Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.05 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b> </b>
<b> </b>
<i><b> </b><b>Chuyến xe chở ba mẹ con Nghĩa về quê đã từ từ lăn bánh. Nó hồi hộp vơ cùng, cả đêm qua khơng ngủ. Ơng </b></i>
<i><b>bảo đây là chuyến tham quan thưởng cho nó vì những phiếu bé ngoan.</b></i>
<i><b> Thành phố trơi về sau loang loang. Những nhà tầng, cửa kính dần thưa. Chẳng mấy chốc lúa non mênh mông </b></i>
<i><b>đã mở ra ở khắp các phía nhìn.</b></i>
<i><b> Đường vào làng rợp bóng cây. Mẹ Nghĩa tay bế em Tú, tay xách đồ, mồ hôi tươm trên má. Một bà gánh xảo</b></i>
<i><b> từ bờ cỏ quặt vào, xởi lởi:</b></i>
<i><b> - Mẹ con nhà này ở đâu mà bồng bế nắng nôi thế?</b></i>
<i><b> - Bà nghỉ đồng rồi ạ ! Mẹ con cháu về thăm quê, chỗ ông bà Xuyến.</b></i>
<i><b> - Quý hoá, chị con trưởng Lành phỏng? Bỏ túi đây tôi…</b></i>
<i><b> Thế là, Nghĩa một bên quang, túi một bên quang, nhong nhong tận giữa làng. Ai gặp cũng chào, cũng hỏi </b></i>
<i><b>chẳng như trên phố.</b></i>
<i><b> Ông Xuyến với ngoại là anh em, như Nghĩa với Tú. Nhà ông sân rộng, vườn rộng, đầy cây, đầy con. Ông bảo, </b></i>
<i><b>mẹ con Nghĩa là “ thượng khách” . Bà mổ gà làm cơm. Cậu Trung chặt dừa pha nước. Lúc đầu, nó cứ tưởng đấy </b></i>
<i><b>là chùm cau tây - cười nấc!</b></i>
<i><b> Chiều, Nghĩa theo ông ra ao xúc cua về nấu bột cho em Tú. Nó trơi tuột xuống nước vì dẫm lên đám bèo lại </b></i>
<i><b>cứ tưởng vạt cỏ. Hút chết.</b></i>
<i><b> - Thằng anh kiếm bữa cho em phải lặn lội quá!</b></i>
<i><b> Nghĩa nghe khen thế vừa vui, vừa thẹn.</b></i>
<i><b> Khi mẹ bảo nó chào bà để sang chơi bên cụ Miện - Bà mẹ anh hùng thì trăng đã lên cao. Ánh trăng trải rộng </b></i>
<i><b>khắp không gian, mỏng tang như lụa. Những ngõ nhỏ mở dần ra dưới trăng, sáng lống. Bọn trẻ là anh, là cậu, là </b></i>
<i><b>dì...khơng về mà rồng rắn theo ba mẹ con. Có đứa nhanh nhảu chạy lên trước, hét toáng:</b></i>
<i><b> - Cụ Miện có khách!</b></i>
<i><b> Bọn trẻ giúp cụ trải chiếu ra hiên xong lại ào ào đuổi nhau, chẳng ra trị gì, chỉ được cái vui. Nghĩa khơng </b></i>
<i><b>dám đùa nghịch. Nó chưa bao giờ thấy một bà mẹ anh hùng. Mới chỉ được nghe kể về bà mẹ anh hùng trong </b></i>
<i><b>chuyện cậu bé làng Gióng. Nghĩa nép vào mẹ trịn mắt nhìn. Cho đến khi mẹ nó xổ tung mái tóc trắng như ánh </b></i>
<i><b>trăng của cụ Miện để vấn lại cho cụ, nó mới dám đụng tay vào mái tóc ấy, khe khẽ như đụng vào một nhân vật cổ </b></i>
<i><b>tích.</b></i>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>