Tải bản đầy đủ (.doc) (16 trang)

bai hat ve thay co

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (173.59 KB, 16 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Hạnh phúc là có việc để làm, có ai đó để u thương</b>
<b>và có điều gì đó để hy vọng .</b>


<i>KHÚC HÁT CHIM TRỜI</i>


Những cánh hồng sân ngồi, một chiều mây bay gió lay, tóc thề
người đang còn thơ bé.


Như chim trời người trẻ dại trong ta, líu lo bên thềm những khúc
ca mùa xuân.


Gót xn mềm, âm thầm người tìm sang ta lúc vui lúc buồn,
người thất thường mưa nắng


Đơi khi vì một vài chuyện không đâu, nước mắt ngắn dài người
trách ta thờ ơ.


Những cơn buồn lắm lời vẫn thường qua mau bước chân ra về,
người như chừng quên khuấy.


Có bao giờ dù vội vàng trong mơ trái tim ơ thờ người nhớ thương
cùng ta.


Suốt đêm rồi cuối trời vầng trăng tha hương nhớ thương vơi đầy,
dịng sơng mờ q cũ…


Bóng dáng người lại tìm về trong ta, khúc ca chim trời ríu rít giữa
hồn ta…


<b>TRƯỜNG XƯA YÊU DẤU</b>



Trường xưa yêu dấu biết bao kỉ niệm yêu thương
Bạn xưa cách xa biết đến khi nao gặp lại.


Tìm ai trong bóng nắng tiếng cơ thầy thân thương
Người như đang héo hắt hao gầy vì phấn sương


Mùa hè năm ấy đến trong 1 chiều mưa, giờ chia cách xa những
cánh phượng rơi đầy.


Giờ đây mơ ước những giấc mơ thần tiên, cùng em đến trường
những giấc mơ hiền hoà.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Ngồi đây thầm nhớ khúc khích sân trường vui réo rắt tiếng nơ
đùa.


Bạn thân yêu hỡi những ước mơ dần trôi, những dấu yêu tuổi thơ.
Nhìn mưa giăng lối ướt đẫm sân trường rêu những dấu yêu


trường xưa.


ĐIỀU THẦY CHƯA KỂ


Thầy kể về vầng trăng trong ca dao thuở nào
Thầy kể về cơn mưa trên đồng ruộng quê ta
Vầng răng vàng lục bác, ai mang xẻ làm đôi
Cơn mưa từng câu hị, rộn ràng cánh cị bay
Cũng có một vầng trăng


Nhưng sao thầy không kể
Những đêm ngồi soạn bài


Ánh trăng vàng khuya khoắt.
Và vào những cơn mưa


Thầy ơi sao không kể
Mùa mưa thầy lặn lội
Sớm chiều với đàn em.


Bao nhiêu là bụi phấn sao không kể thầy ơi!
Bao nhiêu là bụi phấn sao không kể thầy ơi!


<b>NGƯỜI THẦY</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Người thầy vần lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy,
để em đến bên bờ ước mơ


Rồi năm tháng sông dài gió mưa


Cành hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa
Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa


Dịng đời từng ngày qua êm đềm trơi mãi
Chiều trên phố bao người đón đưa


Dịng sơng vắng bây giờ gió mưa
Cịn ai nhớ, ai qn con đị xưa ....
Dù năm tháng vơ tình trơi mãi mãi,
có hay bao mùa lá rơi


Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng,


sáng soi bước em trong cuộc đời
Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi
Vẫn chiếc áo xưa chồng đơi vai
Thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ ...
Dù năm tháng vơ tình trơi mãi mãi
Tóc xanh bây giờ đã phai


Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy
Dõi theo bước em trong cuộc đời
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm, làm sao


em đếm hết công ơn người thầy ....
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm, làm sao


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

<b>BỤI PHẤN </b>


Sáng tác: Vũ Hoàng - Lê Văn Lộc
Khi Thầy viết bảng


bụi phấn rơi rơi.
Có hạt bụi nào
rơi trên bục giảng
Có hạt bụi nào


vương trên tóc Thầy ...
Em yêu phút giây này


Thầy em, tóc như bạc thêm
bạc thêm vì bụi phấn


đã cho em bài học hay
Mai sau lớn, nên người
Làm sao, có thể nào quên ?
Ngày xưa Thầy dạy dỗ
khi em tuổi cịn thơ ...


<b>KHI TĨC THẦY BẠC TRẮNG</b>


Sáng tác: Trần Đức
Trình bày: Kim Oanh


Khi tóc thầy bạc tóc em vẫn cịn xanh


Khi tóc thầy bạc trắng chúng em đã lớn khôn rồi
Thời gian trôi nhanh mau


Cầu Kiều thầy đưa qua sông


Tuổi ấu thơ như hoa nở dưới mái trường
Một con đị sang ngang


Ơi lịng thấy mênh mang


Cho em biết yêu cánh cò trong câu ca dao


Cho em biết yêu bống trắng ăn cơm vàng của cô Tấm ngoan
và cho em yêu ai hai sương một nắng để làm nên luá vàng


Bài học làm người em vẫn nhớ ghi


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

<b>ƠN THẦY ! THẦY CỦA CHÚNG EM</b>


Đêm khuya thầy chưa ngủ
Trên trang vở chúng em
Miệt mài ghi chăm chú
Bao khó nhọc dưới đèn.
Ơi tình thầy bao la
Bát ngát như rừng hoa
Vì đàn em yêu thương
Vì đàn em yêu thương .
Nghe tiếng thầy cịn vang
Nghe giọng nói nghiêm trang
Mà lời sao êm ấp


Cao cao vượt núi ngàn.
Ơn nhờ thầy hôm nay
Em sẽ nên người mới
Người chủ của tương lai
Xây nước nhà đẹp tươi
ĐK:


Như đồng bào yêu tổ quốc
Thân theo năm điều Bác dạy
Nghe theo thấy em ghi nhớ
Em luôn chăm học chăm làm
Đeo khăn quàng em vui sướng
Luôn vươn cao đường Cách Mạng
Quyết tâm làm em xin hứa



Xứng đáng Cháu Ngoan Bác Hồ


<b>KHOẢNG LẶNG PHÍA SAU THẦY</b>


Nhạc: Nguyễn Ngọc Thiện
Thơ: Kim Nhường


Có những giờ ra chơi em xịe tay buộc gió
Có lúc nào bất chợt thấy thầy cuối hành lang


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Đan thành làn mây trắng bay vào chốn mù khơi
Có những giờ ra chơi em khơng cịn vơ tư
Khi thấy thầy in bóng, hun hút cuối hành lang.
Thầy nghĩ gì thầy ơi! có bụi phấn rơi rơi


Rơi rơi bạc tóc thầy, rơi rơi bạc nếp nhăn
Em nhớ mãi thầy ơi! em nhớ mãi thầy ơi!


<b>THẦY CÔ CHO EM MÙA XUÂN</b>


Sáng tác : Vũ Hồng


Một bơng Hồng em dành tặng Cơ.
Một bài ca hát riêng tặng Thầy.
Những món quà bé nhỏ đơn sơ.


Nhưng chứa chan niềm kính u vơ bờ.
Như dịng suối ra sông.



Như sông ra biển rộng trang sách hồng ước mơ.
Em lớn lên từng ngày.


Vì hạnh phúc tương lai,
Ánh đèn khuya vẫn miệt mài,
Bên mái trường mến thương.
Thầy Cô cho em mùa xuân


Thầy Cô Ơi


Sáng tác: Trần Thanh Tùng


Năm tháng trôi qua nhẹ như mây.
Tôi nhớ chẳng quên thời thơ ấu


Phượng thắm rơi sân trường ngày xưa
Bao kỉ niệm yêu dấu


Tôi nhớ trong những giờ lên lớp
Cô vẫn xoa đầu và rồi nói


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Có những khi lầm lỗi
Tơi như kẻ nằm mơ
Đến lúc đã biết mình
Thầy cô ở nơi đâu


Năm tháng không vơi niềm thương nhớ
Em vẫn ghé qua trường yêu dấu


Phượng thắm trên sân trường em đó


Em vẫn ngây thơ hơm nào


<b>Lời thầy cơ</b>



Ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Thuở ấu thơ cắp sách tới trường chúng
ta đã được thầy cô những Kỹ sư tâm hồn dạy dỗ những điều đó,
những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta nên người như


hôm nay.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

<b>1. "Bụi phấn" (nhạc: Vũ Hoàng, thơ: Lê Văn Lộc)</b>


"... Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào, rơi trên bục giảng
Có hạt bụi nào, vương trên tóc thầy


Em yêu phút giây này, thầy em tóc như bạc thêm
Bạc thêm vì bụi phấn, cho em bài học hay..."


<i>Bụi phấn</i> có lẽ là ca khúc kinh điển nhất về người thầy mà bất kỳ
ai khi còn đi học cũng đều thuộc lòng. Được nhạc sĩ Vũ Hoàng
phổ nhạc từ bài thơ cùng tên của Lê Văn Lộc, <i>Bụi phấn</i> nhanh
chóng trở thành một trong những ca khúc thiếu nhi nổi tiếng nhất
của nền âm nhạc Việt Nam. Lời ca tuy ngắn ngủi nhưng mỗi khi
những giai điệu da diết ấy vang lên, người nghe như cảm thấy bùi
ngùi, xúc động khi nhớ về người thầy, người cô - những người đã
tận tâm dạy dỗ và đem đến cho chúng ta những bài học tri thức
lẫn cuộc sống vô cùng quý giá từ "tuổi cịn thơ". Hình ảnh bụi
phấn vương trên mái tóc người thầy là một hình ảnh đẹp mà
khơng một người học trị nào có thể qn được.



<b>2. "Nhớ ơn thầy cô" (nhạc và lời: Nguyễn Ngọc Thiện)</b>


"... Về lại trường xưa với bao kỷ niệm
Bóng dáng cô thầy vấn vương không rời
Một thời tuổi thơ trôi theo cánh phượng
Lời thầy cô vọng mãi..."


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

<b>3. "Đi học" (nhạc: Bùi Đình Thảo, thơ: Minh Chính)</b>


"... Trường của em be bé, nằm lặng giữa rừng cây
Cô giáo em tre trẻ, dạy em hát rất hay


Hương rừng thơm đồi vắng, nước suối trong thầm thì
Cọ xịe ơ che nắng, râm mát đường em đi..."


Những ai từng có quãng thời gian cắp sách đến trường chắc hẳn
đều quen thuộc với bài thơ nổi tiếng có tên <i>Đi học</i> được trích
trong sách giáo khoa lớp 1. <i>Đi học</i> được nhạc sĩ Bùi Đình Thảo
phổ nhạc với giai điệu rất đầm ấm và tình cảm. Ca khúc này đã in
sâu trong ký ức của rất nhiều thế hệ học trò Việt Nam.


Đi học - hai từ thân thương biết nhường nào gợi nhớ về khoảng
thời gian ngọt ngào và tuyệt vời nhất trong cuộc đời của mỗi con
người. Giờ đây cho dù vẫn còn được đi học hay đã rời xa mái
trường nhưng mỗi khi câu hát "cọ xịe ơ che nắng, râm mát
đường em đi" vang lên, mỗi chúng ta đều cảm thấy trong lòng
trào dâng một nỗi nghẹn ngào, xúc động.


<b>4. "Kỷ niệm mái trường" (nhạc và lời: Minh Phương)</b>



"... Ngày bé thơ còn nhớ
Ta dắt tay nhau tới trường


Vào trong lớp học mến thương bạn bè


Thầy cô thân yêu bao kỷ niệm, giờ đã qua..."


Là một sáng tác của nhạc sĩ trẻ Minh Phương, <i>Kỷ niệm mái </i>
<i>trường</i> từng giành giải nhất trong cuộc thi Tuổi đời mênh mông
vào năm 2001. Lời ca của bài hát này là tâm sự của học sinh cuối
cấp trong những năm tháng cuối cùng khi còn bên nhau dưới một
mái trường. Bao kỷ niệm từ ngày đầu tiên tới lớp với những tình
cảm thân thương của bạn bè, thầy cơ giờ đã sắp trở thành quá
khứ. Mai đây tất cả rồi sẽ trưởng thành và có những cuộc sống
khác nhau, nhưng những ký ức tươi đẹp về mái trường, về thầy
cô, về bạn bè sẽ mãi không thể phai nhịa. <i>Kỷ niệm mái trường</i> do
chính tác giả trẻ Minh Phương thể hiện cùng Thùy Chi - nữ ca sĩ
trẻ rất được yêu thích trên Internet.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

"... Khi tóc thầy bạc, tóc em vẫn cịn xanh


Khi tóc thầy bạc trắng, chúng em đã khơn lớn rồi
Thời gian trôi mau, Cầu Kiều thầy đưa qua sông
Tuổi ấu thơ như hoa nở dưới mái trường..."


Hình ảnh người thầy giáo đã xuất hiện trong vô vàn bài hát trữ
tình của Việt Nam biết bao nhiêu năm qua, từ <i>Bụi phấn</i> (Vũ
Hoàng), <i>Người thầy</i> (Nguyễn Nhất Huy) đến <i>Khoảng lặng phía </i>
<i>sau thầy</i> (Nguyễn Ngọc Thiện), <i>Những điều thầy chưa kể</i> (Trần


Thanh Sơn)... Nhưng có lẽ hình ảnh người thầy hiện lên chân
nhật nhất, thân thương nhất là trong <i>Khi tóc thầy bạc trắng</i> của
nhạc sĩ Trần Đức.


Khơng gì có thể sánh bằng cơng lao vất vả của những người thầy
giáo, cô giáo trong sự nghiệp trồng người. Bao nhiêu lứa học sinh
đi qua, mái tóc thầy càng trở nên bạc trắng theo năm tháng,


nhưng sự tâm huyết muốn đem đến tri thức và những bài học quý
giá cho các học trò của mình thì mãi sẽ khơng thay đổi trong mỗi
người thầy.


<b>6. "Những nụ cười trở lại" (nhạc và lời: Xn Nghĩa)</b>


"... Trường u hỡi chúng tơi về đây
Nhìn tơi xem giờ nay khác xưa rồi
Ngày nào rời trường mặc thêm áo mới
Mà gặp lại trường vẫn như xưa..."


Hầu như ai cũng có một thời cắp sách đến trường với bao mộng
mơ, tinh nghịch và ngây ngô của tuổi học trò. Đến khi ra trường,
những kỷ niệm về thầy cô, bạn bè và trường lớp mãi in sâu trong
tâm trí của mỗi người. Thời gian trơi qua, 10 năm sau, vào một
ngày tình cờ, những người học trò cũ quay trở lại mái trường xưa
yêu dấu. Biết bao ký ức thân thuộc bỗng tràn về: những lần quên
bút, quên bài, những tiếng bạn bè gọi nhau khi tan học, lời thầy
cô giảng bài năm xưa... Với những ca từ hồn nhiên, dễ thương và
giai điệu nồng nàn, <i>Những nụ cười trở lại</i> của nhạc sĩ Xuân


Nghĩa đã đem đến cho người nghe những hình ảnh, những xúc


cảm thân thương nhất về lứa tuổi học trị.


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

"... Ơi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến u
Có lồi chim đang hót âm thầm tựa như nói


Vì hạnh phúc tuổi thơ, cho đời thêm sức sống
Thầy dìu dắt chúng em với tấm lòng thiết tha..."


<i>Mái trường mến yêu</i> là một ca khúc dành cho lứa tuổi học trò đã
quá quen thuộc với nhiều thế hệ Việt Nam. Con người ai cũng có
những kỷ niệm, dù là vui hay buồn, nhưng có lẽ những kỷ niệm
về mái trường, về thầy cô, bạn bè luôn luôn êm đềm và khó quên
nhất. Những tháng ngày ngây thơ, hồn nhiên với bao ước mơ,
hoài bão của một thời tuổi trẻ luôn để lại trong mỗi người ấn
tượng sâu đậm. Ca khúc <i>Mái trường mến yêu</i> đã vẽ nên một bức
tranh ký ức với "hàng cây xanh thắm dưới mái trường", "giọt
sương long lanh vẫn còn đọng trên lá", "khúc nhạc dịu êm" và
đặc biệt là ở đó có một người thầy giáo tận tâm ln trìu mến và
hết lịng với những người học trò tinh nghịch.


<b>8. "Con đường đến trường" (nhạc và lời: Phạm Đăng </b>
<b>Khương)</b>


"... Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi
Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi
Đường về trường ôi sao lạ quá..."


Nỗi niềm được thể hiện trong ca khúc <i>Con đường đến trường</i> của
nhạc sĩ Phạm Đăng Khương là nỗi nhớ da diết về mái trường xưa


trong tâm trí một người học trị đã trưởng thành. Một lần tình cờ,
người học trò ấy đi trên con đường quen thuộc đến trường năm
xưa và những kỷ niệm cũ bỗng dưng ùa về. Đó là nỗi nhớ về
những người bạn cũ, là nỗi nhớ về những lời dạy bảo của thầy cô,
là nỗi nhớ về những mùa thi "ghi dấu trong cuộc đời". Cuộc sống
là không ngừng phấn đấu và vươn tới tương lai, nhưng cũng có
lúc chúng ta cần dành những khoảng thời gian dù chỉ là ngắn
ngủi để hoài niệm về quá khứ, về những kỷ niệm êm đẹp của một
thời tuổi trẻ mà sẽ chẳng bao giờ có lại được.


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

"... Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường
Em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương
Ngày đầu tiên đi học, em mắt ướt nhạt nhịa
Cơ vỗ về an ủi. Chao ôi! Sao thiết tha!..."


Ai cũng từng trải qua "ngày đầu tiên đi học" với rất nhiều xúc
cảm khác nhau, từ háo hức, vui mừng đến lo lắng, hồi hộp. Đi
học - đó là lúc những đứa trẻ được tiếp cận một thế giới mới mà
ở đó có những thứ gọi là kiến thức, có những người bạn cùng lớp
vui vẻ và đặc biệt là có cô giáo với nụ cười hiền từ. Ngày đầu tiên
được đi học là khoảnh khắc đặc biệt, thiêng liêng đối với riêng
mỗi người mà khơng ai có thể qn được. Đó cũng là những giây
phút để lại ấn tượng sâu sắc với những ông bố, bà mẹ khi chứng
kiến đứa con bé bỏng của mình tự đi những bước đầu tiên trong
cuộc sống. Thời khắc ấy đã được diễn tả thật ý nghĩa qua những
ca từ của bài hát <i>Ngày đầu tiên đi học</i> do nhạc sĩ Nguyễn Ngọc
Thiện phổ nhạc từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Viễn Phương.


<b>10. "Mong ước kỷ niệm xưa" (nhạc và lời: Xuân Phương)</b>



"... Thời gian trơi qua mau, chỉ cịn lại những kỷ niệm
Kỷ niệm thân u ơi, sẽ cịn nhớ mãi tiếng thầy cơ
Bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn
Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha
Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa..."


Xuất hiện lần đầu tiên trong bộ phim <i>Xin hãy tin em</i> của đạo diễn
Đỗ Thanh Hải, <i>Mong ước kỷ niệm xưa</i> nhanh chóng được đơng
đảo khán giả u nhạc Việt Nam đón nhận. Cho đến nay, <i>Mong </i>
<i>ước kỷ niệm xưa</i> đã trở thành nhạc phẩm bất hủ và nổi tiếng nhất
dành cho giới học sinh sinh viên Việt Nam. Lời ca đầy ý nghĩa về
những năm tháng cắp sách đến trường luôn đem đến cho người
nghe sự xúc động mạnh mẽ và cảm giác bồi hồi, nghẹn ngào mỗi
khi câu hát "Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước
muốn cho thời gian trở lại" được ngân vang.


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13></div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

<i><b>Nhất tự vi sư.. bán tự vi sư.."</b></i>


Quay tới quay lui, lại một mùa 20/11 nữa về.


Từ giảng đường thênh thang bâng khuâng nhìn lại mái trường xưa... Cuộc đời em là
mười hai mùa 20/11, 12 mùa mưa nắng, 12 mùa buồn vui.. còn thầy chỉ là cả đời đưa
đị.. thầm lặng..


Em biết khóc, biết cười trước những cảnh đời.. biết đứng lên khi té ngã.. biết nhặt lấy
cây gai trên đường để bảo vệ bàn chân những người đi sau.


Em biết thế nào là hy sinh, thế nào là cuộc sống.. biết yêu gia đình và yêu quê
hương..



Thầy dạy em biết quý thời gian, trọng chữ tín, biết giữ lịng trong sạch.. để ngẩn cao
đầu với bạn bè..


Cuộc đời thầy đưa biết bao nguời qua dịng sơng tri thức..


Dịng sơng vẫn cứ êm trơi.. tóc thầy bạc đi, mắt thầy nheo lại nhưng vẫn ln vững
tay chèo và hết lịng vì thế hệ trẻ.. bao nhiêu người khách đã sang sông ? bao nhiêu
khát vọng đã vào bờ ? bao nhiêu ước mơ thành sự thực.. ? Có mấy ai sang bờ biết
ngối đầu nhìn lại thầy ơi..


<i>Xin dành riêng nơi đây để chúng em nhìn lại dịng sơng xưa, nhìn lại thầy, nhìn lại </i>
<i>chính bản thân mình. Và gởi tới thầy cô lời biết ơn trân trọng nhất.</i>


<b>Truyện cổ tích thời nay... - Điểm: 9</b>


Ngày xửa ngày xưa, trái đất tưới thắm hót ca chào mừng một cơ giáo tương lai ra
đời...Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo ấy phải đưa những cô, cậu bé lần lượt lên
đò sang bờ bên kia củ kiến thức và đỉng cao của thành đạt.... Đều đặn hằng năm cơ
giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đơi cánh cho mấy đứa nhóc tẹo vừa ngoan vừa
dễ thương và hãy cịn ngây ngơ khờ khạo bay vào trời xanh...


(trích lưu bút)


Thế đấy các bạn ạ...Thầy cơ của chúng ta hàng năm đều thầm lặng đưa đò, đưa
chúng ta đến đỉnh cao của thành đạt...nhưng có bao giờ khi thành đạt xong chúng ta
đã quay lại thăm hỏi thầy cô chưa? Phần lưu bút ở trên là của cơ giáo lớp 5 viết cho
mình...bạn sẽ không biết được niềm vui của những người thầy, người cơ khi thấy học
trị mình thành đạt...và bạn sẽ càng không thể biết được cảm giác hạnh phúc của thầy
cơ khi thấy những chuyến đị đã qua sơng rồi nhưng vẫn ln nhớ đến chuyến đị năm
cũ...



Nhiều khi những cử chỉ nhỏ bé của bạn thơi nhưng cũng đủ kết thành vịng hoa tơ
thắm cho cái nghề cái nghiệp của thầy cô...


20/11 lại sắp đến rồi...năm nay tôi không thể về thăm trường được nhưng vẫn muốn
gửi một chút tấm lòng theo gió, theo mây vượt ngàn dặm để gửi đến thầy cơ những lời
biết ơn trân tình nhất...


Vượt gió, vượt mây
Vượt ngàn đại dương


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

<b>Điểm: 10</b>


Lớp tui học khơng đến nỗi tệ.. năm lớp 10 cịn là lớp chuyên. Vậy mà lên tới 12, bài
kiểm tra 15' tiếng Anh nào cũng phải khoảng 50% dưới trung bình. Mà có tới 40/43
người trên 570 điểm tốpphồ đó nghen. Tại ai vậy ? <b>Miss Mộng Điệp </b>chứ ai.


Trong số những người trong lớp nhóc lớp trưởng phẩy cao nhất 8.1 (hic.. khỏi hỏi cũng
biết điểm tui khủng khiếp thế nào). Dưới đế chế của Mộng Cô Cô, lớp 12a5 đã trải qua
những ngày rèn luyện tiếng Anh gian khổ như Tôn Ngộ Không bị nấu trong lò bát quái
á. Gương mặt khắc khổ cùng với dáng đi siêu vẹo càng làm tơn lên vẻ khó tính và
hơi .. bất bình thường của cơ.


Kiểm tra đầu giờ... kinh khủng ! mặc dù cho mở sách ra trả lời nhưng có người nào trả
bài được trên 8 điểm hông ? chỉ tui coi ! mà nha.. Mộng cơ cơ nhìn đâu cũng thấy tồn
người chống đối Cô Cô. Trả bài ở trên, dưới này chỉ cần thì thào mượn cây dziêt là y
như rằng 0 điểm thằng tay vào sổ. hic.. thời đại điêu tàn cho những người trong CLB
8.


Giảng bài toàn bằng tiếng Anh, nói thì nhanh như gió. Chữ nghe được chữ không, hic..


con Hà tội nghiệp lui cui giở từ điển ra coi : " CÔ HÀ ! tôi đang giảng mà cô mở từ điển
ra coi, cô làm vậy là có ý gì ? cơ cho là tơi nói sai phải khơng ? cơ cho là tơi giảng
khơng đúng chứ gì ? cơ có biết giở từ điển ra trước mặt tôi là xúc phạm tôi khơng ?
Nếu cơ cảm thấy tơi khơng đủ trình độ dạy cơ thì cơ cứ việc... " --> mất nguyên một
tiết chỉ để nghe kể về thái độ của học sinh đối với Giáo Viên. Cám ơn mày nhiêu nha
Hà, mày mà hông hy sinh chắc lớp mình cịn nhiều ngừơi chết. Biết bao chuyện nhỏ
như con kiến, cơ dư sức thổi nó ra bằng con bị với ý nghĩ : chúng nó chống đối mình.


Bài tập SGK, sách BT, bài tập photo.. không biết miss kiếm đâu ra mà một lô một lốc,
bài khó như quỷ, đã vậy cịn phải chép.. chép như điên từ phần Reading tới phần Word
study vô tập, bài điền từ thì phải chép nguyên đoạn văn. Ngày nào có tiết Anh là y như
rằng tối hơm trước bù đầu bù cổ, sáng ra thì tái me tái mét sợ bị gọi trả bài (mặc dù
tụi nó giỏi gần chết).


Luky <-- không tới nỗi nào nhưng mà phần đọc tiếng anh thì tệ khủng khiếp. Năm lớp
10, mỗi lần tui đọc bài tui hổng biết tại sao cả lớp cứ cười bò ra , sau này mới biết..
Chắc Mộng Cô Cô cũng nghe cơ Phương Mai kể dzìa tui nên rất là ưu ái kiu tui đọc bài
reading, hu hu... lần nào đứng lên là cũng bị Cơ Cơ quay vịng vịng như chong chóng,
mồ hơi mồ kê tn ra như tắm, tái me tái mét.. lúc đọc từ vựng xong bao giờ mình
cũng được ưu ái đọc lại hết một lượt hu hu.. nhớ lại còn quê gần chết nè...


</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16>

buồn thiệt là buồn, không biết miss như thế nào mà lần. Nghe đồn tại cơ lớn rồi mà
chưa có gia đình (khơng dám bàn !!!) , có ngừoi nói kỳ cô bị tông xe ngừơi ta vô lộn
máu của ai đó "tưng tưng" (Hic.. tui chỉ nghe thơoi nha)


Tại sao làm bài kiểm tra tập trung điểm tụi mình lại cao, thi học kỳ 8,9 điểm mà bài
15' trong lớp í ẹ vậy nhỉ ? chời.. cho khó để tụi mình làm khơng được, khỏi ngạo mạn
đó mà. cịn gì nữa khơng thì tui khơng biết. Tui chỉ biết từ hồi học cô tui đã dám mở
miệng ra .. hát tiếng Anh , he he.. thậm chí lâu lâu hứng lên cịn nói chuyện lên giọng
xuống giọng như người bản xứ. Mặc dù khơng thể sánh bằng mí đứa bạn nhưng cũng


khơng hổ thẹn là cựu học sinh lớp Anh. (tại lên tới lớp 11 lớp tui bị cắt danh hiệu
chuyên rồi )


Dù chậm bài cách mấy lúc nào Cô Cô cũng dành 10' đầu giờ cho tụi tui chơi trị chơi .
Cơ cịn kể đủ thứ chuyện trên đời, chuyện Napoleon, chuyện Sao Hoả, chuyện kim tự
tháp .. dần tơi tả tụi tui trong đống bài tập để mai này ra thi tụi tui không phải sợ bất
kỳ kái gì. Ngó mặt cơ khắc khổ thế nhưng quan tâm học trị ra phết.. có đứa nằm viện
là cơ cứ "giả đị" để hỏi thăm , làm ra vẻ không quan tâm nhưng tụi tui biết tỏng
cô thương tụi tui mừ.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×