Tải bản đầy đủ (.docx) (11 trang)

Tap luyen viet chinh ta lop 4

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (302.82 KB, 11 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b> Nét chữ - Nết người </b>


<i><b> (Tặng các bạn luyện chữ đẹp) </b></i>


<b> Người ngay thẳng sao chữ thì xiêu vẹo</b>
<b> Người đẹp xinh mà chữ chẳng như </b>
<b>người </b>


<b> Hãy luyện chữ như luyện hồn, luyện </b>
<b>tính </b>


<b> Nét chữ - Nết người hằng nhớ bạn ơi </b>
<b> Khi chữ xấu trở thành chữ đẹp </b>
<b> Ta sẽ thấy mình sang trọng hơn lên </b>
<b> Khi chữ xấu trở thành chữ đẹp </b>
<b> Ta sẽ thấy mình hạnh phúc, tự tin </b>
<b> Ôi chữ đẹp không chỉ như bộ quần áo đẹp</b>
<b> Mà là tâm hồn người làm gương mặt đẹp </b>
<b>thêm </b>


<b> Sao lại chối từ một điều ta mơ ước </b>
<b> Vì lý do thời gian hay nơ lệ thói quen </b>
<b> Sao lại chối từ một điều ta làm được </b>
<b> Hãy bắt đầu từ trang viết đầu tiên </b>


Chính t ả (nghe vi ế t)
Dế Mèn bênh vực kẻ yếu
Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài, tơi chợt
nghe tiếng khóc tỉ tê. Đi vài bước nữa, tơi gặp chị Nhà
Trị ngồi gục đầu bên tảng đá cuội.



Chị Nhà Trò đã bé nhỏ lại gầy yếu quá, người bự
những phấn, như mới lột. Chị mặc áo thâm dài, đôi
chỗ chấm điểm vàng, hai cánh mỏng như cánh bướm
non, lại ngắn chùn chùn. Hình như cánh yếu quá, chưa
quen mở, mà cho dù có khỏe cũng chẳng bay được
xa. Tơi đến gần, chị Nhà Trị vẫn khóc.


M N
Đ T
C H
Dé Mèn
Nhà Trò
vùng cỏ xước


<b>PHÒNG GIÁO DỤC&ĐÀO TẠO PHÚ</b>
<b>TÂN</b>


<b>TRƯỜNG TIỂU HOC "A" HÒA LẠC</b>


<b>LUYỆN</b>



<b>TẬP VIẾT – CHÍNH TẢ</b>



<b>Lớp 4B</b>






<b>Học </b>




<b>sinh :...</b>


...



</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

mặc áo thâm dài
cánh mỏng
chùn chùn





















<b> </b>
<b> </b>


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


Chính tả (nghe viết)
Mười năm cõng bạn đi học
Ở xã Vinh Quang, huyện Chiêm Hóa, tỉnh Tuyên
Quang, ai cũng biết câu chuyện cảm động về em
Đoàn Trường Sinh 10 năm cõng bạn đến trường.
Quãng đường từ nhà Sinh tới trường dài hơn 4
ki-lô-mét, qua đèo, vượt suối, khúc khuỷu, gập ghềnh. Thế
mà Sinh khơng quản khó khăn, ngày ngày cõng bạn
Hanh bị liệt cả hai chân đi về. Nhờ bạn giúp đỡ, lại có
chí học hành, nhiều năm liền, Hanh là học sinh tiên
tiến, có năm cịn tham gia đội tuyển học sinh giỏi cấp
huyện.


<b>M Ơ </b>
<b>V Q </b>
<b>H Đ </b>
<b>T S </b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

<b>gập ghềnh </b>
<b> </b>



<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


Chính t ả (nghe vi ế t)
Chiếc xe đạp của chú tư
Chiếc xe của chú là chiếc xe đẹp nhất, không có
chiếc nào sánh bằng. Xe màu vàng, hai cái vành láng
bóng, khi chú ngừng đạp, chiếc xe cứ ro ro thật êm
tai. Bao giờ dừng xe, chú cũng rút cái giẻ dưới yên lên,
lau, phủi sạch sẽ rồi mới bước vào nhà, vào tiệm. Chú
âu yếm gọi chiếc xe của mình là con ngựa sắt.



<b>C X </b>
<b>B Đ </b>
<b>láng bóng </b>
<b>ro ro </b>
<b>rút cái giẻ </b>
<b>sạch sẽ </b>


<b>1 2 </b>


<b>3 4 </b>


<b>5 6 </b>


<b>7 8 </b>


<b>9 10 </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


Chính t ả (nhớ vi ế t)


Cháu nghe câu chuyện của bà
Chiều rồi bà mới về nhà
Cái gậy đi trước, chân bà theo sau.
Mọi ngày bà có thế đâu
Thì ra cái mỏi làm đau lương bà !
Bà rằng : Gặp một cụ già
Lạc đường, nên phải nhờ bà dẫn đi
Một đời một lối đi về


Bỗng nhiên lạc giữa đường quê cháu à !
Cháu nghe câu chuyện của bà
Hai hàng nước mắt cứ nhòa rưng rưng
Bà ơi, thương mấy là thương
Mong đừng ai lạc giữa đường về quê !
C T


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Cái gậy
Lạc đường
nhỏa rưng rưng



<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


Chính t ả (nghe vi ế t)
Mùa đông trên rẻo cao
Mùa đông đã về thực sự rồi. Mây từ trên cao theo
các sườn núi trườn xuống, chốc chốc lại gieo một đợt
mưa bụi trên những mái lá chít bạc trắng. Hoa rau cải
hương vàng hoe, từng vạt dài ẩn hiện trong sương bên
sườn đồi. Con suối lớn ồn ào, quanh co đã thu mình
lại, phơ những dải sỏi cuội nhẵn nhụi và sạch sẽ...Trên
những ngọn cơi già nua, những chiếc lá vàng cuối


cùng cịn sót lại đang khua lao xao trước khi từ giã
thân mẹ đơn sơ.


M H
C T
A E
G I
rẻo cao


trườn xuống
chít bạc trắng
vàng hoe
dải sỏi cuội
nhẵn nhụi


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Chỉ còn truyện cổ thiết tha
Cho tôi nhận mặt ông cha của mình.
T V


U Y
Ơ N
D M


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


Chính t ả (nghe vi ế t)
Kéo co


Hội làng Hữu Trấp thuộc huyện Quế Võ, tỉnh Bắc
Ninh thường tổ chức thi kéo co giữa nam và nữ. Có
năm bên nam thắng, có năm bên nữ thắng. Nhưng
dù bên nào thắng thì cuộc thi cũng rất là vui. Vui ở sự
ganh đua, vui ở những tiếng hị reo khuyến khích của
người xem hội.


Làng Tích Sơn thuộc thị xã Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc
lại có tục thi kéo co giữa trai tráng hai giáp trong làng.
Số người của mỗi bên khơng hạn chế. Nhiều khi,
có giáp thua keo đầu, tới keo thứ hai, đàn ông trong


làng kéo đến đông hơn, thế là chuyển bại thành
thắng.


K H
Q B
L S
V P
Hữu Trấp
khuyến khích
Tích Sơn


Vĩnh Yên


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


Chính t ả (nghe vi ế t)
Những hạt thóc giống
Lúc ấy, nhà vua mới ôn tồn nói :


- Trước khi phát thóc giống, ta đã cho luộc kĩ rồi. Lẽ
nào thóc ấy cịn mọc được ? Những xe thóc đầy ắp
kia đâu phải thu được từ thóc giống của ta !



</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

- Trung thực là đức tính quý nhất của con người. Ta
sẽ truyền ngôi cho chú bé trung thực và dũng
cảm này.


Chôm được nhà vua truyền ngôi và trở thành ông
vua hiền minh.


<b>C T </b>
<b>L N </b>
<b>B R </b>


<b>thóc giống </b>
<b>luộc kĩ </b>
<b>đầy ắp </b>
<b>dõng dạc </b>
<b>truyền ngôi </b>
<b>Chôm </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


Chính t ả (nghe vi ế t)
Cánh diều tuổi thơ
Tuổi thơ của tôi được nâng lên từ những cánh diều.
Chiều chiều, trên bãi thả, đám trẻ mục đồng chúng
tơi hị hét nhau thả diều thi. Cánh diều mềm mại như


cánh bướm. Chúng tơi vui sướng đến phát dại
nhìn lên trời. Tiếng sáo diều vi vu trầm bổng. Sáo
đơn, rồi sáo kép, sáo bè,... như gọi thấp xuống
những vì sao sớm.


C T
S L
E G
cánh bướm
sáo diều


<b>vi vu trầm bổng </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Lúc sắp lên xe, ông bảo vợ :


- Anh không muốn ngồi ăn đâu, nhưng chưa biết nói
thế nào đây.


Vợ ông bật cười :


- Anh từng tưởng tượng ra bao nhiêu truyện ngắn,
truyện dài, nay nghĩ một cái cớ để về sớm thì khó
gì ?


Ban-dắc nói :
- Viết văn là một chuyện khác. Anh khơng biết nói
dối bao giờ đâu. Nếu bắt anh nói dối, anh sẽ thẹn
đỏ mặt và ấp úng cho mà xem.


C N
P B
L V
Ban-dắc
tưởng tượng
truyện ngắn
ấp úng


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


Chính t ả (nghe vi ế t)


Chiếc áo búp bê


Trời trở rét, Vậy mà bé Ly, búp bê của tôi, vẫn phong
phanh chiếc váy mõng. Tôi xin chị Khánh được tấc xa
tanh màu mật ong, khâu chiếc áo cho bé. Chiếc áo
chỉ bằng bao thuốc. Cổ áo dựng cao cho ấm ngực. Tà
áo loe ra một chút so với thân. Các mép áo đều được
viền bằng vải xanh, rất nổi. Có ba chiếc khuy bấm
như hạt cườm đính dọc nẹp áo. Chắc bé sẽ thích
chiếc áo nhỏ xíu nầy vì tự tay tơi đã may cho bé.
V L


T K
R X
phong phanh
chiếc váy mỏmg
tấc xa tanh
tà áo loe ra
mép áo



khuy bấm đính
dọc nẹp áo


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

<b> </b>


Chính tả (nhớ viết)
Gà trống và Cáo
Nghe lời Cáo dụ thiệt hơn
Gà rằng : " Xin được ghi ơn trong lòng
Hịa bình gà cáo sống chung
Mừng nầy còn có tin mừng nào hơn
Kìa, tơi thấy cặp chó săn
Từ xa chạy lại chắc loan tin này."
Cáo nghe, hồn lạc phách bay
Quắp đi, co cẳng chạy ngay tức thì.
Gà ta khối chí cười phì :
"Rõ phường gian dối, làm gì được ai?"
N G


H M
K T
Q R


hồn lạc phách bay
Quắp đuôi
co cẳng
khối chí























Chính t ả (nghe vi ế t)
Người tìm đường lên các vì sao
Từ nhỏ, Xi-ôn-cốp-xki đã mơ ước được bay lên bầu
trời. Có lần, ông dại dột nhảy qua cửa sổ để bay
theo những cánh chim. Kết quả, ông bị ngã gãy
chân. Nhưng rủi ro lại làm nảy ra trong đầu óc non
nớt của ông lúc bấy giờ một câu hỏi : "Vì sao quả
bóng khơng có cánh mà vẫn bay được".
Để tìm bí mật đó, xi-ơn-cốp-xki đọc không biết bao
nhiêu là sách. Nghĩ ra điều gì, ơng lại hì hục làm
thí nghiệm, có khi đến hàng trăm lần.



N K
X V
D Đ


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>






Chính tả (nghe viết)
Trung thu độc lập
Ngày mai, các em có quyền mơ tưởng một cuộc


sống tươi đẹp vô cùng. Mươi mười lăm năm nữa
thôi, các em sẽ thấy cũng dưới ánh trăng này, dòng
thác nước đổ xuống làm chạy máy phát điện ; ở
giữa biển rộng, cờ đỏ sao vàng phấp phới bay
trên những con tàu lớn. Trăng của các em sẽ soi sáng
những ống khói nhà máy chi chít, cao thẳm, rải trên
đồng lúa bát ngát vàng thơm, cùng với nông trường
to lớn, vui tươi.


C T
N M


Mươi mười
lăm năm
dòng thác nước
máy phát điện


phấp phới
soi sáng
chi chít
cao thẳm
bát ngát






















Chính t ả (nghe vi ế t)
Người chiến sĩ giàu nghị lực
Trong trận chiến đấu giải phóng Sài Gịn cuối tháng


4 năm 1975, Lê Duy Ứng bị thương nặng. Anh đã quệt
máu chảy từ đôi mắt bị thương vẽ một chân dung Bác
Hồ. Tác phẩm của người thương binh hỏng mắt đã gây
xúc động cho đồng bào cả nước. Từ đó đến nay, họa sĩ
Lê Duy Ứng đã có hơn 30 mươi triển lãm tranh,
tượng ; đoạt 5 giải thưởng mĩ thuật quốc gia và quốc
tế. Nhiều tác phẩm của anh được đặt trân trọng trong
các bảo tàng lớn của đất nước.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>












Chính tả (nghe viết)
Thợ rèn
Giữa trăm nghề, làm nghề thợ rèn
Ngồi xuống nhọ lưng, quệt ngang nhọ mũi
Suốt tám giờ chân than mặt bụi
Giữa trăm nghề, chọn nghề thợ rèn.
Làm thợ rèn mùa hè có nực
Quai một trận, nước tu ừng ực
Hai vai trần bóng nhẫy mồ hôi
Cũng có khi thấy thở qua tai.


Làm thợ rèn vui như diễn kịch
Râu bằng than mọc lên bằng thích
Nghịch ở đây già trẻ như nhau
Nên nụ cười nào có tắt đâu.
G S


Q R


quệt ngang nhọ mũi
Quai một trận
Hai vai trần bóng nhẫy
Nghịch























Chính t ả (nh ớ vi ế t)
Nếu chúng mình có phép lạ
Nếu chúng mình có phép lạ Nếu chúng mình có
phép lạ


Bắt hạt giống nảy mầm nhanh Hái triệu vì sao xuống
cùng


Chớp mắt thành cây đầy quả Đúc thành ông mặt
trời mới


Tha hồ hái chén ngọt lành Mãi mãi khơng cịn mùa
đơng Nếu chúng mình có phép lạ Nếu chúng mình
có phép lạ


Ngủ dậy thành ngườilớn ngay Hóa trái bom thành trái
ngon


Đứa thì lặn xuống đáy biển Trong ruột không cịn
thuốc nổ


Đứa thì ngồi lái máy bay Chỉ toàn kẹo với bi tròn
N B


C T
Đ H


N M
nảy mầm
lặn xuống
triệu vì sao


<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>





















<b> </b>Chính t ả (nghe vi ế t )


Chiều trên quê hương
Đó là một buổi chiều mùa hạ có mây trắng xô đuổi
nhau trên cao. Nền trời xanh vời vợi. Con chim sơn cac
cất lên tiếng hót tự do, tha thiết đến nỗi khiến người
ta phải ao ước giá mà mình có một đôi cánh. Trải
khắp cánh đồng là nắng chiều vàng dịu và thơm hơi
đất, là gió đưa thoang thoảng hương lúa ngậm đồng
và hương sen.


<b>A B </b>
<b>C D </b>
<b>Đ E </b>
<b>Ê G </b>
<b>H I </b>
<b>K L </b>
<b>M N </b>
<b>O Ô </b>
<b>Ơ P </b>
<b>Q R </b>
<b>S T </b>


<b>V X </b>


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×