Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (110.17 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Gặp lại em – Điểm 1 ngày ấy khơng qn</b>
Hình tượng người thầy giáo chính thức đã ấn định cuộc đời tôi. Nhận công tác năm 2004 ở một
ngơi trường thơn q của mình là một điều hãnh diện trước mắt. Tuy xa nhà khoảng 7km nhưng năm học
đầu tiên ấy mà tơi đứng lớp có rất nhiều kỉ niệm đẹp làm sao tôi nhớ hết.
Cảm ơn em, cơ bé học sinh “sâu sắc”, chính em đã làm Thầy lần lượt nhớ lại từng kỷ niệm ngày
mới ra trường đến nay. Em là cô bé học sinh mà mấy ngày này Thầy luôn nghĩ đến, Thầy không thể khơng
<b>tạo ra một thư mục “LỜI THẦY MUỐN NĨI” trong website của Thầy được. Và, em là cô bé học sinh</b>
thứ hai để thầy viết lên đây lời tâm sự.
Cịn nhớ nhưng khơng rõ mồn một được, con điểm một đó mà Thầy đã trao cho em chỉ vì một lý
do đơn giản là “em có lỗi trong kiểm tra bài cũ bạn…” – Nó khơng phải là năng lực học tập của em. Em là
cô bé học sinh xinh xắn, vui tính mà các Thầy cơ giáo trong trường đều mến, học tốt, cách học của em có
một nét riêng và hay hay của một học sinh cuối cấp THCS – Lớp 9D ngày ấy.
Thế rồi em cũng đã gửi tôi một lá thư tâm sự, nhận lỗi và hứa khắc phục.
Tối ngày 19/11/2009 – lúc 19 giờ, nhận được điện thoại của em, chỉ nghe sơ sơ một vài câu nói –
Thầy khơng thể đốn ra được người gọi đó là em. Em đã nói: “ngày mai 20/11 – em sẽ nói với thầy tên em
là gì”, thế thôi là em cúp máy. Thầy hiểu em muốn đặt lời chúc với Thầy đúng ngày NGVN năm nay chứ
gì?
Thật khơng đơn giản như Thầy tưởng, em thật sâu sắc trong nội tâm mà em đã lưu giữ qua 5 năm trời,
khoảng thời gian ấy đồng hành với quá trình học tập và xa quê của em – Em ít gặp lại được Thầy.
Ngày mới đang sắp bắt đầu, một ngày lễ hiến chương của đất nước, bao nhiêu thế thệ học sinh cho dù có
cơng tác hay học tập ở nơi đâu vẫn hướng về Thầy cô giáo để tỏ lòng biết ơn.
<b>* 23h 59 phút 50 giây – đang chìm trong giấc ngủ say, bỗng một tin nhắn làm Thầy thức giấc: </b>
<i>Số điện thoại của em : 0906…124 – Thầy chưa hề có trong danh bạ.</i>
<i>“Thầy ơi! Thầy đọc xong tin nhắn này thầy có nhận ra cơ học trị này khơng. Lẽ ra em khơng nên nhắn</i>
<i>tin cho Thầy. Nhưng gọi lúc này thì không tiện lắm. Em rất xin lỗi thầy co phép em được gửi lời chúc qua</i>
<i>tin nhắn”</i>
<i><b>* 00 giờ 00 phút 12 giây – “Em biết đây không phải là lời chúc đầu tiên trong dịp 20/11 đến thầy mà nó</b></i>
<i>sẽ là lời chúc đầu tiên trong ngày này phải không Thầy?”</i>
<i><b>* 00 giờ 00 phút 33 giây – “Thầy biết không. Em rất vui khi được nghe lại giọng nói của Thầy. Em đã</b></i>
<i>khó khăn lắm mới xin được số thầy đó thầy à. Gọi cho Thầy xong mà em vui q, cứ suy nghĩ mãi khơng</i>
<i>biết mai nói với Thầy những gì nữa. Em vui đến nỗi đi làm thêm mà vượt đèn đỏ ln đó Thầy. Cũng may</i>
<i>là em đi xe đạp. hihi”</i>
<i><b>* 00 giờ 01 phút 03 giây – “Nhân dịp này nhưng em không thể về thăm Thầy cô được. Em thật xin lỗi</b></i>
<i>thầy, em luôn cầu chúc thầy vui, khỏe, hạnh phúc và thành công trên con đường sự nghiệp nha thầy. Em</i>
<i>lúc nào cũng nhớ đến Thầy cùng các Thầy cô đã từng dạy dỗ để em có được ngày hơm nay”</i>
<i><b>* 00 giờ 01 phút 27 giây – “Em không thể nào quên hết công ơn này cả thầy ah. (học sinh lớp 9D – Thầy</b></i>
<i>Tư – năm học 2004 – 2005)”</i>
<i><b>* 00 giờ 8 phút 14 giây – “Vậy là thầy biết em là ai chưa? Em còn quên chúc Thầy mau có gia đình nữa</b></i>
<i>đó, em đi làm về mà không dám ngủ, cố thức để là người chúc thầy đầu tiên trong ngày này. Em xin lỗi vì</i>
<i>đã làm Thầy thức giấc”</i>
Đến đây tôi đã nhớ và không thể sai được, Thầy đã đoán ra tên em rồi “Tên em bắt đầu là chữ V ?”
<i><b>* 00 giờ 23 phút 17 giây – “Chữ V nhiều lắm Thầy ơi. Hii … trời khuya quá nên em không thể gọi điện</b></i>
<i>thoại để nghe lại giọng nói của Thầy. Em chỉ xin phép Thầy nhắn tin thôi. Mai em sẽ gọi được không</i>
<i>Thầy. em muốn được về wê để thăm lại Thầy cơ wá, thầy làm em khóc rồi. Em nhớ ba mẹ, Thầy cô nhiều</i>
<i>lắm Thầy ơi”</i>
Em vẫn chưa tin Thầy biết tên em, em đã bắt tôi gọi điện để nghe và tìm trong bản nhạc chờ tên em là gì.
<i><b>* 00 giờ 37 phút 30 giây – “Thì thầy nói tên đi. Lúc nãy em có gửi bài Người thầy qua quà tặng âm nhạc</b></i>
<i>đêm khuya, Thầy có nhận được khơng. Lời bài hát cũng là lời em muốn nói với Thầy đó Thầy à”</i>
Hơn 40 phút nhận tin nhắn của em trong tâm trạng say ngủ - Thầy đã tỉnh hẳn giấc rồi, vì các tin
nhắn ấy đã thấm dần vào trong con người tôi. Tin nhắn như được em chuẩn bị sẵn và gửi liên tục.
Buổi sáng ngày NGVN với các phần lễ hội tại trường, thật ý nghĩa xiết bao khi nhận được thật
nhiều lời chúc mừng, riêng em em đã gọi, giọng nói thật hồn nhiên, nhẹ nhàng pha lẫn sự ngẹn ngào của
<i>cô sinh viên xa nhà. Thầy chỉ biết cảm ơn em, thầy vẫn ln nói với em: “Chúc em vui – khỏe – thành đạt</i>
<i>của em là niềm vui của Thầy” và “Thầy chỉ quên cơ học trị này khi em khơng cịn sự cố gắng trong cuộc</i>
<i>sống”</i>
Em còn nhắc lại nữa là kỉ niệm ngày học lớp 9 đến thăm Thầy, ngồi trên chiếc ghế xiêu vẹo, các
em đã vô tư đùa nghịch để rồi chiếc ghế lăn đùng ra, chỉ có em đã nhớ như in hình ảnh đó; cịn nữa – lần
dị bài cũ của em tôi không đặt câu hỏi mà là bạn của em trong lớp đặt cho em, ai ngờ bạn ấy lại đặt ra câu
hỏi hóc búa quá làm em pó tay…
Thầy cảm ơn em, Thầy khơng thể khơng u nghề sao được khi có bên cạnh là cơ học trị như thế
và nhiều thế hệ học trị khác.
Các em sẽ lớn, các em sẽ hiểu ngày xưa ấy trong vịng tay của Thầy, những gì Thầy đã dạy, đã đặt
hết tâm hồn nhà giáo ở chúng em.
Thật sự là như thế, ngày 20/11 là ngày để tôi nghe lại nhiều và thật nhiều lời tâm sự, lời chúc của
các cơ cậu học trị thế hệ ra trước, đã rời khỏi ghế nhà trường THCS nơi tôi đang công tác. Thầy sẽ ghi
nhớ hết các câu chuyện, lời tâm sự mà trong các em học sinh của Thầy chưa bao giờ quên.
<i><b>Mến gửi em:</b></i>
<i><b>Nguyễn Thị Tường Vy – HS lớp 9D (2004-2005) – Trường THCS Đức Phú –Tánh Linh - Bình Thuận.</b></i>
Em đã khơng cầm lịng được khi những ngày này mà ở xa quê, em đã về với gia đình và thăm Thầy ngày
hơm sau đó, tôi đã được gần em – cô nữ sinh năm II, được nghe em nói thật nhiều, và tơi chỉ nói lúc tiễn
em tiếp tục đi học: