Tải bản đầy đủ (.docx) (10 trang)

Tải Viết bài tập làm văn số 2 - Văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm (làm tại lớp) - Bài tập làm Văn số 2 lớp 8

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (98.98 KB, 10 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Viết bài tập làm văn số 2 </b>



<b>Văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm (làm tại</b>


<b>lớp)</b>



<b>A. YÊU CẦU </b>


- Biết vận dụng những kiến thức đã học để thực hành viết một bài văn tự sự kết
hợp miêu tả và biểu cảm.


- Rèn luyện kĩ năng diễn đạt, trình bày...


<b>B. GỢI Ý TRẢ LỜI CÂU HỎI, BÀI TẬP </b>


Đề bài tham khảo


Đề 1. Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích.
Đề 2. Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn.


Đề 3. Kể về một việc em làm đã khiến bố mẹ rất vui lòng.


Đề 4. Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ơng giáo
trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại chuyện đó như thế nào?


Gợi ý


Các đề trên đều yêu cầu viết một bài văn tự sự có kết hợp miêu tả, biểu cảm. Mỗi
đề em cần lưu ý như sau:


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Ở đề 3, kể về một việc làm của em khiến bố mẹ rất vui lịng, phải nói rõ đó là
việc gì, xảy ra ở đâu, khi nào. Ngoài kể lại, em cần miêu tả sự việc em làm, miêu tả


hình ảnh bố mẹ (như nét mặt, cử chỉ, lời nói, thái độ...) trong và sau khi em làm
việc tốt; cũng cần thể hiện tình cảm và suy nghĩ của em trong và sau khi làm được
việc tốt như: Vui mừng, tự hào... khi làm được một việc có ích, có ý nghĩa.


- Ở đề 4, chỉ kể về đoạn lão Hạc sang nhà ơng giáo kể việc mình bán “cậu Vàng’’
như thế nào (khơng kể lại tồn bộ câu chuyện). Em có thể xưng “tơi” - người kể
chuyện vì có mặt trong câu chuyện như là người thứ ba. Đối tượng kể là ông giáo
và lão Hạc qua quan sát của nhân vật “tơi”. Chẳng hạn, em có thể tưởng tượng ra
tình huống em đến nhà ông giáo hỏi bài, rủ con thầy giáo học bài hay làm một việc
gì đó và chính lúc ấy, em vơ tình chứng kiến cảnh lão Hạc đang nói chuyện với
ơng giáo. Em cần bày tỏ cảm xúc, suy nghĩ của mình trước câu chuyện đã được
chứng kiến.


<b>Bài viết số 2 lớp 8 đề 1. Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối</b>


<b>với một con vật ni mà em u thích. </b>



<b>Bài mẫu 1</b>


Trong cuộc sống, mỗi chúng ta sẽ có những kỉ niệm cho riêng mình, dù đẹp đẽ hay
buồn đau cũng theo ta đến cuối đời này và là những mảnh ghép quan trọng giúp
chúng ta trưởng thành hơn. Một trong những kỉ niệm khiến em nhớ mãi đến tận
bây giờ chính là câu chuyện xảy ra hai năm trước với chú chó nhỏ của em.


Ba năm trước, gia đình em mới chuyển đến khu phố này sinh sống để tiện cho
công việc của bố mẹ em. Khi chuyển đến ngơi nhà mới, em có xin bố mẹ cho ni
một chú chó và bố mẹ em đã đồng ý. Bố em đưa về một chú chó Phú Quốc và bảo
đây là giống chó vơ cùng thơng minh, gần gũi với con người. Em đặt tên cho chú
là Bún. Hằng ngày em chơi với chú, cho chú ăn, tắm cho chú, tình cảm của cả hai
rất khăng khít, gắn bó. Cuộc sống của gia đình em vơ cùng bình n và cứ thế trôi
đi. Chẳng mấy chốc, Bún đã lớn trở thành một chú chó trưởng thành có thể giúp


em trơng nhà và thậm chí là sai chú làm một số cơng việc trong gia đình.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

cịn bảo để em ở đây đến khi trời tối mới quay lại thả em ra để em về nhà. Nói
xong, mấy người đó lên xe và phóng đi mất. Em bơ vơ giữa trời đất và khóc vì sợ
hãi. Như thường lệ, buổi trưa mẹ sẽ phần cơm cho em ở nhà, em đi học về sẽ tự ăn
và chơi với Bún sau đó chiều lại đi bộ đến trường. Giữa nơi hoang vu, vừa đói vừa
sợ em cứ khóc và kêu gào nhưng không ai nghe thấy. Hồi lâu, đã quá mệt, em thiếp
đi lúc nào không hay. Bỗng em nghe có tiếng chó sủa inh ỏi, nghe tiếng quen quen
em mở mắt nhìn, thì ra là Bún. Nó thấy em đứng bị trói bèn lại và dùng hàm răng
sắc nhọn cắt đứt sợi dây; em ơm lấy nó, nó liếm mặt em và cái đi ngốy tít như
là an ủi, vỗ về em. Sau đó, em theo Bún đi về nhà, khơng hiểu bằng cách nào đó,
Bún lại biết được em ở đây và có thể tìm được em. Nhưng con đường này có vẻ nó
rất thuộc. Sau khi về nhà ăn uống và nghỉ ngơi, em ơm lấy nó, vỗ về, xoa dịu như
một lời cảm ơn. Em có báo lại với bố mẹ về những chuyện đã xảy ra, sau đó bố mẹ
trao đổi với cơ giáo và những bạn hay trêu em đã phải nhận hình phạt thích đáng.
Từ ngày hơm đó trở đi, ngày nào Bún cũng đến cổng trường đợi em tan học và
cùng em về nhà. Em có thêm một người bạn thực thụ cùng mình đi trên con đường
quen suốt hai năm học qua.


Có thể với nhiều người, chó chỉ là loại động vật thấp kém, nhưng đối với em,
chúng là những người bạn gần gũi, thân thiết; nhất là Bún - người hùng của em.
Những kỉ niệm với chú em sẽ không bao giờ qn và ln khắc ghi trong tim
mình.


<b>Bài mẫu 2</b>


Tuổi thơ của ai cũng gắn bó với một lồi vật ni đáng u, đó có thể là chú rùa,
chú chim hay chú mèo... Riêng với tôi, tuổi thơ của tơi gắn với chú chó Phi Phi
dũng cảm.



Phi Phi là chú chó lai béc-giê mà tơi đã nhặt được trong công viên! Chuyện là thế
này: Cách đây chừng một năm, vào buổi chiều tôi đi tập thể dục trong công viên.
Đang chạy bộ, tôi chợt nghe tiếng rên yếu ớt trong lùm cây. Tị mị, tơi rẽ đám lá
nhìn vào thì thấy một chú chó nhỏ yếu ớt đang nằm rên trong chiếc hộp giấy.
Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Tôi không ngờ, lúc mang Phi Phi về bố mẹ
khơng những khơng trách tơi mà cịn giục tơi đi lấy sữa cho chú uống nữa!


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

tâm đi ngủ. Thế rồi, đến một ngày, có chuyện xảy ra, gia đình tơi đã cảm nhận
được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của Phi Phi.


Đó là một đêm mùa đơng gió rét. Như mọi hơm, Phi Phi vẫn nằm canh ở ngồi
hiên. Cả nhà tơi đang ngủ thì chợt nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, tiếng chú giằng
dây xích loảng xoảng. Bố vội vàng bật dậy rồi nhẹ nhàng cầm gậy lách ra ngồi.
Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang di chuyển. Thấy động, hắn vội vàng
trèo tường hịng thốt ra ngồi. Bố vừa hơ hốn hàng xóm vừa lao theo tên trộm.
Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng co hết mức. Bố đuổi theo tên
trộm, bất ngờ, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn lợi dụng
lúc ấy đè lên người bố, tay phải rút mạnh con dao ra rồi vung lên. Chính lúc ấy, Phi
Phi từ đâu lao đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi mặc cho gã gian phi đẩy,
đạp đánh như thế nào cũng kiên quyết không nhả tay hắn ra. Cuộc vật lộn dừng lại
khi các cơ bác hàng xóm ùa đến trói gơ tên trộm lại. Mẹ tơi vừa xt xoa dìu bố
vào nhà vừa nhắc chị em tôi lấy sữa cho Phi Phi và đưa chú vào nhà.


Sau hôm ấy, Phi Phi nổi tiếng cả khu phố với câu chuyện “cứu chủ”. Kẻ gian bị bắt
sau đó đã khai ra rất nhiều vụ trộm mà hắn nhúng tay vào. Gia đình tơi và Phi Phi
cịn được tun dương nữa! Phi Phi vẫn sống cùng gia đình tơi cho đến bây giờ.
Chú luôn được cả nhà cưng chiều và yêu quý, đặc biệt là tơi. Phi Phi tuy là một chú
chó nhưng có nhiều điều đáng để chúng ta học tập đúng không các bạn!


<b>Bài viết số 2 lớp 8 đề 2. Kể về một lần em mắc khuyết điểm</b>



<b>khiến thầy, cô giáo buồn. </b>



Câu chuyện đáng buồn ấy xảy ra từ năm học trước, vậy mà mỗi lần nhớ lại, em
cảm thấy như vừa mới đây thôi. Giờ kiểm tra Tốn hơm đó, em sẽ nhớ suốt đời.
Đầu đi câu chuyện là thế này:


Thầy giáo dạy Tốn lớp 7A là thầy Thảo. Em rất thích mơn Tốn một phần cũng vì
thầy dạy vừa dễ hiểu, vừa hấp dẫn. Từ đầu năm đến giữa học kì I, em liên tục được
điểm 9, điểm 10. Bố em cũng là giáo viên dạy Toán trong trường, thường hãnh
diện về cậu con trai cưng của mình. Bất ngờ, thầy Thảo bị ốm phải nằm bệnh viện
và bất ngờ hơn nữa người được Ban Giám hiệu phân cơng dạy thay lại chính là…
bố em. Mọi rắc rối bắt đầu từ đấy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

giảng bài, em chăm chú nghe nhưng im lặng, chẳng tỏ thái độ gì. Hình như hiểu
tâm trạng của em nên bố khơng vui.


Em cịn nhớ là trước hơm kiểm tra mơn Tốn giữa học kì I, em có trong tay cuốn
Tuyển tập truyện ngắn hay 2004 mà anh Đức con bác Hải mang đến cho mượn với
lời khen nức nở rằng không thể cố cuốn sách nào hấp dẫn hơn. Thế là em lén đọc
mê mải cho đến khuya, bất chấp lời nhắc nhở ôn bài của bố. Kết quả là sáng hôm
sau, khi làm bài, em không thể nào tập trung tư tưởng, lúng túng mất một lúc khá
lâu. Cuối cùng, em đã tính sai đáp số.


Suốt mấy ngày, em hồi hộp và lo sợ. Em không chỉ lo bị điểm kém mà cịn lo cho
uy tín của bố nữa. Bố sẽ ăn nói làm sao với học trị và đồng nghiệp khi con trai
mình làm bài không tốt. Hôm trả bài, cầm trên tay bài kiểm tra bị điểm 3 to tướng,
quả thật là em choáng váng. Em vừa xấu hổ, tủi thân lại vừa giận bố. Bố có thể sửa
điểm được mà sao bố nỡ thẳng tay như vậy? Đã thế, sau bữa cơm chiều, trước mặt
cả nhà, bố buồn bã bảo rằng vì em chủ quan, bướng bỉnh không nghe lời nên mới
ra nông nỗi.



Ngẫm nghĩ, em thấy bố nói rất đúng. Em chỉ có thể tự trách mình mà thơi. Điểm 3
đầu tiên và duy nhất ấy như một tời cảnh cáo nghiêm khắc đối với em: Không
được kiêu căng, tự mãn trong học tập và phải nghiêm túc, cẩn thận trong mọi cơng
việc, dù là việc nhỏ.


Sau đó, em nhanh chóng xố đi mặc cảm, lại say mê mơn Tốn và cũng mê “thầy
giáo bố” chẳng khác gì thầy Thảo trước đây. Cuối năm lớp 7, em vẫn đạt danh hiệu
Học sinh xuất sắc. Hôm lĩnh phần thưởng và giấy khen, em trịnh trọng đưa cho bố
bằng cả hai tay. Bố khen em cố gắng như vậy là tốt, xứng đáng là con trai của bố.
Em xúc động khơng nói nên lời.


Chuyện ấy giờ đã thành kỉ niệm, dẫu là kỉ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó thì vơ
cùng thấm thía, bền lâu. Nó khơng chỉ là bài học sâu sắc cho em trong quãng đời
học sinh mà sẽ là bài học bổ ích suốt cuộc đời.


<b>Bài viết số 2 lớp 8 đề 3. Kể về một việc em làm đã khiến bố</b>


<b>mẹ rất vui lịng. </b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Hơm đó, một ngày chủ nhật, ánh nắng mặt trời trải khắp không gian chiếu lên
những giọt sương còn đọng trên lá cỏ làm nó lung linh như những viên pha lê. Một
ngày được nghỉ ngơi thư giản sau một tuần học tập và làm việc vất vả của mọi
người. “Một ngày rảnh rỗi mà khơng đi chơi thì thật là lãng phí thời gian” chỉ nghĩ
thơi tơi thấy lâng lâng trong người. Tơi vừa đi ra phịng khách vừa hát “Một ngày
mới nắng lên, ta đưa tay chào đón…là…la…lá…lá…la..” thì thấy ba mẹ lăng xăng
làm chuyện gì đó, tơi tị mị hỏi “Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?” “À! Ba mẹ chuẩn bị đi
thăm bạn cũ, đã lâu rồi không cịn gặp con à” ba tơi đáp. Mẹ nói với thêm vào
“Hôm nay con trông nhà và giúp ba mẹ làm việc nhà nhé! Chiều ba mẹ về có quà
cho con”. Nghe mẹ nói xong tơi cảm thấy cụt hứng, những dự định được đi chơi
tan biến, chưa làm việc gì mà cảm thấy mệt mỏi. Trước giờ tơi có động tay, động


chân vào mấy việc này đâu, có thời gian rảnh là đi chơi với đám bạn nên mệt mỏi
là phải rồi.


Ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì lũ bạn tơi chạy ùa vào “Linh ơi! Đi thôi!”, một đứa
trong bọn la lên, tôi ngạc nhiên hỏi “Đi đâu?” “Mày khơng nhớ hơm nay là ngày gì
à?” Ngân hỏi lại, nó nhìn cái mặt ngơ ngác của tơi và nói tiếp “Hơm nay là ngày
sinh nhật Minh Thư lớp mình đấy” Tơi chợt nhớ ra và nói “Chút xíu nữa là quên
mất, cảm ơn các bạn nha”. Tơi mời các bạn vào nhà và nói “Chờ tao một chút, đi
thay quần áo”. Bước vào trong nhìn thấy nhà cịn bề bộn, dơ bẩn tơi chợt nhớ lời
mẹ dặn lúc nãy tôi nghĩ bụng “Chết rồi nhà cửa như thế này làm sao mà đi được,
với lại buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi”. Tôi đắn đo cân nhắc có nên đi hay khơng,
nếu đi thì tất cả việc nhà mẹ giao mình khơng làm chắc mẹ buồn lắm và mẹ phải
bắt tay vào dọn dẹp thì càng vất vả. Cịn nếu tơi khơng đi sinh nhật thì Minh Thư
sẽ giận và không chơi với tôi nữa, sinh nhật nó bốn năm mới tổ chức một lần vì nó
sinh vào ngày 29/2. Tơi phải làm sao đây…? Một đứa ham chơi như tôi đây mà bỏ
lỡ một cuộc vui như vầy thì thật là đáng tiếc. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định ở
nhà dọn dẹp nhà cửa. Chạy ra cửa nói với đám bạn là tơi không đi được và gởi lời
xin lỗi đến Minh Thư. Có thể nó giận và khơng chơi với tơi thì cũng một thời gian
ngắn thôi, thế nào rồi cũng quay lại, tính Thư trước giờ là như vậy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

lúc ba mẹ nói lắm mới giúp, bây giờ làm việc một cách tự giác và hoàn thành rất
tốt cơng việc được giao, trong lịng thấy vui sướng làm sao! Hạnh phúc biết bao!
Thật sung sướng khi mình đã chiến thắng bản thân để vượt lên chính mình.


Khỏi phải nói, chiều đó ba mẹ về, vừa bước vào nhà đã vui cười ba khen “Con gái
của ba rất ngoan, biết nghe lời ba mẹ, cảm ơn con rất nhiều” tôi bẽn lẽn “Dạ con đã
lớn rồi phải không mẹ”. Mẹ nói “Con mẹ đã lớn rồi, quà của con đây này” vừa nói
mẹ vừa lấy trong túi ra một con gấu bông xinh xinh tặng cho tôi “Cảm ơn ba mẹ,
con thích lắm”. Mẹ làm cơm chiều thật ngon để đãi tơi vì thành quả lao động của
một ngày “làm việc”.



Sau ngày hơm đó tơi suy nghĩ nhiều về bản thân “Mình có thể làm được nhiều việc
hơn thế nữa, tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình”. Hồn thành một việc
tốt làm cho ba mẹ vừa lịng và mình cũng cảm thấy hạnh phúc nhân lên gấp bội.
Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, cố gắng giúp đỡ ba mẹ bớt cực nhọc sau
những ngày làm việc vất vả. Hôm nay tôi chia sẻ cho các bạn một mốc son trong
đời và là một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.


<b>Bài viết số 2 lớp 8 đề 4. Nếu là người được chứng kiến cảnh</b>


<b>lão Hạc kể chuyện bán chó với ơng giáo trong truyện ngắn</b>


<b>của Nam Cao thì em sẽ ghi lại chuyện đó như thế nào?</b>



Năm nay tơi đã ngồi bảy mươi tuổi, nhưng mỗi lần nghe đứa cháu nội hỏi về
chuyện xưa khi minh còn nhỏ được chứng kiến ngày giặc Pháp đô hộ và câu
chuyện Lão Hạc trong sách giáo khoa Ngữ văn 8 cháu học là có thật khơng, thì
lịng tơi lại trào lên bao cảm xúc với kỷ niệm về người hàng xóm già. Đó chính là
nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn của Nam Cao. Ký ức sâu đậm về lần ông lão kể
chuyện bán chó cho thầy Thứ của tôi cứ hiện lên mồn một.


Ngày ấy tôi mới lên mười, xã hội hỗn loạn, nay thấy đánh nhau chỗ này, mai thấy
Tây đi càn chỗ kia. Thầy giáo Thứ đang dậy chúng tôi lớp đệ nhị ở trường làng
bên, phải cho đám trị nghỉ. Tơi khơng biết vì sao, chỉ thấy người ta láo pháo đồn
rằng thầy tơi ghét Tây, ngán cảnh chúng dịm ngó trường lớp nên cho chúng tôi
nghỉ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Chả là hôm ấy, tôi đang giúp thầy nhặt đống khoai và lân la hỏi thầy về mấy chữ
Hán khó hiểu. Thầy đang giảng cho tơi thì thấy lão Hạc tiến vào. Cái dáng điệu gầy
gị của lão, hơm nay trơng buồn thảm quá. Vừa nhìn thấy thầy Thứ, lão đã báo
ngay:



Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
Cụ bán rồi?


Bán rồi! Họ vừa bắt xong.


Lão Hạc cố làm ra vẻ vui vẻ nhưng tôi thấy lão cười như mếu và đôi mắt ầng ậng
nước.


Thầy tôi chắc cũng ái ngại cho lão nên chỉ ôm đôi bờ vai lão vỗ nhẹ như đồng cảm.
Tôi thấy đôi mắt của thầy Thứ cũng như muốn khóc. Thầy hỏi lão Hạc:


Thế nó cho bắt à?


Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại với nhau ép cho nước mắt
chảy ra. Cái đầu lão nghẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như
con nít. Lão hu hu khóc…


Khốn nạn... Ơng giáo ơi!... Nó có biết gì đâu! Nó thấy tơi gọi thì chạy ngay về vẫy
đi mừng. Tơi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay
đằng sau nó, tóm lấy, hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục và
thằng Xiên, hai thằng chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bây
giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết!... Này! ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khơn! Nó
cứ nằm im như trách tơi, nó kêu ư ử, nhìn tơi như muốn bảo rằng "A! Lão già tệ
lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi như thế này à?". Thì ra tơi già
bằng này tuổi đầu rồi cịn đánh lừa một con chó, nó khơng ngờ tơi nỡ tâm lừa nó!
Thầy Thứ lại an ủi lão:


Cụ cứ tưởng thế chứ nó chẳng hiểu gì đâu! Vả lại ai ni chó mà chả bán hay giết
thịt! Ta giết nó chính là ta hố kiếp cho nó đấy. Hố kiếp để cho nó làm kiếp khác.



</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Ơng giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hố kiếp cho nó để nó làm kiếp
người, may ra nó sung sướng hơn một chút... Kiếp người như tôi chẳng hạn!...
Câu nói của lão làm tơi bùi ngùi, thầy Thứ hạ giọng:


Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?


Thế thì khơng biết nếu kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật
sướng?


Lão cười và ho sịng sọc. Thầy tơi nắm lấy cái vai gầy của lão, ôn tồn bảo:


Chẳng kiếp gì sung sướng thật, nhưng có cái này là sung sướng: Bây giờ cụ ngồi
xuống phản chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai lang, nấu một ấm nước chè tươi thật
đặc, ơng con mình ăn khoai, uống nước chè, rồi hút thuốc lào... thế là sung sướng.
Vâng! Ông lão dậy phải! Đối với chúng mình thì thế là sung sướng


Lão nói xong lại cười đưa đà. Tiếng cười gượng nhưng nghe đã hiền hậu lại, thấy
vậy tôi tê tái đứng lên:


Thầy để con đi luộc khoai thầy nhé. Ừ, luộc giúp thầy, nhặt những củ to ấy, để thầy
pha nước mời ông xơi thầy tôi nhắc nhở.


Nói đùa thế chứ ơng giáo cho để khi khác... Lão Hạc ngần ngại.


Việc gì cịn phải chờ khi khác... Khơng bao giờ nên hỗn sự sung sướng lại, cụ cứ
ngồi xuống đây.


Tôi đi luộc khoai. Thầy Thứ và lão Hạc ngồi nói chuyện lâu lắm, thầy tôi là người
nhiều chữ nghĩa, hiểu biết và thương người nên có chuyện gì lão Hạc cũng tâm sự


và sẻ chia.


Vừa luộc khoai, tôi vừa nghĩ về lão Hạc nhiều lắm. Tôi thương lão, con người già
cả cô đơn nhưng ai cũng quý lão bởi lão sống lương thiện và nhân hậu. Tôi biết lão
q con Vàng của mình lắm vì nó là kỷ vật của anh con trai lão để lại mà. Tơi hiểu
vì bần cùng lão mới làm như vậy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

phải chịu nhiều cơ cực nhất. Nhưng chính trong hồn cảnh đó tơi hiểu hơn về họ,
về tình yêu thương chia sẻ của người thầy giáo tôi với những con người khốn khổ,
về nhân cách và vẻ đẹp của người nông dân.




</div>

<!--links-->
Luyện tập viết đoạn văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm - văn mẫu
  • 2
  • 24
  • 22
  • ×