Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

Tải Tóm tắt truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng của O.Henri - Tóm tắt văn bản Chiếc lá cuối cùng Ngữ văn 8

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (129.8 KB, 6 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Tóm tắt bài Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 1</b>


Xiu và Giôn-xi là hai nữ hoạ sĩ trẻ sống trong một khu nhà trọ. Cụ Bơ-men, một
hoạ sĩ già cũng sống ở đó với họ, cả đời cụ khao khát vẽ một kiệt tác nhưng chưa
thoả ý. Chẳng may, mùa đông năm ấy, Giôn-xi bị bệnh sưng phổi rất nặng. Bệnh
tật khiến cô tuyệt vọng và nghĩ rằng khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng
xuống là sẽ là lúc mình lìa đời. Xiu vơ cùng lo lắng và hết lịng chạy chữa cho bạn
nhưng vơ ích, Giôn-xi vẫn bi quan như vậy. Cô gái tội nghiệp âm thầm đếm từng
chiếc lá.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

<b>Tóm tắt bài Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 2</b>


Câu chuyện kể về cuộc sống chật vật của những người hoạ sĩ nghèo: Hai nữ họa sĩ
trẻ Xiu và Giôn-xi sống cùng căn hộ với người họa sĩ già Bơ-men. Những khó
khăn về vật chất đã vắt kiệt sức sáng tạo, khiến họ lâm vào cảnh bi đát. Cụ
Bơ-men suốt bốn chục năm mơ ước vẽ một bức kiệt tác mà không thực hiện được,
đành phải ngồi làm mẫu cho các họa sĩ trẻ để kiếm chút tiền cịm ni thân.
Giơn-xi bị sưng phổi, bệnh tật và nghèo túng đã lấy nốt của cơ niềm tin vào cuộc sống.
Chỉ cịn lại Xiu mòn mỏi với những bức vẽ và ám ảnh bởi suy nghĩ của Giôn-xi:
Cô gái bệnh tật ấy đang đếm từng chiếc lá rơi để chờ định mệnh phán quyết mạng
sống của chính mình, với niềm tin khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống thì cơ sẽ ra
đi… Khơng gian cuộc sống của những con người khốn khổ ấy lạnh lẽo u ám như
mùa đông, nặng trĩu những buồn lo.


Đáng sợ làm sao khi mỗi ngày trôi đi trong gió tuyết và những cơn mưa lạnh lẽo
dai dẳng, những chiếc lá thường xuân tiếp tục rơi xuống, chỉ còn lại một chiếc lá
cuối cùng để Giơn-xi như nhìn thấy cái chết của mình đang đến gần.


Chính vào lúc ấy, một hình ảnh bất ngờ đã làm đảo lộn mọi dự đốn, đảo ngược cả
tình huống tưởng như chắc chắn trong dự định của Giôn-xi, trong nỗi lo của Xiu
và trong sự thất vọng của mọi người. Tình huống ấy đã thắp lại niềm hy vọng như


một phép màu: Vẫn còn một chiếc lá thường xuân bám trên bức tường gạch…
Câu chuyện kết thúc bằng một sự đảo ngược tình huống. Chiếc lá cuối cùng là một
sự lừa dối, nhưng lại là một sự lừa dối cao cả để đem lại niềm tin vào sự sống cho
con người. Kiệt tác cuối cùng của người họa sĩ già đã được ra đời nằm ngồi tất cả
mọi dự đốn của cơng chúng. Nhưng chiếc lá cuối cùng ấy mãi mãi là bằng chứng
của tấm lòng yêu thương con người. Bởi thế, Chiếc lá cuối cùng sẽ mãi bất tử với
thời gian.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Hai nữ hoạ sĩ nghèo Xiu và Giôn-xi sống trong căn gác của nhà trọ nhỏ bé phía
dưới là căn nhà của cụ Bơ-men một người hoạ sĩ lớn tuổi. Nhưng cuộc sống cho
họ tài năng nhưng lại lấy của Giôn-xi sức khoẻ. Cô bị sưng phổi nặng. Nằm trên
giường bệnh cơ đếm từng ngày sống sót của mình. Cơ tự nhắn nhủ với mình rằng
khi nào chiếc lá thường xn cuối cùng rụng xuống thì cơ sẽ xa rời cuộc sống này
mãi mãi. Và trong đêm bão tuyết gầm rú đó ai cũng nghĩ chiếc lá thường xuân
mỏng manh kia sẽ rơi xuống nền tuyết trắng. Nhưng nào ngờ đâu chiếc lá đó vẫn ở
đó khi mọi người nhìn qua. Khơng đó là một bức vẽ mà cụ Bơ-men để lại trong
đêm tuyết đó trước khi vào viện. Cụ đã hi sinh sự sống của mình để cứu tâm trí
như rơi vào vực thẳm của con người trẻ tuổi kia. Và đúng như cụ nghĩ; Giôn-xi đã
lấy lại chính bản thân mình để hy vọng về những tác phẩm mới sẽ ra đời. Chiếc lá
đó sẽ mãi ở đó như lời nhắn nhủ của chính người hoạ sĩ đã vẽ lên kiệt tác đó


<b>Tóm tắt bài Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 4</b>


Xiu, Giôn-xi và cụ Bơ Men là những họa sĩ cùng sống trong một căn hộ 2 tầng ở
gần thành phố Oa-Sinh-Tơn


Mùa đông năm ấy, Giôn-xi bị chứng xưng phổi, cô tuyệt vọng tự nhủ rằng bao giờ
chiếc thường xuân cuối cùng ở gần đó rụng thì cơ cũng lìa đời. Biết được ý nghĩ
ngu ngốc của Giôn-xi, cụ Bơ Men vô cùng tức giận và lo lắng.



Sau đêm mưa bão đầu tiên, chiếc là vẫn cịn đó...Rồi đêm thứ hai chiếc lá vẫn cịn.
Giơn-xi nhận thấy mình đã sai, dần hồi phục.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

<b>Tóm tắt bài Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 5</b>


Xiu và Giôn-xi là 2 nữ họa sĩ trẻ sống trong một khu nhà trọ. Cụ Bơ-men là một
họa sĩ già cũng sống ở đó; cả đời cụ khao khát vẽ được một kiệt tác nhưng chưa
thực hiện được. Mùa đông năm ấy, Giôn-xi bị bệnh sưng phổi rất nặng. Bệnh tật
khiến cô tuyệt vọng và nghĩ rằng khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xung sẽ
là lúc mình lìa đời. Xiu vơ cùng lo lắng và hết lịng chạy chữa cho bạn nhưng vơ
ích. Biết được ý nghĩ điên rồ đó của Giơn-xi, cụ Bơ-men âm thầm thức suốt đêm
mưa gió để vẽ chiếc lá thường xuân. Chiếc lá cuối cùng đã không rụng trong đêm
bão lớn khiến Giôn-xi nghĩ lại, cô hy vọng và muốn được sống. Tuy nhiên, cụ
Bơ-men lại chết vì bệnh sưng phổi sau một đêm đội mưa đội gió để vẽ hình chiếc lá
cuối cùng lên tường nhằm cứu Giôn-xi. Xiu lặng lẽ đến bên bạn báo cho bạn về
cái chết của cụ Bơ-men và bí mật của chiếc lá cuối cùng.


<b>Tóm tắt bài Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 6</b>


Tại một khu nhỏ phía tây cơng viên Oa - Sinh - Tơn là cái làng Greenwich cổ kính.
Các nghệ sĩ nghèo thường lui tới tìm th những căn phịng có cửa sổ hướng bắc,
những buồng xép sát nóc kiểu Hà Lan với giá tiền rẻ.


Phòng họa của hai nữ sĩ trẻ đặt tại tầng thượng ngôi nhà cổ gạch 3 tầng thấp lè tè,
tầng cuối cùng là của cụ Bơ-Men đã ngoài 60 tuổi. Cụ nghiện rượu, đã hơn 40
năm mà ngòi bút màu của cụ chưa với tới được gấu áo của vị thần nghệ thuật. Cụ
ln ln có ý định vẽ một bức tranh kiệt tác nhưng chưa bao giờ cụ bắt đầu cả.
Hai nữ họa sĩ trẻ, một người tên Giôn-Xi, một người tên là xiu. Một cô đến từ
Ban-men, cơ kia đến từ Ca-li-pho-ni-a. Họ kết nghĩa, gắn bó trong tình chị em tha
thiết.



</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

sóc, chạy chữa cho đứa em tội nghiệp. Ngày đêm trôi qua Giôn-Xi nằm yên bất
động và trắng bệt như pho tượng đổ. Cơ chỉ biết nhìn ra cửa sổ nhẩm đếm từng
chiếc lá trên cây thường xuân, mệt mỏi buông xuôi nghĩ sẽ ra đi khi chiếc lá cuối
cùng rụng xuống.


Cụ Bơ-Men lại lên gác 3 ngồi làm mẫu cho xiu vẽ, Xiu đã nói với cụ về nỗi niềm
tuyệt vọng của Giôn-Xi. Một đêm mưa tuyết lạnh lẽo nữa lại ào tới. Nhưng chiếc
lá dũng cảm màu vàng úa vẫn bám vào cành. chiếc lá thường xuân, chiếc lá cuối
cùng vẫn cịn đó. Giơn-Xi bình phục dần.


Cụ Bơ-Men đã chết vì sưng phổi sau 2 ngày nằm viện. Giày và áo quần cụ ướt
sũng vẫn còn để lại trong phòng. Chiếc thang, chiếc đèn bão và chiếc bút rơi vung
vãi...ở ngoài cửa sổ. Xiu khẽ nhắc em hãy nhìn ra ngồi cửa sổ, nhìn chiếc lá cuối
cùng trên cây, rồi bảo: "Ồ em thân u, đó chính là tác phẩm kiệt xuất của cụ
Bơ-Men đấy. Cụ đã vẽ nó vào cái đêm mà chiếc lá cuối cùng đã rụng..."


<b>Tóm tắt bài Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 7</b>


Tại một ngôi nhà ba tầng tồi tàn với những căn phòng cho thuê giá rẻ trong một
khu phố nhỏ ở phía tây công viên Oa- sin- tơn, vào khoảng tháng 11, khi gió lạnh
mùa Đơng tràn về, Xiu và Giơn-xi đến th chung một căn phịng trên tầng thượng
ngơi nhà. Cụ Bơ-men cũng là một hoạ sĩ nghèo sống ở tầng dưới cùng…


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Cụ Bơ- men nghe Xiu kể, rất bực mình vì ý nghĩ ngớ ngẩn của Giơn-xi. Cụ lên gác,
gặp Xiu, hai người sợ sệt nhìn cây thường xuân. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Xiu
chán nản kéo tấm mành che cửa lên theo lệnh của Giơn-xi thì ngạc nhiên, thấy
chiếc lá thường xuân cuối cùng vẫn còn bám trên cây…


</div>


<!--links-->

×