Tải bản đầy đủ (.docx) (17 trang)

tho viet ve thay co nha truong

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (119.12 KB, 17 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>MÙA PHƯỢNG CUỐI</b>



-(Hà Huy



Hồng)-Có lẽ nào đã sắp chia tay



Màu hoa đỏ cháy bùng lên nỗi nhớ


Nhặt cánh hoa ép vào trang vở



Anh mới tin : Mùa- chia -biệt- đến -rồi!


Em trở về quê mẹ xa xơi...



Sao khơng chép cho anh dịng lưu bút?


Cánh diều giấy giữa trời cao xanh vút


Nhớ nao lòng sắc áo em xưa!



Mùa hạ về nhòa nhạt cơn mưa


Tiếng ve thể như tơ trắng muốt


Sân trường vắng đâu rồi nhịp guốc


Mắt em tròn văn vắt một màu trời?...


Anh bùi ngùi khẽ gọi : Hè ơi!



<b>LẢNH LÓT TIẾNG VE</b>



(Trần Thúy An)



Ai đánh rơi tiếng ve vào tuổi học trò


Để sáng nay bỗng cồn lên xao xác


Con tàu đi qua chia đôi khúc nhạc


Tuổi học trò như dĩ vãng vượt qua


Tuỏi học trò là đen láy hạt na




Lúc lỉu ngăn bàn những ô mai, sấu chát


Là mực lấm tay vẫn gào lên bài hát


Về mộy người thầy kính cận trán hói cao


Day dứt tiếng ve thức dậy một vì sao


Góp nhặt đầy tay em kết thành kỷ niệm


Dãy phố học trò ai là người tìm kiếm



Vụn vỡ thủy tinh nào trong lảnh lót tiếng ve .


<b>CHÚT DỰ CẢM THÁNG TƯ</b>



(Trần Hồng Vy)



Tháng tư nắng đỏ cành bơng giấy


Lớp học mơ cái gió đổi mùa



Phượng mới trấy đôi búp non tơ biếc


Bản tin trường:Em đã học thi chưa ?


Trời buổi chiều đôi tiếng sấm gọi mưa


Cái oi bức vào một bên trang sách


Thèm dạo chơi nhưng lại e... mẹ trách


Một chút lo xen với một chút buồn!


Mai thi rồi,mai lại ra trường



</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Cái lá thuộc bài khơng cịn ai hai... ép


Cổng trường trưa, ai sẽ đợi, sẽ chờ ?


Gởi chút lòng theo nắng vào thơ


Mai mưa ướt chùm bông giấy đỏ


Cành phượng sẽ tung hoa và mở ngỏ


Mùa thi về bao kỷ niệm không quên .



<b>QUA TRƯỜNG CŨ NHỚ NGƯỜI XƯA</b>



(Nguyễn Văn Tài)



Khơng cịn trẻ để cùng hoa phượng vĩ


Và cùng em trầm lặng dưới sân trường


Mùa hạ thoáng ngậm ngùi trong ý nghĩ


Dặm đường đời em có vẹn yêu thuơng


Và khơng trẻ để cịn mơ mợng nữa


Lá vu vơ màu hoa đỏ tim người


Mùa hạ khiến tâm hồn tôi mở cửa


Đón em về trong xa thẳm mù khơi


Người cũ mù khơi, tình đầu xa thẳm


Lịng như mưa rơi mấy giọt đầu mùa


Qua trường cũ với một lần mây xám


Kiếp phiêu bồng thương tiếc đoạn thơ xưa


Khơng cịn trẻ để làm thơ tình nữa



Nghe lao đao cuộc sống gọi tên mình


Em áo lụa bây giờ còn áo lụa ?


Cho yên lòng hàn sĩ buổi lenh đênh


Qua trường cũ chút tình xưa nghĩa cũ



Cánh phượng hồng rơi- nhớ nhớ-quên quên .


<b>HưƠNG HOA</b>



-Võ Văn



Oanh-Cơ hiệu trưởng giảng bài, tóc bỗng trắng trắng như mây


Lời dạy học trị thuơng kính mẹ cha êm êm sóng vỗ



Làn gió dịu dàng len vào vng cửa sổ



Giọt mưa nhỏ vơ hình thấm ướt những tâm hơn...


Trị rưng rưng và thầy cũng rưng rưng



Thời khắc chậm trôi, không gian lắng lại


Ngôi sao chiều ngẩn ngơ quên nhấp nháy


Lời giảng ngừng rồi ai vẫn bâng khuâng ...


Bài đạo đức hôm nay đâu phải đã dừng



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Mắt nhòa theo câu ca xưa man mác


"Bên ráo cho con nằm bên ướt mẹ lăn ..."


Muốn làm bóng kơnia mát lưng mẹ trên nương


Làm cơn gió nhẹ nhàng theo xe cha quanh phố


Giọng bổng, giọng trầm, lịm trái tim trò nhỏ


Nước mắt tràn mi, em thấm vội còn vương ...


Ngày mai đây tập vở dẫu sang trang



Em nhớ mãi giọt lệ tràn thuơng mẹ


Ngồi giọt vơ tình , rơi theo lời cơ kể ...


Quay trở về tim cịn có giọt ăn năn .


Cuộc sống là hoa, đạo đức là hương


Suy ngẫm đời người trước sau còn mất



Thêm lửa cho ngọn đèn và cho hoa thơm ngát


Sáng trước mắt thầy một mái tóc như suơng ...


<b>HỒI NIỆM </b>



-Vũ Ngọc




Tuyền-Ai chẳng có trong lịng mình chút nhớ


Để dành cho kỷ niệm đã mù xa



Khi mưa ướt những con đường phượng đỏ


Bao vui buồn chật kín cả tâm tư



Người hồi ấy mộng mơ nhiều như thế


Suốt tháng năm không biết một chút sầu


Ta hồi ấy quá ngu ngơ là thế



Mến một người mà chẳng biết vì đâu


Dun mới trổ bằng lăng cịn phong nhụy


Mấy mùa ve nào mở được đôi lời



Dồn nén lại chờ ngày hương ngát ấy


Chưa nghe lòng lo sợ cánh chim bay


Ai chẳng có trong lịng mình chút nhớ


Chút gì xưa mà ngoảnh lại cịn buồn


Ta chẳng kịp nói vài câu thuở đó


Thì mỗi người vời vợi ở một phương .


<b>THỜI GIAN CỦA CHÚNG TÔI</b>



-Nguyễn Vũ



Tiềm-Năm mới của chúng toi- khơng bắt đầu từ tháng giêng


Tháng chín gõ ba hồi chín tiếng



Cổng trường mở ra- năm mới ùa vào


Ánh mắt nào cũng trời thu xơn xao




Tiếng nói chen nhau sân trường thành chật hẹp


Mõi tiết học bốn mươi lăm phút



</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

đêm thao thức từng dòng



Vầng trăng bạn vơi đầy cùng bình mực


Quỹ đạo hành tinh cùng vẽ hình e líp



Trang hình học khơng gian nối điểm sáng sao trời


Khép lại nhà bao ấm lạnh lo âu



Hồi trống gọi những niềm vui tới lớp


Đồng nghiệp ơi, trang đời, trang viết


Đêm trắng làm sao giấu nổi trên đầu



Thời gian của chúng tơi khơng tính tháng, tính ngày


Tính bằng những lớp người lớn lên nối tiếp



Thu vườn vừa đến lứa đầu mùa e ấp


Hè đã chào lớp tuổi chín ra đi .


<b>NGHE THẦY GIẢNG KIỀU</b>



Lê Thanh Hải



-Giờ học sáng nay thầy giảng truyện Kiều


Thầy đã khóc và chúng em đã khóc


Thầy nghẹn ngào đọc trong tiếng nức


Đất trời cây cỏ rưng rưng ...



Ôi nỗi đau xưa của thi nhân




Nay lại bỗng tái hồi trong mỗi giờ lên lớp


Mỗi lời thơ như dao ngầm cắt ruột



Tố Như ơi chúng tơi khóc về người!


Một cánh bèo trơi nổi chơi vơi


Qua cuộc bể dâu mấy lần tan nát


Tiếng ai khóc tiếng ai than chua chát


Vẫn vơ tình ...ơi đêm tối bất lương



Ai ném Kiều xuống vực thẳm đau thương ?


Ai xé thân Kiều tả tơi trăm mảnh?



Xã hội đồng tiền chà lên nhân phẩm


Có phải đâu "mn sự tại trời"!


Chúng em nghe thầy giảng từng lời


Nước mắt cứ chảy ràn lên má


Khơng gian im lặng q !



Con chim rừng ngừng hót lắng tai nghe ...


Rồi mai đây chúng em sẽ mang đi



Có những trang Kiều của buổi sáng nay thầy lên lớp


Em giảng lại bằng bầu nhiệt huyết



Như chính mình đã cảm, đã say



Có thể nào quên buổi học sáng mai nay !



<b>Trường làng tôi</b>




</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Ở đầu làng, rào dậu lá xanh xanh


Bên dịng sơng uốn khúc nước trong lành



Soi rõ bóng dừa xanh đừa theo gió


Nóc nhà trường lợp âm dương ngói đỏ


Theo tháng ngày mái đậm cỏ rêu phong



Hai bên trường, vách đất quét vôi nồng


Ghi vết tích anh hùng trong sử Việt


Trong sân trường vài tượng thờ anh kiệt


Hai Bà Trưng, Thường Kiệt, Hưng Đạo Vương



Đấng anh hùng Lê Lợi đất Lam Sơn



Và Nguyễn Huệ Quang Trung cùng Triều Nguyễn


Những hình ảnh tạc ghi đều tâm nguyện



Lời Thánh nhơn dạy bảo, đọc ê a


Nền Đông Phương cổ học nét tinh hoa


Lấy truyền thống dung hòa đường kỹ thuật



Và Thầy tôi, một tinh thần Đạo Đức


Của người dân nước Viẽt chí cang cường



Suốt cả đời chỉ có một tình thương


u dân tộc, q hương như từ mẫu


Tôi vẫn nhớ những chiều tan trường học


Nghe sáo diều trổi khúc điệu buồn tênh


Của mục đồng hay văng vẳng từng trên



Tiếng chuông mõ làng bên vang vọng lại


Trên đường làng đến trường tôi luôn thấy



Bác nông phu nhẫn nại xới đất cày


Cánh đồng gieo rãi giống những bàn tay



</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Và mỗi độ khi hè về nắng cháy


Tiếng ve sầu gảy khúc nhạc chia tay


Trên sân trường phượng vĩ rụng mưa bay



Màu úa đậm, vẫy tay chào lưu luyến


Những thay đổi theo dòng đời chinh chiến



Ai còn nghe tiếng trống báo hiệu trường


Thầy bạn tôi tản lạc khắp mn phương



Có nhớ lại ngơi trường xưa xóm nhỏ?


Nếu ai có về thăm lần nào đó


Mái trường xưa làng nhỏ ở ven song



Xin cho tơi nhắn gởi chút tơ lịng


Thương nhớ mãi ngôi trường thời thơ ấu



<b>Tuấn Thy - 10 Septembre 1993 </b>



<b>Thầy!</b>



(Kính tặng các thầy giáo)



Thầy tơi đó, ngày xưa hình dáng đó



Vẫn uy nghi như lúc gọi trả bài



Nhớ buổi chiều hay những sớm mùa thu


Thầy vui vẻ, đưa tay xoa đầu trẻ



</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Thầy dạy chúng con cần phải nhớ rằng


"Học tập tốt, siêng năng, lo chăm chỉ"


Mà giờ đây, ngót phần tư thế kỷ


Đứa thành danh, đứa ẩn sĩ chốn quê


Tết năm nay thầy tôi đã trở về


Vui vẻ quá, tặng người con xin viết


Tình thầy trò càng già, càng thắm thiết


Đạo Khổng Trinh, lưu viết nhớ ơn sâu


Gặp thầy đây, con xin có đơi câu



Chúc thầy đặng: an khương trường đắc thọ


<b>+30 EXP</b>



TRƯỜNG XƯA


Phạm Trung Kiên (HB Hương Đầu Mùa)
Cứ ngỡ rồi đây xa lắm một mái trường
Ta khơng đủ sức níu thời gian gần lại
Mái ngói mờ rêu, tán lá bàng xa ngái
Những con đường, sỏi đá nhịp buồn tênh
Tháng năm rơi trên bậc thềm chênh vênh
Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ
Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ


Và cơn mưa trong trẻo mắt bạn bè


Một mùa xa hoa phượng chật ṿng xe
Nét mực tím vương dấu tay mùa hạ
Màu xanh dịu thân thương trên ṿm lá
Nhạt sắc trời, con chim sẻ nào bay...
Qua những mùa thu vương lối heo may
Hoa cỏ tím góc sân trường thầm lặng
Ai khơng nhớ những ṿm trời mây trắng
Mùa tựu trường gom gió hát vu vơ...
Gốc bàng xưa im lặng đến bây giờ
Mong mỏi phía hành lang xa vời vợi
Chỉ một câu thơ cũng thành tiếc nuối
Chuyện giận hờn, viên sỏi nhỏ màu xanh
Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua nhanh


Mái tóc xưa chắc giờ không c̣n ngắn
Đă đơn giản như ta từng ngộ nhận
Một điều ǵ, mà nào có ǵ đâu...
Bàn ghế xưa rưng rưng ngả màu
Mùa xưa cũ bâng khuâng như thần thoại
Hoa cỏ may buồn đi vào xa măi


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Trái bàng chín nằm ngơ trong mùa cỏ
Giọng thầy khan, trầm ngâm trong gió
Mái tóc thầy điểm bạc hoa lau


Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua mau
Tuổi thời gian nḥe lem như giọt mực
Thương nhớ ấy nhuộm màu mây ngũ sắc
Lá học tṛ vụng dại trốn nơi nao...
Ô cửa mùa thu mây trắng lại bay vào


Ta lại thấy ḿnh những ngày thu lớp trước
Con đường mùa xa, bàn tay nào với được
Giấc mơ một mái trường màu kư ức phong rêu
Hiên lớp xưa lời thầy vọng đều đều


Bụi thời gian phủ đầy lên kỷ niệm
Bài thơ cũ đợi ta về viết tiếp


Tuổi vụng về hát gọi tháng năm ơi...
Ta bước đi tiếng trống giục bồi hồi...


LỚP XƯA
(Ngọc Anh)


Có bao giờ anh về thăm lớp học ngày xưa.
Ô cửa sổ


và cơn mưa
bất chợt.


Giọt nắng diệu kỳ đưa ta qua mùa thi.
Ngăn bàn xưa anh dù có qn đi
Vẫn cọị̣n dấu một nhành hoa quen thuộc
Màu tím diệu kỳ gợi thương, gợi nhớ.
Trên mặt bàn, câu thơ xưa cọị̣n bóng gió.
Ta viết hôm nào


trong mắt nắng
chiều nghiêng.



Những điều xưa giờ trở thành thiêng liêng.
Suốt cả đời liệu có cịn gặp lại?


Những bức tường lổ loang, khờ dại.
Màu mực nhoè tan trong cõi hư khơng.
Có bao giờ anh thấy phượng đơm bơng?
Nghe day dứt nỗi buồn chiều tháng hạ.
Hành lang quen giờ lạ


Chờ bước chân lăng quên.


Anh hãy về lớp học xưa trong đêm
Anh sẽ thấy


Một ngơi sao
từ ngày xưa
cịn sáng.


Ngơi sao của nỗi niềm thời trong trắng.
Nắng lung linh đang theo lối ta về.
Vẫn biết bây giờ anh đă chẳng cọọ̀n mơ


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Khi anh quên lối về
lớp học


ngày xưa.
:)


Mái trường kỉ niệm



Đành lỗi hẹn với tiếng ve mùa hạ
Ta không về thăm lại mái trường xưa
Để gặp lại thấy cô bạn bè cũ


Trong mùa hoa phượng đỏ thắm yêu thương
Khung cửa sổ, khoảng sân trường vàng nắng
Mười mấy năm vẫn đó nét dịu hiền


Mái ngói đỏ xơ nghiêng bầy sẻ đậu
Vẫn bình yên ấm áp cả con tim
Và thủa ấy tâm hồn ta đẹp lắm
Nét thơ ngây như tà áo trắng màu
Thơ ai tặng nào đâu ta đã hiểu
Sự vơ tình để hố thành giận nhau
Và ngày tháng cứ trơi đi lặng lẽ


Thống giật mình ta nghoảnh lại phía sau
Cứ mê mải với những dịng kiến thức
Bởi vơ tình ta đánh mất tình đầu.


Mùa phượng cuối cùng


có thể giờ đây ngày đó đã khuất xa
em và anh chẳng cịn ngối lại
ai cịn nhớ những tháng ngày mê mải
ta tìm kiếm chi một mùa phượng xa vời
chuyện đã qua rôi cũng sẽ qua đi
chỉ còn lại sân trường màu hoa phượng
màu hoa khát khao màu hoa bỏng rát
nắng tương tư cháy chiều hạ thuở nào


chuyện đã qua theo mây tím trơi xa
xin trả lại trong ta vẹn nguyên mùa hạ
khi cánh phượng hồng ngẩn ngơ trước gió
tiêng ve chao nghiêng rớt khẽ xuống lịng chiều
ai chờ đợi những cơn mưa ngày hạ


nơi tán cây xào xạc lá bâng khuâng
bông phượng nở và rồi bông phượng rụng
mùa hạ thật gần nay bỗng hóa xa xơi
trang nhật kí bỏ qn ngồi cửa lớp
là hành trang cho mùa hạ cuối cùng
ngàn năm sau em có về tìm lại


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Lời xin lỗi cuối mùa


Mùa hạ đến bắt đầu từ nỗi nhớ
Ép tinh khôi trang giấy học trị
Hoa phượng lại bùi ngùi theo kỷ niệm
Tơi viết lời xin lỗi gửi cho...
Có bài thơ trong ngày bế giảng
Tự dưng bạn nhận được ấy mà
Là của tôi lén nhờ đưa hộ
Mai xa rồi giờ mong bạn bỏ qua
Cả bài hát chia tay thời áo trắng
Ôm ghi-ta chỉ một giọng đàn buồn
Lớp chúng mình bảo nhau khơng ai khóc
Sao vẫn có người lau nước mắt ln
Rồi hoa phượng rồi bằng lăng lưu bút
Dẫu biết tơi mắc nợ một ánh nhìn
Ngày cuối đến dành cho nhau lời chúc
Thôi một thời đành gửi lại trong tim

Giờ hạ đến bắt đầu từ nỗi nhớ


Nghe đâu đây vang vọng tiếng trống trường
Tôi đặt bút tập làm thi sĩ


Viết về miền kư ức mến thương.


Đúng vậy những khoảng thời gian đẹp nhất đã qua, mình chỉ vùi đầu vào sách vở, đêm nay ngồi đọc lại
những bài thơ bỗng lại nhớ day dứt ngày xưa...


Chia tay


Ngọc Anh D6 (97-00)


Có mùa phượng vĩ khơng tên thành hị hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay


Cơ bạn gái ngại ngùng khơng dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đơi mắt cay cay.
Có tiếng ve suốt một thời khơng ai hay
Chỉ lúc cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ


Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn.
Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy


Giờ truy bài, phút ra chơi, cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu



Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu
Giờ mới thấy hoa có mầu nỗi nhớ


Tím miên man, tím cùng thời gian đang căng nghẹn thở
Của mùa thi mỗi lúc mỗi gần.


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu.
Cịn gặp lại những mùa hè không trở lại?
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu!


Mái trường yêu dấu
Đinh Lê Na D4 (01-04)


Bốn năm trơi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thống chốc tơi thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng...
Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.
Có cịn chăng những thi si làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có cịn đâu những buổi học hôm nào
Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tinh nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.
Đã xa rồi lớp học dưới mái trường


Một mái nhà chỉ cịn trong kí ức
Nhưng trái tim vẫn bồi hồi trong ngực
Vẫn thầm thì khẽ gọi “Mái trường ơi!”


Nhớ mái trường xưa


Một trưa này ta về ngang trường cũ
Sân vắng đỏ hoe cánh phượng rụng đầy
Mình ra đi đã mấy mùa hoa nở


Bạn bè xưa,năm ấy, có đổi thay?
Tìm kỉ niệm ,mài chân trên đường sỏi
Gọi mãi tên người chỉ thấy tiếng ve kêu
Ta lại nhớ về một mùa hạ trước


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

Nắng chênh chênh đã ngả phía sang chiều...
Tặng NEA!


Chia Tay Mùa Hè


Hè đã đến phượng hồng khoe sắc thắm
Tiếng ve sầu như khúc hát tiễn đưa nhau
Ta chia tay trong giây phút âu sầu
Ba tháng tới là chuỗi ngày ta đôi ngả
Sân trường giờ đây , vang lên lời từ tạ
Cùng tiếng ve kêu tôi cảm thấy não lịng
Em đi rồi , tơi mang nỗi nhớ mênh mong
Mượn cánh phượng ép vào trang nhật ký
Quyển lưu bút tràn ngập lời tế nhị
Cùng vần thơ mang mực tím học trị


Chia tay lần nầy tơi cảm thấy âu lo
Sau ba tháng , ta có cịn gặp nhau nữa ?
Ve sầu ơi ! xin đừng kêu vang nữa
Giọng mi buồn ta héo hắt tâm can
Chia tay nhau mới biết được đá vàng
Lịng chung thủy, khơng thay bằng câu nói
Người ra đi lịng tơi buồn vời vợi


Đọc thơ nàng cho vơi nỗi nhớ thương
Xóa thời gian bằng khúc hát đoạn trường
Mùa hè đó là ngày xa nhau vĩnh viễn .


Hoa Sữa


Bởi lãng qn có hoa sữa trên đời
Nên giật mình trước mùi thơm hoa sữa
Hoa sữa thơm đến chừng như khó thở
Đến vơ tri như cũng tỏa hương trời.
Bởi hết mình thơm nên xấu đến ngậm ngùi
Hoa hoá vàng và tàn đi rất vội


Khơng biết u thương mình đấy cũng là tội lỗi
Yêu thương kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình.
Sợ người ta khơng gọi đúng tên mình
Hoa hiến đến cạn nguồn hương trinh bạch
Hoa chẳng hiểu đời vô cùng khắc nghiệt


Người chỉ nhắc tới hoa kia khi nhớ đến hương này.
Thương hoa ngày tàn phai chẳng giữ lại chút gì
Lấy vạt áo tơi bọc về hương q



Lấy vơ nghĩa chờ ru lịng đau vơ lý
Nhưng biết lấy gì khun được tình si...
NHS


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

Nguyễn Thế Mạnh D4 (99-02)
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ?
Khi nhận ra ta khơng cịn là cơ nhóc!
Đêm trở mình chợt khóc


Lắng xa rồi…


Tiếng rồng rắn lên mây…!


Đêm oằn mình trên những hàng cây
Hình như cố níu màu thời gian ở lại.
Nhưng lá bàng có bao giờ xanh mãi.
Cơ bé buồn …


"Sắc đỏ rủa màu xanh "


Kí ức tràn về những con nước mỏng manh ,
Chập chững biết đi đã "dung dăng dung dẻ ..."
17 tuổi ! cơ bé nghĩ gì trong lặng lẽ?


Câu đồng dao ,


hay truyện cổ tích buồn?...…
Thời gian trơi ln ,



và ta khơng cịn là cơ nhóc
Tự hỏi lịng mình trong tiếng khóc
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ?...


Cịn chút gì để nhớ khơng em


Ngày bế giảng, tầm tã đường mưa ướt
Em đi trước, anh theo sau lặng bước
Hết cả rồi ánh mắt thắm lịng xưa
Cịn chút gì để nhớ khơng em
Anh cịn nhớ lần đầu ta gặp gỡ
Tim ai thương mà mắt nhìn bỡ ngỡ
Hồn nhớ ai giờ tan nát cõi lịng
Cịn chút gì để mà nhớ mà thương
Đừng gợi lại nhưng nỗi lòng đau khổ
Đừng gợi lại những buồn đau tủi hổ
Kỉ niệm xưa xin giữ mãi trong lịng.
Tặng Novalee . :d


Anh hào hoa.


Cơ - như cơn gió mùa Thu
Em - như lá vàng thốt cội
Cơ ơi....! sao cơ cứ vội


Xơ vào em 1 thống lại.. bay xa....
Ngày qua...ngày qua...ngày qua....
Lá vàng em , đã héo quá lâu rồi
Từ bài Toán của đầu giờ



Thờ ơ bài Ngữ Pháp
Tờ nháp của bài Văn


Chút nhọc nhằn trong mơn Hóa


Và trong em những ngày tranh giỏi khá
Em chơn vào thơ ấu...thấm tim em....
Thì cơ ơi...! giờ đây có ấm êm


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

Ơm cơ khiến cả giảng đường xao động !!!
Trời bao la...


Đất mênh mông....
Biển rông...


Đến bao giờ thôi hết mộng phù du?
Lời cô như....


nghe vang vãng tiếng ru


Em thiu ngủ khi cơ cịn đang giảng
Giờ đây em trách ngày xưa lơ đảng
Cũng muộn mang..


Vì dĩ vãng....
hở cơ?....?


Bởi ngày xưa em còn quá hồ đồ...!
Này em phải xin 2 từ Tha Thứ
Dầu trong em



chỉ là...
nơi quá khứ !


Những tưởng rằng mới ứ buổi hơm qua
Lịng mong cơ thuở ấy hãy thứ tha
Em biết lỗi...


Nhưng mong là tái phạm
Nhưng... Cơ hội chẳng cịn
Em - Cơ - Giảng Đường
Nay xa thẳm...
Sẽ chẳng bao giơ....
Huyền Thoại nhẫm lại lần 2


Đứng chơ vơ ơm nước mắt mặn lịng
Rêu phong phủ lên nỗi buồn nhân thế
Cam hóa đá trút khổ đau xuống bể
Cịn lấy gì để khóc nỗi niềm xưa...
Tặng lovemintu, psquang_pbc.
Mái trường kỉ niệm


Dương Vũ


Khung cửa sổ, khoảng sân trường vàng nắng
Mười mấy năm vẫn đó nét dịu hiền


Mái ngói đỏ xơ nghiêng bầy sẻ đậu
Vẫn bình n ấm áp cả con tim
Và thủa ấy tâm hồn ta đẹp lắm


Nét thơ ngây như tà áo trắng màu
Thơ ai tặng nào đâu ta đã hiểu
Sự vơ tình để hố thành giận nhau
Và ngày tháng cứ trơi đi lặng lẽ


Thống giật mình ta nghoảnh lại phía sau
Cứ mê mải với những dịng kiến thức
Bởi vơ tình ta đánh mất tình đầu.


Tặng các bác admin...kakaka..nịnh hót 1 chút khơng thì bị ban mất.


Cịn chút gì để nhớ khơng em


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

Cịn chút gì để nhớ khơng em
Anh còn nhớ lần đầu ta gặp gỡ
Tim ai thương mà mắt nhìn bỡ ngỡ
Hồn nhớ ai giờ tan nát cõi lịng
Cịn chút gì để mà nhớ mà thương
Đừng gợi lại nhưng nỗi lòng đau khổ
Đừng gợi lại những buồn đau tủi hổ
Kỉ niệm xưa xin giữ mãi trong lòng.
Tặng Novalee . :d


Ủa sao tớ lại được bạn có nhã ý đề thơ tặng thế này :)) Tặng lại bạn một bài
nhưng không phải của tớ làm đâu đấy :))!


NGƯỜI EM NĂM XƯA


Em là ai? Phải người tôi yêu mến!
Mới hôm nào chung lớp học quen tên


Nhớ không em? Khi nắng hạ vừa lên
Ta sánh bước bên hành lang lớp học
Còn áy náy, bạn bè thân trêu chọc


Em ngại ngùng ngoảnh mặt bước sang bên
Nhớ không em? Ngày ta đã gọi tên


Tiết học đó lịng sao nghe vắng vắng
Trưa tan học đơi mắt em thầm lặng
Em hiểu lịng tơi? Tôi hiểu nỗi niềm riêng
Tháng ngày qua từng nét chữ nghiêng nghiêng
Em viết cho tơi vẫn cịn ngun dấu đó
Thời gian trôi qua sân trường phượng đỏ
Rộn tiếng ve sầu đầu ngỏ vang lên
Nhớ đi em! Ta khơng thể tìm qn
Dù cho đó điều khơng nên vướng bận
Tơi thiết nghĩ: nếu sống đời lận đận
Yêu nhau là đem dấu chặt trong tim ?
Nhớ đi em! Nào em đã tìm quên
Dù ngày ấy đã vào trong dĩ vãng
Nhưng em ơi! Chắc là em quên lãng
Bởi chúng ta hại lối sống cách rời
Em thì mơ những chuyện q xa vời
Tơi bối rối với thời gian hối hả…
… gặp lại em trong phút giây vội vã
Em đã quên chưa người bạn cũ hôm nào
Nói em quên sao em vẫy tay chào!
Em vẫn như xưa vời nụ cười duyên dáng
Tôi kể em nghe chuyện đời tôi lai láng
Tiếc thay là hạn hẹp mảnh thời gian


Viết cho em tơi sẽ viết từng trang
Từng dịng chữ rõ ràng cho em đó!
Chắc em hiểu lặng nghe em bày tỏ…
Chuyện ưu tư… qua rồi tuổi trăng nghiêng
Còn những gì giây phút ấy thần tiên
Em vẫn là em nhưng cịn đâu thơ ngây nữa
Vẫn bình dị như ngươi em mấy thuở
Mặc cho dịng đời lặng lẽ dần trơi
Nhưng giờ đây… cịn biết gọi tên thơi
Nguyễn Anh Lương - Mùa hè Sài Gòn


</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16>

Rồi ngày mai trong một giấc mơ nào
Em có gặp lại những gì đã mất
Trường lớp lạ, ngày nào ta biết mặt
Bạn bè đông tan học rủ nhau về
Những tên người vô cớ gọi trong mê
Sáng thức dậy thấy lòng vui rộn rã
Những bài thơ chuyền tay nhau vội vã
Bỗng ngày nào anh chợt nhận ra em
Một tên người xa lạ tự nhiên quen
Từ lúc ấy lịng anh như trẻ mãi
Và lịng em cũng vơ cùng thơ dại
Ta yêu nhau không một lý do nào
Khắp đất trời mới mẻ lạ lùng sao
Thế giới đẹp như trang hoàng trở lại
Những chiếc lá rụng trong chiều lộng lẫy
Cũng nghiêng mình thủ thỉ lúc ta qua
Và một ðiều huyền bí được sinh ra
Nhý tất cả, hẳn là em cũng có



Những ngãn kéo của lịng mình, nho nhỏ
Ngăn giấu ô mai, ngăn giấu vui buồn
Và ngăn nào cất giữ những nụ hôn
Ngăn nào nữa cất những lời hứa hẹn
Dẫu lời hứa không bao giờ đúng hẹn
Những chuyến tàu lỡ bến đã từ lâu


Giữa những mặt người thấp thoáng qua mau
Em có thấy bóng ai đang sững lại


Ấy là anh của một thời trẻ dại.
Rồi ngày mai trong một giấc mơ nào
Em có gặp lại những gì đã mất


Những thanh kẹo nguyên màu trong ký ức
Vẫn chưa bong lớp giấy cuối cùng


Một bầu trời lặng lẽ ðến bao dung
Tiếng chân býớc nơn nao ngồi cửa lớp
Trong ánh mắt bao niềm vui choáng ngợp
Mỗi ngày qua nhý một chuyến đi dài
Tiếng cuộc đời giục giã ở bên tai
Kỷ niệm cũ xếp đầy trong trí nhớ
Nhý nét mực thấm qua từng trang vở
Bàn tay em hờ hững lật qua dần
Có lúc nào em dừng lại, bâng khng
Như bóng nắng ngồi kia chưa nỡ tắt
Mặt trời xuống sợ ngày vui sẽ hết.
Rồi ngày mai trong một buổi chiều nào
Trên con đường bóng tối phủ từ lâu


Em mệt mỏi giữa dòng đời khắc nghiệt
Những lúc ấy có bao giờ em biết
Những tháng ngày tươi đẹp đã trơi qua
Có một phần lầm lỗi của đơi ta?
:)


... Em không đến trường mùa thu năm ý nữa
Em không đến trường cả mùa thu sau...
Lá vẫn rụng dưới hồng hơn xẹt lửa
Theo mùa thu...


</div>
<span class='text_page_counter'>(17)</span><div class='page_container' data-page=17>

Tơi uống cạn dịng sơng trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vơ lịng


... Biết em cịn đến lớp với tôi không
Nghe phấp phỏng tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
...


Tơi q tuổi học trị từ ấy em ơi


đứng trước cổng trường chiều nay rơm rớm mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu rơi...


vừa chạm đất


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×