Tải bản đầy đủ (.pdf) (158 trang)

57 thành ngữ Trung hoa thường gặp

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (557.36 KB, 158 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1></div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

<b>57 THÀNH NGỮ TRUNG HOA</b>


<b>THƯỜNG GẶP</b>



<i><b>Nguồn:</b></i>

<i> Yeuchip sưu tầm và chuyển</i>


<i>sang ebook để tặng riêng cho Thu Viện –</i>



<i>Ebook:</i>



<i></i>


<b>MỤC LỤC</b>



<b>Bình di ̣ câ ̣n nhân.</b>



<b>Bình thủy tương phùng.</b>


<b>Cấm nhươ ̣c hàn thiền.</b>


<b>Cử kỳ bất đi ̣nh.</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

<b>Khẩu mâ ̣t phúc kiếm...</b>


<b>Khéo thủ hào đoa ̣t</b>


<b>Khoáng nhâ ̣t trì cửu.</b>


<b>Khởi tử hồi sinh.</b>


<b>Không trung lầu các.</b>



<b>Khuynh thành khuynh quốc.</b>


<b>Kiêm thính tắc minh.</b>



<b>Kiê ̣t tra ̣ch nhi ngư..</b>



<b>Kim ngo ̣c kỳ ngoa ̣i, ba ̣i tự kỳ trung.</b>


<b>Ký nhân ly ha ̣.</b>




<b>Kỳ hóa khả cư..</b>


<b>Kỷ nhân ưu thiên.</b>


<b>Ky ̣ hổ nan ha ̣.</b>


<b>Lang tử dã tâm...</b>


<b>Lao khổ công cao.</b>


<b>Lao nhi vô công.</b>


<b>Lão mã thức đồ.</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4></div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

<b>Thanh vân trư ̣c thươ ̣ng.</b>


<b>Thiên quân nhất phát</b>


<b>Thiên tái nan phùng.</b>


<b>Thỉnh quân nhâ ̣p ung.</b>


<b>Tiền công tâ ̣n khí</b>



<b>Tiền sư ̣ bất vong, hâ ̣u sư ̣ chi sư..</b>


<b>Tiền vô cổ nhân.</b>



<b>Tinh bì lư ̣c tâ ̣n.</b>


<b>Xảo đoa ̣t thiên công.</b>


<b>Xuất nhân đầu đi ̣a.</b>


<b>Bình di ̣ câ ̣n nhân</b>



Ý của câu thành ngữ này vốn chỉ chính


sa ̣ch hòa di ̣u dễ thi hành.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Lỗ Chu Công thế gia”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

viê ̣c thành lâ ̣p vương triều Tây Chu. Về


sau, ông đươ ̣c Chu Vũ Vương phong làm



Lỗ Công, trao quyền cai quản Khúc Phụ,


nhưng ông không đi sang Khúc Phụ, mà


vẫn ở la ̣i kinh đô tiếp tục phò tá Chu Vũ


Vương, chỉ sai người con cả của mình là


Bá Cầm tiếp nhâ ̣n phong hiê ̣u Lỗ Công


sang cai quản Khúc Phụ.



</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Trước đó có Khương Thươ ̣ng là người


từng phò tá Văn Vương và Vũ Vương,


đươ ̣c Chu Vũ Vương phong ở Tề Đi ̣a, ông


ta chỉ trong thời gian 5 tháng là đã báo cáo


với Chu Vũ Vương về tình hình thi hành


chính sách ở đi ̣a phương. Lúc đó, thấy ông


trở về nhanh chóng, Chu Công rất nga ̣c


nhiên mới hỏi ông làm sao la ̣i có thể báo


cáo nhanh đến như vâ ̣y. Khương Thươ ̣ng


trả lời rằng: “Vì tôi đã đơn giải hóa nghi


lễ vua tôi ở đó, mo ̣i viê ̣c đều làm theo tâ ̣p


tục đi ̣a phương, nên mới nhanh như vâ ̣y”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

nhất đi ̣nh sẽ quy phục nó”.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để chỉ người có thái độ


khiêm tốn hòa nhã, dễ gần gũi.



<b>Bình thủy tương phùng</b>



Chữ “Bình” ở đây tức là bèo. Ý của


câu thành ngữ này là chỉ bèo trôi da ̣t trên



mă ̣t nước ngẫu nhiên dồn la ̣i với nhau.



Câu thành ngữ này xuất xứ từ “Vương


Tử An tâ ̣p – Đằng Vương Các tự”.



Vương Bô ̣t, tự Tử An là mô ̣t nhà văn


nổi tiếng thời đầu nhà Đường. Ông lúc 6


tuổi đã biết viết văn chương, 14 tuổi biết


làm thơ phú, 15 tuổi thi đỗ cử nhân.



</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Vương Các, nên quyết đi ̣nh ngày mùng 9


tháng 9 tết Trùng dương đă ̣t tiê ̣c mời các


văn nhân ma ̣c khách và bè ba ̣n. Con rể của


ông là Ngô Tử Chương là mô ̣t người có tài


ba về thơ phú, Diêm Bá Ngư bảo con rể


viết sẵn mô ̣t bài tự văn để chuẩn bi ̣ khoe


với khách dự tiê ̣c. Vương Bô ̣t lúc đó là


mô ̣t văn nhân có tiếng tăm nên cũng đươ ̣c


mời tới dự tiê ̣c.



</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

“Đằng Vương Các tự” có cấu tứ kỳ


diê ̣u, văn phong khoáng đa ̣t. Bài văn trong


khi miêu tả về quang cảnh tiê ̣c tùng linh


đình, cũng đã để lộ phần nào lời than thở


cảnh ngô ̣ long đong̣, lâ ̣t đâ ̣t sống không gă ̣p


thời của Vương Bô ̣t: “Quan san nan viê ̣t,


thùy bi thất lô ̣ chi nhân? Bình thủy tương


phùng, tâ ̣n thi ̣ tha hương chi khách”. Ý nói


là: Quan san muôn dă ̣m khó leo vươ ̣t, ai


thương cho kẻ nhỡ độ đường, gă ̣p nhau



như bèo tụ trên nước, mới hay đều là


khách tha hương.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để ví với người la ̣ ngẫu


nhiên gă ̣p nhau.



<b>Cấm nhươ ̣c hàn thiền</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

sầu trong trời rét.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hâ ̣u


Hán thư – Truyê ̣n Đỗ Mâ ̣t”.



Thời Đông Hán có mô ̣t viên quan


thanh liêm và tài ba tên là Đỗ Mâ ̣t, ông


từng đảm nhiê ̣m chức Thái thú quâ ̣n và


Thươ ̣ng thư lê ̣nh. Ông chấp pháp nghiêm


minh, căm ghét tô ̣i ác, từng đấu tranh với


lũ hoa ̣n quan, đối với những hoa ̣n quan hay


con nhà quyền quý pha ̣m tô ̣i là ông cương


quyết điều tra xử lý, không hề dung tha.


Nhưng ông la ̣i rất quý mến người có tài và


luôn tìm cách giúp ho ̣ làm nên sự nghiê ̣p.



</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

lòng ông, sau đó trở thành nhà Kinh Ho ̣c


rất nổi tiếng thời Đông Hán.



Về sau, Đỗ Mâ ̣t từ quan về quê, những


vẫn rất quan tâm tới tình hình chính sự,



ông thường bàn luâ ̣n với các quan chức


đi ̣a phương về công viê ̣c nhà nước, tiến cử


hiền sĩ và va ̣ch trần người xấu viê ̣c xấu.



Bấy giờ, ba ̣n của Đỗ Mâ ̣t là Lưu Thắng


cũng cáo lão về quê. Ông ta sùng tín triết


ho ̣c xử thế trong sa ̣ch ve ̣n thân, hàng ngày


kín cổng cao tường, không bàn luâ ̣n chính


sự, ai tốt xấu mă ̣c ai. Có người cho rằng,


ông ta làm như vâ ̣y là mô ̣t sự biểu hiê ̣n cao


thươ ̣ng.



</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

Nhưng ông ta biết có người tài mà không


tiến cử, nghe tin có người làm viê ̣c xấu,


mà không dám nói mô ̣t câu, thì có khác gì


con ve sầu trong ngày trời la ̣nh không biết


kêu, ông ta thực ra là mô ̣t kẻ có tô ̣i”.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ “Cấm nhươ ̣c hàn thiền” để


chỉ những người sống yên phâ ̣n im hơi lă ̣ng


tiếng.



<b>Cử kỳ bất đi ̣nh</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ: Tay


giơ quân cờ lên, nhưng không biết cha ̣y


nước nào.



</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

và em trai trốn sang nước Tề sống cuô ̣c



đời lưu vong.



Bấy giờ, Tôn Văn Tử và Ninh Huê ̣ Tử


cùng nắm viê ̣c triều chính, rồi lâ ̣p Công


Tôn Phiêu lên làm vua tức Vê ̣ Thương


Công. Ninh Huê ̣ Tử trước lúc qua đời, đã


nhâ ̣n rõ mình làm viê ̣c trục xuất vua là một


điều nhục nhã, mới dă ̣n con là Ninh Điê ̣u


Tử hãy tìm cách đón Vê ̣ Hiến Công trở về


nước Vê ̣.



</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

đến nay vẫn chưa sửa đổi. Còn đa ̣i phu


Thúc Nghi nhắc nhở Ninh Điê ̣u Tử rằng:


“Làm viê ̣c gì cũng phải trước sau như một,


dòng ho ̣ Ninh nhà anh đã trục xuất nhà vua,


nay la ̣i muốn đón vua trở về, đây chẳng


khác gì chơi cờ cả. Kỳ thủ đã giơ quân cờ


lên mà chẳng biết đi nước nào, thì tất bi ̣


thua cuô ̣c. Hơn nữa, đây là viê ̣c lớn phế


lâ ̣p vua, nếu không cẩn thâ ̣n thì bi ̣ va ̣ lây


cả ho ̣”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16>

sang nước Tề.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ: “Cử kỳ bất đi ̣nh” để ví với


hiê ̣n tươ ̣ng làm viê ̣c do dự, không quả


quyết.



<b>Cùng binh đô ̣c vũ</b>




Chữ “Cùng” ở đây là chỉ hết sa ̣ch. Còn


chữ “Độc” thì chỉ hành vi manh động thiếu


suy nghĩ. Ý của câu thành ngữ này có nghĩa


là la ̣m dụng vũ lực.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam


quốc chí - Ngô thư - Truyê ̣n Lục Kháng”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(17)</span><div class='page_container' data-page=17>

quân. Bấy giờ triều đình Đông Ngô vô


cùng mục nát. Tôn Ha ̣o là mô ̣t tên ba ̣o


chúa hoang dâm vô đô ̣, la ̣m dụng mo ̣i cực


hình giết ha ̣i vô số người. Lục Kháng đã


nhiều lần dâng thư khuyên Tôn Ha ̣o phải


cải thiê ̣n chính tri ̣, tăng cường quốc phòng


để củng cố nhà nước, nhưng Tôn Ha ̣o


không chi ̣u nghe theo.



Năm 272 công nguyên, Lục Kháng thừa


lê ̣nh đi thảo pha ̣t phản tướng Bô ̣ Xiển, đối


cho ̣i với quân đô ̣i nước Tấn ở do ̣c đường


biên giới Ngô Tấn. Lục Kháng và đa ̣i


tướng nước Tấn là Dương Hựu cùng cử sứ


giả qua la ̣i với nhau nhằm bày tỏ lòng hữu


hảo. Tôn Ha ̣o biết đươ ̣c tin này vô cùng


tức giâ ̣n, liền sai người đến thúc Lục


Kháng ta ̣i sao không xuất binh tiến công


nước Tấn.



</div>
<span class='text_page_counter'>(18)</span><div class='page_container' data-page=18>

rằng: “Hiê ̣n nay triều đình không áp dụng



đường lối dân giàu nước ma ̣nh, phát triển


sản xuất nông nghiê ̣p, chỉnh đốn chính tri ̣,


nâng đỡ chúng dân, ngươ ̣c la ̣i cứ dung túng


các tướng lĩnh đeo đuổi đường công danh,


rốc hết binh lực vào viê ̣c chiến tranh liên


miên, gây hao phí biết bao nhân tài vâ ̣t


lực, nay binh sĩ đã vô cùng mỏi mê ̣t, mà


lực lươ ̣ng của kẻ thù la ̣i không mảy may bi ̣


hao tổn, còn chúng ta thì chẳng khác nào


đang bi ̣ mô ̣t trâ ̣n ốm nă ̣ng”. Cuối cùng, Lục


Kháng còn cân nhắc về sự chênh lê ̣ch quân


đô ̣i giữa hai nước Ngô Tấn, cho rằng hiê ̣n


nay nên đình chỉ viê ̣c trâ ̣n ma ̣c, tăng cường


thực lực nhà nước.



</div>
<span class='text_page_counter'>(19)</span><div class='page_container' data-page=19>

<b>Cường nỏ chi ma ̣t</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ khi


cung nỏ bắn ra, mũi tên bay tới đoa ̣t cuối


không còn sức đẩy nữa bi ̣ rơi xuống.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Hàn Trường Nho liê ̣t truyê ̣n”.



Hàn An Quốc nguyên là Trung đa ̣i phu


của Lương vương Lưu Vũ thời Tây Hán,


có công lớn trong viê ̣c bình đi ̣nh cuô ̣c nổi


loa ̣n của bảy nước Ngô Sở. Nhưng về sau


vì pha ̣m pháp, ông bi ̣ cách chức về nhà


sống cuô ̣c đời ẩn cư.




</div>
<span class='text_page_counter'>(20)</span><div class='page_container' data-page=20></div>
<span class='text_page_counter'>(21)</span><div class='page_container' data-page=21>

bày tỏ tán thành, Hán Võ Đế cuối cùng đã


làm theo ý của Hàn An Quốc.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để ví về sức ma ̣nh to


lớn đã đến lúc suy kiê ̣t, không còn tác dụng


gì nữa.



<b>Đắc tâm ứng thủ</b>



Ý của câu thành ngữ “Đắc tâm ứng


thủ” là chỉ làm viê ̣c rất tiê ̣n tay, nghĩ sao


đươ ̣c vâ ̣y. Miêu tả làm viê ̣c rất thuần thục,


trôi chảy.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ


“Trang Tử Thiên đa ̣o”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(22)</span><div class='page_container' data-page=22>

mô ̣c tên là Luân Biển đang ngồi đẽo bánh


xe gỗ. Luân Biển là mô ̣t người lém mồm


lém miê ̣ng, cứ nghe mãi tiếng đọc sách thì


cảm thấy nhàm chán, khó chi ̣u, mới ngừng


tay vào nhà hỏi Tề Hằng Công: “Thưa ông,


xin hỏi ông đang đo ̣c sách gì vâ ̣y?”.



Tê Hằng Công thấy cử chỉ đường đô ̣t,


vô lễ của Luân Biển thì trong lòng không


đươ ̣c vui lắm đáp: “Tôi đang đo ̣c sách của


thánh nhân”.




Luân Biển la ̣i hỏi: “Thế thánh nhân


hiê ̣n còn sống không?”



Tề Hằng Công đáp: “Thánh nhân chết


từ lâu rồi”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(23)</span><div class='page_container' data-page=23>

Tề Hằng Công nghe vâ ̣y bèn tức giâ ̣n


nói: “Tôi đang đo ̣c sách ở đây, anh là mô ̣t


tay thơ ̣ mô ̣c quèn thì biết cái quái gì mà


cũng chõ mõm vào, anh la ̣i còn giám nói


sách của cổ nhân để la ̣i là những thứ că ̣n


bã. Hôm nay, anh mà không nói rõ ngọn


ngành thì tôi sẽ giết chết anh”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(24)</span><div class='page_container' data-page=24>

này thâ ̣t thuần thục, trôi chảy, hơn nữa la ̣i


có thể dùng lời nói để lô ̣t tả đươ ̣c. Còn


như những thứ độc đáo và tuyê ̣t diê ̣u trong


ho ̣c vấn của cổ nhân thì làm sao la ̣i có thể


nói rõ đươ ̣c, vâ ̣y thì những thứ mà ông


đang đo ̣c đây không phải là că ̣n bã của cổ


nhân là gì?”



Tề Hằng Công nghe xong, cảm thấy


Luân Biển nói cũng phải, nên không bắt tội


anh ta nữa.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn dùng câu thành


ngữ “Đắc tâm ứng thủ” để mô tả về làm


viê ̣c rất trôi chảy, thành tha ̣o.




<b>Giá ho ̣a vu nhân</b>



Ý của câu thành ngữ này là gieo va ̣ cho


kẻ khác.



</div>
<span class='text_page_counter'>(25)</span><div class='page_container' data-page=25>

Thời Xuân thu chiến quốc, tướng quân


nước Hàn là Phùng Đình đang trấn giữ ở


Thươ ̣ng Đảng đã sai sứ giả đến nói với


vua nước Triê ̣u là Hiếu Thành Vương


rằng: “Chúng tôi không thể nào trấn giữ


đươ ̣c Thươ ̣ng Đảng, nó sẽ nhanh chóng trở


thành đất đai của nước Tần. Nhưng các


quan la ̣i và dân chúng Thươ ̣ng Đảng đều


chỉ muốn quy thuâ ̣n nước Triê ̣u, chứ không


muốn lê ̣ thuô ̣c nước Tần. Vâ ̣y mong đa ̣i


vương hãy nhanh chóng tiếp quản 17 ngôi


thành trì ở Thươ ̣ng Đảng”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(26)</span><div class='page_container' data-page=26>

ân đức của ta, làm sao la ̣i có thể nói là


mô ̣t mối lơ ̣i vô duyên vô cớ?”



Triê ̣u Báo đáp rằng: “Nước Tần luôn


luôn thôn tính đất đai của nước Hàn, và tin


rằng thế nào cũng sẽ nhanh chóng chiếm


đươ ̣c Trươ ̣ng Đảng. Nay sở dĩ nước Hàn


không muốn giao Thươ ̣ng Đảng cho nước


Tần, mà la ̣i dâng cho nước Triê ̣u, là vì ho ̣


muốn gieo va ̣ cho nước Triê ̣u ta. Bởi lẽ


nước Tần đã từng bỏ ra rất nhiều công



sức, mà vẫn chưa chiếm đươ ̣c Thươ ̣ng


Đảng. Đằng này thì nước Triê ̣u ta la ̣i đươ ̣c


không, thì làm sao la ̣i không thể nói là vô


cớ bắt đươ ̣c của? Đa ̣i vương chớ nên chấp


nhâ ̣n”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(27)</span><div class='page_container' data-page=27>

thành trì. Nay người ta đã hai tay dâng 17


thành trì cho ta, đây quả là của trời cho”.


Sau đó, Hiếu Thành Vương đồng ý nhâ ̣n


đất Thươ ̣ng Đảng, do đó dẫn đến cuô ̣c đa ̣i


chiến giữa hai nước Tần Triê ̣u.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ: “Giá họa vu nhân” để ví về


viê ̣c gieo tai ho ̣a cho người khác.



<b>Giang lang tài tâ ̣n</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ tài văn


chương của chàng Giang không còn nữa.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Nam


sử - Truyê ̣n Giang Yêm”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(28)</span><div class='page_container' data-page=28>

cũng không có. Nhưng ông la ̣i rất chăm chỉ


ho ̣c hành, sau đó trở thành mô ̣t người rất


có tài năng, không những làm đến chức


quan Quang Lô ̣c đa ̣i phu, mà còn trở thành


nhà văn rất nổi tiếng. Những người thời


bấy giờ có sự đánh giá rất cao đối với thơ



và văn chương của ông.



</div>
<span class='text_page_counter'>(29)</span><div class='page_container' data-page=29>

nhắc, chẳng câu nào ra hồn cả.



Người ta truyền rằng, có mô ̣t lần Giang


Yêm đến neo thuyền bên bờ sông chùa


Thuyền Linh, đêm nằm mơ thấy mô ̣t người


tự xưng là Trương Cảnh Dương đến xin


ông mô ̣t tấm lụa, ông liền rút mấy thước


lụa ở trên mình đưa cho ông ta. Nên từ đó,


văn chương của ông không còn tuyê ̣t vời


như trước nữa.



</div>
<span class='text_page_counter'>(30)</span><div class='page_container' data-page=30>

Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ: “Giang lang tài tâ ̣n” để ví


với hứng cảm sáng tác văn thơ đã thoái


giảm.



<b>Kê minh cẩu đa ̣o</b>



Ý của câu thành ngữ này là bắt chước


tiếng gà gáy, rồi giả làm chó vào ăn trô ̣m.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Sử


ký - Truyê ̣n Ma ̣nh Thường Quân”.



Theo lời mời của Tần Chiêu Vương,


Ma ̣nh Thường Quân người nước Tề đã


cùng mấy môn khách lên đường sang thăm


nước Tần, đồng thời còn đem theo mô ̣t



chiếc áo lông chồn trắng rất quý hiếm làm


quà biếu vua Tần.



</div>
<span class='text_page_counter'>(31)</span><div class='page_container' data-page=31>

ông ta thâ ̣t quá am hiểu về tình hình nước


Tần, nên không muốn để ông về nước, bèn


giam lỏng ông ở nước Tần.



Người em trai của vua Tần là Kinh


Tương Quân mới đem chuyê ̣n này mách


với Ma ̣nh Thường Quân, và dă ̣n ông đến


tìm Yến phi - người đươ ̣c vua Tần cưng


chiều nhất nói giúp. Nhưng không ngờ, Yến


phi đã đưa ra điều kiê ̣n nan giải là phải


tă ̣ng cho nàng chiếc áo lông chồn trắng quý


giá đó, thì nàng mới xin với vua Tần.



Ma ̣nh Thường Quân sốt ruô ̣t không biết


xử trí ra sao, mới bàn với mấy người ba ̣n


cùng đi theo. Về sau, có mô ̣t người ngồi ở


cuối hàng nói: “Tôi sẽ lẻn vào trong cung


ăn trô ̣m chiếc áo lông chồn trắng, mà


chúng ta đã tă ̣ng cho vua Tần”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(32)</span><div class='page_container' data-page=32>

Người đó đáp: “Tôi sẽ giả làm con


chó lẻn vào ăn trô ̣m”.



Quả nhiên, người này đã không phụ


lòng mong muốn của mo ̣i người, ngay đêm


đó quả nhiên lấy đươ ̣c chiếc áo lông chồn


đem tă ̣ng cho Yến phi. Trước lời cầu xin



của nàng, vua Tần bèn đồng ý tha cho


Ma ̣nh Thường Quân.



Ma ̣nh Thường Quân sơ ̣ vua Tân nuốt


lời, bèn lâ ̣p tức rời khỏi nước Tần. Nhưng


khi đến Hàm Cốc Quan thì gà còn chưa


gáy sáng, nên cửa thành chưa mở. Giữa lúc


này, có mô ̣t môn khách bắt chước tiếng gà


gáy, lâ ̣p tức gà ở xung quanh cũng vỗ cánh


gáy theo. Cửa thành liền mở ra, cả đám


người cha ̣y thoát ra ngoài thành.



Vua Tần quả nhiên hối la ̣i, nhưng bấy


giờ đã muộn.



</div>
<span class='text_page_counter'>(33)</span><div class='page_container' data-page=33>

câu thành ngữ “Kê minh cẩu đa ̣o” để ví


với kỹ năng hoă ̣c hành vi thấp hèn.



<b>Khánh trúc nan thư</b>



Chữ “Khánh” ở đây có nghĩa là hết,


sách. Còn chữ “Trúc” là chỉ thẻ tre trúc


dùng để viết chữ trong thời cổ. Câu thành


ngữ này có nghĩa là dù chă ̣t sa ̣ch hết tre để


làm thẻ tre thì cũng không thể nào viết hết.


Nó dùng để ví về tô ̣i ác quá nhiều hoă ̣c


căn bê ̣nh phổ biến của xã hội, không thế


nào miêu tả hết đươ ̣c.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Cựu



Đường Thư – Truyê ̣n Lý Mâ ̣t”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(34)</span><div class='page_container' data-page=34>

nhân dân phải gánh vác quá nă ̣ng nề, không


thể nào chi ̣u đựng đươ ̣c nữa đã tới tấp


đứng lên khởi nghĩa. Quân Ngõa Cương do


Trác Nhươ ̣ng lãnh đa ̣o là một đa ̣o quân nổi


tiếng nhất trong nhiều cuô ̣c khởi nghĩa của


nông dân. Ho ̣ anh dũng thiê ̣n chiến, gan da ̣


mưu trí, đô ̣i ngũ đã nhanh chóng phát triển


đến hơn 10 va ̣n người. Sau khi Viê ̣t Quốc


Công-Dương Huyền đem quân sang đánh


nhà Tùy bi ̣ thất ba ̣i, thủ ha ̣ của ông là Lý


Mâ ̣t trốn sang nương nhờ quân Ngõa


Cương, với tài trí thông minh của mình, Lý


Mâ ̣t đã nhanh chóng chiếm đươ ̣c lòng tin


của Trác Nhươ ̣ng, và cuối cùng giành


đươ ̣c quyền lãnh đa ̣o quân Ngõa Cương.



</div>
<span class='text_page_counter'>(35)</span><div class='page_container' data-page=35>

triều nhà Tùy. Bài hi ̣ch sau khi va ̣ch tô ̣i


Tùy Thang Vương, cuối cùng viết: “Dù có


chă ̣t hết tre ở Nam sơn để làm thẻ tre, thì


cũng không thể nào viết hết mọi tội lỗi của


Dương Quảng, dù rốc ca ̣n biểm Đông cũng


không thể nào rửa hết tô ̣i ác của hắn”. Bài


hi ̣ch kêu go ̣i các nơi vùng lên khởi nghĩa,


lâ ̣t đổ ách thống tri ̣ tàn ba ̣o của nhà Tùy, đã


gây ảnh hưởng rất lớn lúc bấy giờ, các nơi


hưởng ứng đã tới tấp đứng lên khởi nghĩa


chống la ̣i triều nhà Tùy.




Đa ̣i nghiê ̣p năm thứ 14, Tùy Thang


Vương bi ̣ tướng lĩnh cấm quân Vũ Văn


Hóa Câ ̣p giết chết ta ̣i Giang Đô, cuối cùng


ách trống tri ̣ của triều nhà Tùy bi ̣ lâ ̣t đổ.



<b>Khẩu mâ ̣t phúc kiếm</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(36)</span><div class='page_container' data-page=36>

bụng da ̣ đầy dao kiếm.



Ý của câu thành ngữ này chỉ, người bề


ngoài miê ̣ng nói rất hay, nhưng bên trong


thì rất hiểm đô ̣c.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Tư


tri ̣ thông giám- Đường kỷ - Huyền Tông


thiên bảo nguyên niên”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(37)</span><div class='page_container' data-page=37>

trăm phương nghìn kế lấy lòng quý phi


sủng ái và thái giám tâm phúc của nhà vua,


khiến ho ̣ vui vẻ và ủng hô ̣ mình, củng cố


thêm đi ̣a vi ̣ của mình.



</div>
<span class='text_page_counter'>(38)</span><div class='page_container' data-page=38>

này. Nhưng vì Hoa Sơn là nơi phong thủy


bảo đi ̣a của vua chúa các triều đa ̣i, ta làm


sao la ̣i có thể tùy tiê ̣n khai thác, đây có thể


là mô ̣t dụng ý xấu”.



Vua Đường Huyền Tông la ̣i lần nữa bi ̣


Lý Lâm Phổ bưng bít, còn cho ông la bâ ̣c


trung thần và dần dần xa lánh Lý Thức Chi.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn dùng câu thành


ngữ này để chỉ người ngoài miê ̣ng thì nói


rất hay, nhưng trong bụng la ̣i rất hiểm đô ̣c.



<b>Khéo thủ hào đoa ̣t</b>



“Khéo thủ” có nghĩa là dùng đủ mo ̣i


thủ đoa ̣n lừa ga ̣t; Còn “Hào đoa ̣t” là dùng


sức ma ̣nh để đoa ̣t lấy.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ


“Thanh Ba ta ̣p chí” của Chu Huy.



</div>
<span class='text_page_counter'>(39)</span><div class='page_container' data-page=39>

cất giữ thư họa của danh nhân các triều


đa ̣i. Thâ ̣m trí không trừ giở thủ đoa ̣n lừa


ga ̣t để đoa ̣t đươ ̣c các bức thư ho ̣a. Chỉ cần


nghe nói nhà nào có cất giữ thư họa của


danh nhân, là ông tìm đủ mo ̣i cách mươ ̣n


cho bằng đươ ̣c, miê ̣ng nói là đem về nhà


thưởng thức, nhưng thực ra là để đối chiếu


vẽ la ̣i, cho mãi tới khi không ai có thể nào


phân biê ̣t rõ hư thực. Sau đó mới đem bức


thư ho ̣a giả trả la ̣i cho người ta, còn mình


giữ la ̣i bức thư họa thâ ̣t. Cũng có khi ông


đem cả hai bức thư ho ̣a ra cho chủ nhân tự


lựa cho ̣n, nhưng chủ nhân vẫn bi ̣ mắc lừa,


thường cho ̣n phải bức tranh giả.



</div>
<span class='text_page_counter'>(40)</span><div class='page_container' data-page=40>

Phế vô cùng ưa thích, cứ ngắm nhìn mãi


không chi ̣u buông tay, cứ khăng khăng đòi



dùng mô ̣t bức thư pháp khác để đổi lấy,


nhưng Sái Du không chi ̣u. Mễ Phế cứ bám


lấy Sái Du nằn nì mãi, thâ ̣m chí còn hăm


do ̣a rằng nếu không đổi đươ ̣c thì mình sẽ


nhảy xuống sông tự tử. Sái Du chẳng còn


cách nào khác đành phải nhâ ̣n lời. Mễ Phế


bấy giờ mừng như điên da ̣i.



Những viê ̣c làm tương tự của Mễ Phế


còn khá nhiều. Nên người thời bấy giờ mới


go ̣i những thủ đoa ̣n này của ông là “Khéo


thủ hào đoa ̣t”.



<b>Khoáng nhâ ̣t trì cửu</b>



Ý của câu thành ngữ này là dây dưa,


kéo dài thời gian.



</div>
<span class='text_page_counter'>(41)</span><div class='page_container' data-page=41>

Thời Chiến quốc, vua nước Yến phong


Vinh Phân làm Cao Dương Quân, rồi ra


lê ̣nh cho ông dẫn quân sang đánh nước


Triê ̣u, Vinh Phân là mô ̣t vi ̣ tướng dũng


cảm, thiê ̣n chiến. Vua nước Triê ̣u biết


đươ ̣c tin này vô cùng lo sơ ̣, bèn lâ ̣p tức


triê ̣u tâ ̣p quần thần để bàn cách đối phó.


Tướng quốc Triê ̣u Thắng cho rằng, nước


Tề có mô ̣t vi ̣ tướng trí dũng song toàn tên


là Điền Đơn, nếu nước Triê ̣u chi ̣u cắt


nhường ba thành trì cho nước Tề, để nước


Tề cử Điền Đơn sang giúp nước Triê ̣u tác



chiến, thì nhất đi ̣nh sẽ đánh ba ̣i đươ ̣c Vinh


Phân, giữ vững đươ ̣c nước Triê ̣u.



</div>
<span class='text_page_counter'>(42)</span><div class='page_container' data-page=42>

thành trì cho nước Tề, thì còn ra thể thống


gì? Tôi biết rất rõ tình hình quân đội nước


Yến, vâ ̣y ta ̣i sao la ̣i không cử tôi cầm quân


ra trâ ̣n?”



Triê ̣u Xa giải thích thêm rằng: “Dù


Điền Đơn đươ ̣c cử đến chỉ huy quân đô ̣i


nước Triê ̣u, thì chưa chắc ông ta đã giành


đươ ̣c phần thắng. Hơn nữa, Điền Đơn tuy


có tài cán thì đã chắc gì ông ta chi ̣u rốc


sức vì nước Triê ̣u. Mă ̣t khác, Điền Đơn


đươ ̣c mời đến, thì thế nào ông ta cũng sẽ


dàn quân cầm cự dây dưa trên chiến


trường, kéo dài thời gian, thế thì chẳng


mấy năm nước ta ắt bi ̣ thất ba ̣i, hâ ̣u quả


thâ ̣t là khó lường”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(43)</span><div class='page_container' data-page=43>

Xa, ông ta đã đưa nước Triê ̣u vào một


cuô ̣c chiến tranh tiêu hao dai dẳng, rồi


cuối cùng bi ̣ thất ba ̣i thảm ha ̣i.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để ví về hiê ̣n tươ ̣ng dây


dưa, kéo dài thời gian.



<b>Khởi tử hồi sinh</b>




Ý của câu thành ngữ này là chỉ người


có y thuâ ̣t cao siêu, đã cứu sống đươ ̣c


người sắp chết.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Biển Thước xương công liê ̣t truyê ̣n”.



Thời Chiến Quốc có mô ̣t danh y tên là


Tần Viê ̣t Nhân, vì ông từng cứu sống đươ ̣c


khá nhiều người sắp chết, nên người ta đều


coi ông như thần y Biển Thước thời Hoàng


Đế trong truyền thuyết.



</div>
<span class='text_page_counter'>(44)</span><div class='page_container' data-page=44>

Quắc, khi ông đi ngang qua Hoàng cung thì


nghe tin Thái tử đã mất vào lúc sáng sớm


do chứng bê ̣nh huyết khí bất hơ ̣p. Sau khi


hỏi rõ bê ̣nh tình, ông cho rằng vẫn còn hy


vo ̣ng cứu sống, nên bèn đi thẳng vào cung.



Vi ̣ đa ̣i thần quản sự trong cung sau khi


tâu với nhà vua, liền nhanh chóng đưa ông


đến trước giường của Thái tử. Ông khom


người quan sát mô ̣t hồi lâu, thấy Thái tử


vẫn còn hơi thở thoi thóp, hai vế đùi bên


trong của Thái tử vẫn còn chút hơi ấm, bắt


ma ̣ch vẫn còn đâ ̣p rất yếu ớt. Ông bèn


quay la ̣i nói: “Thái tử mới chỉ ngất đi thôi,


tôi sẽ cấp cứu ngay, may ra còn có thể cứu


sớng đươ ̣c Thái tử”.




</div>
<span class='text_page_counter'>(45)</span><div class='page_container' data-page=45>

Ơng la ̣i go ̣i đồ đê ̣ chườm nước nóng dưới


nách của Thái tử thì Thái tử dần dần tỉnh


la ̣i. Quốc vương và các đa ̣i thần nước


Quắc thấy vâ ̣y đều vô cùng mừng rỡ, liên


tiếp bày tỏ lời cảm ơn.



Tần Viê ̣t Nhân nói: “Để Thái tử sớm


bình phục, tôi sẽ kê một đơn thuốc cho


Thái tử uống liền trong 20 ngày thì sẽ khỏi


hẳn”.



Quả nhiên, sau 20 ngày dùng thuốc,


Thái tử đã khỏi hẳn bê ̣nh. Quốc vương la ̣i


lần nữa bày tỏ cảm ơn thì Tần Viê ̣t Nhân


nói: “Không phải tôi có thể khởi tử hồi


sinh, mà là Thái tử vẫn chưa chết, nên tôi


mới cứu đươ ̣c Thái tử”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(46)</span><div class='page_container' data-page=46>

<b>Không trung lầu các</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ “Đình


đài lầu các treo lơ lửng trên không trung”.


Về sau người ta hay dùng nó để ví với sự


mơ tưởng hão huyền, hoă ̣c những điều hư


cấu thoát ly thực tế. Nhưng cũng có thể


dùng để ví với sự cao minh thông đa ̣t.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Bách


Dụ Kinh - Tam trùng lầu dụ”.




Ngày xưa, có mô ̣t tay phú nông rất giàu


có, nhưng la ̣i cũng rất đần độn, nên ông


thường bi ̣ người ta chê cười.



</div>
<span class='text_page_counter'>(47)</span><div class='page_container' data-page=47>

không còn ra thể thống gì nữa, mình cũng


phải có mô ̣t ngôi lầu như vâ ̣y”.



Hôm sau, ông mời thơ ̣ mô ̣c đến nhà rồi


hỏi rằng: “Các anh có biết ngôi lầu ở làng


bên do ai dựng không?”.



Đám thơ ̣ mô ̣c đều nói là do ho ̣ dựng.


Phú nông này nghe vâ ̣y thì mừng quýnh


nói: “Tốt lắm, tốt lắm, bây giờ các anh


cũng dựng cho tôi một ngôi lầu ba tầng y


hê ̣t như vâ ̣y”.



Sau đó, đám thơ ̣ mô ̣c đã làm theo ý


ông bắt đầu dựng nhà.



Mấy hôm sau, phú ông đến xem ho ̣


dựng nhà, ông ta ngó ngang, ngó do ̣c đến


nửa ngày, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu


mới hỏi đám thơ ̣ mô ̣c rằng: “Các anh đang


làm gì thế này?”



</div>
<span class='text_page_counter'>(48)</span><div class='page_container' data-page=48>

Phú nông nghe vâ ̣y thì cuống lên nói:


“Không đúng, không đúng, tôi mời các anh


làm là làm tầng thứ ba, chỉ làm tầng trên


cùng thôi, còn hai từng dưới thì khỏi phải



làm, các anh hãy mau mau dỡ đi”.



Đám thơ ̣ mô ̣c nghe vâ ̣y đều cười phá


lên: “Chỉ dựng tầng trên cùng thôi thì


chúng tôi chi ̣u, không thể làm đươ ̣c, ông tự


dựng lấy vâ ̣y”.



Hiên này, người ta vẫn thường dùng


câu “Không trung lầu các” để ví với sự


mơ tưởng hão huyền hoă ̣c sự vâ ̣t hư cấu


thoát ly thực tế. Cũng có thể dùng để ví


với sự cao minh thông đa ̣t, nhưng điều này


hơi hiếm thấy.



<b>Khuynh thành khuynh quốc</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(49)</span><div class='page_container' data-page=49>

Thời Tây Hán, quan thự chuyên quản


về ca nha ̣c trong các yến tiê ̣c và trên


đường du hành của triều đình là Nha ̣c Phủ.


Nha ̣c Phủ lúc bấy giờ có quy mô rất lớn,


nó đồng thời còn sưu tâ ̣p thơ ca và nha ̣c


khúc trong dân gian. Lý Diên Niên là mô ̣t


nha ̣c sư trong Nha ̣c Phủ. Em gái ông là


mô ̣t ca kỹ. Hán Võ Đế rất hâm mộ tài năng


của Lý Diên Niên và thường xuyên triê ̣u


ông vào cung ca hát.



</div>
<span class='text_page_counter'>(50)</span><div class='page_container' data-page=50>

tấm tắc khen ngơ ̣i. Giai nhân xinh đe ̣p như


vâ ̣y quả là hiếm thấy.




Hán Võ Đế nghe xong vô cùng mừng


rỡ, bèn hỏi Lý Diên Niên phải chăng trên


đời này cũng có một phụ nữ xinh đe ̣p như


vâ ̣y? Bấy giờ, chi ̣ của vua là Công chúa


Bình Dương mới nói với Hán Võ Đế rằng:


“Người phụ nữ xinh đe ̣p đó chính là cô em


gái của Lý Diên Niên”.



Hán Võ Đế nghe vâ ̣y lâ ̣p tức chuyền


lê ̣nh triê ̣u nàng vào cung, thì thấy nhan sắc


của nàng quả thâ ̣t là trên đời này không có


người phụ nữ nào có thể sánh ki ̣p.



</div>
<span class='text_page_counter'>(51)</span><div class='page_container' data-page=51>

ra lê ̣nh vẽ chân dung nàng đem treo ở


trong cung, để bày tỏ nỗi niềm thương tiếc


của mình.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để ví về sắc đe ̣p tuyê ̣t


vời của người phụ nữ.



<b>Kiêm thính tắc minh</b>



Ý của câu thành ngữ này là lắng nghe ý


kiến của các bên thì mới phân biê ̣t đươ ̣c


phải trái.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Tư


tri ̣ thông giám”.




</div>
<span class='text_page_counter'>(52)</span><div class='page_container' data-page=52>

thể nhìn nhâ ̣n sự viê ̣c mô ̣t cách rõ ràng và


chính xác? Ngươ ̣c la ̣i, nguyên nhân nào đã


dẫn đến pha ̣m sai lầm?”



Ngụy Chinh suy nghĩ mô ̣t lát rồi trả lời


rằng: “Bê ̣ ha ̣ nên lắng nghe ý kiến của các


bên, qua đó sẽ rút ra đươ ̣c kết luâ ̣n chính


xác. Nếu chỉ thiên về ý kiến của mô ̣t bên


thôi là lối làm phiến diê ̣n, rất dễ làm hỏng


viê ̣c”. Sau đó, Ngụy Chinh đã nêu ra nhiều


bài ho ̣c li ̣ch sử và va ̣ch rõ, nếu vua chỉ tin


nghe theo mô ̣t phía, thì sẽ dẫn tới hâ ̣u quả


vô cùng nghiêm tro ̣ng.



</div>
<span class='text_page_counter'>(53)</span><div class='page_container' data-page=53>

như ho ̣ đi sâu tìm hiểu sự viê ̣c, lắng nghe ý


kiến của các bên, thì đều có thể tránh và


ngăn chă ̣n đươ ̣c những tai họa này”.



Đường Thái Tông nghe xong, cảm thấy


ông nói rất có lý, vua gâ ̣t đầu lia li ̣a: “Tốt,


tốt lắm”.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn dùng câu thành


ngữ: “Kiêm thính tắc minh” để ví về viê ̣c


lắng nghe ý kiến của các bên thì mới phân


biê ̣t rõ thi ̣ phi.



<b>Kiê ̣t tra ̣ch nhi ngư</b>



Hai chữ “Kiê ̣t tra ̣ch” ở đây là chỉ: Tát



ca ̣n nước trong ao. Còn “Ngư” là bắt cá.


Vâ ̣y ý của câu thành ngữ này là: Tát ca ̣n


nước trong ao để bắt cá.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Lã


Thi ̣ Xuân Thu – Nghĩa thưởng”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(54)</span><div class='page_container' data-page=54>

Tro ̣ng Nhĩ về nước Tấn kế ngôi vua, đă ̣t


hiê ̣u là Tấn Văn Công. Bấy giờ các nước


chư hầu như Tào, Vê ̣, Trần v v đều tới tấp


quy thuâ ̣n nước Sở, duy chỉ có nước Tống


là không thân với nước Sở mà ngả theo


nước Tấn. Sở Uy Vương thấy vâ ̣y nổi giâ ̣n


bèn ra lê ̣nh cho đa ̣i tướng Tử Ngo ̣c thống


lĩnh ba quân bao vây chă ̣t Thương Khưu


thủ đô nước Tống.



</div>
<span class='text_page_counter'>(55)</span><div class='page_container' data-page=55>

Sở, vâ ̣y làm cách nào mới giành đươ ̣c


thắng lơ ̣i?”



Hồ Yển đáp rằng: “Thần nghe nói,


những người trọng về lễ tiết thì không nga ̣i


điều rắc rối, kẻ giỏi đánh trâ ̣n thì không nề


hà kế lừa dối. Đa ̣i Vương nên dùng


phương pháp lừa dối”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(56)</span><div class='page_container' data-page=56>

sang năm cũng chẳng còn con thú để bắt


nữa, nay nếu dùng phương pháp lừa dối thì


chỉ có thể thành công mô ̣t lần đầu thôi, nếu


dùng mãi thì sẽ không nha ̣y nữa”.




Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu “Kiê ̣t tra ̣ch nhi ngư” để ví về viê ̣c chỉ


nhìn thấy cái lơ ̣i trước mắt, chứ không nghĩ


về lâu về dài.



<b>Kim ngo ̣c kỳ ngoa ̣i, ba ̣i tự kỳ trung</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ: Bề


ngoài trông rất đe ̣p, nhưng bên trong thì


rữa nát.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ:


“Người bán cam nói” của Lưu Cơ triều


nhà Minh.



</div>
<span class='text_page_counter'>(57)</span><div class='page_container' data-page=57>

sử trung thừa. Ông từng viết mô ̣t bài văn


nhan đề: “Người bán cam nói”, kể về mô ̣t


sự viê ̣c từng trải của mình.



Vào mô ̣t ngày mùa hè, Lưu Cơ thấy mô ̣t


người bầy bán những quả cam trông rất


tươi mo ̣ng, vỏ vàng óng, bèn mua mấy quả


đem về. Nhưng sau khi về đến nhà mới


phát hiê ̣n những quả cam này đều rữa nát


như sơ bông cũ, ông tức giâ ̣n bèn đi tìm


người bán cam bày lý lẽ, trách móc anh ta


lừa bi ̣p người khác.



Nhưng thâ ̣t không ngờ, người bán cam



điềm nhiên mỉm cười trả lời rằng: “Tôi


làm nghề buôn cam đã nhiều năm, nhưng


chẳng thấy người nào như ông cả”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(58)</span><div class='page_container' data-page=58></div>
<span class='text_page_counter'>(59)</span><div class='page_container' data-page=59>

nhưng bên trong thì rữa nát như sơ bông


cũ”.



Lưu Cơ nghe xong chỉ ngẩn người ra,


không biết nói gì hơn.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để chỉ đồ hàng mã,


ngoài đe ̣p trong xấu.



<b>Ký nhân ly ha ̣</b>



Nguyên ý của câu thành ngữ này là


sống dựa vào bờ giâ ̣u của người khác. Tức


sống dưới mái hiên của người khác.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Nam


Tề thư – Truyê ̣n Trương Dung”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(60)</span><div class='page_container' data-page=60>

ngẩng cao đầu, coi trời bằng vung.



Khi Tiêu Đa ̣o Thành còn chưa lên làm


vua cũng rất khâm phục tài năng và phẩm


cách của Trương Dung, hai người kết ba ̣n


với nhau. Ông cho rằng Trương Dung là


mô ̣t nhân tài hiếm có. Về sau, Tiêu Đa ̣o



Thành lâ ̣p nên chính quyền Nam Tề, nhưng


vẫn thường xuyên cùng Trương Dung thảo


luâ ̣n về mă ̣t văn ho ̣c nghê ̣ thuâ ̣t.



</div>
<span class='text_page_counter'>(61)</span><div class='page_container' data-page=61>

tôi”.



Trương Dung chủ chương viết văn thì


phải có tính sáng ta ̣o riêng và phong cách


riêng của mình. Trong mô ̣t bài văn của ông


có viết rằng: “Là đấng mày râu đa ̣i trươ ̣ng


phu, đã viết văn chương thì phải viết ra


“Thi”, “Thư”, đă ̣t ra “Lễ”, “Nha ̣c” như


Khổng Tử, phát huy tính sáng ta ̣o của


mình, không dâ ̣p khuôn của kẻ khác, như


con chim sẻ sống nhờ dưới mái hiên của


người ta”.



Do đó, nguyên ý của “Ký nhân ly ha ̣”


là chỉ sáng tác văn ho ̣c dâ ̣p khuôn của


người khác, không có cách điê ̣u riêng của


mình.



<b>Kỳ hóa khả cư</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(62)</span><div class='page_container' data-page=62>

hoă ̣c tích trữ. Câu thành ngữ này có nghĩa


là tích trữ những hàng hóa quý hiếm, đơ ̣i


tới khi đươ ̣c giá cao thì bán ra.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Lã Bất Vi liê ̣t truyê ̣n”.




Đa ̣i thương gia nước Vê ̣ là Lã Bất Vi


đến Hàm Đan thủ đô nước Triê ̣u làm buôn


bán. Ta ̣i đây, ông đã gă ̣p công tử nước Tần


là Di ̣ Nhân lúc đó đang làm con tin ta ̣i


nước Triê ̣u. Lã Bất Vi suy tính nếu mua


chuô ̣c đươ ̣c Di ̣ Nhân làm tiền vốn đầu cơ


chính tri ̣, thì mình sau này tất công thành


danh toa ̣i. Nên sau khi về nhà, ông mới hỏi


cha mình rằng: “Người nông dân làm


ruô ̣ng, thì sau mô ̣t năm đươ ̣c lơ ̣i gấp mấy


lần?”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(63)</span><div class='page_container' data-page=63>

Người cha đáp: “Lơ ̣i gấp mấy chục


lần”.



Lã Bất Vi la ̣i hỏi tiếp: “Thế nếu giúp


dựng lên mô ̣t nhà vua thì lời lãi gấp bao


nhiêu lần?”



Người cha đáp: “Thế thì thâ ̣t là to lớn


không có cách nào tính toán đươ ̣c”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(64)</span><div class='page_container' data-page=64>

nước Tần cho Lã Bất Vi. Sau đó, Lã Bất


Vi đem theo mô ̣t khoản tiền lớn sang nước


Tần mua chuô ̣c người thiếp yêu của An


Quốc Quân là Hoa Âm phu nhân, khuyên


bà nhâ ̣n Di ̣ Nhân làm con, và yêu cầu An


Quốc Quân sai người sang đón Di ̣ Nhân về


nước, đổi tên là Tử Sở. Mấy năm sau, Tần



Chiêu Vương ta ̣ thế, An Quốc Quân lên nối


ngôi, xưng hiê ̣u là Hiếu Văn Vương. Mô ̣t


năm sau, Hiếu Văn Vương mất, Sở Tử lên


kế vi ̣, Lã Bất Vi trở thành đa ̣i công thần


bâ ̣c nhất.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để chỉ hiê ̣n tươ ̣ng tích


trữ, lũng đoa ̣n, giữ lấy một đồ vâ ̣t hay công


nghê ̣ nào đó, để sau này thu đươ ̣c lời lãi


càng to lớn hơn.



</div>
<span class='text_page_counter'>(65)</span><div class='page_container' data-page=65>

Ý của câu thành ngữ này là chỉ ở nước


Kỷ có người lo trời sụp xuống.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ


“Truyê ̣n Vô đoan của Khổng Tử”.



Ngày xưa, ở nước Kỷ có mô ̣t người rất


nhát gan và gàn dở, anh ta thường hay nă ̣n


ra những sự viê ̣c hết sức kỳ cục, quái gở.


Mô ̣t hôm, khi ăn cơm tối xong, anh ta cầm


qua ̣t đang ngồi hóng mát trước sân nhà,


miê ̣ng tự lẩm bẩm: “Nếu mô ̣t ngày nào đó


ông trời bỗng dưng sụp xuống, đè mình


chết tươi thì làm thế nào?” Từ đó về sau,


anh ta ngày nào cũng suy ngẫm mãi về viê ̣c


này, nhưng anh càng nghĩ càng lo, càng


nghĩ la ̣i càng cảm thấy thâ ̣t là nguy hiểm.


Cứ thế thời gian lâu rồi, anh ta trở nên ăn



không ngon, ngủ không yên, khuôn mă ̣t


ngày mô ̣t võ vàng, mình gầy như xác ve.



</div>
<span class='text_page_counter'>(66)</span><div class='page_container' data-page=66>

tinh thần hoảng hốt như vâ ̣y đều lo thay


cho anh. Nhưng sau khi ho ̣ đươ ̣c biết vì


anh ta quá lo ông trời sụp xuống nên mới


như vâ ̣y, bèn khuyên anh rằng: “Này ông


anh ơi, hà tất phải phiền muô ̣n như vâ ̣y, từ


xưa đến nay làm gì có truyê ̣n ông trời sụp


xuống. Mà dù cho trời có sụp xuống đi nữa


thì anh lo nghĩ phỏng đươ ̣c tích sự gì? Tô ̣i


gì la ̣i phải chuốc lấy sự phiền não này?”.


Nhưng dù ai khuyên thế nào, anh ta cũng


tỉnh bơ không.



Cứ thế năm tháng chôi qua, bầu trời


cũng chẳng thấy sụp xuống, còn anh ta vẫn


cứ suốt ngày chìm đắm trong ý nghĩ hoang


đường của mình, nghe nói cho mãi đến khi


nhắm mắt xuôi tay, anh ta vẫn còn rất lo


lắng về viê ̣c này.



</div>
<span class='text_page_counter'>(67)</span><div class='page_container' data-page=67>

ngẫm nghĩ những viê ̣c không đâu hoă ̣c tự


chuốc vạ vào thân.



<b>Ky ̣ hổ nan ha ̣</b>



Năm Hàm Hòa thứ 3 Tấn Thành Đế,


tức năm 328 công nguyên, tướng giữ thành


Li ̣ch Dương là Tô Tuấn và tướng giữ thành



Tho ̣ Xuân là Tổ Ước, cùng hơ ̣p binh nổi


loa ̣n đánh vào kinh thành Kiến Khang với


danh nghĩa tri ̣ kẻ có tô ̣i là trung thư lê ̣nh


Dũ Tín đang phò tá Tấn Thành Đế.



</div>
<span class='text_page_counter'>(68)</span><div class='page_container' data-page=68>

thảo la ̣i gă ̣p khó khăn. Nên nảy sinh tâm


tra ̣ng lo sơ ̣ mới trách hỏi Ôn Kiều rằng:


“Ban đầu khi khởi binh, ông nói ông có


nhiều binh lắm tướng, lương thảo sung túc,


chỉ cần tôi ra làm Bang chủ là đươ ̣c.


Nhưng hiê ̣n nay tướng ở đâu? Lương thảo


ở đâu? Nếu không có lương thảo thì tôi chỉ


còn cách rút quân về, đơ ̣i khi nào có đủ


lương thảo hãy đánh”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(69)</span><div class='page_container' data-page=69>

nguy khốn, chúng ta không thể nửa chừng


bỏ dở. Ông hiê ̣n như đang cưỡi trên lưng


thú, không đánh chết nó thì làm sao mà


xuống đươ ̣c? Nếu bây giờ ông rút quân về


thì tất ảnh hưởng tới dũng khí của quân


lính”. Đào Khảm nghe xong đành phải làm


theo kiến nghi ̣ này và cuối cùng đã giành


đươ ̣c thắng lơ ̣i.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để ví về hiê ̣n tươ ̣ng


đang làm viê ̣c thì gă ̣p khó khăn, do tình thế


bức bách mà viê ̣c không thể không làm.



<b>Lang tử dã tâm</b>




Ý của câu thành ngữ này là chỉ sói con


tuy nhỏ, nhưng tính nết hùng tàn của nó thâ ̣t


khó mà thay đổi.



</div>
<span class='text_page_counter'>(70)</span><div class='page_container' data-page=70>

Tử Văn lê ̣nh doãn nước Sở là một


người ngay thẳng liêm chính, em trai ông


là Tử Lương làm tư mã nước Sở mới có


đươ ̣c đứa con đă ̣t tên là Viê ̣t Thúc. Khi


con đươ ̣c đầy tháng, trong phủ Tư Mã đã


đă ̣t tiê ̣c linh đình mời khác, Tử Văn cũng


đến chúc mừng. Nhưng khi Tử Văn nhìn


thấy cháu thì bỗng giâ ̣t mình sửng sốt, liền


vô ̣i vàng nói với Tử Lương rằng: “Thằng


cháu này thâ ̣t không thể nào nuôi đươ ̣c,


nghe tiếng khóc của nó như tiếng sói gào,


sau này lớn lên tất sẽ đem tai họa cho


chúng ta. Nga ̣n ngữ có câu: “Sói con tuy


nhỏ, tính vốn hung ác”. Đây là mô ̣t con chó


sói, em không thể nuôi mối ho ̣a này, hãy


mau chóng diê ̣t trừ nó đi”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(71)</span><div class='page_container' data-page=71>

sao la ̣i có thể nhẫn tâm giết chết nó?”.


Thế rồi, mă ̣c cho Tử Văn nằn nì


khuyên can, nhưng Tử Lương vẫn không


chi ̣u nghe.



Tử Văn vô cùng buồn bã vì viê ̣c này,


cho đến lúc chết mà lòng vẫn không nguôi.


Trước khi nhắm mắt, ông cho go ̣i các thân



tín của mình đến và dă ̣n rằng: “Chớ có để


Viê ̣t Thúc nắm quyền, nếu nó đắc thế, thì


các ngươi hãy mau mau trốn đi, bằng


không thì hâ ̣u quả thâ ̣t khó lường”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(72)</span><div class='page_container' data-page=72>

nắm quyền liền giết ha ̣i Đấu Ban và các


thân tín của Tử Văn trước đây. “Lang tử dã


tâm” của Viê ̣t Thúc đã đươ ̣c phơi trần.



Hiên nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ “Lang tử dã tâm” để ví với


người lòng da ̣ đô ̣c ác.



<b>Lao khổ công cao</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ người


vất vả lâ ̣p nên công tra ̣ng.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Ha ̣ng Vũ bản kỷ”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(73)</span><div class='page_container' data-page=73>

Bang. Lưu Bang rơi vào thế rất bất lơ ̣i.


Ha ̣ng Bá, chú Ha ̣ng Vũ là ba ̣n thân của


Trương Lương, mô ̣t mưu sĩ tài giỏi của


Lưu Bang nhâ ̣n lời thay Lưu Bang sang


điều đình với Ha ̣ng Vũ.



</div>
<span class='text_page_counter'>(74)</span><div class='page_container' data-page=74></div>
<span class='text_page_counter'>(75)</span><div class='page_container' data-page=75>

Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ “Lao khổ công cao” để ví


với người đã vất vả lâ ̣p nên công tra ̣ng.




<b>Lao nhi vô công</b>



Câu thành ngữ này xuất xứ từ “Trang


Tử - Thiên Vâ ̣n”, có nghĩa là bỏ ra nhiều


sức lực, nhưng chẳng đươ ̣c công cán gì.



Cuối thời Xuân Thu là thời kỳ quá đô ̣


từ xã hội nô lê ̣ sang chế độ phong kiến,


giữa các nước chư hầu nhiều năm liên tục


xảy ra hỗn chiến, mâu thuẫn xã hội vô cùng


gay gắt.



</div>
<span class='text_page_counter'>(76)</span><div class='page_container' data-page=76>

nên, để thực hiê ̣n chủ trương chính tri ̣ này,


ông đã đi du thuyết các nước chư hầu áp


dụng kiến nghi ̣ của mình, nhưng đều bi ̣ các


nước từ chối, đi đến đâu cũng chẳng có kết


quả gì.



Mô ̣t hôm, Khổng Tử đang chuẩn bi ̣


đưa ho ̣c trò của mình là Nga ̣n Hồi sang du


thuyết nước Vê ̣. Nga ̣n Hồi mới hỏi ý kiến


của mô ̣t viên quan la ̣i nước Lỗ tên là Thái


Sư Kim rằng: “Thầy tôi đi khắp nơi tuyên


truyền chủ trương chính tri ̣ của mình,


nhưng đều không thu đươ ̣c kết quả gì. Vâ ̣y


lần này sang nước Vê ̣ thì sẽ ra sao?”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(77)</span><div class='page_container' data-page=77>

Trần là mô ̣t thí dụ. Nếu thầy trò anh đi du


thuyết nước Vê ̣ thì nhất đi ̣nh không có kết



quả gì. Vì điều này chẳng khác nào lấy


thuyền đi trở hàng trên ca ̣n, thâ ̣t là phí hơi


sức, lao nhi vô công, mà còn có thể chuốc


phải tai va ̣. Chẳng lẽ anh đã quên mất lần


đi nước Trần bi ̣ người ta không tiếp, bảy


ngày không có lấy mô ̣t miếng ăn rồi sao?”.



Nga ̣n Hồi nhớ la ̣i chuyến đi nước Trần


hồi đó, thâ ̣t cảm thấy vô cùng lo lắng, anh


bèn đem lời Thái Sư Kim nói la ̣i với thầy


mình, Khổng Tử tuy biết thế, nhưng vẫn


mô ̣t mực đi sang nước Vê ̣, rút cuô ̣c vẫn


chẳng đươ ̣c viê ̣c gì, đành phải quay về.



</div>
<span class='text_page_counter'>(78)</span><div class='page_container' data-page=78>

<b>Lão mã thức đồ</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ con


ngựa già nhâ ̣n biết lối về.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Hàn


Phi Tử - Thuyết Lâm Thươ ̣ng”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(79)</span><div class='page_container' data-page=79></div>
<span class='text_page_counter'>(80)</span><div class='page_container' data-page=80>

những con ngựa già này đều đi về cùng


mô ̣t hướng, dẫn cả đoàn quân ra khỏi thung


lũng, tìm đến đường cái lớn trở về nước


Tề.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ: “Lão mã thức đồ”, để ví


với những người hiểu biết, có kinh nghiê ̣m



phong phú, đi đầu dẫn dắt mo ̣i người.



<b>Lão sinh thường đàm</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ những


lời nói cửa miê ̣ng của các ông đồ, chẳng


có ý nghĩa gì mới mẻ.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam


quốc chí - Ngụy chí - Truyê ̣n Quản Lộ”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(81)</span><div class='page_container' data-page=81>

khá có tiếng tăm. Tin này cũng đã truyền


đến tai Li ̣ch bô ̣ thươ ̣ng thư Hà Yên và Thi ̣


trung thươ ̣ng thư Đă ̣ng Dương, hai người


đều là tay chân đắc lực của Tào Sảng, cháu


của Tào Tháo, chúng ỷ thế làm càn, tiếng


đồn đa ̣i rất xấu. Quản Lô ̣ cũng đã nghe biết


viê ̣c này.



</div>
<span class='text_page_counter'>(82)</span><div class='page_container' data-page=82>

là điềm gì?”



Quản Lô ̣ nghe xong, suy nghĩ hồi lâu


rồi nói: “Chu Công ngày xưa là mô ̣t người


trung hâ ̣u, chính trực. Ông ta đã giúp Chu


Thành Vương gây dựng nên nghiê ̣p đế


vương, khiến nhân chúng đươ ̣c an cư la ̣c


nghiê ̣p. Chức vụ của ngài hiê ̣n còn cao hơn


Chu Công, nhưng người đươ ̣c hưởng ân


huê ̣ của ngài thì rất ít, còn người sơ ̣ ngài


la ̣i nhiều vô kể. Hơn nữa xét từ giấc mơ



của ngài thì đây là mô ̣t điềm dữ. Nếu ngài


muốn biến dữ thành lành, thì hãy bắt chước


các bâ ̣c thánh nhân như Chu Công chẳng


ha ̣n, tu thân tích đức và làm viê ̣c thiê ̣n”.



Đă ̣ng Dương nghe xong, chẳng coi ra


làm sao nói: “Đây là những lời nói cửa


miê ̣ng của các ông đồ, chẳng có ý nghĩa gì


hết”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(83)</span><div class='page_container' data-page=83>

nói của ông đồ, nhưng chớ nên coi nhẹ”.


Thế rồi, bước sang năm mới thì có tin


về viê ̣c Hà Yên, Đă ̣ng Dương và Tào Sảng


bi ̣ ha ̣ sát do mưu làm phản. Quản Lô ̣ nghe


đươ ̣c tin này bèn than rằng: “Do không coi


lời ông đồ ra gì, nên mới đến nông nỗi


này”.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ: “Lão sinh thường đàm” để


ví với những lời nói có nội dung trùng lă ̣p


làm người ta chán ngán.



<b>Lư ̣c bất tòng tâm</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ người


sức lực yếu kém, không thể làm công viê ̣c


mà mình mong muốn.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hâ ̣u



Hán thư – Truyê ̣n Ban Siêu”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(84)</span><div class='page_container' data-page=84></div>
<span class='text_page_counter'>(85)</span><div class='page_container' data-page=85>

lắm bê ̣nh, mái tóc ba ̣c phơ, mắt mờ tai


kém, chân tay bủn rủn, đi đâu cũng phải


chống gâ ̣y, nếu chẳng may xảy ra ba ̣o loa ̣n,


thì sức lực của Ban Siêu không thể nào


chiều theo ý muốn của mình nữa. Như vâ ̣y,


trên thì phương ha ̣i đến công tri ̣ vì lâu dài


của nhà nước, dưới thì hủy hoa ̣i đến thành


quả do các bâ ̣c trung thần không dễ mà


giành đươ ̣c, thực là đau lòng lắm thay”.



Bức thư của Ban Chiếu đã có hiê ̣u quả,


Hòa Đế hết sức xúc đô ̣ng trước lời lẽ


trong thư, bèn lâ ̣p tức truyền chỉ điều Ban


Siêu về nhà Hán. Ban Siêu về tới La ̣c


Dương chưa đầy mô ̣t tháng thì bê ̣nh tình


nă ̣ng thêm rồi qua đời, hưởng tho ̣ 71 tuổi.



</div>
<span class='text_page_counter'>(86)</span><div class='page_container' data-page=86>

<b>Lu ̣c lư ̣c đồng tâm</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ mọi


người cùng đồng tâm hiê ̣p sức, đoàn kết


nhất trí.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Ma ̣c


Tử - Thường Hiền Trung”.



Vua Kiê ̣t – nhà vua cuối cùng của triều


nhà Ha ̣ là mô ̣t tên ba ̣o chúa. Ông hoang



dâm vô đa ̣o, hung ác tàn ba ̣o, khiến dân


chúng sống cảnh cơ cực lầm than, tiếng


oán trách dâ ̣y đất.



Nhà Thương là mô ̣t nước chư hầu nhỏ


nằm ở phía đông nhà Ha ̣. Vua Thang nước


Thương là mô ̣t vi ̣ vua thông minh, ông đã


liên la ̣c và hơ ̣p sức với các nước chư hầu,


chiêu na ̣p hiền sĩ để chuẩn bi ̣ lâ ̣t đổ ách


thống tri ̣ của vua Kiê ̣t triều nhà Ha ̣.



</div>
<span class='text_page_counter'>(87)</span><div class='page_container' data-page=87>

Thang nhà Thương là Y Doãn đang sống


ẩn cư ở vùng ngoa ̣i ô nước Tân. Vua


Thang nghe xong mừng như nhă ̣t đươ ̣c của


báu, bèn lâ ̣p tực sai sứ giả đem them nhiều


của cải châu báu đến mời Y Doãn. Sứ giả


đi mời đã hai lần, nhưng đều bi ̣ Y Doãn từ


chối. Vua Thang thấy vâ ̣y bèn tự mình đến


mời. Y Doãn rất cảm động trước tấm lòng


thành khẩn của ông, nên đã quyết đi ̣nh ra


giúp ông lâ ̣t đổ ách thống tri ̣ của triều nhà


Ha ̣.



</div>
<span class='text_page_counter'>(88)</span><div class='page_container' data-page=88>

nay trời đã sai khiến Y Doãn trơ ̣ giúp ta,


bảo ta cùng đồng lòng hơ ̣p sức với ông để


tri ̣ vì thiên ha ̣. Các tướng sĩ phải gắng sức


chiến đấu, giúp ta hoàn thành sứ mê ̣nh do


trời pho thác”.



Sau khi hai bên giao chiến, quân sĩ nhà



Thương tỏ ra rất anh dũng thiê ̣n chiến,


khiến quân lính nhà Ha ̣ không sao chống


cự nổi, cuối cùng bi ̣ đánh tan tác phải bỏ


cha ̣y tháo thân. Do vua tôi nhà Thương và


Y Doãn cùng chung sức chung lòng, nên


cuối cùng đã lâ ̣t đổ ách thống tri ̣ tàn ba ̣o


của triều nhà Ha ̣.



Hiê ̣n nay người ta vẫn dùng câu thành


ngữ “Lục lực đồng tâm” để ví về hiê ̣n


tươ ̣ng nhiều bên hoă ̣c nhiều người cùng


chung sức chung lòng.



</div>
<span class='text_page_counter'>(89)</span><div class='page_container' data-page=89>

Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong


cuô ̣c giành giâ ̣t, cả hai bên đều bi ̣ tổn


thương, chẳng có bên nào đươ ̣c lơ ̣i cả.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Truyê ̣n Trương Nghi Liê ̣t”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(90)</span><div class='page_container' data-page=90>

nhưng đến lúc ăn ngon miê ̣ng rồi thì chúng


tất tranh nhau, mà đã tranh giành nhau thì


tất cắn xé nhau. Sau đó thì con hổ to hơn


sẽ bi ̣ thương, con hổ nhỏ sẽ bi ̣ cắn chết.


Đến lúc đó, ông ra tay đâm chết con hổ bi ̣


thương kia, há chẳng phải có tiếng tăm


cùng lúc giết chết hai con hổ sao. Biê ̣n


Trang Tử nghe lời nói này thâ ̣t có lý, bèn


dừng tay ngồi đơ ̣i xem, cuối cùng quả


nhiên đúng như vâ ̣y, ông mô ̣t lúc giết chết



cả hai con hổ”.



Kỳ thực thì Trần Chẩn đã ví hai nước


Hàn Ngụy là hai con hổ, khuyên nước Tần


hãy đơ ̣i khi hai nước này đã thương vong


nă ̣ng nề rồi mới xuất quân, thì sẽ chẳng


khác gì Biê ̣n Trang Tử ngồi không mà


đươ ̣c lơ ̣i.



</div>
<span class='text_page_counter'>(91)</span><div class='page_container' data-page=91>

ta ̣m thời không xuất quân để chờ đơ ̣i thời


cơ.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để chỉ hai bên đều bi ̣


tổn thường trong tranh chấp, chẳng đươ ̣c


ích lơ ̣i gì.



<b>Lưu ngôn phi ngữ</b>



Ý của câu thành này là chỉ những lời


nói vô căn cứ đươ ̣c lưu truyền trong xã


hô ̣i, mà phần lớn là những lời gièm pha vu


va ̣, gây xích mích đối với người khác.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Liê ̣t truyê ̣n Ngụy Kỳ Võ An Hầu”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(92)</span><div class='page_container' data-page=92>

Điền Phân lúc này chỉ là chức Lang Quan.


Về sau do Vương hoàng hâ ̣u thường xuyên


khen ngơ ̣i Điền Phân trước mă ̣t Hán Cảnh



Đế, mới đươ ̣c nhà vua phong làm Võ An


Hầu. Mấy năm sau Đâ ̣u thái hâ ̣u qua đời,


Đâ ̣u Anh trở nên thất thế, còn Điền Phân


thì đươ ̣c phong làm Thừa tướng. Bấy giờ


các quý tô ̣c trong triều đều quay sang ni ̣nh


hót Điền Phân, duy chỉ có tướng quân


Quán Phu là vẫn giữ quan hê ̣ mâ ̣t thiết với


Đâ ̣u Anh.



</div>
<span class='text_page_counter'>(93)</span><div class='page_container' data-page=93>

như không. Tướng quân Quán Phu thấy vâ ̣y


vô cùng tức giâ ̣n, bèn chê trách hành vi


này của các đa ̣i thần. Điền Phân thấy Quán


Phu lăng nhục các vi ̣ khách của mình thì vô


cùng giâ ̣n dữ, liền bắt giam Quán Phu cùng


gia tô ̣c của ông.



Đâ ̣u Anh xin với Hán Cảnh Đế tha tô ̣i


cho Quán Phu, nhưng Vương thái hâ ̣u biết


đươ ̣c liền bức ép vua bênh vực Điền Phân,


nhà vua đành phải bắt Đâ ̣u Anh giam vào


ngục.



</div>
<span class='text_page_counter'>(94)</span><div class='page_container' data-page=94>

Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ “Lưu ngôn phi ngữ” để chỉ


lời gièm pha sau lưng người.



<b>Mãn thành phong vũ</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ cảnh


sắc mùa thu hoă ̣c đêm xuân trong mưa gió.




Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Lãnh


trai da ̣ thoa ̣i” của Huê ̣ Hồng triều nhà


Tống.



</div>
<span class='text_page_counter'>(95)</span><div class='page_container' data-page=95>

Mô ̣t hôm, Ta ̣ Dâ ̣t quá nhớ ba ̣n mới viết


mô ̣t lá thư sang hỏi thăm và mong Phan


Đa ̣i Lâm gửi cho mấy bài thơ mà ông mới


sáng tác gần đây. Sau khi nhâ ̣n đươ ̣c thư


ba ̣n, Phan Đa ̣i Lâm mừng lắm bèn lâ ̣p tức


hồi thư viết: “Da ̣o này đang là mùa thu khí


trời mát mẻ, phong cảnh đe ̣p say đắm lòng


người, đã khơi dâ ̣y trong tôi biết bao cảm


hứng. Nhưng khốn nỗi la ̣i bi ̣ những chuyê ̣n


vụn vă ̣t không đâu làm cụt hứng.



</div>
<span class='text_page_counter'>(96)</span><div class='page_container' data-page=96>

thôi”.



Do câu thơ này đã miêu tả đươ ̣c cảnh


sắc mùa thu và cảnh rừng hoang qua ̣nh quẽ


rất thâ ̣t và cũng vô cùng sinh động. Nên


mă ̣c dù nó còn chưa thành bài thơ, nhưng


vẫn đươ ̣c người ta ưa thích.



Về sau, “Mãn thành phong vũ câ ̣n trùng


dương” dần dần diễn biết thành câu thành


ngữ “Mãn thành phong vũ”, nhưng nó


không còn miêu tả về cảnh sắc mùa thu


nữa, mà để ví về tin tức một khi chuyền ra


sẽ lan đi nhanh chóng, khiến mọi người



bán tán xôn xao. Câu thành ngữ này thường


chỉ dùng để chê bai.



<b>Mao Toa ̣i tư ̣ tiến</b>



“Mao Toa ̣i tự tiến”. Tức Mao Toa ̣i tự


tiến cử mình.



</div>
<span class='text_page_counter'>(97)</span><div class='page_container' data-page=97>

ký - Bình Nguyên Quân liê ̣t truyê ̣n”.



Năm 251 công nguyên, Hàm Đan thủ


đô nước Triê ̣u bi ̣ đa ̣i quân nước Tần bao


vây. Vua Triê ̣u vô ̣i cử Thừa tướng Bình


Nguyên Quân đi sứ nước Sở, khuyên nước


Sở cùng hơ ̣p sức với nước Triê ̣u đánh la ̣i


quân Tần. Bình Nguyên Quân phụng chỉ


bèn tuyển cho ̣n 20 người có mưu trí cùng


đi theo, nhưng qua tuyển cho ̣n chỉ đươ ̣c có


19 người, ngoài ra chẳng còn người nào


xứng đáng cả. Bấy giờ có mô ̣t người tên là


Mao Toa ̣i tự tiến cử rằng: “Ngài hãy để tôi


đi theo cho đủ số”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(98)</span><div class='page_container' data-page=98>

chắn là tôi đã trở thành chiếc dùi nhọn


trong túi vải đâm lòi ra ngoài. Bây giờ


ngài hãy bỏ tôi vào trong túi có đươ ̣c


không?”. Bình Nguyên Quân nghe vâ ̣y bèn


đồng ý để Mao Toa ̣i đi theo.



Nhưng không ngờ, vua nước Sở không



đồng ý cùng nước Triê ̣u hơ ̣p sức đánh Tần,


Mao Toa ̣i thấy Bình Nguyên Quân không


còn biết ăn nói ra sao, vô ̣i bước lên


khuyên vua Sở, thì bi ̣ vua Sở mắng cho


mô ̣t trâ ̣n rồi đuổi ra ngoài. Mao Toa ̣i nổi


giâ ̣n cầm kiếm xấn đến gần vua Sở thét


rằng: “Tôi đứng gần đa ̣i vương chỉ trong


gang tấc, dù nước Sở có ma ̣nh đến mấy


cũng chẳng thể cứu đươ ̣c đa ̣i vương, tính


ma ̣ng của đa ̣i vương hiê ̣n đang nằm trong


tay tôi”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(99)</span><div class='page_container' data-page=99>

của viê ̣c hai nước hơ ̣p sức đánh nước Tần,


lý lẽ thâ ̣t rõ ràng thấu triê ̣t. Cuối cùng, vua


Sở đã bi ̣ thuyết phục trước lời lẽ và lòng


dũng cảm của Mao Toa ̣i, cùng Bình


Nguyên Quân trích máu ăn thề liên hơ ̣p


đánh nước Tần.



Hiên nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ “Mao Toa ̣i tự tiến” để ví


với hiê ̣n tươ ̣ng tự mình tiến cử mình đi làm


mô ̣t công viê ̣c nào đó.



<b>Mê đồ tri phản</b>



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Quy


khứ lai hề tự” của Đào Uyên Minh.



</div>
<span class='text_page_counter'>(100)</span><div class='page_container' data-page=100>

mất, cảnh nhà nghèo xơ xác. Đào Uyên



Minh tuy nhà nghèo nhưng la ̣i là người có


trí lớn, ho ̣c hành rất chăm chỉ. Về sau, do


đươ ̣c người chú tiến cử, ông đươ ̣c làm


huyê ̣n lê ̣nh Bành Tra ̣ch (thuô ̣c tỉnh Giang


Tây ngày nay).



</div>
<span class='text_page_counter'>(101)</span><div class='page_container' data-page=101>

ngày, la ̣i trở về sống ở nơi đồng quê dân


dã.



Theo sử sách ghi chép thì do Đào


Uyên Minh không chi ̣u khúm núm trước


mô ̣t tên đốc bưu do quâ ̣n cử đến đi ̣a


phương thi ̣ sát, nên mới bỏ quan về quê


sinh sống.



</div>
<span class='text_page_counter'>(102)</span><div class='page_container' data-page=102>

Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ “Mê đồ tri phản” để ví với


hiê ̣n tươ ̣ng biết sai thì sửa.



<b>Minh châu ám đầu</b>



Ý của câu thành ngữ này thường dùng


để ví về báu vâ ̣t quý hiếm nằm trên tay


người không biết về giá tri ̣ của nó.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Lỗ Tro ̣ng Liên Châu Dương liê ̣t


truyê ̣n”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(103)</span><div class='page_container' data-page=103>

rất có tài đức tên là Châu Dương. Châu



Dương sau khi biết đươ ̣c viê ̣c này liền


khuyên Lương Hiếu Vương đừng có gây


nên tai ho ̣a này. Dương Thắng và Công


Tôn Ngụy rất lo sự viê ̣c bi ̣ ba ̣i lô ̣, bèn


khuyên Lương Hiếu Vương bắt giam Châu


Dương vào ngục.



</div>
<span class='text_page_counter'>(104)</span><div class='page_container' data-page=104>

câu nói này, bèn tha cho Châu Dương.


Ít lâu sau, trước lời khuyên của đa ̣i


thần Ái Áng, Hán Cảnh Đế đã nhanh chóng


lâ ̣p ngôi Thái tử. Lương Hiếu Vương thấy


vâ ̣y vô cùng căm tức, bèn mâ ̣t sai người


giết chết Ái Áng. Hán Cảnh Đế biết ngay


là người của Lương Hiếu Vương gây ra vụ


mưu sát này, nên bức hắn khai ra kẻ chủ


mưu. Lương Hiếu Vương chẳng còn cách


nào khác đành phải ra lê ̣nh cho Dương


Thắng và Công Tôn Ngụy tự sát. Nhưng


Hán Cảnh Đế nào có chi ̣u tha cho viê ̣c này.


Cuối cùng, Lương Hiếu Vương đành phải


mời Châu Dương sang đấu di ̣u vơi Hán


Cảnh Đế, sự viê ̣c mới coi như kết thúc.



</div>
<span class='text_page_counter'>(105)</span><div class='page_container' data-page=105>

<b>Như ngư đắc thủy</b>



Đây có ý ví về người hoă ̣c tình hình rất


hơ ̣p với ý mình. Câu thành ngữ này có xuất


xứ từ “Tam quốc chi - Ngô thư - Truyê ̣n


Gia Cát Lươ ̣ng”.




</div>
<span class='text_page_counter'>(106)</span><div class='page_container' data-page=106>

chiến lươ ̣c đoa ̣t lấy Ích Châu và Kinh


Châu, phía Tây nam giao hảo với các dân


tô ̣c thiểu số, phía Đông liên hơ ̣p với Tôn


Quyền, phía Bắc chống Tào Tháo. Đồng


thời dự đoán sau này thiên ha ̣ tất hình


thành cục diê ̣n ba nước Thục, Ngụy, Ngô


theo thế chân va ̣c. Lưu Bi ̣ nghe xong vô


cùng mừng rỡ, bèn tôn Khổng Minh làm


quân sư.



</div>
<span class='text_page_counter'>(107)</span><div class='page_container' data-page=107>

mong các chư tướng chớ có nói nhiều”.


Từ đó Khổng Minh trơ ̣ giúp Lưu Bi ̣


Bắ́c pha ̣t, chiếm đươ ̣c Kinh Châu và Ích


Châu, liên tiếp giành thắng lơ ̣i về mă ̣t quân


sự, cục diê ̣n quả nhiên hình thành ba nước


thế chân va ̣c.



<b>Phá kính trùng viên</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ


“Gương vỡ la ̣i lành”.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Bản


sự thi – Tình cảm” của Ma ̣nh Khởi triều


nhà Đường.



</div>
<span class='text_page_counter'>(108)</span><div class='page_container' data-page=108>

diê ̣t vong, vơ ̣ chồng mình sẽ buộc phải


chia lìa, nên ông mới dă ̣n vơ ̣ rồi bẻ chiếc


gương gẫy làm đôi, mỗi người giữa một


nửa làm tin để sau này la ̣i đoàn tụ với



nhau.



Ít lâu sau, vua nước Tùy Dương Kiên


diê ̣t đươ ̣c nước Trần thống nhất miền Bắc.


Dương Tố là người có công trong viê ̣c tiêu


diê ̣t nước Trần không những đươ ̣c phong


làm Viê ̣t Quốc Công, mà còn đươ ̣c nhiều


phong thưởng, trong đó có Công chúa La ̣c


Xương. Còn Từ Đức Ngôn thì đành phải


cha ̣y trốn. Tuy tình cảnh vơ ̣ chồng bi ̣ chia


lìa, nhưng ho ̣ vẫn nhớ thương nhau da diết.



</div>
<span class='text_page_counter'>(109)</span><div class='page_container' data-page=109>

nửa mảnh gương của vơ ̣ mình. Thì ra bà


già này là người đầy tớ trong Dương phủ


đươ ̣c Công chúa La ̣c Xương sai đem


gương ra bán để tìm chồng mình. Từ Đức


Ngôn liền viết mô ̣t bài thơ nhờ bà cụ


chuyển cho Công chúa. Trong thơ đa ̣i ý


viết: Gương và người đều rời tôi mà đi,


nhưng nay thấy gương mà chẳng thấy


người. Công chúa La ̣c Xương sau khi đo ̣c


thơ và thấy mảnh gương kia của chồng,


ngày nào nàng cũng đầm đìa nước mắt.


Dương Tố biết đươ ̣c viê ̣c này thì vô cùng


cảm đô ̣ng, bèn cho phép hai vơ ̣ chồng ho ̣


đoàn tụ và còn biếu tă ̣ng nhiều của cải.



</div>
<span class='text_page_counter'>(110)</span><div class='page_container' data-page=110>

<b>Phá phủ trầm châu</b>



Phá phủ trầm châu (Chữ Phủ là chỉ nồi,



còn chữ Châu là chỉ thuyền). Nguyên ý của


thành ngữ này là đâ ̣p vỡ nồi và đục thủng


thuyền.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Ha ̣ng Vũ bản kỷ”.



Vào những năm cuối triều nhà Tần,


nước Tần xuất binh tấn công nước Triê ̣u.


Nước Triê ̣u bi ̣ thất ba ̣i bèn lui về cố thủ ở


Cự Lô ̣c (Tức phía Tây nam Bình Hương


tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bi ̣ quân Tần bao


vây chă ̣t. Bấy giờ, Sở Hoài Vương của


nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm


thươ ̣ng tướng, Ha ̣ng Vũ làm phó tướng


cùng dẫn quân sang cứu viê ̣n nước Triê ̣u.



</div>
<span class='text_page_counter'>(111)</span><div class='page_container' data-page=111>

nán la ̣i ở đó những 46 ngày. Ha ̣ng Vũ thấy


vâ ̣y vô cùng sốt ruô ̣t, ông nhiều lần yêu cầu


Tống Nghĩa đưa quân Bắc tiến cùng quân


Triê ̣u hơ ̣p sức, trong đánh ra, ngoài đánh


vào thì quân Tần tất bi ̣ thất ba ̣i. Nhưng


Tống Nghĩa la ̣i muốn chờ cho tới khi hai


bên Tần Triê ̣u đánh nhau mê ̣t rồi mới tiến


đánh thì ngư ông đươ ̣c lơ ̣i, nên ra lê ̣nh


nghiêm cấm quân sĩ không ai đươ ̣c tùy ý


hành đô ̣ng. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiê ̣c


mời khách ăn uống no say, mă ̣c cho đám


quân lính chi ̣u đói khát.




</div>
<span class='text_page_counter'>(112)</span><div class='page_container' data-page=112>

sông sang cứu viê ̣n nước Triê ̣u.



Sau khi quân đô ̣i đã qua sông, Ha ̣ng Vũ


đã áp dụng một loa ̣t hành động quả quyết,


đục thủng hết chiến thuyền, đâ ̣p vỡ hết nồi


nấu cơm, đốt hết doanh tra ̣i, chỉ đem theo


ba ngày lương khô, nhằm tỏ lòng quyết tâm


chiến đấu đến cùng, ngoài ra không còn lối


thoát nào khác. Cho nên toàn quân sau khi


đến ngoa ̣i vi Cự Lô ̣c, liền nhanh chóng vây


chă ̣t quân Tần, qua 9 ngày ki ̣ch chiến đã


đánh ba ̣i đươ ̣c quân Tần.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để ví về lòng quyết tâm


chiến đếu đến cùng, anh dũng tiến lên,


quyết mô ̣t trâ ̣n tử chiến.



<b>Phao chuyên dẫn ngo ̣c</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(113)</span><div class='page_container' data-page=113>

ra để đem la ̣i ngo ̣c báu.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ


“Truyền đăng lục Cảnh Đức – Quyển


mười” của Thích Đa ̣o Nguyên đời nhà


Tống.



Tương truyền, cao tăng triều nhà


Đường - Tùng Thẩm thiền sư là người yêu


cầu rất nghiêm ngă ̣t đối với các đồ đê ̣ khi



tham thiền, mỗi người đều phải tâ ̣p trung


sức chú ý, tĩnh tâm to ̣a thiền, ga ̣t bỏ mo ̣i sự


quấy nhiễu, đa ̣t tới mức thân tâm bất đô ̣ng.



Có mô ̣t lần, trong khi đang tham thiền


vào ban đêm, Tùng Thẩm thiền sư có ý


muốn thử sự tâp trung chú ý của các đồ đê ̣


mình, ông nói: “Đêm nay ta đă ̣t ra câu hỏi,


ai có lý giải gì về Phâ ̣t pháp thì đứng ra”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(114)</span><div class='page_container' data-page=114>

rồi trả lời thiền sư. Tùng Thẩm thiền sư


nhìn chú tiểu tăng chỉ nói mô ̣t câu rằng:


“Ta vừa ném ga ̣ch ra để lấy ngo ̣c về,


những không ngờ la ̣i chuốc về một cục đất


còn kém hơn cả viên ga ̣ch”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(115)</span><div class='page_container' data-page=115>

Kiến, cho nên, người ta mới go ̣i lối làm


lấy thơ kém để dẫn ra thơ hay này là “Phao


chuyên dẫn ngo ̣c”.



Hiê ̣n nay người ta vẫn dùng câu thành


nhữ này để ví với viê ̣c dùng lý giải thô


thiê ̣n hoă ̣c văn tự không thành thục của


mình để dẫn ra cao kiến và giai tác của


người khác.



<b>Phi kinh trảm cức</b>



Chữ “Kinh” và chữ “Cức” ở đây là chỉ


bụi gai. Còn chữ “Trảm” là chă ̣t đứt. Vâ ̣y



câu thành ngữ này có ý là chă ̣t đứt bụi gai.


Nói mô ̣t cách nôm na là “Đa ̣p bằng chông


gai”.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hâ ̣u


Hán Thư – truyê ̣n Phùng Di ̣”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(116)</span><div class='page_container' data-page=116>

điều kiê ̣n sinh hoa ̣t cũng hết sức tồi tê ̣. Do


đó có rất nhiều người không chi ̣u nổi đều


rời ông ra đi. Duy chỉ có chủ bô ̣ Phùng Di ̣


là vẫn mô ̣t mực theo ông, không hề tỏ ra có


chút giao đô ̣ng trước điều kiê ̣n sống kham


khổ.



</div>
<span class='text_page_counter'>(117)</span><div class='page_container' data-page=117>

công viê ̣c khi mình gă ̣p khó khăn này.


Năm 25 công nguyên, Phùng Di ̣ la ̣i


hoàn thành xuất sắc nhiê ̣m vụ bình đi ̣nh


Quan Trung. Lúc này, có mô ̣t số tiểu nhân


viết thư khuyên Lưu Tú nên đề phong


Phùng Di ̣. Lưu Tú không tin và đem bức


thư cho Phùng Di ̣ xem. Năm 30 công


nguyên, khi Phùng Di đến triê ̣u kiến vua


Quang Vũ Lưu Tú, Lưu Tú mới nói với các


đa ̣i thần rằng: “Phùng Di là chủ bô ̣ khi ta


mới khởi binh, ông ta đã loa ̣i trừ mọi


trướng nga ̣i, khắc phục nhiều khó khăn trên


con đường đầy gai góc giúp trẫm lâ ̣p nên


nghiê ̣p lớn, về sau la ̣i vì trẫm bình đi ̣nh


đươ ̣c Quan Trung”.




</div>
<span class='text_page_counter'>(118)</span><div class='page_container' data-page=118>

nghiê ̣p.



<b>Phu ̣ kinh thỉnh tô ̣i</b>



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Truyê ̣n Liêm Pha và La ̣n Tương Như”.


Truyê ̣n xảy ra ta ̣i nước Triê ̣u thời


Chiến quốc. Hai nhân vâ ̣t trong truyê ̣n này


là võ tướng Liêm Pha và văn quan La ̣n


Tương Như.



Do La ̣n Tương Như có công trong viê ̣c


giao thiê ̣p với nước Tần, nên đươ ̣c Triê ̣u


Huê ̣ Văn vương phong làm thươ ̣ng khanh,


là chức tước cao hơn chức của Liêm Pha.


Liêm Pha rất bất mãn trước viê ̣c này, cho


rằng mình có công lao hiển hách, còn La ̣n


Tương Như có công cán gì mà cũng ngồi


trên đầu mình. Liêm Pha còn thề sẽ kiếm


di ̣p sỉ nhục La ̣n Tương Như.



</div>
<span class='text_page_counter'>(119)</span><div class='page_container' data-page=119>

nhưng cũng chẳng ̣để bụng, mà làm viê ̣c gì


cũng hết sức thâ ̣n trọng và cố né tránh gă ̣p


mă ̣t Liêm Pha, ngay đến viê ̣c ra chầu vua


cũng thác bê ̣nh không đến.



</div>
<span class='text_page_counter'>(120)</span><div class='page_container' data-page=120>

de ̣p sang mô ̣t bên nhường lối.



Liêm Pha biết đươ ̣c viê ̣c này rất xúc


đô ̣ng trước tấm lòng vì nghĩa cả của La ̣n



Tương Như và cảm thấy rất hổ the ̣n trước


thái đô ̣ nhỏ nhen, ti ̣ na ̣nh của mình, bèn cởi


trần rồi cài mô ̣t cành mâ ̣n gai sau lưng


sang nhà La ̣n Tương Như xin lỗi.



<b>Quyển thổ trùng lai</b>



Hai chữ “Quyển thổ” ở đây là chỉ có


rất đông người cưỡi ngựa đang phi nước


đa ̣i. Ý của câu thành ngữ này là chỉ, sau


khi đã thất ba ̣i thì tâ ̣p trung lực lươ ̣ng đánh


la ̣i lần nữa.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Đề


Ô Giang đình” của Đỗ Mục triều nhà


Đường.



</div>
<span class='text_page_counter'>(121)</span><div class='page_container' data-page=121>

làm bá chủ thiên ha ̣, mà sử sách go ̣i là


“Cuô ̣c giành dâ ̣t giữa Sở Hán”. Bấy giờ,


do Ha ̣ng Vũ và người chú tên là Ha ̣ng


Lương đã tổ chức một toán quân rất tinh


nhuê ̣ và đáng tin ca ̣y gồm hơn 8 nghìn đê ̣


tử ở vùng Ngô Trung, tức Huyê ̣n Ngô, tỉnh


Giang Tô ngày nay. Tám nghìn tinh binh


này rất anh dũng thiê ̣n chiến, rồi dần dần


phát triển thành mô ̣t đô ̣i quân lớn ma ̣nh.



</div>
<span class='text_page_counter'>(122)</span><div class='page_container' data-page=122>

ngâ ̣p. Người trưởng đình Ô Giang nói với


Ha ̣ng Vũ rằng: “Giang Đông tuy he ̣p,


nhưng cũng là đất rộng nghìn dă ̣m, vẫn có



thể xưng chúa ta ̣i đây, bây giờ tôi dùng


thuyền đưa ông qua sông, thì quân nhà Hán


cũng chẳng có cách nào”..



Nhưng Ha ̣ng Vũ từ chối rằng: “Đây


cũng là trời muốn giết tôi, tôi làm sao có


thể qua sông cha ̣y trốn. Hơn nữa, tôi dẫn 8


nghìn lính Giang Đông qua sông đánh sang


phía tây, nay chỉ mô ̣t mình tôi trở vê, thì


còn mă ̣t mũi nào nhìn các phụ lão Giang


Đông”.



Ha ̣ng Vũ nói xong bèn tă ̣ng con ngựa Ô


Truy của mình cho trưởng đình, sau khi


chém chết mấy chục tên quân nhà Hán, rồi


nhảy xuống sông tự tử, bấy giờ Ha ̣ng Vũ


mới có 31 t̉i.



</div>
<span class='text_page_counter'>(123)</span><div class='page_container' data-page=123>

Đường đến bờ sơng Ơ Giang, ơng tiếc thay


cho Ha ̣ng Vũ, vì ông cho rằng, nếu Ha ̣ng


Vũ chi ̣u lên thuyền qua sông thì tất có ngày


đánh trở la ̣i. Ông đã đề một bài thơ trên


đình Ô Giang trong có hai câu: Giang


Đông tử đê ̣ đa tài tuấn. Quyển thổ trùng lai


vi ̣ khả tri.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu: “Quyển thổ trùng lai”, để chỉ hiê ̣n


tươ ̣ng làm la ̣i sự viê ̣c mà lần trước đã bi ̣


thất ba ̣i.




<b>Tần Tấn chi hảo</b>



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả


truyê ̣n – Hy Công năm 23”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(124)</span><div class='page_container' data-page=124>

Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi


Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ


la ̣i còn muốn bức ha ̣i hai vi ̣ công tử là Di


Ngô và Tro ̣ng Nhĩ, khiến hai người đành


phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến


Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm


vua, nhưng ít lâu sau bi ̣ hai vi ̣ đa ̣i phu


trung thành với công tử Di Ngô giết chết.


Ho ̣ còn cử người đi đón công tử Di Ngô


đang sống lưu vong ở nước Lương về làm


vua.



</div>
<span class='text_page_counter'>(125)</span><div class='page_container' data-page=125>

mối bang giao với nước Tấn.



Bấy giờ, công tử Tro ̣ng Nhĩ đang sống


lưu vong ta ̣i các nước chư hầu, cuối cùng


lưu la ̣c đến nước Tần. Tần Mục Công rất


mến mô ̣ và gả Công chúa Hoài Doanh cho


chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Tro ̣ng


Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai


nước Tần Tấn đi ̣a vi ̣ ngang nhau, ta ̣i sao


chàng la ̣i khinh rẻ tôi?”. Tro ̣ng Nhĩ biết


mình đã sai, bèn lâ ̣p tức xin lỗi nàng.




Về sau, Tần Mục Công cử người hô ̣


tống Tro ̣ng Nhĩ về nước. Cuối cùng Tro ̣ng


Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho


con trai mình lấy con gái vua nước Tần


làm vơ ̣. Hai cha con đều thông gia với


nước Tần.



</div>
<span class='text_page_counter'>(126)</span><div class='page_container' data-page=126>

nam nữ.



<b>Thân thống thù khoái</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ viê ̣c


làm khiến người thân đau lòng, kẻ thù đi ̣ch


hả hê.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hâ ̣u


Hán thư – truyê ̣n Chu Phù”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(127)</span><div class='page_container' data-page=127>

Bấy giờ, Ngư Dương thuô ̣c quyền cai


quản của U Châu mục Chu Phù. Chu Phù


từng ra lê ̣nh trưng thu tiền nong và lương


thực ta ̣i Ngư Dương, nhưng Bành Bàng câ ̣y


mình có công, nên đã từ chối yêu cầu này


của Chu Phù, đồng thời còn nói ra nhiều


lời oán trách. Chu Phù vô cùng tức giâ ̣n,


sự mâu thuẫn giữa hai người ngày càng trở


nên gay gắt.



</div>
<span class='text_page_counter'>(128)</span><div class='page_container' data-page=128>

Chu Phù. Chu Phù viết thư khuyên ông


rằng: “Nay nhà nước vừa mới ta ̣m yên ổn,



chúng ta đều đang rốc sức xây dựng cơ


nghiê ̣p, cớ sao ông la ̣i tự mình làm những


viê ̣c ba ̣o ngươ ̣c. Ông nên biết rằng, phàm


viê ̣c gì cũng đừng nên khiến người thân


đau lòng, khiến kẻ thù hả hê”. Nhưng Bành


Bàng không nghe theo lời khuyên này, vẫn


mô ̣t mực xuất binh đánh chiếm đươ ̣c Kế


Thành. Sau đó, Bành Bàng tự xưng là Yến


Vương, quyền thế từng mô ̣t thời trở nên


lớn ma ̣nh, nhưng do ông không đươ ̣c lòng


người, cuối cùng đã bi ̣ thất ba ̣i, dẫn tới


mô ̣t kết cục bi thảm.



</div>
<span class='text_page_counter'>(129)</span><div class='page_container' data-page=129>

<b>Thất phu chi dũng</b>



Hai chữ “Thất phu” ở đây là chỉ người


vô ho ̣c thức và không có mưu trí. Ý của


câu thành ngữ này là chỉ người kém mưu


trí, chỉ biết dựa vào chút dũng khí của


mình mà làm bừa.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Quốc


ngữ - Viê ̣t ngữ thươ ̣ng”.



Thời Xuân Thu, Viê ̣t vương Câu Tiễn


bi ̣ Ngô vương Phu Sai đánh ba ̣n, ông bi ̣


giam cầm trong ba năm trải qua nhiều trắc


trở. Sau khi về nước, ông treo mâ ̣t nếm vi ̣


đắng, nuôi trí lớn quyết tâm báo thù.




</div>
<span class='text_page_counter'>(130)</span><div class='page_container' data-page=130>

cho cha me ̣, thần tử báo thù cho nhà vua.


Xin bê ̣ ha ̣ hãy ra lê ̣nh, chúng tôi nguyê ̣n


mô ̣t trâ ̣n tử chiến với nước Ngô”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(131)</span><div class='page_container' data-page=131>

thưởng. Tiến mà không nghe lê ̣nh, lui mà


không biết nhục thì tất bi ̣ trừng pha ̣t”.



Khi xuất quân, ngưới nước Viê ̣t đều


lấy lời nói của Viê ̣t vương để cổ vũ nhau.


Toàn thể tướng sĩ với trí khí hiên ngang,


cuối cùng đã đánh ba ̣i Ngô vương Phu Sai,


diê ̣t đươ ̣c nước Ngô.



Hiê ̣n nay người ta vẫn thường câu


thành ngữ này để ví với người “hữu dũng


vô mưu”.



<b>Thanh vân trư ̣c thươ ̣ng</b>



Hai chữ “Thanh Vân” ở đây là chỉ bầu


trời. Câu thành ngữ này là ví về người cực


kỳ thuâ ̣n lơ ̣i và nhanh chóng đươ ̣c thăng


quyền cao chức tro ̣ng.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Pha ̣m Thư Sái Tra ̣ch liê ̣t truyê ̣n”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(132)</span><div class='page_container' data-page=132>

người tài ba xuất chúng tên là Pha ̣m Thư,


nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, nên


ông đành phải làm người phục di ̣ch cho



trung đa ̣i phu Tuy Giả.



Mô ̣t hôm, Tuy Giả theo lê ̣nh vua Ngụy


đi sứ nước Tề, cũng cho Pha ̣m Thư cùng


đi theo. Tề Tương Vương vô cùng khâm


phục tài ăn nói của Pha ̣m Thư, bèn ra lê ̣nh


thưởng vàng và ban rươ ̣u cho ông. Nhưng


viê ̣c này la ̣i khiến Tuy Giả lầm tưởng


Pha ̣m Thư làm điều gì mờ ám có ha ̣i cho


nước Ngụy, nên mới đem viê ̣c này bẩm


báo với Thừa tướng Ngụy Tề. Ngụy Tề vô


cùng tức giâ ̣n, đánh cho Pha ̣m Thư mô ̣t


trâ ̣n nhừ tử. Sau đó Pha ̣m Thư giả chết mới


trốn sang nước Tần và đổi tên là Trương


Lô ̣c.



</div>
<span class='text_page_counter'>(133)</span><div class='page_container' data-page=133>

sự mến mô ̣ của Tần Chiêu Vương, và đề


ba ̣t ông lên làm chức Thừa tướng nước


Tần. Bấy giờ, nước Ngụy đươ ̣c tin nước


Tần đang chuẩn bi ̣ tấn công hai nước Hàn


và Ngụy, vua Ngụy liền cử Tuy Giả đi sứ


nước Tần để cầu hòa. Sau khi biết đươ ̣c


viê ̣c này, Pha ̣m Thự ngầm quyết đi ̣nh sẽ


báo thù Tuy Giả. Ông liền thay mô ̣t bô ̣


quần áo rách rưới đến gă ̣p Tuy Giả. Tuy


Giả thấy vâ ̣y rất thương ông và tă ̣ng cho


ông mô ̣t chiếc áo bào.



</div>
<span class='text_page_counter'>(134)</span><div class='page_container' data-page=134>

sau, tôi thâ ̣t không dám bàn luâ ̣n sách thiên


ha ̣, cũng không dám hỏi đến viê ̣c chính tri ̣



nữa. Tôi là kẻ có tội, xin ông hãy trừng


pha ̣t tôi”.



Pha ̣m Thư nêu ra ba tô ̣i danh của Tuy


Giả, nhưng la ̣i nghĩ ông ta đã tă ̣ng mình


chiếc áo bào, cũng còn là người có tình có


nghĩa, nên cuối cùng đã tha thứ cho Tuy


Gia.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để ví với người đươ ̣c


thăng chức nhanh chóng và thuâ ̣n lơ ̣i.



<b>Thiên quân nhất phát</b>



Chữ “Quân” ở đây là một đơn vi ̣ trọng


lươ ̣ng thời cổ, mô ̣t quân bằng 30 cân. Còn


“Nhất phát” là chỉ sơ ̣i tóc. Ý của câu thành


ngữ này tức là “Ngàn cân treo sơ ̣i tóc”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(135)</span><div class='page_container' data-page=135>

thư - Truyê ̣n Mai Thă ̣ng”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(136)</span><div class='page_container' data-page=136>

rơi xuống vực thẳm, suốt đời không thể


nào ngóc đầu lên đươ ̣c, vâ ̣y xin chúa công


hãy cân nhắc kỹ lưỡng, chớ nên tùy tiê ̣n


làm bừa, mà chuốc lấy mối nguy ha ̣i cho


tính ma ̣ng và tiền đồ của mình”. Nhưng


Lưu Bì không nghe theo lời khuyên này,


vẫn mô ̣t mực ngấm ngầm chiêu binh mãi


mã, chờ đơ ̣i thời cơ khởi binh làm phản.




</div>
<span class='text_page_counter'>(137)</span><div class='page_container' data-page=137>

na ̣n sang nước khác.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để miêu tả về tình hình


hết sức nguy cấp.



<b>Thiên tái nan phùng</b>



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hàn


Xương Lê toàn tâ ̣p - Triều Châu Thứ Sử ta ̣


thươ ̣ng biểu”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(138)</span><div class='page_container' data-page=138></div>
<span class='text_page_counter'>(139)</span><div class='page_container' data-page=139>

đức của vua Đường Hiến Tơng. Ơng la ̣i


lần nữa đươ ̣c tín nhiê ̣m và điều về kinh


thành. Trong biểu ông kiến nghi ̣ vua


Đường Thái Tông đến Thái Sơn to ̣a thiền.


Nhưng trong thời cổ chỉ có các quân


vương có công tra ̣ng to lớn như vua Tần,


vua Hán mới tổ chứa hoa ̣t đô ̣ng này. Hàn


Dũ còn bày tỏ mong muốn đươ ̣c tham gia


đa ̣i lễ phong thiền của nhà vua, cho rằng


nếu không đươ ̣c tham gia lễ hô ̣i lớn ngàn


năm có mô ̣t này là mô ̣t điều đáng tiếc.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để chỉ di ̣p may hiếm có.



<b>Thỉnh quân nhâ ̣p ung</b>




</div>
<span class='text_page_counter'>(140)</span><div class='page_container' data-page=140>

Nó tương tự như “Gâ ̣y ông la ̣i đâ ̣p lưng”.


Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tư


tri ̣ thông giám – Đường Kỷ”.



Võ Tắc Thiên thời nhà Đường là một


vi ̣ nữ hoàng duy nhất trong li ̣ch sử TQ.


Nhằm giữ gìn ách thống tri ̣ của mình, bà đã


giở thủ đoa ̣n khủng bố ma ̣nh mẽ và hâ ̣u


thưởng cho người tố giác. Do đó, mô ̣t số


quan viên hà khắc của bà đã tìm đủ mọi


cách để vu cáo cho người bất đồng chính


kiến với mình, và không ngừng cải tiến


dụng cụ tra tấn để tiến hành bức cung đối


với pha ̣m nhân. Trong đó, đa ̣i thần Chu


Hưng và Lai Tuấn Thần là thối tha nhất.



</div>
<span class='text_page_counter'>(141)</span><div class='page_container' data-page=141>

mâ ̣t thiết với nhau, nên cảm thấy rất khó


xử. Ông suy đi tính la ̣i mãi, cuối cùng đã


nghĩ ra mơ ̣t kế. Ơng mời Chu Hưng đến


phủ mình chơi, rồi hỏi Chu Hưng có cách


nào hay nhất để bức cung pha ̣m nhân.



</div>
<span class='text_page_counter'>(142)</span><div class='page_container' data-page=142>

Hiê ̣n nay, người ta vẫn hay dùng câu


thành ngữ này để chỉ hiê ̣n tươ ̣ng dùng cách


tri ̣ người của anh ta để tri ̣ la ̣i anh ta.



<b>Tiền công tâ ̣n khí</b>



Ý của câu thành ngữ này là nói những


công lao trước đây sẽ bi ̣ mất hết, nói mô ̣t



cách nôm na là công cốc.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử


ký - Chu bản kỷ”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(143)</span><div class='page_container' data-page=143>

này.



Năm 281 công nguyên, Tần Chiêu


Vương la ̣i cử Ba ̣ch Khởi dẫn quân đánh


vào đô thành Đa ̣i Lương của nước Ngụy


(Tức Khai Phong tỉnh Hà Nam ngày nay).


Bấy giờ, có mô ̣t người tên là Tô Lê ̣ biết


đươ ̣c tin này mới nói với vua nước Chu là


Chu Hà Vương rằng: “Nếu Quân Tần mà


đánh chiếm đươ ̣c Đa ̣i Lương thì triều đình


nhà Chu tất nguy to”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(144)</span><div class='page_container' data-page=144>

vùng miền Bắc, chiến công vô cùng hiển


hách. Hiê ̣n nay ông la ̣i muốn đi qua nước


Hàn để tiến công vào nước Ngụy, nhưng


chẳng may có điều gì bất trắc thì những


công tra ̣ng trước kia của ông sẽ chẳng còn


nữa. Cho nên, ông hãy thác bê ̣nh không ra


trâ ̣n là hơn”.



Sau khi nghe xong lời này, Ba ̣ch Khởi


quả nhiên đã đình chỉ hành động quân sự


tấn công vào nước Ngụy.



Về sau, do Ba ̣ch Khởi có ý kiến bất



hòa với vua Tần và Thừa tướng Pha ̣m Tuy


nên buô ̣c phải tự sát.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để ví về công tra ̣ng và


thành tích trước đây đều bi ̣ phế bỏ.



<b>Tiền sư ̣ bất vong, hâ ̣u sư ̣ chi sư</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(145)</span><div class='page_container' data-page=145>

trước làm gương cho viê ̣c sau.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ


“Chiến quốc sách – Triê ̣u Sách Nhất”



Đầu thời Chiến Quốc, nước Tấn có có


mô ̣t vi ̣ đa ̣i phu nắm viê ̣c chính tri ̣ và binh


quyền nhà nước tên là Tri Bá, ông tự xưng


là bá chủ, cưỡng bức ba nước Hàn, Triê ̣u,


Ngụy cắt nhường lãnh thổ, hai nước Hàn


Ngụy do sơ ̣ Tri Bá nên đành phải cắt


nhường đất đai, duy chỉ có Triê ̣u Tương


Tử là không chi ̣u làm như vâ ̣y. Tri Bá tức


giâ ̣n bèn liên hơ ̣p với hai nước Hàn Ngụy


xuất binh tiến đánh nước Triê ̣u.



Triê ̣u Tương Tử làm theo mưu kế của


Trương Ma ̣nh Đàm, ngấm ngầm liên la ̣c


với hai nước Hàn Ngụy, bất ngờ đánh úp


doanh tra ̣i quân nước Tấn, bắt sống đươ ̣c


Tri Bá.




</div>
<span class='text_page_counter'>(146)</span><div class='page_container' data-page=146>

lớn với nước Triê ̣u, nhưng sau đó ông la ̣i


viết đơn xin từ chức. Triê ̣u Tương Tử cảm


thấy la ̣ mới hỏi ông ta ̣i sao. Trương Ma ̣nh


Đàm trả lời rằng: “Tôi nghe nói, các bâ ̣c


quân thần trước đây cùng nhau đánh de ̣p


thiên ha ̣, cuối cùng giành đươ ̣c thắng lơ ̣i là


điều ta vẫn thường thấy, đây là mô ̣t viê ̣c


tốt đe ̣p. Nhưng sau khi thành công rồi,


muốn khiến các bâ ̣c quân thần đươ ̣c bình


đẳng về quyền lực, có mô ̣t kết cục thỏa


đáng thì làm gì có, sự viê ̣c trước kia đã


như vâ ̣y, thì người đời sau nên lấy đó là


gương”.



Triê ̣u Tương Tử thấy Trương Ma ̣nh


Đàm đã nói như vâ ̣y, nên đành phải để ông


ra đi.



</div>
<span class='text_page_counter'>(147)</span><div class='page_container' data-page=147>

cho viê ̣c sau.



<b>Tiền vô cổ nhân</b>



Ý của câu thành ngữ này có nghĩa là


“Xưa nay chưa người nào làm đươ ̣c”.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Đăng


U Châu Đài Ca của Trần Tử Ngang”.



Trần Tử Ngang là mô ̣t nhà văn nổi



tiếng triều nhà Đường, hai mươi tư tuổi thi


đỗ tiến sĩ. Ông là người có kiến thức uyên


bác và có hoài bão lớn lao, từng nhiều lần


dâng thư cho triều đình luâ ̣n bàn về chính


sự, nên đươ ̣c Võ Tắc Thiên rất mến mộ và


đươ ̣c bà cử giữ chức Lân Đài Chính Tự


(tức quan Tư Đồ). Ít lâu sau la ̣i đươ ̣c


thăng chức Hữu Thâ ̣p Di. Sau đó, Trần Tử


Ngang cũng từng một thời tham gia quân


đô ̣i.



</div>
<span class='text_page_counter'>(148)</span><div class='page_container' data-page=148>

cử Kiến An Vương Võ Du Nghi dẫn quân


sang thảo pha ̣t Khi Tan (mô ̣t dân tô ̣c thời


cổ TQ). Trần Tử Ngang la ̣i lần nữa xin gia


nhâ ̣p quân đô ̣i và giữ chức tham mưu.



Kỳ thực thì Kiến An Vương không phải


là người văn tài võ lươ ̣c, nên nhiều lần


giao chiến đều bi ̣ thất ba ̣i. Mă ̣c dù Trần Tử


Ngang đã nhiều lần bày mưu hiến kế, thâ ̣m


trí xin lĩnh mười nghìn quân làm tiên


phong, nhưng đều bi ̣ Võ Du Nghi ga ̣t đi và


giáng chức ông xuống làm quân tào.



</div>
<span class='text_page_counter'>(149)</span><div class='page_container' data-page=149>

ni ̣nh thần đã vu oan giáng họa cho Nha ̣c


Nghi ̣. Trần Tử Ngang nghĩ la ̣i viê ̣c xưa mà


thương cho thân phâ ̣n mình, trong bao nỗi


thương cảm hỗn đô ̣n, ông đã ngân lên bài


“Đăng U Châu Đài Ca” bất hủ để giãi bày


tâm tra ̣ng u uất, bi thương của mình. “Tiền



bất kiến cổ nhân, Hâ ̣u bất kiến lai giả.


Niê ̣n thiên đi ̣a chi u u, Đô ̣c thương nhiên


nhi thế ha ̣”.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này dẫn giải thành người và


sự viê ̣c chưa từng xảy ra.



<b>Tinh bì lư ̣c tâ ̣n</b>



Chữ “Bì” ở đây là chỉ mỏi mê ̣t, còn


chữ “Tâ ̣n” là chỉ kiê ̣t quê ̣.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ bài


thơ “Trâu ốm” của Lý Cương.



</div>
<span class='text_page_counter'>(150)</span><div class='page_container' data-page=150>

(Tức Phúc Kiến ngày nay), ông là mô ̣t đa ̣i


thần của triều nhà Tống. Trong thời kỳ vua


Tống Huy Tông ta ̣i vi ̣, ông thi đỗ tiến sĩ,


sau nhâ ̣m chức Thái thường thiếu khanh.


Khi Cao Tông lên kế vi ̣ thì ông đươ ̣c


phong làm Thừa tướng, nhưng chỉ làm


đươ ̣c 70 ngày thì bi ̣ miễn chức. Lý Cương


là người tính tình cương trực, mô ̣t lòng


trung thành với nhà nước. Năm Tĩnh Khang


thứ nhất, Khai Phong bi ̣ giă ̣c Kim bao vây,


Lý Cương kiên quyết phản đối ý kiến của


phe đầu hàng, chủ trương chống giă ̣c Kim,


mô ̣t tấc đất ở biên cương cũng không


nhường cho kẻ đi ̣ch.




</div>
<span class='text_page_counter'>(151)</span><div class='page_container' data-page=151>

hàng xúi giục, mà nhà vua thì u mê nên đã


nhiều lần giáng chức Lý Cương. Nhưng Lý


Cương vẫn luôn luôn coi sự sống còn của


nhà nước và dân tô ̣c là nhiê ̣m vụ của mình,


không hề so đo đươ ̣c mất. Dù đang ở trong


triều đình hay nơi thôn quê dân dã, ông


đều trình thư lên nhà vua bàn về kế lớn


chống giă ̣c Kim, ý kiến này tuy không


đươ ̣c nhà vua áp dụng, nhưng ông vẫn


không tỏ ra chán nản. Ngay đến kẻ đi ̣ch


nghe đươ ̣c tin này cũng phải nể sơ ̣ trước


khí tiết hiên ngang của ông.



</div>
<span class='text_page_counter'>(152)</span><div class='page_container' data-page=152>

mùa thóc lúa đầy kho, nhưng có ai thương


tình con trâu đã mê ̣t đến không còn chút


hơi sức nào? Chỉ cần dân chúng đều đươ ̣c


no bụng, thì dù cho mê ̣t đến không thể nào


bò dâ ̣y đươ ̣c thì trâu cũng cam lòng. Thực


ra là tác giả đã áp dụng thủ pháp ví von để


nói lên hoài bão và nỗi lòng mình.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn hay dùng câu


thành ngữ: “Tinh bì lực tâ ̣n” để ví về


người mê ̣t đến nỗi không còn chút hơi sức


nào.



<b>Xảo đoa ̣t thiên công</b>



Ý của câu thành ngữ này là chỉ viê ̣c



làm của con người còn khéo léo và vươ ̣t


trô ̣i hơn cả sức sáng ta ̣o của thiên nhiên.



</div>
<span class='text_page_counter'>(153)</span><div class='page_container' data-page=153>

Cuối thời Đông Hán, cô con gái út của


Chân Dâ ̣t- huyê ̣n lê ̣nh huyê ̣n Thươ ̣ng Sái là


người phụ nữ có nhan sắc đe ̣p như tiên,


theo lời thầy bói nói thì nàng sau này tất là


người đa ̣i phú đa ̣i quý. Về sau, câ ̣u công tử


thứ hai của Viên Thiê ̣u là Viên Hy rất mến


mô ̣ nhan sắc của Chân cô nương rồi cưới


nàng làm vơ ̣. Nhưng ít lâu sau, Viên Thiê ̣u


bi ̣ thất ba ̣i trong trâ ̣n chiến Quan Lô ̣, Viên


Hy cũng bi ̣ Tào Tháo giết chết. Bấy giờ,


vơ ̣ Viên Thiê ̣u và Chân cô nương đều ở


trong Nghiê ̣p Thành. Khi Tào Phi con trai


của Tào Tháo chiếm đươ ̣c Nghiê ̣p Thành


đi vào Viên phủ, tỏ ra vô cùng mến mô ̣ sắc


đe ̣p của Chân cô nương, bèn sai mô ̣t tốp


binh sĩ canh giữ chă ̣t Viên phủ. Ít lâu sau,


Tào Phi mới nói rõ với Tào Tháo, rồi cưới


nàng làm vơ ̣.



</div>
<span class='text_page_counter'>(154)</span><div class='page_container' data-page=154>

nương, nàng muốn sao đươ ̣c vâ ̣y. Về sau,


Tào Phi phế bỏ Hán Hiến Đế, rồi tự mình


kế ngôi vua, dựng nên nước Ngụy và lâ ̣p


Chân cô nương làm Hoàng Hâ ̣u. Bấy giờ


nàng đã 40 tuổi, nhưng để khiến mình càng


đươ ̣c Tào Phi cưng chiều, nàng đã phải bỏ


ra khá nhiều thời gian vào viê ̣c trang điểm


chải chuốt.




</div>
<span class='text_page_counter'>(155)</span><div class='page_container' data-page=155>

khen ngơ ̣i.



Hiê ̣n nay, người ta vẫn thường dùng


câu thành ngữ này để chỉ công nghê ̣ vô


cù̉ng cao siêu và khéo léo.



<b>Xuất nhân đầu đi ̣a</b>



Ý của câu thành ngữ này là cao hơn


người mô ̣t đầu người, cao hơn người mô ̣t


bâ ̣c hoă ̣c vươ ̣t lên trên người khác.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tống


sử - Truyê ̣n Tô Thức”, Tô Thức còn go ̣i là


Tô Đông Pha, cùng Âu Dương Tu trong


truyê ̣n này đều là nhà văn triều nhà Tống.



</div>
<span class='text_page_counter'>(156)</span><div class='page_container' data-page=156>

Bấy giờ, hàn lâm tú tài Âu Dương Tu


là quan chấm thi, trên văn đàn thời bấy


giờ, người ta rất tôn sùng loa ̣i văn chương


có phong cách quái gở và khó hiểu, Âu


Dương Tu rất bất mãn trước viê ̣c này. Khi


ông duyê ̣t qua bài viết “Hình thưởng trung


hâ ̣u luâ ̣n” thì cảm thấy vô cùng phấn khởi


và đi ̣nh chấm bài này đỗ bâ ̣c tú tài. Nhưng


ông la ̣i ngờ rằng bài này là của Tăng Củng


ho ̣c trò của ông, nên để tránh tai tiếng, ông


đã phê bài này đỗ bảng nhãn.




</div>
<span class='text_page_counter'>(157)</span><div class='page_container' data-page=157>

Âu Dương Tu sau khi biết tác giả của


“Hình thưởng trung hâ ̣u luâ ̣n” không phải


là Tăng Củng mà là Tô Thức, mô ̣t người


chưa hề có tên tuổi trong văn đàn, nay ông


đã chót phê để Tô Thức chỉ đỗ bàng nhãn,


nên ông cảm thấy vô cùng áy náy trước sự


oan uổng này của Tô Thức.



</div>
<span class='text_page_counter'>(158)</span><div class='page_container' data-page=158>

Về sau, Tô Thức đươ ̣c sự chỉ bảo của


các nhà văn nổi tiếng trên văn đàn như Âu


Dương Tu v.v, văn chương ngày càng tuyê ̣t


vời, quả nhiên “Xuất nhân đầu đi ̣a”, cao


hơn người mô ̣t đầu người.



Về sau, người ta dùng câu thành ngữ


“Xuất nhân đầu đi ̣a” để ví về cao hơn


người mô ̣t bâ ̣c hoă ̣c vươ ̣t cao hơn người


khác.



</div>

<!--links-->

×