Tải bản đầy đủ (.pdf) (117 trang)

Trưởng thành cùng con (Tủ sách người mẹ tốt): Phần 2

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.19 MB, 117 trang )

CHƯƠNG4

HƠNNHÂNĐỔVỠ,TƠIGIÚPCON“TRỊTHƯƠNG”TÌM
NIỀMVUI

Vừa làm người cha, vừa đóng vai trị làm mẹ, cùng con vượt qua hơn
2.000ngày,tơithựcsựthấuhiểucâunóicủaBạchNhamTống:“Đaunhưng
vuivẻhạnhphúc”.“Đau”vìnỗiđaucủacongái,“vui”vìnhìnthấycongái
kiêncường,hiểuchuyện,“hạnhphúc”vìcảmnhậnđượctìnhuvàsựcảm
thơngcủacondànhchotơi.
Mộtbứcthưđiệntử,vợtơi“rờibỏ”tơi
Ở phần trước như tơi đã kể, sau khi cuốn Chơi qua tiểu học được phát
hành,tơicùngcongáiđếnrấtnhiềunơiđểtuntruyềnquảngbá,mãiđến
cuốithángsáu,chúngtơimớitrởvềTrùngKhánh.
ThángsáuthờitiếtởTrùngKhánhnóngnhưđổlửa,mấyngàyliêntục
nhiệtđộđềurấtcaokhiếntơiphiềnmuộnbấtan.Lúcnàytơiđộtnhiêncóý
tưởng rời xa thành phố này, trong lịng tơi thực sự rất thích thành phố và
nhữngconngườinơiđây,nhưngtơikhơngthểthíchnghiđượcvớithờitiết
vàđồănởđây,cịnmộtđiềunữalànơiđâycáchqtơiqxa.
Đốivớinhữngngườihayphiêubạtnayđâymaiđóthìviệcthayđổichỗở
liêntụclàviệcrấtđỗibìnhthường.Mỗikhirờinơiởcũchuyểnđếnmộtnơi
ởmới,ngồitâmlýhướngtớinơiởmới,kỳvọngvớicuộcsốngmới,trước
giờtơikhơnghềcóthóiquennuốitiếcnhữnggìthuộcvềnơicũ.Tơicũng
khơngcóthờigianđểnhìnlạinhữngchặngđườngđãqua,vìnhữngđiềuở
trướcmắtcósứchấpdẫnqlớn,nhiềunămtrởlạiđây,nhìnvềphíatrước
và khơng dừng bước đã trở thành thói quen của tơi. Nhưng thấm thoắt tơi
cũng đã bốn mươi tuổi, chim mỏi tìm về tổ ấm, tơi bắt đầu nghĩ đến việc
địnhcưhẳnởmộtnơinàođó.
Từmùaxnnăm1983tơibắtđầurờiq,tronghaimươitámnămtơi
đãsốngởhơnmườitỉnhthànhphốtừNamtớiBắc,cuộcsốngphiêubạtnhư
vậy rất thích hợp với tính cách con người tơi, nếu như khơng phải đã là


chồng,làcha,cólẽtơisẽsốngmãicuộcsốngnhưvậy.Vìmuốnchovợcon
mộtcuộcsốngổnđịnh,đểconcóđiềukiệnpháttriểntốthơn,tơiquyếtđịnh


kếtthúccuộcsốngducư,tìmmộtthànhphốmàmìnhuthíchvàđịnhcư,
nhưcácbạntơinói:Ancưmớilạcnghiệp.
Đốivớinhững ngườilàm nghềtựdo nhưtơi, sốngởthành phốnào thì
cũngkhơngảnhhưởnglớnlắmđếnsựnghiệp,nhưngtơivẫncónhữngu
cầunhấtđịnhđốivớinơitơisẽgửigắmnửaqngđờicịnlại:Thứnhấtlà
phảiởphíaBắc,thứhaiphảigầnbiểnvàthứbathànhphốđóphảiítnhấtlà
thànhphốtrựcthuộctỉnh.Vớibađiềukiệnnàythìchỉcóbathànhphốlọt
vào danh sách là Thiên Tân, Thanh Đảo và Đại Liên. Thiên Tân thì cách
biểncũngkháxa,mùahèlạioibứcngộtngạt,vìthếsớmđãbịloạirakhỏi
danhsách,chỉcịnlạiThanhĐảovàĐạiLiên.
Vớitơigiữahaithànhphốnàyvẫncósựkhácbiệt,thứnhấtĐạiLiênvẫn
gầnqnhàcủatơihơnlàThanhĐảo,thứhaitơilàngườiĐơngBắc,vềĐại
LiênsẽcócảmgiácvềnhàmàởThanhĐảokhơngthểcóđược.Khibiếttơi
nghiêngvềĐạiLiênnhiềuhơn,vợtơikịchliệtphảnđối,cơấymuốnvền
Đàiđịnhcư,córấtnhiềulýdotrongđócómộtlýdolà:nĐàilàqcủa
cơấy,cơấykhơngmuốnphiêudạtcùngvớitơinữa.Đểthuyếtphụccơấy
đếnĐạiLiênđịnhcư,khicịnởTrùngKhánhtơiđãgửichocơấymộtbức
thưđiệntửvớinộidung“TámlýdođểchọnĐạiLiênlànơiđịnhcưvàphát
triển”.
DùlàthếnhưngvợtơivẫnkiênquyếtởlạinĐài,cuốicùngcơấynói
vớitơi:“AnhmuốnđếnĐạiLiênthìmìnhanhđi!”.Tơikhơngbiếtlàmgì
hơn,ngày8tháng7tơiđónggóinhữngvậtdụngcầnthiếtgửiđếnĐạiLiên,
tạm biệt bạn bè ở Trùng Khánh, rồi về n Đài. Ở nhà hai ngày, tơi chơi
cùngYYmộtngày,giúpcontrảlờithưcủamộtsốđộcgiảnhí,sauđómột
mìnhcơđộcbướclênthuyềnđếnĐạiLiên…
Ngàythứ19saukhiđếnĐạiLiên,vợtơigọiđiệnchotơithơngbáocó

gửichotơimộtbứcthưđiệntử,nóitơidànhthờigianmởraxem.Chuyện
khơng thể nói qua điện thoại mà phải viết email nhất định không phải là
chuyệnbìnhthường,trướckhimởthư,tơiđãnghĩđếnvàikhảnăngnhưng
sựthựclạinằmngồitưởngtượngcủatơi.
Bứcthưrấtdàinhưngnộidungchínhchỉcómột:Lyhơn!
Từ trước tới nay tơi ln cho rằng cuộc hơn nhân của mình vững như


thành đồng. Làm công việc tư vấn tâm lý mười mấy năm nay, tơi đã giải
quyếtkhókhăntronghơnnhâncủahàngvạnngười,giúpđỡkhơngítngười
cứuvãnhơnnhâncủahọ,vậymàgiờhơnnhâncủachínhmìnhlạiđangtrên
bờđổvỡ. Tơivốnthuyếttrìnhvề tìnhu, hơnnhân,giúp mọingười giải
đápthắcmắcvềlĩnhvựcnày,vậymànaychínhtơilạivấpphảichínhvấnđề
này,khơngbiếtcóphảilàơngtrờiđangtrêuchọctơikhơng?
Tơihiểurấtrõvềcuộchơnnhâncủamình,mặcdùnókhơngphảilàđẹp
nhấtnhưngcũngkhơngđếnnỗiphảiaiđiđườngnấy,trongxãhộibâygiờ
cuộcsốnghơnnhânchủyếulàtạmbợ,nhìnnhaumàsống,cuộchơnnhân
củachúngtơivẫncóthểcoilàhạnhphúchơnrấtnhiềunhà,nếunhưmộtgia
đìnhnhưgiađìnhtơiphảilyhơnthìítnhấtcóđến300triệugiađìnhTrung
Quốcnêngiảitán.
Dovậy,tơikhơnghềqđểýđến“thưlyhơn”củavợ,màđơngiảntrả
lờicơấy,khungiảicơấy,đợitơiổnđịnhcuộcsốngởĐạiLiênsẽđóncơ
ấyvàconđến.Nhưnglầnnày“lãogianghồ”làtơiđâyđãqngâythơ,vợ
tơinhanhchóngtrảlời:“Lyhơn,khơngcịnsựlựachọnnàokhác!”.
Tơinhậnrađâylàchuyệnnghiêmtúc,khơngphảilàtrịđùanữarồi,nên
cũngbắtđầunghiêmtúcđốidiệnvớichuyệnnày.Tơivẫncốgắngníukéo,
đặcbiệtkhinhắcđếnsựảnhhưởngđếnconcáisaukhilyhơn,cơấytừng
giúpđỡtơitrongcơngtáctưvấntâmlý,cơấykhơngphảilàkhơngbiếtkhi
giađìnhđổvỡsẽcóảnhhưởngnhưthếnàođếnmộtđứatrẻchưađầymười
tuổi.Sauvàilầnthươnglượng,tơithấyýcơấyđãquyết,tơicũngbngtay

từbỏ.
Cuộchơnnhânmườinămcuốicùngđãđiđếnhồikết.
Hơnnhânđổvỡtấtnhiênkhơngcóailàngườichiếnthắng,trongbấtkỳ
mộtcuộchơnnhânđổvỡnàothìhaibênđềucótráchnhiệm,chỉlàởmức
độkhơnggiốngnhau.Bởichodùthếnàothìcuộcsốngvẫncứtiếptục,vì
thế tơi bắt buộc phải lên kế hoạch cho cuộc sống mới của mình, mà điều
quan trọng nhất trong cuộc sống mới đó chính là con gái, điều tơi phải
“giànhgiật”đểcóđược.
Saukhiđồngýlyhơn,tơilậptứcliênhệvớinhàtrường,đặtmuasách
vở,vìđangtrongkỳnghỉ,tơikhơngtìmđượcaiởtrường,tơiđếnphịnggiáo


dụccủakhuCamCảnhTử,quasựgiớithiệucủachủnhiệmTrươngHuy,tơi
liênlạcđượcvớihiệutrưởngngTrinhHọccủatrườngTrunghọcsố77
thànhphốĐạiLiên,saukhiđãgiảiquyếtxongvấnđềnhậphọccủacon,tơi
bắtđầuchuẩnbịmọithứđểđónconvềĐạiLiên.
Taylớndắttaybé,chaconmìnhcùngđi
QQcủatơilàdomộtngườibạnlậpgiúp,đólànăm2005khitơiđangdạy
họcởTrùngKhánh,lúcđótơichẳnghiểuthếnàolàđểstatus,chỉbiếtgửi
bảnthảo,gửiảnhrấtthuậntiện,lạicóthểgửi,nhậntậptin.
Sauđómớibiếtởơngangnhỏcóthểđánhchữvào,thêmbiểucảm,lạicó
thể diễn đạt ý mình muốn nói, phần lớn người ta dùng nó để thể hiện tâm
trạng,màcịnthayđổithườngxun,liêntục,hơmnayvuithìđểmộtstatus
vuivẻ,ngàymaikhơngvuinữathìlạiđểmộtcâuđauthươngốntrách.Đầu
tiêntơichẳngviếtgìởơđó,thứnhấtlàkhơngquantâm,thứhailàtâmtrạng
khơngtiệnthổlộchongườikhácbiết.
Nhưngsaukhilyhơn,tơiđãthayđổiýnghĩbanđầu,độtnhiêntơigõvào
đódịngchữ“Taylớndắttaybé,chaconmìnhcùngđi!”.Đâycũnglàcâu
miêutảchânthựccuộcsốngmớicủahaichacon,chaĐơngTửbốnmươi
tuổidắttaycongáichưađầymườituổiPhạmKhươngQuốcNhất,bắtđầu

viếtnhữngchươngmớitrongcuốnsáchcuộcđời.
Chođếngiờsáunămđãtrơiqua,mọithứđềuâmthầmthayđổi,ĐơngTử
ngàymộtgiàđi,PhạmKhươngQuốcNhấtngàymộtlớnlên,chỉcómộtđiều
khơngthayđổiđólàtrạngtháitrênQQ“Taylớndắttaybé,chaconmình
cùngđi!”,ngàyhơmquanhưvậy,ngàyhơmnaycũngthếvàngàymaivẫn
tiếptụcthế,bởivìtơivẫnmuốndắttayconbướctiếpnhữngchặngđường
phíatrước.
Ởphầnđầutơiđãnói,conlàdotơikiênquyếtgiữlại,choconđượcđến
vớithếgiớinày,vìvậydùthếnàotơicũngkhơngđểmấtcon.Khilyhơn,
mộttrongnhữnglýdovợtơiđịiquyềnniconvìcơấylàcơngchức,như
vậy sẽ đảm bảo cho tương lai của con, cịn tơi thì khơng có, lo lắng sẽ có
ngàytơikhơngcókhảnăngđảmnhậnviệcchămsócnidạycon.Tơiđã
nóitừtrướcrằng:“Chodùphảiđiănxin,tơicũngphảiniconlớnkhơn”.
Mặc dù tơi khơng thể cho con một cuộc sống vật chất dư thừa, nhưng tôi


hồn tồn có thể cho con cuộc sống cơm áo no đủ, cuộc sống tinh thần
phongphú,vàmộttuổithơvuivẻ!
Vừaphảilàmvaitrịcủangườicha,vừađóngvaitrịlàmmẹ,cùngcon
vượt qua hơn 2.000 ngày, tơi thực sự thấu hiểu câu nói của Bạch Nham
Tống:“Đaunhưngvuivẻhạnhphúc”.“Đau”vìnỗiđaucủacongái,“vui”vì
nhìnthấycongáikiêncường,hiểuchuyện,“hạnhphúc”vìcảmnhậnđược
tìnhuvàsựcảmthơngcủacondànhchotơi.Đốivớitơi,nỗiđaulớnnhất,
sâunhấtđólàkhiếnconphảichịunỗiđauvềthểchấtvàtinhthần.Khicon
phải chịu nỗi đau tinh thần là mất đi tình thương của mẹ, con đã cùng lúc
phảichịunỗiđauvềthểchất.
Đểgiảmbớtnỗiđaucủaconkhiphảixamẹ,đểconcóthểvuivẻ,tơilàm
tấtcảvìđứacongáitộinghiệp.Saukhixácđịnhsẽlyhơn,tơiđặtinbăng
rơnvớidịngchữ“ChàođóncongáiYYvềnhà”,trướckhitơivềnĐài
đóncon,tơiđãtreonóởnhữngnơidễnhìnnhấtlàphịngkháchvàphịng

củacongái,đểconcóđượccảmgiáctrởvềnhà,đểconchấpnhậnmộtthực
tếlàởcănnhàthnàychỉcóhaichacon,vàgiađìnhgiờchỉcóhaichacon
màthơi.
Đểtạokhơngkhíấmáp,tơitrangtrícănphịngcủaconvớiphongcách
hoạthình,từgatrảigiường,chăn,gốivàcácđồdùngtrongphịng,đồchơi,
tấtcảđềulànhữngthứconthích,tơicịnphóngtomộtbứcảnhcủacontreo
ởđầugiường…
SaukhiđónconđếnĐạiLiên,tơiđưaconđichơikhắpnơi,đểconcóthể
uthànhphốnày,ungơinhàmớicủachúngtơi.Đểlàmconvui,tơimua
choconrấtnhiềuđồchơiconthích,nhưngcũngchínhvìnhữngđồchơinày
khiếnconphảichịuđauđớn.
HơmđólàngàythứbaconởĐạiLiên.Buổitốihơmđósaukhiăncơm
xong,congáiYYchưađầymườituổicầmtheovántrượtmàchavừamua
chocùngcơhàngxómđếncơngviênQuangMinhởnúiphíasaunhàchơi.
CơhàngxómrấttốtvớiYY,YYcũngrấtqcơấy.Tơichỉdặnconcóhai
câu:“Chơiphảicẩnthận”và“Phảinghelờicơ”,nghexonglờidặncủatơi
convuivẻxuốngdướinhàcùngcơhàngxómđicơngviênchơi.
Mộttiếngsau,cũnglàlúcYYlẽrađãphảivềđếnnhà,tơinhậnđược


điệnthoạicủacơhàngxóm:“ĐơngTử,YYbịthươngrồi,cậumauxuống
đây,chúngtơiđangởbệnhviệncủakhudâncư”.Ngheđiệnthoại,đầutơi
chỉcótiếnguu.Tơimởngănkéo,lấytiền,chạynhanhtớibệnhviện.Lúctới
chỉthấytrướccửabệnhviệncórấtnhiềungườixúmlại,lenđượcvàođám
đơngđó,tơinhìnthấyYYcủatơingườiđầymáu,kêu:“Cơơiđau,cơơi
đau…”.
Tơiơmlấyconvàolịngnói:“Conu,đãxảyrachuyệngìvậy?”.Con
kêulên:“Chaơiconđau,chaơiconđau”.Khimọingườigiụcmauđibệnh
việnthìtơivàconlênxecủachồngcơhàngxómđểđếnbệnhviện.Ởtrênxe
cơhàngxómkểlạitìnhhìnhlúcđóchotơinghe:LúcởtrênnúiYYchơirất

vui,khixuốngnúi,cơhàngxómgặpmấyngườiđồngnghiệp,vìthếhọvừa
đivừanóichuyện.YYtrượtvánnênđinhanhhơnmấycơrấtnhiều,conbé
khơng chịu đi chậm cùng với mấy người lớn, vì thế mà con bé nói với cơ
hàngxómlànósẽđitrước.Nhưngvừađikhơngbaoxa,doxuốngdốc,tốc
độ trượt nhanh, con bé khơng kịp phanh lại, qn tính lớn nên con bị ngã
văngvàobênđường,mặtconđậpvàolềđường.Mộtlúcsaucáccơmớiđi
tới,lậptứccõngconđưađếnbệnhviệnkhudâncưdướichânnúi,thấyrăng
cửacủaconlunglay,tồnthânđềulàmáu,bácsĩkhơngdámxửlýngaytại
chỗ,khunlậptứcđưađếnbệnhviệnlớn.Vìthếcơhàngxómmớigọiđiện
chotơi.
Nghecơhàngxómkểlạichuyện,tơiphảikìmnénkhơngđểmìnhkhóc,
nhìncongáimặttồnlàmáu,nghetiếngrênvìđauđớncủacon,lịngtơiđau
như bị dao cắt. Con gái mặc dù nhắm chặt mắt nhưng vẫn cảm thấy sự lo
lắngvàđauđớncủacha.Conkhơngngừnganủitơi:“Chaơi,conkhơngsao
đâuạ,conkhơngkêuđaunữa,đượckhơngcha?”.Thấycongáikiêncường,
hiểuchuyệnnhư vậy,tơi vừakhócvừa nóivới con:“Congái yêucủa cha
thậtngoan,thậtkiêncường,mộtlátnữachúngtasẽđếnbệnhviện,đểbácsĩ
băng bó vết thương cho con, thế là khỏi rồi”. Trên xe, con gái vẫn khơng
ngừngsửalạinhữnggìcơhàngxómnhầmlẫntrongkhikểlạisựviệc.
TrướctiênchúngtơiđếnbệnhviệntaimũihọngĐạiLiên,kiểmtrahai
cáirăngcửa(saukhicốđịnhrăng,chữatrịtrongvịngnửanămvẫnkhơng
giữđượchaicáirăngđó,cuốicùngđànhphảilấytủy,giữlạihaichânrăng,
đến năm nay mới thay răng mới) và hai cái răng sữa đều bị thương tổn ở


mức độ khác nhau, ngồi chân trái ra, thì hai tay và chân cịn lại đều bị
thươngnghiêmtrọngngồida,phầnmặt,vaiđềubịsâysát.Saukhixửlý
xongởbệnhviệntaimũihọng,chúngtơilạitiếptụcđiđếnBệnhviệnsố3
củaĐạihọcYđểchữatrịnhữngvếtthươngkhác.Vàingàysauđóliêntục
đilạigiữahaibệnhviện,trongqtrìnhchữatrịmặcdùrấtđauđớnnhưng

YYrấtlạcquanvàkiêncường.
Mườingàysauđóvếtthươngdầndầnhồiphục,YYmặcdùchưakhỏi
hẳnnhưngvẫnthamgiakỳhuấnluyệnqnsựdànhchohọcsinhmớido
nhàtrườngtổchức,conrấtkiêncường.Nửanămsauđótronghoạtđộngđi
bộ ba mươi kilơmét, con là người nhỏ tuổi nhất trong số một trăm nghìn
nghìnngườihồnthànhcảqngđường,mộtlầnnữaconđãchomọingười
thấynghịlựcphithườngcủacon.
Đólàđầuhènăm2007,mỗinămcứđếnthờiđiểmnàyĐạiLiênđềutổ
chứchoạtđộngĐibộQuốctế.Khiđọcđượctinnàytrênbáo,YYliềnnảy
ra ý định ghi tên tham gia. Hoạt động lần này chia thành ba cấp độ: đi bộ
mười kilômét, hai mươi kilômét và ba mươi kilômét. Tôi khuyên con nên
chọn mức mười kilômét thôi nhưng con chê quãng đường ngắn, khơng đủ
thỏamãn.Conkiênquyếtchọnhaimươikilơmét,vìthếmàtơimiễncưỡng
đồngý.
Ngàyhơmsaukhiđihọc,cơgiáobảocóthểđăngkýthamgiatậpthể,cả
lớp có hơn hai mươi bạn tất cả đều đồng loạt tham gia hoạt động lần này,
hầuhếtcácbạnđềughitênthamgiahạngmụcbamươikilômét,YYtừnhỏ
đã rất kiên cường, khơng chịu khuất phục khó khăn nên lần này con cũng
đăng ký hạng mục ba mươi kilômét như các bạn. Khi biết được điều này,
trước hết tôi phải khẳng định tinh thần khơng cam chịu thất bại của con,
nhưngtơivẫnkiênquyếtphảnđối,tơinóivớiconlàhạngmụcnàyqsức
củacon,sauđóconthuyếtphụctơilàcócơgiáođicùng,vìthếcuốicùngtơi
cũngphảiđồngý.
Hơmđócondậyrấtsớm,giốngnhưmộtchiếnsĩchuẩnbịlênđườngđi
viễnchinh,saukhichuẩnbịxonghànhlý,conxuấtphátvớitinhthầnđầy
phấnchấn…
Vốnđãhẹntrướclà5giờ30phúttậptrungởtrạmxebuschờxe503để
cùngđiđếnđiểmkhởihànhcủahoạtđộngđibộlàquảngtrườngTinhHải.



Nhưngsaukhiđếnthìchẳngcóbạnnàoởđócả,YYhốthoảng:Cácbạnđi
đâuhếtcảrồi?Hỏimộtbácđangxembáogầnđómớibiếtvì7giờxe503
mới xuất phát nên các bạn đến trước đều đã lên xe khác và đi rồi. Với sự
giúpđỡnhiệttìnhcủamộtchú,trảiquabaokhókhăn,cuốicùngYYcũng
đãđếnnơilúc7giờ30phút.
Vốnnghĩrằngđếnđâysẽgặpđượccơgiáocùngcácbạn,aingờrằngở
đâylàmộtbiểnngười,khơngthểnàonhìnthấybóngdángcủacácbạnđâu,
YYrấtbuồn,giốngnhưlàmộtđứatrẻbịbỏrơivậy.Nghecơphụtráchnói,
hoạtđộnglầnnàyaiđếntrướcđitrước,mọingườiđếnrồinhấtđịnhlàđãđi
rồi.Vìthế,YYcầmlấybảnđồlộtrìnhđườngđi,đitheonhữngchỉdẫnbên
đườngbắtđầuhànhtrìnhgiannancủamình…
Nhữngngườiđuổikịpconrấtnhiềunhưngtrênđườngconlạichẳngtheo
kịpmấyngười.Bởivìcácbạncùnglớpđềulớnhơnconba,bốntuổi,chân
đềudàihơnchâncon,khỏehơncon,làmsaoconcóthểđuổikịpcácbạn.
Khiconđiđượcmườikilơmét,conmệtđếnnỗimuốntừbỏnhưngcốchịu
đựngđiđếnmứchaimươikilơmét.Saukhinghỉngơimộtthờigiandài,con
đinốtqngđườngmườikilơmét,tồnthânmệtmỏi,khinhìnthấycơgiáo
vàcácbạnđangchờởvạchđích,conxúcđộngịakhóc.
Congáihaivaisưngđỏ,nhưngvẫnnởnụcườikhảihồn,khitơigiơtay
con lên như một người anh hùng, đột nhiên hai mắt tơi nhịe đi vì xúc
động…
Khibắtđầudạyvỡlịngchocon,tơiđãnóivớicon:Trênconđườngđời
cónhữnglúctasẽgặpgióto,gặpmưabão,nếutakhơngvượtquanhững
khókhănnàythìsẽkhơngbaogiờnhìnthấycầuvồng.Taylớndắttaybé,
trên con đường mưa gió, có cha là người dẫn đường, có bước chân kiên
cườngcủacontheosau.
Tơimuốnconchịutổnthươngítnhất
Khơngcóaimuốnkếthơnrồilạilyhơn,đặcbiệtlànhữnggiađìnhđãcó
concáinhưngvìtheođuổihạnhphúccủacánhân,mộtsốngườivẫnchọn
cáchbẻgẫygơngxiềnghơnnhân.Nhiềungườimuốnlyhơnkhơngcónghĩa

là họ khơng u con cái, mà vì họ khơng hiểu được hết việc ly hơn ảnh
hưởngthếnàođếnconcái.Chẳnghạncónhữngcặpvợchồngthườngxun


cãivãhoặcmộtbêncónhữngcửchỉkhơngđúngmực,đểchoconcómột
giađìnhtốtđẹphơn,ngườitachọnphươngánlyhơnđểtìmmộtngườithích
hợphơn,họchorằngnhưthếhọsẽvuivẻvàconcáicũngvìthếmàsẽvui
trởlại.
Nhưngthựctếkhơngphảinhưvậy,đóchỉlànhữnggìmàchúngtamong
muốnnhưngchadượnghaymẹkếthìkhơngthểthaythếvịtrícủachamẹ
đẻtronglịngconcái.Nếuchadượngmẹkếquantâmchămsócchúnghơn
cả cha mẹ đẻ thì có thể trẻ cũng sẽ cảm kích hoặc u cha dượng mẹ kế,
nhưngnhữngtìnhcảmđómãimãikhơngthểgiốngnhưtìnhcảmdànhcho
cha mẹ đẻ. Vì thế cha mẹ ly dị ảnh hưởng tới tâm lý của con cái nghiêm
trọnghơnchúngtatưởngtượngnhiều,hơnthếnữasựảnhhưởngnàykhơng
chỉởmộtthờiđiểmmànótíchlũydầntheoqtrìnhtrưởngthànhcủacon
cái,thậmchíảnhhưởngđếncảcuộcđờicủacon.
Đốivớinhữngngườitrongthờiđạimớithìlyhơnkhơngphảilàviệcgì
xalạ,mớimẻ,nhữngngườilyhơnxungquanhchúngtarấtnhiều,đặcbiệtlà
nhữngnămgầnđâytỷlệlyhơntăngtheocấpsốnhân.Nhưnglyhơnkhơng
phảilàchuyệnriêngcủahaingười,đốivớinhiềugiađình,trongchuyệnly
hơncịncómộtđươngsựvơcùngquantrọng,đólàconcái.
Ngàynaynhữngđứatrẻsốngtronggiađìnhđơnthânngàymộtnhiều,đó
làvìtỷlệlyhơnngàymộtcao.Hơnnhânđổvỡ,ngườibịtổnthươngnhiều
nhấtkhơngphảilà“ngườivợ”hay“ngườichồng”màlạichínhlànhữngđứa
trẻvịthànhniên.TheokinhnghiệmtưvấnhơnnhângiađìnhcủaĐơngTử
nhiều năm nay, khi cha mẹ ly hơn thì những đứa trẻ dưới ba tuổi hoặc là
nhữngtrẻtrênmườilămtuổichịuảnhhưởngtươngđốiít,bịảnhhưởnglớn
nhấtlànhữngđứatrẻchíntuổi,mứcđộảnhhưởnglầnlượtlàtrẻởcácđộ
tuổi:támvàmườituổi,bảyvàmườimộttuổi,sáuvàmườihaituổi,nămvà

mười ba tuổi, bốn và mười bốn tuổi, ba và mười lăm tuổi… Những ảnh
hưởng nói trên tất nhiên là những ảnh hưởng khơng tốt, hay như chúng ta
thườngnóilà“tổnthương”.
Nhữngngườihiểu vềtâm lýtrẻem đềubiết, trướcbatuổi trẻchưa ghi
nhớđượcsựviệc,nếulàtrẻsơsinh,thìchỉcầnmột,haingàylàtrẻcóthể
thíchnghivớichamẹmới,trẻtừhaiđếnbatuổimấtvàingàyhoặcchỉmất
mười mấy ngày là có thể thích nghi, lớn lên rồi trẻ cũng sẽ khơng biết về


nhữngthayđổinày,nếunhưkhơngkiểmtraADN,chúngsẽlntinrằng
cha mẹ ni chính là cha mẹ đẻ của chúng, vì thế những người nhận con
nithườngmuốntìmnhữngtrẻnhỏ;saumườilămtuổithìýthứcvàquan
niệm cơ bản đã được hình thành, trẻ khơng cịn chịu tác động q lớn từ
nhữngảnhhưởngbênngồi,mặcdùchúngkhơngmuốnthấychamẹlyhơn
nhưngchúngcóthểhiểuchochamẹ,thậmchícónhữngđứatrẻkhithấycha
mẹbấthịa,cịnchủđộngkhunchamẹlyhơn.
Nhưng những đứa trẻ ngồi độ tuổi như hai trường hợp trên lại khác,
chúngđãghinhớsựviệcnhưnglạikhơngcóđủnănglựcđểhiểusựviệc,và
ởđộtuổinàyđúnglàgiaiđoạnchúngcầnsựuthươngvàchămsóctừcha
mẹ nhất, lúc này cha mẹ ly hơn, tất nhiên chúng sẽ bị tổn thương rất lớn,
chúngsẽsợhãi,thiếucảmgiácantồncầnthiết,sẽcămphẫnkhimấtđitình
thươngucủachahoặccủamẹ,đặcbiệtlànhữngđứatrẻkhoảngchíntuổi.
Khihơnnhânđổvỡ,congáitơivừatrịnchíntuổirưỡi!
Đốivớingườiđànơngđãởđộtuổibốnmươi,trảiquabaodâubểnhư
tơi,hơnnhânđổvỡtấtnhiêncũngrấtđaukhổnhưngcũngkhơnglàgìcả,
chỉ cần sốc lại tinh thần, điều chỉnh kế hoạch tương lai, tiếp tục sống mà
thơi.Nhưngđốivớimộtđứatrẻchưađầymườituổi,điềuđógiốngnhưmột
taihọachếtngười,mặcdùtơilàmộtchungiatâmlý,cóthểgiúpconđiều
chỉnhtâmlý,nhưngviệcconbịtổnthươnglàkhơngthểtránhkhỏi,điềutơi
cầnlàmkhơngphảilàtránhchoconkhơngbịtổnthươngmàlàlàmthếnào

đểconbịtổnthươngítnhất,đểconbévừa“chơiquatiểuhọc”vẫnrạngrỡ
nhưngàynào.
Ngồi việc tạo cho con một khơng khí gia đình ấm cúng hịa thuận, tơi
chú trọng giúp con điều chỉnh tâm lý. Sau khi đón con về ở cùng, tơi âm
thầmlàmcơngtáctưtưởngchocon,tơitrịchuyệncùngcon,cùngconchơi
trịchơi,đểconthựcsựcảmnhậnđượcniềmvui,tơikhơngngừngkểcho
connghenhữngcâuchuyệnvềcuộcsốnghạnhphúccủanhữngđứatrẻsống
tronggiađìnhđơnthân.
Bấtluậntơicócốgắngđếnnhưthếnàothìvẫncónhữngdichứngvềsau,
trướctiênlàvấnđềsứckhỏe.TừkhiđónconđếnĐạiLiênở,conănuống
khơngđượctốtcholắm,tơicốgắngthayđổimónănnhưngconkhơngmuốn
ăn.Khơngbịcảmcúmthìlạiđaudạdày,khơngngàynàolàconkhơngốm.


Haigiờsángngày26tháng8,conthấybụngrấtkhóchịu,tơivộicõng
conxuốnglầu,đợimãimàkhơngthấyxetaxi,khơngcịncáchnàokháctơi
vừacõngconđivừatìmxe,vấtvảđiđượcmấytrămmétthìthấymộtchiếc
xe đỗ bên đường, xe đưa chúng tơi đến Phịng khám Bắc, Bệnh viện số 2
thuộcĐạihọcĐạiLiênđểkhám,saukhichụpchiếuxongkếtluậnbanđầu
làcóthểbịviêmruộtthừa,bácsĩkiếnnghịđưaconđếnBệnhviệnNhiđồng
thànhphốĐạiLiênđểchẩnđốnchochínhxác.
VấtvảlắmchúngtơimớiđếnđượcBệnhviệnNhiđồng,khiđếnnơithì
trờiđãsáng,saukhikiểmtra,bácsĩchobiếtcongáibịnóngtrong,tiêuhóa
khơngtốtdẫnđếnbịtáobón,đạitiệnkhó,nếukhơngkịpthờichữatrịsẽkéo
theonhữngbệnhkhác,sauhailầnthơngruột,vấnđềđãđượcgiảiquyết.Vài
ngàysauđó,cơthểcủaconrấtyếu.
Sứckhỏedầndầnhồiphụcnhưngvấnđềtâmlýlạilàmộtbàitốnkhó.
Mộtthángsauđó,mộthơmkhitanhọcvề,conđưachotơimộttờgiấy,
lúcđưachotơi,conịakhóc,khócnứcnởrấtđángthương,tơihỏicontại
sao khóc, con trả lời: “Con khơng muốn làm đứa trẻ của gia đình đơn

thân…”.Tơianủicon,condầndầnbìnhtĩnhlạivàkểchotơiđầuđicủa
sựviệc.
Nhàtrườngvìmuốnchămsócnhữnghọcsinhcóhồncảnhkhókhănvà
nhữnghọcsinhlàcontronggiađìnhđơnthân,cơgiáophátchomỗihọcsinh
mộttờgiấy,nếulàcongiađìnhđơnthânthìphảighirõràng,nhàtrườngsẽ
quantâmchămsóchơntớinhữngđốitượngnày,hơnnữacũngsẽquantâm
tớiphụhuynh,vídụcóthểgiảmbớtnhữngkhoảnđónggópliênquan.Xuất
phátđiểmcủanhàtrườnglàhồntồntốt,nhưngYYkhơngmuốnđểmọi
ngườibiếtchamẹđãlyhơn,cũngkhơngmuốnnhậnđượcsựchămsócđặc
biệtnàocả,nhưngconcảmthấytơirấtvấtvả,muốntơinhậnđượcsựgiúp
đỡ,giảmgánhnặngchotơi.
Ngàyhơmđó,YYkhócrấtthươngtâm,saukhitơikhunnhủcon,hai
chaconơmnhaukhóc,tơikhócvìthấyconđaubuồn,cũngvìthấyconrất
hiểuchuyện,biếtthươngcha.
Vìcảmthấycólỗivớiconkhilyhơn,nênphụhuynhcủagiađìnhđơn
thân thường có tâm lý đền bù cho con cái ở những mức độ không giống


nhau.Tơicũngvậy,tơilnnghĩmìnhđãkhơngchoconmộtgiađìnhhồn
chỉnh,đặcbiệtlàcongáilàdotơikiêntrìgiữlại,vìthếmàtơiđãtừngrất
đaukhổ,dằnvặtvìcólỗivớicongái,vớitâmlýnhưvậy,suynghĩđềnbùlà
biệnphápduynhấtđểgiảmbớtsựhổthẹnáynáytronglịng.Nhưnglýtính
mộtchúttơilạicảmthấynếunhưbùđắpthìsẽkhơngcólợichosựtrưởng
thành của con, hơn thế nữa từ nhỏ Y Y đã chịu sự ảnh hưởng từ phương
phápgiáodụccủatơi,nhiềulúcconsẽkhơngchấpnhận“bùđắp”nhưvậy
màngượclạiconrấthiểuchuyện,cịnquaysanganủitơi.
Dướisựnỗlựccủacảhaichacon,PhạmKhươngQuốcNhấtcủangày
hơmnayvẫnlàmộtcơbérạngrỡ,vuivẻ.
Dùcongáilúcnàocũngvuivẻ,vẫnrạngrỡvuitươi,nhưngtơibiếtrấtrõ,
hơnnhâncủachamẹđổvỡđãlàmconchịutổnthươngnhấtđịnh,nhưngcon

đãbiếtchịuđựngtổnthương,họccáchkiêncường,tựtinvàtrưởngthành…
Hàngxómtốtcủatơivàcongái
Cùngvớisựpháttriểncủaxãhội,truyềnthốngtốtđẹp“bánanhemxa
mualánggiềnggần”ngàycàngbịmaimột,đặcbiệtlàhaimươinămtrởlại
đây,mọingườingàymộtthờơvớiquanhệhàngxómlánggiềng,vìthếtơi
đãtừngviếtmộtbàibáocónhanđề“Thànhphốthờơ,conngườithờơ”để
thứctỉnhtâmlýcủamọingười.
Theođiềutra,khoảng25%dânsốởcácđơthịhiệnđạicơbảnkhơngbiết
hàng xóm của mình là ai; 45% thỉnh thoảng gặp hàng xóm chào hỏi; 75%
khơng nắm rõ tình hình các thành viên trong gia đình của hàng xóm; 65%
ngườiđượchỏichobiếthọsẽkhơngnhờđếnsựgiúpđỡcủahàngxómvà
70%sốngườiđượchỏichobiếthọchưatừnggiúpđỡhàngxóm.
Cóthểlàdotínhnếtvàcáchcưxử,mấynămnay,bấtluậntơisốngởđâu,
bấtluậnlànhàmuahaynhàđith,tơivơcùngcoitrọngquanhệhàngxóm
lánggiềng.Tơichorằngquanhệhàngxómlánggiềngthânthiếtcũnglàmột
nhântốcấuthànhmộtcuộcsốnghạnhphúc,nêntơicoinhữnghộđốidiện
haynhữngngườihàngxómởtầngtrên,tầngdướinhưngườithâncủamình
vậy,họcóchuyệngìtơisẽnhiệttìnhgiúpđỡvàngượclạitơicóchuyệngì
mọingườisẽgiúpđỡtơi.
Khi tơi đến Đại Liên, dù có ý định định cư tại đây, nhưng thứ nhất là


khơngcótiềnmuanhà,thứhailàcơngtáctưtưởngvớimẹcủacongáichưa
thơng,vìthếđếnđâychúngtơichỉthnhàthơi.Tơithmộtcănphịngở
khu dành cho người thân của cán bộ cơng nhân viên cơng ty Cơng nghiệp
hóa chất Đại Liên, người chủ nhà họ Tân, vợ anh họ Thiệu, lớn hơn tơi
khoảngsáuhaybảytuổi,anhTânlàmláixeởđơnvị,cịnchịThiệusaukhi
nghỉhưuvềlàmchủnhiệmvănphịngcủamộtxínghiệptưnhân,họcómột
contraihaimươihaituổiđãđilàm.
Cănphịngtơithnằmởlầuhaiphíatây,mộttầngchỉcóhaihộở,đối

diệnvớinhàtơilànhàcủavợchồnganhchịchủnhà,theolờichịchủnhà,
căn phịng tơi ở bây giờ vốn là nhà của đồng nghiệp của chị, đồng nghiệp
củachịmuanhàmớinênchuyểnnhà,chịliềnmualại,chuẩnbịnhàchocon
traisaunàylấyvợ.Conanhchịvẫnchưacóýđịnhlậpgiađìnhtrongvịng
haiđếnbanămtới,vìthếanhchịchothnhà.
Lúcđầukhibiếtchủnhàởngayđốidiện,tơicóhơiáingại,lolắng,sau
đókhitiếpxúcthấyanhchịchủnhàlàngườitốt,anhchủnhàrấtthậtthà,chị
chủnhàthìthẳngthắn.Khimớibắtđầuở,tơichỉcómộtmình,haianhchị
cógìngonđềugọitơisangăncùng.
Sauđókhianhchịbiếttơilyhơn,ngồiviệcanủitơianhchịlnnói:
“ĐơngTử,nếucuộcsốngcókhókhăngìcứnóivớichúngtơi”.Khixechở
đồ đạc chuyển nhà cùng với con gái từ Yên Đài đến, hai anh chị và đồng
nghiệpcủahọđãđứngsẵnởđótừbaogiờ,lậptứcgiúpđỡtơichuyểnđồlên
trên phịng, để tỏ lịng cảm kích, tơi định mời mọi người một bữa ở nhà
hàng,nhưnggiađìnhanhchịđãsớmchuẩnbịcơmnước,mộtlàthaytơicảm
ơnnhânviêncủacơngtychuyểnnhà,hailàtiếpđóncongáiYYcủatơi.Vì
thếmàquanhệcủachúngtơingàymộttốthơn.
Cuối tháng 11 tơi phải đi Bắc Kinh ba ngày, tham gia Đại hội Các nhà
giáodụcTrungQuốclầnthứba,nhưngkhơngbiếtphảilàmthếnàovớicon
gái,chịThiệubiếttơikhơngcóaiđểgửigắmYY,chịliềnnhiệttìnhđónY
Yquanhàchịở,giúptơigiảiquyếtnỗilokhiđicơngtác.
ThờigiansốngởĐạiLiên,nóiđếnnhữngngườihàngxómtốtbụngcủa
tơivàcongái,ngồigiađìnhanhchịchủnhà,cịnmộtgiađìnhởdướilầu
màcảđờinàytơicũngkhómàqnđược.


YYhọcởtrườngTrunghọcsố77thànhphốĐạiLiên,cáchnhàkhoảng
ba,bốntrămmét,rakhỏicổngkhudâncư,điquahaiconphốlàđếntrường,
buổi sáng con bé tự đi học, lúc mới đầu khi tan học con cũng tự về nhà,
ngồinhữnglúcthờitiếtkhơngthuậnlợitơithithoảngđưađónconra,thì

đềulàcontựđihọcvàtựvềnhà.Cuốitháng10ngàyngắnhơn,trờicũng
nhanhtốihơn,khitanhọccũnglàlúctrờiđãtối,đểđảmbảoantồn,lúc
nàytơibắtđầuđónconvề,đúnglúcnàythìnhữngbuổithuyếttrìnhcủatơi
ngàymộtnhiềulên.
NhậnlờimờicủaSởNghiêncứuKhoahọcgiáodụcthànhphốĐạiLiên
vàtạpchíGiáodụcĐạiLiên,tơibắtđầunhữngbàigiảngbồidưỡngchophụ
huynhvàcácthầycơgiáoởcáctrườngtrunghọcvàtiểuhọccủathànhphố,
thờigianthuyếttrìnhđaphầnlàvàobuổichiều,khikếtthúcvềđếnnhàthì
cũng là lúc Y Y đã tan học lâu rồi, để một đứa trẻ mới mười tuổi đi trên
đườngtối,tơikhơngthểnàontâm,làmthếnàođây?Khithấykhơngcịn
cáchnàokhácthìtơinghĩđếnchịTrịnhởlầudưới.
NhàchịTrịnhởdướilầumột,ngaydướinhàcủaanhchịchủnhà,anhchị
đềuđãhơnnămmươituổi,anhlàmchânchạyviệcởđơnvịcịnchịđãvề
hưunhiềunămnay,ởnhàtrơngcon,họcómộtcậucontraiđanghọccấpba,
haivợchồngđềuchânchất,nhiệttình,biếttơilà“ngườicóhọc”,họrấttơn
trọngtơi.Mặcdùhaigiađìnhchúngtơichưatừngqualại,nhưngkhitơivà
YYlênlầuxuốnglầu,họđềunhiệttìnhchàohỏichúngtơi.
Vìthếtơiđếnnhàanhchịvớitâmlýthửxemthếnào,tơigõcửa,saukhi
nóichuyệnchàohỏiđơngiản,tơitrìnhbàyýđịnhcủamình,vàhứasẽgửi
chịthùlaonhấtđịnh,chịTrịnhvàchồngchịnóitơikháchsáo,đãcoihọlà
ngườingồi,việccủaYYhọnhấtđịnhgiúp,nhưngkiênquyếtkhơnglấy
thùlao,anhchịcịnnóimộtngườiđànơnggàtrốngniconnhưtơikhơng
dễdànggì,họmuốngiúpđỡnhưngkhơngcócáchnàocả,lầnnàythìhọcó
cơhộigiúpđỡtơirồi.
Để viết được những dịng này, tơi đã xem lại nhật ký của năm đó, chỉ
tronghaithángchịTrịnhđãgiúptơiđónYYđếnhơnmườilần.Đểkhơng
nhỡnhàngviệcđónYY,nhiềulúcchịcịnphảibỏdởviệcnhà,độigióđội
tuyếtđếntrườngđónYYvề.



Đểđápứngngàymộttốthơnnhucầucủacácthầycơgiáovàcácbậcphụ
huynh, những buổi thuyết trình khi đó có lúc cịn thêm phần ký tặng sách
mớicủatơi.Nhàxuấtbảngửichotơihơn1.000cuốnsách,cóđếnhaichục,
bachụctúinặng,nhữngcuốnsáchnàychuyểntừtầngdướilêntầngtrênrồi
lạichuyểntừtrênxuốngdướirấttốncơngtốnsức,chịTrịnhnóitơicóthểđể
ở nhà chị, như vậy có thể bớt vất vả khi chuyển đi chuyển lại, vì thế mà
phịngkhách,hànhlang,thậmchílàphịngngủnhàchịchấtđầynhữngsách
củatơi.Sauđómỗilầnrangồithuyếttrình,haivợchồngchịlạigiúptơi
chuyểnnhữngcuốnsáchnày.
Cho dù là nhà chị Thiệu hay nhà chị Trịnh, nhà nào làm món gì ngon,
khơngmờichacontơiquaănthìlạimangqua,manglênchochacontơi,
đặcbiệtlàchịThiệuchủnhà,chịnói:“ĐơngTử,cậuviếtláchbận,khơng
muốnnấunướngthìhaichaconquanhàtơicùngăn,dùsaothìtơicũngphải
nấucơm,mọingườicùngănchovui”.Vìchịmờinhiệttình,vàilầntơivàY
Y qua nhà chị ăn cơm, nhưng nghĩ làm phiền gia đình chị, thực sự tơi rất
ngại, sau đó chị thường làm những món mà Y Y thích ăn mang sang cho
chúng tơi, mỗi lần như vậy chị đều nói: “Hai cha con mau ăn nóng cho
ngon…”.
Mộtngườithahươngphiêubạtnhưnglnlnnhậnđượctìnhcảmấm
áptừnhữngngườikhácrấtdễxúcđộng,huốngchilàchúngtơinhậnđược
sựchămsócquantâmnhưvậy,sựcảmkíchđốivớinhữngngườihàngxóm
tốtbụnglnlnởtronglịngtơi.Nhưngtừtrướctớinaytơichưabaogiờ
nóivớichịThiệuhaychịTrịnhrằngtơibiếtơnhọnhưthếnào.
Rời xa Đại Liên đã mấy năm nay, lúc nào tơi và Y Y cũng nhớ tới họ,
khơngdướimộtlầntơinóivớiYY:“NếutrởlạiĐạiLiên,haichaconmình
nhấtđịnhphảiđếnthămgiađìnhhaicơhàngxómtốtbụng”.
NhữngnămthángởĐạiLiênđólàqngthờigiankhổsở,vấtvảnhất
củatơivàcongái,nếukhơngcósựgiúpđỡcủanhữngngườihàngxómtốt
bụng, không biết là cuộc sống của tôi và Y Y sẽ như thế nào, con gái có
đượctâmlýthoảimáinhưbâygiờkhơngthểkhơngnóiđếncơngsứccủa

chịThiệuvàchịTrịnh,giờphútnàytơichỉmuốnnóimộtcâu:“Cảmơncác
chị,nhữngngườichị,ngườihàngxómtốtbụngcủatơi!”.


Thủytriềuxuốngtơiđưacongáirabiển
TrongtuổithơcủaĐơngTửkhơngcókýứcvềbiển.Từnhỏtơilớnlênở
mộtvùngqthuộcđồngbằngĐơngBắc,khơngcóliênhệvớibiển.
“Lúcnhỏmẹtơikểchotơinghe,biểnlàqhươngcủatơi.Tơisinhraở
vùngvenbiển,sốngvàlớnlêncùngbiển…”.TiếnghátcủaChuMinhAnh
đãhướngtơivềsựthầnkỳcủabiển.
Mười tám tuổi, tơi nhập ngũ, tơi ngụp lặn vào trong lịng biển. Những
nămtrởlạiđâytơilnsốngcuộcsốngphiêudạt“bốnbiểnlànhà”,tơiđã
từngsốngởnhiềuthànhphốvenbiển,đãtừngnhânlúcthủytriềurútnhặt
nhạnhhảisảntrênnhữngbãibiểnđó.
Đinhặthảisảnkhithủytriềuxuốnglàviệcqđỗiquenthuộcvớinhững
người sống ở vùng biển, bởi vì đó là một phần cuộc sống của họ. Căn cứ
theoquyluậtlênxuốngcủathủytriều,lúcthủytriềuxuốngthìđếnbãibiển
hoặcnhữngmỏmđáđểbắthoặcnhặthảisản.
Cuốituầnmỗikhithủytriềuxuống,bađếnnămanhemchiếnhữulạihẹn
nhau mang xơ, dây thép, tơ vít tới những mỏm đá ở bờ biển nhặt hải sản.
Congáisinhratrênđấtliền,lúcnhỏthườngquấnlấytơibắttơikểchuyện
hồiđibộđội,trongđócóchuyệnđinhặthảisảnnày.NghetơikểYYcũng
muốnđimộtlần,tơihứavớicon,đợiconlớnthêmmộtchútnữasẽđưacon
đi.
Nhưđãnóiởtrên,YYlúcnămtuổirưỡicùngmẹđếnĐạiLiênđinghỉ,
trongthờigiannàynhânlúcthủytriềuxuốngtơiđưaconrabiểnhailần,sau
đótrongthờigiansốngởnĐài,tơicũnglạiđưaconđibiểnmấylầnnữa,
nhưngnhặthảisảnnhiềulầnnhấtvàkhóqnnhấtvẫnlàthờigianhaicha
conởĐạiLiên.
Doconvừamớirờixamẹ,tơidùngđủcáchđểdỗdànhcon,làmconvui,

trongđócómộtcáchmàhaichaconcùngthíchđólàrabiểnnhặthảisản.
Đó là một ngày cuối tuần, chúng tôi lên mạng tra xem ở bờ biển gần nhà
nhấtkhinàothìthủytriềurút,sauđómangtheothùngnhỏ,dâythép,tơvít,
xẻngnhỏvàxuấtphát.
Haichaconđixebusđếnbờbiểnphíangồikhuvựcxưởng523.Trên
bãibiểncórấtnhiềunhữngmỏmđádựngđứng,cónhữngmỏmđásátbiển,


cịnnhìnthấyrõcảvệtnướctrướckhithủytriềuxuống,trênbãicátcórất
nhiềuđávàvỏốcđẹp.Khichúngtơiđếnthìthủytriềuvẫnđangrút.Cùng
với thủy triều xuống, những bãi cát và những mỏm đá dần dần lộ ra, trên
nhữngmỏmđálớncịnhìnhthànhnhữngvũngnướcrấtto,cónhữngvũng
nướccóđường kínhtới ba,bốnmét, cóvũng chỉkhoảnghai mươiđến ba
mươicentimét,baoquanhnhữngvũngnướclàrongbiển,tảobiểnmàuxanh
rêu,rồicócảtuhài,hàuvàcuanữa…
TơixắnquầnvàcùngYYbắtđầuthulượm!Haichaconaicầmdụngcụ
củangườinấy,đầutiêntấncơngnhữngconcóvỏcứngtrắngđangbámtrên
đá,chúngtơidùngtơvítcậynóxuống,sauđólấythịtra,đâychínhlàchiến
lợiphẩmđầutiêncủachúngtơi:mónhàu.
Tơi và con gái mỗi người một tơ vít bắt đầu cuộc chiến với hàu, cuộc
chiến này không những cần sức lực mà còn cần cả kỹ thuật nữa, ở cả hai
phương diện này con gái đều không bằng tơi nhưng con lúc nào cũng rất
sungsứcvàđầyýchí,vìconkhơngbiếtdùnglực,nênnhiềuconhàubébị
conlàmchonátbét,chỉcịnlạilớpvỏkhơngngunvẹn.Tơinhẫnnạidạy
con,dầndầnconbiếtlấyramộtconhàuhồnchỉnh,khilấyđượcmộtcon
hàubéo,concườivuiđắcthắng.
Trẻconlàmgìcũngkhơngđượclâu,nhặthàuđượcmộtlúcconlạimuốn
lênbãicátđểnhặtđávàvỏốc,khiconquaylạitrongtaycầmbiếtbaolà
“báuvật”màconthích.Ởđâychiếntíchcủatơicũngrấtkhá,khơngchỉcó
hàumàcịncócảnhữngconcámàtơikhơngbiếttên.YYvộihỏinhững

chúcánàytơibắtđượcởđâu,tơichỉtayvềhướngvũngnướcởdướilớpcát,
nóivớiconkhithủytriềulênnhữngchúcánhỏnàybơivàovũngnày,khi
thủy triều rút chúng bị mắc kẹt ở đây và bây giờ nằm ở trong thùng của
chúngta.
YYkhenchanhưngcũngrấttiếcvìđãkhơnggiúpđỡtơiđểbắtnhững
chúcánhỏnày,tơivừaanủivừacổvũcon,sauđóchúngtơicầmtheolưới
sắt, đến những khe giữa những mỏm đá để bắt cua. Tơi làm mẫu cho con
trước,cầmmộtcọngdâythép,bịđếnkhegiữahaimỏmđá,vàbắtđầuchọc
vàođó,vàmộtconcuachuira.Congáinhìntơilàmđãhiểu,cầmlấycọng
dây thép trong tay tôi và bắt đầu hành động. Tôi vội dặn con: “Trước tiên
phảilặngnquansáttrongkhecócuahaykhơng,nếucóthìdùngcọngdây


thépđểmócnóra”.
Sauđóthìconbắtđầuđikiểmtratừnghịnđámộtxemcógìcóthểsăn
đượckhơng,cuốicùngthìcũngpháthiệnđượcconcua.Conlặnglẽcầmlấy
cọngdâythépđưavàolỗ,nhưngngạcnhiênlàconcuakhơnghềchuiramà
lại càng chui sâu vào trong, mắt nhìn thấy con mồi đi mất, con lo lắng,
nhưng con có chọc như thế nào thì con cua đó cũng khơng chịu chui ra,
khơngcịncáchnàokhácconđànhnhờtơitrợgiúp.Tơibẻcongcọngthép
thànhhìnhmộtmóccâurồiđưachoconthử,nhẹnhàngmócxemthếnào,
concuacốchấpđócuốicùngcũngchịuchuira,hơnnữakhơngchỉcómột
conmàlàhẳnmộtđàn,nhìnthấyvậyconvuimừngnhảycẫnglên.
Sau hai tiếng đồng hồ, tơi và Y Y mang thành quả lao động về nhà,
nhữngchiếnlợiphẩmnàyđượcchúngtơichếbiếnthànhmóncanhhảisản
hấpdẫn,congáinhẹnhànghúpmộtngụm:“Ơi,thậtlàthơm!”.Sauđó,hầu
nhưtuầnnàohaichaconcũngđinhặthảisảnmộtlần.
Congáitrổtàilàmbếp
Người xưa thường nói “Khi sống thì hai điều quan trọng nhất là ăn và
mặc”. Mặc dù câu này nghe có vẻ hơi thơ nhưng lại là nhân sinh quan và

quanniệmvềgiátrịđơngiản,cũnglàlýluậntriếthọccaonhất.
Cánhântơithìkhơngqcoitrọngviệc“mặc”,chỉcầnđủấmlàđược
rồi, nhưng vì chịu ảnh hưởng của cha tôi, nên tôi đặc biệt coi trọng việc
“ăn”.
Cha tơi làm kế tốn kiêm phụ trách việc ăn uống của nơng trường mấy
chụcnăm,vấnđềănuốngcủahơn100ngườiđềuđặtlênvaiơng,ăntốtthì
mớicósứcchiếnđấu,đểmọingườicósứclàmviệctốt,chatơithayđổithực
đơnliêntụcđểđầubếpcóthểnấuchomọingườinhữngmónănhợpkhẩu
vị.
Cóthểlàdocơngviệc,chatơirấtcoitrọngđếnvấnđềănuống,màusắc
mùivịđềucần,ởđơnvịđãvậy,ởnhàcũngthế,vìthếmàmẹtơiđượcrèn
luyện trở thành một đầu bếp giỏi khơng bằng cấp. Lúc nhỏ các bạn hàng
xómthườngnóithứcănnhàtơithườngthơmhơnthứcănnhàcácbạn,vìthế
màtơirấtđắcý.
Lúcnhỏ,mẹtơithườnghaybệnh,anhtraiphảiloviệcđồngáng,emtrai


thìnhỏtuổi,việccơmnướcvinhquangvàgiankhổđượcgiaochotơi,mặc
dùkhơngthểsovớitàinấuăncủachanhưngnhữngmónăntơilàmcũng
đượccoilàcómùicóvị.
Saunàykhilậpgiađình,domẹYYkhơngbiếtnấuănnêncơngviệcnày
lạiđếntaytơi.Vợtơicũngtừngnấucơm,tơitừngtrêucơấy:“Nếuởtrong
qn đội mà em nấu ăn như thế này thì người ta sẽ đưa em đến sở qn
pháp”.Cơấykhơngphục,nóilàmgìnghiêmtrọngđếnthế.Tơilạitrêu,nếu
ănnhữngmónnhưvậysẽảnhhưởngnghiêmtrọngđếnsứcchiếnđấucủa
chiếnsĩ,vìthếphảiphạttheoluậtqnđội.
Đểkhơngbịđưađếnsởqnpháp,vợtơibãicơng,vìvậytơiđànhphải
tiếp nhận nhiệm vụ nấu nướng. Lâu rồi thành quen, tài nấu nướng của tơi
ngàymộtkhá,cóthểnóinhữngmóntơinấuđềuđủcả“mùi,màu,vị”.Ngồi
ngunnhânkháchquanrathìvềchủquantơicũngthíchnấunướng.Nghe

nóitơithườngxunvàobếp,mộtsốanhembạnbètỏrakhóhiểu,hỏitơivì
saocónhãhứngnhưvậy?Tơinóivớihọvàobếplàmộtcơngviệcmanglại
niềm vui, thứ nhất có thể nấu những món ăn mà mình thích, phù hợp với
khẩu vị của mình, thứ hai là cả nhà từ lớn đến nhỏ đều ăn những món ăn
mìnhnấuvàcảmthấyngon,cảmgiácđógiốngnhưlàmìnhchorađờimột
cuốnsáchđượcuthíchvậy.
Thơng thường khi tơi nấu ăn, từ khâu mua đồ ăn, chuẩn bị ngun liệu
đếnlúcnấuchínthìkhơngcầnbấtkỳsựgiúpđỡcủaai,đặcbiệtlàkhinấu,
khơng ai được đứng bên cạnh xem xét, không phải là tôi lo lắng ai đó ăn
trộmbíquyết,chỉlàcóaiđóđứngbêncạnhthìkhơngthểtậptrungđược,
mà tâm khơng tĩnh thì sẽ ảnh hưởng đến thành quả lao động, cái này hơi
giốngvớiviếtláchmộtchút.
Sau khi ly hôn, để con gái ăn ngon miệng, tôi phải trổ hết tài nghệ của
mình để đáp ứng được khẩu vị của con gái, như thế con không những ăn
ngon, ngủ ngon, chơi ngoan mà ngay cả cậu con trai của bạn thân tơi thi
thoảngđượcănnhữngmóntơinấucũngphảicảmthánrằng:“Chúơi,chú
nấuăncịnngonhơncảmẹcon”.Chacủacậubéthìhiếmkhivàobếp,ngồi
nhặtrauvàbêđĩarakhơngbiếtlàmgìkhác.Sauđó,cậubénàycịnđếnnhà
tơiănvàilầnnữa,đặcbiệtlàmónmỳnấudưachua(thêmmộtítthịtbachỉ),
cậubéănđếnlúcnokhơngđinổimớithơi.


Y Y cũng chịu sự ảnh hưởng của tôi, từ nhỏ đã muốn học nấu nướng,
nhưngvìnghĩđếnsựantồncủacon,tơikhơngđồngý,đểkhơnglàmmất
đisựtíchcựccủacon,tơinhờconnhặtrauvàrửarau.Sauđóconkhơng
chịutiếptụclàm“phụbếp”nữa,muốntựtaynấumộtlần.Sausinhnhậtlần
thứtámkhơngbaolâu,dướisự“hướngdẫnchỉđạo”củatơi,lầnđầutiênY
Yvàobếp,nhưngđángtiếclàdochântayvụngvề,móntrứngxàocàchua
cháytớimứckhơngthểănđược.
Khơngbaolâusau,YYhọcđượctrêntivimónbánhngọtmậtong,vìthế

mà tơi lại được “mời tham gia chiến đấu”. Lần này có mẹ ở “trận tuyến”
giámsát,chỉđạo.TheosựphâncơngcủaYY,vợtơichuẩnbịđầyđủcho
conbộtmì,đườngtrắng,sữatươi,trứnggà,mậtong,dầuthựcvậtvàcácgia
vịkhác.YYbắtđầubắttayvàothựchiện“cơngtrình”củamình.
Saumộthồibậnrộn,đãngửithấymùithơmtỏaratừbếp,haimặtbánh
đượcránvàngruộm,cóthểvớtrađượcrồi!YYtắtbếp,cẩnthậndùngxẻng
rán lấy từng cái bánh bỏ vào đĩa, bê đến bàn ăn, sau đó hơ hào: “Ăn cơm
thơi!”.Lầnđómónbánhmậtongconlàmtươngđốithànhcơng.
Sau Tết năm 2007, trước khi vào học kỳ mới mấy ngày, nhà trường tổ
chứchoạtđộnghọcnghề,conđăngkýnộidungnấuăn.Saukhiđihọcvề,
contrổtàinghệnấuăn,tơimuốnconlàmmóncanhtrứnggàdưachuột,con
nấukhángon,hơmđótơiănđếnhaibátcanhto.
NóivềviệcnấuănYYcóviếtmộtcâuchuyệnnhanđề“Tựthưởngthức
thànhquảcủamình”nhưsau:
“Bấtluậnlàhọckiếnthứchaykỹnăng,nếunhưkhơngứngdụngthìkiến
thứchaykỹnăngđóchẳngcógiátrịgì”.Chathườngnóivớimìnhnhưvậy.
Đểthểhiệngiátrịbảnthân,mìnhphảithểhiệntàinấunướngcủamình,và
chađãchomìnhcơhộiđểthểhiện.
Trướctiên,mìnhđưa“thựcđơn”chokháchcủamìnhlàcha,chagọimón
“khoaitâyxàoớtxanh”.Haicủkhoaitâykhátođãđượcmìnhgọtsạchvỏ,
làm bạn cùng với chúng là một quả ớt xanh rất ngon và đẹp. Khi đã chọn
xong,mìnhtiếnhànhcơngđoạntháikhoaivàớt,mìnhchiakhoaithànhhai
nửa,sauđóthìtháilátmỏng,cũngcoilàmaymắn,mìnhkhơngbịđứttay.
Lúcnàymìnhcảmthấyhìnhnhưlàvẫnthiếuthứgìđó.Ơi!Trờiơi!Mìnhđã


khơngchuẩnbịthịt!Mìnhvộilấytừtrongtủlạnhramộtmiếngthịt,tháichỉ,
nhưngmàkhơngdễdànggì,chỉcóviệctháithịtthơimàmìnhđãphảimất
tớihaimươiphút.Bởivìthịttháichỉthườngdínhhếtvàonhau,vìthếphần
lớnthờigianmìnhphảitáchchúngra.

Mọithứđãđượcchuẩnbịđầyđủ,mìnhbắtđầucơngđoạnkhókhănnhất:
xào.
Bậtbếp,chodầuvàochảo,chothịtvào,nêmgiavị,chokhoaivào,thêm
ớtxanh…Tấtcảđềuđượctiếnhànhlầnlượt,nhưngthựctếkhơngđơngiản
nhưvây,khimìnhchoxìdầuvào,mìnhgặpchútkhókhănvìmìnhkhơng
biết phải cho bao nhiêu mới đủ? Vốn muốn hỏi đầu bếp lão làng là cha
nhưngnghĩđếnnhữnglờichanóivớimìnhtrướcđó,mìnhkhơngmuốnđể
chacườimình,vìthếmìnhliềumộtphen,mìnhquyếtđịnhchoxìdầuvào
chođếnkhimàusắcđậmmộtchútthìdừnglại.Tayđảoliêntụckhiếnmình
cảmthấymỏitay,nhưngnhìnmónăntươingonsắpralị,mìnhtựđộngviên
bảnthân,hyvọngmónănnàysẽmanglạichochamộtsựngạcnhiên,mình
muốnchochabiếtmìnhcũngcóthểtựthưởngthức“thànhquả”củamình.
Thấykhóibốcratừchảo,mìnhvộitắtbếp,chotácphẩmcủamìnhlên
đĩa,vìqhàohứngnênmìnhchẳngkịpnếmthửxemnórathếnàođãvội
bêngayrabànăn.Mặtmàyhớnhở,mìnhđưachochađơiđũa:“Mờicha
nếmthử!”.Chagắpmộtmiếngvànếmthử,mìnhvẫnđangsaytrongchiến
thắng,nghĩ:Chắclàchachuẩnbịkhenmìnhđây!Nhưngchalạinói:“Tại
saolạivẫnchưachínhảcon?”.“Hả,khơngthểnàochaạ,conđãxàorấtlâu
mà!”.Mìnhhồinghilờichanóivàcầmđũalênnếmthử…
Ơi thơi, khơng những khơng được khen mà còn xấu hổ với cha. Nhưng
rồi ngay lập tức mình lấy lại sự tự tin, mình nói với cha: “Cơm ngon thì
khơng sợ muộn, đợi con một chút, con khơng tin chỉ một món ăn bình
thườngconcũngkhơnglàmnổi”.Mìnhđinhanhvàonhàbếp,chomónxào
vàochảovàlạixàolại,bởivìxàolầnhainênmónănrấtngon.Mìnhvàcha
đãcùngthưởngthứcvuivẻ.
Sau lần đó Y Y thường xun vào bếp, buổi tối hơm trước kì thi trung
họcphổthơng,conbéconlàmmón“ĐậuHàLanxàolạpxưởng”.
Trongnhữngngàythánghaichaconnươngtựavàonhaumàsống,đểcon



đượckhỏemạnhvuivẻtrưởngthành,tơinấuchoconnhữngmónngonvà
conthỉnhthoảngcũngvìtơitrổtàiđầubếp,haichaconđãcùngnhautrưởng
thành,cùngnhausốnghạnhphúcnhưvậy.
Tơitìmbạnchơichocon
Sựtrưởngthànhcủatrẻcầnđếncuộcsốngtậpthể,cầncóbạn,nếukhơng
sự cơ đơn sẽ khiến trẻ có tâm lý khơng tốt, ảnh hưởng đến năng lực thích
ứngcủatrẻvớixãhộivàsựpháttriểnnhâncáchsaunày,đặcbiệtlànhững
đứatrẻtronggiađìnhđơnthân.
Ởphầntrướctơiđãkểvềnhữngngườibạnthuởnhỏcủacon,đểconcó
thêmnhiềubạn,năm2004,khiđếnThẩmDươngcơngtác,tơicóquenvới
mộtbạnnhỏđanghọclớpba,mộtcơbélớnhơnYYhaituổi,quasựgiới
thiệucủatơi,haicơbétrởthànhnhữngngườibạnchưatừnggặpmặt-bạn
quathư.KhithamgiakýtặngsáchởThẩmDương,haichacontơiđãdành
riêngthờigianđểđithămcơbéđó,haingườibạnnhỏgặpnhau,ơmnhau
xúcđộngvàkhóc.
Tơirấthiểucongáimình,cuộcsốngcủaconkhơngthểthiếuđinhững
ngườibạn,chodùngàynàotơicũngởcùngconnhưngtơicũngkhơngthể
nàothaythếđượcnhữngngườibạncùngtranglứa,vìthếsaukhiquyếtđịnh
lyhơn,khichưaquaytrởlạinĐàiđónYY,tơiđãhỏithămhàngxóm
xemnhànàocócongáikhoảngmườituổi.Mấylầnhỏithăm,tơiđượcbiết,
dướicănphịngcủachacontơi,cũngchínhlànhàđốidiệnvớinhàchịTrịnh
cócơcongáilớnhơnYYbatuổi,chuẩnbịvàolớptám.
Saukhibiếttinnàytơirấtvuimừng,tơitinvớikhảnănggiaotiếpvàkhả
năngthíchnghicủacon,chẳngmấyconsẽtrởthànhbạntốtcủachịởlầu
dưới. Có một người cha có thể đưa con đi chơi, có những người bạn ở
trường,lạicóthêmcảchịhàngxómchơicùng,cảmgiáccơđơnkhiphảirời
xamẹsẽgiảmđirấtnhiều.Conđãviếttrongnhậtkýnhưthếnày:
KhihọclớpbảyởĐạiLiên,mìnhquenvớichịhàngxómởlầudưới,chị
ấylớnhơnmìnhbatuổi,đanghọclớptám.Chịấyvừacao,vừagầy,máitóc
đendài,trênkhnmặtnhỏnhắncủachịđãcónhữngmụntrứngcácủatuổi

dậythì,nhưngđiềunàykhơnghềlàmmấtđisựrạngrỡcủachị,trờiphúcho
chịmộtgiọngnóinhỏnhẹvàđãđịnhtrướcchịlàmộtcơgáidịuhiền.


Khihaichịemchơicùngnhaulàđãthấyngaysựkhácbiệtgiữamìnhvà
chị:mìnhthìchạynhảyầmầmcịnchịthìtrầmtĩnhchínchắn.Mặcdùchị
vàmìnhkhơngcùnghọcmộttrườngnhưngkhitanhọchaichịemthường
xungặpnhau,sauđócùngvềnhà.Chịđếntầngmộtthìvềnhà,cịnmình
mộtmìnhlêntầnghai.Cólúcsaukhitanhọc,haichịemlàmxongbàitập
rồicùngrakhoảngsântậpthểđểchơiđùa.
Haichịemđánhcầulơng,cườinóichơiđùa.Lúcmớibắtđầuchịấychơi
cầulơngkhơnggiỏilắm,vìthếmàmìnhdạychịấyphátcầunhưthếnào,
đánhrasao,làmthếnàođểkhốngchếkhoảngcáchcủaquảcầu,làmthếnào
đểphátcầuvàođúngchínhgiữa…Saukhimìnhnóirõràngtừngthứmột
thìchịbắtđầu“luyệntập”,mặcdùchịđánhcầuchẳngcóquyluậtgìlúcthì
lên trên lúc thì xuống dưới, lúc sang trái lúc lại sang phải, làm mình phải
chạyđơngchạytâynhưngchúngmìnhchơirấtvui…
Ở Đại Liên chỉ mới đi học có vài ngày nhưng Y Y đã quen hết bạn bè
tronglớp,mới vàohọc đượcmộttuần conbé vềnhàđã thươnglượng với
cha: “Cha ơi, trường con chuẩn bị tổ chức liên hoan văn nghệ, con muốn
đăngkýthamgia,bạnYNhammuốnbiểudiễncùngvớicon,chúngconđã
bànnhau,bạnấysẽđơncamộtbài,cịnconsẽđệmđànđiệntửchobạnấy,
vìthếconmuốnmờibạnấyđếnnhàchúngtađểluyệntập”.Tơivuivẻđồng
ývớicon,ngàyhơmsaukhitanhọcYYdẫnmộtbạnnhỏbéobéo,caohơn
conmộtcáiđầuvềnhàvàgiớithiệuvớitơi:“Chaơi,bạnấylàYNham”.
Tơivộivàngnói:“Hoannghênhcháuđếnnhàchơi”.
Haichịemluyệntậpcùngnhaukhoảnghơnmộttiếng,vàtừđótrởthành
nhữngngườibạntốt,sauđótrongsinhnhậtlầnthứmườicủaYY,ngồiY
Nhamracịncóbảyđếntámngườibạntốtnữacùngđếnthamdự,mấyđứa
trẻnhâncơhộinàyđãchơitưngbừng,bàiháttiếngAnhcủaMạnhTửKiều

và điệu nhảy chú thỏ của chúng cho đến bây giờ tôi cũng chưa thể quên
được.
Y Y vừa mới xa mẹ, để con có thể nhanh chóng thốt khỏi những khó
khăntâmlýtrongthờigiannày,ngồicótơivàcácbạnnhỏcùngtranglứa,
tơicịnthườngxunchoconcùngthamgianhữnghoạtđộngxãhội.Buổi
chiềuhơmkỷniệmngàynhàgiáoTrungQuốc,tơiđưaconđếntrườngBồi
dưỡnggiáoviênởkhuSaHàKhẩu,ởđótơicóbuổithuyếttrìnhchocácbậc


phụ huynh với chủ đề: “Giáo dục vui vẻ của Đơng Tử”, buổi tối tham gia
liênhoanchàomừngngàynhàgiáocủatrườngTháiBìnhDương(tơicộng
táccùngtrườngmởlớpbồidưỡng),mộtsốphụhuynhvàgiáoviênrấtthích
YY,YYcũngrấtvuikhinóichuyệnvớingườilớn.
Một năm sau tơi và con chuyển đến Thẩm Dương sinh sống, con gái
chuyểnđếntrườngmới,rấtnhanhYYđãcùngvớibốnchịemgáilậpthành
hội chị em, xếp theo tuổi từ lớn đến bé, tất nhiên là con nghiễm nhiên trở
thànhemút,conthânnhấtvớichịTưTrịnhQn-cơbéđatài,lớnhơncon
haituổi,dángngườicũnggầnnhưcon,mấychịemthườngxunchơicùng
vớinhau.
Sauđótơilạigiớithiệubạnchocon,lầnnàylàmộtngườibạnlớn,nói
ngườibạnlớnvìthứnhấtlàtuổicũngkhálớn,cơbélớnhơncontámtuổi,
caođếntậnmộtmétbảymươilăm.CơbétênlàLiễuĐan,làmộtcơgáitính
tìnhơnhịa.Lúcđócơbéđanglàsinhviênnămthứnhấtchunngànhthiết
kếthờitrangcủamộttrườngchunnghiệp.TừnhỏLiễuĐanđãuviết
văn,quasựgiớithiệucủabạnbè,cơbétheotơihọcviếtlách,giúptơichỉnh
lýmộtsốbảnthảo,nhưvậycơbétrởthànhmộtngườibạntốtcủaYY.
SauđótơivàYYchuyểnđếnTrườngXn,ĐanĐancũngchuyểnvề
họcchunngànhngơnngữvănhọctạiHọcviệnNhânvănĐạihọcTrường
Xn.MấynămnayconbévẫnsátcánhcùngYY,haichịemngồiviệc
vuichơicùngnhau,YYcóchuyệngìcũngđềutâmsựvớichị,tơicũngbiết

mộtchútvềtâmlýcủaYY,trongsốđómộtítlàdoĐanĐantiếtlộ,vìviệc
nàymàconbécảmthấyrấtkhónghĩ,khơngnóithìthấycólỗivớitơi,mà
nóithìthấycólỗivớiYY,vìthếmàconbélnnóivớitơi:“Sưphụ,YY
khơngchocháunóivớichúđâu”.
SauđókhitơitraođổivớiYYmộtsốchuyện,conpháthiệnramộtsố
thơngtinlàdochịĐanĐannóinhưngconbékhơnghềtráchchị,bởivìcon
biếtlàchịcũngvìmuốntốtchocon.Mấynămnay,bấtluậnlàtơiđicơng
tác trong nước hay nước ngồi, Đan Đan đều đến ở cùng Y Y, hai chị em
cùngchơi,cùngnấunướng,dọndẹpnhàcửa,cùngđidạophố…
Haichịemtựthànhlậpmộttổchứcmangtênlà:Ủybantỷmuội,tổchức
nàycómộtchủnhiệmvàmộtphóchủnhiệm,YYđảmnhậnchứcphóchủ
nhiệmvàđểĐanĐanlàmchủnhiệm.Mặcdùkhơngcócấpbậchànhchính


nào,nhưngcũngcaohơnphụhuynhlàtơiđây.Cứbuổitốicuốituần,haivị
lãnhđạonhỏlạivềnhàvàbanbốmệnhlệnhchotơi.
Thơngthườngsaubữacơmtối,haichịemlạivềphịngthìthầmtonhỏ
bànbạcmộthồi,sauđógõcửaphịngtơi,trìnhbàyvàicâurồiđồngthanh:
“Thưađồngchíphụhuynhkínhmến,chúngtơilấydanhnghĩalàỦybantỷ
muội,đềnghịđồngchícấpchokinhphícủabuổihoạtđộngngàymailàx
nhândântệ”.Sauđótrìnhlênnhữngkhoảnkinhphícầnchitiêunhưtiềnxe,
tiềnchơi,tiềnănv.v.
Trìnhbàynghĩalànóimấycâulấylịng,gọilàđánhđịntâmlý,chuẩnbị
đểđạtđượcmụcđích.Cólúchaiđứađứngxếphàng,chỉmộtđứanói,Đan
Đanhơ“ĐồngchíSưphụ”cịnYYhơ“Đạinhâncha”,mộtđứanóiđứakia
hịatheo,nóilàchủnhậtđiđâuchơi,chơigì,cólúcvìmuốnxinđượcnhiều
kinhphíchohoạtđộnggìđó,haiđứacốtìnhnóiphícaolên,tơilạitrảgiá
với chúng, phần lớn là bị chúng bảo: “Phụ huynh keo kiệt nhất trong lịch
sử”,thithoảngtơicũnghàophóng,haiđứalúcnàysẽnóitơirộngrãi,gọitơi
là:“Ngườichađẹpgiai”.

Tiếtkiệmvàchịuthươngchịukhólàtruyềnthốnggiáodụccủatơi,mặc
dùnhàcóơtơnhưngcongáiraphốđềuđixebus,trừphilàđicùngvớitơi
hoặclàtơitiệnđường,vìthếhaichịemđềuđixebusđểđichơi,thithoảng
cótrườnghợpđặcbiệtthìmớiđượcđixetaxi,vídụnhữngngunnhânsức
khỏe,thờitiếthoặcđồmangtheoqnhiều,thơngthường,cảđicảvềchỉ
mấtmườinhândântệ;bữatrưamỗichịemđượctiêuchuẩnmườinhândân
tệlàđãănngonvàănnorồi,nếunhưtơiđưachúngđithìsẽđượcănmột
bữathịnhsoạnmấytrămnhândântệ;chơitrịchơichỉkhoảngmườiđếnhai
mươinhândântệ,nhưvậytínhramỗilầnkhơngqmộttrămnhândântệ,
hơnnữamộtsốtrịchơihaiđứatựlo,tơichỉhỗtrợmộtphầnkinhphí.
Vớithunhậpcủatơi,conraphốtiêumấytrămnhândântệkhơngthành
vấnđềnhưngmộtkhithóiquenchitiêutiếtkiệmbịpháhỏngthìchodùlà
bao nhiêu tiền cũng khơng thể lấy lại được; hơn nữa việc kỳ kèo bớt một
thêmhaivớibọnnhỏchỉlàtrịgiảitrí,trongkhiviếtnhữngdịngnàytơilại
ngồigặmnhấmniềmhạnhphúc,tơimongbiếtbaobêntaitơilạivanglên:
“Thưađồngchíphụhuynhkínhmến,chúngtơilấydanhnghĩalàỦybantỷ
muội…”.


×