Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Bình giảng bài thơ Tống biệt hành của Thâm Tâm

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (44.75 KB, 3 trang )

Đề bài: Bình giảng bài thơ Tống biệt hành của Thâm Tâm
Bài làm:
Thâm Tâm là nhà thơ của dân tộc Việt Nam, với một phong cách thơ độc đáo, tác giả đã thể
hiện được những trải nghiệm và cuộc đi của mình qua tác phẩm Tống Biệt Hành.
Tống biệt hành là tiễn đưa, hành là một thể thơ cổ điển của Trung Quốc vừa trữ tình vừa tự
sự, tương đối tự do, không theo niêm luật chặt chẽ như thơ Đường. Bài thơ mang đậm tâm
trạng và cảm xúc của tác giả, với lời thơ da diết và ngập tràn cảm xúc, nó đã thu hút mạnh
mẽ được tâm hồn của người đọc. Thâm Tâm đã nói lên một tiếng thơ riêng, một điệu hồn của
một thi sĩ chắc đã từng có những cuộc chia lìa da diết và xót đau trong cuộc đời:
Đưa người, ta không đưa qua sông,
Sao có tiếng sóng ở trong lịng?
Bóng chiều khơng thắm, khơng vàng vọt,
Sao đầy hồng hơn trong mắt trong?
Đưa người, ta chỉ đưa người ấy,
Một giã gia đình, một dửng dưng…
Mở đầu bài thơ đây có lẽ là những lời trách móc tình tứ mà người ở lại dành cho người ra đi,
những lời trách móc đáng yêu và duyên dáng đến vô cùng, sao không đưa qua sông, và khi đi
qua những dịng sơng đó, sẽ để lại trong lịng những tiếng sóng của cảm xúc đó là sự khác
biệt và độc đáo mà nhà thơ đã và đang thể hiện.
Buổi chiều chia tay cũng bình thường như bao chiều khác, khơng có gì đặc biệt: Bóng chiều
khơng thắm, khơng vàng vọt nhưng hồng hơn lại đong đầy trong mắt kẻ ra đi. Hồng hơn
trong mắt là buồn và lo, là nhớ thương, lưu luyến khi tiễn biệt. Người tiễn chỉ biết có người
đi: “Đưa người, ta chỉ đưa người ấy”. Câu thơ cho ta thấy tuy đã xác định cho mình nỗi đau
chia biệt nhưng người tiễn vẫn cứ ngỡ ngàng, thảng thốt. Tuy cố tỏ ra mạnh mẽ, dứt khốt
nhưng trong lịng vẫn khơng khỏi vấn vương. Vì thế mà phải tự động viên:
Li khách! Li khách! Con đường nhỏ,
Chí nhớn chưa về bàn tay khơng,
Thì khơng bao giờ nói trở lại!
Ba năm, mẹ già cũng đừng mong.
Li khách là từ sáng tạo độc đáo của riêng Thâm Tâm dùng để gọi người đi với thái độ trân
trọng. Người ra đi phải chấp nhận hy sinh tình nhà và hi sinh bản thân vì nghĩa lớn. Chí nhớn




mà đường nhỏ. Con đường nhỏ là con đường mới mở, gập ghềnh, đầy nguy hiểm. Ra đi là để
thực hiện chí nhớn. Xơng pha vào chốn hiểm nguy là cầm chắc khó khăn, gian khổ, nhưng
người đi đã tự xác định lập trường bằng bao chữ không: không bịn rịn gia đình, là dửng
dưng, nhằm vào con đường nhỏ kia mà đi, khơng xong chí nhớn thì khơng nói trở lại quê
nhà, dù ba năm, mẹ già cũng đừng mong.
Cịn đối với chị em trong gia đình thì tình cảm của người ra đi:
Ta biết người buồn chiều hôm trước,
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt,
Một chị, hai chị cũng như sen
Khun nốt em trai dịng lệ sót.
Ta biết người buồn sáng hôm nay,
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay,
Em nhỏ ngây thơ, đơi mắt biếc
Gói trộn thương tiếc chiếc khăn tay…
Người ra đi có vẻ hào hùng, hăng hái nhưng thật ra là buồn. Chia tay cuối mùa hạ, trong ao
lác đác mấy đóa sen nở muộn. Hai chị gạt dịng lệ sót để khun em. Chữ sót thể hiện tình
chị thương em và cho thấy hết nỗi nhọc nhằn trong đời chị. Người ra đi trong chí lớn, trong
quyết tâm nhưng vẫn dành cho mẹ già, cho các chị, cho em nhỏ những tình cảm tha thiết
nhất, dù cố nén vào trong.
Mẹ thì già, hai chị thì lận đận, em thì cịn nhỏ. Gia cảnh ấy đủ làm nhụt chí người đi, tưởng
chẳng thể nào đi được. Mấy câu thơ cuối kết tụ nỗi buồn trong lòng cả kẻ ở lẫn người đi:
Mẹ thà coi như chiếc lá bay,
Chị thà coi như là hạt bụi,
Em thà coi như hơi rượu say.
Câu thơ nhắc đến đối tượng: Mẹ, chị, em nhưng đều là một phần máu thịt, một phần linh hồn
của người đi. Điệp ngữ “thà coi” như nhắc lại ba lần, mỗi lần đi liền với một ẩn dụ so sánh:
chiếc lá bay, hạt bụi, hơi rượu say là những thứ tồn tại mà như không tồn tại. Người ra đi coi
mình là khơng đáng kể. So sánh như thế là để an ủi người thân và khẳng định thêm quyết

tâm ra đi.
Bài thơ “Tống biệt hành” của Thâm Tâm nói về cuộc chia ly đầy cảm động của người đi, kẻ
ở. Cũng nói lên khát vọng, lí tưởng cháy bỏng của người đi, dù khơng biết điểm đến của


người đi là đâu nhưng qua sự quyết tâm thì người đọc cũng hiểu khát vọng ấy đủ lớn, đủ cao
cả để người đi bỏ lại sau lưng những tình cảm cá nhân, những thứ quý giá của cuộc đời
mình. Bài thơ với câu thơ bảy chữ, nhưng cấu tạo ngắt nhịp tự do. Cả bài đều dùng vần bằng
có thanh khơng dấu, xen với ít vần trắc, gieo vào lòng người một ý vị bâng khuâng, xốn
xang.



×