Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

Tải Phân tích hình tượng Chiếc thuyền ngoài xa trong truyện ngắn cùng tên của Nguyễn Minh Châu - dàn ý + 3 bài phân tích hình tượng chiếc thuyền

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (86.13 KB, 9 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Phân tích hình tượng Chiếc thuyền ngoài xa trong truyện ngắn</b>
<b>cùng tên của Nguyễn Minh Châu - Ngữ văn 12</b>


<b>Dàn ý chi tiết</b>
<b>I. Mở bài</b>


Không phải ngẫu nhiên mà có người cho rằng Nguyễn Minh Châu là nhà văn
của những biểu tượng. Bởi lẽ, trong tác phẩm của mình, Nguyễn Minh Châu
thường khơng trực tiếp phát biểu ra những suy nghĩ, quan điểm mà chỉ bộc lộ
những suy nghĩ, cách nhìn về cuộc đời qua những biểu tượng, những hình
tượng đa nghĩa. Và có lẽ, hình tượng “chiếc thuyền ngồi xa” trong truyện
ngắn cùng tên của ông cũng như vậy.


<b>II. Thân bài</b>


- Tên truyện ngắn là “Chiếc thuyền ngồi xa”, và quả thật, hình ảnh chiếc
thuyền gần như xuất hiện xuyên suốt trong câu chuyện mà nhà văn mang đến
cho người đọc. Bắt đầu từ yêu cầu của người trưởng phòng “lắm sáng kiến” đối
với nhân vật xưng “tôi” – người nghệ sỹ nhiếp ảnh: “…Chúng ta sẽ mang đến
cho mỗi gia đình một bộ sưu tập về thuyền và biển, khơng có người. Hồn tồn
thế giới tĩnh vật”. Tiếp đó là hình ảnh chiếc thuyền “mới đóng xong vẫn cịn
thơm mùi gỗ lẫn mùi dầu rái”, rồi tiếp theo nữa là “một nhóm chừng dăm bảy
chiếc thuyền vó vừa tắt đèn” và cuối cùng tập trung vào “một chiếc thuyền lướt
vó …đang chèo thẳng vào trước mặt tơi”. Đây chính là “Chiếc thuyền ngồi
xa”.


- Hình ảnh “Chiếc thuyền ngồi xa” được nhà văn khắc hoạ rất ấn tượng: “Mũi
thuyền in một nét mơ hồ loè nhòa vào bầu trời sương mù trắng như sữa pha đôi
chút màu hồng do ánh mặt trời chiếu vào. Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi
im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào
bờ”. Hình ảnh đó mang một “vẻ đẹp thực sự đơn giản và tồn bích” – vẻ đẹp


của “một bức tranh bằng mực Tàu của một danh hoạ thời cổ”, và tất cả vẻ đẹp
đó đã được nhà nghệ sỹ nhiếp ảnh của chúng ta thu vào một tấm ảnh mà nó
“được treo ở rất nhiều nơi, nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật”.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

nghệ thuật thể có cái cảm giác “trở nên bối rối”, cảm thấy “trái tim như có cái
gì bóp thắt vào” và “khám phá thấy cái chân lý của sự hoàn thiện, khám phá
thấy cái khoảnh khắc trong ngần của tâm hồn”…như cái cảm giác mà “tơi” đã
từng có.


- Song, dù có là người sành nghệ thuật đến đâu, cũng không ai khám phá ra
được:Đó là những con nguời, những cuộc đời, những số phận đầy trớ trêu,
nghịch lý đã, đang và sẽ còn tiếp tục sống quay quắt bên trong chiếc thuyền ấy.
Một người vợ nhẫn nhục cam chịu một cách tự nguyện những trận đòn thịnh nộ
của anh chồng với “ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng” chỉ vì
chiếc thuyền ấy, gia đình ấy (với trên dưới mười con người) cần có ơng ta chèo
chống lúc phong ba; Một đứa con trai yêu mẹ đến nỗi định giết cả bố mình…
Cái sự thật bên trong ấy chỉ được người thợ chụp ảnh nhận ra khi “chiếc thuyền
đâm thẳng vào chỗ tôi đứng”, tức là ở một khoảng cách gần, rất gần!


- Với chi tiết này, câu chuyện dường như đã mở ra hai hình ảnh, hai thế giới
khác hẳn: Chiếc – thuyền – ngoài – xa mang lại vẻ đẹp hồn mỹ cho một tấm
ảnh, cịn chiếc thuyền khi đến gần lại làm vỡ ra một hiện thực nghiệt ngã đến
xót xa của số phận con người.


- Vậy nên, có thể nói hình tượng “Chiếc thuyền ngồi xa” đích thực là một ẩn
dụ nghệ thuật hồn tồn có dụng ý của nhà văn Nguyễn Minh Châu. Giải mã
hình tượng ẩn dụ đó, người đọc sẽ nhận ra một thông điệp mà nhà văn truyền
đi, rằng cuộc đời vốn dĩ là nơi sản sinh ra cái đẹp của nghệ thuật nhưng không
phải bao giờ cuộc đời cũng là nghệ thật, và rằng con người ta cần có một
khoảng cách để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nghệ thuật nhưng nếu muốn khám


phá những bí ẩn bên trong thân phận con người và cuộc đời thì phải tiếp cận
với cuộc đời, đi vào bên trong cuộc đời và sống cùng cuộc đời.


- Chính vì thế, cho dù chỉ là một bức ảnh “hồn tồn thế giới tĩnh vật”(hay nói
đúng hơn là vẫn có con người nhưng đó chỉ là “những bóng người lớn lẫn trẻ
con ngồi im phăng phắc như tượng”) nhưng nhà nghệ sỹ nhiếp ảnh của chúng
ta – cũng là người đã trực tiếp nhận ra những số phận ẩn tàng bên trong nó –
bao giờ cũng như thấy “một người đàn bà bước ra ” sau mỗi lần suy tư, ngắm
nhìn thành quả nghệ thuật mà mình tạo ra nhờ cái giây phút “trời cho” ấy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

- Trước Nguyễn Minh Châu, nhà văn Nam Cao từng quan niệm “Nghệ thuật
không phải là ánh trăng lừa dối, không cần là ánh trăng lừa dối… Nghệ thuật
chỉ có thể là tiếng kêu đau khổ thốt ra từ những kiếp lầm than” (Trăng sáng).
Là người đi sau, Nguyễn Minh Châu khơng lặp lại quan niệm đó, vì hình ảnh
“chiếc thuyền ngoài xa” mang vẻ đẹp nghệ thuật thực sự chứ không hề là “ánh
trăng lừa dối”. Điều mà nhà văn muốn người đọc lưu tâm là cần phải có cái
nhìn đa chiều, phổ qt mới có thể cảm nhận hết cái gai góc, phức tạp của cuộc
đời này, bởi như ơng đã nói “con người thì đa đoan, cuộc đời thì đa sự”.


- Nhà văn Nguyễn Minh Châu cũng từng phát biểu “Sáng tác văn học là quá
trình đi tìm hạt ngọc ẩn sâu bên trong tâm hồn con người”. Thơng điệp phát đi
từ hình tượng “chiếc thuyền ngồi xa” trong truyện ngắn cùng tên của ơng
chính là sự bổ sung hết sức thuyết phục cho quan niệm đó.


<b>Bài làm</b>


Một tác phẩm hay hấp dẫn và thành cơng khơng chỉ ở nội dung và hình thức
mà cịn là ở hình tượng của tác phẩm đó. Hình tượng có thể là con người và
cũng có thể là vật, miễn sao sự vật con người ấy nói lên được ý nghĩa mà nhà
văn muốn truyền tải tới bạn đọc. Nếu như Nguyễn Tn lấy hình tượng con


sơng Đà để giới thiệu vẻ đẹp hung bạo và trữ tình của nó thì Nguyễn Minh
Châu lấy hình tượng chiếc thuyền ngồi xa để nói lên những dụng ý nghệ thuật
của mình. Vậy dụng ý nghệ thuật của nhà văn qua hình tượng ấy là gì?.


Chiếc thuyền ngồi xa được Nguyễn Minh Châu sáng tác trong thời kỳ đổi mới
của đất nước. Khi ấy xã hội đang trên đà phát triển, kinh tế phát triển theo xu
hướng hàng hóa nhiều thành phần và hàn gắn vết thương chiến tranh đi lên chủ
nghĩa xã hội. Đất nước có nhiều cái mới tốt đẹp văn minh hơn nhưng đồng thời
vẫn có những mảng tối mà nhà nước không thể đi sâu hết được. Cho nên với ý
thức của một người nghệ sĩ Nguyễn Minh Châu không hổ danh là người mở
đường tinh anh khi sáng tác thành cơng truyện ngắn Chiếc thuyền ngồi xa.
Trong truyện ngắn ấy ngồi những hình tượng người đàn bà hay người nghệ sĩ
Phùng thì chúng ta đặc biệt ấn tượng với hình tượng chiếc thuyền ngồi xa.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

người đánh cá. Nói một cách khác đi thì đó chính là nhà của họ. Thế nhưng nếu
như chỉ hiểu theo nghĩa tả thực kia thì chẳng có gì gọi là ẩn ý ở đây cả.


Chẳng là nghệ sĩ Phùng là một nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp trong một chuyến
công tác chụp cảnh thuyền và biển cho bộ lịch năm ấy nghệ sĩ Phùng đã đến
vùng biển để chụp bức ảnh chiếc thuyền và biển trong buổi sớm tinh sương. Và
đúng như mong muốn Phùng bắt gặp cảnh tượng chiếc thuyền in những nét lịa
nhịa trong làn sương. Đó thực sự là một cảnh đắt trời cho. Có thể nói hình
tượng chiếc thuyền này chính là một hình ảnh nghệ thuật. Một chiếc thuyền với
mũi thuyền in những nét lòa nhòa trong làn sương sớm. Đây quả thật là một
bức tranh mực tàu của họa sĩ thời cổ để lại. Trước mắt chúng ta hiện lên một
bức tranh đen trắng, chiếc thuyền nhỏ kia mang màu đen in hình mình lên màu
trắng là làn sương sớm của buổi sáng trên biển. Sự kết hợp sáng tối giữa hai
hình ảnh, hai màu sắc khiến cho thi nhãn của ta như được đắm chìm, bị thu hút
bởi sự hài hịa dịu mắt ấy. Những mắt lưới đánh cá cũng được xuất hiện, với
cuộc sống thường nhật thì nó chỉ để bắt cá mà đến với nghệ thuật nó lại trở


thành một hình ảnh thật đẹp. Hình ảnh những con người ngồi trên thuyền thì im
phăng phắc. Cảnh đẹp đó khiến cho người nghệ sĩ như bót thắp tim lại vì sung
sướng. Nó chỉ là một cảnh tượng đời thường thế khám phá nghệ thuật của nó
lại trở nên đẹp đến vậy. Người nghệ sĩ nhận ra nghệ thuật chính là đạo đức.


Như vậy hình tượng chiếc thuyền ngồi xa là một hình tượng nghệ thuật giàu
sức gợi. Nhà văn như khẳng định nguồn gốc của nghệ thuật chính là sinh ra từ
cuộc sống này. Những điều bình dị hay những điều lớn lao của cuộc sống đều
có thể trở thành nghệ thuật. Hình tượng chiếc thuyền ngoài xa mang nét nghệ
thuật đẹp đến nổi người nghệ sĩ không thể thốt nên thành lời mà như có ai bóp
thắt tim mình lại.


Đó là một nét của hình tượng chiếc thuyền ngồi xa, nếu chỉ dừng lại ở đó thì
cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhà văn Nguyễn Minh Châu tiếp tục cho chúng ta
khám phá nghịch lý của cuộc đời qua hình tượng chiếc thuyền ấy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

có thể lấy mạng ơng bố. Người chồng ấy phũ phàng tát cho thằng con một cái
ngã lộn nhào và sau đó trở về thuyền để mặc cho hai mẹ con ở lại trên bờ. Vậy
là hình tượng chiếc thuyền kia đâu cịn là hình ảnh nghệ thuật nữa nó lại quay
trở lại là hình ảnh của cuộc sống hiện thực của những người dân chài nơi đây.
Vẫn là con thuyền mưu sinh ngày đêm lênh đênh trên biển, vẫn là con thuyền
với những con người ngồi im phắc thế nhưng đến khi vào bờ lại là một trận
đánh tơi bời. Đến đây thì ai nghĩ rằng chiếc thuyền kia chỉ đẹp như thế.


Hình tượng của chiếc thuyền ngoài xa là như thế và cho đến bây giờ hễ cứ nói
đến hình ảnh chiếc thuyền ngồi xa là nói đến sự hàm ẩn giữa nghệ thuật và
cuộc đời. Nghệ thuật được sinh ra từ cuộc đời nhưng đồng thời nghệ thuật phải
gắn liền với cuộc đời. Con người chúng ta khi nhìn bất cứ một sự việc nào là
nghệ thuật hay khơng nghệ thuật thì cũng nên nhìn nhận một cách đa chiều.
Bởi vì cuộc đời này không bằng phẳng một màu, trong một sự vật có thể chứa


đựng nhiều mặt khác nhau. Dịng đời thì đa đoan phức tạp. Vì thế chúng ta nên
nhìn nhận một cách thấu hiểu nhất chứ khơng nên phiếm diện.


Có thể nói nhà văn Nguyễn Minh Châu đã kế thừa quan niệm của nhà văn Nam
cao "Nghệ thuật không phải là ánh trăng lừa dối, không cần là ánh trăng lừa
dối… Nghệ thuật chỉ có thể là tiếng kêu đau khổ thoát ra từ những kiếp lầm
than". Thế nhưng Nguyễn Minh Châu vẫn có cái mới lạ ở chỗ hình tượng chiếc
thuyền kia quả thật là một nghệ thuật đó chứ đâu có phải lừa dối đâu. Cái mà
nhà văn muốn thể hiện đó chính là mối quan hệ giữa cuộc đời và nghệ thuật,
cái nhìn đa chiều vào sự vật hiện tượng. Ngay chính bản thân hiện tượng cũng
có những nghịch lý mà ta phải nhìn nhận.


<b> Bài làm 2</b>


Nguyễn Minh Châu (1930-1989), là một cây bút sử thi lãng mạn, trước năm
1975 các tác phẩm của ông chủ yếu viết nhiều về đề tài người lính. Tuy nhiên
sau năm 1980, sáng tác của ông đi sâu vào cảm hứng đời tư thế sự với vấn đề
đạo đức và triết lí chân thực. Chiếc thuyền ngồi xa là tác phẩm tiêu biểu cho
phong cách ấy, nhắc đến tác phẩm người đọc sẽ khơng thể qn hình tượng
chiếc thuyền. Một hình tượng xuyên suốt cả tác phẩm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng đi thực tế chụp bổ sung một bức ảnh với cảnh biển
buổi sáng có sương mù. Nhân chuyến đi thăm Đẩu, người bạn chiến đấu năm
xưa, giờ đang là chánh án huyện, Phùng đi tới một vùng biển từng là chiến
trường cũ của anh thời chống Mĩ. Sau một tuần lễ, Phùng đã chụp được một
bức ảnh tuyệt đẹp về chiếc thuyền ngồi xa.


Hình ảnh "Chiếc thuyền ngoài xa" được nhà văn khắc hoạ rất ấn tượng: "Mũi
thuyền in một nét mơ hồ loè nhoè vào bầu trời sương mù trắng như sữa pha đôi
chút màu hồng do ánh mặt trời chiếu vào. Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi


im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ".
Hình ảnh đó mang một "vẻ đẹp thực sự đơn giản và tồn bích" vẻ đẹp của "một
bức tranh bằng mực Tàu của một danh hoạ thời cổ", và tất cả vẻ đẹp đó đã
được nhà nghệ sĩ nhiếp ảnh của chúng ta thu vào một tấm ảnh mà nó "được
treo ở rất nhiều nơi, nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật". Cái đẹp tuyệt
đỉnh của ngoại cảnh đã mang lại khoảnh khắc hạnh phúc tràn ngập tâm hồn
Phùng, anh đã bấm máy liên tục để thu hết vẻ đẹp tuyệt đỉnh của cảnh vật vào
trong ống kính của mình. Tuy nhiên hiện thực lại không hề tươi đẹp đến như
vậy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Với chi tiết này, câu chuyện dường như đã mở ra hai hình ảnh, hai thế giới
khác hẳn. Chiếc thuyền ngoài xa mang lại vẻ đẹp hoàn mỹ cho một tấm ảnh,
còn chiếc thuyền khi đến gần lại làm vỡ ra một hiện thực nghiệt ngã đến xót xa
của số phận con người. Chính vì thế, cho dù chỉ là một bức ảnh hoàn toàn thế
giới tĩnh vật nhưng nhà nghệ sĩ nhiếp ảnh của chúng ta cũng là người đã trực
tiếp nhận ra những số phận khuất lấp bên trong nó, bao giờ cũng như thấy "một
người đàn bà bước ra " sau mỗi lần suy tư, ngắm nhìn thành quả nghệ thuật mà
mình tạo ra nhờ cái giây phút "trời cho" ấy.


Với hình tượng chiếc thuyền ngoài xa, một chiếc thuyền đẹp hoàn mĩ, nhưng
đằng sau đó lại là một hiện thực khắc nghiệt. Tác giả đã cho người đọc thấy
được một triết lí đó là cần phải có cái nhìn đa chiều về sự vật, hiện tượng.


<b>Bài làm 3</b>


Nam Cao có một quan điểm nghệ thuật rất hay: “Chao ôi, nghệ thuật không cần
phải là ánh trăng lừa dối, không nên là ánh trăng lừa dối; nghệ thuật chỉ có thể
là tiếng kêu đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp lầm than và nhà văn không
được trốn tránh nghệ thuật mà phải đứng trong lao khổ mở hồn ra đón lấy
những vang động của đời”, thấy được những quan niệm rất sâu sắc về mối


quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc sống. Trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa
Nguyễn Minh Châu đã nắm bắt trọn vẹn được quan điểm ấy thơng qua hình
tượng chiếc thuyền với vẻ đẹp nghệ thuật tinh tế vừa phản ánh cuộc sống đời
thường nơi làng chài ven biển.


Nguyễn Minh Châu (1930-1989), quê ở Quỳnh Lưu, Nghệ An, là một
trong những cây bút tiên phong của thời kỳ văn học đổi mới. Ông có phong
cách viết truyện mang đậm tính tự sự và triết lý sâu sắc. Một số tác phẩm tiêu
biểu như: Dấu chân người lính, Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành, Chiếc
thuyền ngoài xa. Tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa được nhà văn Nguyễn Minh
Châu viết trong thời kỳ đất nước vừa thoát khỏi chiến tranh, đang trong thời kỳ
đổi mới


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

chính là ngơi nhà, là nơi ăn chốn ở của một gia đình người dân chài, với một
cuộc sống đầy cơ cực, vất vả, gia đình thì lại đơng con, ăn khơng đủ no mặc
khơng đủ ấm. Cuộc sống túng quẫn, vì đồng tiền bát gạo chính là nguyên nhân
khiến người chồng trở nên cục súc, vũ phu và người vợ trở thành nạn nhân của
những trận đòn long trời lở đất. Những cảnh tượng, thân phận con người cùng
khổ ấy nếu ta chỉ đứng phía xa mà trơng vào thì sẽ chẳng bao giờ thấy được,
bởi tất cả đã bị che lấp bằng vẻ đẹp thơ mộng của con thuyền đánh cá nằm xa
xa giữa biển khơi trong nắng mai hồng và lòe nhòe sương sớm.


Chiếc thuyền ngoài xa hiện lên trước mắt người nghệ sĩ với một vẻ đẹp cơ đơn,
tịch mịch, đó là sự đơn độc của một con thuyền đẹp đẽ đầy tính nghệ thuật trên
đại dương mênh mơng. Đó cũng chính là hình ảnh biểu hiện cho sự đơn độc
của mỗi con người trong cuộc đời, những thân phận trôi nổi, lênh đênh như con
thuyền kia, những nỗi đau họ phải cam chịu mà chẳng ai hay biết. Sự xa cách,
cơ đơn, khơng có sự chia sẻ lẫn nhau là nguyên nhân đưa tới sự lẩn quẩn, bế tắc
trong cuộc sống của những con người khốn khổ. Phùng cho rằng anh đã chụp
được cảnh “đắt” trời cho – chiếc thuyền đang tiến vào bờ trong sương sớm, một


vẻ đẹp tuy đơn giản nhưng tồn bích, là chân lý của sự toàn diện. Nhưng khi
chiếc thuyền tiến thẳng vào bờ, những con người trên thuyền bước xuống, một
cặp vợ chồng mang vẻ lam lũ, thơ kệch, xấu xí trái ngược hẳn với vẻ đẹp tuyệt
diệu của con thuyền ban nãy, lại chứng kiến cảnh người đàn ơng giở thói vũ
phu với vợ, anh đã hết sức kinh ngạc vứt chiếc máy ảnh xuống đất, toan lao vào
ngăn cản. Lúc này Phùng mới giật mình, vỡ mộng nhận ra rằng vẻ đẹp ngồi xa
kia cũng ẩn trong trong mình nhiều sự thật oái oăm, ngang trái, bất công, nếu
không thực sự đến gần thì chẳng bao giờ anh ngộ ra được. Khoảng cách xa và
gần là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, là sự đối lập gay gắt giữa sâu thẳm bên
trong và vẻ bề ngồi đẹp đẽ, đây chính là cách nhìn nhận đầy sâu sắc và nhân
văn về cuộc đời, về con người của nhiếp ảnh gia Phùng, cũng như của tác giả
Nguyễn Minh Châu. Nghệ thuật cũng vậy, nó phải được nhìn nhận một cách
sâu sắc, đa chiều, nghệ thuật bước ra từ những chất liệu giản đơn trong cuộc
sống, chứ không phải những thứ sáo rỗng, chủ quan, nghệ thuật khơng chỉ đơn
giản là đẹp mà cịn phải mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc, gắn liền với cuộc
sống, đấy mới là thứ nghệ thuật chân chính.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

mái, mà cuộc đời phức tạp lắm, con người cũng vậy có biết bao mảnh đời đa
đoan trong cuộc sống trăm sự, nhiều bề, ngổn ngang này. Đồng thời cũng phản
ánh những tiêu cực, hậu quả của chiến tranh trong những năm đầu đất nước
giành được độc lập, trên đà đổi mới, đầy rẫy những bất công, những mảnh tối
đè nặng trên lớp người dân cùng khổ, chưa tìm được hướng mới cho cuộc đời,
cứ mải quẩn quanh trong bế tắc. Thể hiện tính nhân văn, lịng nhân đạo sâu sắc
của Nguyễn Minh Châu trong tác phẩm, luôn quan tâm, dõi theo những số phận
cùng khổ trong bối cảnh đất nước thuở đầu độc lập.


Tác phẩm cho chúng ta một bài học về cách nhìn nhận cuộc sống, nhìn
nhận con người, cùng với quan điểm mới về mối quan hệ giữa nghệ thuật và
cuộc sống. Nhà viết kịch Nguyễn Huy Tưởng đã viết trong tác phẩm Vũ Như
Tô rằng: “Nghệ thuật mà khơng gắn liền với đời sống thì đó nó chỉ là những


bông hoa ác mà thôi”, chúng ta cần phải có cái nhìn đa chiều, tồn diện sâu sắc,
đồng thời phải chấp nhận cả những nghịch lý tàn nhẫn của cuộc sống nằm ẩn
mình trong vẻ đẹp bề ngồi, bởi nghệ thuật là để phục vụ cuộc sống, vẻ đẹp của
nghệ thuật đi ra từ những giá trị đạo đức, nhân văn chứ khơng phải từ cái đẹp
hào nhống mà trống rỗng.


</div>

<!--links-->

×