Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (162.96 KB, 11 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>1.</b>
<b>Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn khơng ai trong chúng ta</b>
<b>có thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con</b>
<b>đường học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 8, đã q quen với khơng khí học</b>
<b>đường, nhưng nhìn lại chiếc cặp chú tôi tặng tuần trước làm tôi thêm bồi hồi,</b>
<b>xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu bé chập</b>
<b>chững bước vào cổng trường trong bàn tay gầy guộc nhưng đầy tình thương</b>
<b>của</b> <b>bà</b> <b>tôi.</b>
<b>Đã vào lớp học, tôi ngước nhìn ra ngồi cửa sổ và tìm hình dáng thân thương</b>
<b>của bà tôi trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước khi</b>
<b>ra cổng trường. Bà cũng nhẹ nhàng nói với tơi: “Cháu cố gắng ở lại ngoan nhé,</b>
<b>trưa bà đón về”. Câu nói ấy của bà khiến tơi khơng cịn lo sợ gì nữa. Bỗng tơi</b>
<b>lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cơ giáo đang giới</b>
<b>thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lịng tơi khơng cịn một mối bận tâm nào</b>
<b>nữa, tơi hồn tồn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô giáo.</b>
<b>1.</b>
<b>1.</b>
<b>Chiếc nón lá là người bạn thủy chung, gần gũi của người phụ nữ Việt Nam .</b>
<b>Chiếc nón đã được chạm khắc trên những cổ vật như trống đồng Ngọc Lũ, trên</b>
<b>thạp đồng Đào Thịnh vào 2500-3000 năm về trước.</b>
<b>Theo sự phát triển của lịch sử qua các thời đại, nón cũng có nhiều biến đổi về</b>
<b>kiểu dáng và chất liệu. Lúc đầu khi chưa có dụng cụ để khâu thắt, nón được tết</b>
<b>đan. Cịn loại nón khâu như ngày nay xuất hiện phải nhờ đến sự ra đời của</b>
<b>chiếc kim, tức là vào thời kỳ người ta chế luyện được sắt (khoảng thế kỷ thứ 3</b>
<b>trước</b> <b>Cơng</b> <b>ngun).</b>
<b>Ngun liệu làm nón khơng phức tạp. Ở nơi nào cũng vậy, muốn làm được một</b>
<b>chiếc nón phải dùng lá của một loại cọ nhỏ mọc hoang để lợp, dùng một loại</b>
<b>sợi rất dai lấy từ bẹ cây móc (ngày nay người ta thường dùng sợi chỉ nilon) để</b>
<b>khâu và tre làm vành. Tàu lá nón khi đem về vẫn còn xanh nhăn nheo, được</b>
<b>gọi</b> <b>là</b> <b>nón</b> <b>bài</b> <b>thơ.</b>
<b>Dưới vành nón, đơi mắt, nụ cười, má lúm đồng tiền, những sợi tóc mai, cái gáy</b>
<b>trắng ngần của cô gái dường như được tơn thêm nét dun dáng, kín đáo mà</b>
<b>khơng kém phần quyến rũ... Người ta đội nón làm đồng, đi chợ, chơi hội.</b>
<b>Con người Việt Nam có tình cảm sâu sắc và gắn bó với chiếc nón lá giản dị dù</b>
<b>gặp nó ở bất cứ đâu trên trái đất này.</b>
<b>Bài văn tả về con chó của 1 học sinh lớp 8</b>
<b>Đây là bài văn của một học sinh lớp 8 (bài văn thật 100%) bị cô giáo chấm 1 điểm với</b>
<b>lời</b> <b>phê</b> <b>"1</b> <b>điểm</b> <b>là</b> <b>may</b> <b>lắm</b> <b>rồi"</b>
<b>Đề:</b> <b>Tả</b> <b>về</b> <b>1</b> <b>con</b> <b>vật</b> <b>mà</b> <b>em</b> <b>yêu</b> <b>thích</b>
<b>Trong cuộc sống hằng ngày , có biết bao nhiêu thứ mà chúng ta gắn bó và dành nhiều</b>
<b>tình cảm . Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ cái gì khiến chúng ta nghĩ về đầu tiên khi xa</b>
<b>nhà khơng ? Đối với một số người, đó có thể là cái nhà , cái cửa gỗ lim mắc tiền, cái</b>
<b>cây xương rồng trổ hoa quanh năm , hay cái đệm lò xo rất êm nhưng nằm đau lưng</b>
<b>ghê gớm ... cịn riêng tơi , hình ảnh con chó lớn của gia đình đứng hiên ngang sủa to</b>
<b>khi có người đến thu tiền điện làm tôi nhớ nhất.</b>
<b>Con chó nhà tơi tên là Ron (bạn của Harry Potter) , nhưng ơng già tơi lại gọi là John ,</b>
<b>cịn thằng em tơi thì gọi là Giơn. Nói chung phức tạp. Con Ron khơng được may mắn</b>
<b>như bao con chó khác , phải xa mẹ từ nhỏ ( vì bị nhà tơi bắt về ni mà ). Nó là con</b>
<b>chó đực. Tơi nghe người ta nói nó lai giữa giống berger và chó Việt Nam. Tức là hoặc</b>
<b>là cha nó là berger , hoặc là má nó là chó berger. Khơng thể có trường hợp cha má nó</b>
<b>đều là chó berger đc , vì điều này trái với các nguyên tắc tốn học. (tơi đã gặng hỏi</b>
<b>nhưng nó không trả lời , chắc nó cũng không biết).</b>
<b>Lúc đầu khi mang nó về ni , nó là con chó thứ 5 trong gia đình rồi . Lúc đó con chó</b>
<b>lớn tên là Ki , đực 6 tuổi , chó nhị ca tên là Misa , cái 5 tuổi , 2 anh em Kim và Pak mới</b>
<b>mang về ni trước đó , đực cái 4 tháng. Con Rơn lúc đó 2 tháng , ngồi ra cịn có 1</b>
<b>con mèo cái tên Mèo và 1 bầy con tên Mèo Con 1,2,3 ...</b>
<b>Lúc bé con Ron rất mập mạp kháu khỉnh , ăn nhiều ị ít nên tăng cân rất nhanh. Tơi và</b>
<b>em tơi rất thích cứ bế lên bế xuống săm se mãi ( ba tôi gọi đó là "tình u súc vật")</b>
<b>khiến bà má cáu q gắt lên :" Khơng được vọc chó !!" , thế là tôi chuyển sang chơi</b>
<b>với con Kim và con Pak. Sau đó ít lâu con Kim qua đời vì bệnh máu trắng , 1 tuần sau</b>
<b>con Pak bị tai nạn ôtô . Cả 2 con được thả trôi theo dòng kênh Nhiêu Lộc sau khi được</b>
<b>gói ghém kĩ càng kèm mỗi đứa 50$ tiền đi đường.</b>
<b>Sau đó có chú bảo vệ cơ quan xin con Misa về nuôi lấy thịt , tơi và em tơi ngăn cản vì</b>
<b>Vậy là con Ron trở thành con chó lớn nhất của gia đình tơi. Lúc cịn nhỏ trơng nó rất</b>
<b>có tướng làm lãnh đạo , nhưng mà lớn lên vì hạn chế về thể chất mà nó chỉ quanh</b>
<b>quẩn trong xóm tán chó cái thơi. Thực ra con Ron cũng thuộc dạng đẹp mã , trông</b>
<b>mặt mày sáng sủa (em tôi gọi là "đẹp trai chó") mà chỉ có điều hơi bé người, trong</b>
<b>nhà có vẻ to , ra ngồi đường thì hơi lùn và ngắn. Thực ra nó cơ bắp lắm , nó có thể so</b>
<b>với</b> <b>Lý</b> <b>Liên</b> <b>Kiệt</b> <b>đó</b> <b>.</b>
<b>thường. Đúng rồi ! Vì mấy thằng này mất dạy. Nhưng mà khi bạn tôi vào nhà rồi thì</b>
<b>con Ron khơng sủa nữa , vì nó biết chủ của nó cũng thuộc dạng như bọn kia , cười</b>
<b>cười</b> <b>nói</b> <b>nói</b> <b>mà</b> <b>khơng</b> <b>hiểu</b> <b>mình</b> <b>nói</b> <b>gì.</b>
<b>Con Ron ngoại trừ lúc đói với mắc ị ra thì nó ln ngoan ngỗn nằm trước sân . Lâu</b>
<b>lâu tơi thấy nó nhìn xa xăm về phía đường chân trời một cách buồn rầu , thấy tội</b>
<b>nghiệp lắm. Con chó cũng có linh hồn mà. Chắc nó buồn chuyện tình cảm chi đó.</b>
<b>Có hơm một ơng hàng xóm gõ cửa nhà tơi. Gõ cửa không ai ra nên ổng bấm chuông</b>
<b>nhà tôi. Ông này hồi xưa là đệ tử ba tôi mà giờ giàu lắm , khơng làm đệ tử nữa vì ba</b>
<b>tơi nghèo hơn. Ổng mang 2 con chó con xinh xắn đến đưa cho má tơi nói là con Ron</b>
<b>nhà tôi và con Hermionie nhà ổng yêu nhau , đây là 2 trong số 4 đứa con của chúng</b>
<b>nó , gửi chị ni lấy thảo. Má tơi từ chối vì nhà tôi sắp chuyển đi rồi không nuôi được.</b>
<b>Vậy</b> <b>cho</b> <b>nên</b> <b>ổng</b> <b>mang</b> <b>về</b> <b>nhà</b> <b>ni</b> <b>tiếp....</b>
<b>Sau đó thì tơi phải chuyển đi xa, chưa về cho nên không</b>
<b>1.</b>
<b>Thử</b> <b>đọc</b> <b>rồi</b> <b>nhận</b> <b>xét</b> <b>giúp</b> <b>mình</b> <b>nhé!</b>
<b>Tơi là vợ ông giáo, sống cùng làng với lão Hạc. Nhà chúng tơi đã nghèo khó,</b>
<b>lão Hạc cịn nghèo khó hơn. Nhà lão thuộc "loại nhất nhì trong hạng cùng</b>
<b>đinh" ở làng Đại Hồng này, đã vậy lão cịn phải cảnh "gà trống nuôi con" mấy</b>
<b>năm nay. Con trai lão cũng đẹp giai, sáng sủa nhưng cũng tại cái túng quẫn</b>
<b>quá nên không cưới được vợ, mặc dù hai cô cậu cũng thuận lịng nhau lắm.</b>
<b>Phẫn chí q nên nó bỏ cha đi đồn điền cao su sáu, bảy năm nay. Ở nhà một</b>
<b>mình, lão Hạc chỉ biết làm bạn với con chó mà con trai lão mua về, lão gọi nó là</b>
<b>cậu Vàng. Lão thương cậu Vàng lắm, thường hay tâm tình với nó, lão cịn cho</b>
<b>nó ăn bằng bát như người. Cũng khổ thân cho ông lão, chỉ còn mỗi cậu Vàng</b>
<b>làm bạn quanh quẩn cái khu vườn rộng ba sào ấy. Tôi cũng thương cho lão,</b>
<b>nhất</b> <b>là</b> <b>khi</b> <b>lão</b> <b>bán</b> <b>cậu</b> <b>Vàng</b> <b>đi.</b>
<b>chợt thấy hai thằng lính nhà ơng trưởng làng nấp dưới khóm lau trước sân, tay</b>
<b>chúng còn cầm cả dây thừng và một cái bao. Tơi chủ động tránh xa chúng vì</b>
<b>bọn này chẳng tử tế gì. Thế mà vừa về đến nhà, tôi đã thấy lão Hạc chạy ngay</b>
<b>đằng sau, trông lão vừa đáng thương vừa đáng cười: tóc tai rũ rượi, quần thì</b>
<b>ống thấp ống cao, lão chạy đi mà như người sắp ngã đến nơi, vừa thở hổn hển</b>
<b>lão</b> <b>vừa</b> <b>gọi:</b>
<b>-</b> <b>Cậu</b> <b>Vàng</b> <b>đi</b> <b>đời</b> <b>rồi,</b> <b>ông</b> <b>giáo</b> <b>ạ!</b>
<b>Đến bấy giờ tơi mới biết hai thằng lính đứng đấy làm gì. Nhưng lúc này tơi chỉ</b>
<b>tập</b> <b>trung</b> <b>vào</b> <b>lão</b> <b>Hạc,</b> <b>tơi</b> <b>cũng</b> <b>gọi</b> <b>theo:</b>
<b>- Mình ơi, ra lão Hạc có chyện rồi này!</b>
<b>Chồng tơi hối hả chạy ra, trên cổ chồng cái khăn, quần áo thì xộc xệch, chắc</b>
<b>là ơng mệt quá nên ngủ thiếp đi. Chắc cũng đoán ra sự tình, chồng tơi mới hỏi:</b>
<b>-</b> <b>Thế</b> <b>nó</b> <b>cho</b> <b>bắt</b> <b>dễ</b> <b>thế</b> <b>hả</b> <b>cụ?</b>
<b>Trong đầu tôi cũng thắc mắc, cậu Vàng vốn thông minh mà lại để chúng lôi đi</b>
<b>dễ dàng như vậy sao. Lão Hạc chống tay lên trán, dường như không chịu nổi</b>
<b>sức nặng của chính mình, lão đổ phịch xuống sân, mắt ngân ngấn nước:</b>
<b>- Khổ q, ơng giáo ạ! Nó có biết gì đâu. Tơi cho nó ăn, vừa ngồi vừa kể chuyện</b>
<b>để nó ngoan. Thế là thằng Mục với thằng Xiên xồng xộc chạy vào xốc ngửa cậu</b>
<b>Vàng lên rồi trói lại, dã man lắm. Rồi chúng cho cậu vào bao khiêng đi. Cậu</b>
<b>cũng vẫy vùng ghê lắm, miệng vừa gặm lấy bao vừa rên ư ử, ánh mắt nhìn tôi</b>
<b>như trách: “A! Lão già tệ bạc! Tôi đối xử với lão như thế mà lão cho tôi thế này</b>
<b>đây…!”Tôi tiếc lắm,cậu ấy là kỉ vật của cháu nó mà tôi không giữ lại được, tôi</b>
<b>tệ</b> <b>quá,</b> <b>tệ</b> <b>quá!</b>
<b>Đến nước này thì lão thật là khổ. Khn mặt của con người từng trải qua đau</b>
<b>buồn hiện rõ lên: những nếp mắt trên trán dồn lại từng đường, xô vào nhau ép</b>
<b>cho nước mắt chảy ra. Chồng tôi xúc động ngồi xuống cạnh lão nói:</b>
<b>- Cụ đừng buồn nữa, cụ làm thế là đúng! Mình bán nó là hố kiếp cho nó, giúp</b>
<b>nó</b> <b>đầu</b> <b>thai</b> <b>kiếp</b> <b>khác</b> <b>sướng</b> <b>hơn.</b>
<b>Tơi</b> <b>cũng</b> <b>nói</b> <b>một</b> <b>câu</b> <b>để</b> <b>an</b> <b>ủi:</b>
<b>- Thôi, hai ông cháu vào trong thềm ngồi để tôi đi đun ấm trà rồi lấy thuốc lào</b>
<b>ra</b> <b>cho</b> <b>các</b> <b>ơng</b> <b>hút</b> <b>đỡ</b> <b>buồn.</b>
<b>- Vợ tơi nói phải đấy cụ ạ! Với chúng mình thì thế là sướng rồi. Cụ vào ngồi đây.</b>
<b>Tơi toan đi đun nước thì lão Hạc ngăn lại, lão đã lau hết nước mắt nhưng mắt</b>
<b>vẫn</b> <b>đỏ,</b> <b>lão</b> <b>xua</b> <b>tay:</b>
<b>- Bà giáo cứ mặc tôi. Bây giờ tơi xin phép có đơi lời với ơng giáo một lúc.</b>
<b>Tơi bỗng giận lão Hạc vì xem thường lời mời của tơi, tơi khơng nói gì rồi lẳng</b>
<b>lặng đi cho đàn gà ăn. Thật ra tôi cũng chẳng thương hại gì cho con chó của</b>
<b>lão, toi chỉ tủi cho lão đã già mà khổ, thế thôi, vậy mà lão vẫn cứ sĩ diện.</b>
<b>Tơi ngồi ngồi vườn nhưng cố tập trung vào chuyện giữa hai người kia. Đại</b>
<b>loại lão Hạc nhờ chồng tôi giữ hộ 30 đồng để làm tang khi lão chết và giữ luôn</b>
<b>mảnh vườn cho đến khi con trai lão về. Tơi chỉ biết được có thế vì có vẻ lão Hạc</b>
<b>đã lặng lẽ ra về từ lúc nào, trông chồng tôi suy tư lắm.</b>
<b>Qua câu chuyện trên, tôi thấy lão Hạc thật khó hiểu, có lúc lão tốt, cịn lúc thì</b>
<b>thật giả tạo. Tơi thấy thế thật vì lão chẳng bao giờ tiếp nhận giúp đỡ của ai,</b>
<b>ngay cả tơi đơi khi cũng khong ưa gì lão, nhưng cũng phải cơng nhận rằng lão</b>
<b>thật đáng thương, khốn khó.</b>
<b>của mình mà của bạn khác dc 10 điểm lận nên mình pót cho các bạn coi tham</b>
<b>khảo hen . Dc giáo viên nhận xét là : bài viết lôi kéo cô từ chữ đầu tjên đến</b>
<b>dấu chấm cuối cùng . Cơ thật vui vì đọc dc 1 bài văn hay .</b>
<b>Bài làm </b>
<b>tối , trống rỗng , bạn có thể dắt tơi wa nh~ bước khó khăn trong cuộc sốg . Lúc</b>
<b>buồn và nh~ lúc rối trí , ng bạn ấy ln nắm lấy tay tơi để ngồi hàng h jải thích</b>
<b>cũng như động viên rồi nói với tơi mọi chuyện sẽ tốt đẹp . Nghĩ đến bạn tôi ko</b>
<b>bao h nghĩ sẽ đối mặt với những ngày tháng lo âu , bằng cách nào đó mà bạn</b>
<b>ln ở bên tơi , nh~ ngày tháng cho nụ cười và vui vẻ, tình cảm dành để sẻ</b>
<b>chia , bạn đã làm tôi mỉm cười khi tôi ngả khụy và tưởng rằng sẽ ko thế đứng</b>