Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (126.6 KB, 7 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Mùa hè ơi sao nhớ quá những ngày
Thơ ta viết chỉ sợ người không nhận
Để phượng buồn nức nở lúc chia tay
Giờ ngày cuối biết nói gì được nhỉ
Câu thơ xưa cùng ướt rịng mất rồi
Tóc dài ơi! Hiểu rồi xin đừng trách
Để dại khờ theo năm tháng qua rồi
Là những ngày tất cả đơn giản thôi
Nét mực tím làm lem nhịe trang vở
Câu thơ viết đọc lên cịn bỡ ngỡ
Áo trắng buồn, giờ cịn giận ta khơng?
Dẫu muộn màng ta vẫn cố chờ mong
Giờ trước hạ mong một lời ân xá
Kỉ niệm nào giờ đã là tất cả
Thời áo trắng đánh gửi lại trong thơ.
<i>Trần Thị Thu Thủy</i>
Gió bấc khiến lịng mẹ se lạnh
Thương lũ con nhỏ khơng có áo lành
Căn nhà rách nát gió lùa cửa sổ
Giận ơng trời khơng thương người nghèo khổ
Để nặng đôi vai gầy là trách nhiệm
Chỉ mong sao có một sự màu nhiệm
Là lũ con được cắp sách tới trường
Để chúng khơng trách mẹ thiếu tình thương.
<i>Lê Hồng Lợi</i>
Mùa thu ơi có nghe lịng bùi ngụi
Xa rồi phương thắm, nhớ màu nắng tươi
Mùa thu ơi! Tiếng trống thật rôn ràng
Em đến trương chân bước thật nhịp nhàng.
Mùa thu ơi! Dẫu qua nhiều năm tháng
Trong tim em vẫn một khung cửa sổ
Hé mở ra, ôi! Một thời thơ dại
Ngập tâm hồn thương quá mùa thu ơi!
<i>Vũ Thị Thanh Hoa</i>
Lời bố dạy như ngàn sao lấp lánh
Như ánh trăng mang tia nắng cho đời
Bố ơi bố hãy nghe lời con nói
Con sẽ học và học mãi mà thôi
Hãy vui lên người bố thân yêu ạ
Khắc ghi trong tim hai tiếng cơ thầy.
<i>Nguyễn Thị Thủy</i>
Ơi! Vui q ngày hai mươi đã đến
Tháng mười một ngày em tặng thầy cơ
Điểm chín điểm mười là những bơng hoa
Của lịng em gửi đến thầy cơ giáo
Nhớ lời dặn thầy cơ cịn chỉ bảo
Em cố học chăm hơn những ngày nào
Cho thầy cơ được thỏc chí ao ước
Đã dạy dỗ em qua bao ngày tháng
Và hôm nay ngày hội vui đã đến
Em thấy lòng tràn ngập nỗi hân hoan
Thay cho bông hoa màu đỏ màu hồng
Em xin tặng tình em u kính nhất.
<i>Hà Thị Thanh Mai</i>
Nắng vàng gay trong veo như mắt ngọc
Mùa hè sang đã gõ cửa thời gian
Lá phượng vàng nhường ngôi cho hoa đỏ
Cho ve sầu cất tiếng gọi thời gian
Lũ học trò trao tay trang lưu bút
Rồi ghi vào những kỉ niệm ngây ngô
Hay nỗi buồn những ngày điểm kém
Cho đêm về lòng rộn rã niềm vui
Niềm vui nhỏ của một thời áo trắng
Học và chơi vui vẻ từng phút giây
Vậy mà giờ phải chia tay mỗi ngả
Cho thời gian đọng sầu trong khóe mi.
<i>Phạm Thị Oanh</i>
Em vẫn biết lòng thầy cao cả lắm
Những đau thương của hố đen cuộc đời
Ngày nào đó em trưởng thành hơn lớn
Nhớ khơng qn đị thầy lái năm xưa
Mưa giăng lối thầy về bên bến cũ
Còn nữa đâu tiếng ấp ủ yêu thương.
<i>Đặng Thị Kim Liên</i>
Cùng nhau làm việc, cùng nhau hoạt động
Vui chơi, lao động niềm vui cuộc sống
Ai nói sống là hưởng thụ hạnh phúc
Ta phải làm và vui cũng tùy lúc
Khi ta vui công việc sẽ trôi chảy
Khi ta buồn lao động để giải khoay
Ta lao động thì niềm vui sẽ đến
Đến bên ta vui cùng cuộc sống này.
<i>Nguyễn Thị Xuân Hương</i>
Phút giã từ từ cộng trường buồn lặng
Đêm bồi hồi đánh vỡ một dãi sao
Trằn trọc bên tập vở trắng nao nao
Nụ cười tắt như mình đã khóc
Thơi tạm biệt những ngày lười trốn học
những tró chơi tinh nghịch nhưng bốc đồng
Những vơ tâm khắc khoải nỗi cuồng ngâng
Ngỡ thế gian chỉ có mình bé nhỏ
Thơi đành chia tay “chào bạn nhé”
Mai xa rồi bạn có nhớ tơi khơng
Bởi ngập ngừng mà mãi chẳng lên mơi
<i>Hồng Thị Ngoan</i>
Em yêu saolàng quê bé nhỏ đó
Em u từng lũy tre làng bên bờ sơng
Em u cánh đồng thơm mùa lúa chín
Em u những cách cị bay trên đồng
Em yêu người dân quê hương em đó
Con người chăm chỉ, hiền hậu lạ thường
Em yêu những ngôi nhà mái ngói đỏ
Em u tất cả những gì q em.
<i>Nguyễn Hoài Hương Giang</i>
Là áo trắng cịn vương màu mực tím
Mỗi chiều về trên con đường đầy nắng
Vành mũ che nghiêng, lệ nét môo cười
<i>Trịnh Trành Tín</i>
Tơi nghĩ mình là con thuyền lạc sóng
Là ánh lửa tàn lụi giữa trời xanh
Chỉ cần một ngọc gió đầy thất vọng
<i>Nguyễn Thanh Định</i>
Nếu như thời gian sẽ quay trở lại
Thì hàng phượng vĩ bên kia không buồn
Và chú ve sầu chưa cất tiếng ca
Cùng lá bàng khơng cịn rầu rĩ nữa
Nếu như thời gian sẽ quay trở lại
Tuổi ngây thơ em bước chân đến trường
Biết bao nhiêu kỉ niệm tuổi học trò
Tuổi học trò chẳng ai dẽ lãng quên
Nếu như thời gian sẽ quay trở lại
Ngồi lặng im nghe cô giáo giảng bài
Bài học thế thời học sinh đáng qúy
Mà cô bảo phải trân trân trọng nân niu
Nếu như thời gian sẽ quay trở lại
Nhưng giờ đây đã vụt qua rồi
Giờ đây bâng khuâng nhớ lại chuyện cũ
Đã đi xa rồi một thời ngây thơ
<i>Hồ Hồng Khánh Trâm</i>
Q hương tơi vốn là nơi hẻo lánh
Nhưng giơ đây đã tấp nập đông người
Cứ sáng ra đàn bồ câu tung cánh
Đàn em nhỏ ngây thơ tung tăng bước
Các bác nông dân vác cuốc ra đồng
Ngày qua ngày xe chạy dài quốc lộ
Và tình yêu quê chạy mãi trong tơi
<i>Bùi Thị Kim Kiều</i>
Tiện đây xin tặng bạn mấy vần thơ
Nhưng có lẽ mai sau mưc sẽ nhịa
Những vần chữ in nghiêng cịn sót lại
Ở trang bìa quyển sổ của bạn đây
Chưa cầm bút sao bao điều muốn viết
Nhưng cầm sổ rồi biết viết gì đây?
Biết viết gì trên cuốn sổ tay này
Để làm kỉ niệm một thời đáng yêu!
Việt Nam ơi! Việt Nam quê hương tôi
Quê tôi, những hàng dừa bát ngát
Với những cánh đồng lúa rộng mênh mơng
Cị bay thẳng cánh khắp phương trời xa
Với những người dân hăng say làm việc
<i>Trần Thị Thu</i>
TUỔI THƠ
Tuổi thơ ta vui vẻ chơi trên đồng
Hương lúa chín làm ta say ngây ngất
Thoang thoảng lúa thơm nhè nhẹ trên đồng
Chợt sóng vỗ sóng xơ vào bờ đất
Từng cơn từng cơn sóng vỗ dâng trào
Ta nhớ mãi những ngày không quên ấy
Tiền Giang ơi nhớ mãi vị ngọt ngào
Của dịng sơng phù sa màu đỏ thẫm.
<i>Trương Quốc Việt</i>
Ánh nắng vàng tha thẩn và lang thang
Nhuộm mái tóc màu râu ngơ óng ánh
Theo chân ai trên con đương vắng lặng
Bóng ngả dài vẫn giọt nắng ban trưa
Nghe mẹ ru bên chiếc võng đung đưa
Bàn tay mềm mắt long lanh trưa nắng
<i>Nguyễn Bảo Khang</i>
Cả cơng trình say ngủ cạnh dịng sơng
Nhưng tháp khoan nhơ lên trời ngẫm nghĩ
Những chiếc xe ben sóng vai nhau nằm nghỉ
Chỉ cịn tiếng dàn ở đây ngân nga
Với một dịng trăng lấp lống sơng La
Chiếc Đập lớn nối liền hai khối núi
Biển sẽ nằm bỡ ngỡ giữa cao nguyên
Sông La chia ánh sáng đi mn ngả
Từ cơng trình thủy điện lớn đầu năm
<i>Nguyễn Văn Thuận</i>
Học đi em học đi rồi nhớ mãi
Cùng hưởng nhàn những lúc còn thảnh thơi
Anh và tôi mỗi người từ một hướng
Gặp và quen chẳng biết tự bao giờ
Lớn lên đây rồi ai quên, ai nhớ
Tình tri kỉ đơi bạn học cùng ta
Tuy thế nhưng lịng của ta khơng đổi
Là tình bạn vĩnh cửu anh và tơi
<i>Nguyễn Đức Nghĩa</i>
Tuổi thơ đi nhón gót quanh sân trường
Em cố níu nhưng khơng sao giữ được
Bím tóc dai ngày nào thường ao ước
Nay có rồi cứ vấn vương làm sao
Nghe ve ngân trong vòm lá lao xao
Muốn bắt quá nhưng không sao bắt được
Tà áo đang ngập ngừng theo chân bước
Dễ dàng gì vén áo đẻ leo cây!
<i>Lê Minh Hải</i>
Rượu là một thứ thuốc độc trên đời
Xưa nay lôi cuốn bao người bị say
Ai đã mắc vào đều hãy bỏ hết
Của cải thường cạn kiệt như chơi
Gây nên bao tai vạ đầy trời
Bệnh kia ách nọ chẳng ngơi bên mình
Ai trơng thấy cũng đều khing rẽ mạc
<i>Nguyễn Thành Lâm</i>
Mảnh đất Lâm Đồng quê tôi thật đẹp
Mảnh đất phù sa mảnh đất anh hùng
Mảnh đất ghi bao chiến công lịch sử
Mảnh đất gắn với bao ước mơ
Thành phố Đà Lạt mộng mơ tươi đẹp
Một thành phố với hàng triệu con tim
Luôn luôn mơ ước ngày mai tươi sáng
Ngày mai tươi sáng ngày mai ước mơ
Với bao con tim đầy lịng nhân
<i>Đào Thị Bích Đào</i>
Trang giấy trắng là tâm hồn cao thượng
Dòng mực xanh là tình ng ĩa quê hương
Chép vào đây để làm kỉ niệm cũ
Quyển sổ nhỏ nhưng tấm lịng khơng nhỏ
<i>Võ Quang Nhựt</i>
Thật hồn nhiên thật tràn đầy sức trẻ
Mà sao giờ lại lặng lẽ chia xa
Lòng ta nhớ bạn lai nhớ bè
Ngày ngày cắp sách đến trường cùng ta
Cả lớp như anh em thể một nhà
Còn đâu nữa những lúc ta ca hát
Mùa hè ơi sao lai đến bây giờ!
<i>Nguyễn Ngọc Mai</i>
Xin được mãi là thiên thần áo trắng
Giọt mực hồn nhiên đậu lại trên tay
Xin nghe hoài lời sơn ca thánh thót
Cửa những ngày mưa nắng thời thơ ngây.
<i>Phạm Ngọc Tiến</i>
Đường nở ngưc, những hàng dương liễu nhớ
Đã lên xanh như tóc tuổi mười lăm
Xuân ơi Xuân, em mới đến dăm năm
Mà cuộc sống đã tưng bừng ngày hội
Hồng Quảng, Lào Cai, Thái Nguyên, Việt Trì
Tên đất nước reo vui bao tiếng gọi!