Tải bản đầy đủ (.docx) (6 trang)

Bai 12 Viet bai tap lam van so 3 Van bieu cam lam tai lop

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (96.72 KB, 6 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>NỤ CƯỜI MẸ </b>


(Tặng mẹ kính u)


Tơi yêu ông, yêu bà, yêu cha, yêu em, yêu chị nhưng các bạn có
biết người tơi u nhất là ai khơng? Vâng, người tơi u nhất
chính là mẹ. Tơi yêu vóc dáng gầy gầy của mẹ, yêu mái tóc đã
điểm bạc và đặc biệt điều tôi yêu nhất từ mẹ chính là nụ cười.
Nụ cười của mẹ đẹp lắm! nó đẹp như ánh trăng rằm, đẹp như
nước hồ mùa thu. Tôi nghe bà ngoại kể: " Vừa mới cất tiếng
khóc chào đời, cháu đã được nhận món quà rất quý giá mà mẹ
con ban tặng. Mặc dù lúc đó mẹ cháu vơ cùng mệt mỏi, tưởng
như đã kiệt sức nhưng mẹ vẫn đón cháu vào lịng, nở nụ cười
u thưong trìu mến với con. Nụ cười đó làm sáng lên khn
mặt xanh xao, đầm đìa mồ hơi của mẹ cháu - Lúc đó mẹ đã rất
hạnh phúc khi sinh ra cô bé kháu khỉnh, đáng yêu như cháu".
Cứ mỗi tối khi con học bài xong, ba lại kể cho con nghe hồi bé
con đã vui bên mẹ như thế nào, mẹ ạ! "Hồi con bước sang tuổi
đời đầu tiên là lúc con biết nói, biết đi. Có lẽ nào năm đó là thời
gian con đáng yêu và dễ thương nhất. Cứ mỗi buổi tối trước khi
đi ngủ con lại bi ba, bi bơ địi bú sữa. Giọng nói líu lo như con
chim non của con khiến cho cha mẹ khơng khỏi bật cười. Chỉ có
mẹ là biết con địi gì, khi vào thời điểm đó, trong mẹ và con như
có một cái gì đó mà chỉ có mẹ mới là người cho con ăn, con ngủ,
con chơi. Bàn chân bé xíu non nớt của con cố bám chặt xuống
nền gạch của căn phòng khách. Mẹ đặt con ở giữa phòng rồi
dần dần lùi ra xa, ra xa. Lúc ấy con cố chập chững bước từng
bước đi đầu tiên trong cuộc đời. Con đi được vài bước thì con
loạng choạng tưởng chừng như sắp ngã, nhưng khơng đã có bàn
tay mẹ đỡ lấy con, ơm con vào lịng, nở nụ cười tươi động viên
con, mong con cố gắng vượt qua "cũng như lần trước mẹ đã ban


tặng cho con món quà con coi là quý giá nhất - nụ cười mẹ, con
cảm ơn mẹ!


Buổi tối của sáu năm về trước, mẹ đã bận bao lo toan sắm sửa
cho con để mai con bước vào lớp Một. Buổi chiều mẹ đã dắt con
đi siêu thị, mua biết bao là thứ: nào bút, nào vở, nào phấn, nào
bảng... cái gì cũng có cả nhưng con cảm thấy mẹ vẫn lo lắng
một điều gì đó. Tối đến mẹ cho biết bao nhiêu thứ vào cặp để
con học hành cho tốt, mẹ mua biết bao nhiêu thứ để con bằng
bạn bằng bè. Nghĩ đến đó con vui lắm, nhưng sao con vẫn cảm
thấy một nỗi buồn, một niềm lo lắng ẩn sâu trong mắt mẹ. Sáng
sớm hôm sau mẹ đèo con đến trường, nơi mà con sẽ học ở


trong đó, nơi dạy con biết bao kiến thức.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

nhường nào. Con hãy bước qua cánh cổng trường này đi, rồi con
sẽ thấy một thế giới đầy thú vị của tri thức, của trí tuệ". Mẹ lại
nở nụ cười sung sướng, ơm con vào lịng rồi dắt con bước qua
cánh cổng. Nụ cười của mẹ như tiếp thêm sức mạnh cho con,
giúp con đủ nghị lực can đảm để vượt qua các thử thách trong
cuộc sống, con cảm ơn mẹ!


Con biết sức khỏe của mẹ rất yếu nên mỗi khi trái gió trở trời,
mẹ lại mệt, lại yếu. Có một lần mẹ ốm nằm liệt giường, ngủ
thiếp đi trong con sốt cao. Khi mẹ ngủ dậy trời đã chập choạng
tối, mẹ gọi con vào, ơm con vào lịng, cười nói: "con gái của mẹ
mang sách vở ngày hơm nay cho mẹ xem nào. Có bài nào khó
nhớ hỏi mẹ nhé"... mẹ biết lúc đó con thương mẹ nhường nào
khơng. Nhìn gị má xanh xao, khn mặt gầy con lại càng



thương mẹ nhiều hơn. Mẹ ốm như vậy mà vẫn lo lắng cho con,
nở nụ cười với con khi mẹ đang bị dày vị vì con sốt cao. Con
thấy mẹ thật vĩ đại! cảm ơn mẹ đã sinh ra con để con nhìn thấy
nụ cười của mẹ.


Con không biết con phải cám ơn mẹ bao nhiêu lần để cảm ơn
công ơn dưỡng dục của mẹ. Con không biết con phải xin lỗi mẹ
bao nhiêu lần để mẹ tha lỗi cho những lỗi lầm của con đã gây
ra. Con không biết con phải im lặng bao nhiêu lâu để suy nghĩ
con yêu mẹ biết chừng nào. Con không biết con sẽ ra sao trên
cuộc đời này, nếu khơng có nụ cười mẹ. Cịn bây giờ con chỉ biết
nói rằng: Con yêu mẹ và yêu nụ cười mẹ nhiều lắm!


Nụ cười của mẹ


Mẹ! Tiếng gọi đầu tiên lúc rời nơi khi cịn thơ bé. Mẹ là con đị rẽ
nước, xi ngược dịng đời, chở gánh nặng qua bao ghềnh thác.
Dẫu biết con là gánh nặng của đời mẹ nhưng sao môi kia không
ngừng nở nụ cười? Nụ cười ấy đối với tôi là một món q vơ giá,
đã tiếp cho tơi thêm niềm tin, sức mạnh và nghị lực để vươn lên
trong cuộc sống.


Từ thuở cịn thơ, tơi đã có cái may mắn được nhìn thấy nụ cười
của mẹ: một nụ cười tràn đầy tình cảm. Đó là niềm hạnh phúc
lớn lao nhất trên đời. Thật bất hạnh thay cho bao người không
được ngắm nụ cười của mẹ. Đau đớn thay cho những kẻ lại vùi
dập, hắt hủi nụ cười ấy. Có ai đó bảo rằng: “Nụ cười làm con
người ta được gần nhau hơn”. Vâng, chính nụ cười ấy đã giúp tơi
thấu hiểu hết tình thương con vơ bờ bến của mẹ, một tình cảm
mà khơng gì có thể mua được. Và nụ cười ấy là cả một vũ trụ


bao la mà tôi khơng khám phá hết được. Nhưng tơi biết nó là
sức mạnh dìu tơi đứng dậy mỗi khi vấp ngã, là niềm tin, là lẽ
sống của đời tôi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

tơi thấy rằng mình đã làm cái gì đó lớn lao cho mẹ. Rồi nụ cười
của mẹ động viên, khuyến khích mỗi khi tơi đạt điểm cao. Nụ
cười ấy làm cho niềm vui nhân lên gấp bội, làm cho tôi thấy
cuộc sống này tươi đẹp biết bao khi có mẹ trên đời. Đơi lúc tơi
có chuyện buồn, mẹ vẫn cười nhưng là nụ cười an ủi, vỗ về. Nụ
cười ấy như ngọn lửa hồng, sưởi ấm con tim non trẻ đang lo
lắng, thổn thức...


Có gì đẹp trên đời hơn thế, khi biết rằng mẹ đang ở bên tôi. Nụ
cười mẹ sưởi ấm lịng tơi, đã tiếp thêm cho tơi sức mạnh. Nhưng
cũng có lúc vắng nụ cười của mẹ! Và khi ấy, tôi càng nhận ra nụ
cười mẹ là một “gia tài” lớn đối với tôi...


<b>Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ </b>


"Mẹ là đọt mía ngọt ngào, mẹ là nải chuối, buồng cau, mẹ là tiếng dế thâu
đêm, là ánh trăng soi đường cho con khi con lạc lối. Thật tự hào trên đời này
ta có mẹ".Và thật vui sướng biết bao khi tơi ln nhìn thấy nụ cười của mẹ nở
trên môi.


Đâu phải lúc nào mẹ cũng cười. Nhưng tôi vẫn nhớ như in lời ba nói :' Lúc
con sinh ra mẹ đã cười rất tươi...". Tơi biết khi đó mẹ mệt mỏi như thế nào
nhưng vẫn cố nở một nụ cười vì mẹ đã sinh ra một sinh linh bé bỏng hay bởi
mẹ vui sướng chăng. Tôi cũng không biết nữa nhưng chắc chắn rằng nụ cười
đó là nụ cười hạnh phúc của mẹ. Rồi ai cũng gặp khó khăn: Khi tập lẫy, tôi
cảm thấy lật được người lên là rất khó, mẹ cười, cho dù lúc đó tơi chưa cảm


nhận được gì mẹ vẫn khích lệ:"Cố lên con, mẹ tin con sẽ làm được". Hay là
lúc biết bị, biết đi, mẹ đặt tơi xuống đất nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi những bước
đi đầu đời, tôi ngẩng lên nhìn mẹ vui sướng như muốn nói: " Con đi được rồi
mẹ ơi". Mẹ nở 1 nụ cười mãn nguyện như chúc tôi thành công. Tôi biết nói,
câu đầu tiên mà tơi gọi là :" Mẹ". Mẹ cười, chao ôi


Nụ cười ấy thật đẹp và quan trọng đối với tôi biết nhường nào.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

mẹ thật tuyệt trong mắt tôi.


Những khi bị điểm kém, những lần nói dối mẹ, trốn đi chơi, mẹ đã khóc có lẽ
mẹ thất vọng về tơi nhiều lắm. Nhưng mẹ lại cười để an ủi, khích lệ vì mẹ
biết tơi cũng rất buồn:" Đừng lo con chỉ cần con cố gắng thôi " . Nụ cười ấy
như làm tôi thêm quyết tâm, cố gắng: " Mẹ ơi con sẽ cố gắng nữa để nụ cười
của mẹ luôn đọng mãi trên môi và con hứa con sẽ khơng làm mẹ buồn nữa
đâu vì nụ cười của mẹ luôn bên cạnh con khi con cần phải khơng mẹ"


Nụ cười của mẹ ln giúp tơi có thêm nghị lực, che trở cho tôi. Và nụ cười ấy
là suối nguồn yêu thương là bến đỗ tâm hồn của cuộc đời con mãi mãi.


<b>Cảm nghĩ về mẹ</b>


“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5></div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ
chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ
hiểu lịng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con khơng
thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ
là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc


con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ
trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã
nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khơn lớn. Chính
mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương
mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “


</div>

<!--links-->

×