Tải bản đầy đủ (.pdf) (20 trang)

Ebook Bài học để trở thành triệu phú: Phần 2

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.09 MB, 20 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

CHƯƠNG 13


<b>QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHẢN NHAT</b>


<b>TRONG CUỘC ĐỜI</b>



' IC ach el gõ cửa phòng john lúc bảy giờ đúng, như đã hẹn.
John đã kịp giấu chiếc xe lăn vào tủ.


"Cửa mở!” Chàng gọi từ chiếc ghê dài nơi phòng khách, nơi
chàng đang ngồi an vị, chân giấu trong chăn, mặc Pigiama và
đi dép. Rachel cảm thây rất lạ.


Sao chàng không đứng dậy chào nàng, ôm nàng tron<ĩ vòng
tay như chàng vẫn thường làm? Nàng mặc một cái áo đỏ ngắn
và bó sát thân mình, sợi dây chuyền dài mà John ln rất thích.


"Anh bị cảm" )ohn vội giải thích.


Lo lắng, Rachel bước đến hôn vào má chàng, rồi đặt tay lên
trán chàng như m ột người m ẹ. Thán nhiệt chàng vẫn bình
thường.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Quyết định khó khăn nhất...

<b>89</b>



nàng đẹp, rằng ấn tuợng về nàng khó diễn tả hết bằng lời, rằng
nang là lẽ sông của chàng, ngưòi yêu duy nhât của chàng, chiếc
neo buộc đời chàng, bánh và rượu của chàng, khỏng có nàng
cuộc đời chàng chỉ là hành tinh đi vào cõi chết.


Nàng có biết chàng yêu nàng nhiều lắm khơng? Nàng có
biết sau biết bao ngày suy nghĩ chàng đã hiểu rằng, một lần


và mầi mãi, phải xa nàng là mất đi một phẩn con người chàng
hay khơng?


"Có rượu vang trắng trong tủ lạnh," John nói.
"Anh bị vậy thì có nên uống rượu không?"'
"Một ly cũng chẳng chết ai".


"Thôi đưạc, nếu anh nói vậy...”


Nàng khơng mn tranh cãi và đi vào nhà bêp. Trong tủ lạnh
nàng thây có một chai rượu vang trắng rất bình thường, nhung
cạnh đó là một chai sâm banh hảo hạng - John mói mua hơm
trước - càng làm cho nàng sinh nghi là chàng có điều gì rất
quan trọng và rất thích họp để nói ra. Dầu sao, John không phải
là hạng người mua sâm banh mà không có mục đích, rõ ràng
chàng đã quyết định ăn mừng lễ đính hơn của họ và sẽ trao
cho nàng chiếc nhẫn xinh đẹp mà nàng bắt gặp hôm trước.
Nàng sẽ không chần chừ để nhận lời đâu.


Khi chàng thấy nàng trỏ ra vói chai sâm banh thay cho chai
vang trắng, John nhẹ cau mày. Nhung Rachel đã nhận ra sự
thay đổi đó - nàng luôn để ý đến những thay đổi trong tâm
tình của chàng. Hay con tim chàng đã đột ngột đổi ý? Hay
chàng thấy lúc này chua tiện?


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

'Không, khơng, tại sao em nói vậy?"


"Khơng có gì. Chỉ là cảm giác thôi. Hay là cà phê vậy nhé?"
"Không, em sao vậy?" chàng phản đôi.



Nàng mỏ chai sầm banh, nhung chàng giành lấy khui cho nút
chai nổ, và rót đầy hai ly nàng đã mang ra để trên một bàn nhỏ
cạnh gh ế dài. Họ cùng thuởng thúc chất nuớc truòng sinh đang
sủi bọt. Rồi Rachel đứng dậy mỏ nhạc. Đúng là bản nhạc "của
họ" bản "Không thể nào quên!"' Nàng đến ngồi bên chàng trên
chiếc ghê trường kỷ, nâng ly rượu lên nói, "Chúc mừng. Chúc..."


Nhung nàng không nói hết, khơng dám nói "Chúc đơi ta".
Nàng thích chàng nói ra điều đó hon. Rachel lo âu cạn ly và
tự rót cho mình ly khác, trong khi john lo đãng nhâm nháp ly
của mình. Nàng nghĩ chàng sẽ moi nàng nhảy, dù chàng đang
bị ốm. Nhung thay vào đó John lại nói, "Anh đa gặp Rogers.
Không ký đưọc họp đồng".


"Ô tệ quá. Nhung không phải là môi lớn. Ta sẽ kiêm đưọc
môi khác, rồi anh xem . Có lẽ ta nên quảng cáo thêm nữa".


"Nghe này: Rachel. Anh có điều mn nói vói em. Anh đã
quyết định rồi, một quyết định không phải là dễ dàng, em hãy
tin anh. Anh sẽ đóng cửa cơng ty một thịi gian".


"Đóng cửa cơng ty! Nhung tại sao? Chúng ta... chúng ta vẫn
còn làm đuọc mà. Em đã kiểm tra tài khoản tại ngân hàng, ít
ra chúng ta vấn còn làm đuọc mà".


"Anh biết, nhung... đây là một quyết định cá nhân. Anh
muôn đời anh phải làm việc khác"'.


"Viết kịch bản?”



</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Quyết định khó khăn nhất...

<b>91</b>



"Em hiểu".


*


john lẫy ra một phong bì ở cuối bàn và tỏ vẻ hết .súc bơi
rốỉ, chàng nói tiếp, "Anh đã viết cho em một chi phiếu trả một
tháng lương. Đe em có đủ thì giị tìm việc chỗ khác. Nếu em
cần thư giới thiệu, dĩ nhiên anh sẽ..."


Lần này nàng cảm thây thục sự là hết rồi. John đã xử sự như
một người dứt tình. Chàng đã khơng bận tâm hỏi nàng. Đúng
mà, công ty là của chàng, chàng có thể làm như chàng muôn.
Nhung họ đã yêu nhau mây tháng nay, và nàng nghĩ nàng là
một phần đời của chàng. Chàng đưa nàng bao thư, nhung nàng
khơng mở nó ra. Có cái gì vướng trong cổ họng, và nàng có
cảm giác điều xấu nhất vẫn chưa xảy ra.


"Anh không nghĩ rằng anh quyết định hơi vội vã sao?" Nàng
nói, nghĩ rằng chàng đã hơi mỏi mệt rồi, rằng chàng đang xuống
tinh thẩn, mặc dù nàng thây là đáng ngạc nhiên, vì mới mây
ngày nay chàng còn tràn đầy sinh lực và nhiệt tình cơ mà.


"Anh phải nói với em rằng... anh đã suy nghĩ nhiều về hai
ta... và anh đã đi đến kết luận rằng chúng ta không phải được
sinh ra là đê cho nhau, rằng tốt hơn không nên gặp nhau nữa".


Không nhũng đã không hỏi cưới nàng, chàng còn đuổi việc
nàng và ruồng bỏ nàng nữa! Nàng thây th ế giới của mình vỡ


tan, chàng khơng cịn cần nàng nữa! Chàng không yêu nàng!


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

đẹp biết bao, lang mạn biết bao, bỗng chốc hiện ra do bẩn,
chỉ là một trị thng tình giữa ơng chủ và ngi làm cơng,
bây giờ đột ngột chấm dứt. Nàng đã bị luông gạt.


Nàng chỉ muốn la thét lên. Nhung nàng khơng nói gì, câm
lặng vì đau khổ. La thét lên thì tốt đẹp gì? Bản án chàng vừa
tuyên trên cuộc tình của họ là kết quả của một cái gì đó lớn
hơn John rất nhiều. Đó là sô phận của nàng. Nó như một lời
nguyền rủa treo lơ lửng trên cuộc đời nàng từ những năm tháng
xa xua, luôn luôn khiến nàng khi vừa bắt đầu yêu ai thì đã bị
người đó phụ bạc mất rồi.


"Em hiểu", nàng chỉ nói vậy "Em... em về đây. Anh nên tĩnh
duõng...”


John đang chờ đợi nàng sẽ phản kháng, sẽ hét vào mặt chàng,
sẽ chửi rủa chàng, hoặc sẽ năn nỉ chàng đùng bỏ rơi nàng.


"Ngày mai em sẽ đến công ty thu dọn", giọng nàng khàn
khàn. "Em sẽ giao chìa khóa lại cho người gác cổng".


Nói xong, khơng hôn không chào từ biệt, nàng bỏ đi, gần
như là chạy ra khỏi cửa đê không phải quy ngầ trong đau khổ.


Ngay khi nàng đóng cửa lại sau lung, John cơ nhấc mình
ra khỏi chiếc ghế, cô lê về cái tủ mà chàng đã dấu chiếc xe
lăn, và leo lên ngồi trên đó, chàng lăn bánh đến dàn máy và
chơi lại bản "không thê nào quên", rồi lăn vội ra cửa sổ, dõi


trông theo Rachel băng qua góc đường đúng chờ xe buýt.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Quyết định khó khăn nhất...

<b>93</b>



bao giờ chấp nhận nàng ở lại chỉ vì lịng thương hại. Chàng có
thê nào sơng cho riêng mình, biết rằng gánh nặng cuộc đời
mình đè lên vai người đàn bà mà mình yêu thương, đòi hỏi
nàng trở thành người hộ lý chứ không phải là người vợ đích
thực, suốt đời đẩy xe lăn giúp chàng được không?


Khi Rachel bước lên chiếc xe buýt mang nàng đi mất vào
bóng đêm, chàng vội vã lôi chiếc hộp Tiffany trong túi ra, mở
ra ngắm nhìn cái nhẫn đẹp chàng đã mua. Mắt chàng đẫm lệ
khi nhận thúc rằng chàng vừa thực hiện một quyết định khó
khăn nhất trong cuộc đời và rằng dù nhìn ở góc độ nào chàng
cũng là kẻ thua cuộc. Nêu chàng giữ nàng lại, nếu chàng nói
thật về bệnh tình của chàng, chàng sẽ mất đi lòng tự trọng của
mình. Đê nàng đi, chàng đã mất đi tình yêu của mình.


Sang tuần sau tình trạng của chàng cũng không tiến triển
gì hcm, và John đóng cửa cơng ty vịi trái tim tan nát. Chàng
thương lượng với người chủ tịa nhà. Dù khơng mn tỏ ra
không biết điều với một người tàn phế, nhung làm ăn là làm
ăn, ông chủ đất đã đòi trả ba tháng tiền nhà mới chịu hủy hợp
đồng. Lại thêm vài ngàn đô la đô xuống công.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

John cảm thây xâu hổ khi nhận ra sự hy sinh to lớn của
nàng. Chàng cầm hai tầm chi phiêu, lòng tràn ngập cảm xúc,
cất vào trong túi cẩn thận như nhũng bức thư tinh.



</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

CHƯƠNG 14


<b>GIỮA ÁNH SÁNG</b>


<b>VÀ ĐÊM ĐEN</b>



w ^ ,h o ả n g năm giị sáng hơm sau John gọi taxi đi ra bãi
East River gần cầu Brooklyn. Chàng dặn nguời tài xê đợi xe.
Anh ta thây lạ, nhung cũng bước ra khỏi xe, dựa lung vào cánh
cửa, châm thuôc hút, dáng m ệt mỏi.


john lăn xe đến gần cuôi chiếc cầu tầu bang xi măng vươn
dài trên mặt nước đầy bùn. Chàng nhìn chiếc hộp gỗ của ông
già triệu phú một cách chán ghét.


Mọi điều ông già nói vói chàng đều là giả dôi, chỉ là nhũng
hứa hẹn hoang đường. Đúng là ơng già có nói chàng phải chịu
nhiều thử thách và khổ đau, nhung rơi xuống địa ngục như thê
này thì quá đáng lắm. Đời chàng phải có được một vườn hồng,
thành công nối tiếp thành công. Nhung kiểm điểm lại tình trạng
thực tê của mình, chàng chang thây gì là hồng thắm cả.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Tại sao phải tiếp tục? Tiếp tục để cho ai? Phải chi cha chàng
còn sống... Biết bao lần chàng đã tự nhủ mình 'nên nhận lời cha
và về làm việc tại quán ruọu. Nếu nhận lòi cuộc đòi chàng có thể
sẽ khác han. Có thể chàng đã khơng mắc chúng bệnh này. Và chàng
cũng đã không gặp Rachel, mà như thế thì dễ chịu hom. Bỏi vì
thà khơng có tình yêu sâu đậm hon là có mà đánh mất nó đi.


Chàng hoang mang nhìn cái hộp, rồi lăn xe đến sát đầu cầu.
Anh tài x ế taxi thây vậy hoảng quá đánh rcri cả điếu thuốc và


buớc tói vài buớc. Chàng kia định làm gì vậy? Bộ tính đâm đẩu
xuống nước sao? Rồi ai trả tiền xe cho mình đây? Nhung mối
lo của anh ta tan biến đi khi john chỉ quăng chiếc hộp xuống
sông mà thôi. Chàng nhìn nó trơi đi và chìm dần xuống dịng
nước ngầu bùn.


John có cảm giác chàng cũng trôi theo cái hộp xuống huyệt
mộ thủy cung của nó. Như là có một tiếng gọi sáu thẳm, huyền
bí, tiếng gọi đi về cõi im lặng, an bình, hết mọi khổ đau. Nó
thật đơn giản quá. Chàng chỉ việc đẩy mạnh chiếc xe lăn thì
chàng sẽ gặp lại được cha chàng, xin cha tha thứ vì đã không
về quán rượu cùng cha. Chàng tưởng chàng là ai mà từ chôi
yêu cầu của cha? Lẽ ra chàng không nên nghĩ đến Rachel, lẽ
ra chàng không nên hôi tiếc phải xa nàng thêm nữa vì chàng
đã khơng thể làm gì khác được. Như mê như muội, chàng đặt
tay phải lên bánh xe, chuẩn bị làm động tác cuối cùng, mắt
đăm đăm nhìn vào làn nước.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Giữa ánh sáng và đêm đen

<b>97</b>



trời xanh trong đẹp đến khơng gì tả nổi bỗng khiến chàng nghĩ
đã nghe một tiếng "ôm".


Nhung ngay vào giây phút ây, tuởng chùng như chàng bỗng
mất hết súc lục - hoặc đúng hon, tuởng chừng như có một súc
mạnh kỳ lạ xâm chiếm lây chàng, tước đoạt đi cái ý muôn được
chết của chàng - ngay lúc đó chàng bỗng thây một hình ảnh,
bụi hồng héo rũ trong vuòn nhà triệu phú vụt hiện lên trong tám
trí và một giọng nói vang lên trong chàng, ban đầu rất yếu ớt,
giọng nói của ơng già lập dị, 'Tôi trỏ về đây chỉ vì bụi hồng này”.



Quyết tâm của chàng xẹp xuống dần khi chàng nhận ra rằng
mình khơng thể làm như thê đôi với ông già triệu phú, rằng
bụi hồng héo rũ kia chính là bản thân chàng.


Và bát ngõ chàng thây mình mn được sơng, vì đã có
người làm chàng cảm động khơng phải bằng lời nói, không
phải bằng mọi của cải vật chất... Và mặc dù mọi việc, chàng
tin ả người đó, mặc dù ơng ây kỳ lạ, mặc dù những gì ơng
ây dạy chàng rất là bí hiểm và khó hiểu mà quan trọng hon
cả là ông ây tin ỏ chàng.


Cái gì! Phải chăng chàng đã quan trọng hóa mình, nên đã
định tự hủy mình mặc dù quang cảnh thiên nhiên vĩ đại đã làm
chàng cảm động đến sũng sị khơng? Phải chăng chàng đa quá
ám ảnh về nỗi bất hạnh của mình nên khơng thể thấy được vẻ
đẹp phi thường của cuộc sông đang trải ra trước mắt?


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

Ông già sẽ có lại tất cả, vì ơng có một thứ quan trọng nhất
trên đòi, đó là tinh thần của ông.


Chàng đã hỏng đôi chân, chàng đã mất Rachel, mất cha, mất
công ty... mất tất cả. Nhung chàng vẫn còn tinh thần. Nó vẫn
cịn ngun vẹn. Và chính vì tinh thần cịn đó nên chàng mới
nhận ra vẻ rạng rõ của bình minh ở Manhatan nó đã tạo nên
một quang cảnh siêu thục của nhũng ngôi nhà chọc trời và của
bầu trời như tranh vẽ truớc mặt chàng.


Tinh thần là nguồn của cải lớn nhất của chàng. Và chàng đã
dùng tinh thần để chiến đấu, để biến uóc mơ thành hiện thục.


Chàng sẽ viết một kịch bản làm thay đổi cả đời chàng một lần
và mầi mãi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

CHƯƠNG 15


<b>QUYẾT TÂM VÀO VIỆC</b>



w ^ ,h ô n g đầy nửa giò sau John đã ngồi vào bàn giây. Truớc
mặt là chiếc máy vi tính sẽ là bạn đồng hành duy nhát của
chàng. Chàng lập túc kết luận rằng câu chuyện đon giản nhât
- do đó hay nhất - mà chàng phải kể ra là chuyện chàng gặp
ông già triệu phú phi thuòng. Chua bao giị chàng viết kích bản,
nhung kinh nghiệm sáng tác quảng cáo lầu đòi đã mài sắc khả
năng viết lách và phát triển trí tuỏng tuợng phong phú vơn có
của chàng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

việc, bằng cả thân xác và linh hồn. Chàng phải tập trung mọi
năng lực.


Nhũng năm làm quảng cáo đã luyện cho chàng quen làm
việc dưới áp lực, do đó chàng có thể làm hai ca, bỏ ra muôi
lăm tiếng mỗi ngày, bảy ngày mỗi tuần, ngồi truớc máy vi tính.
Vói tốc độ này chàng đã có thể hoàn tất bản thảo đầu tay trong
vòng một tháng.


Việc làm đầu tiên của chàng là ghé vào cửa hàng video gần
nhà, xách theo kịch bản mói in, để tìm gặp Steve, một nhân
viên cửa hàng và là một kẻ mê xem phim đến múc ám ảnh.
Chàng vẫn thuòng tranh luận hàng giò với Steve về nhũng cái
hay cái dỏ của các bộ phim. Chàng đã có dịp gặp Steve đều


đặn kể từ khi chàng gặp Rachel, vì họ rất thích xem phim cổ
điển và ăn bánh pizza nửa rau nửa thập cẩm.


"Việc gì vậy!". Steve hỏi khi thấy )ohn ngồi trên xe lăn.
"Tôi bị té máy bay riêng của mình".


Anh chàng Steve sinh viên điện ảnh hai mươi lăm tuổi, tóc
buộc đi gà, mắt nhỏ long lanh nói, "Khơng, nghiêm chỉnh nhé,
có chuyện gì vậy?"


'Tôi cũng không biết nữa. Bệnh này lạ lắm. Bị gì đó ở cột
sống".


"Bao lâu thì khỏi?"


"Bác sĩ cũng khơng biết".


Thật rách việc" Lát sau lại nói tiếp, 'Tơi hy vọng anh không
làm lây bệnh sang Rachel đây chứ?"


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

Quyết tâm vào việc 101


"Cô ây khỏe không?"
“On cả..."


Chàng cảm thây xấu hổ khi phải thú nhận họ đã hết rồi, như
th ế nêu để người khác tin rằng họ vẫn quan hệ với nhau thì
sẽ giữ cho tình họ cịn mãi.


"Anh đã chọn được người tốt đáy" Steve nói tiếp "Anh nên


cưới cô ây, đừng để kẻ khác ve vãn rồi cướp đi mất".


"Đúng thế," Ịohn nói.


"Vậy bữa nay anh th phim gì?"


"Khơng. Tơi mn nhờ anh xem giúp kịch bản của tôi"
Hôm sau Steve gọi điện cho John. Chàng nghe chăm chú.
"Anh muôn tơi nói cho anh vui lịng hay nói ý nghĩ thật của
tôi?" Steve mỏ đầu.


Tôi có cảm giác sắp tói đoạn đường xâu"


'Tơi thấy nó thiếu sinh khí. Tơi khơng tin vào nhũng nhân
vật của anh. Anh không viết từ trái tim anh. Có thê là tôi lầm.
Người ta nói ỏ Hollyvvood chả có gì mà ngi ta khơng biết.
Do đó tơi có thể không thầy hết ý của anh, anh nên nhờ người
khác đọc".


"Cám crn".


Tôi hy vọng đã quá khe khắt đôi với anh. Ý tôi là, anh đã
hỏi ý kiến của tơi. Có thể tơi khe khắt quá, mỗi ngày tôi phải
đọc ba kịch bản ả trường điện ảnh, do đó tơi có thể bị bão hòa".


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

tự mình đọc lại và thấy rằng nhận x ét của Steve là đúng. Câu
chuyện không có hồn. Chàng đã viết bằng cái đầu, không phải
bằng trái tim.


Chàng đâm ra thất vọng. Tóm lại, chàng nghĩ mình ià ai?


Chàng chua hề đọc kịch bản phim, chua từng đọc sách về đề
tài này, vậy mà cứ nghĩ mình có thê là nhà viết kịch bản trong
một sớm một chiều. Chàng trơng đợi gì?


Cầu chuyện với Steve đã khơi dậy nỗi khát khao gặp lại
Rachel của chàng. Sau không gọi điện cho nàng và kể sự thật,
rằng chàng mầi yêu nàng, rằng chàng đã nói dơi. Có thể nàng
sẽ hiểu và quay trỏ lại? Có thể vẫn chua muộn. Mới chua đầy
một tháng mà.


Do dự hồi lâu chàng mới nhắc máy và quay sô của nàng.
Chuông mới reo đuọc hai lần thi chàng bất ngờ mất hết can
đảm và bỏ máy xuống. Chàng quay lại lần nữa, đợi chuông reo
ba lần. Run rẩy chàng nghe tiếng Rachel, giọng ngọt ngào vang
vọng trong ký ức chàng một cách khổ đau.


"A lơ!" nàng nói.


"A lơ? ai gọi đó? Có nghe tơi nói khơng?"
John vẫn khơng dám nói, lịng đẩy hổ thẹn.
"Louls hả" Phải anh không?" Rachel hỏi.
"Đừng giỡn nữa, kỳ lắm".


</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16>

Quyết tâm vào việc 103


và cướp đi Rachel vì chàng đã không hỏi cưới nàng đúng lúc.
Không, không thể được.


Rachel rất đa cảm và lãng mạn không thể quên mau như
thê được. Có thê Louis là một người quen, một người bạn cũ


là cùng. Trừ khi nàng quá đau khổ và quá bôi rối nên mới gieo
mình vào vòng tay của người đầu tiên bước đến.


John bật TV, hy vọng quên đi Rachel. Một phụ nữ đẹp đang
quảng cáo du lịch ỏ Acapulco. John lại nghĩ ngay đến Rachel.


</div>
<span class='text_page_counter'>(17)</span><div class='page_container' data-page=17>

CHƯƠNG 16
<i>m</i>


<b>SI NHỤC</b>



'^ /o h n ngồi trên xe lăn ngoài bãi biển. Ngắm nhung đuòng
cong duyên dáng của Rachel. Nàng mặc bộ áo tắm một mảnh
màu đen bó sát nguời vói nhũng cái nút màu táo xanh trên dây
đeo vai, đang tóe nưóc ra chung quanh trên mặt vịnh Acapulco
lặng sóng. Nàng đẹp quá, nhũng lọn tóc xoăn màu hạt dẻ rủ
xuông tù bên duới cái mũ rơm trông nhu nhũng sợi vàng. Nụ
cuời nhu tỏa sáng, thang thắn và vô tu nhu nụ cuời của trẻ thơ.


Bãi tắm đơng vui có khơng khí của lễ hội. Đằng sau chỗ
Rachel và ]ohn chọn đê nam, một ban nhạc Marivachi do khách
sạn Acapulco Plaza thuê đang gởi lên trời xanh trong vắt một
dịng si nhạc reo vui tiếng ghita và tiêng kèn trompet.


</div>
<span class='text_page_counter'>(18)</span><div class='page_container' data-page=18>

Sỉ nhục 105


kem dâu cỡ bự thì đã lăn ra ngủ, kem đổ đẩy trên cái bụng
phì nhiêu và tan chảy dưới ánh nắng buổi trua tạo thành những
dòng sông kem chảy len lỏi giữa cặp đùi nhao nhoẹt gọi trí
tị mị của lũ ruồi bên cạnh.



]ohn bị lũ ruồi quây rôi nhung không sao lăn được cái xe
lăn trên cát lún. Chàng phải hắng giọng mắy lần đê mong đánh
thức gã dậy. Mọi cặp mắt đổ dồn về phía quang cảnh lô bịch
này. John cô ho lên, cũng không ăn thua gì, chàng cúi xng
vói lầy con dao trên dĩa mì ơng của gầ và gõ mạnh vào bánh
xe lăn. Chiến thuật này cũng tỏ ra vô hiệu. Bất chọt John thầy
một điều làm chàng lạnh toát người, một cái vây cá mập đang
xé nước lao về phía Rachel. Vào giị đó chỉ có nàng và một
vài người đang tắm biên.


"Rachel! Lên bò ngay! Rachel! Cá mập sau lung kìa!" Chàng
thét lón, vẫy tay điên dại.


Rachel không nghe chàng gọi vì dàn nhạc đang chơi làm
át mất tiếng của chàng. Chắc nàng nghĩ rằng chàng đang vẫy
tay để khích lệ, hay để cho nàng thấy rằng chàng rất vui suông.
Nàng vây tay vòi chàng, mỉm cười hạnh phúc.


John biết rằng nàng không nghe tiếng chàng. Phải làm một
cái gì đó ngay. Chàng cô đánh động cho mọi người chung
quanh, nhung họ đang nằm dài ra ngủ, chỉ có một cặp đang
thức thì chỉ biết nói tiếng Tây Ban Nha.


"Rachel! Đằng sau em!"


</div>
<span class='text_page_counter'>(19)</span><div class='page_container' data-page=19>

đuợc mọi điều. Nếu nó có thể dịi núi, thì nó cũng có thê xua
đi chúng bại liệt ra khỏi chân để chàng nhảy ra khỏi xe lăn chạy
đến cứu nguời yêu đang bị nạn.



Chàng nắm chặt tay dựa của xe, tập trung tinh thần cô đúng
dậy, lẩm bẩm trong trí là chàng có thể đi đuọc, chàng phải đi
được, mạng sống của Rachel tùy thuộc vào điều này. Và phép
lạ xảy ra. Chàng đẩy mạnh chỗ tay dựa, ngạc nhiên khi thấy
mình đã khơng té. Với con dao của gã mập trong tay, John bắt
đẩu chạy, ban đầu còn chậm, sau nhanh dẩn nhanh dần, miệng
kêu lớn bảo Rachel hầy ra khỏi nưóc, làm cho Rachel lúc đầu
còn ngạc nhiên và sung sướng thây chàng hồi phục một cách
thần kỳ, bây giờ đâm ra lo lắng phải chăng chàng đã ỏ ngoài
nắng quá lâu. Anh ây mn làm gì mà lại băng sóng chạy ra
vói nàng, dao quo quo trên đầu?


Nàng chạt nghĩ chàng đã mất trí, nên theo bản năng do tay
ra để phòng vệ. Nàng thây chàng nhảy vọt lên rồi lao xuống
phía sau nàng, ngay khi con cá mập chuẩn bị tấn công nàng.
Trận chiến xảy ra, nàng khiếp sọ đímg nhìn.


John mất biến dưới mặt nưóc, chiến đấu một mất một cịn
vói con cá mập nặng trên trăm ký. Nước biển phút chốc đỏ
sẫm, hình như máu phun ra tung tóe. Bỗng mặt nước trở lại
yên lặng và một cái thây nổi lên, thây con cá mập, lỗ chỗ vết
dao đâm. ]ohn trồi lên lại, hổn hển thỏ tưởng đã đứt hoi. Hình
như chàng không bị thương.


</div>
<span class='text_page_counter'>(20)</span><div class='page_container' data-page=20>

Sỉ nhục 107


"Rachel!" Chàng thét lên tuyệt vọng, hẩu như là hoảng loạn,
tưởng tượng ra điều xâu nhât. Nhưng chàng đã tói được con
cá mập trước khi nó tân cơng mà. Chàng quay nhìn trên bầi
biển - có thể vì sợ nàng đa chạy lên bờ rồi. Nhung cũng khơng


có nàng. Chàng lặn xuống tìm, khơng thây gì. Chàng trồi lên
nhìn ra hưóng biển, và chàng đã thây - một con cá mập thứ
hai đang bơi nhanh ra khỏi bãi chiến trường. Dường như nó đã
cắp Rachel đi lúc chàng đang đánh nhau.


Nỗi thất vọng của John thật mênh mơng. Chàng tự trách
mình đã không thây con cá mập thứ hai. Mà nếu có thấy, làm
sao chàng có thể chiến đâu với hai con cùng một lúc được?
Chính là sơ phận, nó đã cay nghiệt giáng xuống chàng một lẩn
nữa. Chàng rên rỉ khổ đau, vớt chiếc nón của Rachel và còng
lung lội vào bờ.


Một thiếu nữ xinh đẹp đứng đợi chàng trên bãi, cặp môi
tình tứ hé nở nụ cười thán phục. Nàng đã thây chàng tân công
con cá mập, dù nàng không biết có một con thủy quái khác
đã cắp Rachel đi. Nàng chỉ tay vào cái thây của con cá, đang
bị một lũ hải âu ria.


"Em đã thây hết", nàng nói, "Anh can đảm quá. Em lây nước
cho anh uông nhé?"


</div>

<!--links-->

×