Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Su tich dan ong deo day chuyen

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (56.25 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Sự tích đàn ơng đeo dây chuyền</b>



<b>Ngày xưa, đàn ơng khơng đeo dây chuyền, và nói chung, họ chả đeo gì cả. Chỉ cần </b>
<b>đeo cái kiếp đàn ông cũng đủ khổ lắm rồi.</b>


Cũng ngày xưa, giữa đàn ơng và đàn bà rất ít có tình u. Chỉ có sự chiếm đoạt. Đàn bà
đi trên đường phố, thấy chàng trai nào trẻ đẹp hoặc khỏe mạnh thì bắt về ép phải làm
chồng.


Nhưng bắt bằng gì? Đầu tiên là bằng lưới. Đàn bà đi đâu cũng thủ sẵn một cái lưới bên
mình, thấy đàn ơng nào ngon là quăng ra chụp lấy.


Phương pháp này hay, chắc chắn vì hầu như lưới đã tung ra là đàn ơng hết cách vẫy vùng.
Nhưng có nhiều nỗi bất tiện vì đàn ơng có nhiều loại, loại nhỏ q thì dễ chui lọt lưới,
cịn loại to q thì lưới khơng vừa. Hậu quả là có nhiều đàn ơng trốn thoát.


Phương pháp thứ hai là dùng mồi nhử. Đàn bà nấu những mâm cơm ngon, rượu thịt ê hề
bày ra vỉa hè. Đàn ông ham nhậu, sà vào ăn uống đến khi say là đàn bà ung dung ra nhặt
lấy, mang về.


Phương pháp này có lợi là có thể bắt được nhiều đàn ơng một lúc, nhưng chi phí rất tốn
kém. Đó là chưa kể một vài đàn ông uống mãi không say, hoặc một số đàn ông cực tốt
chả khi nào chịu uống, đàn bà chả khi nào tóm được.


Phương pháp thứ ba là dùng nghệ thuật. Đàn bà bỏ công sức ra tập hát, tập múa biểu diễn
khiến đàn ông nô nức kéo đến xem. Đang xem thì đàn bà khóa cổng lại, dùng xe tải tới
vây bắt. Cách này tuyệt vời là bắt được cả đàn. Nhưng đàn bà quá lạm dụng nó. Họ tập
múa qua loa hoặc tập hát sơ sài, đàn ơng khơng tới mà tồn đàn bà và trẻ con tới coi, nên
năng suất và sản lượng đánh bắt đều giảm.


Cuối cùng, trước nguy cơ không tóm được những đàn ơng cần thiết, chính quyền (lúc ấy


toàn do đàn bà nắm giữ) ban bố một điều luật kinh khủng: hễ đàn bà gặp đàn ông ở đâu,
là có thể túm lấy bất kỳ một chỗ nào trên cơ thể để lôi về.


Luật ban ra, đàn bà reo hị và xơng tới các vỉa hè, các trụ sở cơng ty. Gặp anh có tay dài
họ nắm tay, gặp ơng có chân dài họ lơi chân, gặp chàng có tai to họ kéo tai, gặp chàng có
tóc họ sợ gì mà khơng kéo tóc. Vì thế mới có câu “Nắm chàng có tóc chứ không nắm
chàng trọc đầu”.


Phương pháp này rất hiệu quả, tuy nhiên số đàn ông bị thương vong quá nhiều. Kẻ thì sứt
tai, kẻ thì rách mũi, kẻ thì bị vặn tréo cả tay. Thậm chí, đã có trường hợp một anh đẹp trai
bị hai cô gái cùng lôi mạnh đến nỗi rách đôi người.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Tỷ lệ đàn ơng trốn thốt ngày càng nhiều khiến chính quyền (xin nhắc lại là lúc ấy toàn
do đàn bà cai quản) ra một chỉ thị: Tất cả đàn ông đều phải đeo một dây chuyền vào cổ.
Đây là một quyết định rất độc đáo, rất sáng tạo, dựa trên nhiều nghiên cứu khoa học và
trên kết quả của hàng trăm cuộc hội thảo, nó khiến đàn ơng khơng cách gì trốn khỏi số
phận được.


Ở bất cứ đâu, ở bất kỳ lúc nào, phụ nữ thấy đàn ông vừa mắt là chỉ việc tiến tới, nắm sợi
dây chuyền mà lơi. Có nhà nghiên cứu nói rằng phương pháp này xuất phát từ dây cương
ngựa nhưng đàn ông hoàn toàn bác bỏ điều này.


Thời gian qua đi. Phụ nữ ngày càng trở nên xinh đẹp và quý hiếm, cịn đàn ơng ngày
càng thừa thải.


Đàn ơng lúc này chỉ mong được đàn bà tóm nhưng cơ hội trở nên ít ỏi. Có nhiều anh cả
đời lang thang ngồi vỉa hè, vươn cổ ra mong được cơ nào túm lấy nhưng vẫn mãi mãi cô
đơn.


Một số anh chợt nảy ra sáng kiến. Thay vì đeo dây cổ là dây thừng, họ bèn đeo dây


chuyền vàng. Thậm chí vàng có khảm kim cương. Một vài cơ chả ham anh ta, nhưng lại
ham sợi dây, thế là mắc mưu, tóm lấy lơi đi.


Nhưng cũng có vài cơ kinh dị, lôi ra chỗ vắng hoặc chỗ tối, tháo cướp lấy dây chuyền rồi
vứt đàn ông đấy, bỏ chạy. Cũng may số ấy không nhiều.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×