Nghệ thuật sống qua các con vật quanh ta
Bài học từ Hươu cao cổ
Khi sinh con, hươu mẹ không nằm mà lại đứng; và như vậy hươu con chào đời
bằng một cú rơi hơn 3m xuống đất và nằm ngay đơ. Rồi hươu mẹ làm một việc kỳ
lạ: đá hươu con cho đến khi nào chú ta chịu đứng dậy mới thôi. Khi hươu con mỏi
chân và nằm, hươu mẹ lại thúc chú đứng lên. Đến lúc hươu con đã thực sự đứng
được, hươu mẹ lại đẩy chú ngã xuống để chú phải nỗ lực tự mình đứng dậy lần
nữa.
Điều này nghe có vẻ lạ với chúng ta, nhưng lại thực sự cần thiết cho hươu con bởi
vì hươu con cần phải tự đứng được để có thể tồn tại với bầy đàn, nếu không hươu
con sẽ trơ trọi với cuộc đời và trở thành miếng mồi ngon cho thú dữ.
Chúng ta cũng thế, thật dễ nản chí khi mọi việc đều trở nên tồi tệ. Nhưng cho dù
đang phải đối mặt với nhiều gian khổ thì ta vẫn phải giữ vững niềm tin. Hãy ghi
nhớ rằng mỗi khi ta phải đối mặt với nghịch cảnh, trong ta luôn có một sức mạnh
tiềm ẩn.
Đừng bao giờ để thất bại quật ngã mà hãy để nó trở thành thầy dạy của chúng ta.
Đây chính là bí quyết để thành công. Người ta không thua khi bị đánh bại mà chỉ
thua khi đầu hàng. Thomas Edison đã nói: “Tôi không bao giờ nản chí vì đối với
tôi mỗi một nỗ lực không thành công là một bước tiến bộ”.
CON ỐC NHỎ MANG LINH HỒN CỦA BIỂN …
Chuyện rằng…
Ngày xưa trên mặt đất chưa có biển xanh. Thần Tình yêu bấy giờ là người duy
nhất cai quản cõi đời. Thần tặng cho tâm hồn mỗi con người thứ quý giá nhất: viên
ngọc tình yêu. Khi con người đánh rơi viên ngọc của mình, nó sẽ tan thành trăm
nghìn mảnh. Và mỗi mảnh hóa thành một giọt nước mắt mang hương vị của nỗi
đau. Chúng không mất đi mà được thần tình yêu giữ lại để làm nên những viên
ngọc khác. Biển từ đó ra đời…
Thuở ấy biển chỉ có một mình. Tình yêu càng làm cho con người đớn đau, biển lại
càng thêm mênh mông, càng thêm cô quạnh. Lúc đó, trên mặt đất đầy những dấu
chân của tình yêu, người ta thấy một con ốc nhỏ bé và lạc lõng. Con ốc tội nghiệp
loay hoay không tìm được cho mình một lối đi, chỉ biết trú sâu trong chiếc vỏ.
Thần Tình yêu không còn viên ngọc nào để cho nó. Thế là người đưa nó về với
biển.
Biển từ đó bỗng biếc xanh, không phải vì phép nhiệm màu nào của thần Tình yêu,
chỉ vì biển đã thôi một mình. Ngày ngày có con ốc nhỏ cạnh bên nghe biển hát…
Một đêm buồn, biển nói với con ốc nhỏ rằng biển chẳng có gì cho riêng mình.
Nước mắt của con người, tình yêu của con người làm nên biển. Biển không có tình
yêu. Biển chỉ có tiếng hát – chỉ có linh hồn. Nhưng tiếng hát ấy, người ta chỉ nghe
một khoảnh khắc nào đó trong đời, rồi quên. Và linh hồn ấy, biển có nhờ gió mang
đi giữ hộ, nhưng gió mãi vui nên đã đánh rơi đâu đó giữa đất trời. Thế nên biển
thấy mình vô nghĩa…
Con ốc nhỏ nghe câu chuyện của biển, nó thương lắm…
Rồi một ngày kia, biển gọi mãi, gọi mãi mà không thấy con ốc nhỏ trả lời. Thần
Tình yêu bảo con ốc nhỏ đã ra đi. Biển ngỡ ngàng, con sóng ngày ngày tràn về rồi
lại ra đi như chờ mong một điều gì… Biển buồn. Nhưng rồi biển cũng nguôi
quên…
Câu chuyện có lẽ mất hút vào hư vô, hay tan biến đi như những bọt biển, nếu
không có một ngày…
Một ngày, ở một nơi rất xa biển, có một cô bé nhặt được chiếc vỏ ốc nằm lẻ loi.
Tình cờ cô bé áp chiếc vỏ ốc vào tai, và chao ôi… từ trong ấy có những thanh âm
da diết vọng về.
“Sao trong chiếc vỏ ốc này lại có tiếng hát của biển hở thần Tình yêu?” – cô bé
tìm gặp và tò mò hỏi Người. Thần Tình yêu kể cho cô bé nghe câu chuyện về con
ốc nhỏ. Ngày ấy, con ốc nhỏ đã thỉnh cầu với Người rằng hãy cho biển được giữ
lại tiếng hát. Người bảo đó là điều không thể, trừ phi… Vậy là con ốc nhỏ từ bỏ
linh hồn mình để được giữ linh hồn của biển. Nó phải ra đi thật xa. Và biển sẽ mãi
mãi không bao giờ biết được…
Con ốc nhỏ đã khóc thật nhiều, nước mắt của nó cũng không được trở về bên biển.
Nhưng nó biết, giờ đây, biển đã có linh hồn, và rồi biển cũng sẽ có tình yêu.
Chú voi con
Sau một lần thưởng thức, thích thú với chương trình xiếc thú vào buổi tối. Tôi đi
vòng ra sau rạp xiếc để ngắm tận mắt những con thú dễ thương và mở mang trí óc.
Tôi nhìn thấy con voi bị buộc chặt vào một cộc gỗ nhỏ. Rõ ràng là con voi rất to
và khỏe, đủ để nhổ bật cái cọc đó và trốn thoát bất cứ lúc nào một cách dễ dàng.
Nhưng hình như nó cứ chịu đựng và không hề có nỗ lực cố gắng gì. Tại sao một
con vật có thể nâng lên hàng trăm cân hàng bằng vòi lại chịu bị bó buộc và chờ
thời gian trôi qua? Tại sao? Trừ phi nó muốn thế.
Tôi liền hỏi người dạy thú, ông ta giải thích như sau: “ Khi con voi còn nhỏ và
mới vào rạp xiếc, nó còn rất yếu. Lúc ấy nó bị buộc bằng một sợi xích lớn vào một
cọc sắt để không làm cho nó có thể giật ra được. Sau một thời gian cố gắng, nó bỏ
cuộc. Luôn có ấn tượng thì thầm bên tai nó: “ Mình không thể! Mình không thể!”
Chính dấu ấn đó làm yếu đi sức mạnh tinh thần của nó. Và nó không hy vọng trốn
được, cũng không bao giờ cố chạy trốn nữa.
Có rất nhiều người cũng như con voi trong rạp xiếc. Với những tiếng nói vang
vọng trong tâm trí họ: “ Không làm được đâu!” Chính điều đó đã kết thúc mọi nỗ
lực của họ
Có thể họ có ước mơ, nhưng những ấn tượng không tốt đó luôn kéo họ lại.
Hôm nay, bạn hãy bỏ đi những suy nghĩ về sự hạn chế của bản thân mình. Khi tâm
trí của bạn được giải phóng, mọi giới hạn về khả năng của bạn sẽ được xóa bỏ.