Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (383.54 KB, 27 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1></div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2></div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>
cứ việc mở tủ lạnh, đứa nào thích gì ăn đó. Dù sao,
chúng tơi cũng phải có những giây phút dành riêng
cho nhau!
Tan sở, tôi đang cuống cuồng ra bãi đỗ xe thì
chng điện thoại trong túi réo. “Má. Bé Andy khơng
chịu ăn xúc xích. Nó địi ăn bít tết” - Alice, đứa con
gái thứ hai của tơi - thơng báo. Chà rắc rối đây. Tính
Andy rất khó chịu. Nếu khơng được như ý, nó sẽ
chẳng để cho người khác n. “Rồi, để má tính”. Tơi
vừa tắt máy, chng lại réo. “Em đó hả? Anh cịn
đang bận. Em mua giùm anh bó hoa được khơng?”.
Trời ơi! Hoa tặng vợ lại bảo vợ đi mua. Nghĩ vậy
nhưng tôi biết anh khơng cịn thời giờ. “Được, cưng ạ.
Anh thích hoa gì?”, tơi đáp.
Tơi quyết định trở về nhà làm bít tết cho Andy,
dọc đường tôi sẽ mua hoa. Trên đường tới chỗ hẹn
đơng. Đang xắt thịt bị, tơi chợt phát hiện mình vơ ý
để bó hồng lên bàn bếp. Thị tay cầm lấy bó hoa, tơi
bỏ nó lên nóc tủ lạnh. Rồi tơi bắc bếp rán bít tết.
Xong việc, để tiết kiệm thời gian, tơi khơng rửa
tay, chỉ chùi sơ vào miếng giẻ. Tôi sẽ rửa ráy và trang
điểm ở tiệm may.
Thắng xe trước cửa tiệm may, tôi nhảy xổ ra và
sững người: Cánh cửa sắt được kéo xuống tự lúc nào,
tiệm may đã đóng cửa. Bực bội và thất vọng, tôi
giậm chân kêu trời. Quay trở lại xe, tôi tự an ủi: Thôi
lên bờ vai ướt sương của tôi. Anh đã tới! Chúng tơi ngồâi
bên nhau, tay trong tay. Chợt anh ngó quanh và hỏi:
- Anh nhờ em mua hoa, em quên rồi à?
Tơi giật mình, dáo dác đưa mắt tìm bó hoa. Ơi, bó
hoa hồng đẹp nhất trong đời của tơi! Nhấc bó hoa
nằm chỏng chơ trên bãi cỏ lên, tơi chợt hiểu. Bàn
tay làm bếp của tôi đã khiến cho bó hoa có thêm
mùi thịt bị. Một chú chó hoang nào đó trong lúc tơi
gục đầu xuống đã gặm nó như một cục xương.
- Thôi để anh tặng em thứ khác.
Anh nhìn quanh rồi leo lên một thân cây nghiêng
Rồi tôi nghe tiếng vật nặng rơi xuống hồ, tiếng
quẫy nước ì oạp.
- Em… em có đồng ý lấy anh khơng?
Anh ngóc lên khỏi mặt hồ, hai hàm răng đánh lập
vì trời tối đen. Tơi phì cười nhảy ùm xuống nước ơm
lấy anh.
Sáng hơm sau, chúng tơi thức giấc vì có tiếng gõ
cửa phịng. Bé Andy nhảy xổ vào ôm hôn chúng tôi.
- Tối qua con chờ mãi nhưng không thấy ba má về.
Một ngày năm 1964, các bác sĩ chẩn đốn cha
tơi bị ung thư và tiên liệu ông chỉ sống thêm được
cùng lắm là sáu tháng. Cha tơi nghiêm nghị nhìn
ơng bác sĩ và bảo:
giả nghiêm trang như hiểu biết của tơi từ nhỏ. Cịn
mẹ tơi bỏ lại vẻ chậm chạp hiền lành của một bà
nội trợ để ơm cây đàn ghi ta hát những bản tình ca
lãng mạn cổ xưa mà tôi không hề biết.
Cha mẹ tôi chung lưng vật lộn với căn bệnh
của cha tôi. Đơi lúc, chính chúng tơi cũng nản về
tình trạng sức khỏe của cha, muốn buông xuôi,
nhưng mẹ tôi là người lúc nào cũng đầy ắp hy
vọng. Thật cảm động khi nghe bà vừa nói vừa bón
thức ăn cho cha:
- Nào, chịu khó đi anh. Anh hứa sẽ sống thọ
hơn em kia mà. Em lại đang rất khỏe. Chúng ta
thế nào cũng kịp tổ chức 100 năm ngày cưới.
àng dành cả thời con gái của mình chờ lời tỏ
tình của anh, nhưng rốt cục Bill vẫn im lặng.
Nàng và Bill học chung với nhau từ nhỏ. Tình bạn
và tình u tự nó đến. Đối với nàng, Bill là tất cả.
Thỉnh thoảng nàng cũng nghe ai đó xì xào rằng cha
nàng sẽ khơng chấp nhận Bill. Nhưng nàng chẳng
quan tâm vì nàng chỉ biết tình yêu của nàng đối với
anh, ngoài ra mọi thứ khác đều không đáng kể.
Nàng không bàng hồng vì đã trở thành bà
Đúng lúc ấy, người đàn ông sau này là chồng
nàng xuất hiện. Ông ta lịch lãm và từng trải. Đã
ngồi 30, nàng đủ thơng minh để hiểu ơng ta đến
với mình vì lẽ gì. Dù sao, ơng ta cũng không phải
là người chồng xấu. Cả hai đều cố gắng để tạo nên
cái gọi là gia đình, chí ít là trong mắt những người
xung quanh. Bất ngờ, nàng trở thành góa phụ với
đứa con lẫm chẫm biết đi. Đúng lúc nàng bơ vơ
cùng cực, Bill trở về từ nửa kia của trái đất. Khơng
cịn là chàng trai mảnh dẻ bẽn lẽn, giờ Bill đã trở
thành ông chủ một hãng tàu biển, một nhân vật
đã từ chối khi anh ngỏ lời lấy nàng. Vì lẽ gì, nàng
cũng khơng biết rõ. Có thể vì đứa con, có thể vì
nàng uất hận anh đã bỏ đi, đẩy nàng vào con
đường đau khổ triền miên hay có thể vì Bill khơng
cịn là Bill của nàng ngày xưa.
Hơn ba chục năm vị võ ni con và cầm cương
điều khiển tài sản khổng lồ của cha để lại, nhiều
lúc nàng như muốn gục ngã. Đơi lúc nàng chỉ muốn
được giải thốt, vất bỏ tất cả để sống đơn giản và
bình yên. Tuy nàng tự nhủ lịng rằng sẽ khơng lấy
bất kỳ ai, nhưng đơi lúc nàng bất chợt bắt quả tang
mình để mắt tới những tờ báo của giới chủ tàu. Vài
người đàn bà xuất hiện trong đời Bill. Tên anh xuất
hiện với những vụ kiện cáo ly hơn địi chia tài sản.
“Trong đời anh, đã hai lần anh sắm nhẫn cầu hôn
em. Lần thứ nhất, anh mất hai ngày để tự đánh
một chiếc nhẫn bằng thép nhưng anh khơng dám
trao cho em vì anh sợ sẽ bị từ chối. Ra đi, anh thề
khi nào tương xứng với em mới trở về xin cưới em.
Lần thứ hai, anh đã không dám lấy chiếc nhẫn
nạm kim cương giá trị chỉ sau viên kim cương trên
vương miện của Nữ hoàng Anh ra khỏi túi, sau khi
nghe lời từ chối của em. Cả hai lần anh đều đã sai
lầm nhưng anh vẫn yêu em. Anh quyết định trở
lại làm chàng thợ nghèo của em ngày nào để xin
cưới em một lần nữa”. Nàng mở chiếc hộp nhỏ.
Bất chấp thời gian, chiếc nhẫn bằng thép trổ một
bơng hồng vẫn bóng lống.
Bức thư của nàng vừa gởi đi thì tin dữ về Bill
đầy trên mặt báo. Nàng quên mất rằng cả nàng
lẫn Bill đều đã ngoài sáu chục tuổi. Trở về từ đám
đang rụt rè bấm chuông cửa. Cậu ta bối rối giấu
vội bó hoa ra sau lưng:
- Cháu muốn gặp Laura.
Nàng mở toang cửa,
rong đêm tân hôn, chú rể mơ thấy một vị
thần hiện ra bảo:
- Ta sẽ ban cho con điều con mong muốn nhất.
Vì rất yêu vợ nên chàng trai đáp ngay không
lưỡng lự:
- Con chỉ muốn vợ chồng con được sống cho tới
đầu bạc răng long.
Vị thần khoan thai nói:
- Con sẽ được như ý. Nhưng trước khi điều ước
của con thành hiện thực, con và vợ phải trải qua
một thử thách nhỏ. Ta báo trước là nếu không
vượt qua được, con sẽ phải sống cơ độc suốt đời.
Vậy con có chịu khơng?
- Chúng con sẽ vượt qua tất cả những thử thách
mà ngài đặt ra - Chàng trai hăm hở đáp.
chằng chịt giữa những gốc cây, bụi cỏ làm thành
một mê cung.
- Các con phải chung sức tìm đường sang tới bờ
bên kia của hịn đảo. Đường đi khơng khó như các
con tưởng. Tuy nhiên phải biết cách. Đó là bí mật
- Vị thần nói xong liền biến mất.
Vợ chồng nhà nọ cùng bước vào khu rừng. Tới
ngã ba đầu tiên, họ đứng lại và phân vân. Người
chồng cương quyết rẽ trái, người vợ cãi rằng rẽ phải
mới đúng hướng.
Anh chồng đồng ý làm theo lời vợ rồi một ngã
ba nữa xuất hiện. Lần này người chồng đòi đi
con đường bên phải, chị vợ nằng nặc rẽ trái. Cuối
cùng, cô vợ đành chiều chồng. Tới ngã ba sau,
chẳng ai chịu ai. Người nào cũng cho rằng ý kiến
phải. Rối tinh rối mù, anh chàng đành đi bừa. Anh
cứ đi, đi mãi, cây cối càng rậm rạp âm u. Quá kiệt sức
và tuyệt vọng, người chồng quỳ xuống cầu cứu. Vị
thần hiện lên và bảo:
- Vậy là ngươi đã không qua được thử thách
nhỏ đầu tiên. Những con đường này khơng có gì
là bí mật cả. Tất cả chúng đều dẫn tới mé bên kia
của đảo. Giá như vợ chồng ngươi lúc nào cũng ở
giờ thì các ngươi sẽ khơng bao giờ được gặp lại
nhau nữa.
Người chồng bừng tỉnh giấc mơ, thân thể ướt
đẫm mồ hôi. Cô vợ thức giấc theo vội hỏi:
- Chuyện gì vaäy anh?