Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Gián án Bài văn hay lớp 9

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (85.96 KB, 4 trang )

VĂN TỰ SỰ
Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè ,em về thăm lại
trường xưa.Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể về buổi thăm
trường đầy xúc động đó.
Thành phố Hồ chí Minh ngày 15 tháng 11 năm 2010
Hoàng Lan thân mến!
Đã lâu rồi mình không có dịp viết thư thăm cậu, không biết dạo này
cậu và gia đình thế nào rồi nhỉ? Cậu biết không, hè vừa rồi,nhân về thăm
quê mình có ghé thăm trường cũ - mái trường mà cách đây hai mươi năm
mình và cậu đã từng gắn bó, học tập. Sau 20 năm,mái trường xưa đã có
rất nhiều thay đổi,sau đây mình xin kể lại cuộc viếng thăm đầy xúc động
này.
Lời đầu thư cho mình gửi tới cậu và gia đình lời chúc sức khoẻ
hạnh phúc và thành đạt. Lan biết không, đứa lớn của vợ chồng mình đã
học xong lớp 7 rồi đấy. Hồi dầu năm học cu cậu có ra điều kiện với mẹ
rằng: "Kết thúc năm học, nếu con đạt danh hiệu học sinh giỏi, mẹ phải
thưởng cho con một chuyến về thăm quê ngoại đó". Mình đã hứa với con
hơn nữa cũng lâu rồi, kể từ ngày vợ chồng mình chuyển vào TP Hồ Chí
Minh sinh sống mình chưa có dịp về thăm quê.
Lần này về thăm quê mình thật hạnh phúc bởi có đầy đủ cả gia đình
cùng về, cậu lớn thì háo hức lắm! Sau 2 giờ bay và 3 giờ trên xe buýt, gia
đình mình đã về tới quê hương. Đó là vào một buổi chiều muộn,không
gian làng quê yên ả,thanh bình đến kỳ lạ. Mình bước trên con đường
làng,vẫn là con đường ngày xưa có nhiều hoa và cỏ nhưng cảm giác của
mình thật lạ:hồi hộp,xao xuyến như cô học trò nhỏ ngày nào mỗi sớm mai
đến lớp.
Một ngày nghỉ ngơi thăm họ hàng, giờ đây mình mới có thời gian
rảnh rỗi dạo chơi thăm lại quê hương. Cậu lớn vẫn theo sát gót mẹ. Có lẽ
đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được vẻ đẹp của một vùng nông thôn với
một bầu trời rộng, những cánh đồng.. Tiếp tục dạo chơi trên quê hương,
không biết từ lúc nào, mình đã hướng tới con đường quen thuộc - con


đường có biết bao kỷ niệm của tuổi học trò. Bỗng cậu con trai hỏi mình:
- Mẹ ơi! Ngày trước mẹ học ở trường nào?
Mình đưa mắt nhìn con xoa đầu đầy trìu mến:
- Mẹ học ở trường THCS Thọ Nghiệp con à!
Đôi mắt đưa con thơ như sáng lên:
- Trường mẹ có gần đây không, mẹ dẫn con đến đó. Con muốn được biết
mái trường ngày xưa của mẹ.
Câu nói rất hồn nhiên của cậu con trai làm mình xúc động vô cùng.
Một loạt ký ức của 20 năm trước như ùa về trong mình. Hình ảnh mái
trường, thầy cô, bạn bè, sân trường, hàng cây... tất cả nhừng cái đó sao
thật gần gũi thân thương! Nắm chặt tay đứa con trai, hai mẹ con tiếp tục
rảo bước trên con đường đến trường.
Hoàng Lan thân mến! Bước trên con đường quen thuộc này mình cứ ngỡ
như đang ở tuổi học trò vậy. Con đường đã có nhiều thay đổi, không còn
là con đường đất lầy lội mỗi khi trời mưa của 20 năm trước nữa. Nó đã
được cải tạo lại rộng hơn, mặt đường được đổ bêtông nhựa thật min, đẹp.
Hàng cây ven đường đẫ già nua cổ thụ, bóng toả rợp con đường. Mải mê
với nhừng hồi tưởng, không biết mình đã đứng trước cổng trường từ lúc
nào. Mình không thể tin vào mắt mình nữa. Không biết có phải mái trường
của 20 năm trước nũa không? Tiến lại gần bao quát từ dưới lên mình đã
nhận ra dòng chữ "Trường THCS Thọ Nghiệp - Xuân Trường - Nam
Định". Đúng rồi, đây chính là mái trường của hai mươi năm trước. Cậu
biết không mình rất ngỡ ngàng vì vết tích của cái cổng trường xưa không
còn nữa, thay vào đó là cái cổng thật mới với kiến trúc hiện đại. Cột cổng
được ốp gạch màu xanh, mái cổng được lợp bằng ngói lam xây theo kiểu
mái Thái. Ngỡ ngàng hơn khi mình bước vào bên trong sân trường, tất cả
dều đã thây đổi. Nền sân đất ngày trước đã được đổ betông và lát gạch
đỏ. Hàng cây vẫn còn đó, nhưng sau 20 năm nó đã trở thành những cây cổ
thụ già nua, giữa mùa hè oi ả, những tán lá như làm rợp mát cả sân
trường, một cảm giác êm dịu, nhẹ nhõm, thanh bình như đang lan toả

trong mình và khắp cả sân trường. Thằng con trai mình như lạc vào một
thế giới kỳ diệu. Cu cậu chạy nhảy khắp sân trường, lắng tai nghe tiếng
chim hót liu lo trên những cành cây phượng vĩ. Chắc cu cậu đang rất tự
hào vì mẹ mình từng được học ở dưới mái trường này!
Hoàng Lan ơi cậu biết không? Mình đã cố gắng tìm lại một chút
của hai mươi năm trước sự cố gắng đó đã đến khi mình nhận ra cây
phượng vĩ cuối sân trường gần lơpứ 9D của tụi mình ngày xưa. Cây
phượng này 20 năm trước cô giáo chủ nhiệm đã giao cho cậu và mình
trồng và chăm sóc. Giờ dây nó thật tuyệt - thân xù xì tán lá rộng vươn cao
toả mát cả một góc sân. Mình thật tự hào khoe với cậu con trai:
- Con à! Đây là cây phượng mà 20 năm trước do chính tay mẹ trồng và
chăm sóc đấy.
Cậu con trai nhìn mẹ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ :
- Mẹ của con thật tuyệt.
Không biết phượng vĩ có nhận ra mình không, nhưng thực sự
mình đã rất hạnh phúc. Mình đứng lặng dưới gốc cây trong giây nát ngắm
nhìn lòng đầy thương nhớ.
Những dãy phòng học của hai mươi năm trước không còn nữa,
thay vào dó là những dày nhà cao tầng cũng thật hiện đại. Phòng học bây
giờ rộng hơn, được trang trí lộng lẫy hơn. Bóng điện tuýp sáng trắng, của
sổ kính rất thoáng, trên bàn giáo viên bàn nào cũng coa máy tính, trên
bảng là màn chiếu. Bất giác một suy nghĩ giấy lên trong mình: "Thế hệ trẻ
bây giờ thật sướng vì được học trong một môi trường hiện đại". Mình còn
nhớ ngày xưa phòng học nhỏ bàn ghế thếu, số học sinh trên lớp đông
chúng mình phải ngồi 4 người, thậm chí 5 người. Còn bây giờ mỗi lớp chỉ
có 30 - 35 học sinh, mỗi bàn học chỉ ngồi có 2 em. Điều kiện học tập của
học sinh bây giờ thật tốt. Bước dần theo dãy hành lang lên tầng hai là hệ
thống các phòng chức năng, nào phòng thực hành môn Hoá, Sinh, Lý, Tin
học... Tất cả các phòng đều có đầy đủ các trang thiết bị hiện đậi nhất. So
với 20 năm trước thì đây chỉ là một giấc mơ. À còn nhà chức năng cho

môn TDTT nữa chứ! Bây giờ các em được học thể thao trong nhà: Cầu
lông. Bóng bàn, bóng chuyền đều tổ chức trong nhà. Giờ thể dục bây giờ
rất an toàn, chất lượng.
Dần bước tới dãy nhà hiệu bộ - nơi dành cho giáo viên và cán bộ
công nhân viên nhà trường. Từ xa, mình nhìn thấy một hình bóng rất quen
thuộc. Hình như cô Thiên An - cô giáo chủ nhiệm nình năm lớp 9 cách đây
20 năm. Tiến lại gần thì không sai, đúng là cô rồi. Mình khúm lúm:
- Em.... em chào cô... ạ!
Cô ngước mắt nhìn lên, đẩy cặp kinh cao hơn, cô thản nhiên:
- Cô đến nhận trường mới phải không? Phòng hiệu trưởng ở dằng kia!
Vậy là cô không nhận ra mình rồi! buồn quá. Mình trấn tĩnh lại:
- Thưa cô, cô không nhận ra em ư? Em là học sinh cũ của cô đây mà. Em
là Mai Hoàng, là đứa học sinh mà cô đã chủ nhiệm cách đây 20 năm. Cô
còn nhở không?
Cô như giật mình, ngước nhìn mình lần nữa. Lần này cô nhìn kỹ hơn,
mắt cô như nheo lại. Mình thấy những nếp nhăn trên trán cô như duỗi ra,
đôi mắt long lanh, cô lặp bặp:
- Em chính là Mai Hoàng đấy ư! Thế này rồi kia à? Cô không thể nhận ra
em nữa!
- Còn đây là - Cô chỉ tay về phía cậu con trai mình.
- Vâng thưa cô đây là con trai lớn của em đấy ạ. Con chào bà đi!
Cậu con trai vẫn đứng lép sau lưng mẹ thẽ thọt:
- Dạ! Con chào bà ạ!
Hoàng Lan biết không? Cô thay đổi nhiều lắm! Tóc cô bạc nhiều, làn
da xuất hiện nhiều nếp nhăn, mắt cũng đã kém. Năm nay cô đã bước sanh
tuổi 53 rồi còn gì! Riêng ánh mắt và giọng nói của cô là không hề thay đổi
chút nào. Giọng cô vẫn nhẹ nhàng thân thương như ngày nào, vẫn cái nhìn
trìu mến, nụ cuời hiền hậu. Mình cùng cô lại gần khuôn viên nhà trường,
hai cô trò ngồi trên ghế đá nói chuyện rất nhiều. Cô hỏi thăm tất cả các
thành viên trong lớp. Hỏi thăm cả cậu và gia đình cậu nữa đấy. Cô cho

biết thế hệ thầy cô hồi chúng mình học phần lớn đã nghỉ hưu, còn cô thì
công tác 2 năm nữa là nghỉ. May mắn hôm nay cô trong ban kiểm kê tài
sản trước khi nghỉ hè nên mình mới được gặp. Nghe chuyện về các bạn
cùng khoá đều thành đạt, cô xúc động lắm. Cô nói:"Trong tất cả các nghề
thì chỉ có riêng nghề dạy học là luôn mong trò hơn thầy. Các em là niềm
tự hào của nhà trường, của cô". Lúc đó nhìn vào mắt cô mình thấy cô thật
hạnh phúc. Mình ôm chặt lấy cô nghện ngào: "Chúng con cảm ơn cô thật
nhiều. Cô chính là người mẹ thứ hai của chúng con".
Bầu trời lúc này đã xế bóng, cậu con trai đi với mẹ suốt buổi đã tỏ
ra mệt mỏi, mình chia tay cô, chia tay mái trường mà lòng đầy lưu luyến.
Có lẽ đây chính là nơi có nhiều kỷ niệm đẹp nhất và mỗi người muốn thấy
được ký ức tuổi thơ mình hãy quay lại với mái trường xưa - nơi luôn lưu
giữ những kỷ niệm, những đạo lý. Mỗi chúng ta giờ đều đã khôn lớn
trưởng thành. Những ước mơ xưa giờ đã thành hiện thực. Nỗi lo toan của
cuộc sống khiến ta đôi lúc lãng quên nhiều thứ. Chỉ riêng ở nơi này,những
kỷ niệm của chúng mình vẫn chờ đợi những học trò xưa .
Thôi thư chưa dài nhưng mình xin dừng bút. Cuối cùng xin chuac bạn
và gia đình luôn hạnh phúc, thành đạt. ợen ngày gặp lại mình sẽ tâm sự
nhiều hơn.
Bạn thân: Trần Thị Mai Hoàng

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×