Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Tieu thuyet cua Pham My Cam

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (63.65 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>CHƯƠNG I</b>


Mặt trời ở ngay đỉnh đầu. Mới nửa chừng tháng giêng mà đã nắng như đổ lửa. Tia nắng như những lưỡi
dao nhọn đâm xuống mặt ruộng cố khoét cho sâu, rộng và dào ra những đường nứt như bàn cờ. Lọt thỏm giữa
cánh đồng là một đám tre xanh như có vẻ thánh thức với đồng khơng mơng quạnh. Khơng có lấy một bóng
người. những cơn gió hiếm hoi lúc này cũng chỉ đủ làm những ngọn cỏ úa vàng phất phơ.


Xa xa trên cánh đồng có những sân lúa được trồng vài cây xanh lấy bóng mát cùng những mái chịi lụp
xụp. Hướng mặt trời mọc chừng trên cây số có những mái nhà ẩn hiện đươi rặng cây, làng mạc ở đó.


Trong đám tre vắng vẻ âm u lúc này lại có một cậu trai đang tập võ trên một khoảng đất trống lớn h ơn
chíêc đệm, xung quanh là những bụi tre tua tủa gai nhọn. Ngoài khoản đất trống cịn có những đường đi lốc lạo
chằng chịt như thiên la địa dõng. Chắc đã từ lâu đám tre này ít có người lui tới nên nó cịn mang dáng vẻ nguyên
sơ, có những cây tre già rụng lá chết đứng.


Sau một lúc đấm đá chắc đã thấm mệt, cậu trai lững thững đi ra ngồi rìa tre đứng ngóng về ngồi làng vẻ
như trơng chờ ai đó. Một lúc sau cậu trở lại khoảng đất trống trong đám tre nằm gối tay, rồi cất giọng ư a hát.


- Anh Lê ơi…. Anh có trong đó hơn …?


Đang mơ màng nghe có người kêu, cậu trai ngồi phắt dậy chạy ra. Cơ gái đứng từ ngồi xa nhìn vào đám
tre, tay xách giỏ, vẻ sợ sệt.


- Ơi … Hiền ơi !.... Đi đâu đó …?


Lê, cậu trai, vẫy tay gọi cô gái. Hiền, cô gái chạy lốc thốc đến, nói qua hơi thở :


- Đem cơm cho anh chứ đi đâu. Đói bụng lắm rồi hả ? Cho trâu ăn chi mà biệt ở trong này. Đi muồn rả cặp
giò hà .


Hiền theo Lê vào trong đám tre, Lê quay lại cười liếng thoáng:


- Bữa nay tiểu thơ đi ruộng nhe ! Chú Hai đâu?


- Lính vơ xóm ….
Hả? Lính vơ xóm ?


- Em đi học về, nghe ba em nói vậy rồi ba biểu em đem cơm cho anh.


Lê lầm lũi bước đến ngồi ở chỗ khoảng đất trống, nét mặt lộ rõ lo âu. Hiền đặt cái giỏ bên cạnh Lê rồi
cũng ngồi xuống theo. Cô tém tóc ra sau, phe phẩy nón lá, đưa mắt nhìn quanh đám tre vẻ lạ lùng.


Hiền độ khoảng mười ba mười bốn tuổi, vóc người mảnh mai, trắng trẻo. Thoạt nhìn đã bắt gặp đơi mắt
đen trịn lúng liếng, lém lĩnh nổi bật trên gương mặt trái xoan như cịn vương chút nắng vừa mang từ ngồi đồng
vào.


- Làm gì mà anh ngồi ngây ra như ơng thần thừ vậy ? Hỏng ăn cơm đi ?
Nghe Hiền giục, Lê lần mở giỏ cơm nhưng tâm trí thì vẫn đang để ở đâu .
- Cho em uống nhờ miếng nước .


Vừa lấy từ trong giỏ xách ra cái gáo dừa đen bóng, tiện tay Lê đưa ln cho Hiền. Cầm cái gáo nước nghe
nhẹ tênh, Hiền nhìn vào chau mài, nhìn sang cái giỏ đã bị ướt một góc đáy. Cơ liếc nhìn Lê, mỉm cười rồi chép
miệng, len lén đặt cái gáo lại bên cạnh Lê.


Lê mở nắp nồi cơm,nhăn mặt : Cá đã kho để vào chén rồi mà nó cịn nhảy ra được chui trốn dưới cơm Lê
thở hắc, vẻ bực bội. Hiền giả vờ không nghe, tay cứ vuốt vuốt nơi bàn chân có nổi lên một cục bầm xanh rướm
máu.


- Trời ơi! Chân Hiền sao vậy ? Vấp té hả ? Có sao hơn ?


Hiền chỉ chờ có vậy liền xã đến gắp các khứa cá kho phủi sạch cơm để trở vào chén, tíu tít phân bua:
- Hồi nảy đi gần đến đây, em cứ nhìn vơ đây kiếm anh, chân lọt xuống lỗ chân trâu nên mới vầy


nè.


Lê đứng vậy vụt chạy đi, Hiền nhìn theo khơng hiểu. Lát sau Lê trở lại cầm một nắm lá đưa cho Hiền,
biểu nhai đắp vào chỗ đau nơi chân. Hiền cười ngoan ngoãn nghe theo.


- Chú Hai hỏng có nói là tui ở trong này sao?


- Có . Nhưng vơ đây hỏng có anh thì…. Hiền rùng mình - Nhất là trời đang đứng bóng như vầy
nè !


- Cũng may, phải bể cái nồi, thiếm Hai cho ăn đòn cho biết.


Hiền cười bẽn lẽn nhìn lên vịm tre cho qua chuyện. Lê nhìn Hiền rồi cười thầm : Thiệt đúng là học trò !
- Hiền ngồi đây chơi. Tơi xuống đìa một chút


- Anh hỏng ăn cơm ? Tại lỡ vấp té …
- Tôi đi lấy cá cho Hiền đem về .
- Trở lại mau nghen!


- Ở đó gặp ma một lần cho biết !


Hiền định chạy theo nhưng bóng Lê đã khuất sau bụi tre. Cịn lại một mình Hiền nhìn quanh : Tồn là tre
gai mạng nhện chằng chịt, âm u. Tiếng kêu keng két như tiếng đàn cò đám ma., rờn rợn … Bỗng “xạc”, tiếng


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

phát ra từ bụi tre sau lưng. Hiền á lên thất thanh rồi quay lại nhìn dáo dát. Đám tre rộ lên keng két trêu chọc làm
cô sợ đến mếu máu.


Lê nấp sau một bụi tre cố nín cười : hố ra cơ nàng này sợ ma thiệt ! Tay cịn cầm cục đất nhưng sợ đùa
dai cơ nàng sợ q khóc thì nguy nên Lê vội rút êm.



Một lúc sau, Lê từ dưới đìa quãy giỏ cá đi lên, mặt làm tĩnh. Hiền vẫn còn dáo dác, mặt tái xanh mắt r ơm
rớm :


- Đi đâu mà lâu dữ vậy ?


Lê cuối xuống mở nấp giỏ cá cố nín cười nhưng đã bật lên thành tiếng. Một lúc sau khơng nghe Hiền nói
gì. Lê quay nhìn lại thì thấy cô nàng đã quay mặt đi nơi khác vẻ giận dỗi. Lê bỗng thản thốt kêu lên :


- Ý ! Hiền ơi ! … Tôi bắt được con cá lốc có tới hai … cái đi.


Hiền quay phắt lại lao đến bên giỏ cá, nhìn vào Lê bật cười. Bị gạt, Hiền cười mếu phụng phệu, hai mắt
ngấn nước long lanh .


Lê gom lá tre lại nướng cá. Hiền ngồi cạnh bên gom lá tre vào làm đám lửa cháy phừng kèm tiếng nổ lách
tách vui tai mà lấy làm vui thích. Lê mở cơm ra ăn, nhăn mặt vì nước cá kho do Hiền té lúc nãy thấm vào cơm
quá mặn.


Hiền vừa nhai cá nướng tỏm tẻm vừa ngước nhìn quanh đám tre. Lê thấy vậy nói :
- Hiền thấy chỗ ở của tôi ngon hôn ?


- Chỉ có anh mới dám ở thơi .


Lê làm dấu Thánh, nheo mắt rồi lép nhép miệng :
- Như vậy thì ma nào dám nhát ?


Hiền giẩy nẩy :


- Biết vậy , hỏng thèm đem cơm ! Bỏ cho đói queo râu một bữa cho bỏ cái tật !
Lê cười, vừa nhai ngồm ngàm vùa nói :



- Nói vậy chứ ma nó sợ … tui chết bà !


Thấy Hiền trịn mắt nhìn mình, Lê nuốt vội cơm nói tiếp :


- Ngày xửa ngày xưa, Ngọc Hoàng sai Bồ Tát xuống trần gian gieo lúa…
- Thơi, biết rồi !


- Vì vậy mà ma nó sợ chăn trâu. Mà nó sợ nhất là cây roi trâu. Cây roi càng lâu năm thì ma quỷ càng sợ.
Nếu thấy bè của người ta cúng tống quái, chỉ cần cầm cây roi trâu chỉ vô bè một cái, bè lập tức trôi lại.
mặc sức mà xơi đồ cúng!


- Dóc ! Anh có cây roi đó hơn ?
- Thì ! Tơi cũng ghe người ta kể .


Lê lại tiếp tục múc cơm ăn ngon lành. Đây là lần đầu tiên Hiền đem cơm cho Lê. Lê giữ trâu cho nhà của
Hiền cũng chỉ mới mấy tháng nay. Lúc đầu trong mắt Hiền Lê chỉ là một đứa chăn trâu vơ học, du cơn. Lúc Lê
cịn giữ trâu cho Hương giáo Kiều, mỗi sáng đi học là Hiền gặp Lê cưỡi trâu đi ăn, Lê cứ thúc cho trâu đi lũi ngay
Hiền rồi lấy roi trâu khều cho rớt nón mà lấy làm vui thích. Hiền căm tức Lê không sao kể xiết nhưng không biết
phải làm sao. Còn chuyện nữa là Lê đã đánh Hận, bạn học rẩt thân của Hiền, con của Hương giáo kiều, đến gãy
răng nên đã bị Hương giáo Kiều đánh cho một trận nhừ tử rồi đuổi không cho ở đợ chăn trâu cho nhà ông nữa.
Từ ngày Lê về giữ trâu cho nhà mình, mặc dù ghét cay ghét đắng nhưng thấy ba má thương Lê như con và cái
tính nghịch ngợm, lì lợm của Lê đã làm cho Hiền khơng khỏi tị mị. Vậy là hai đứa đã thân nhau từ lúc nào
không biết.


Lê mới mười sáu tuổi mà tướng tá như hộ pháp, lại đen chẻm như cột nhà cháy. Cái đầu thì hớt cua trọc
lốc. Đôi mắt xếch lúc nàocũng nheo nheo như trêu chọc một cách bướng bỉnh, lì lợm ….Hiền liếc nhìn Lê, thầm
nghĩ : Đừng tưởng ảnh hiền mà lầm !


Ăn cơm xong, Lê thu dọn mọi thứ vào gỉo xách rồi ngồi thừ ra. Trưa nay có Hiên, Lê thấy đám tre vui vui,
nhưng nghĩ đến chuyện lính đột nhiên vào xóm thì đâm lo : Các chú về làng? Nếu các chú bị chúng bắt thì niềm


hy vọng của Lê kể như tiêu tan. Bọn chúng sẽ giết mấy chú như giết ba của Lê hồi năm ngối. Rồi khơng còn ai
bày cách cho Lê giết lão Hương giáo kiều để trả thù cho cha, rồi ai sẽ dạy cho Lê học chữ ? Nhưng mà võ nghệ
của mấy chú cao cường, bọn chúng sợ trói chết thì có !


Thấy Lê lim dim, Hiền định ra về nhưng Lê đột ngột hỏi :
- Học chữ có khó hơn Hiền?


- Cũng dễ, Anh muốn học hả ?


- Chú Ba hứa dạy cho tơi. Nhưng tơi thì lớn rồi mà học chữ thì khó. Tơi sợ học hỏng được rồi bị chú Ba
rầy…. Lê ngầp ngừng - Hỏng ấy, Hiền dạy dùm tơi ít chữ…. thử coi khó hơn vậy mà .


Hiền bẻ một que tre vạch xuống đất. Nhưng mặt đất tồn rể tre, viết được chữ cũng khó thấy. Hiền lắc đầu.
Nhìn ánh mắt van nài của Lê mà Hiền khơng khỏi xót xa. Nhưng rồi đơi mắt cơ vụt sáng lên, cơ nói nhanh.


- Anh xuống đìa với em đi !


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Lê chưa hiểu nhưng cũng đứng dậy dắt Hiền xuống đìa. Thì ra Hiền xuống đìa để móc đất sét, nhưng cơ
làm ra vẻ bí mật làm cho Lê không khỏi thắc mắc. Cả hai trở lại ngồi vào khoảngt đất trống. Hiền nhéo một
miếng đất rồi se trịn lại như con đĩa rồi bóp lại thành vịng trịn. Cơ mỉm cười đưa cái vịng tròn ra trước mặt Lê:


- Đây _ là _ chữ _ o !


Lê nhìn Hiền dị xét, mãi một lúc mới lắp bắp:
- O….o….


Hiền lại se một con đĩa nữa rồi gát lên chữ o :
- Đây _ là _ chữ _ ơ!


- Ơ…ơ..



Và cứ như vậy Hiền đã nắn lần lượt hết chữ cái. Cũng may là nhờ đất sét dẻo, cứng nên các chữ nắn ra ít
bị méo mó .


Lê cầm chữ y lên ngắm ngía rồi cười nói :
- Giống cái nạn giàn thun quá hén .


- Ở đó giỡn. Anh cầm từng chữ lên đọc lại !
- O….ô….ơ…


Hiền chỉ cho Lê đọc đi đọc lại vài lần thì Lê đã tự mình đọc được .
- Như vậy là anh sáng dạ hơn em hồi đó rồi !


- Tưởng đâu khó. Như vậy là biết chữ rồi đó hả ?


- Chưa đâu - Hiền cười ngặc nghẻo – Cịn phải ráp vần nữa thì mới đọc được chữ. Hay là, tối tối anh sang
nhà để em chỉ cho.


Mặt Lê ỉu xìu, giọng phản phất buồn :


- Tối nào tôi cũng mắc giã gạo cho má tôi đi chợ bán, chỉ có lúc này là ở khơng thơi. Hỏng ấy, Hiền chỉ
dùm tôi luôn đi !


- Hồi nảy, biểu dạy thử. Học được rồi biểu dạy ln. Thì cũng phải từ từ chứ!- Hiền tươi cười – Nói vậy
chứ anh phải học thuộc lào lào mấy chữ cái này mới được. Ngày mai nếu ba em hỏng vơ được nữa thì em vơ chỉ
cho anh ráp vần. Cịn bây giờ em về để thơi cá chết hết, xế chiều rồi.


Hiền bước tới nắm quai giỏ nhấc lên, nhăn mặt Lê thấy vậy cười chọc :
- Quảy nổi hôn, hay giữa đường thả bớt cá cho nhẹ ?



- Hứ! Anh làm như em là tiểu thư hỏng bằng vậy .


Hiền ra về. Lê theo ra đến rìa tre. Hiền quay lại nháy mắt cười tinh ngịch :
- Ráng học! Ngày mai cơ giáo trả bài. Cho ăn địn để trả thù cái tật nhát ma .


Lê đứng nhìn theo. Bóng Hiền xa dần, tay xách, vai quãy, dáng đi nghiêng nghiêng .


Trời nắng chói chang. Mặt trời rắc xuống vơ vàn những bơng hoa nắng. Lê nhìn theo bóng Hiền
trong vườn hoa nắng ấy.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×