Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Cây đàn ghi-ta của Lorca

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (84.94 KB, 2 trang )

Bình thơ : Đàn Ghi-ta của Lorca (Thanh Thảo)
Điểm Ngôi sao Blog: 15 (5 lượt) | Lượt xem: 7368
| Bình chọn:
ch?n
ĐÀN GHI TA CỦA LORCA
Khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn ghita
* F.G. Lorca
những tiếng đàn bọt nước
Tây-Ban-Nha áo choàng đỏ gắt
li-la li-la li-la
đi lang thang về miền đơn độc
với vầng trăng chếnh choáng
trên yên ngựa mỏi mòn
Tây-Ban-Nha
hát nghêu ngao
bỗng kinh hoàng
áo choàng bê bết đỏ
Lorca bị điệu về bãi bắn
chàng đi như người mộng du
tiếng ghi-ta nâu
bầu trời cô gái ấy
tiếng ghi-ta lá xanh biết mấy
tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan
tiếng ghi-ta ròng ròng
máu chảy
không ai chôn cất tiếng đàn
tiếng đàn như cỏ mọc hoang
giọt nước mắt vầng trăng
long lanh trong đáy giếng
đường chỉ tay đã đứt
dòng sông rộng vô cùng


Lorca bơi sang ngang
trên chiếc ghi-ta màu bạc
chàng ném lá bùa cô gái di-gan
vào xoáy nước
chàng ném trái tim mình
vào lặng yên bất chợt
li-la li-la li-la...
(Khối vuông Rubic – NXB TPM – 1985)
Tôi đã yêu bài thơ này bằng tình yêu nguyên thủy của một chàng
trai mới lớn, vì cái chất lãng tử cứ hiện ra trên từng dòng thơ.
Tưởng như Thanh Thảo đã thật sự có những khoảnh khắc hoá thân,
nhập vai để sống tận cùng chất nghệ sĩ của G. Lorca. Trong một tập
thơ mà anh từng tuyên bố : « Tôi thích tỉnh rụi, tỉnh khô, tỉnh như
sáo ...» thì bài thơ như một hiện hữu đối lập của Khối vuông rubic.
Nhưng đến giờ, ngẫm kỹ lại thì bài thơ vẫn rất tỉnh vì đã đem lại
cho người đọc một chân dung thật nhất, rõ nhất về G.Lorca – nhà
thơ, nhạc sĩ tài hoa của xứ sở bò tót và đấu sĩ.
Thanh Thảo là người có biệt tài ám ảnh người khác bằng cái tỉnh rụi
như không, khi viết những câu thơ tưởng không có gì mà nếu muốn
bắt chước anh viết thử như vậy thì chẳng khác nào nàng Đông Thi
bắt chước Tây Thi nhăn mặt để tự biến mình thành ngớ ngẩn. Từ
một Đêm trên cát viết về Cao Bá Quát bắt đầu với những mắt cá
ngủ mê trong điện Thái Hoà - một ẩn dụ để hiện lên sau đó một
nhân vật đầy suy tư về thời đại, rất xưa mà rất mới – cho đến một
nỗi niềm ta như chú nghé thèm đám cỏ trong một bài thơ nho nhỏ
Đất Cù Trâu cũng vẫn là một ẩn ức được diễn tả một cách rất quái
theo kiểu Thanh Thảo. Dài dòng như vậy vì sau này tôi mới đọc anh
nhiều để nghiệm ra, còn lúc ấy dù rất ngạo mạn hay phê bậy bạ vào
các trang thơ của các tiền bối những lời chê phạm thượng (tất nhiên
chẳng loại trừ anh), tôi đã phải ghi ngay một chữ « Hay ! » bên lề

trang sách ngay khi vừa đọc « những tiếng đàn bọt nước ...». Ám
ảnh sắc màu đỏ gắt, âm thanh li-la li-la li-la cứ theo tôi suốt một
thời gian dài (sau này tôi mới kịp hiểu li-la còn là tên một loài hoa
theo tiếng Tây Ban Nha). Để rồi, theo bước chân chàng lãng tử ,
theo câu thơ lãng tử, tôi chứng kiến một sự sống G.Lorca đi lang
thang về miền đơn độc, đi như người mộng du, tôi thả hồn theo
tiếng ghi-ta nâu, tiếng ghi-ta lá xanh biết mấy, tiếng ghi-ta tròn bọt
nước vỡ tan, tiếng ghi-ta ròng ròng máu chảy. Tưởng chừng tôi thấy
rõ G.Lorca đối diện với họng súng mà tâm hồn còn mải miết hướng
về bầu trời cô gái ấy, không màng cái chết cận kề. Tôi theo tiếng
ghi-ta, theo hành trình Lorca bơi sang ngang trên chiếc ghi-ta màu
bạc... Tất cả làm thành một cảm tính thơ không thể cắt nghĩa cho
đến tận bây giờ đã hai mươi năm trôi qua vẫn còn nguyên vẹn. Giọt
nước mắt vầng trăng làm nên phút thăng hoa âm thanh bất diệt li-
la li-la li-la cứ ngân mãi, hoà quyện cả màu sắc, âm thanh, ánh
sáng, sự sống thành một thể thống nhất. Định Mệnh – lá bùa trôi
vào xoáy nước khép lại một cuộc đời người chiến sĩ chống phát-xít
kiên cường, chàng ném trái tim mình vào lặng im bất chợt, nhưng
tiếng đàn – hồn thơ vẫn như lan toả trên dòng sông cuộc sống vĩnh
cửu, mà mỗi giọt – âm - thanh ấy tan hoà thành sắc li-la tím mãi
màu tưởng vọng.
Thanh Thảo đã từng viết : « Lorca là nhà thơ của những giấc
mơ, của những linh cảm nhoi nhói, một nhà thơ có thể biến
những giấc mơ thành nhịp điệu, có thể biến những linh cảm
thành ngôn từ. Lorca siêu thực một cách tự nhiên, và hiện
thực một cách tự nhiên » (Lorca trong tôi – Mãi mãi là bí mật,
NXB Lao động, 2004). Một nhà thơ đã có một Lorca trong lòng như
vậy, nên Đàn ghi-ta của Lorca có thể xem như là một gặp gỡ đẹp
tạo thành phút « bùng nổ » của năng lượng sáng tạo Thanh Thảo.
Với những bài thơ như vậy, dường như mọi lời bình giải bỗng

thành... vô duyên !
Quy Nhơn, 31 tháng 8 năm 2005
TRẦN HÀ NAM
(Trường THPT chuyên Lê Quý Đôn, Bình Định)

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×