Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

Tải Tả một người lao động đang làm việc Hay Chọn Lọc - Nhiều bài đạt điểm 10, 9

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (82.77 KB, 9 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Văn mẫu lớp 5: Tả một người lao động đang làm việc</b>



<b>Tả một bác sĩ đang chăm sóc người bệnh</b>


Một hơm, em bị sốt, em được mẹ đưa vào bệnh viện để khám bệnh, em có dịp
biết cô Nga, một bác sĩ giỏi của bệnh viện thành phố.


Cô mặc chiếc áo bờ lu màu trắng, quần trắng, mũ trắng... Trước ngực, cô đeo
hàng tên màu xanh đậm, ghi dòng chữ Bác sĩ Nguyễn Phương Nga. Ở cơ tốt
lên vẻ đẹp giản dị, như nhành hoa trắng thanh cao. Người cô mảnh mai, dáng đi
nhanh nhẹn, khuôn mặt hình trái xoan trơng thật hiền hồ. Đặc biệt là đơi mắt
của cơ đen láy, trơng rất đẹp, nhìn kỹ giống đơi mắt cơ giáo em. Em mải mê
nhìn cô. Cô nhẹ nhàng đến bên từng bệnh nhân, hỏi thăm việc ăn, ngủ. Cô sờ
tay lên trán người bệnh. Đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy làm việc nhanh thoăn thoắt.
Cô lấy dụng cụ khám bệnh đo tim mạch, do huyết áp cho bệnh nhân. Bàn tay
cô nhẹ nhàng xắn tay áo bệnh nhân lên và đặt ống nghe rồi quấn cuộn vải dày
vào tay họ. Hai ngón tay bóp đều vào ống cao su, kim đồng hồ nhích dần, nhích
dần. Cơ ghi kết quả vào số khám bệnh. Sau đó, cơ lấy ống nghe đeo trên cố ra
đề kiểm tra tim, mạch của từng người. Sau khi khám bệnh xong, cô phát thuốc
và tiêm cho người bệnh. Vừa tiêm thuốc, cơ vừa động viên người bệnh để họ
có thể vơi đi những đau đớn do bệnh tật gây nên. Cô Nga đúng là một “Lương
y như từ mẫu”.


Em nhớ mãi hình ảnh cơ Nga. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt đế sau này sẽ trở
thành bác sĩ như cô.


<b>Bác nông dân đang cày ruộng</b>


Bác Tùng là một nông dân cần cù, chất phác. Bác là người họ hàng của gia
đình em. Em được biết đến bác là nhờ một lần về thăm quê ngoại. Gặp bác khi
bác đang cày ruộng.



</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Đang vui vẻ nói chuyện cùng bố. Bố em dừng lại chào to: “ Chào bác Hải, trưa
rồi mà vãn không nghỉ tay à?”


Bác Tài đang cày ruộng. Bác ngừng trâu. Dừng lại, nở nụ cười thật tươi chào
lại bố con em. Năm nay bác chừng ngoài bốn mươi tuổi rồi. Dáng người bác
cao lớn, vạm vỡ. Trên khuôn mặt chữ điền là đôi mắt to và sáng. Da bác sám
nắng, tay chân chắc nịch. Bác say sưa cày ruộng trong chiếc áo đen đã bạc
màu, ướt đẫm mồ hôi. Chiếc quần vải màu xanh dày dặn được xắn cao để lộ
màu da chân đỏ au, vồng lên những bắp thịt cuồn cuộn, rắn chắc. Đôi tay cứng
cáp điều khiển cái cày khéo léo. Một tay bác cầm chuôi cày, cịn tay kia thì
cầm cái roi dài để phết vào mông trâu khi nào trâu lười biếng. Theo lưỡi cày,
đất được lật lên ngọt xớt, phơi mình trên thửa ruộng chạy dài, thẳng tắp. Thỉnh
thoảng bác lại quất nhẹ vào lưng trâu, miệng quát to: "Ngọ! Ngọ!". Hai con
trâu đi chậm rãi dần vì phải kéo cả lưỡi cày, lật bao nhiêu lớp bùn đất. Trong
ruộng có nước, khi lưỡi cày đi qua, nó để lại trong nước những hình xoắn trịn
to, rồi nhỏ dần nhỏ dần. Khi cày đã thấm mệt, bác dừng lại nghỉ ngơi. Bác ngồi
dưới một gốc cây to rồi lấy trong túi ra một gói thuốc rê đã được vê thành từng
điếu rồi châm lửa hút. Lúc này, các động tác của bác chậm rãi. Hai con trâu
khoan thai, vẫy đuôi găm cỏ. Mặt trời giờ đã lên cao, ánh nắng rải chan hoà
khắp thửa ruộng. Mặt bác nhễ nhãi mồ hôi, nhưng bác vẫn cùng con trâu tiếp
tục cày xong thửa ruộng. Trâu sau một lát nghỉ ngơi, lại ngoan ngỗn bì bõm
kéo cày theo sự điều khiển của bác. Em thấy quý và cảm phục bác làm sao.
Nhìn những hàng đất cày thành luồng trông rất đẹp dưới nắng trưa, em lại nhớ
đến câu tục ngữ: "Ăn một bát cơm, nhớ người cày ruộng".


Em và bố tiếp tục lên xe vào nhà nội, mỗi lúc một xa, bóng bác Hải khuất dần.
Để làm ra hạt gạo, người nông dân phải đổ biết bao mồ hôi, công sức. Em thầm
cảm ơn các bác nông dân , những người đã cho ta bát cơm trắng, dẻo thơm
trong sự nhọc nhằn vất vả của mình.



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Cánh đồng lúa quê em đã vào mùa thu hoạch các bác nông dân ngày ngày ra
đồng gặt lúa, mang về những hạt thóc vàng ươm sau những ngày tháng vất vả.
Từ sáng tinh mơ, các bác nông dân đã ra đồng. Ra đồng các bác rẽ theo các
hướng khac nhau, ai về thửa ruộng nhà nấy. Nhìn xa xa, ai cũng giống nhau. Vì
mùa này trời rất nắng nên các bác mặc áo dày, đội nón trắng, khn mặt trùm
kín bằng một chiếc khăn chỉ để lộ đôi mắt. Dụng cụ đã chuẩn bị xong, các bác
bắt đầu công việc gặt lúa. Đàn bà lom khom cắt lúa còn đàn ông thì tuốt lúa.
Tay trái các bác nâng từng bông lúa, tay phải cầm liềm cắt lúa xoèn xoẹt, đôi
bàn tay mềm mại, thoăn thoắt tưởng như các bác đang múa. Từng bước chân
nhịp nhàng di chuyển từ chỗ này sng chỗ khác. Lúa cắt xong được các bác xếp
ngay ngắn thành từng đống rất gọn gàng. Lúa được cắt mỗi lúc một nhiều.
Tiếng tuốt lúa vang lên rôn ràng cùng nhịp thở của các bác. Các bác đứng dậy
vươn vai, quay lại nhìn thành quả lao động của mình. Nét mặt ai cũng vui. Mặt
trời lên cao dần, Khi đã thấm mệt, các bác đứng lên nghỉ giải lao, ngồi uống
nước đá, ăn vội cái bánh mì mà người nhà mới mang đến. Đâu đó vang lên
những lời hát ngọt ngào của các cô gái làm xua đi những mệt nhọc. Sau ít phút
giải lao, mọi người lại bắt tay vào việc. Càng về trưa nắng càng gay gắt mọi
người ai cũng thấm mệt nhưng tranh thủ làm cho xong cơng việc. Mồ hơi rơi
xuống nghe thánh thót, lưng áo ướt đẫm. Thỉnh thoảng, các bác lấy nón quạt
phành phạch xua tan đi cái nắng nóng cứ vơ tình chiếu xuống cánh đồng trống
trải. Lúa trên ruộng cũng được gặt xong.


Vào mùa gặt, ai cũng bận rộn. Những hạt lúa chắc nịch, vàng ươm đã được đưa
về nhà. Các bác nơng dân phấn khởi vì vụ mùa bội thu.


<b>Tả cô giáo đang giảng bài</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Cả một ngày đứng trên bục giảng bài cho chúng tơi, chắc cơ cũng mệt lắm rồi.
Gió ngồi trời cứ rít lên từng hồi. Dù có nhắm mắt lại, tơi vẫn có thể tưởng


tượng ra mái tóc xoăn, đen nhánh của cô. Đôi mắt cô chắc đang chăm chú đọc
từng dòng, từng chữ, từng câu thật kĩ để chỉnh sửa bài cho chúng tôi. Chồng vở
trên bàn cô chắc là chưa vơi được một nửa. Bên cạnh việc giảng dạy, cơ cịn
dành số thời gian cịn lại ít ỏi của mình cho gia đình. Chẳng thế mà cơ rất đảm
đang.


Những lúc trả bài cho học sinh, ánh mắt cô vừa buồn lại vừa vui. Buồn khi cô
gặp những bài làm yếu, ý văn vụng về, lủng củng. Vui vì cơ thấy một số bạn có
tiến bộ, những hình ảnh ngộ nghĩnh khiến cô bật cười.


Nhiều hôm, cô đọc những chi tiết ấy lên, khiến chúng tôi cũng phải bật cười.
Trong đêm lạnh, cô vẫn ngồi chấm bài. Cô đọc từng trang, đọc từng dịng,
từng chữ. Chắc cơ đang đăm chiêu suy nghĩ, có câu cơ phải cân nhắc mãi nê
thế nào cho đúng hay sai, điểm cao hay điểm thấp.


Đọc từng dịng phê của cơ, tơi hiểu đó là biết bao quan tâm, chăm chút, yêu
thương của cô dành cho chúng tôi. Nằm trong chăn, tôi cảm nhận được cái
lạnh đang hoành hành như thế nào. Chắc hẳn cô đang xoa bàn tay cho ấm hơn.
Chồng vở trên bàn cô chắc đã vơi được một nửa.


Nghĩ đến đó, tơi lại càng thương cơ nhiều hơn. Cuốn vở của chúng tơi mà
nhiều lời phê bình, điểm thấp thì chắc hẳn, cơ sẽ buồn và lo lắng lắm. Dù bài
làm của chúng tơi có được hay khơng nhưng tơi tin chắc rằng cơ sẽ tìm thấy
được niềm vui trong mỗi bài làm của chúng tôi. Bởi cô yêu nghề, yêu tất cả
chúng tôi.


Chúng tôi yêu thương cô, yêu những miệt mài từng đêm làm việc, yêu cái nét
chữ đầu tiên cô dạy chúng tôi. Mong rằng, các bạn và tôi sẽ cố gắng chăm
ngoan, học giỏi để khơng phụ lịng cơ đã tin tưởng.



</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Hằng ngày đến trường, em đi qua một công trường đang xây dựng. Em thường
bắt gặp ánh mắt vui tươi quen thuộc của chú Hưng làm nghề thợ xây.


Lần đầu tiên quen chú, em có cảm tình ngay với đơi mắt ánh lên niềm tự tin
của con người nhiều nghị lực. Với thân hình khá vạm vỡ, chú khoan thai bước
lên giàn giáo, bắt tay vào công việc quen thuộc hằng ngày. Chú cúi xuống xúc
vữa, trải một lớp lên hàng gạch đã xây. Rồi chú cẩn thận xếp từng viên gạch
màu hồng tươi lên trên. Thỉnh thoảng gặp khoảng trống cuối cùng của một
hàng gạch, không đặt vừa viên gạch, chú lấy lưỡi bay chặt bớt đi. Chú dùng
cán bay gõ nhẹ nhiều lần để gạch được ngay và gắn chặt vào nhau. Chú cẩn
thận lấy thêm vữa lấp đầy khe và làm kĩ để vữa không rơi vãi. Đôi bàn tay thô
rám của chú làm việc thật dẻo dai đều đặn và chính xác. Chú chăm chỉ làm
như quên hết tiếng động ầm ĩ xung quanh. Thỉnh thoảng, chú dừng xây, lấy
dây dọi xem bức tường có thẳng đứng khơng. Khi gạch và vữa đều hết, chú
ngồi nghỉ một lát rồi gọi vọng xuống:


– Gạch!
– Vữa!


Thế là gạch được liên tiếp quăng lên. Từ trên cao, chú nhanh nhẹn bắt lấy như
một thủ mơn lành nghề bắt bóng, vừa bắt chú vừa xếp từng viên một cách gọn
gàng ngay ngắn. Một xô vữa nặng được kéo lên và chú tiếp tục làm. Mặt trời
ngày một lên cao và bức tường xây cũng mỗi lúc một cao. Chú cởi trần để lộ
cái lưng to bè bóng nhẫy và hai cánh tay có bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Chú
huýt sáo một điệu nhạc vui như muốn quên đi cái nắng gay gắt.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

<b>Bài mẫu tả người thợ cày</b>


Chú Tòng bố bạn Tùng là thợ cày. Tùng người đen, rất khoẻ, đá bóng, đá cầu
đều giỏi nên bọn con gái lớp em vẫn gọi Tùng là “quý tử của Võ Tòng đả hổ”.


Thời chống Mĩ, chú Tòng đi thanh niên xung phong. Cuối năm 1975, chú trở
về quê, lấy vợ, làm ruộng, vui thú điền viên. Cơ chú có ba người con đều học
giỏi: anh Chiến học lỡp 10, chị Huệ học lớp 6 và cu Tùng học lớp 2B cùng
em.


Chú Tòng 45 tuổi, rất khoẻ. Chú cao to như một lực sĩ, nặng trên 60 kg. Trán
chú dơ, mắt sâu, tóc rễ tre. Tiếng nói ồm ồm như lệnh vỡ. Lúc chú cởi trần,
ngực căng ra như một vành cung, lưng đen nhẵn bóng.


Chú vui tính và lao động khoẻ. Hầu như suốt mùa vụ, cùng với con trâu đực,
chú cày bừa 6 sào ruộng nhà, rồi đổi công hoặc làm thuê. Ai cần là chú giúp.
Ai th là chú làm. Có hơm chú vừa cười vừa nói với bố mẹ em: “Hễ đặt lưng
xuống giường là tôi đánh một một giấc đến gà gáy sáng. Cịn ăn thì nổi bảy
quăng ra, nồi ba quăng vào...”. Chú sống mộc mạc, thích uống nước chè vối,
thích hút thuốc lào. Hít một hơi dài rồi chú lim dim mắt, cho khói bay ra từ lỗ
mũi, từ lỗ tai, trông thật lạ.


Chú làm hai con diều giấy, một con chú cho em, một con chú cho Tùng. Chú
bảo cột diều vào cọc rào ở góc sân cho diều bay mà chơi cho vui.


Bố mẹ em quý chú lắm. Em cũng yêu quý chú như yêu mến thằng Tùng.


<b>Tả người thợ mộc đang làm việc</b>


Cậu Tám của em là một thợ mộc giỏi, lành nghề. Em đã có lần được xem cậu
bào chuốt gỗ và đóng tủ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

mũi cậu cao, hơi bè bè,đường nhân trung rộng làm khn mặt cậu có nét hiền
lành, dễ mến. Bàn tay cậu Tám to, ngón tay thon dài, lúc nào cũng cắt ngắn
sạch sẽ. Cậu có dáng đi hơi khập khiễng, kết quả của một lần bị ngã nặng. Cái


lần ngã đó làm sức khoẻ cậu giảm sút. Dù vậy, tay nghề của cậu ngày một nâng
cao.


Dưới bàn tay cậu Tám, tủ, bàn, ghế các kiểu ra đời mời gọi khách hàng. Bao
giờ cũng vậy, để đóng một cái tủ, cậu đo rất cẩn thận và bắt đầu cắt gỗ. Các
thanh gỗ mộc được bào chuốt láng mướt và được đục mộng ghép rất sắc sảo.
Cậu Tám bào gỗ bằng hai cách: bào thô bằng máy bào và bào tinh bằng bào
tay, dụng cụ bào cổ điển của thợ mộc. Trên ghế dài có nẹp chân, cậu Tám bào
đi bào lại thanh gỗ. Cậu ngắm nghía, ướm thử. Mắt cậu nheo lại, tay nâng cao
thanh gỗ ngang tầm mắt rồi lắp thử một cách nhẹ nhàng. Thanh gỗ nào cần bào
lại, cậu đặt lên ghế dài, rồi khom người đẩy cái bào đi tới. Từng phôi gỗ đùn
lên sau cái bào, thanh gỗ láng mặt, phổ vân gỗ màu hồng tuyệt đẹp. Xem cậu
lắp tủ mới thật thích. Các thanh gỗ của sườn tủ được lắp xong, cậu đóng ván
mặt hậu, ván ngăn đâu vào đấy là cậu bắt tay bào chỉ viền của tủ. Nẹp chỉ viền
thanh mảnh rất khó bào được cậu chuốt kĩ lưỡng, chính xác từng ly một. Trong
một ngày cái tủ được lắp xong. Cái tủ duyên dáng đứng chờ thợ đánh véc-ni.
Chú thợ phụ việc pha véc-ni rồi bắt đầu giai đoạn đánh bóng. Để đóng một cái
tủ như thế, cậu Tám phải mất năm, bảy ngày mới làm xong. Sản phẩm của cậu
làm theo đơn đặt hàng nên xuất xưởng là đến tay ngay khách hàng. Tủ của cậu
làm vừa xinh, vừa chắc bền, khơng chỉ làm vui lịng khách mà cịn đem lại uy
tín cho xưởng mộc của cậu.


Em rất thích xem cậu Tám làm việc. Ngoài sự khéo léo của người thợ, cậu Tám
còn đặt vào sản phẩm mộc sự say mê nghề nghiệp và kĩ thuật tinh xảo của
mình. Nghề mộc khơng chỉ địi hỏi tài hoa của người thợ mà cịn bắt buộc
người thợ phải có tính chịu khó, nhẫn nại mới có thể thành cơng. Cậu Tám của
em là một người như thế.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Trong xã hội có rất nhiều nghề nghiệp khác nhau, mỗi cơng việc lại đóng góp
một phần cho sự phát triển của đất nước.Có một cơng việc tuy âm thầm và lặng


lẽ nhưng hàng ngày đang giúp cho môi trường được xanh – sạch – đẹp hơn, đó
là các cơ lao cơng dọn dẹp đường phố.


Cô mặc một bộ quần áo màu xanh tím, đi đơi giày thấp, cơ búi tóc cao, đội một
chiếc mũ bảo hộ và chiếc khẩu trang chống bụi. Trang phục của cô gọn gàng,
phù hợp với công việc lao động vất vả. Nghề của cô không được mặc những bộ
quần áo đẹp đẽ, sang trọng nhưng công việc cơ đang làm có ý nghĩa rất quan
trọng, góp phần làm sạch đẹp thành phố của chúng ta.


Hàng ngày, công việc của cô bắt đầu lúc khoảng 4 giờ chiều, cô lao công đẩy
chiếc xe rác tới từng ngõ phố. Tiếng chng reo của cơ nhắc nhở mọi gia đình
đem rác thải ra xe thu gom. Mọi người nhanh chóng thu gọn rác sạch sẽ và đổ
rác đúng giờ quy định. Những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cô hay ướt đẫm lưng
áo trong nắng chiều oi ả, khiến em cảm thấy thương cô nhiều cô. Mỗi chiều ra
đổ rác, em đều lễ phép chào cô và cô khẽ gật đầu, đôi mắt cô như ánh lên niềm
vui với công việc của mình.


Khi đêm đã khuya và màn sương dần che phủ khắp các nẻo đường, mọi người
chuẩn bị chìm vào trong giấc ngủ sau một ngày lao dộng và học tập mệt mỏi,
công việc của cô lao công lại tiếp tục. Cô dùng một chiếc chổi dài để quét được
nhanh hơn, chiếc chổi tre xào xạc vang lên dù đêm đông giá lạnh hay đêm hè oi
bức. Những chiếc lá khô rơi rụng, chiếc vỏ bánh ai vô tâm vứt lại trên đường
nhanh chóng được cơ thu gom và dùng hót rác bỏ vào thùng. Qt đến đâu, cơ
đẩy chiếc xe rác tới đó. Khi chiếc xe rác đã đầy, cô sẽ đẩy đến nơi tập kết rác
để chiếc xe môi trường chở rác về bãi thải của thành phố. Công việc của cô kết
thúc cũng là khi ông mặt trời thức giấc, thả những tia nắng nhỏ xinh xuống con
phố sạch sẽ tinh tươm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

ngõ phố sẽ tràn ngập rác thải, bầu khơng khí sẽ khơng cịn trong lành và sạch
sẽ. Vì vậy, em mong mỗi người sẽ cùng có ý thức vứt rác đúng nơi quy định để


các cô lao công bớt vất vả và mệt nhọc hơn.


Mỗi ngày trôi qua, các cô lao công vẫn miệt mài làm cơng việc của mình trên
từng con phố. Em luôn thầm cảm ơn các cô đã không quản ngại vất vả gian khó
để mang đến cho mọi người môi trường sống sạch đẹp và trong lành hơn.
Tham khảo các bài văn mẫu lớp 5:


</div>

<!--links-->

×