Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Tai sao yeu nhau ma lai hay cai nhau

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (182.74 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Tạ i sao yêu nhau mà l ạ i hay cãi nhau??
09/07/2009 11:24:34


<b>Có lần một ngày mà chúng tơi cãi nhau và</b>


<b>làm lành đến 3 lần. Nói chia tay thì hàng </b>


<b>trăm lần rồi. Tôi chẳng bao giờ nhớ được </b>


<b>lý do, giận nhau điên cuồng cũng chỉ nhớ </b>


<b>được rằng mình đang rất giận mà chẳng </b>


<b>biết vì sao...</b>



<b> Jen Liên ()</b>


Tơi viết những dịng tâm sự này khi vừa cãi nhau và cũng vừa làm lành với người yêu.
Nhiều khi tôi băn khoăn lắm, không hiểu tại sao chúng tôi yêu nhau và vẫn cãi nhau như
cơm bữa? Hay tại đấy chưa phải là tình yêu, chứ yêu ai lại cau có và quát mắng nhau suốt
như thế? Đây là tình u đầu tiên của tơi và anh, nên cả hai đều chưa từng có kinh
nghiệm gì cả? Phải chăng chúng tơi đã ngộ nhận tình yêu?


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

tranh luận rất sôi nổi về đề tài con gái có thể chăm lo cho bố mẹ khi về già hay không?
Mỗi người một ý kiến, các chị con gái thì khẳng định đương nhiên là có, đám con trai
người ơn hịa thì nói phải phụ thuộc vào con rể, người gia trưởng thì gào lên: "Con gái
làm sao mà chăm sóc bố mẹ được?!". Người gia trưởng ấy chính là anh.


Tơi nghe câu nói ấy mà máu nóng trong người trào hết lên khiến mặt đỏ tưng bừng, ức
chế không thể chịu được. Cũng tại vấn đề này hơi nhạy cảm với tôi nên tôi mới giận dữ
và muốn phản kháng đến thế. Bố mẹ tơi chỉ có hai chị em tôi, xác định không sinh thêm
con trai nên tôi ln tự nhủ mọi cơng việc gia đình sau này đều trơng cậy vào tơi. Từ nhỏ,
việc gì tơi cũng học làm, tôi cũng cố gắng để không thua kém bất kỳ thằng con trai nào
cả. Tôi muốn sau này sẽ lo cho bố me thật tốt và tôi tin mình có thể làm được. Thế mà ở
đây lại có tên con trai lớn giọng chê bai và lên mặt thể hiện sự bất bình đẳng giới, tơi sẽ
cho "hắn" biết tay. Dù sao thì nguyên khoản hùng biện về đề tài này tôi cũng được tập


dượt khá nhiều lần với khá nhiều người rồi.


Cuộc đấu khẩu ấy tơi vẫn cịn nhớ như in, tơi khơng tiện kể ra đây vì nó cũng khơng thật
sự cần thiết, chỉ biết rằng nó kéo dài khá lâu, "khán giả" được phen theo dõi không chớp
mắt và kết quả là gần như hịa, chỉ có điều anh ấy cũng phải thừa nhận rằng con gái có
thể chăm sóc bố mẹ. Sau lần ấy, chúng tơi thường xuyên nói chuyện với nhau hơn nhưng
các cuộc nói chuyện cũng chẳng mấy khi tốt đẹp như những người khác, bao giờ chúng
tôi cũng phải tranh luận về vấn đề nào ấy và kết quả là không thèm nói gì với nhau nữa
cho đến khi có đề tài tranh luận mới.


Tơi chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu cái anh chàng lúc nào cũng ngáng xương vào
họng mình như thế. Nhưng thực tế là nếu vài ngày không được tranh luận tôi sẽ cảm thấy
rất nhớ, rất trống vắng. Có đợt anh "biệt tăm biệt tích" đến một tuần làm tơi quay quắt
nhớ. Quay sang hỏi bà chị họ, tưởng anh ấy làm sao nhưng chị ý bảo anh ấy vẫn hoàn
toàn bình thường. Tơi nghe thế mà chỉ thắc mắc trong lịng chứ khơng dám hỏi thêm gì vì
sợ bị chị trêu. Đến lúc tôi hết kiên nhẫn, định liên lạc với anh trước thì điện thoại đổ
chng. Anh hẹn gặp tơi. Hơm ấy tơi được nghe anh tỏ tình và giải thích sự "biến mất"
của mình là, vì muốn có thời gian để đọc tên tình cảm mà anh dành cho tơi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

<i>Có cách nào để "hịa bình" kéo dài khơng?</i>


Có lần một ngày mà chúng tôi cãi nhau và làm lành đến 3 lần. Lý do thì tơi chẳng bao giờ
nhớ được, giận nhau điên cuồng cũng chỉ nhớ được rằng mình đang giận, đang rất giận
chẳng biết vì sao. Đến khi làm lành rồi, hai đứa lại ngồi bên nhau tình cảm, nói lại
chuyện vừa rồi và rút kinh nghiệm cho nhau, nếu rút kinh nghiệm khơng khéo là tơi lại có
thể nổi giận đùng đùng và lại cãi nhau tiếp. Bình nói tơi dễ giận q, cũng có thể như thế,
hoặc là tơi q nhạy cảm, những câu nói đùa của anh rất dễ làm tôi bị tổn thương, dù đôi
khi biết anh chẳng hề có ý gì cả.


Mỗi lần cãi nhau xong, tơi cũng thấy lịng mình tổn thương, như kiểu một vết thương đã


lành nhưng vẫn để lại sẹo vậy. Tôi yêu anh rất nhiều, nhưng khi giận vẫn có thể lớn tiếng
nói lời chia tay, tơi đã nói chia tay hàng trăm lần rồi. Khơng phải tơi thử thách anh hay
đem tình u ra để đùa cợt mà là những lúc ấy tôi cảm thấy mình giận thực sự, mình
muốn hất tung tất cả thực sự, muốn chia tay thực sự, nhưng ngay sau ấy lại cảm thấy
không thể thiếu nhau. Và dù lịng tơi cịn có những vết thương thì cũng không thể phủ
nhận rằng, chúng tôi yêu nhau ngày một nhiều hơn chứ không hề rạn nứt như nhiều
người nghĩ. Từ "yêu" ở đây tôi cũng dùng theo cách hiểu và cảm nhận của tôi, chứ tôi
cũng khơng biết đấy có phải là tình u thực sự hay không khi mà chúng tôi cãi nhau
nhiều đến thế. Bạn tơi nói chẳng có thứ tình u nào mà suốt ngày mặt nặng mày nhẹ như
chúng tôi cả và hỏi tôi rằng cứ tiếp tục như thế không mệt mỏi hay sao? Phải nói thực
rằng cãi nhau với tơi dường như đã biến thành một thói quen khơng thể thiếu, cả với Bình
cũng vậy. Có đợt đỉnh điểm, chúng tơi hịa bình được gần một tuần, ở bên nhau mà cứ có
cảm giác như thiếu một cái gì đó, hóa ra là thiếu sự to tiếng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4></div>

<!--links-->
Tại sao Nguyễn Ái Quốc lại chọn Pháp để tìm đường cách mạng giải phóng cứu nước
  • 21
  • 9
  • 6
  • ×