Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

Tải Kể một câu chuyện em được chứng kiến hoặc tham gia thể hiện tinh thần kiên trì, vượt khó - Kể chuyện lớp 4

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78.51 KB, 7 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Kể một câu chuyện về tinh thần kiên trì, vượt khó mà em</b>


<b>biết lớp 4</b>



<b>Bài tham khảo 1</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

lớp em sẽ tham gia các kì thi học sinh giỏi cấp Quận, Thành phố và Quốc gia.
Em sẽ cố gắng đạt thành tích tốt để thầy cơ và cha mẹ vui lịng.


Nhìn lại chặng đường một năm rèn luyện tu dưỡng đã qua, em rất vui vì q
trình ấy có kết quả tốt đẹp. Nhớ những lúc mày mị tìm phương pháp giải tốn,
em lại thấy tinh thần dâng lên niềm hăng say học hỏi. Toán khó như thách đố
em và cũng nhờ tốn mà em tự học, tự rèn, có tinh thần tự chủ rất tốt. Em sẽ cố
gắng học giỏi hơn nữa để có kết quả tốt trong các kì thi tới.


<b>Bài tham khảo 2</b>


Khi em chuẩn bị lên lớp ba, kinh tế gặp khó khăn, bố em mất việc ở thành phố
nên cả nhà chuyển về quê nội sinh sống. Gia đình em lâm vào cảnh khó khăn
khiến việc học của em cũng lắm gian nan vất vả.


Từ nhà nội đến trường không có tuyến xe cộ nào cả. Em phải đi bộ ba ki-lô-mét
đường làng để đến trường. Những ngày nắng ráo cịn đỡ, ngày mưa thì đường
lầy lội, đất sét nhão nhoét dưới chân trơn trượt, rất khó đi. Ba em làm việc cho
nhà máy gần Uỷ ban xã còn mẹ em làm kế toán cho Uỷ ban.


Ba mẹ em cũng bận cả ngày nên em phải tự chăm sóc mình, giúp bà nội trông
coi đàn gà, đàn vịt, tự học và tự đến trường. Quen ở thành phố từ bé, lúc đầu
em khổ sở vô cùng với việc đi bộ, nhưng dần em cũng quen. Chỉ khổ một chút
là nếu trời mưa thì phải đi học sớm hơn vì đường làng trơn trượt, việc đi bị
chậm lại. Một năm lớp ba trôi qua, em quen dần và ngày càng nhanh nhẹn
trong mọi việc: lùa vịt vào khung rào, cho gà ăn, đi học không phiền ba mẹ đưa


đi nữa. Và cái quan trọng nhất là em thấy mình trưởng thành hơn trước, khơng
phải vì những việc khó khăn ấy mà em học tập sa sút, em vẫn học tập tốt như
mọi khi. Em đã tập đi xe đạp vững vàng. Cuối năm lớp ba, em đã đi xe đạp đến
trường. Em đang cố gắng rèn luyện để tham dự kìthi học sinh giỏi cấp trường
và huyện sắp đến.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

gắng học lập để lớn lên có thể giúp gia đình, để cả nhà em sẽ có tương lai tươi
sáng, tốt đẹp hơn.


<b>Bài tham khảo 3</b>


Nam là một học sinh trường miền núi. Đầu học kì hai lớp bốn, cậu đạt điểm
tuyển vào đội tuyển học sinh giỏi và được triệu tập học tập trung tại lớp bồi
dưỡng của huyện để chuẩn bị kì thi học sinh giỏi tỉnh: Khó khăn mà Nam vượt
qua không phải là nhỏ.


Nhà Nam rất nghèo. Mờ sáng, ba mẹ cậu đã vác cuốc lên rẫy, tối mịt mới về.
Nam học buổi sáng theo chương trình bình thường ở trường Tiểu học miền núi.
Buổi chiều Nam học lớp bồi dưỡng của huyện. Huyện cách nhà Nam hai mươi
mốt ki-lơ-mét. Khơng một ai đưa đón cậu vì nhà cậu khơng có phương tiện, xe
cộ gì cả. May thay, có một tuyến xe bus từ xã cậu ở về huyện, mỗi ngày xe chỉ
chạy bốn chuyến. Thế là vượt qua tất cả trở ngại vì thiếu thốn mọi phương tiện,
Nam học xong chương trình ở trường, cậu về nhà ăn nhanh bữa cơm trưa rồi
chạy vội ra bến xe bus. Một giờ trưa, cậu đã có mặt tại lớp học. Cậu phải đến
sớm như vậy vì khơng có chuyến xe nào khác cả. Thời gian chờ đến giờ học,
cậu ngồi ôn bài. Buổi học kết thúc, Nam vội vã chạy ra bến xe bus. Cậu trở về
nhà bàng chuyến xe lúc mười bảy giờ của phố huyện. Khơng chỉ khó khăn về
mặt xe cộ. Nam cịn thiếu thốn rất nhiều thứ: sách vở, giấy bút... Nam tiết kiệm
và tận dụng từng mảnh giấy, dù chỉ bé bằng bàn tay. Lớp học bồi dưỡng của
huyện kéo dài hơn hai tháng. Nam đã có kết quả kì thi tỉnh của cậu: Nam đạt


giải ba học sinh giỏi tỉnh. Tinh thần vượt khó và thành tích của Nam trong một
hồn cảnh khó khăn như vậy thật đáng khâm phục.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

vẫn nhớ mãi khuôn mặt rám nắng, vầng trán cao và đôi mắt sáng của Nam rạng
rỡ trong cờ, sao, hoa, bằng khen và đèn màu lễ đài.


<b>Bài tham khảo 4</b>


Trong lớp tơi trước đây, Hùng là người có chữ viết xấu nhất lớp. Các bài làm
của bạn ấy lúc nào cũng bị trừ điểm. Có nhiều chữ khơng đọc được. Các thầy
cơ đều nói: Chữ của Hùng chẳng khác nào “hàng rào ấp chiến lược”. Vậy mà
bây giờ khơng chỉ so với trong lớp mà ngay cả tồn khối, không cỏ nét chữ của
bạn nào sánh được.


Đúng như câu tục ngữ đã nói: “Có cơng mài sắt có ngày nên kim”. Hùng
thường tâm sự với tơi: “Có được những nét chữ như bây giờ, mình phải trải qua
một quá trình khổ luyện hết sức vất vả. Mình cịn nhớ lại, vào một buổi tối, cơ
giáo chủ nhiệm đến chơi nhà, trao đổi với bố mẹ mình về chữ viết của mình.
Sau khi cơ ra về, bố mẹ gọi mình lại nói chuyện. Bố quy định: “Bắt đầu từ sáng
mai trở đi mỗi ngày con viết cho bố một bài chính tả trong sách giáo khoa.
Ngày nào bố cũng kiểm tra”. Thế rồi mình bắt đầu vào trận.


Những ngày đầu thật vất vả, gò cho được một chữ đúng nét, ngay hàng thẳng
lối đâu phải dễ dàng đối với mình. Nhiều khi viết cứng cả tay, chuột rút đau
khơng thể tưởng. Có những bài phải viết ba bốn lần mới xong. Tháng đầu tiên
quả là cực hình đối với mình. Nhiều lúc tưởng phải liều, bỏ cuộc. Nhưng nghĩ
đến lời cô giáo nhắc nhở và nhất là nhìn nét mặt mẹ buồn buồn khi cầm những
quyển tập của mình lên xem.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Chuyện về sự kiên trì tập luyện chữ viết của Hùng là vậy đó. Hùng đã trở thành


một tấm gương cho lớp tơi và cả tồn tường noi theo: “Có cơng mài sắt, có
ngày nên kim .


<b>Bài tham khảo 5</b>


Nếu có người hỏi rằng ai là bạn thân nhất của tôi, tôi sẽ không ngần ngại trả
lời: - “Bạn thân nhất của tôi là Hiền”.


Tơi vẫn cịn nhớ như in lần đầu tiên tôi gặp Hiền. Hôm ấy là buổi học đầu tiên.
Trống đánh tùng tùng một hồi dài, học sinh vội vã xếp hàng vào lớp. Cịn tơi,
vừa chuyển trường về nên chẳng biết lớp mình ở đâu. Tơi đang ngơ ngác thì
bỗng nghe tiếng hỏi:


- Này, bạn học lớp nào mà cịn đứng đây?


Tơi quay lại. Một cơ bé tóc hung hung, người khẳng khiu, vẻ mặt hiền lành
đang chăm chú nhìn tơi. Tơi trả lời rằng tơi mới xin vào học lớp 4A. Nghe
xong, bạn ấy reo lên vui vẻ:


- Nào! Bạn hãy theo mình. Tên bạn là gì? Cịn tên mình là Hiền.


Nói rồi Hiền kéo tay tôi đi. Vào lớp, Hiền giới thiệu tôi với các bạn. Các bạn
nhìn tơi với ánh mắt làm quen đầy thiện cảm.


Sau mấy tháng cùng học, tôi nhận ra Hiền học rất giỏi. Những điểm 9, điểm 10
của Hiền làm cho cả lớp phải mến phục. Với tôi, Hiền sẵn sàng giúp đỡ và
bênh vực.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

nói: “Sau này mình sẽ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ”. Vất vả thế mà Hiền
vẫn học giỏi nhất lớp. Tôi thầm phục cô bạn bé nhỏ của tôi.



Hiền ơi! Tôi không ngờ bạn lại biết suy nghĩ sâu xa đến vậy. Trong khi tôi đầy
đủ điều kiện học tập mà lại lười học. Hiền đã giúp tơi thấm thía thêm nhiều
điều lắm. Đi với Hiền, bao giờ tôi cũng thấy mình nhỏ bé, dù tơi cao hơn bạn
ấy nửa cái đầu.


Mùa hè đã đến, tôi theo bố mẹ lên thành phố. Chia tay Hiền, tôi thấy mắt cay
cay. Xa nhau ba tháng, tôi sẽ nhớ Hiền lắm. Hiền đặt vào tay tôi một bọc ổi to
tướng và dặn:


- Oanh cầm lên làm quà cho các bạn trên ấy. Nhớ viết thư cho mình nhé!
Tơi nhìn theo cái bóng gầy gầy, mảnh khảnh của Hiền khuất dần sau triền dốc
mà lòng thấy nao nao.


<b>Bài tham khảo 6</b>


Vào năm 1996, nữ diễn viên múa ballet chuyên nghiệp đầy hứa hẹn Ma Li đã
bị mất cánh tay phải trong một tai nạn giao thơng. Cuộc sống của cơ đã khơng
cịn như xưa nữa, người bạn trai của cô không thể chịu được nghịch cảnh này
đã bỏ cơ ra đi. Cơ đã tìm đến cái chết nhưng chính tình u thương của cha mẹ
đã kéo cơ trở lại. Rồi Ma Li đã tìm được nghị lực để sống.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

nhưng lần này sau khi điệu nhảy kết thúc, Tao chợt nhận ra đây chính là điều
độc đáo trong nghệ thuật biểu diễn của cô.


Tháng 9 năm 2005, Ma Li gặp Zhai Xiaowei, một vận động viên xe đạp
Olympic đặc biệt 21 tuổi. Lúc Zhai lên 4, anh đã bị ngã xuống từ một chiếc
máy kéo và mất đi chân trái. Lúc đó cha Zhai đã hỏi: Bác sĩ sẽ cắt bỏ một chân
của con, con có sợ khơng? Zhai đã không thể hiểu hết được sự thật nên trả lời:
Không. Cha Zhai lại hỏi: Con sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, thách


thức trong cuộc sống, con có sợ khơng? Zhai hỏi lại: Khó khăn, thách thức là gì
? Chúng có ngon khơng? Cha cậu cười trong nước mắt: Có, nó giống như
những viên kẹo của con vậy. Con sẽ phải ăn chúng một lúc nào đó trong đời.
(Nói rồi cha cậu chạy ra khỏi phịng với đôi mắt đẫm lệ). Lần đầu tiên khi Ma
Li nói với Zhan về kế hoạch múa cho cậu, Zhai khơng thể hiểu nổi sao cậu có
thể múa được, vì trước đó cậu chưa bao giờ múa, nhưng rồi cậu cũng đồng ý
thử.


Ma Li, Tao và Zhai đã trải qua những đợt huấn luyện chuyên sâu và tập dượt
suốt hơn một năm, ngày này qua ngày khác, từ 8 giờ sáng tới 11g khuya. Hầu
hết chúng ta thật khó mà tưởng tượng ra những khó khăn, thách thức mà họ
phải đối mặt. Biết bao quyết tâm họ đã phải bỏ ra để có được buổi biểu diễn.
Zhai đã đánh rơi cô cả hàng ngàn lần !!! Ma Li và Zhai Xiaowei là cặp đôi
khuyết tật đầu tiên đã tham gia cuộc thi múa quốc gia CCTV và họ đã chiếm
được con tim của hàng triệu khán giả.


Với sức mạnh và lịng kiên trì chúng ta có thể làm được mọi thứ!
Tham khảo chi tiết các bài văn mẫu lớp 4


</div>

<!--links-->
<a href=' /> Tài liệu Các câu hỏi thường gặp khi bắt đầu tham gia đầu tư chứng khoán. pptx
  • 17
  • 633
  • 1
  • ×