Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.51 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
một nhà duy nhất trồng dạ lí hơng nên tơi biết ngay ngời
mang hoa đến là ai.
Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố ngời bạn
đang hấp hối tôi vội vàng đến thăm. Ơng chẳng có bệnh gì
ngồi bệnh nhớ thơng và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản.
Hai ông bà đã lớn tuổi thờng nằm chung trên một sập gụ
xa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp để nấu nớc
sôi pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo
thờng lệ, bà cụ xuống bếp, bị gió ngã ra bất tỉnh và chết .
Mấy ngời con ơ gần đó tình cờ phát hiện ra và đa bà cụ về
nhà một ngời để tẩm liệm. Sau đó chơn cất và giấu ơng cụ.
Khi ơng cụ thức dậy hỏi con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ
trả lời là sang nhà chúng con để chăm sóc mấy cháu vì
chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn cha thấy bà về ông mới
trầm ngâm hỏi các con là có phải mẹ các con đã chết rồi
khơng. Lúc ấy mọi ngời mới khóc ịa lên. Từ đó ơng nằm
trên sập gụ một mình, cơm khơng ăn, trà khơng uống cho
đén lúc kiệt sức và theo bà cụ đi luôn.
Câu chuyện này ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó tơi kết
hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này