Tải bản đầy đủ (.docx) (11 trang)

Tải Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện lí thú mà em gặp ở trường - Bài tập làm văn số 1 lớp 7 - Đề 1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (85.26 KB, 11 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Bài tập làm văn số 1 lớp 7 - Đề 1</b>


<b>Kể cho bố mẹ nghe câu chuyện lí thú ở trường</b>
<b>1. Bài mẫu 1:</b>


Tối hơm nay, sau khi ăn cơm xong, như thường lệ thì cả nhà em lại cùng nhau
ngồi lại để trò chuyện, tâm sự về những điều đã xảy ra. Bỗng nhiên, bố hỏi em:


- Sao tối hôm nay con về nhà muộn thế? Mọi hôm bố thấy con thường về lúc
16h30’ mà nhỉ?


Em liền trả lời:


- Dạ, hôm nay con về muộn là vì con đã ở lại sau giờ học cùng các bạn trồng hoa
bố ạ! Vui vô cùng luôn bố mẹ ạ.


Thế là, mẹ em đang gọt táo liền ngẩng đầu lên, cười và nói:


- Vậy thì con kể lại cho bố mẹ nghe xem con và các bạn đã làm được những gì
nào.


- Vâng ạ! - Em hào hứng trả lời.


- Chiều hôm nay, sau khi tiếng trống tan trường vang lên thì con và các bạn cùng
nhau soạn sách vở để chuẩn bị ra về. Tự nhiên lúc ấy, thầy tổng phụ trách bước vào
lớp. Và xin chúng con một vài phút để phổ biến một việc. Thì ra, trường con đang có
kế hoạch trồng hoa mười giờ dọc theo lối đi trên sân trường. Thầy bảo, nhà trường rất
muốn các học sinh cùng nhau tham gia hoạt động này. Và đương nhiên sẽ dựa trên tinh
thần tự nguyện của các bạn học sinh. Nghe thầy nói như vậy, con cảm thấy đây là một
hoạt động rất thú vị và giàu ý nghĩa nên con xung phong tham gia luôn.



Nghe đến đây, bố em liền bật cười:


- Con gái của bố giỏi quá nhỉ. Nhưng con có trồng được hoa không mà lại xung
phong như thế?


- Đương nhiên là được chứ bố. Với lại, chúng con còn được thầy phụ trách
hướng dẫn nữa cơ mà - Em tự tin trả lời bố.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Con tự tin thật đấy nhỉ? Vậy quá trình trồng hoa của các con diễn ra như thế
nào? Con kể tiếp đi, mẹ tò mò quá.


- Vâng, để con kể tiếp ạ. - Em trả lời mẹ.


- Lớp con có tám bạn xung phong theo thầy phụ trách ra sân trường để trồng hoa.
Lúc ấy, đã có rất nhiều học sinh ở các lớp khác cũng tham gia hoạt động này tập trung
trên sân. Nhóm bạn lớp con được phân cơng trồng hoa ở một bồn hoa nhỏ, cạnh lối vào
thư viện. Sau khi nhận các dụng cụ và được thầy phụ trách hướng dẫn cẩn thận thì
chúng con bắt đầu ln làm ln. Đầu tiên là cào đất cho mềm và đào các hố nhỏ. Việc
này thì các bạn nam xung phong làm. Các bạn ấy làm nhoáng một cái đã xong, các hố
nhỏ cách nhau đều và thẳng hàng tăm tắp. tiếp đó, đến lượt chúng con. Con và các bạn
cầm từng cây hoa mười giờ, để phần rễ của nó xuống hố, rồi lấp đất lên thật cẩn thận để
cây không bị ngã hay gãy. Cứ lặp lại như thế, chỉ khoảng 30 phút sau chúng con đã có
một bồn hoa xinh xắn.


Nghe vậy, bố em liền khen:
- Con và các bạn thật giỏi quá!
Em hớn hở trả lời bố:


- Vâng ạ. Nhưng thú vị nhất là ở lúc sau bố ạ. Chúng con đi lấy nước để tưới cho
cây. Mỗi bạn cầm một chậu nước nhỏ. Thế là bạn Hùng do không cẩn thận, đã trượt


ngã. Bạn ấy chỉ bị xước nhẹ ở chân, cịn chậu nước thì văng ra làm mọi người ướt hết.
Thế là chúng con ai cũng lem nhem hết cả vì nước và bùn.


- Hèn gì hôm nay con gái mẹ về nhà trông cứ như mèo mướp ấy nhỉ!


Nghe mẹ nói vậy, cả nhà em cùng nhau cười to. Sau khi nghe em kể xong, cả bố
và mẹ cùng khen em vì đã biết tham gia hoạt động của trường. Bố có nhắn nhủ em
rằng:


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

- Dạ vâng ạ! - Em trả lời thật to với niềm hạnh phúc ngập tràn.
<b>2. Bài mẫu 2:</b>


Ngày hôm nay là ngày diễn ra buổi lễ khai giảng chào mừng năm học mới. Đây
không phải là buổi lễ khai giảng đầu tiên của em, nhưng nó lại có ý nghĩa vơ cùng to
lớn đối với em. Vì trong buổi lễ lần này, em được chọn trở thành học sinh đại diện,
mang bó hoa tươi thắm lên tặng cho thầy cơ. Vì q đỗi vui sướng, nên ngay khi kết
thúc buổi lễ, em đã chạy thật nhanh về nhà, để chia sẻ niềm vui cho bố và mẹ.


Khi em vừa về đến nhà, thì nhìn thấy bố em đang tưới cây ở trên sân, còn mẹ em thì
đang nấu cơm ở trong bếp. Thế là em chào to:


- Con chào bố mẹ ạ!
Bố em trả lời:


- Chào con. Sao hôm nay trông con vui thế? Buổi lễ khai giảng của con năm nay
có gì đặc biệt hả? Kể cho bố mẹ nghe với nào.


Nói rồi, bố liền đi vào nhà, ngồi xuống bàn và chờ em kể chuyện. Thấy vậy, em
chạy ngay về phòng, cất cặp sách lên bàn và ngồi xuống cạnh bố. Rồi em bắt đầu vui
vẻ kể chuyện:



- Bố mẹ ơi, hôm nay con được chọn làm học sinh đại diện cho toàn khối lên tặng
hoa cho thầy cô đấy ạ!


Nghe vậy, bố em ngạc nhiên:
- Ôi con của bố giỏi quá.


Lúc này mẹ em từ trong bếp đi ra, ngồi xuống cạnh em và nói:


- Ơi mẹ vui q, con của mẹ thật là giỏi! Thế mọi chuyện đã diễn ra như thế nào?
Con kể lại chi tiết cho bố mẹ nghe với nào.


- Dạ vâng ạ. - Em trả lời.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

tặng hoa cho thầy hiệu trưởng sau khi thầy phát biểu. Em có đồng ý nhận nhiệm vụ này
khơng?”. Nghe cơ nói vậy, con liền vui sướng trả lời: “Dạ tất nhiên là em muốn được
nhận nhiệm vụ này rồi ạ. Em thật vinh dự khi được các thầy cô chọn để làm điều này.
Em sẽ cố gắng hết sức mình ạ”. Nghe con trả lời như vậy, cơ Ngân bật cười rồi dặn dò
con một số điều cần chú ý.


- Rồi sau đó thì sao? - Bố em vội vàng hỏi.
Em kể tiếp:


- Sau đó, buổi lễ khai giảng diễn ra với chương trình giống như mọi năm. Thế
nhưng năm nay, con không ngồi ở dưới khán đài như các bạn, mà con ngồi ở phía sau
sân khấu để chờ đến lượt mình. Lúc đó con hồi hộp và lo lắng lắm bố mẹ ạ. Vì lúc lên
sân khấu, con sẽ trở thành tâm điểm của mọi người. Sẽ có rất nhiều bạn học sinh nhìn
chăm chú vào con. Chỉ nghĩ thôi, con đã lo lắng lắm rồi. Thậm chí con cịn định tìm cơ
để xin khơng lên tặng hoa nữa.



Bất ngờ, mẹ hỏi nói:


- Nhưng rồi con vẫn hồn thành tốt nhiệm vụ của mình đúng khơng?
- Tất nhiên rồi ạ! - Em tự tin trả lời mẹ rồi kể tiếp.


- Sau khi thầy hiệu trưởng phát biểu xong, cơ Ngân ra hiệu cho con cầm bó hoa
tiến lên sân khấu để tặng thầy. Con bước lên sân khấu với sự hồi hộp vô cùng. Những
cuối cùng, con vẫn lấy hết can đảm để tiến thẳng về phía trước với nụ cười thật tự tin.
Khi đến cạnh thầy, thì thầy hiệu trưởng đã cười với con. Nụ cười của thầy hiền lắm, nó
khiến con quên hết những lo lắng và hồi hộp. Sau khi trao thầy bó hoa, thì con và thầy
đã cùng nhau chụp một bức ảnh lưu niệm. Bức ảnh ấy sáng thứ 2 tuần tới, khi đi học lại
thì con sẽ được nhận bố mẹ ạ.


Sau khi nghe em kể hết câu chuyện, bố mẹ em ai cũng rất vui mừng, bố em cười
và bảo:


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

- Vâng ạ - Em trả lời bố.


Sau đó, cả nhà em cùng nhau ăn cơm, và em lại tiếp tục kể cho bố mẹ nghe thêm
những điều thú vị mà em đã nhìn thấy trong buổi lễ khai giảng sáng nay.


<b>3. Bài mẫu 3: </b>


Tối hôm nay, lúc cả nhà đang ăn cơm thì em vui vẻ kể với cả nhà:


- Bố mẹ ơi, sáng nay lớp con lúc học tiết văn thì có chuyện thú vị lắm bố mẹ à.
- Chuyện gì vậy con? Con kể ra cho bố mẹ nghe với nào. - Mẹ em nói.


- Vâng ạ. - Em hào hứng trả lời.



- Chuyện là sáng nay, trong giờ văn, chúng con học bài Ca dao, dận ca, những
câu hát về tình cảm gia đình. Thế là cơ giáo u cầu một bạn học sinh đọc phần văn
bản trong sách giáo khoa cho cả lớp cùng nghe. Lúc ấy, bạn Na đang ngồi ở góc lớp
nói chuyện riêng, khơng chú ý nghe cơ giảng. thế là cô lập tức gọi: “Cô mời bạn Na
đứng dậy!”. Lúc đấy, bạn ấy giật mình, bật dậy ngay lập tức, làm cái ghế ngồi ngã
mạnh ra đằng sau tạo thành tiếng động rất lớn. Cả lớp cười ầm lên. Thấy thế bạn Na lại
càng xấu hổ hơn nữa, cứ ngượng ngùng mà cúi gằm mặt xuống đất và lí nhí trong
miệng: “Em xin lỗi cơ ạ”. Nghe vậy, cô giáo liền bảo: “Được rồi, sau này em khơng
được nói chuyện riêng trong giờ học nữa nhé!”. Thế là bạn Na liền thở phào nhẹ nhõm,
cúi xuống dựng ghế lên và ngồi xuống. Thế nhưng, khi bạn ấy vừa ngồi xuống thì cơ
giáo lại gọi: “Cơ mời bạn Na đứng dậy!”. Lần này bạn Na lại đứng phắt dậy với vẻ mặt
hoang mang, mếu máo: “Thưa cô, em khơng có nói chuyện riêng đâu mà”. Thế rồi, cơ
giáo bật cười: “Em đọc văn bản trong sách giáo khoa trang 35 cho cả lớp cùng nghe
nào”. Đến đây Na mới hiểu chuyện gì đang xảy ra và cười xịa lên. Cả lớp con cũng
cười theo luôn.


Nghe đến đây, mẹ em nói:


- Cơ giáo con vui tính thật đấy nhỉ!


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

- Vâng ạ! - Em trả lời.


Thế rồi, lúc học bài, khi mở đến tráng sách học lúc sáng nay, em lại tủm tỉm
cười. Và chờ mong trời thật nhanh sáng để lại được đến trường, được gặp thầy cô, bạn
bè và những câu chuyện thú vị khác.


<b>4. Bài mẫu 4:</b>


Bố mẹ biết không? Ở trường của con thì có rất nhiều chuyện xảy ra và vào các
ngày trong tuần. Chuyện vui, chuyện buồn, những chuyện lí thú hay là chuyện giữa học


trò và giáo viên, đều có cả. Hơm nay trường con tổ chức văn nghệ rất vui bố mẹ ạ và
con ấn tượng nhất là tiết mục của các em nhỏ lớp 6A.


Chiều hôm qua, để muốn xem rõ các tiết mục con đã đi từ rất sớm. Con ngồi ở
hàng hai thế nên nhìn rõ lắm. Tiết mục của các em lớp 6 được giới thiệu trong tràng
pháo tay hoan nghênh nhiệt liệt. Con nghe nói để chuẩn bị cho tiết mục này các em đã
chuẩn bị từ tận một tuần trước. Sau khi được bạn dẫn chương trình giới thiệu tiết mục:”
Thầy bói xem voi” con thấy từ trong cánh gà các em ấy đẩy ra một chú voi giấy rất là
to. Con cũng không biết tại sao các bạn lớp 6 lại tạo được một chú voi trơng như thật.
Từ đầu, mình, chân đến đuôi đều không sai khác voi thật bao nhiêu. Cái đi và tai voi
cịn phe phẩy được nữa chứ. Bắt đầu tiết mục, chú voi giả được khiêng ra giữa sân
khấu khiến khán giả như con ngồi phía dưới đã ồ lên và ai cũng nghĩ sẽ có một tiết mục
hay. Tiếp đó, lần lượt năm ơng thầy bói tí hon, đầu chít khăn, mặc áo dài đen, đeo kính
đen và khơng qn mang theo cây gậy dị đường trông thật đáng yêu. Năm ông chia ra,
mỗi người sờ một bộ phận của voi, sau đó chụm lại bàn tán xem con voi thế nào. Ơng
sờ vịi thì bảo:


- Voi giống như con đỉa.
Ông sờ ngà liền cãi:


- Khơng, nó như cái địn càn!- Vừa nói cái miệng em ấy chúm chím nhìn đáng
u lắm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

- Nó giống cái quạt mo chứ!


Ơng sờ chân bình tĩnh hơn: “Các ơng nối sai cả, nó giống cái cột đình”.


Người sờ đi nãy giờ lắng nghe mới lên tiếng: "Nó giống một cái chổi khơng hơn
khơng kém.”



Năm ơng thầy không ai chịu ai, thế là đánh nhau chạy loạn xạ và chạy luôn vào
trong cánh gà. Cả khán đài ôm bụng cười giòn tan. Cuối vở kịch, một em nhỏ trong
khán đài cầm mic rút ra bài học từ vở kịch đó chính là khơng nên đánh giá vẻ ngồi của
người khác từ góc nhìn cá nhân, phiến diện mà phải suy xét tất cả để khơng có cái nhìn
nhận sai như năm ơng thầy bói mù ấy. Con thấy vở kịch rất ý nghĩa với chúng ta và lí
thú.


<b>5. Bài mẫu 5:</b>


Tiếng trống tan trường vừa điểm, cả lớp tôi liền ào lên, vừa thu dọn sách vở vừa
tạm biệt nhau. Nhưng hôm nay, đứa nào đứa nấy cứ tủm tỉm nhìn cậu bạn tên Hùng
cười mãi. Nhớ lại câu chuyện lí thú đầu buổi sáng tơi cũng thấy vui, lịng chợt háo hức
muốn nhanh chóng về nhà để kể chuyện này cho bố mẹ


Tôi đạp xe trên con đường làng quen thuộc, vừa đi vừa ngân nga bài hát mình
u thích. Chẳng mấy chốc cánh cổng trắng thân yêu đã hiện ra trước mắt, mẹ đang
chuẩn bị cơm trưa, cịn bố thì đang xem chương trình thời sự. Như thường lệ, tôi cất
tiếng chào:


- Bố mẹ, con về rồi ạ!


Mẹ ân cần đưa cho tôi một cốc nước mát, bảo đi rửa mặt, đợi một lát là có cơm
ăn rồi. Tơi làm theo rồi quay lại phịng khách. Bố nhìn khn mặt vui vẻ khác thường
của con gái, tị mị hỏi:


- Hơm nay ở trường có chuyện vui hay sao mà con cứ cười cười thế kia.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

tôi không ai bảo ai đều tự động mặc đồng phục thể dục trước, cô Vân – cô giáo thể dục
rất nghiêm khắc, chúng tôi rất sợ cô phạt.



Vậy mà khi cả lớp vừa xếp hàng ngay ngắn trên sân thể dục, lớp trưởng vừa báo
cáo lớp vắng bạn Hùng do bị ốm thì Hùng lù lù xuất hiện. Cậu bạn vốn to cao nhất lớp,
mặc nguyên áo đồng phục bình thường, lễ phép xin cơ:


- Thưa cơ em đến muộn, em bị hỏng xe ạ.


Cô Vân quét mắt nhìn một lượt mới hỏi sao lớp trưởng lại xin nghỉ cho bạn. Lớp
tơi nơm nớp lo sợ, bình thường hay bao che cho nhau, thấy Hùng đi muộn một tiết cho
rằng cậu nghỉ nên mới nói như thế. Lớp trưởng đang định xin lỗi cơ thì Hùng lại nhảy
ra:


- Thưa cô, đúng là em bị ốm ạ, đêm qua em sốt đến 42 độ, thập tự nhất sinh, suýt
chút nữa là không gặp được các bạn yêu quý, khơng được học tiết học thể dục vơ cùng
bổ ích của cô. Nhưng trong cơn nguy kịch em mơ thấy được cùng các bạn chạy nhảy
trong tiết thể dục ngày hơm nay nên vượt qua, bảo tồn tính mạng, quả thực là kỳ tích
ạ.


Cả lớp tơi kinh ngạc nhìn Hùng nói, hùng hổ như diễn viên phim truyền hình kiếm
hiệp, nghe đến chỗ sốt 42 độ đã có đứa cười sặc sụa, cô Vân vốn nghiêm nghị, miêng
cũng hơi mỉm cười. Nhưng cơ nào tin lời nói nịnh bợ của Hùng, cô lại truy hỏi:


- Vậy sao em lại đi muộn, đồng phục đâu rồi?


- Cô không biết đấy thôi, em khó khăn lắm mới qua nguy hiểm. Mãi mới rời
được giường, bố mẹ em can ngăn, nhất quyết không cho em đi học, em kiên quyết lắm
bỏ nhà trốn đi nên không kịp thay đồ thể dục ạ. Trên đường đạp xe gấp quá nên xe bị
hỏng luôn ạ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

- Bạn Hùng thích học thể dục như vậy, tuy hôm qua mới sốt cao nhưng bây giờ
tinh thần tốt. Cả lớp chạy khởi động 1 vòng, riêng Hùng chảy nửa vịng thơi rồi quay


về nhảy cóc.


Khn mặt hay tươi cười của Hùng nhăn như khỉ ăn gừng xong cũng làm theo.
Chúng tôi chạy xong đứng xem Hùng nhảy cóc, mặt đau khổ mà thấy buồn cười, từ đó
đến khi tan học cứ trêu chọc cậu ấy mãi.


Tơi kể xong, mẹ ở trong bếp với giọng ra:


- Cậu bạn to cao da ngăm ngăm đen, lúc nào cũng cười đùa trong lớp con đó hả.
Khơng ngờ nhỏ tuổi mà cịn có tài ăn nói như thế nữa.


Tơi nghĩ lại dáng vẻ đăm chiêu của Hùng lúc nói chuyện cũng bất ngờ. Buổi học
hôm nay thật sự rất thú vị, khơng những được nghe Hùng diễn trị mà cịn thấy được
mặt khác của cơ Vân. Và câu chuyện lí thú ấy thì chắc chắn lớp tơi sẽ cịn mang ra nói
mãi.


<b>6. Bài mẫu 6:</b>


“Tùng! Tùng ! Tùng!”- tiếng trống tan học vừa dứt, tôi vội chạy ngay về nhà với
hộp q cầm trên tay. Ơi! Con đường hơm nay sao mà dài quá, đi mãi một lúc tôi mới
về nhà. Tơi khẽ đi vào phịng khách, mẹ đang ngồi say sưa đọc báo. Nhìn thấy tơi, mẹ
ngạc nhiên bảo:


- Ơ, sao hơm nay về trễ thế con? Cịn q gì đó?


- Mẹ ơi, hơm nay cơ giáo đã cho chúng con một bất ngờ cảm động vào tiết sinh
hoạt lớp đấy ạ! Để con kể cho mẹ nghe nhé!


- Ừ, con kể đi! - Mẹ tôi vui vẻ trả lời.



</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Con vơ cùng ngạc nhiên vì khơng biết các bạn tổ chức sinh nhật cho ai, mà trong tháng
mười này lại có ngày sinh nhật của con.


- Chà, thú vị thật đó, con mau kể tiếp đi! – Mẹ tơi háo hức nói.


- Vâng ạ. Thế rồi, cô giáo bước vào lớp và bắt nhịp cho các bạn hát bài “Happy
birthday”. Cô và các bạn đồng thanh hát và vỗ tay rất nhịp nhàng. Rồi, cô thay mặt cho
tập thể lớp phát biểu rằng: “Các con ạ, tháng Mười này lớp ta có sinh nhật của các bạn
Uyên Phương, Bảo Khánh và Như Ngọc. Cô và ban cán sự lớp đã bí mật tổ chức sinh
nhật cho các bạn. Cơ chúc các con có một bữa tiệc sinh nhật thật vui vẻ bên tập thể lớp,
ngày càng chăm ngoan, học giỏi để ba mẹ và thầy cô vui lòng nhé! Cả lớp cho các bạn
một tràng vỗ tay nào!”. “Hoan hô cô giáo! Hoan hô cô giáo!”. Và, tiếng vỗ tay từ các
bạn vang lên không ngớt. Cô cho chúng con lên bảng để nhận quà sinh nhật từ lớp. Rồi
cả lớp ngồi thưởng thức những tiết mục văn nghệ tuyệt vời của các bạn. Chúng con xúc
động vô cùng. Con được đại diện cho các bạn lên phát biểu. Mọi việc đều bất ngờ
khiến con lúng túng quá, phải mất mấy phút con mới nói được lời cảm ơn cô và các
bạn: “Chúng con xin cảm ơn cô giáo và các bạn trong lớp đã tổ chức sinh nhật cho
chúng con. Đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất mà chúng con sẽ không bao giờ
quên. Chúng con hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để khơng phụ lịng cơ giáo và
các bạn." Cả lớp vỗ tay rào rào không ngớt khiến con sung sướng vô cùng. Thật là thú
vị và cảm động phải không mẹ?


- Ừ, từ nay con phải chăm ngoan, học thật tốt để xứng đáng với tình u thương
mà cơ và các bạn đã dành cho con đấy!


- Vâng ạ! con xin hứa!


Sau bữa tiệc sinh nhật đó, cơ trị chúng tơi đã gắn bó với nhau hơn rất nhiều. Tập
thể lớp 7/3 chúng tơi nhất định sẽ ln đồn kết, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Cảm
ơn cô giáo và các bạn đã cho chúng tôi một bữa sinh nhật tuyệt vời và ý nghĩa.



</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11></div>

<!--links-->
Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó. 
  • 1
  • 18
  • 18
  • ×