1. Tổng hợp thơ về những địa danh quê hương Việt Nam
Kiên Giang
KIÊN trung mãnh đất anh hùng.
GIANG cuồn cuồn chảy về nguồn quê hương.
* "Hoả hồng Nhật Tảo oanh thiên địa
Kiếm bạc KIÊN GIANG khắp quỹ thần."
*Hai câu thơ của nhà thơ Huỳnh Mẫn Đạt viết về người anh hùng dân tộc
Nguyễn Trung Trực.
Cần Giờ
Quê tôi tên gọi Cần Giờ..
Trời xanh vời vợi xa mờ chân mây.
Bốn bề nước mặn vơi đầy
Mặn mà con sóng ngất ngây lòng người..
Quê tôi nhớ lắm ai ơi!
Mờ xa khuất nữa bầu trời yêu thương
Ra đi lòng vẫn vấn vương
Từng bờ cát...từng con đường dấu yêu..
Hà Thành
Ngày mùa thu, chiều sương mù
Hơi heo may lạnh, sương thu giăng đầy.
Ngập ngừng dạo gót quanh đây.
Hà thành phố cũ..vẫn đầy rêu phong.
Quê mẹ ở phố Hàng Bông.
Quê cha Hải Phòng, chẳng ngại đường xa.
Bồi hồi về chốn quê nhà.
Chợt hồn tỉnh giấc, ngỡ là chiêm bao
Hai hàng phượng đỏ cao cao.
Nhớ đến thuở nào cha kể tôi nghe.
Bên đời giòng chảy u mê.
Xuôi theo ghềnh thác ta về chốn xưa.
Dù lòng quạnh quẽ chiều mưa.
Vẳng nghe câu hát xa đưa chân tình
Sài Gòn hoa nắng lung linh
Nuôi tôi khôn lớn hành trình thóat thai
Cuộc đời là những chuỗi dài
Thương thương, nhớ nhớ, u hòai trăm năm
Buôn Mê Thuột
Biết mấy thuở
Bạn mới tới
Ban mê tôi
Banmê tôi
bốn mùa thơ
bóng mây trời
buông mái tóc
Banmê tôi
bao mến thương
buồn muôn thuở
bụi mù trời
bạn mà tới
bạn mới thấy
banmê tôi
bao món tuyệt
bò mồng tơi
búm mắm tôm
bánh mỳ thịt
bê mềm thui
bạn mà tới
bạn mới thích
bụi mới thú
buồn mới thơ
Banmê tôi...
"Thở vào, tâm tĩnh lặng
Thở ra, miệng mỉm cười
An trú trong hiện tại
Giờ phút thật tuyệt vời"
1. Quê em, hàng dừa xanh, cát trắng.
Làng quê nghèo đạm bạc đơn sơ
Hoa Lê ki ma nở vài đóa hững hờ
Chiều chiều ngắm hòang hôn trên biển vắng
Ôi chiều biển cả một vùng xanh thẳm
Gío ngút ngàn, nhớ tuổi trẻ dần trôi
Nhưng quê hương vẫn còn mãi trong đời.
Là rạng rỡ cánh hoa thơm: chị Sáu.
Dân thôn dã, cần cù hai mùa mưa nắng.
Biển ngọt ngào nhưng bàng bạc lòng ai
Dù ra đi, nhưng lòng chẳng nhạt phai.
Em còn vọng ngày xưa lòng biển cả
2. Đà Lạt Đêm Sương
QUÁCH TẤN
Bóng trăng lóng lánh mặt hồ im,
Thời khắc theo nhau lải rải chìm.
Đứng dựa non sao bờ suối ngọc,
Hồn say dịu dịu, mộng êm êm.
Một luồng sương bạc bỗng từ mô,
Lẻn cuốn vầng trăng cuốn mặt hồ,
Cuốn cả non sao bờ suối ngọc:
Người lơ lửng đứng giữa hư vô.
Trời đất tan ra thành thuỷ tinh,
Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh,
Âm thầm mơn trớn bên đôi má,
Hơi mát đê mê chạy khắp mình.
“Đà Lạt Trăng Mờ” của Hàn Mặc Tử:
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ,
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh, chớ nói nhiều!
Để nghe dưới đáy nước hồ reo,
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm,
Hư, thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi cũng nói rằng:
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
Đây là một bài thơ nổi tiếng trong làng Thiền, tương truyền là của Tô Đông Pha:
盧盧盧盧盧盧盧
盧盧盧盧盧盧盧
盧盧盧盧盧盧盧
盧盧盧盧盧盧盧
Lô Sơn yên tỏa Chiết Giang triều,
Vị đáo sinh bình hận bất tiêu,
Đáo đắc hoàn lai vô biệt sự,
Lô Sơn yên tỏa Chiết Giang triều.
Mù toả Lô Sơn sóng Chiết Giang,
Khi chưa đến đó hận muôn vàn,
Đến rồi về lại không gì lạ,
Mù toả Lô Sơn sóng Chiết Giang.
Chợ Cái Răng xứ hào hoa
Phố lầu hai dãy xinh đà quá xinh
Có trường hát cất rộng thinh
Để khi hứng cảnh thích tình xướng ca
Cái Răng, Ba Láng, Vàm Xáng, Xà No
Có thương em, anh mua cho một chiếc đò
Để em lên xuống thăm dò ý anh!
Cái Răng, Ba Láng, Vàm Xáng, Phong Điền
Anh có thương em thì cho bạc cho tiền, đừng cho lúa gạo xóm giềng cười chê
Ai về Hà Nội ngược nước Hồng Hà,
Buồm dong ba ngọn vui đà nên vui,
Đường về xứ Lạng mù xa,
Có về Hà Nội với ta thì về.
Đường thuỷ thì tiện thuyền bè,
Đường bộ cứ bến Bồ Đề mà sang.