Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

Lập dàn ý bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (398.91 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

W: www.hoc247.net F: www.facebook.com/hoc247.net Y: youtube.com/c/hoc247tvc Trang | 1


<b>Vững vàng nền tảng, Khai sáng tương lai </b>


<b>VĂN MẪU LỚP 11 </b>


<b>LẬP DÀN Ý BÀI THƠ ĐÂY THƠN VĨ DẠ CỦA HÀN MẶC TỬ </b>


<b>A.SƠ ĐỒ TĨM TẮT GỢI Ý </b>


<b>B.DÀN Ý CHI TIẾT </b>


<b>1.</b> <b>Mở bài </b>


 Gi ới thiệu tác giả: Hàn Mặc Tử (1912 – 1940), q tỉnh Quảng Bình, là nhà thơ có nhiều


đóng góp lớn cho phong trào Thơ mới 1932 – 1940.


 Xuất xứ bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ: được rút ra từ tập Thơ điên. Bài thơ được gợi cảm hứng


từ mối tình của Hàn Mặc Tử với một cô gái vốn quê ở Vĩ Dạ - Hoàng Thị Kim Cúc.


 Chủ đề: bài thơ là bức tranh đẹp và thơ mộng về thôn Vĩ Dạ. Thông qua bài thơ,tác giả


muốn bộc lộ khát khao được sống, được yêu và được giao hòa với thiên nhiên.


<b>2.</b> <b>Thân bài </b>


 Khổ 1:


 Câu thơ mở đầu: “Sao anh không về chơi thôn Vĩ?” vừa là lời mời mọc ân cần, tha



thiết, vừa là lời trách cứ nhẹ nhàng -> sự phân thân của tác giả.


 Cảnh vật và con người xứ Huế hiện lên một cách nhẹ nhàng, tinh khiết, đầy sức sống.


 Nắng mới lên, hàng cau, vườn xanh như ngọc.


 Lá trúc che ngang mặt chữ điền.


 Nghệ thuật cách điệu hóa tạo nên hình ảnh của thơn Vĩ và con người xứ Huế thật dịu


dàng, phúc hậu -> cảnh đẹp, người đôn hậu.


 Khổ 2:


 Miêu tả cảnh: gió, mây, dịng nước, hoa bắp lay -> cảnh vật chia lìa


 Khơng gian mờ ảo đầy hình ảnh của trăng: bến trăng, sơng trăng, thuyền chở trăng.


 Tâm trạng khắc khoải, đợi chờ của nhân vật trữ tình.


 Khổ 3:


 Sử ảo mộng của cảnh và người


 Câu hỏi tu từ: là lời nhân vật trữ tình vừa là để hỏi người và vừa để hỏi mình, vừa gần


gũi vừa xa xăm, vừa hoài nghi vừa như giận hờn, trách móc.


 Đại từ phiếm chỉ “ai” -> làm tang them nỗi cô đơn, trống vắng của một tâm hồn khát



khao được sống, được yêu.


<b>3.Kết bài </b>


 Nội dung:


 Bức tranh phong cảnh Vĩ Dạ êm đềm, thơ mộng


 Bức tranh tâm cảnh của nhân vật trữ tình.


 Nghệ thuật:


 Sử dụng nhiều biện pháp tu từ: so sánh, nhân hóa, câu hỏi tu từ,…


 Hình ảnh thơ sáng tạo, độc đáo


 Kết hợp giữa bút pháp thơ tả thực và lãng mạn, tượng trưng.


<b>C.BÀI VĂN MẪU </b>


Hàn Mặc Tử là một nhà thơ tài hoa của văn học Việt Nam. Nhắc đến ông, chúng ta lại nhắc
tới một người nghệ sĩ tài hoa, bạc mệnh. Qua bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ, ta càng cảm nhận rõ
hơn ngòi bút sắc sảo, tinh tế của Hàn Mặc Tử.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

W: www.hoc247.net F: www.facebook.com/hoc247.net Y: youtube.com/c/hoc247tvc Trang | 2


<b>Vững vàng nền tảng, Khai sáng tương lai </b>


Sao anh khơng về chơi thơn Vĩ?


Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên


Mở đầu bài thơ bằng một câu hỏi tu từ, như một lời trách nhẹ nhàng của một cô gái xứ Huế
vời chàng trai. Câu thơ còn chứa đứng sự mong đợi, sự trách móc nhẹ nhàng: sao lâu rồi anh
khơng về thăm thơn Vĩ. Đó cịn là một lời mời dịu ngọt, một hình ảnh thơn Vĩ hiện lên khơng
hung vĩ như cảnh “Đèo ngang” hay mang trong mình sự huyền bí hư khơng. Dưới ngịi bút
của chính tác giả hình ảnh càng trở nên trữ tình, mộng mơ đúng chất Huế. Cái đẹp được tả
từ ánh nắng ban mai “nắng mới”, ánh nắng tinh khiết, nhẹ nhàng buổi sớm soi rọi xuống
những hàng cau xanh mướt. Tất cả như được phủ kín với ánh sáng, một thứ ánh sáng tinh
khơi, bỗng bừng lên một sức sống tràn trề, tuôn trào.


Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền


Một khoảng vườn hiện lên trước mắt, chúng ta có thể cảm nhận được cái màu xanh mượt
mà, ngời lên trước ánh nắng ban mai. Nhà thơ đã dung hình ảnh so sánh “xanh như ngọc” để
diễn tả sức sống tươi mát, tràn trề nhựa sống của cây cối đang đâm chồi nảy lộc. Giữa khung
cảnh thiên nhiên trữ tình đó, hình ảnh con người như thấp toáng đâu đây “Lá trúc che ngang
mặt chữ điền”. Chúng ta thường nhắc đến mặt trái xoan, mặt tròn trong thơ văn chứ hiếm
mấy ai nhắc đến khuôn mặt chữ điền – một khuôn mặt hiền lành, phúc hậu. Con người thấp,
thoáng ẩn hiện sau “lá trúc” mơ màng – một hình ảnh hư thực. Đây có pahir là người ghé
thăm thôn Vĩ, là người con gái tác giả thầm thương trộm nhớ, một cô gái Huế dịu dàng,
duyên dáng.


Thôn Vĩ nằm cạnh dịng sơng Hương hiền hịa, xinh đẹp, những thửa vườn xanh mát, nằm
cạnh đôi bờ sông Hương lững lờ trơi:


Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay
Thuyền ai đậu bến sơng trăng đó


Có chở trăng về kịp tối nay?


Câu thơ tả cảnh thiên nhiên nhưng chứa đựng nỗi lòng của người thi sĩ. Chúng ta thường nói
“gió thơi mây bay”, gió và mây ln đi về cùng một hướng. Vậy mà trong thơ của Hàn Mặc
Tử gió lại theo lối gió, mây đường mây bay riêng. Có một sự chia lìa đến não lịn. Dịng nước
sơng Hương cũng đượm vẻ buồn hiu hắt với “hoa bắp lay” bên hai bờ sông vắng. Cảnh vật
như có sự chia lìa, lay động. Phải chăng đây cũng là tâm trạng của chính tác giả trước nỗi
nhớ người thương, sự nuối tiếc khi không gặp được người trong mộng. Hình ảnh “thuyền và
trăng” cũng là một hình ảnh quen thuộc thường xuất hiện trong thơ ca:


Gió trăng chưa một thuyền đầy
(Nguyễn Cơng Trứ)


Và trong bài thơ này, Hàn Mặc Tử cũng mượn hình ảnh đầy chất trữ tình đó để nói lên nỗi
lịng của mình.


Thuyền ai đậu bến sơng trăng đó


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

W: www.hoc247.net F: www.facebook.com/hoc247.net Y: youtube.com/c/hoc247tvc Trang | 3


<b>Vững vàng nền tảng, Khai sáng tương lai </b>


Nhưng tất cả những khắc khoải, nhớ thương ấy chỉ là trong tiềm thức, dễ dàng tan biến như
chính ánh trăng dưới dịng sơng Hương kia. Hiện thực chỉ một giấc mơ đến phũ phàng:
Mơ khách đường xa, khách đường xa


Áo em trắng quá nhìn khơng ra
ở đây sương khói mờ nhân ảnh
ai biết tình ai có đậm đà?



Nhà thơ sử dụng những điệp ngữ “khách đường xa” … “khách đường xa” làm cho giọng thơ
trở nên sâu nặng, nỗi nhớ trong kí ức, nỗi buồn ở hiện tại. Tất cả như mờ đi bởi màu áo
trắng, màu sáng tinh khôi ấy hiện lên dưới ánh sáng của mặt trời, là màu tượng trưng cho
màu đồng phục của những nữ sinh Huế. Và trong bài thơ này nó cịn là màu nhớ nhung của
chính tác giả. Dưới làn sương mờ buổi sướng mai “sương khói mờ nhân ảnh”, hình ảnh màu
trắng ấy như nhạt nhịa, như ẩn, như hiện trở nên xa vời khó nắm bắt. Giữa cái hư không ấy,
câu thơ cuối như một sự thất vọng của chính tác giả: “Ai biết tình ai có đậm đà?”. Sự thất
vọng của một tình yêu không bao giờ được đáp trả lại, lời thơ phản phất sự u sầu.


Bài thơ kết thúc bằng sự ngậm ngùi. Nhà thơ khơng nói với ai mà chỉ nói với chính lịng
mình, sự băn khoăn khơng biết tình cảm kia có “đậm đà” hay chỉ là hư ảo như màu áo trắng
trong không rõ rang trong làn sương buổi sớm.


</div>

<!--links-->

×