Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

Tải Đóng vai là người chứng kiến cuộc nói chuyện giữa cậu bé Hồng và bà cô. Hãy ghi lại cuộc nói chuyện ấy - Bài văn mẫu lớp 8 hay

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (92.24 KB, 5 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đóng vai là người chứng kiến kể lại cuộc nói chuyện</b>


<b>giữa cậu bé Hồng và bà cơ</b>



<b>Dàn ý Đóng vai là người chứng kiến kể lại cuộc nói chuyện</b>


<b>giữa cậu bé Hồng và bà cơ</b>



<b>1. Mở bài</b>


Giới thiệu nguyên nhân chứng kiến cuộc nói chuyện giữa cậu bé Hồng và bà cơ.
<b>2. Thân bài</b>


<i><b>a.</b></i> <i><b>Những lời nói cay độc của bà cô</b></i>


Bà cô gợi ý cho Hồng vào Thanh Hóa thăm mẹ: thoạt nghe hoặc khơng hiểu đầu
đi câu chuyện thì thấy câu nói này bình thường nhưng tơi hiểu câu chuyện nên
thấy rất khó chịu vì là người thân ruột thịt của bé, chứng kiến những đau khổ, thiệt
thịi của bé mà nỡ lịng nói những lời đó.


Bà cơ châm biếm rằng mẹ Hồng ở trong Thanh Hóa đang làm ăn phát tài, lại có
thêm em bé với đứa cháu nhỏ của mình: là người xấu xa, cay độc.


Giả vờ thương xót rồi bảo chạy tiền tàu xe cho Hồng vào đó để mẹ may quần áo
nhưng thực tế chỉ xoáy sâu vào nỗi đau buồn của em vì thiếu vắng sự quan tâm của
người mẹ và khiến em ghét bỏ, ruồng rẫy mẹ mình.


Tiếp theo đó cơ ta kể chuyện mẹ bé ở Thanh Hóa đi bán bóng đèn đầy khổ sở, một
tay bế con cho con bú bên rổ bóng đèn, ăn vận rách rưới, mặt mày xanh bủng, gầy
gò, thấy người quen hỏi han thì xấu hổ quay người đi. Để tăng thêm độ tin cậy cho
câu chuyện bà ta bịa ra, bà ta xúi Hồng đi hỏi người họ hàng xa về sự thật câu
chuyện đó.



Kết thúc câu chuyện bà ta khơi gợi lại nỗi đau mất cha của Hồng bằng câu hỏi
khơng biết mẹ bé có về dịp giỗ đầu của cha hay khơng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

khơng thương xót mà lại gieo rắc vào đầu chúng những ý nghĩ xấu xa, tiêu cực về
người mẹ để chúng căm ghét mẹ mình và tự làm tổn thương chính bản thân chúng.
<i><b>b.</b></i> <i><b>Tâm trạng bé Hồng khi đối thoại với bà cô</b></i>


Ngay khi bà cô cất tiếng hỏi để bắt đầu cuộc đối thoại mặt bé đã biến sắc, chùng
xuống buồn rầu nhưng vẫn cúi đầu không đáp.


Bé cất tiếng đáp sau khi lấy lại bình tĩnh rằng khơng muốn vào thăm mẹ với hi
vọng bà cơ kết thúc cuộc trị chuyện.


Khi bà cơ tiếp tục những lời nói cay độc, khóe mắt em bắt đầu cay cay và những
giọt nước mắt cứ thế rơi xuống - giọt nước mắt của một đứa trẻ tội nghiệp, thiếu
thốn tình yêu thương và bị tổn thương bởi chính người thân ruột thịt của mình.
Tuy bé khơng nói gì thêm, chỉ im lặng nghe bà cơ kể lể nhưng qua ánh mắt, hành
động của bé tôi hiểu ra rằng trong lòng em đang chịu tổn thương sâu sắc và cũng
đầy sự căm hờn.


<i><b>c.</b></i> <i><b>Tổng quát lại câu chuyện</b></i>


Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự hả hê của bà cô khi kể xong câu chuyện về mẹ
Hồng và sự im lặng, chịu đựng của em. Tuy chỉ là hàng xóm và vơ tình chứng kiến
cuộc đối thoại này nhưng tôi cảm thấy thương cảm với em hơn bao giờ hết, đau xót
khi một đứa trẻ phải chịu đựng nhiều tổn thương từ chính người thân của mình.
Tuy khơng cịn xa lạ gì với tính cách xấu xa của bà cô nhưng tôi không nghĩ bà ta
lại cay độc và hành xử với cháu mình như vậy. Tơi sẽ góp ý với bà ta.


<b>3. Kết bài</b>



Khái quát lại nội dung, ý nghĩa câu chuyện.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Là một đứa con, có ai khơng mơ ước được mẹ u thương và chăm sóc chứ?
Nhưng có những đứa trẻ bất hạnh khi phải sống xa mẹ và luôn khao khát tình u
thương ấy. Cậu bé Hồng sống gần nhà tơi là một đứa bé rất đáng thương. Tình cờ
một ngày tơi nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu bé và bà cơ của mình mà càng
thêm thương xót cho cậu.


Chú bé Hồng bằng tuổi tơi nhưng có hồn cảnh bất hạnh. Thầy mất, người mẹ vì
nghèo túng nên cũng bỏ quê đi tha hương cầu thực. Hồng sống với nhà bà cô
nhưng luôn bị họ hàng ghẻ lạnh cay nghiệt. Tôi càng thương cậu hơn.


Một hôm, khi đi qua ngõ, tôi thấy Hồng bỏ cái khăn tang bằng vải màn trên đầu đi.
Mới đấy mà cũng sắp đến giỗ đầu thầy của cậu bé. Tôi đứng nép bên cánh cửa
trước cổng nhà và nghe thấy tiếng bà cô của Hồng cười rất mỉa mai, rồi lên tiếng:
- Hồng! Mày có muốn vào Thanh Hóa chơi với mẹ mày khơng?


Tơi thấy nét mặt cậu bé Hồng như chùng lại, cậu rơi nước mắt và hình như định cất
tiếng trả lời, có lẽ cậu nhớ mẹ mình nhiều lắm. Nhưng dường nhận ra những ý nghĩ
cay độc trong giọng nói và nét mặt khi cười kia, Hồng lại cúi đầu, không đáp. Tơi
nghe người lớn trong làng nói, bà cơ của Hồng rất ghét mẹ cậu. Bà ta luôn muốn
gieo rắc vào đầu Hồng những hoài nghi để cậu bé ghét mẹ. Mẹ Hồng là người đàn
bà góa chồng, nợ nần cùng túng, phải bỏ con đi tha hương cầu thực. Nhưng tơi
hiểu Hồng u mẹ mình, làm sao những lời nói cay độc kia có thể xâm phạm đến
tình thương u và lịng kính mến mẹ của cậu.


Đang mải mê suy nghĩ, tôi thấy Hồng lên tiếng trả lời:


- Không! Cháu không muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng về.


Bà cô của Hồng vẫn dùng giọng ngọt ngào hỏi luôn cậu:


- Sao lại không vào? Mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu?


Rồi hai con mắt long lanh của cơ ta chằm chặp xốy vào đứa cháu đang ngồi trước
mặt. Hồng im lặng, đầu cúi xuống đất. Tơi thống thấy khóe mắt cậu ấy đỏ lên. Cơ
Hồng vẫn khơng bng tha mà vỗ vai cậu cười nói:


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Nước mắt Hồng ròng ròng rớt xuống hai bên mép rồi chan hịa đầm đìa ở cằm và
cổ. Tơi thương cậu q, những lời nó của bà cơ như vết dao cứa vào trái tim của
cậu. Mắt tôi dường như nhòe đi, mẹ Hồng cũng phải chịu bao đắng cay


Hai tiếng “em bé” ngân dài ra, xoắn vào nỗi đau trong tâm hồn một đứa trẻ. Như
không thể kìm nén, nước mắt Hồng rịng rịng rớt xuống hai bên mép rồi rơi xuống
đầm đìa ở cả cằm và cổ. Mắt tôi cũng bất giác cay cay, mẹ Hồng đã chịu bao đắng
cay. Thành kiến xã hội đã đẩy bà rời bỏ anh em Hồng, nỗi đau ấy xót xa biết chừng
nào. Tơi giật mình nhìn Hồng cười dài trong tiếng khóc, hỏi cơ:


– Sao cơ biết mợ con có con?


Bà cơ khơng hề để ý đến giọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên má cậu mà vẫn
tươi cười kể các chuyện cho cậu bé Hồng nghe. Nào là một bà họ nội xa vào trong
Thanh Hóa cân gạo về bán. Một hôm đi qua chợ thấy mẹ Hồng ngồi cho con bú ở
một bên rổ bóng đèn. Mẹ Hồng ăn mặc rách rưới, mặt mày xanh xao, người thì gầy
rạc đi, thấy thế bà ta thương tình toan gọi hỏi xem sao thì mẹ cậu vội quay đi, lấy
nón che mặt. Bà ta say sưa kể mãi, cịn Hồng thì nét mặt ngày càng thay đổi. Giống
như nghẹn lại, khóc khơng thành tiếng. Tơi nghe cịn thấy xót xa, huống chi là
Hồng. Một lát sau, cơ cậu bỗng đổi giọng, vừa vỗ vai vừa nhìn vào mặt Hồng,
nghiêm nghị nói:



- Vậy mày hỏi cơ Thơng chỗ ở của mợ mày, rồi đánh giấy cho mợ mày, bảo dù sao
cũng phải về. Trước sau cũng một lần xấu, chả nhẽ bán xới mãi được sao?


Thơng có lẽ là tên người đàn bà họ nội xa kia mà bà cô Hồng vừa nhắc tới. Rồi với
vẻ mặt ngậm ngùi thương xót, bà cơ chập chừng nói tiếp:


- Mấy lại rằm tháng tám là giỗ đầu cậu mày, mợ mày về dù sao cũng đỡ tủi cho cậu
mày, và mày cũng phải có họ, có hàng, người ta hỏi đến chứ? Bà cơ vẫn tiếp tục
những lời nói cay độc của mình.


Nghe đến đây, tơi rời bước đi. Lịng tôi bỗng buồn và thấy thương cho Hồng. Cậu
chỉ bằng tuổi tơi mà phải sống cuộc sống thiếu thốn tình thương, khơng có cha mẹ
lại chịu những lời mỉa mai, dằn vặt của bà cô. Câu chuyện của hai cô cháu Hồng
cứ văng vảng bên tai, ám ảnh tôi về cuộc đời và số phận của những đứa trẻ bất
hạnh.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5></div>

<!--links-->
Tài liệu cac bai van mau lop 4
  • 6
  • 2
  • 27
  • ×