Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Bài 3. Viết bài tập làm văn số 1 - Văn tự sự (làm tại lớp)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (57.29 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Kể lại một kỷ niệm với thầy cô giáo cũ của em



Hồi ấy,<b> cô Tâm là chủ nhiệm của lớp 1 E chúng tôi</b>, ngày từ ngày khai giảng đầu tiên, trong
ánh mắt ngây thơ, hồn nhiên của đứa trẻ thơ, tôi đã thấy cô thật hiền hậu trong tà áo dài rực rỡ
màu xanh có những bơng hoa lốm đốm nhiều màu sắc, cơ có dáng người dong dỏng, khn mặt
có trái xoan với đơi mắt nâu ấm áp ln nhìn chúng tơi với vẻ thân thương, trìu mến, mái tóc dài
mượt đen óng ánh làm nổi bật nước da trắng hồng của cô, sống mũi cô cao với đôi môi trái tim
lúc nào cũng đỏ hồng như được xoa lên một lớp son mỏng. Ấn tượng nhất với tôi là nụ cười
duyên dáng với hàm răng trắng ngà đều tăm tắp cùng má lúm đồng tiền hiện rõ trên má trái, cô
ăn mặc giản dị không diện như các cô giáo khác trong trường nhưng trong ánh mắt của học trị
chúng tơi, <b>cơ lúc nào cũng xinh đẹp nhất, tươi trẻ nhất</b>.


Tôi quên thế nào được bàn tay búp măng thon nhỏ của cô Tâm, bàn tay ấy đã mềm mại đưa
những nét phấn trên bảng đen, đã thoăn thoắt xịe que tính cho chúng tơi tập làm tốn, bàn tay cơ
đã nắm lấy những bàn tay bé nhỏ của chúng tôi diễu hành qua lễ đài trong buổi tựu trường đầu
tiên, đã nắn nót đưa từng nét bút trên những trang giấy trắng thơm tho, đã rèn luyện cho tôi chữ
viết và cách trình bày một bài văn hay một đoạn văn, thơ. Ngày ấy, tôi là một học sinh cá biệt
của lớp 1 E, vốn là con gái nhưng chữ tôi rất cẩu thả, chữ viết thì xấu nhất lớp. Bởi vậy, một số
bạn trong lớp chê cười tôi, tôi buồn lắm, cứ mỗi lần đến giờ chính tả tơi đều rất sợ hãi, lo lắng,
tim tơi cứ đập thình thịch, nhưng mỗi lúc ấy,<b> bên cạnh tơi ln có cơ Tâm- người cô tôi yêu</b>
<b>quý nắm lấy tay tôi đưa từng nét chữ nắn nót trên giấy</b>. Chao ơi! cái ấm áp của bàn tay cô
khiến con người ta phải xao xuyến nhớ mãi không quên, lúc đầu khi được cô nắm tay, tay tôi run
run nên nét chữ hơi nghệch ngoạc, nhưng cơ đã nhìn tơi cười với ánh mắt của tình yêu thương đã
sưởi ấm trái tim của một tâm hồn nhỏ bé. Cô vẫn cố gắng rèn chữ cho tôi, chỉ sau một vài lần,
chữ tôi đã tiến bộ hơn. Cô luôn quan tâm tới tôi, luôn để ý đến chữ viết của tôi khiến cho mấy
đứa trong lớp cũng phải phát ghen. Khi tôi viết sai chính tả cơ khơng mắng mà chỉ dịu dàng nhắc
nhở, bàn tay búp măng ấy đã uyển chuyển đưa những nét chữ đẹp đẽ đậm nhạt làm mẫu cho tôi
về nhà tập viết, cơ ln dặn dị khun nhủ tơi phải tích cực luyện chữ viết để chữ viết tiến bộ
hơn, mỗi lần nhìn lên bàn tay trắng nõn nà nhỏ nhắn đang đưa nét phấn lên bảng đen của cô tôi
lại thầm cảm ơn cô – cảm ơn bàn tay ấm áp của cô. Cứ thế,<b> tôi khôn lớn dần trong vịng tay</b>
<b>tràn đầy tình u thương mãnh liệt của cơ</b>. Tơi khơng cịn sợ hãi khi mỗi lần viết chính tả nữa,


tơi khơng cịn run rẩy mỗi khi cô nắm tay nữa, cuối cùng tôi cũng đạt được điểm chín mơn chính
tả. Khi nhìn thấy cơ nở nụ cười rạng rỡ khen tơi có sự cố gắng trong học tập, tơi thấy lịng mình
vơ cùng sung sướng và hạnh phúc, từ một học sinh có chữ xấu nhất lớp tôi đã vươn lên đứng thứ
mười một trên hai mươi tư bạn trong lớp. Tôi cảm thấy tự hào và hãnh diện khi được học dưới sự
chỉ dẫn ân cần, tận tụy của cô Tâm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2></div>

<!--links-->

×