Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Gián án Kính gửi nhân dân Thanh Hóa

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (72.17 KB, 2 trang )

KÍNH GỬI NHÂN DÂN THANH HÓA
Tác giả: Lê Ngơi
Sưu tầm: Hữu Thu
Quê hương tôi có dòng Sông Mã
Nắng chiều thu vàng cả chân đê
Những chú bê con ngơ ngác vụng về
Tung tăng trên đồng khi tìm mẹ.
Quê hương tôi có màu xanh lá hẹ
Vị thơm cay the thé đầu môi
Một dúm tép khô vài quả khế thôi
Thêm chút ớt cũng đậm đà hương vị
Quê hương tôi lắm sông nhiều bể
Có dãy Trường Sơn lũy thép thành đồng
Đôi khi bão tố điên khùng
Nhà cửa, vườn cây xơ xác.
Quê hương tôi, những con người chất phác
Ham việc làm ăn quên cả chính mình
Làm nên màu xanh ăn hạt gạo đồng xanh
Khi có giặc sẵn sàng chiến đấu
Vời vợi ngàn nưa quê hương Bà Triệu
Thanh Hóa ơi! Từ lâu tôi đã hiểu
Hồn quê mình qua làn điệu dân ca
Dô tả, dô tà nghẹn ngào trong câu hò giọng hát
Làm lụng quanh năm tối mày tối mặt
“Ăn cơm bằng đèn đi cấy sáng trăng”.
Thanh Hóa ơi! Người có biết cho chăng
Manh áo, miếng cơm, tình quê duyên nợ
Đời này đời nọ, con cò mập mọ, mẹ tôi mẹ tôi
Năm tháng dần trôi, đói xơ thân cò tục ngữ
Đời mẹ tôi nghèo đói cơm thèm chữ
Thèm cả cái hôn trong độ nửa trường xuân.


Mẹ tôi thường chắp nối đôi vần
Ngâm ngợi cho khuây khoảng thời gian khổ cực
Phạm Tải, Ngọc Hoa, Truyện Kiều, Tống Cúc
Những câu thơ bát lục thơm mềm
Ca dao, tục ngữ Việt Nam
Không men, không rượu mà làm tôi say
Câu ngắn, câu dài, tôi nghĩ thầm cứ để yên cho mẹ kể
Vừa đọc vừa hình nghe cũng hay hay
Dù cho công việc tối ngày
Mẹ tôi vẫn câu hò điệu ví
“Giận thì giận, thương lại càng thương”
Có những câu bỗng ngưng lại nửa chừng
Người ở người về, nhớ ai ai nhớ.
Con cò ngồ trong cửa sổ nhìn ra
Mẹ tôi già không dám đi xa
Quanh quẩn trong nhà với đàn cháu nhỏ
Tai điếc, tai lành, mắt mờ mắt tỏ
Chiếc gậy dẫn đường, bước thấp bước cao
Nói trước quên sau, lão hóa ông già bà cả
Nhớ nhớ, quên quên những chuyện vu vơ
Nhiều khi như tỉnh như mơ
Nghe tiếng máy bay đã run cầm cập.
Rồi một hôm bỗng dưng tôi trào nước mắt
Trước câu hỏi bất thần của người mẹ ngót trăm năm.
“Thằng Tí đi bộ đội vô Nam
Răng không thấy hắn về thăm mẹ”
Tôi thì thầm bên tai nối khẽ
“Tí là con của mẹ đây rồi”
Mẹ tôi nhuẻn miệng cười không thành tiếng
Chỉ cái đầu gật gật

Mẹ tôi hiền lành như đất
Như hồn trăng mật
Như bát cơm gạo tám đầu mùa
Cả cuộc đồi gội nắng tắm mưa
Tần táo nuôi con đâu nề vất vả
Đói ăn rau má nhưng đâu có phá đường tàu
Nghe câu nói ấy lòng tôi lại quặn đau
Dù điều đó không phải là sự thật
Mỗi độ xuân về lòng tôi day dứt
Kỷ niệm một thời nay biết còn không.
Thanh hóa, tháng 06 năm 2008
Bài thơ đã để lại ấn tượng trong tôi về quê hương và con người Thanh Hóa. Thay lời
tác giả xin gửi tặng bài thơ đến tất cả những người con được sinh ra trên quê hương
Bà Trưng, Bà Triệu. Bài thơ đã có sự chỉnh sửa và hư cấu. Tuy nhiên không làm lệch
đi ý tưởng của tác giả. Xin cảm ơn tác giả Lê Ngơi đã cho tôi và mọi người yêu và trân
trọng hơn rất nhiều về quê hương và con người Thanh Hóa.

×