Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (119.12 KB, 17 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
TRƯỜNG XƯA
Phạm Trung Kiên (HB Hương Đầu Mùa)
Cứ ngỡ rồi đây xa lắm một mái trường
Ta khơng đủ sức níu thời gian gần lại
Mái ngói mờ rêu, tán lá bàng xa ngái
Những con đường, sỏi đá nhịp buồn tênh
Tháng năm rơi trên bậc thềm chênh vênh
Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ
Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ
Và cơn mưa trong trẻo mắt bạn bè
Mái tóc xưa chắc giờ không c̣n ngắn
Đă đơn giản như ta từng ngộ nhận
Một điều ǵ, mà nào có ǵ đâu...
Bàn ghế xưa rưng rưng ngả màu
Mùa xưa cũ bâng khuâng như thần thoại
Hoa cỏ may buồn đi vào xa măi
Trái bàng chín nằm ngơ trong mùa cỏ
Giọng thầy khan, trầm ngâm trong gió
Mái tóc thầy điểm bạc hoa lau
Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua mau
Tuổi thời gian nḥe lem như giọt mực
Thương nhớ ấy nhuộm màu mây ngũ sắc
Lá học tṛ vụng dại trốn nơi nao...
Ô cửa mùa thu mây trắng lại bay vào
Bụi thời gian phủ đầy lên kỷ niệm
Bài thơ cũ đợi ta về viết tiếp
Tuổi vụng về hát gọi tháng năm ơi...
Ta bước đi tiếng trống giục bồi hồi...
LỚP XƯA
(Ngọc Anh)
Có bao giờ anh về thăm lớp học ngày xưa.
Ô cửa sổ
và cơn mưa
bất chợt.
Giọt nắng diệu kỳ đưa ta qua mùa thi.
Ngăn bàn xưa anh dù có qn đi
Vẫn cọị̣n dấu một nhành hoa quen thuộc
Màu tím diệu kỳ gợi thương, gợi nhớ.
Trên mặt bàn, câu thơ xưa cọị̣n bóng gió.
Ta viết hôm nào
trong mắt nắng
chiều nghiêng.
Những điều xưa giờ trở thành thiêng liêng.
Suốt cả đời liệu có cịn gặp lại?
Những bức tường lổ loang, khờ dại.
Màu mực nhoè tan trong cõi hư khơng.
Có bao giờ anh thấy phượng đơm bơng?
Nghe day dứt nỗi buồn chiều tháng hạ.
Hành lang quen giờ lạ
Chờ bước chân lăng quên.
Anh hãy về lớp học xưa trong đêm
Anh sẽ thấy
Một ngơi sao
từ ngày xưa
cịn sáng.
Ngơi sao của nỗi niềm thời trong trắng.
Nắng lung linh đang theo lối ta về.
Vẫn biết bây giờ anh đă chẳng cọọ̀n mơ
Khi anh quên lối về
lớp học
ngày xưa.
:)
Mái trường kỉ niệm
Đành lỗi hẹn với tiếng ve mùa hạ
Ta không về thăm lại mái trường xưa
Để gặp lại thấy cô bạn bè cũ
Trong mùa hoa phượng đỏ thắm yêu thương
Khung cửa sổ, khoảng sân trường vàng nắng
Mười mấy năm vẫn đó nét dịu hiền
Mái ngói đỏ xơ nghiêng bầy sẻ đậu
Vẫn bình yên ấm áp cả con tim
Và thủa ấy tâm hồn ta đẹp lắm
Nét thơ ngây như tà áo trắng màu
Thơ ai tặng nào đâu ta đã hiểu
Sự vơ tình để hố thành giận nhau
Và ngày tháng cứ trơi đi lặng lẽ
Thống giật mình ta nghoảnh lại phía sau
Cứ mê mải với những dịng kiến thức
Bởi vơ tình ta đánh mất tình đầu.
Mùa phượng cuối cùng
có thể giờ đây ngày đó đã khuất xa
em và anh chẳng cịn ngối lại
ai cịn nhớ những tháng ngày mê mải
ta tìm kiếm chi một mùa phượng xa vời
chuyện đã qua rôi cũng sẽ qua đi
chỉ còn lại sân trường màu hoa phượng
màu hoa khát khao màu hoa bỏng rát
nắng tương tư cháy chiều hạ thuở nào
nơi tán cây xào xạc lá bâng khuâng
bông phượng nở và rồi bông phượng rụng
mùa hạ thật gần nay bỗng hóa xa xơi
trang nhật kí bỏ qn ngồi cửa lớp
là hành trang cho mùa hạ cuối cùng
ngàn năm sau em có về tìm lại
Nghe đâu đây vang vọng tiếng trống trường
Tôi đặt bút tập làm thi sĩ
Viết về miền kư ức mến thương.
Đúng vậy những khoảng thời gian đẹp nhất đã qua, mình chỉ vùi đầu vào sách vở, đêm nay ngồi đọc lại
những bài thơ bỗng lại nhớ day dứt ngày xưa...
Chia tay
Ngọc Anh D6 (97-00)
Có mùa phượng vĩ khơng tên thành hị hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cơ bạn gái ngại ngùng khơng dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đơi mắt cay cay.
Có tiếng ve suốt một thời khơng ai hay
Chỉ lúc cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn.
Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy
Giờ truy bài, phút ra chơi, cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu
Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu
Giờ mới thấy hoa có mầu nỗi nhớ
Tím miên man, tím cùng thời gian đang căng nghẹn thở
Của mùa thi mỗi lúc mỗi gần.
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu.
Cịn gặp lại những mùa hè không trở lại?
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu!
Mái trường yêu dấu
Đinh Lê Na D4 (01-04)
Bốn năm trơi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thống chốc tơi thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng...
Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.
Có cịn chăng những thi si làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có cịn đâu những buổi học hôm nào
Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tinh nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.
Đã xa rồi lớp học dưới mái trường
Nhớ mái trường xưa
Một trưa này ta về ngang trường cũ
Sân vắng đỏ hoe cánh phượng rụng đầy
Mình ra đi đã mấy mùa hoa nở
Bạn bè xưa,năm ấy, có đổi thay?
Tìm kỉ niệm ,mài chân trên đường sỏi
Gọi mãi tên người chỉ thấy tiếng ve kêu
Ta lại nhớ về một mùa hạ trước
Nắng chênh chênh đã ngả phía sang chiều...
Tặng NEA!
Chia Tay Mùa Hè
Hè đã đến phượng hồng khoe sắc thắm
Tiếng ve sầu như khúc hát tiễn đưa nhau
Ta chia tay trong giây phút âu sầu
Ba tháng tới là chuỗi ngày ta đôi ngả
Sân trường giờ đây , vang lên lời từ tạ
Cùng tiếng ve kêu tôi cảm thấy não lịng
Em đi rồi , tơi mang nỗi nhớ mênh mong
Mượn cánh phượng ép vào trang nhật ký
Quyển lưu bút tràn ngập lời tế nhị
Cùng vần thơ mang mực tím học trị
Đọc thơ nàng cho vơi nỗi nhớ thương
Xóa thời gian bằng khúc hát đoạn trường
Mùa hè đó là ngày xa nhau vĩnh viễn .
Hoa Sữa
Bởi lãng qn có hoa sữa trên đời
Nên giật mình trước mùi thơm hoa sữa
Hoa sữa thơm đến chừng như khó thở
Đến vơ tri như cũng tỏa hương trời.
Bởi hết mình thơm nên xấu đến ngậm ngùi
Hoa hoá vàng và tàn đi rất vội
Khơng biết u thương mình đấy cũng là tội lỗi
Yêu thương kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình.
Sợ người ta khơng gọi đúng tên mình
Hoa hiến đến cạn nguồn hương trinh bạch
Hoa chẳng hiểu đời vô cùng khắc nghiệt
Người chỉ nhắc tới hoa kia khi nhớ đến hương này.
Thương hoa ngày tàn phai chẳng giữ lại chút gì
Lấy vạt áo tơi bọc về hương q
Lấy vơ nghĩa chờ ru lịng đau vơ lý
Nhưng biết lấy gì khun được tình si...
NHS
Nguyễn Thế Mạnh D4 (99-02)
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ?
Khi nhận ra ta khơng cịn là cơ nhóc!
Đêm trở mình chợt khóc
Lắng xa rồi…
Tiếng rồng rắn lên mây…!
Đêm oằn mình trên những hàng cây
Hình như cố níu màu thời gian ở lại.
Nhưng lá bàng có bao giờ xanh mãi.
Cơ bé buồn …
"Sắc đỏ rủa màu xanh "
Kí ức tràn về những con nước mỏng manh ,
Chập chững biết đi đã "dung dăng dung dẻ ..."
17 tuổi ! cơ bé nghĩ gì trong lặng lẽ?
Câu đồng dao ,
hay truyện cổ tích buồn?...…
Thời gian trơi ln ,
và ta khơng cịn là cơ nhóc
Tự hỏi lịng mình trong tiếng khóc
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ?...
Cịn chút gì để nhớ khơng em
Ngày bế giảng, tầm tã đường mưa ướt
Em đi trước, anh theo sau lặng bước
Hết cả rồi ánh mắt thắm lịng xưa
Cịn chút gì để nhớ khơng em
Anh cịn nhớ lần đầu ta gặp gỡ
Tim ai thương mà mắt nhìn bỡ ngỡ
Hồn nhớ ai giờ tan nát cõi lịng
Cịn chút gì để mà nhớ mà thương
Đừng gợi lại nhưng nỗi lòng đau khổ
Đừng gợi lại những buồn đau tủi hổ
Kỉ niệm xưa xin giữ mãi trong lịng.
Tặng Novalee . :d
Anh hào hoa.
Cơ - như cơn gió mùa Thu
Em - như lá vàng thốt cội
Cơ ơi....! sao cơ cứ vội
Xơ vào em 1 thống lại.. bay xa....
Ngày qua...ngày qua...ngày qua....
Lá vàng em , đã héo quá lâu rồi
Từ bài Toán của đầu giờ
Thờ ơ bài Ngữ Pháp
Tờ nháp của bài Văn
Chút nhọc nhằn trong mơn Hóa
Và trong em những ngày tranh giỏi khá
Em chơn vào thơ ấu...thấm tim em....
Thì cơ ơi...! giờ đây có ấm êm
Ơm cơ khiến cả giảng đường xao động !!!
Trời bao la...
Đất mênh mông....
Biển rông...
Đến bao giờ thôi hết mộng phù du?
Lời cô như....
nghe vang vãng tiếng ru
Em thiu ngủ khi cơ cịn đang giảng
Giờ đây em trách ngày xưa lơ đảng
Cũng muộn mang..
Vì dĩ vãng....
hở cơ?....?
Bởi ngày xưa em còn quá hồ đồ...!
Này em phải xin 2 từ Tha Thứ
Dầu trong em
chỉ là...
nơi quá khứ !
Những tưởng rằng mới ứ buổi hơm qua
Lịng mong cơ thuở ấy hãy thứ tha
Em biết lỗi...
Nhưng mong là tái phạm
Nhưng... Cơ hội chẳng cịn
Em - Cơ - Giảng Đường
Nay xa thẳm...
Sẽ chẳng bao giơ....
Huyền Thoại nhẫm lại lần 2
Đứng chơ vơ ơm nước mắt mặn lịng
Rêu phong phủ lên nỗi buồn nhân thế
Cam hóa đá trút khổ đau xuống bể
Cịn lấy gì để khóc nỗi niềm xưa...
Tặng lovemintu, psquang_pbc.
Mái trường kỉ niệm
Dương Vũ
Khung cửa sổ, khoảng sân trường vàng nắng
Mười mấy năm vẫn đó nét dịu hiền
Mái ngói đỏ xơ nghiêng bầy sẻ đậu
Vẫn bình n ấm áp cả con tim
Và thủa ấy tâm hồn ta đẹp lắm
Thống giật mình ta nghoảnh lại phía sau
Cứ mê mải với những dịng kiến thức
Bởi vơ tình ta đánh mất tình đầu.
Tặng các bác admin...kakaka..nịnh hót 1 chút khơng thì bị ban mất.
Cịn chút gì để nhớ khơng em
Cịn chút gì để nhớ khơng em
Anh còn nhớ lần đầu ta gặp gỡ
Tim ai thương mà mắt nhìn bỡ ngỡ
Hồn nhớ ai giờ tan nát cõi lịng
Cịn chút gì để mà nhớ mà thương
Đừng gợi lại nhưng nỗi lòng đau khổ
Đừng gợi lại những buồn đau tủi hổ
Kỉ niệm xưa xin giữ mãi trong lòng.
Tặng Novalee . :d
Ủa sao tớ lại được bạn có nhã ý đề thơ tặng thế này :)) Tặng lại bạn một bài
nhưng không phải của tớ làm đâu đấy :))!
NGƯỜI EM NĂM XƯA
Em là ai? Phải người tôi yêu mến!
Mới hôm nào chung lớp học quen tên
Em ngại ngùng ngoảnh mặt bước sang bên
Nhớ không em? Ngày ta đã gọi tên
Tiết học đó lịng sao nghe vắng vắng
Trưa tan học đơi mắt em thầm lặng
Em hiểu lịng tơi? Tôi hiểu nỗi niềm riêng
Tháng ngày qua từng nét chữ nghiêng nghiêng
Em viết cho tơi vẫn cịn ngun dấu đó
Thời gian trôi qua sân trường phượng đỏ
Rộn tiếng ve sầu đầu ngỏ vang lên
Nhớ đi em! Ta khơng thể tìm qn
Dù cho đó điều khơng nên vướng bận
Tơi thiết nghĩ: nếu sống đời lận đận
Yêu nhau là đem dấu chặt trong tim ?
Nhớ đi em! Nào em đã tìm quên
Dù ngày ấy đã vào trong dĩ vãng
Nhưng em ơi! Chắc là em quên lãng
Bởi chúng ta hại lối sống cách rời
Em thì mơ những chuyện q xa vời
Tơi bối rối với thời gian hối hả…
… gặp lại em trong phút giây vội vã
Em đã quên chưa người bạn cũ hôm nào
Nói em quên sao em vẫy tay chào!
Em vẫn như xưa vời nụ cười duyên dáng
Tôi kể em nghe chuyện đời tôi lai láng
Tiếc thay là hạn hẹp mảnh thời gian
Rồi ngày mai trong một giấc mơ nào
Em có gặp lại những gì đã mất
Trường lớp lạ, ngày nào ta biết mặt
Bạn bè đông tan học rủ nhau về
Những tên người vô cớ gọi trong mê
Sáng thức dậy thấy lòng vui rộn rã
Những bài thơ chuyền tay nhau vội vã
Bỗng ngày nào anh chợt nhận ra em
Một tên người xa lạ tự nhiên quen
Từ lúc ấy lịng anh như trẻ mãi
Và lịng em cũng vơ cùng thơ dại
Ta yêu nhau không một lý do nào
Khắp đất trời mới mẻ lạ lùng sao
Thế giới đẹp như trang hoàng trở lại
Những chiếc lá rụng trong chiều lộng lẫy
Cũng nghiêng mình thủ thỉ lúc ta qua
Và một ðiều huyền bí được sinh ra
Nhý tất cả, hẳn là em cũng có
Những ngãn kéo của lịng mình, nho nhỏ
Ngăn giấu ô mai, ngăn giấu vui buồn
Và ngăn nào cất giữ những nụ hôn
Ngăn nào nữa cất những lời hứa hẹn
Dẫu lời hứa không bao giờ đúng hẹn
Những chuyến tàu lỡ bến đã từ lâu
Giữa những mặt người thấp thoáng qua mau
Em có thấy bóng ai đang sững lại
Ấy là anh của một thời trẻ dại.
Rồi ngày mai trong một giấc mơ nào
Em có gặp lại những gì đã mất
Những thanh kẹo nguyên màu trong ký ức
Vẫn chưa bong lớp giấy cuối cùng
Một bầu trời lặng lẽ ðến bao dung
Tiếng chân býớc nơn nao ngồi cửa lớp
Trong ánh mắt bao niềm vui choáng ngợp
Mỗi ngày qua nhý một chuyến đi dài
Tiếng cuộc đời giục giã ở bên tai
Kỷ niệm cũ xếp đầy trong trí nhớ
Nhý nét mực thấm qua từng trang vở
Bàn tay em hờ hững lật qua dần
Có lúc nào em dừng lại, bâng khng
Như bóng nắng ngồi kia chưa nỡ tắt
Mặt trời xuống sợ ngày vui sẽ hết.
Rồi ngày mai trong một buổi chiều nào
Trên con đường bóng tối phủ từ lâu
... Em không đến trường mùa thu năm ý nữa
Em không đến trường cả mùa thu sau...
Lá vẫn rụng dưới hồng hơn xẹt lửa
Theo mùa thu...
Tơi uống cạn dịng sơng trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vơ lịng
... Biết em cịn đến lớp với tôi không
Nghe phấp phỏng tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
...
Tơi q tuổi học trị từ ấy em ơi
đứng trước cổng trường chiều nay rơm rớm mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu rơi...
vừa chạm đất