Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (33.57 KB, 2 trang )
Đề bài: Có ý kiến cho rằng truyện ngắn Đời thừa là một tuyên ngôn nghệ thuật của
Nam Cao. Hãy giải thích và chứng minh ý kiến trên
Bài làm:
Nhắc đến nhà văn Nam Cao chính là nhắc đến chủ nghĩa hiện thực trong văn học Việt Nam
giai đoạn 1930 - 1945. Cả cuộc đời sự nghiệp của Nam Cao bao gồm hai đề tài chính: Người
nơng dân và tầng lớp trí thức nghèo, có thể nói những tác phẩm văn chương của ông trong
giai đoạn sau cách mạng đã trở thành những tuyên ngôn về nghệ thuật cho giới nghệ sĩ
đương thời. Tiêu biểu là tác phẩm "Đời thừa", đây là một tuyên ngôn nghệ thuật của Nam
Cao, tuyên ngôn về giá trị tác phẩm văn học và trách nhiệm của người viết văn.
Tác phẩm "Đời thừa" là một truyện ngắn hay và đặc sắc, thể hiện tấn bi kịch tinh thần của
lớp người trí thức tiểu tư sản trong xã hội cũ, trước cách mạng tháng Tám. Nỗi lo cơm áo gạo
tiền, gánh nặng gia đình và cuộc sống đã đẩy họ tới bi kịch "đời thừa", đó là rơi vào cảnh
sống mà khơng làm được gì cho bản thân, cho gia đình và cho xã hội, sống chỉ là thừa thãi
khơng có một vai trị hay ý nghĩa gì với cuộc sống. Qua nhân vật Hộ, Nam Cao vừa thể hiện
rõ bi kịch "đời thừa" của một nhà văn, một người cha, người chồng lại vừa thể hiện một tư
tưởng nhân văn cao đẹp, đó là tiếng nói tố cáo hiện thực tàn nhẫn, tha hóa của xã hội cũ, sự
cảm thơng sâu sắc với hồn cảnh của những con người bất hạnh. Tuy nhiên chính những tấn
bi kịch trong tác phẩm đã là ngọn lửa soi sáng khát vọng sống có ích và có ý nghĩa cho đời
của họ, họ không muốn trở thành người thừa, "đời thừa". Nhân vật Hộ trong tác phẩm khơng
chỉ đóng vai trò "diễn viên" với hai tấn bi kịch mà đây còn là đối tượng Nam Cao gửi gắm
những quan điểm nghệ thuật chân chính của mình. Đó là quan niệm về nghệ thuật với cuộc
đời và quan niệm về nghề văn, trách nhiệm người nhà văn và sự sáng tạo trong văn chương.
Trước hết về quan điểm nghệ thuật với cuộc đời, đối với Nam Cao, nghệ thuật phải gắn liền
với cuộc đời, một tác phẩm văn chương chỉ có giá trị khi nó "vượt lên trên tất cả các bờ cõi
và giới hạn, phải là một tác phẩm chung cho tất cả loài người", nghĩa là tác phẩm văn
chương ấy phải "làm cho người gần người hơn", một tác phẩm đích thực phải có giá trị nhân
đạo sâu sắc. Ông đã từng có rất nhiều tác phẩm lên tiếng phê phán thứ nghệ thuật xa rời,
thoát ly khỏi cuộc đời, ông khinh thường những thứ văn chương không bắt nguồn từ cuộc
sống lầm than mà lại lung linh huyền ảo, mộng tưởng, ông không chấp nhận được thứ văn
chương hời hợt, vơ giá trị. Bên cạnh đó, ơng cho rằng, một nhà văn thực sự phải là người có
hồi bão, ước mơ, phải cho ra đời những tác phẩm có giá trị, có khả năng "làm mờ các tác