Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (21.56 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
ĐÓN XUÂN
Trường em ngày tết thật buồn
Đi vào lẻ bóng, đơn cơi một mình
Giá mà người ở bên mình
Sầu đơn cơ lẻ ,chúng mình chung vui
Rượu kia chuốc cạn hết rồi
Bánh quy, bánh xốp mình cùng nhau ăn
n cho không khí ngày xuân
Mừng cho năm mới an khang, thịnh hòa
Mừng người làm mẹ, làm cha
Mừng cho đơi lứa thuận hịa êm vui
Mừng cho một chút xíu thơi
Anh chờ, em đợi có ngày thành cơng
Trường em tết đến lạnh lùng
Vì không tụ tập trong ngày đầu xuân.
<b> TRỜI BUỒN</b>
Sao cứ trêu cho trời khơng khóc nữa
Chỉ thêm buồn đôi cánh lại thừa thêm
Trời không thương đất chẳng muốn dây dưa
Có đơi lúc trời khóc mưa khơng đổ.
Trời vẫn thế mây xanh càng bao phủ
Mây vòng quanh, đất chẳng muốn đâu
Trời trả lời:
Oâi! Số phận thôi
Chưởi Diêm Vương sao lên không nổi
Đôi lúc nhìn trời
Đất cảm thấy nhỏ nhoi
Nhưng đất vẫn ôm trời vào thương nhớ
Trả lời đi, trời sao khơng nói
Đất vốn dĩ cách trời vơ vàn lắm
Đơi chút nhỏ thơi đã xích lại rồi
Nhớ nhiều lắm mà anh khơng nói được
Bao năm rồi em có biết không em
Giá mà như cuộc tình đem trao đổi
Anh sẵn sàng đổi tất cả vì em.
Mỗi một ngày cũng như mỗi một năm
Xa mỗi phút , mỗi giờ càng thương nhớ
Anh hỏi em giờ sao em nhỉ?
Huống chi là xa cả một ngày cơ.
Anh muốn nói mà sao khơng nói được
Muốn ngỏ lời mà không dám em ơi!
Thương chỉ để trong lòng cho lưu luyến.
Anh chỉ biết cuộc tình vơ bờ bến
Có thể yêu nhầm, có thể giết tình yêu
Nhưng vẫn nói để người ta hiểu
Em, anh là người vẫn có người yêu.
Nhớ em nhiều nhưng sao khơng nói được
Anh lại một lần tự an ủi vậy thôi