Tải bản đầy đủ (.docx) (10 trang)

Tải Tấm Cám - Để học tốt Ngữ văn lớp 10

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (94.44 KB, 10 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Tấm Cám</b>



Ngày xửa ngày xưa, có 2 chị em cùng cha khác mẹ là Tấm và Cám. Khi cha qua đời Tấm
sống với mẹ kế là mẹ của Cám.


Bà dì ghẻ của Tấm là một con người độc ác, ngày nào cũng bắt Tấm phải làm tất cả mọi
cơng việc ở trong nhà cịn Cám thì bà ta khơng bắt làm gì nên suốt ngày chơi bời lêu lổng.
Một hơm bà dì ghẻ của Tấm sai 2 chị em Tấm và Cám đi ra đồng mò cua bắt cá. Bà ta có
dặn: “Trong 2 đứa ngươi hễ đứa nào mà mò được nhiều cua bắt được nhiều cá thì ta sẽ có
thưởng”. Bản chất Tấm là con người chăm chỉ siêng năng cho nên Tấm bắt được nhiều cá
hơn Cám, Cám thì lười biếng khơng chịu làm việc bao giờ quen rồi cho nên không bắt được
con cá nào cả.


Trên đường trở về nhà Cám đã nghĩ mọi cách để lừa gạt Tấm. Đi qua ngang một cái ao Cám
liền bảo với Tấm:


- Chị Tấm ơi chị Tấm. Đầu chị lấm, chị tắm ao sâu kẻo về mẹ mắng.


Tấm là con người thật thà nên đã tin lời cô em gái ngay. Tấm để giỏ cá trên bờ nhờ Cám coi
hộ và lội xuống dưới bờ ao để gội đầu. Ở trên bờ Cám đã lấy toàn bộ cá trong giỏ của Tấm
trút vào giỏ của mình và vội chạy về nhà trước Tấm. Khi Tấm gội đầu xong, bước lên bờ
xem thì giỏ cá đã khơng cịn một con cá nào. Tấm ngồi xuống khóc nức nở, Bụt thấy vậy liền
hiện lên hỏi:


- Tại sao con lại khóc.


Tấm kể rõ đầu đi câu chuyện của mình cho Bụt nghe, Bụt liền nói :


- Thơi đừng khóc nữa con hãy nín đi, ở trong giỏ cịn 1 con cá bống. Con mang về thả xuống
dưới giếng để ni, mỗi ngày con mang một ít cơm thừa cho cá ăn và nhớ gọi: “Bống bống
bang bang, Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.



Nói xong Bụt hóa phép và biến mất. Tấm nghe theo lời của Bụt dặn dò mang Bống về thả
xuống dưới giếng để nuôi. Ngày ngày Tấm đều nhịn ăn dành ra một chút cơm để nuôi Bống.
Bống càng ngày càng lớn nhanh, người với cá quen nhau.


Cám thấy Tấm hàng ngày đều mang cơm ra giếng để thả nên Cám đã sinh nghi và rình theo
Tấm. Cám theo dõi và phát hiện được nên đã về mách lại cho mẹ biết.


Đến sáng ngày hôm sau bà dì ghẻ của Tấm sai Tấm dắt trâu đi chăn tít đồng xa, bà ta đã mật
ngọt dặn Tấm :


- Tấm ơi, ở làng mình cấm chăn trâu ở đồng. Con hãy dắt trâu ra cánh đồng cỏ ở xa để cho
trâu ăn, con đừng cho trâu ăn đồng làng kẻo làng bắt mất trâu


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Trời cũng đã tối sẩm, Bống dắt trâu trở về nhà. Sau khi ăn cơm xong, Tấm mang chút cơm
cho Bống và ra giếng gọi. Nhưng gọi mãi, gọi mãi vẫn tiếng gọi như thường lệ mà vẫn
không thấy Bống đâu. Biết là mẹ con cám đã bắt Bống ăn thịt rồi, Tấm ngồi xuống thềm
giếng khóc nức nở. Thấy Tấm lại khóc, bụt hiện lên hỏi:


- Tại sao con khóc?


Tấm kể lại sự tình của mình cho bụt nghe, nghe xong bụt bảo:


- Thơi con hãy nín đi!, ta sẽ giúp con. Giờ con hãy về nhà lấy xương của Bống rồi cho vào 4
chiếc hũ và đem nó chơn xuống dưới 4 chân giường của con. Rồi sau này để làm gì thì con
sẽ hiểu.


Nghe lợi bụt dặn, Tấm về nhà tìm xương của Bống. Nhưng vì mẹ con cám đã cố tình giấu
biệt nên Tấm tìm mãi vẫn khơng thấy đâu. Bỗng có một con gà nói:



- Cục ta cục tác! Cho ta nắm thóc, ta bới xương cho.


Tấm chạy vào lấy cho con gà trống một nắm thóc, con gà chạy vào trong bếp và bới ra toàn
bộ xương của bống mà mẹ con nhà cám chôn vùi. Làm theo lời bụt dặn, Tấm lượm toàn bộ
số xương bống cho vào 4 chiếc hũ và chôn dưới chân giường.


Một thời gian sau, trong nước tổ chức hội, nhà vua cho phép dân chúng thoải mái vui chơi
linh đình, nhà nào nhà nấy trong làng cũng nô nức đi chơi hội, trai gái trong làng thì rồng rắn
nhau đi. Thấy Tấm cũng muốn đi chơi hội, mụ dì ghẻ nguýt dài một cái, mụ lấy ra một đấu
thóc đem trộn với một đấu gạo rồi bảo Tấm:


- Con à, chịu khó nhặt xong cho dì chỗ gạo này rồi con muốn đi chơi thì dì sẽ cho đi. Nhớ
phải nhặt xong khơng là dì về chưa thấy xong là dì đánh đòn con đấy.


Thế là hai mẹ con nhà Cám lên đường đi chơi hội, để lại Tấm ở nhà hùi hũi nhặt thóc một
mình. Tấm đành nín nhịn ngồi nhặt số thóc mà dì ghẻ đưa cho, nhưng nhặt mãi Tấm thấy
không biết bao giờ mới nhặt xong hết chỗ thóc này. Biết rằng mình sẽ khơng được đi chơi
hội, Tấm ngồi khóc.


Bụt thấy vậy lại hiện lên hỏi Tấm:
- Vì sao con khóc?


Tấm trả lời Bụt:


- Dạ thưa, dì ghẻ bắt con nhặt thóc ra thóc, gạo ra gạo rồi mới được đi chơi hội. Nhưng con
nhặt xong thì hội tan mất rồi Bụt ạ!


Bụt bảo Tấm:


- Con đừng lo lắng, giờ con hãy mang thúng thóc ra đặt ở giữa sân nhà, ta sẽ bảo chim sẻ bay


xuống nhặt giúp con.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

- Dạ, nhưng ngộ nhỡ chim sẻ ăn mất thóc của con thì dì con về sẽ đánh đòn con bụt ạ!
Bụt đáp:


- Con yên tâm, con hãy nói:


“Rặt rặt (con chim sẻ) xuống nhặt cho tao
in mất hạt nào thì tao đánh chết”


Tấm vừa dứt lời, lập tức có một đàn chim sẻ sà xuống giúp đỡ tấm. Chẳng mấy chốc Tấm đã
hoàn thành cơng việc mà mụ gì ghẻ độc ác giao cho. Nhưng mặc dù cơng việc đã xong, đến
lúc có thể đi chơi hội được rồi thì Tấm bỗng dưng lại ngồi khóc. Bụt thấy thế lại hiện ra hỏi:
- Tại sao con khóc?


Tấm nói:


- Bụt ơi, quần áo con rách rưới thế này thì làm sao đi chơi hội được bụt ạ!
Bụt nói:


- Giờ con hãy làm theo lời ta, vào nhà đào 4 chiếc hũ mà con đã chơn xương bống ở dưới
chân giường. Con sẽ có đủ quần áo để đi hội.


Tấm vâng lời bụt vào phòng đào hũ lên. Quả không hết ngạc nhiên khi hũ thứ nhất là một cái
áo mớ ba, một cái áo xống lụa, một cái yếm lụa điều và một cái khăn nhiễu Đào, hũ thứ hai
đựng một đôi giầy thêu rất đẹp, hũ thứ 3 có một con ngựa nhỏ xíu, khi đặt con ngựa xuống
đất thì bỗng chốc nó biến thành ngựa thật, cịn hũ cuối cùng thì là một bộ yên cương xinh
xắn.


Tấm vui mừng lắm, vội đi tắm gội, thay quần áo đẹp rồi lên ngựa đi chơi hội. Ngựa phóng


một lúc đã tới kinh thành nhưng chẳng may trên đường đi, khi ngựa phóng qua một chỗ lội,
Tấm đánh rơi một chiếc giầy xuống mà không kịp nhặt. Khi ngựa dừng lại ở đám hội, Tấm
lấy một chiếc khăn gói chiếc giầy cịn lại và chen vào biển người.


Giữa lúc ấy, đoàn xe xa giá (đoàn xe hộ tống nhà vua) đi tới chỗ lội tấm đánh rơi giầy. Hai
con voi ngự đầu đàn tới đó thì cắm ngà xuống đất kêu rống lên khơng chịu tiến bước. Thấy
lạ nhà vua sai quân lính đi tới xem thử, sau một hồi tìm kiếm thì một người lính đã tìm được
một chiếc giầy nhỏ nhỏ xinh xinh mà Tấm đã sơ ý đánh rơi. Nhà vua ngắm nghía chiếc giầy
khơng chán mắt, vua nghĩ “chà một chiếc giầy thêu thật đẹp, chắc hẳn người mang chiếc
giầy này nhan sắc tuyệt trần.”


Nhà vua ban lệnh cho tất cả đàn bà con gái đi chơi hội thử giầy, hễ ai ướm vừa chiếc giầy
này nhà vua sẽ lấy người con gái đó làm vợ. Đám hội lại càng thêm náo nhiệt khi các bà, các
cô chen nhau tới thử giầy, ai cũng muốn được trở thành vợ của nhà vua. Nhưng chiếc giầy
quá nhỏ, không một ai đi vừa và mẹ con nhà Cám cũng trong số đó. Khi Cám và dì ghẻ vừa
bước ra khỏi lầu thì Cám nhìn thấy Tấm. Thấy thế Cám mách mẹ:


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Dì ghẻ bĩu mơi:


- Con nỡm, chng khánh cịn chẳng ăn ai nữa là mảnh chĩnh vứt ngoài bờ tre!


Nhưng khi Tấm đặt chân và chiếc giầy thì vừa như in, Tấm lấy chiếc giầy còn lại trong chiếc
khăn đi vào thì hai chiếc giầy giống nhau như đúc. Quân lính hị reo vui mừng, ngay lập tức
nhà vua cho một đoàn tỳ nữ rước nàng vào cung. Hai mẹ con nhà Cám nhìn Tấm bước lên
kiệu với vẻ mặt bàng hoàng và ánh mặt chất chứa sự ghen tị.


Đến ngày giỗ cha, Tấm xin phép nhà vua về nhà. Thấy Tấm trở về, mẹ con nhà cám lập mưu
giết Tấm. Mụ gì ghẻ bảo:


- Con mặc dù giờ đây đã là thân ngọc ngà mà vẫn nhớ ngày giỗ cha đúng là một người con


hiếu thảo, giờ con hãy trèo lên cây cau hái xuống một buồng để mẹ đặt lên cúng cha con.
Tấm vâng lời trèo lên cây, vì cơng việc này trước tấm đã làm rất nhiều nên chỉ trong chốc lát
Tấm đã lên tới ngọn cây. Ở dưới gốc, mụ gì ghẻ cầm dao đốn gốc. Thấy cây rung chuyển
Tấm nói vọng xuống hỏi dì:


- Dì làm gì dưới gốc cây thế?
Mụ dì ghẻ đáp:


- Gốc cây lắm kiến, dì đuổi bớt chúng kẻo chúng bị lên đốt con.


Mụ càng lúc càng đốn nhanh, Tấm chưa kịp xé cau thì cây đã đổ. Cây đổ, Tấm ngã xuống ao
và chết. Mụ dì ghẻ mang tồn bộ quần áo Tấm mặc cho Cám rồi đưa vào cung vua. Gặp vua
mụ nói:


- Con bé là một đứa con gái ngoan ngoãn hiếu thảo, chẳng may trèo cau hái xuống cúng cha
thì bị ngã. Lúc hấp hối, con bé nói là đưa em cám vào phục vụ nhà vua thay chị.


Nhà vua vơ cùng đau xót nhưng khơng nói một lời, vua nghĩ thơi thì cứ thuận theo ý nguyện
cuối cùng của người vợ.


Tấm chết hóa thân thành một con chim Vàng Anh bay về tận hoàng thành. Một ngày, cám
đang giặt đồ cho vua ngồi sân thì con chim Vàng Anh đậu trên cành cất tiếng hót: “Giặt áo
chồng tao thì giặt cho sạch. Phơi áo chồng tao, phơi lao phơi sào, chớ phơi bờ rào rách áo
chồng tao”.


Nghe tiếng chim hót Cám tái mặt. Vàng Anh hàng ngày theo nhà vua hót rất vui tai, hễ vua
đi đâu là Vàng Anh lại đi theo tới đó. Thấy chim quyến luyến theo mình nhà vua bảo:


- Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào tay áo.



</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Cám trong mình tức tối, chạy tới hỏi ý kiến của mẹ. Bà mẹ bảo cám tìm cách bắt chim làm
thịt rồi nói dối vua sau. Cám nghe theo âm mưu của bà mẹ, nhân lúc vua đi vắng bắt Vàng
Anh để mổ thịt, cịn lơng chim Cám đem chơn ở góc vườn.


Thấy mất Vàng Anh, vua hỏi Cám thì Cám đáp:


- Thiếp thèm ăn thịt chim nên đã mạn phép giết thịt ăn mất rồi.


Nhà vua rất tức giận nhưng khơng nói gì cả. Lơng chim Vàng Anh lại hóa ra hai cây đào, khi
vua ra chơi vườn ngự thì thấy cành lá cây sà xuống che thành vịng như hai cái lọng. Kể từ
khi đó, vua hàng ngày ra đây mắc võng nằm nghỉ ngơi.


Cám thấy vậy lại chạy về mách mẹ. Bà ta bảo:


- Con hãy lựa thời cơ sai người chặt hai cây xoan đào nó làm khung cửi.


Thế là nhân một ngày mưa bão, Cám lập tức sai người chặt cây. Khi trở về thấy cây bị đốn
hạ, vua hỏi Cám thì Cám đáp:


- Cây bị đổ vì bão lớn, thiếp sai người đem chúng làm thành chiếc khung cửi để hàng ngày
dệt áo cho bệ hạ.


Nhưng khi khung cửi được đóng xong, cám ngồi vào dệt thì lúc nào cũng nghe thấy tiếng
khung cửi rủa mình:


“Cót ca cót két
Lấy tranh chồng chị
Chị khoét mắt ra”


Cám lại sợ hãi chạy về mách mẹ, bà ta bảo Cám:



- Con đốt chiếc khung cửi đi rồi lấy tro tới một nơi thật xa mà vứt.


Về tới hồng cung, Cám làm theo lời mẹ mình. Cám đem chiếc khung cửi đi đốt và lấy tro đi
đổ ở lề đường cách xa hồng cung. Chính tại nơi đó lại mọc lên một cây thị cành lá xum xuê.
Nhưng cây chỉ có một quả duy nhất thơm ngát một vùng. Một hơm có một bà cụ đi ngang
qua ngồi nghỉ dưới gốc thị, thấy thị thơm bà nói:


- Thị ơi, thị rụng bị bà, bà để bà ngửi chứ bà không ăn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

đi qua. Tấm rất giỏi têm trầu nên quán càng ngày càng đông khách, ai cũng muốn dừng lại
uống chén nước và ăn trầu Tấm têm.


Một ngày nọ, nhà vua vi hành đi ngang qua thấy quán nước đông người nên dừng chân uống
nước. Thấy miếng trầu têm hình cánh phượng, nhà vua thấy giống trầu vợ mình têm nên hỏi
bà lão:


- Bà cho con hỏi, trầu này ai têm mà đẹp vậy?
Bà lão đáp:


- Trầu này là con gái bà têm, cũng vì trầu đẹp và ngon nên quán bà mới đông khách thế này
đấy con.


Nhà vua nói:


- Miếng trầu này cách têm giống như người vợ đã mất của con, bà có thể cho con gặp con gái
bà được không?


Bà lão gọi tấm ra. Khi Tấm vừa xuất hiện, vua nhận ra vợ mình. Mừng q hai vợ chồng ơm
trầm lấy nhau, vua lập tức cho người mang kiệu rước nàng về cung.



Cám Thấy Tấm trở về và được vua yêu thương như xưa, thì nó khơng khỏi sợ hãi Một hơm,
Cám hỏi chị:


- Chị Tấm ơi, chị Tấm! chị làm thế nào mà da chị lại trắng thế ?
Tấm đáp:


- Nhờ chị tắm bằng nước sơi đó em.


Tưởng thật, Cám cho người đun một nồi nước sôi thật to rồi bảo dội lên người. Cám chết,
Tấm cho người đem xác Cám làm thành mắm bỏ vào chĩnh gửi cho mụ dì ghẻ, nói là quà của
con gái gửi biếu. Mẹ Cám tưởng quà con gái gửi về nên lấy mắm ra ăn, bữa nào bà ta cũng
tấm tắc khen ngon. Một con quạ từ đâu bay tới đậu trên nóc nhà kêu rằng:


- Ngon ngỏn ngòn ngon! Mẹ ăn thịt con, có cịn xin miếng.


Bà dì ghẻ tức lắm vì tự dưng có con quạ ở đâu tới quấy nhiễu, bà ta chửi mắng ầm ĩ rồi vác
sào đuổi quạ. Nhưng đến ngày ăn gần hết mắm, dòm vào chĩnh, bà ta mới thấy đầu lâu của
con mình. Sốc quá, bà dì ghẻ lăn đùng ra chết.


<b>I. Đơi nét về tác phẩm Tấm Cám</b>
<b>1. Hoàn cảnh ra đời</b>


Truyện Tấm Cám thuộc loại cổ tích thần kì. Kiểu truyện Tấm Cám phổ biến ở nhiều dân tộc
khác nhau trên thế giới.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

- Phần 1 (từ đầu đến “Tấm bước lên kiệu trước con mắt ngạc nhiên và hằn học của mẹ con
Cám”): Thân phận và con đường đến với hạnh phúc của Tấm.


- Phần 2 (tiếp đó đến “truyền cho quân hầu đưa kiệu rước Tấm về cung”): Con đường đấu


tranh và giữ hạnh phúc của Tấm.


- Phần 3 (cịn lại): Hành động trả thù của Tấm.
<b>3. Tóm tắt</b>


Tấm là cô gái hiền lành, chăm chỉ, mẹ cha mất sớm, phải ở với mẹ con dì ghẻ. Tấm bị Cám,
con gái của dì ghẻ lừa lấy hết giỏ tép. Bụt hiện lên cho Tấm cá bống làm bạn, nhưng mẹ con
Cám cũng lừa ăn thịt mất Bống. Bụt giúp Tấm tìm và chơn xương bống. Ngày hội, mẹ con
Cám bắt Tấm nhặt thóc gạo, khơng cho đi dự. Bụt hiện lên giúp và chỉ cho Tấm cách có
quần áo đẹp đi dự hội. Tấm đánh rơi chiếc giày, vua nhặt được và nhờ đó cơ được chọn làm
hồng hậu. Ngày giỗ cha, Tấm về trèo hái cau, bị dì ghẻ chặt cây, Tấm ngã xuống ao chết
đuối, biến thành chim vàng anh. Cám thế chân chị trong cung vua. Chim vàng anh quấn quýt
bên vua, bị Cám giết thịt, lông chim lại biến thành cây xoan đào che mát cho vua. Cám chặt
xoan đào, đóng khung cửi, bị khung cửi mắng, liền đốt khung, vứt tro ven đường. Từ đống
tro tàn, một cây thị mọc lên, thị chín, rơi vào bị của bà lão hàng nước. Ngày ngày, tấm chui
ra từ quả thị, giúp bà hàng nước dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm nước. Bà cụ xé vỏ thị, Tấm trở
lại làm người sống cùng bà lão. Nhà vua đi qua, nghỉ chân tại hàng nước, nhận ra miếng trầu
têm cánh phượng của Tấm. Tấm được đón trở lại cung làm hồng hậu. Cám bị Tấm trừng trị,
dì ghẻ cũng lăn ra chết theo con. Tấm sống cuộc sống hạnh phúc suốt đời.


Xem thêm các bài tóm tắt khác: Tóm tắt truyện Tấm Cám 


<b>4. Giá trị nội dung</b>


Sự biến hóa của Tấm thể hiện sức sống, sức trỗi dậy mãnh liệt của con người trước sự vùi
dập của kẻ ác. Đây là sức mạnh của cái thiện chiến thắng cái ác qua cuộc đấu tranh không
khoan nhượng đến cùng. Chiến thắng ấy thể hiện niềm tin của nhân dân về sự chiến thắng
của cái thiện với cái ác, tinh thần lạc quan và ước mơ về một xã hội công bằng.


<b>5. Giá trị nghệ thuật</b>



- Cốt truyện li kì, hấp dẫn với những mâu thuẫn, xung đột ngày càng quyết liệt.
- Xây dựng nhân vật theo hai tuyến đối lập.


- Sử dụng các yếu tố, chi tiết tưởng tượng kì ảo
<b>II. Dàn ý phân tích Tấm Cám</b>


<b>I. Mở bài</b>


- Giới thiệu khái quát về thể loại truyện cổ tích và đặc trưng của cổ tích thần kì.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

giữ gìn hạnh phúc của tấm, qua đó thể hiện niềm tin của nhân dân về chiến thắng của cái
thiện với cái ác và ước mơ về cơng lí xã hội.


<b>II. Thân bài</b>


<b>1. Thân phận và con đường đi đến hạnh phúc của Tấm</b>
<b>a) Thân phận của Tấm</b>


- Số phận của Tấm:


+ Mẹ chết khi còn nhỏ tuổi


+ Cha chết, Tấm ở với dì ghẻ - là mẹ đẻ của Cám
+ Tấm vất vả làm việc suốt ngày đêm


→ Hồn cảnh đáng thương, cơi cút, cơ đơn. Đồng thời, cô cũng là cô gái hiền dịu và khát
khao được vui chơi, hạnh phúc.


- Bản chất của mẫu thuẫn giữa Tấm và mẹ con Cám



+ Mâu thuẫn gia đình: mâu thuẫn giữa Tấm và Cám, mâu thuẫn giữa Tấm và dì ghẻ


→ Trong hai mâu thuẫn trên, mâu thuẫn giữa Tấm và Cám là mâu thuẫn xuyên suốt toàn
truyện, liên tục và ngày càng quyết liệt. Còn mâu thuẫn giữa Tấm và dì ghẻ đóng vai trị phụ
trợ, bổ sung.


+ Mâu thuẫn xã hội: Tấm là hiện thân của cái thiện, hiền lành, lương thiện. Còn mẹ con Cám
là hiện thân của cái ác, cái xấu. Do đó, mâu thuẫn giữa Tấm với mẹ con Cám xét đến cùng là
mâu thuẫn giữa cái thiện với cái ác.


<b>b) Con đường đến với hạnh phúc của Tấm</b>


- Đi bắt tép: Tấm chăm chỉ xúc đầy giỏ, Cám lừa Tấm trút hết giỏ cá và nhận phần thưởng.
Tấm khóc, Bụt hiện lên và cho Tấm cá bống.


- Mẹ con Cám gạt Tấm đi chăn trâu ở đồng xa, giết cá bống để ăn thịt. Tấm khóc. Bụt hiện
lên bảo Tấm cho xương cá đựng vào bốn chiếc lọ chôn ở bốn chân giường.


- Đi trẩy hội, Dì ghẻ trộn thóc lẫn gạo, bắt Tấm nhặt khơng cho đi trẩy hội. Tấm khóc. Bụt
hiện lên, sai một đàn chim sẻ xuống nhặt giúp


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Tấm nhờ chăm chỉ, lương thiện mà được Bụt giúp đỡ, từ cô gái mồ côi nghèo trở thành


hồng hậu. Con đường tìm đến hạnh phúc của Tấm dù có nhiều khó khăn, trắc trở nhưng
cuối cùng, Tấm đã tìm được hạnh phúc cho bản thân mình. Đó cũng là con đường đến với
hạnh phúc của các nhân vật lương thiện trong truyện cổ tích Việt Nam nói chung, truyện cổ
tích thế giới nói riêng.



<b>2. Con đường đấu tranh giành lấy hạnh phúc của Tấm</b>


- Ngày giỗ bố, Tấm về nhà trèo lên cây cau, gì ghẻ chặt gốc cây, Tấm chết hóa thành chim
vàng anh. Cám được đưa vào cung thay Tấm.


- Chim vàng anh bay vào cung, báo hiệu sự có mặt của mình bằng lời cảnh cáo đanh thép:
“Giặt áo chồng tao/ thì giặt cho sạch/ phơi áo chồng tao/phơi lao phơi sào/ chớ phơi bờ rào/
rách áo chồng tao”, hai mẹ con Cám bắt chim vàng anh, ăn thịt.


- Tấm tiếp tục hóa thân vào cây xoan đào và tuyên chiến trực tiếp với hai mẹ con Cám: “Kẽo
cà kẽo kẹt/ lấy tranh chồng chị/ chị khoét mắt ra”. Hai mẹ con Cám đốt khung cửi.


- Từ đống tro tàn, Tấm tiếp tục hóa thân vào quả thị, Tấm trở lại với cuộc đời.


- Tấm hóa thành quả thị, ngày ngày chui ra quét dọn, nấu cơm cho bà hàng nước, sau đó gặp
lại nhà vua và trở về làm hoàng hậu. Mẹ con Cám ngỡ ngàng và chết một cách thảm khốc
→ Mâu thuẫn xung đột ngày càng quyết liệt, dữ dội. Tấm luôn trong thế chủ động, đấu tranh
mạnh mẽ, quyết liệt. Tấm khơng cịn khóc, khơng cịn Bụt giúp đỡ, những lần hóa thân của
Tấm cho thấy sự chiến đấu khơng khoan nhượng, sức sống mãnh liệt không thể tiêu diệt của
cái thiện.


Tấm từ một cơ gái nhu mì, thụ động ngày càng trở nên chủ động đấu tranh để giữ hạnh


phúc của mình. Sự chiến thắng của Tấm là sự chiến thắng của cái thiện đối với cái ác.
<b>3. Hành động trả thù của Tấm</b>


- Tấm trở về cung, trở lại làm hoàng hậu, ngày càng trở nên xinh đẹp.


- Cám muốn xinh đẹp như chị, Tấm chỉ cách cho Cám, bảo Cám xuống hố sâu rồi dội nước


sôi vào hố. Mụ gì ghẻ thấy vậy cũng lăn đùng ra chết.


Hành động trả thù của Tấm là đích đáng, phù hợp với quá trình đấu tranh của Tấm, vì mẹ


con cám đã nhiều lần hại Tấm hịng tiêu diệt Tấm đến cùng, không cho Tấm con đường
sống. Tấm phải trả thù thì mới có thể tồn tại. Mặt khác, hành động trả thù của Tấm phù hợp
với quan niệm của nhân dân về sự chiến thắng cuối cùng của cái thiện ới cái ác bởi mâu
thuẫn của Tấm và mẹ con Cám khơng cịn là mâu thuẫn gia đình mà là mâu thuẫn xã hội, là
mâu thuẫn giữa thiện và ác, giữ người bóc lột và người bị bóc lột. Tấm trả thù là để địi lại
quyền sống, quyền làm người.


<b>4. Nghệ thuật</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

- Sử dụng các yếu tố, chi tiết tưởng tượng kì ảo
<b>III. Kết bài</b>


- Khái quát lại giá trị nội dung và nghệ thuật của truyện cổ tích Tấm Cám


- Mở rộng vấn đề: Tấm Cám nằm trang kiểu chuyện dân gian quen thuộc, phổ biến ở nhiều
dân tộc khác nhau trên thế giới, song Tấm Cám là câu chuyện đậm chất Việt Nam.


</div>

<!--links-->
Để học tốt ngữ văn 6-1
  • 168
  • 7
  • 36
  • ×