiến trong
cuộc sống cần phải biết lãng quên những sai lầm và thất bại trong quá khứ.
Nhưng một số người khác lại coi kí ức như một điều quan trọng trong cuộc
sống, là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại. Vậy kí ức gây cản trở hay giúp con
người trong nỗ lực học hỏi từ quá khứ để thành công trong hiện tại?


Quả thật khi có những ý kiến trái chiều nhau, mỗi bên đều có lý do riêng để bảo
vệ quan điểm của mình. Những ai cho rằng “cần phải biết lãng quên những thất
bại và sai lầm trong q khứ” có lẽ e ngại những kí ức về quá khứ thất bại và
sai lầm sẽ làm con người trở nên do dự khi tiến hành chinh phục một mục tiêu
nào đó. Quá khứ đối với họ như một vết đen, một dấu ấn không tốt luôn ám
ảnh, thậm chí có thể làm ảnh hưởng đến sự nghiệp và tiền đồ của họ. Cịn phía
những người cho rằng kí ức là “cầu nối giữa quá khứ và hiện tại” thì tỏ ra lạc
quan hơn, họ dám nhìn thẳng vào những sai lầm thất bại trong quá khứ để rút ra
những bài học kinh nghiệm cần thiết để tránh vấp ngã trong tương lai. Dù
muốn lãng quên hay mang theo ký ức trên hành trang tiến vào tương lai, cả hai
phía đều khơng thể phủ nhận sự tồn tại hiển nhiên của kí ức trong mỗi con
người.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

người trong tương lai. Quá khứ dù có sai lầm hay thất bại thì ta cũng khơng thể
chối bỏ được nó. Nhà thơ Abutalip của Đaghextan từng phát biểu: “Nếu anh
bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác”. Nếu
không biết tôn trọng q khứ thì con người sẽ khơng tránh khỏi những va vấp
trong cuộc sống, sẽ chuốc lấy những thất bại. Thực tế con đường đi tới thành


công không bao giờ chỉ trải thảm đỏ và hoa hồng. Con người phải ln đối mặt
khó khăn thử thách thì mới có cơ hội thực sự trưởng thành và thăng tiến trong
sự nghiệp. Những người muốn lãng quên quá khứ sai lầm và thất bại thực ra sẽ
không thể nào dứt bỏ được kí ức mà ngược lại, kí ức ấy tồn tại một cách vơ
hình mỗi khi con người gặp những cảnh ngộ, những tình huống ở hiện tại
tương tự như họ đã từng gặp trong quá khứ. Muốn thành công, họ khơng thể
lặp lại vết xe đổ trước đó, cịn nếu lãng quên thật sự thì chắc chắn sẽ chuốc lấy
thất bại mà thôi! Sự thăng tiến ở những con người ấy nếu có, cũng chỉ là từ sự
khơn ranh, cơ hội, che đậy suy nghĩ vụ lợi đầy tính tốn ích kỷ, biểu hiện của
lối sống bị cả xã hội lên án.


Quan sát trong đời sống, mỗi một sự phát triển đi lên bao giờ cũng gắn với
những con người biết khắc phục sai lầm quá khứ, biết vươn lên từ thất bại. Nhà
phát minh người Mỹ Thomas Edison khi được vinh danh như con người vĩ đại
của nước Mỹ vì cơng lao thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại vẫn không quên
những lời phỉ báng của cô giáo chủ nhiệm năm lớp Bốn. Chính sự miệt thị
thiếu cơng bằng, sự xúc phạm từ tuổi thơ đã thôi thúc ơng chứng minh mình
khơng phải là đứa học trị “dốt, lười, hư và hỗn láo” qua hàng ngàn phát minh
sáng chế, để tên tuổi của ông được đặt một cách trang trọng cho ngôi trường
mà ông đã bị đuổi học. Những ai từng đọc giai thoại về Cao Bá Quát chắc chắn
cịn nhớ câu chuyện rèn chữ của ơng. Dù văn hay nhưng chữ xấu, Cao Bá Quát
đã khiến quan huyện nổi giận phạt người được ông viết giúp đơn. Nỗi nhục chữ
xấu ám ảnh khiến Cao Bá Quát ngày đêm luyện chữ, trở thành người chữ đẹp
nổi tiếng hàng đầu thời nhà Nguyễn. Giả sử khơng tự sửa mình, Cao Bá Quát
sẽ không thể nào được người đời sau ca tụng khơng chỉ “văn hay” mà cịn “chữ
tốt”. Kí ức khơng chỉ có vai trị quan trọng đối với cá nhân mà cịn có vai trị vơ
cùng cần thiết với xã hội, với cộng đồng. Dân tộc ta nhờ phát huy truyền thống
chống giặc ngoại xâm mà lần lượt đánh thắng thực dân Pháp, đế quốc Mỹ.
Nhưng từ sự sai lầm chủ quan duy ý chí bất chấp thực tế khách quan mà chúng
ta vấp phải hàng loạt những sai lầm trong xây dựng kinh tế. Việc chỉ hướng về


tương lai tốt đẹp mà không tự vạch ra con đường riêng của mình, rập khn
những mơ hình lạc hậu về kinh tế đã khiến chúng ta phải trả một giá đắt. Đại
hội VI của Đảng năm 1986 đã nghiêm khắc kiểm điểm rút kinh nghiệm từ
những sai lầm để quyết tâm đổi mới, làm đá6t nước ta có bước phát triển vượt
bậc, vững vàng hơn trên con đường đi lên chủ nghĩa xã hội. Như vậy, có thể
thấy kí ức sẽ đem lại cho ta những bài học kinh nghiệm, những thực tiễn quý
báu để làm hành trang đi tới tương lai vững chắc.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

luôn tự tin, dám nghĩ dám làm, dám chấp nhận thử thách hiện tại để thành công
trong tương lai. Những người như vậy đã “lãng quên quá khứ” một cách đúng
đắn, gạt bỏ tảng đá nặng nề của kí ức trên đường để đến đích tương lai rộng
mở!


Mỗi học sinh chúng ta cũng ln cần tạo cho mình thái độ đúng đắn với quá
khứ, tự rèn luyện bản thân, không chủ quan tự mãn hay tự ti trước quá khứ, có
như vậy chúng ta mới thật sự trở thành những con người có ích cho xã hội mai
sau.


<b>Bài số 3</b>


Ít lâu nay, mỗi lúc cần nói đến ý nghĩa của việc giữ gìn di sản văn hóa, nhiều
người trong chúng ta thường viện đến câu của nhà thơ xứ Đaghextan (thuộc
Liên bang Nga) Rasul Gamzatov: "Nếu anh bắn quá khứ bằng súng lục thì
tương lai sẽ bắn anh bằng đại bác!".


Thiết nghĩ, cái ý thức bảo vệ di sản ngụ trong câu ấy hiện vẫn cần thiết, bởi
ngay ở ta vẫn cịn khơng ít những phần di sản của quá khứ đang tiếp tục bị "bắn
bằng súng lục", tức là bằng sự im lặng lãng quên, thậm chí bằng sự phá hoại.
Tuy nhiên, nếu đi hết cái ý nghĩa tích cực của tâm niệm nêu trên, ta lại đứng
trước cái giới hạn này: mọi thứ trong quá khứ vốn không như nhau về ý nghĩa,


về giá trị. Trên thực tế, chưa bao giờ và không bao giờ người ta lại sùng bái tất
thảy mọi thứ có trong q khứ, khơng một chút thiên vị, khơng một chút sàng
lọc, theo cách của mình. Chúng ta đang ở một thời điểm của những quá trình
ngược chiều nhau: trong khi ngày càng có thêm nhiều giá trị quá khứ tưởng đã
lấp hẳn vào lớp bụi của quên lãng, bỗng sống dậy, như là đáp ứng một loại nhu
cầu văn hóa bức thiết nào đấy rất chính đáng, thì đồng thời lại có một nhu cầu
khác là nghiêm khắc điểm lại con đường vừa đi qua, chẳng những để xem liệu
những giá trị nào có thể "sống lâu", mà cịn để xem chính chúng ta có những ấu
trĩ, sai lầm nào trong quan niệm và phương hướng hoạt động.


Ở một tình huống, một thời điểm như vậy, nếu chỉ tự vũ trang bằng lời răn đe
rằng bất cứ cái gì đã qua đều đáng "ăn đạn đại bác" của tương lai thì rõ ràng là
một sự tự vũ trang khơng đầy đủ, thậm chí cịn gói theo cả những sự lừa mị
mới. Thiết nghĩ, cần vũ trang thêm phương châm này của Tvardovsky, nhà thơ
được xem là lương tri của văn học Xô-viết: "Kẻ nào che giấu quá khứ sẽ không
yên ổn được với tương lai!". Phải sịng phẳng với q khứ! Mà chúng ta, nói
thật ra, chưa có sự sịng phẳng ấy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

đúng hơn là trả dần cho công chúng hiện nay cái quyền được xúc tiếp với
những giá trị văn nghệ vốn có trong di sản dân tộc. Quá trình này chắc chắn sẽ
đẩy tới nhu cầu vẽ lại bức tranh văn nghệ dân tộc từ đầu thế kỷ đến nay, bởi
ngay đến hiện giờ nhiều nhận định và khái quát hiện hành đã khơng cịn phù
hợp.


Tuy nhiên, có thể dự tốn rằng sẽ khơng có chấn động gì lớn chung quanh sự
trở về của những tác phẩm thuộc các giai đoạn văn nghệ từ trước 1945. Gây
chấn động thật sự có lẽ chính là những gì thuộc về nền văn nghệ mới Việt
Nam, từ tháng 8-1945, bởi vì những người can dự hiện vẫn là người đương thời
của hôm nay, không dễ khách quan, vơ tư trước mọi sự phân tích, mổ xẻ cần
thiết. Thế mà yêu cầu của đổi mới lại buộc ta chẳng những phải thấy rõ những


cái được thật thích đáng, mà cịn phải thấy cả những cái yếu, cái non kém và
những nguyên nhân khách quan và chủ quan đã gị bó, trói buộc, hạn chế văn
nghệ phát triển. Lại cần phải tính đến một đặc điểm là: so với những thời kỳ
trước, nền văn nghệ mới Việt Nam mang tính tổ chức, tính thống nhất cao, gần
như nằm gọn trong một trường phái văn nghệ. Do vậy mà có sự tương ứng khá
chặt chẽ giữa các tư tưởng lý luận chỉ đạo với thực tiễn sáng tác, thực tiễn các
tác phẩm.


Một mặt, chẳng những mỗi thiên hướng, mỗi thiện cảm đối với từng loại chất
liệu đời sống và chất liệu nghệ thuật, mà ngay cả mọi định kiến, mỗi biểu hiện
giản đơn, phiến diện, cực đoan, v.v… trong tư tưởng chỉ đạo hầu như đều có
hình bóng ở những tác phẩm nhất định. Mặc khác, những sáng tác tiêu biểu
nhất lại hội trong mình chúng cả những quá trình bề mặt lẫn những quá trình
sâu hơn, vẫn diễn ra bên trong văn nghệ dân tộc, cùng với kết quả tìm tịi mang
dấu ấn riêng của tác giả thực tài. Cũng giống như mùa vụ cấy trồng, dù khí hậu
có bất thường đến mấy, thời nào cũng có hoa trái của nó, trong trình độ và khả
năng thực tế của nó. Đấy là một sự thật.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

đi? Nhưng ngồi ra, lẽ nào trong đó anh đã không phải tiến hành giải quyết,
theo cách của anh, những vấn đề "nghề nghiệp" như là sự miêu tả con người và
cuộc sống đương thời, các giải pháp thể loại, hoặc ít nhất là ngơn ngữ văn học?
Đây lại là những phương diện khác nữa của một quá trình văn học liên tục, −
không đi qua cái "thời xa vắng" ấy thì khơng tới hơm nay.


Nếu như cái kho những tác phẩm đã có vẫn cịn đó, vừa làm đối tượng cho sự
nghiên cứu và phân tích về mặt lịch sử và chịu luật sàng lọc tất yếu của công
chúng và thời gian, thì hoạt động tổ chức văn nghệ ở những thời kỳ đã qua vừa
là những cái đã khơng thể sửa chữa cho q khứ (vì đã đi vào quá trình lịch sử
văn nghệ, đã tạo ra các tình huống văn nghệ nhất định), nhưng lại là cái có thể
rút kinh nghiệm cho hiện tại và tương lai. Thái độ sòng phẳng với quá khứ càng


trở nên cần thiết, vì qn tính của các tình huống văn nghệ đã qua, từ cơ chế tổ
chức đến tâm lý xã hội, trong giới văn nghệ và trong công chúng, vẫn còn sức
chi phối, tác động ngay khi ta đang vận động đổi mới. Thái độ sòng phẳng đối
với tất cả những gì ở phía sau lưng có ý nghĩa rất lớn khi cất bước tiến tới.
Nghị quyết của Bộ Chính trị Trung ương đảng về cơng tác văn hóa văn nghệ
vừa qua đã nêu gương về thái độ tự phê bình nghiêm túc. Chắc chắn là việc tự
phê bình như vậy cần được triển khai trong dịp tiến hành đại hội các hội sáng
tác sắp tới. Vấn đề là ý thức được những quan niệm nào, những cơ chế tổ chức
và phương thức hoạt động nào ngay ở thời gian trước đây cũng đã gị bó, hạn
chế sáng tạo nghệ thuật, hoặc chúng chỉ thích hợp với thời gian trước đây,
trong cơ chế hành chính tập trung quan liêu bao cấp, và khơng cịn phù hợp với
thời gian hiện tại và sắp tới, trong xu thế dân chủ hóa sinh hoạt xã hội. Những
"lỗi lầm" của cơ chế dẫu hiển nhiên đến đâu cũng không thể biện hộ được cho
những lỗi lầm và trách nhiệm cá nhân, tuỳ cương vị từng người, dù là người
được tổ chức Đảng giao cho việc quản lý văn nghệ, là người đứng đầu các hội
sáng tác hay là người nghệ sĩ, nhà phê bình.


Ngành phê bình văn nghệ cần được xem xét kỹ lưỡng hơn vì nó gắn nhiều hơn
với các tư tưởng chỉ đạo và quản lý văn nghệ, với việc tạo ra các tình huống,
khí hậu văn nghệ nhất định. Nhưng đây cũng không phải là chỗ để phác thảo
lịch sử phê bình. Đây chủ yếu là chỗ để xem xét những quan niệm lý luận và
phương pháp luận nào là sai lầm, thơ thiển, trói buộc sáng tác; những khái quát
nào không đúng với thực tế phát triển văn học; những nhận định và đánh giá
nào là thiếu công bằng và khách quan đối với những tác phẩm và tác giả nhất
định; những lề thói hoạt động phê bình nào là trái với ngun tắc tự do phê
bình, cơng khai, thẳng thắn, khách quan. Không thể vin vào chỗ việc phê bình
trước đây thường nhân danh "tiếng nói của tập thể" để xóa mờ trách nhiệm
riêng của từng nhà phê bình về các quan niệm và ý kiến của mình trước các vấn
đề và sự kiện văn nghệ cụ thể. Trút trách nhiệm hồn tồn cho "cơ chế" vơ
hình, thậm chí cho sự lãnh đạo của Đảng mà quên đi hoặc che giấu trách nhiệm


của từng người, − là một thái độ khơng sịng phẳng về đạo đức.


<b>Bài làm 4</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

và phát triển ấy chắc hẳn không ai là khơng mắc lỗi, phạm phải sai lầm. Có
những người may mắn và khôn ngoan khiến họ chỉ mắc lỗi một vài lần rồi có
thể tự đứng dậy nhưng cũng có những người kém cỏi và yếu đuối và khơng thể
vượt qua được nỗi đau của mình. Vậy là sau bao đau thương và mất mát họ
quyết định phủ nhận cái sai lầm ấy, chối bỏ cái quá khứ đau thương ấy để
mong sao có thể bắt đầu một cuộc sống mới dễ dàng hơn. Thế nhưng, cuộc
sống không bao giờ là dễ dàng. vì vậy, họ lại tiếp tục sai trong cuộc đời của
mình dẫn đến nhiều kết quả đáng buồn. Và đó cũng là một phần nội dung câu
nói của nhà thơ Gamzatov: "Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương
lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác".


Gamzatov là một nhà thơ lỗi lạc được đơng đảo mọi người u thích, cả cuộc
đời gắn bó với nghệ thuật, ông đã xuất bản vô số tác phẩm nổi tiếng chứa đựng
những triết lý nhân văn sâu sắc. Trong số triết lý đó có quan niệm về cuộc sống
và cuộc đời: " Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào
anh bằng đại bác". Đó là một quan niệm sống hồn tồn đúng đắn và thiết thực
bởi lẽ nếu khơng có bạn ngày hơm qua sẽ khơng có chúng ta ngày hôm nay.
Bạn và tôi đều được sinh ra và lớn lên, trong suốt cuộc hành trình từ một đứa
bé non nớt trở thành một con người hoàn thiện đủ đức đủ tài chúng ta đã trải
qua bao chặng đường, vượt qua bao khó khăn vấp ngã để trưởng thành.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

thương và sự giúp đỡ của những người nuôi ta lớn, những cánh tay nâng ta
dậy?


Bởi vậy "Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh
bằng đại bác" là triết lý nhân sinh hồn tồn đúng đắn. Cuộc sống ln là


những khó khăn và thử thách, lần lượt vượt qua những khó khăn ấy sẽ giúp
chúng ta có thêm nhiều kinh nghiệm và kỹ năng để giải quyết vướng mắc của
mình, nếu ta phủ nhận quá khứ thì cũng đồng nghĩa với việc tự mình vứt bỏ đi
những kinh nghiệm và bài học mà ta đã rút ra trước đó. Sống đã mỏi mệt lắm
rồi tại sao chúng ta vẫn còn muốn chối bỏ? Chẳng lẽ vẫn muốn thất bại thêm
lần nữa? Lớn lên ta có suy nghĩ thấu đáo và mạnh mẽ hơn, ta biết chịu trách
nhiệm cho cuộc đời mình. Nhưng tự bản thân bạn có thể gắng gượng đến lúc
nào, một người lạc quan và mạnh mẽ đến đâu rồi cũng có lúc cảm thấy khó
khăn và con người ta không thể tự giải quyết được những vấn đề đó, nếu bạn
vẫn cứng đầu khơng chịu nhận ra quy luật của cuộc đời thì rồi đến một lúc nào
đó bạn sẽ thực sự gục ngã. Bạn mất đi nghị lực, hy vọng và lại muốn quay trở
lại những ngày bé thơ được che chở, bạn nhận ra những thứ đã trơi qua thì
khơng bao giờ có thể quay trở lại. Bạn cảm thấy làm trẻ nhỏ thật tốt, chúng vơ
tư chẳng phải lo nghĩ, những vết thương ngồi da thịt có thể chữa lành chứ
những vết thương về tinh thần và sứt mẻ về tình cảm thì chẳng bao giờ có thể
lành lại. Bạn thấy quá khứ ấy thật là đáng quý thế nhưng bạn đã phủ nhận cái
quãng thời gian q báu đó.


Khơng có bạn hơm qua thì làm sao có bạn của ngày hơm nay. Nhiều người tự
hào vì đứng trên đỉnh cao của thành cơng, khi nhiều tiền, họ bắt đầu quên đi
nguồn gốc của mình, họ khinh bạc những người nghèo khổ, cắt đứt quan hệ với
gia đình, họ hàng vì cho rằng điều đó làm họ mất mặt. Nhiều người tự ngụy
trang cho mình một hồ sơ lý lịch đẹp đẽ, một cha một mẹ nhặt về từ đâu đó
chẳng có quan hệ máu mủ gì với họ. Hằng ngày họ đi ra đi vào nhìn mặt nhau,
hỏi thăm nhau thế nhưng đó là những lời sáo rỗng hời hợt, quan hệ dựa vào của
cải vật chất liệu có bền vững, một ngày nào đó họ phá sản trở thành kẻ nghèo
hèn thì những người cha người mẹ danh nghĩa trên giấy tờ ấy có cịn ở bên họ
hay thực sự biến mất và khinh bạc họ. Mình đối xử với người khác thế nào thì
mình cũng sẽ bị đối xử lại như thế, nếu không tôn trọng và biết ơn cha mẹ cũng
như biết ơn quá khứ của chúng ta thì chúng ta sẽ không bao giờ đạt được thành


công. Chúng ta tự tay cắt đi mối quan hệ ruột thịt của mình với những người đã
ln dõi theo và dìu dắt ta đạt được thành công ấy, chúng ta thà nhặt lấy vài
món đồ đắt tiền ở những cửa hàng sang trọng còn hơn giữ lấy những thứ thân
thuộc, chúng ta trở thành người chuộng vật chất, máu lạnh. Nên nhớ rằng vật
chất của cải chỉ là cái nổi bên trên và không lâu dài, tiền nhiều, xe sang không
thể hiện được giá trị con người. Nếu bạn là một con người thơ lỗ và vơ ơn thì
bạn khơng có giá trị, dù bạn có nhiều tiền nhưng bạn sẽ khơng nhận được sự
công nhận của mọi người, đẳng cấp ư, giàu sang ư, bạn đang đánh mất giá trị
bản thân, đang tự hạ thấp nhân cách của mình đấy!


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

mọi người, đừng tự cao hay thiếu tôn trọng người khác chỉ vì họ nghèo hơn
mình, đừng nghĩ thành cơng của mình là tự bản thân làm được và khơng cần sự
giúp đỡ của ai, cũng đừng nghĩ cha mẹ mình nghèo khổ khiến mình thấy xấu
hổ. Đó là những suy nghĩ vô ơn và ngu xuẩn biết nhường nào, suy nghĩ ngu
xuẩn sẽ dẫn đến những hành động hèn hạ và thấp kém. Quá khứ cho ta nhiều
bài học, ta nên biết ơn bản thân của quá khứ vì đã chịu đựng và cố gắng để ta
có được thành cơng ngày hơm nay, sống thật với bản thân mình và đừng quá
giả tạo sống theo vật chất mà quên đi những điều đáng quý xung quanh mình.
Quá khứ đáng trân trọng, khơng có q khứ sẽ khơng có tương lai, vì vậy tơn
trọng lịch sử và những thế hệ đã hy sinh máu xương để gìn giữ hịa bình cho
chúng ta cũng là một điều đáng quan trọng, không nên quên đi nguồn gốc tổ
tiên của mình, đừng vì ham mê cái mới và những thứ sành điệu để rồi tự chối
bỏ đất nước và lịch sử của mình. Hãy tôn trọng và biết ơn những thế hệ đi trước
và giúp đỡ những người gặp hồn cảnh khó khăn. Cuộc sống thực sự quá nhiều
khổ đau và bất hạnh vậy nên hãy giúp đỡ những người mà ta có thể giúp đỡ
được, vì cuộc sống là cho đi, sống là để cống hiến.


Tôi và bạn đang sống và tồn tại, để có được chúng ta ngày hơm nay khơng chỉ
có mình sự phấn đấu của bản thân mà cịn có sự giúp sức của những người
khác nữa, vậy nên phải sống vì mọi người, biết ơn người đã ni dạy và giúp


đỡ mình. Đó là đạo đức và nhân cách tối thiểu để có thể là một con người, nếu
bạn phủ nhận quá khứ của mình bạn sẽ đánh mất bản thân mình và dần dần bị
đồng hóa trở thành phần con và đánh mất phần người.


<b>Bài làm 5</b>


Đời người là một hành trình dài bất tận với những khát khao cháy bỏng hướng
về một tương lai tươi sáng. Trên hành trình ấy, ai trong chúng ta cũng từng trải
qua những năm tháng quá khứ với biết bao kỉ niệm đọng sâu vào kí ức. Quá
khứ của một con người có thể đầy hạnh phúc nhưng cũng có thể ngập tràn thất
bại, đau thương. Nói về thái độ của con người với quá khứ, nhà thơ Gamzatov
từng viết: “Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh
bằng đại bác”. Ý kiến khác lại nói: “Nếu khơng dám bước qua nỗi buồn củ q
khứ thì làm sao có thể đặt chân đến tương lai”. Vậy còn bạn, bạn sẽ ứng xử như
thế nào với q khứ của chính mình?


Dịng chảy của thời gian ln tn trào mạnh mẽ. Trong dịng chảy ấy, q khứ
là những điều đã xảy ra, trôi đi và không bao giờ lấy lại được. Tương lai là
những điều chưa xảy ra, chất chứa bao điều nằm ngoài khả năng dự đoán của
con người. Quá khứ lẫn lộn buồn vui, đắng cay hạnh phúc còn tương lai ai biết
trước được điều gì sẽ xảy ra? Từ lúc sinh ra, lớn lên cho đến khi trưởng thành,
già yếu ai khơng có một q khứ với vơ vàn kỉ niệm. Đó là những năm tháng
tuổi thơ êm đềm bên gia đình, bè bạn; đó là thời thanh niên sơi nổi với bao
nhiêu hồi bão, ước mơ và cịn bao nhiêu điều khơng thể nào quên in đậm
trong kí ức.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

bi ng súng lục” là hành động gạt bỏ, quay lưng, thờ ơ với quá lom. “Tương lai
sẽ bắn vào anh bằng đại bác” là hậu quả nặng nề mà con người phải gánh chịu
cho hành động vô ơn với quá khứ. So với đại bác, súng lục chỉ là một thứ vũ
khí có sức cơng phá yếu. So với súng lục, đại bác lại có một sức cơng phá lớn


lao. Mượn hai hình ảnh độc đáo này, nhà thơ Gamzatov muốn gửi gắm một lời
nhắn nhủ ràng những kẻ quay lưng với quá khứ sẽ phải trả một cái giá vơ cùng
đắt trong tương lai, sẽ khó có thể nào đạt được thành công trong cuộc sống.
Ý kiến thứ hai khuyên con người nên dũng cảm đối diện, vượt lên những sai
lầm, thất bại trong quá khứ để mạnh mẽ hơn trong hiện tại và vững bước hướng
đến tương lai. Quá khứ của một đời người đâu chỉ có hạnh phúc huy hồng mà
cịn chất chứa biết bao buồn đau, u ám. Nếu con người cứ mang nặng nỗi buồn
của quá khứ, mãi day dứt với những sai lầm, thất bại trong q khứ thì làm sao
có thể tự tin bước tiếp trên hành trình cuộc sống.


Hai ý kiến khác nhau nhưng đều dạy cho con người cách sống để hướng đến
tương lai tươi sáng, đồng thời đem đến cho ta những bài học nhân sinh sâu sắc.
Quá khứ đã trơi qua nhưng khơng phải là vơ nghĩa. Dầu kí ức là buồn hay vui,
thương đau hay hạnh phúc, mồi chúng ta đều phải biết giữ gìn, trân trọng, nâng
niu nó như là một phần quan trọng của cuộc đời ta. Thật bất hạnh cho những ai
đánh mất quá khứ của mình vì đánh mất q khứ sẽ khơng có nơi nương tựa để
hướng đến tương lai, sẽ khơng có nơi ta hướng về mỗi khi cuộc đời gặp phải
đau thương. Giẫm đạp lên quá khứ cũng có nghĩa là giẫm đạp lên chính cuộc
đời ta. Do đó mỗi con người cần phải trân trọng quá khứ dẫu quá khứ ấy như
thế nào đi chăng nữa. Nếu quá khứ là ánh sáng thì hãy lấy nó làm điểm tựa, tiếp
tục hướng tới những điều tươi sáng hơn. Nếu quá khứ là bóng đêm thì hãy lấy
nó làm bài học kinh nghiệm trên hành trình cuộc sống. Tơi từng nghe kể câu
chuyện về một anh thanh niên sinh ra, lớn lên ở một vùng nơng thơn nghèo
khó. Lớn lên, anh ra thành phố lập nghiệp và đạt được những thành công vang
dội. Khi đã giàu sang rồi người nông dân muốn từ bỏ q khứ nghèo khổ của
mình, khơng chịu thừa nhận mình lớn lên ở vùng quê nghèo khổ ấy. Anh xa
lánh những người thân yêu ở quê mình. Gặp ai anh cũng nói dối ràng anh có
một xuất thân giàu có. Đen khi thất bại trong sự nghiệp, ở thành phố ai cũng xa
lánh anh. Lúc đó anh mới nhận ra rằng nơi duy nhất mà anh có thể trở về là
vùng quê nghèo khổ kia. Những người “bắn vào quá khứ bằng súng lục” như


anh sẽ không bao giờ có được niềm vui và hạnh phúc trong cuộc đời.


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

đau của mình, biết biến sai lầm. thất bại thành động lực cho riêng mình. Nước
Nhật biét vượt lên một quá khứ sai lầm và thất bại trong chiến tranh mà trở
thành một nước giàu mạnh. Nếu khơng vượt qua được nồi u uất trong q khứ
thì làm sao nhà thơ Huy Cận có thê tạo ra những vần thơ tươi sáng, lộng gió
thời đại. Biết bao nhiêu con người vì dũng cảm đối diện, mạnh mẽ vượt lên nồi
buồn của quá khử mà tạo nên được những thành công vang dội.


Hai ý kiến trên gửi gắm những triết lí nhân sinh cao đẹp. Chúng bổ sung cho
nhau để đem cho chúng ta những bài học cuộc sống lớn lao, giúp ta hoàn thiện
một lối sống đúng đắn. Nâng niu, trân trọng quá khứ là một lối sống đẹp.
Nhưng người sống đẹp còn phải là người biết chắt lọc những bài học từ trong
quá khứ, không mù quáng níu kéo quá khứ để rồi phải đánh mất hiện tại và
tương lai. Đáng buồn là trong cuộc sống của chúng ta, bên cạnh những con
người biết trân trọng quá khứ, biết lấy quá khứ làm động lực cho cuộc sống,
vẫn cịn khơng ít người khinh thường, muốn từ bỏ quá khứ hoặc không dám
bước qua nỗi buồn của quá khứ để hướng tới tương lai. Đó là những cách sống
sai lầm có thể khiến con người thất bại. Do đó, mỗi người chúng ta cần phải có
một thái độ đúng đắn với q khứ. Phải ln ln gìn giữ những kỉ niệm đã
qua, đồng thời phải biết biến quá khứ thành động lực cho hành trình cuộc sống
của mình.


</div>

<!--links-->

×