Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (110.86 KB, 25 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b> Bói hoa</b>
Ngày xưa em thơ ngây
Ngồi bói hoa hồng nở
Ðốn tình u sau này
Vẹn trịn hay dang dở...
Nụ hoa như e ấp
Dấu kín điều em mong
ý hẳn tình chưa đẹp
Hoa chưa tươi cánh hồn
Nhưng tình như hương nhĐ
Ðến lúc nào khơng hay
Hoa tình u chợt nở
Hương tình yêu say say...
Gió ơi giùm nói nhỏ
Tới vạn nụ hoa hồng
Nở đi hoa có biết
Tình u đến rồi khơng?
<b>Những bơng hồng tái nhợt</b>
Những hoa hồng tái nhạt
Em có hiểu vì đâu?
Những hoa tím im lặng
Trên cánh đồng xanh màu
Vì sao trên khơng trung
Chim sơn ca than khóc?
Vì sao đố hoa thơm
Toả một mùi chết chóc?
Vì sao anh đau khổ
Em hãy nói giùm anh
Em nói đi, em hỡi
<b>C©y lựu</b>
<b>Em là...</b>
Em là hoa huệ trắng
Nở trong trái tim anh
Em là nghìn tia nắng
Soi đời anh ngọt lành
Em là những ước mơ
Mà anh hằng khát vọng
Em là một hồn thơ
Chứa chan đầy sức sống
Em là từng đợt sóng
Ơm ấp mạn tàu anh
Em là vì sao sáng
Soi màn đêm lung linh
Em là cây tùng xanh
Vươn cao trong bão tố
Em là chim mùa xuân
Bay vờn trên biển cả
Em là bông lan đá
Hương toả ngát núi rừng
Em là đồi cây dẻ
<b>Thời hoa đỏ</b>
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lịng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh khơng có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lịng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vơ nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa
Hoa hồng
Hoa hồng trên mộ cỏ tươi
Dưới mồ yên nghỉ một người tôi thương
Tiễn chàng năm ấy lên đường
Mà giờ thân gửi chiến trường xa xăm!
Chuông đâu hãy rung vang trời đất,
Báo tin buồn đi khắp nơi nơi.
Trên cành một nhánh hoa rơi,
Mn người đau đớn cùng tơi khóc chàng.
<b>Khuyết danh (Nga)</b>
<b>Quang Huy (dịch)</b>
<b>Hoa sen e sợ</b>
Ðoá hoa sen e sợ
<b>Năm bông hồng trắng</b>
Nói chuyện nho nhỏ
Bên bơng hồng đỏ
Bên bơng hồng xanh
Trị chuyện với anh
Năm bơng hồng trắng
Này bơng xa vắng
Này bơng nhớ thương
Bơng này giận hờn
Bơng này chờ đợi
Cịn một bơng cuối!
Cịn bơng cuối cùng
Anh khơng dám nói
Cịn bơng cuối cùng
Anh khơng dám hỏi
Cịn một bơng cuối
Dịu dàng toả hương
<b>Không đề</b>
Trong mỗi cánh hoa,
Anh tặng em,
Quá nhiều những lời chưa dám nói.
Em lo cánh hoa khơng chịu nổi,
Sức nặng của tình anh.
<b>Khuyết danh (Nhật)</b>
(Thái Bá Tân dịch)
<b>Hoa mãng rång</b>
<b>Bài hát về năm chiếc lá</b>
Hạnh phúc là một chiếc lá
Âm thầm nảy lộc đêm đông.
Buồn đau là một chiếc lá
Rụng trong nhựa úa mai hồng
Nhớ mong là một chiếc lá,
Run vô cớ giữa lặng không,
Hờn ghen là một chiếc lá
Vỡ đã tắt gió trong lịng
Cơ đơn là một chiếc lá
Lay lắt mãi giữa cành khơng
Tình u chỉ năm chiếc lá
Mà làm thành một cơn giông.
<b>Nếu hoa cũng biết nói</b>
Bơng hoa q! Nếu hoa cũng biết.
Ðể chữa lành nỗi đau tơi chịu đựng.
Và hoạ mi, nếu hoạ mi cũng biết.
Tơi có bao đau yếu ưu phiền.
Thì chim sẽ dành cho tơi, vui vẻ.
Một bài ca làm phấn chấn tôi lên.
Và nếu các vì sao cũng biết.
Bao đau thương xâm chiếm hồn tơi.
Thì các vì sao cũng từ giã bầu trời.
Ðể làm dịu nỗi lịng tơi thất vọng.
Hoa, chim, sao khơng thể nào biết được.
Chỉ một người biết nỗi khổ tôi thôi.
Người đàn bà đã từng xé nát.
Bằng tay mình xé nát tim tơi.
<b>HEINRICH HAINE (Ðức)</b>
(Hồng Trung Thơng dịch)
<b>Những bông hoa tàn úa</b>
Nếu như nàng quyết tâm dứt áo ra đi
Khơng cịn thiết sống cùng ta nữa
Ta sẽ chiều nàng thôi, nàng ạ!
Ta sẽ lang thang khắp đồi Yaksan.
Khắp vùng Yôngbyông gom từng bông hoa dại
Trên những cánh hoa ta.
Nhẹ nhàng và êm ái.
Nếu như nàng quyết dứt áo ra đi.
Khơng cịn thiết sống cùng ta nữa.
Ta chẳng khóc, nhưng mà ta tàn úa.
<b>KIM SOWOL (Hàn Quốc)</b>
(Cao Văn Ðiêm dịch)
<b>Em là hoa phượng đỏ</b>
Trưa hè vang tiếng ca
Em ngồi bên ơ cửa
Có nghe trời đổ lửa
Châm thêm cho phượng tươi
Mây mùa hè trôi trôi
<b>Hai sắc hoa ti gôn</b>
Một mùa thu trước, mỗi hồng hơn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tơi chờ người đến với u đương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương, cát,
Dưới trời đau khổ, chết yêu đương.
Người xa xăm quá! Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy thu rồi, thu, lại thu,
Nếu biết rằng tơi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn khơng?
Có thầm nghĩ đến lồi hoa... vỡ?
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?
<b>Ðáp lại hai sắc hoa ti gôn</b>
Anh chép bài thơ từ trái tim
Của người thiếu phụ lỡ làng duyên
Lời thơ tuyệt vọng và đau khổ
An ủi anh và để tặng em
Tình ta đoạn tuyệt từ năm đó
Anh đã làm trong một nỗi buồn
Nuốt lệ chiều thu ngồi đọc lại
Sao người lạ ấy lại vào đây?
Bắt em theo mối duyên oan trái
Ðể cả hai lòng chịu đắng cay...
Lời hoa như thủ thỉ
Nhắc: xin đừng quên nhau...
Nào anh đã qn đâu
Câu chuyện xưa kể lại:
Có một đơi trai gái
Dạo bên bờ suối xanh
Hơi thở phả vào tóc em ấm nồng như nắng mai mùa hạ
Bàn tay em trong tay anh bé nhỏ
Thống chút thơi. Tưởng mãi thế, không rời...
Đôi lúc trong mơ em cất tiếng à ơi
Vầng trán ưu tư lời ru đắm đuối
Ngủ đi anh! Tháng năm còn lại
Sẽ chẳng buồn như những ngày tháng qua...
Giữa chúng mình thoảng chút hương đưa
Mặt đất bình n khơng cịn giơng bão
Đốm hoa li ti lẫn trong cỏ dại
Đủ ấm lòng như thể giữa mùa thu
Dã quỳ cứ trằn trọc canh khuya
Rực rỡ - đợi chờ- âu lo - khắc khoải
Gió lạnh buốt lịng lửng lơ dấu hỏi
Sắc hoa vàng theo gió nắng, nhạt phai
Ngỡ chút xuân về lặng lẽ vịng tay
Lời ru anh khơng là trong mơ nữa
Ơi tình yêu! Tình yêu mong manh quá!
Rạo rực hoa quỳ, se thắt cả chiều đông.../.
<b>Mùa hoa doi</b>
Bây giờ mùa hoa doi
Trắng một vùng Quảng Bá
Sóng ven hồ cứ vỗ
Anh một vùng cây tre
Ta đến rồi ta đi
Bao lần anh có nhớ
Dưới vịm cây lặng lẽ
Dưới vịm cây chờ mong
Cánh buồm trơi ngồi sơng
Bị tập cày trên bãi
Nâu một vùng đất mới
Ðợi tay người gieo trồng...
Anh có đi cùng em
Ðến những miền đất lạ
<b>Xuân Quỳnh</b>
<b>Bao giờ ngâu nở hoa</b>
Nắp đàn khoá sợi dây vẫn hát
Bao giờ ngâu nở hoa
Mùi hương khơng hẹn trước
Tình u đến bất ngờ
Em đâu biết bao giờ
Mùa hoa ngâu ấy nở
Anh như cây đèn khố
Sợi dây cịn âm vang
Em đi hết lịng em
Lại gặp lời hát đó
Hoa ngâu ở nơi nào
Em cũng không biết nữa
<b>LQV</b>
<b>Hoa cỏ may</b>
Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên mình ai gọi sau vịm lá
Lối cũ em về nay đã thu
Mây trắng bay đi cùng với gió
Lịng như trời biếc lúc nguyên sơ
Ðắng cay gửi lại bao mùa cũ
Thơ viết đơi dịng theo gió xa.
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
áo em sơ ý cỏ găm dầy
Lời u mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lịng anh có đổi thay?
Xn Quỳnh
<b>Hoa cúc</b>
Có thay đổi gì khơng cái màu hoa ấy
Mùa hạ qua rồi lại đến mùa thu
Thời gian đi màu hoa cũ về đâu
Nay trở lại vẫn còn như mới mẻ
Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
<b>Những bông hoa ra đầu tiên ra đảo</b>
Chỉ có hoa Mẫu Ðơn
ở lâu rồi trên đảo
Dù lộng lẫy đến đâu
Một mình thành đơn điệu
Dù đẹp đến thế nào
Một mình buồn cũng héo
Giờ mới thêm hoa lựu
Như đốm lửa vừa nhen
Hoa ngâu còn mềm yếu
Sống xa nhà chưa quen
Lạc vài bông lay ơn
Nhưng dáng người thành phố
Cây ngọc lan còn nhỏ
Nên mùi hương chưa về
Phượng chưa đỏ màu ve
Hát trên miền đất lạ
ở đây gió thì dữ
Biển thét gào quanh năm
Cát khơ ít bóng râm
Chưa một hàng ghế đá
Khơng lối mịn sỏi nhỏ
Cho những người u qua
Nên những lời tình tự
Chưa một lần hoa nghe
Tơi biết q của hoa
Là một dịng sơng mát
Một vườn xanh cỏ mịn
Ngọn gió miền mơn man
Mặt hồ lặng như gương
Soi sắc màu rực rỡ
- Phải đâu không đất ở
Mà hoa tìm ra đây?
- Vì thương bơng mẫu đơn
Sống một mình trên đảo
<b>Hoa cúc xanh</b>
Hoa cúc xanh có hay là khơng có
Trong lầm lầy tuổi nhỏ của anh xưa
Một dịng sơng lặng chảy từ xa
Thung lũng vắng sương bay đầy cửa sổ
Hoa cúc xanh có hay là khơng có
Một ngơi trường bé nhỏ cuối ngàn xa
Mơ ước của người hay mơ ước của hoa
Mà tươi mát mà dịu dàng đến thế
Cỏ mới mọc con chim rừng thơ bé
Nước trong ngần thầm thì với ngàn lau
Trái tim ta như nắng thuở ban đầu
Chưa chút gợn một lần cay đắng
Trên thềm cũ mùa thu vàng gió nắng
Ðời n bình chưa có những chia xa
Khắp mặt đầm xanh biếc một màu hoa
Hương thơm ngát cả một vùng xứ sở
Những cô gái da mịn màng như lụa
Những chàng trai đang độ tuổi hai mươi
Người yêu người, yêu hoa cỏ đất đai
Những câu chuyện xoay quanh mùa hái quả...
Hoa cúc xanh có hay là khơng có
Tháng năm nào ấp ủ thuở ngây thơ
Có hay khơng thung lũng của ngày xưa
Anh đã ở và em thường tới đó
Châu chấu xanh, chuồn chuồn kim thắm đỏ
Những ngả đường phơ phất gió heo may
Cả một vùng vương quốc tuổi thơ ngây
Bao mơ ước mượt mà như lá cỏ...
Anh đã nghĩ chắc là hoa đã có
Mọc xanh đầy thung lũng của ta xưa.
<b>Xuân Quỳnh</b>
<b>Hoa tường vi</b>
Trắng với hồng và tim tím nhạt
Tựa màu mây phiêu lãng cuối trời xa
Hoa tường vi như thực lại như mơ
Cùng tôi sống suốt một thời trẻ dại
Vóc nhỏ nhắn trước tấm gió thổi
Tơi hiểu điều trong lá nói lao xao
ở nơi nào hỡi điệu ca dao
Từng ca ngợi một lồi hoa chưa có
Hoa phảng phất mối tình trong chuyện cổ
Mang lỡ lầm oan ức đã xa xôi.
Ngày mưa bụi khắp nẻo đường vừa tạnh
Những cụm hồng, cụm tím lẫn màu xanh
Tơi có hoa bè bạn bên mình
Hoa hiểu cả những điều tơi chẳng nói.
Tơi đã qua bao thác ghềnh đá núi
Qua thời gian - tóc thống sợi màu mưa
Hoa tường vi của những ngày xưa
Tôi vẫn nhớ một màu mây phiêu lãng
<b>1986</b>
<b>Hoa dại núi Hồng liên</b>
Một ngày đường từ miền đất trung du
Tơi chỉ gặp bụi bay và nắng gắt
Sang thu rồi gió vẫn nồng da mặt
Hoa mọc dưới chân người, hoa mọc đến chân mây
(Có nhiều thứ hoa còn chưa biết rõ...)
Anh đừng hỏi tên hoa làm chi nữa
Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi!
Không phải hoa được ở cùng người
Ðược chăm sóc những mảnh vườn sạch cỏ
Ðược khoe đến muôn màu sắc lạ
<b>Bơng hoa rừng </b>
(Tặng Ðồn Phú Tứ)
Trèo lên trên đỉnh non cao
Nghe lời chim gọi, gió dào dạt thưa.
Bỗng đâu gặp gỡ tình cờ
Cơ nàng cao váy ỡm ờ đứng trơng.
Tóc cơ gió lẳng lơ chịng,
Nắng vàng giỡn cặp má hồng hồng tươi.
Mắt như nước lặng in trời
Cánh đào thắm nét, miệng cười như mơ,
Khiến lòng ta những say sưa:
Phải người ta vẫn đợi chờ đây chăng?
Trái tim đếm bước ngập ngừng
Lại gần ta hỏi ai rằng: "ai ơi!
Theo đường nước chảy mây trơi
Ðể lịng ra khắp phương trời, ta xem
ở đâu nhắn gió đưa chim,
ở đâu thiếu nữ trơng tìm người u.
Tới đây thấy cảnh đìu hiu,
Phải chăng người ở trên đèo mong ta?"
Bồi hồi ta đợi lời thưa
Nhưng cơ sơn nữ hững hờ trơng mây...
Sóng xn đơi mắt lung lay
Tình xn nồng đượm đơi mày thanh thanh.
Cười dun đắm đuối trời tình
Lịng ta như muốn tan thành hư khơng.
Người u thoắt biến thành bơng hoa rừng.
Bơng hoa nay vẫn cịn hương,
Lịng ta cịn vết đau thương khơn cùng.
Ðính hoa ở một bên lòng
Ngàn năm tiếc giấc mơ mòng khi xưa.
<b>Thế Lữ</b>
<b>Hoa thuỷ tiên </b>
(Phỏng theo bài văn xuôi Bông Hoa Thuỷ Tiên của Từ Li)
Trong phòng sách, dưới ánh đèn rạng rỡ
Cụm hoa đào say sưa vừa mới nở,
Như bầy tiên nga bừng thức giấc thần tiên
Còn thẹn thò giương mắt ngạc nhiên
Vì trơng thấy Vân Sinh đang ngồi đó,
Tay nâng má, đăm đăm nhìn cửa sổ.
Bên ngồi đen tối mịt mù.
Phảng phất qua hơi gió lạnh mơ hồ
Nhẹ đưa tới một làn khói pháo,
Cảnh xán lạn trong phịng thêm huyền ảo
Chàng khoan thai đến bên chậu thuỷ tiên:
Mấy bông hoa trong lá lả lơi chen,
Chàng âu yếm ngắm mấy giị trắng muốt
Chính tay chàng đã gọt tỉa, chăm vun
Ðã nâng niunhư mơn trớn trái tim non
Trái tim của khách giai nhân đa tình cảm.
Chàng đứng lặng để tâm hồn mê đắm
Vẩn vơ theo mây khói, vẩn vơ chơi
Trong hoa hương của giấc mộng Bồng lai
Bỗng tiếng pháo nổ ran đâu từ nãy
Mà lơ đãng chàng vẫn không nghe thấy
Nhắc cho chàng sức tưởng tới Lê Dung
Người giai nhân chàng vẫn mơ mịng.
Chàng lại nhớ hình như có hẹn
Ðúng giao thừa dắt xuân về, chàng sẽ đến
Thăm Lê Dung trong biệt thự Hồng Lan.
Vân Sinh bước ra, lịng hớn hở thênh thang
Qua mấy phố âm thầm và yên vắng...
Tới biệt thự người yêu chàng đứng lặng
Ðưa mắt nhìn ngơ ngác cảnh xung quanh
Chàng ngạc nhiên lẩm bẩm một mình:
"Có lẽ ta nhầm".
Vì chàng khơng thấy
Cây hồng lan tàn lá xanh đưa đẩy
ở bên mành tơ liễu. Nhưng đến khi
Ngưỡng mắt trông qua rặng tường vi
Thấy lớp nhà xinh tươi đỏm dáng
Ðang soi bóng lung linh trên mặt ao yên lặng,
Vân Sinh mới chợt nhớ ra
Ðã từng phen vin cành yếu hái hoa,
Ðã từng tắm dưới ao sen trong mát,
Từng đón gió bên hiên mà vui đưa tiếng hát.
Ung dung chàng nhẹ gót bước lên thềm.
Dẫy lan can trong bóng tối, im lìm
Như nghe ngóng tiếng hoa trong tiếng lá,
Ðang rủ rỉ mách nhau trông khách lạ.
Chàng đưa tay toan mở cửa. Bỗng nhiên
Cửa nhẹ nhàng, thong thả, bình yên
Từ từ mở. Một làn hương man mát
Cùng với điệu dương cầm xa xa dìu dặt
Thống đưa ra...
Như hơi gió xn qua...
Chàng bước vào thản nhiên trơng bốn phía:
Phịng vắng lặng, cách trang hồng ý nhị
Ðơn sơ nhưng q trọng, cao thanh.
ánh sáng không nguồn, một sắc trong xanh
Lặng giải trên mặt ghế nhung, bình nước ngọc
Với bốn lư trầm đường hồng kê bốn góc,
Khói lam thong thả cao đưa
Cảnh chập chờn như thực như hư
Vân Sinh đến bên bàn, ngồi xuống ghế
Cùng khói trầm tâm hồn chàng êm nhẹ
Vân Sinh mang máng nhớ dần ra
Bức tranh kia chàng như đã thấy qua
Thấy cả cảnh êm đềm trong phòng vắng,
Cảnh mờ ảo như trong mộng tưởng
Ðang bâng khuâng chàng bỗng thấy bên rèm,
Chúm chím cười mấy đố thuỷ tiên,
Mấy nụ hoa non dịu dàng kín đáo,
Nhường e ấp chưa muốn phô diện mạo.
Chậu hoa màu sứ xanh xanh,
Chàng biết rằng có vẽ nàng Oanh
Dưới bóng liễu thở than cùng Quân Thụy.
Chàng lại biết đúng nửa đêm hoa sẽ
Bảo nhau cùng tung cánh nở đều.
Tâm hồn chàng rong ruổi đang phiêu diêu
Trên thế giới, cõi u uyên xa lắc,
Mà chàng đã sống qua đâu kiếp trước.
Vân Sinh bỗng thấy nhẹ nhàng
Chuông đồng hồ phịng bên cạnh dần bng
Mười hai tiếng vẳng đưa xa luồng sóng.
Lịng chàng cũng theo chng vang động
Chàng lim dim đơi mắt trơng rèm châu
Chng dứt tiếng. Khói nao nao cuộn
Một áng hương qua. Một tiếng thở dài
Của điệu tiên ca trong trẻo tuyệt vời
Se sẽ nổi - Bức rèm châu biến.
Từ khung cửa, một nàng kiều diễm
Nhẹ bước ra, tươi như ánh bình minh
Ðơi mắt đen, đắm đuối long lanh
Như đơi ngọc huyền sâu xa huyền bí.
Sinh đứng dậy. Giai nhân se sẽ
Mở cặp mơi đằm thắm anh đào
Và dừng gót du dương, nàng nhẹ cúi chào
Chàng đứng lặng đăm đăm trông Nhan Sắc
Trí bâng khuâng như người lạc bước
Lên Bồng Lai, chốn mơ mộng thần tiên.
Song giai nhân, chàng thấy như quen
Như đã cùng nhau nhiều lần gặp gỡ.
Trên mình ngọc màu áo xanh lá mạ
Uyển chuyển in theo nét uốn nhịp nhàng.
Rủ bên vai dải khăn lụa tươi vàng
Buông lưu luyến trên đôi tay trắng muốt.
Nàng cất tiếng nhẹ nhàng, nghe dịu ngọt
Như tiếng đàn ân ái, nghe véo von
Như tiếng chim ca buổi sáng trên đầu non!
"Chàng vui gót nơi đâu, giờ mới tới?
Ðể chúng em những mong chờ, mỏi đợi
Văng vẳng reo trong lòng khách lạ.
Nàng sẽ vẫy. Cửa phịng bên sẽ mở
Một nữ tì lễ phép bưng ra
Một khay trà, chén ngọc thoảng mùi hoa
Giai nhân mắt đưa tình, tay dâng nước
Hương nước thoảng xơng, lịng Sinh man mác
Màu nước xanh lóng lánh, trong ngần
Thấp thống trơng như thấy cả vườn xn
Với trăng khóm thuỷ tiên trong lịng chén
Phút biến đi nhưng rồi phút hiện.
Vân Sinh nâng chén lên mơi
Cả tâm hồn chàng khoan khối chơi vơi
Như vui tắm trong hồ cực lạc
Gia nhân nói:
"Ðây chính là Hoa Các
Bọn chúng em mười hai nữ hoa tiên
"Tình qn ta đã tới
Khơng ra đón, còn trang điểm mãi!"
Tiếng cầm ca réo rắt ở đâu đâu
Vẳng lại đưa ra. Rồi tự cửa rèm châu
Mười tiên nữ yêu kiều, hoa lệ
áo xanh non, khăn lụa vàng, vui vẻ
Cùng đem theo hương nồng ngát, bước vào
Mười đoá hoa trên những cặp môi đào
Cùng tươi nở biết bao tình ý thắm.
Vân Sinh uống nước trà hương đượm
Nghe tiếng tiên và ngắm dáng tiên nga
Càng thấy lòng thêm chan chứa say sưa
Chàng đem nỗi nhớ thương ra ngỏ
Coi người tiên như bạn tình duyên cũ
Lời chàng hoa mĩ như lời thơ
Mà tiếng chàmg êm ái như đờn ca.
Nhưng niềm vui sướng, chuyện ái ân đang lúc
Như suối reo, bỗng nhiên ngừng khúc
Một nàng hốt hoảng đứng lên:
"Thôi khuya rồi. Chàng cho phép chúng em
Từ biệt chàng, để xuân sau lại gặp".
Rồi cả bọn tiên hoa cùng thổn thức.
Chàng nghẹn ngào khơng nói ra lời.
Lệ phân li lã chã tn rơi
Tiếng đàn tiên càng xa càng tha thiết.
Bầy tiên nữ còn ngại ngùng chưa nỡ biệt
Vân Sinh còn cố giữ vạt khăn vàng
Bỗng thoảng qua cơn gió. Khói trầm tan
Hương trầm nhạt, nguồn sáng xanh bừng trắng,
Bầy tiên biến. Bốn bề vắng lặng
Ðồng hồ treo đâu đó điểm lạnh lùng
Bảo chàng hay rằng vẫn ở trong phòng
Sinh ơ thờ đưa tay lau mắt lệ
Nhìn chậu hoa: Trên màu sứ xanh xanh
Vẫn đậm đà nét vẽ Thôi Oanh Oanh
Cùng Qn Thụy vẫn chưa thơi tình tự
Mười hai đố thuỷ tiên đều đã nở
Nhởn nhơ phơ cánh trắng nhị vàng
ánh hương đưa, còn nhắc lại phút mơ màng.
<b>Thế Lữ</b>
<b>Hoa xoan</b>
Từ buổi chàng xa non nước này
Em buồn ngày có tới đêm nay.
Xoan tây trước bến hai lần đỏ
Lệ nhỏ hai lần, chàng có hay?
Khỏi ốm chiều nay khâu trước cửa
Dừng kim em ngắm rặng xoan tây.
Vì đâu, chàng, xoan không đỏ nữa ?
Rộn ràng lá đổ bên sông đầy.
<b>Lưu Trọng Lư</b>
<b>Hoa bằng lăng</b>
Bằng lăng soi bóng ven hồ
Xuân đi thu đến bao giờ hở hoa
Hoa ơi có phải vì ta
Mà hoa tím cả trời xa trời gần
<b>Tế Hanh</b>
<b>Vườn hồng</b>
Vườn hồng anh thăm sau mưa
Mười phần vườn có xác xơ một vài
Cánh hồng vẫn đẹp trên gai,
Hoa ôm mặt đất, hoa cài tường bên.
Lỗi hồng lững thững vắng em,
Nghìn hoa đẹp một mình xem cũng buồn.
Xa nhau dạ những bồn chồn
Ta buồn hay ấy tụ hồn của hoa?
Phải chăng đẹp gợi buồn xa...
Nghìn năm cõi đẹp lịng ta gặp mình
Hồng ơi ý đẹp kết tinh,
Hoa sinh đơi với ái tình từ xưa
Vườn hồng lững thững sau mưa
Ra về nắng hửng, lòng chưa hết buồn.
<b>Hoa đêm</b>
Chen lá lục, những búp lài mở nửa
Hớp bóng trăng đầy miệng nhỏ xinh xinh;
Vì gió im, và đêm cứ làm thinh
Ðoàn giây phút cũng lần khân, nghỉ đã.
Trăng ở đó. Ðất vườn thêu bóng lá.
Trời trên kia vàng mạ, sáng như băng.
Lá lim dim trên mấy ngọn bằng bằng.
Cành lả lả chờ tay ai đón đẩy.
Ơi vắng lặng!
- Trong giờ mơ ngủ ấy
Bông hoa lài thức dậy, sánh từng đôi.
Hoa lài xanh dưới ánh nguyệt tuôn trời;
ánh nguyệt trắng trên hoa lài đúc sữa.
Sao họ khéo nõn nà mà bợ ngợ
Những nàng hoa chờ đợi gió phong lưu!
Ðáng yêu thay trong vẻ khẽ nghiêng đầu;
Lá xanh đỡ yêu yêu thân tuyết bạch
Nguyệt lác đác tiếng nở giòn lách tách;
Lòng phơi phới chừng đợi cái ong châm...
Miệng thở ra hương, hương toả tình ngầm,
Hoa lĩ nữ đã mở lời trêu ghẹo...
Chàng gió lạ đi khuya ngồi khuất nẻo
Nghe tiếng thơm liều liệu đến tìm hương.
Canh du lang tha thướt phấn qua tường
áo công tử dài là vương não ruột.
Này hoa ngọc đã giật mình trắng muốt,
Thoảng tay tình gió vuốt - bỗng lao đao...
Hương hiu hiu nên gío cũng ngạt ngào;
Hơn nho nhỏ mà đầu hoa nặng trĩu
Là màu sắc hay chỉ là âm điệu?
Là hương say hay ấy chính rượu thơm?
Gió canh khuya hay nghìn cánh tay ôm?
Trăng mối lái phủ màng tơ mơ mộng ...
Gió chắp cành cho hương càng toả rộng
Xốc nhau đi vào khắp cõi xa bày...
Và hương bay, thì hoa tưởng hoa bay...
<b>Gửi hương cho gió</b>
Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Ðem gửi hương cho gió phụ phàng!
Mất một đời thơm trong kẽ núi
Không người du tử đến nhằm hang!
Hoa ngỡ đem hương gửi gió Kiều,
Là truyền tin thắm gọi tình yêu.
Song le hoa đợi càng thêm tủi
Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.
Tản mác phương ngàn lạc gió câm,
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm;
Tên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hồng hơn phủ bước thầm.
Tình u mn thuở vẫn là hương;
Biết mấy dịng thơm mở giữa đường
Ðã mất tình u trong gió rủi
Khơng người thấu rõ đến nguồn hương!
Thiên hạ vơ tình nhận ước mơ
Nhận rồi không hiểu mộng và thơ...
Người si muôn kiếp là hoa núi,
Uổng nhuỵ lòng tươi tặng khách hờ.
<b>Xuân Diệu</b>
<b>Hoa nở sớm</b>
Hoa chẳng chờ em nở sớm hơn
Một vùng xao xuyến dạ - lan - hương
Bỗng đêm ngào ngạt qua khung cửa.
ấy dạ - lan - hoa hội giữa vườn.
Từ khi hoa trổ những chùm xinh
Trong ý thương yêu đã để dành
Nghĩ đến em về hoa độ nở
Vì em, hương đượm cả mi thanh.
Mấy ngày đông ấm giục hoa sinh
Ðêm đến tin hương bỗng giật mình!
Như sóng ngạt ngào từng đợt một
Dạ - lan kì ảo thấm năm canh
Muốn cầm (1) hương quí, đợi em anh
Anh cất hoa hương giữa ái tình
Mn vạn hương triều thơm tựa biển
Em về trở lại giữa hồn anh.
<b>Xuân Diệu</b>
<b>Hoa anh ơi</b>
Hoa này là hoa "anh ơi"
Là hoa một buổi đẹp trời, ta đi
Nắm tay trị chuyện thầm thì
Bỗng nhiên em thốt: "Hoa gì? anh ơi"
Cây thanh một tán lá cười.
Một vùng hoa nở hồng tươi một vùng
Tồn cây là một nỗi lịng nở hoa
Anh tìm tên mãi khơng ra
Phải anh đào? Hoặc như là ô môi? (1)
Biết bao yêu mến trong lời
Thốt kêu hai tiếng từ nơi ruột rà
Từ rày xin đặt tên hoa:
"Hoa anh ơi" một chiều ta nở dầy.
(1) Hoa ô môi ở Nam Bộ, nở đầy cả một tán cây. Anh
đào ở Nhật Bản
<b>Xuân Diệu</b>
<b>Hoa ngọc trâm</b>
Anh tặng em hoa ngọctrâm
Hoa như ánh sáng ngọc như mầm
Như cài trên tóc hoa trâm ngọc
Anh tặng cho em hoa ngọc trâm.
Lá biếc đơn sơ, cánh nuột nà,
Rung rinh trên tóc một cành hoa.
Một cành chụm nở hoa hai đố
Ơi cái đêm đầu hợp giữa ta.
Hoa giúp cho anh tỏ mối tình
Vì ta hoa đã nở năm cành...
<b>Xn DiệuTím</b>